Tứ quái TKKG (Tập 16) - Chương 03

BA: MÌN TRONG RỪNG QUỶ

Thứ bảy, những đám mây đen sa sầm trên bầu
trời. Không gian tự nhiên nhuốm một màu xám xịt như tiên tri trước cơn giông tố
sắp đến.

Tarzan đứng bên cửa sổ “Tổ đại bàng” chép
miệng:

- Thích hợp với tụi mình đó Tròn Vo. Du
hành dưới mưa trong Rừng Quỷ kiểu này mới dễ thấy quỷ sứ.

Kloesen chẳng tán đồng chút nào. Nó thở
mạnh:

- Tao đã mất cái máy ảnh rồi nên không muốn
mất… mạng nữa. Có lẽ tao nằm nhà đọc sách thôi…

- Ê, dẹp màn nói gở đó lại. Nhiệm vụ của
mày sau khi ăn sáng là mang theo hai cái áo mưa. Tuy mày thường xuyên ăn
sôcôla, nhưng mày đâu phải cục đường để sợ tan dưới nước mưa chớ.

Kloesen mặt ỉu xìu. Nó gỡ gạc nỗi đau khổ
của mình bằng cách “thủ” thêm một mớ kẹo sôcôla vô hai cái áo rồi kẹp vào nách.
Nó ngao ngán ngó “đại ca” đem theo bản đồ và chiếc la bàn. Trời ạ, đem tùm lum
để làm gì vậy?

Lúc đạp xe trên đường nó bắt đầu lải nhải:

- Tại sao tụi mình lại ngu xuẩn chọn Rừng
Quỷ làm chỗ du ngoạn hả đại ca?

- Chớ chẳng lẽ vô công viên Hoang Vu để tụi
ăn cắp rình rập mớ kẹo sôcôla của mày sao?

Tròn Vo rụt cổ thè lưỡi:

- Ờ há, thà đi chơi Rừng Quỷ đỡ bị thiệt
hại hơn.

Tarzan cười thầm. Kế hoạch thăm viếng Rừng
Quỷ của cả đám đã “lên lịch” suốt một tuần nay nhưng thằng mập lo âu cũng có lí
của nó. Đó là một khu rừng cấm săn bắn rất ít người lai vãng, nghe nói ở đó có
cả mèo rừng.

Gaby, Karl và con chó Oskar đợi hai đứa ở
bến xe buýt ngoại ô. Karl đưa mắt nhìn trời:

- Trời âm u quá, đại ca thấy sao?

Tarzan la lên:

- Trời, lại tới phiên mày rồi sao?! Willi
cũng đã bàn tới chuyện nằm nhà đọc sách rồi.

Karl Máy Tính cười gượng:

- Tao linh tính khó chịu thế nào đó. Đoạn
đường từ đây đến Walserode tốn tới một giờ đạp xe chớ bộ.

Tròn Vo chụp ngay cơ hội tức thì:

- Vậy thì chúng ta nên đạp một cách nhàn
hạ. Nhanh cũng đến mà chậm cũng đến. Phải biết thương con chó Oskar bốn cẳng
chớ?

Tarzan nhảy lên yên xe:

- Thà mày cứ nói thẳng “Phải biết thương
cái bụng phì lũ” của mày, nghe còn lọt lỗ tai hơn. Thôi, xin mời quý vị
lên đường.

Cuộc hành trình tới Walserode được chia làm
hai giai đoạn thỏa hiệp: nửa chặng đầu Tứ quái đề-pa như tên bắn dưới sự hướng
dẫn của Tarzan, còn nửa chặng cuối đạp ì ạch trong tiếng than thở của Kloesen.
Vừa đụng đầu làng, con Oskar đã chúi mõm xuống một gàu nước múc lên từ giếng
uống trối chết.

Sau làng là khu rừng chạy dài. Một con
đường xuyên rừng rẽ làm nhiều nhánh: đường cho người đi dạo, cho thợ rừng, cho
lữ khách. Sau cánh rừng là một khu công nghiệp có tên Lergries. Lergries cách
làng Walserode 32 cây số. Chỉ những ai làm việc ở Lergries mới can đảm tới đó,
vì khói nhà máy vốn chẳng hay ho gì với đường hô hấp của con người.

Đám trẻ vượt qua làng, theo con đường lọt
giữa Rừng Quỷ. Con đường khá nhiều khúc quanh. Tiếng gió lướt trên ngọn cây là
âm thanh huyên náo duy nhất. Mây đen lúc này mỗi lúc một giăng kín bầu trời.

Gaby nói nặng nề:

- Chẳng ai dám ở đây một mình, nhất là con
gái. Ở đây giống y hệt rừng nguyên thủy, hoang vắng đến rợn người.

Tarzan trấn an cô bé bằng cách pha trò:

- Rừng Quỷ là giang sơn của mèo rừng chớ
không phải của ma quái. Rừng rậm là chuyện đương nhiên. Nếu mỗi con mèo chỉ cần
50 hecta rừng để tung hoành thì ở đây phải có tới vài trăm con. Đội quân thợ
săn ấy đang thiếu thịt chuột thê thảm.

Tròn Vo ngán ngẩm:

- Mong rằng lũ mèo gian ác đừng ngộ nhận
tao là một con chuột bự. Tao không ưa đám mèo rừng chút nào.

Tứ quái quẹo xe vô một con đường cát. Kỳ
cục, trên mặt đường bỗng dưng nổi lên những vết bánh xe. Những vết bánh xe còn…
nóng hổi chứng tỏ có nhân vật nào vừa qua đây trước chúng.

Bóng tối nhập nhoạng dưới các tán cây.
Không khí ẩm ướt mùi lá mục. Đám trẻ căng mắt quan sát những khoảng trống có cỏ
mục, nhưng tuyệt nhiên chẳng hề thấy một mống mèo rừng.

Con đường cát không chạy sâu vào rừng. Nó
uốn lượn một vòng rồi quẹo ra chạy song song với đường xe hơi – cách đó một
trăm mét. Đám trẻ có thể nhìn dễ dàng đường nhựa xe hơi thấp thoáng sau những
lùm cây thưa. Bánh xe chúng ngốn dần dần mặt lộ. Chúng đang rong ruổi chậm chạp
tới một đống thân cây bị đốn chất cao nghều nghệu.

Bỗng nhiên, sau một đống gỗ lù lù một chiếc
xe con màu xám. Chắc đây là chiếc xe đã để lại dấu vết trên mặt đường. Chiếc xe
cũ đến độ tơi tả. Khi tới gần đống gỗ, Tarzan đưa mắt dòm kĩ mác xe.

Một người đàn ông ngồi sau tay lái. Nón sùm
sụp che kín tai. Gã không ngừng liếc sang đường xe hơi qua một khoảng trống đã
đốn thưa cây.

Đúng lúc Tarzan áo đến thì gã quay mặt lại.
Hai đối thủ nhìn nhau bàng hoàng. Dù gã đó có kéo cái nón xuống tận cằm, Tarzan
cũng không thể nào quên được tướng tá gian ác ấy. Gã chính là Benno, kẻ lừa
đảo... hụt tại tiệm ảnh của Rosenthal chớ còn ai.

Tarzan nổi da gà, nhưng chỉ trong một giây.
“Mày định trả thù tao hả Benno, con mắt căm thù của mày đang nói lên điều đó.
Tại sao mày không lao thẳng xe vào tao và rút xoạc con dao bấm? Nếu mày muốn
xin vài cái xương gãy thì, xin mời!”

Tarzan đạp thật chậm chuẩn bị đối phó với
mọi chuyện – như thường lệ. Cái nhìn của hắn dính liền với chiếc xe Ford của
Benno. Ồ, chẳng qua hắn chỉ… tự kỉ ám thị. Thằng lưu manh vẫn ngồi mọc rễ ở
buồng lái. Sự hằn học của gã chỉ giới hạn ở trong cửa sổ chiếc xe, dù rằng cơn
điên giận của hắn tuồng như đang bốc hơi qua từng lỗ khuyết áo.

Ba quái đạp sau vẫn nối đuôi Tarzan một
cách hồn nhiên. Tụi nó nào biết gì nên cứ thoải mái ngắm nghía các gốc cây với
niềm hi vọng sẽ khám phá được một “em” mèo rừng nào đó.

Khi cả đám đã cách chiếc Ford một quãng khá
xa, bất ngờ Tròn Vo buột miệng:

- Hồi nãy đại ca không thấy gì sao, hình
như là một trong hai thằng lừa đảo mình đã gặp ở quán kem đang ngồi tham
thiền nhập định. Tao thấy mặt gã quen lắm.

Tarzan cười tủm tỉm:

- Mày có trí nhớ siêu đẳng của một thám tử
đó. Đúng là thằng cha lừa đảo ngồi tiệm kem và sau đó bị “bể mánh” ở tiệm chụp
hình.

Gaby suýt nữa chẹt bánh xe vào chân con
Oskar:

- Saaao? Hai người định “làm ăn” độc quyền
à?

Tarzan đính chính:

- Đừng có vu cáo bạn bè vậy, Gaby! Mình chưa
kịp có một ý định gì trong đầu lúc đột ngột tái ngộ gã. Chào gã chăng? Hay hỏi
xem từ đó tới giờ, gã đã thắng được quả nào khác chưa?

- Vì vậy mà bạn đã bí mật tuyệt đối phải
không? Minh mà như bạn, mình sẽ mắng vào bộ mặt ác nhơn của gã.

- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi… Giờ đây mình
chỉ muốn biết chuyện gì khiến hắn ngồi thu lu giữa rừng vậy.

Karl cười toe toét:

- Tao nghi gã đang tính dạy lũ mèo rừng các
mánh lừa đảo quá.

Tròn Vo vỗ bụng bình bịch:

- Hoặc cả hai thằng đang trên đường tới
Lergries để kiếm công việc làm ăn lương thiện. Và bạn hắn, thằng Mắt Lé đang
ngồi đâu đó trong bụi cây để… giải tỏa “nỗi buồn”…

*

Tứ quái ngồi giải lao dưới bóng một cây dẻ
lớn. Tròn Vo tiếc rẻ bẻ sôcôla ra mời các bạn, trong lòng như đứt từng đoạn
ruột. Chứ sao, nó có thể sống chết thay cho ba chiến hữu nhưng hi sinh một mẩu
sôcôla thì lại rất… ngậm ngùi.

Công Chúa tháo dây buộc cổ cho con Oskar.
Còn phải hỏi, vượt qua một chặng trường chinh như vậy con chó cần phải xổ lồng
chút xíu. Coi, nó lập tức gí mũi sát đất như thăm dò địa chất. Tròn Vo la lên:

- Chà, cứ như là nó đã đánh hơi được mùi
mèo rừng vậy.

Tarzan có suy nghĩ khác thằng mập. Nếu phát
giác được hương vị… mèo rừng hẳn con Oskar đã ba chân bốn cẳng chạy xung quanh
sục sạo, đằng này nó chỉ tập trung vào một khu vực nhất định. Có cái gì lạ
chăng?

Bây giờ thì hai chân trước Oskar đã lật
tung đám dương xỉ trên một mô đất nhỏ. Toàn thân nó nhấp nhô uyển chuyển như
một cỗ máy xúc. Đất đen rào rào tung tóe khắp chiếc đuôi ngoe nguẩy.

Tròn Vo ngáp dài:

- Con chó hư hỏng quá. Nó gần biến thành
con mèo rừng.

Gaby cũng chán chường:

- Khiếp quá! Oskar, có thôi đi không?

Oskar vẫn bỏ mặc ngoài tai dư luận… nhân
loại để tiếp tục cuộc đào bới. Bốn cái cẳng lông trắng của nó trong đống đất
đen đã bắt đầu đổi màu. Nó cất tiếng sủa ầm ĩ:

- Gấu, gấu, gấu, gấu!

Bốn tiếng “gấu” làm cho Tarzan giật mình.
Đó là ám hiệu của Oskar lúc đụng độ… kẻ thù. Tarzan không chần chờ lao tới chỗ
chàng thám tử bốn cẳng.

Lạy Chúa. Tim hắn thắt lại trước vật vừa
thấy. Vùi dưới đất là ánh sáng lạnh lẽo của một thứ hợp kim đen. Hắn cúi xuống
tê dại ngó bốn cục sắt tròn mang hình thù quái dị. Bốn cục sắt không lớn lắm
nhưng…

Nhưng, Tarzan đã ôm gọn con Oskar và lộn
ngược một vòng. Hắn mặc kệ con chó giãy giụa để chạy như bay về chỗ ba chiến
hữu.

- Bốc hơi ngay, các bạn! Chúng có thể nổ
bất kì lúc nào.

Tròn Vo tròn xoe mắt:

- Cái gì nổ?

- Mìn cối chớ cái gì. Có bốn trái ở đó, chỗ
con Oskar vừa phát hiện. Tao biết hình dạng của loại mìn này mà. Nó nguy hiểm
chỉ thua bom nguyên tử. Nó mà nổ là khu rừng này sẽ bị bạt đi và chúng ta chỉ
còn một đống thịt nát nhừ.

- Trời ơi, vậy thì biến lẹ thôi!

Bốn đứa trẻ túm vội lấy xe đạp sau khi
tròng dây vô cổ Oskar. Bọn chúng dắt xe chạy như ma đuổi qua chỗ đất đá lổm
ngổm. Ra tới đường, chúng nhảy phắt lên xe.

- Tránh càng xa càng tốt.

Tarzan “kéo” cả đám qua một bụi cây và lần
thứ hai hắn lại… há hốc miệng. Sau bụi cây tự nhiên mọc lên một người đàn ông
ngồi chồm hỗm với đôi mắt chiếu tướng xuống đất. Người đàn ông vạch cỏ và dương
xỉ một cách say sưa quên hết mọi việc trên đời. Ông ta tìm kiếm gì vậy?

Tarzan thắng xe lại. Hắn lên tiếng rụt rè:

- Ông tìm thứ gì vậy?

Gã đàn ông chìa mớ dược thảo trong tay ra:

- Tôi hái lá thuốc…

Tarzan thở phào. Hắn báo động khẩn:

- Ông hãy tránh xa khoảng rừng thưa ở đằng
kia nha. Con chó của tụi tôi đã đào lên từ đó bốn trái mìn cối. Chết như chơi,
thưa ông!

- Mìn cối gì?

Người đàn ông ngước mặt ngó Tarzan. Coi,
cái đầu hình quả lê của ông ta cực kì dị dạng: cằm càng bạnh bao nhiêu thì trán
thót lại bấy nhiêu. Ông ta không có tóc. Tận đỉnh đầu, một túm tóc không màu
sắc lòi ra như cái cuống quả lê. Cặp mắt xám chì ngó Tarzan ngờ vực:

- Chú mày nói thiệt chớ?

- Tôi chẳng đưa ai xuống địa ngục bao giờ.
Nhất là trước loại mìn cối lúc nào cũng có thể nổ.

Người đàn ông gật đầu cảm ơn.

Đám trẻ đạp xe vùn vụt về nhà. Tiếng Máy
Tính Điện Tử nghe não nề:

- Quả xứng danh là một khu… Rừng Quỷ.

Công Chúa thắc mắc kiểu khác:

- Tại sao bạn lại biết chắc là mìn cối hở
Tarzan?

- Khởi sự từ một bản tin trên báo về một
nạn nhân nhặt được trái mìn cối trong rừng và đã vô tình đánh rơi nó. Tờ báo
chỉ đăng hình ông ta khi còn sống và trái mìn, chớ còn tại hiện trường thì coi
như tan biến chẳng còn chút gì. Gaby hiểu không, trong những khu vực diễn ra
chiến tranh hồi Thế Chiến thứ hai, thỉnh thoảng người ta vẫn tìm thấy thứ quà
tặng tử thần đó. Giả dụ lúc nãy con Oskar dùng chân hất một trái mìn lăn đi…

Gaby rùng mình:

- Đừng nói nữa Tarzan!

Karl cũng xúc động đến nỗi đang đạp xe mà
vẫn tháo kính chùi vô ống tay áo. Bốn đứa đã vọt xe qua chiếc Ford. Thực lạ
lùng, trong xe hơi không một bóng người. Thằng Benno trọc đầu trốn ở đâu vậy
kìa?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3