Phiêu phong kiếm vũ - Hồi 03

Hồi 3 - Đoạt Mệnh Song Thi

Ba
người với sáu ánh mắt lặng lẽ nhìn nhau, ngoài tiếng gió vù vù ra, kì dư chẳng
có bất kì thanh âm nào. Bên ngoài phiến đá chỗ Y Phong đứng lúc đầu có bốn ánh
mắt lặng lẽ lộ xuất vẻ chăm chú nhìn về phía ba người. Đương nhiên, đây cũng vì
ba người bọn Y Phong quá chú ý đến đối phương, nên không kịp để ý đến những
chuyện khác.

Y
Phong thở dài một hơi rồi nói:

-
Quả thật tại hạ không có ý xông lên Hoa Sơn, càng không có ý đồ gì đối với nhị
vị, nếu nhị vị không tin, tại hạ cũng chẳng có cách gì để có thể...

-
Chỉ cần ngươi nói ra lai lịch thực của ngươi là được rồi.

Thiếu
phụ cắt lời nói:

-
Nên biết các hạ tuy có điều khó nói, nhưng hai mẹ con ta cũng có nỗi khổ tâm
bất đắc dĩ.

Y
Phong trầm ngâm một lúc rồi nói:

-
Tại hạ nghĩ có lẽ nhị vị đang trốn tránh kẻ thù, có điều kẻ thù của tại hạ e
rằng còn lợi hại hơn kẻ thù của nhị vị, quả thực tại hạ...

Thiếu
nữ “hừ” một tiếng và xen vào:

-
Ngươi không muốn nói phải không?

Đoạn
nàng quay sang nói với thiếu phụ:

-
Mẫu thân, người phí lời với hắn làm gì vậy? Hài nhi thấy hắn nói năng úp úp mở
mở, nhất định là có âm mưu quỷ kế trong bụng, không chừng hắn là tay sai của
Thiên Tranh giáo.

Ba
chữ “Thiên Tranh giáo” vừa phát ra thì Y Phong bất giác cả kinh, chàng thầm
nghĩ:

-
“Hóa ra kẻ thù của bọn họ cũng là Thiên Tranh giáo!”

Ý
niệm cùng chung kẻ thù chợt dâng lên trong lòng, thế là chàng định nói ra lai
lịch của mình.

Nhưng
chàng chưa khai khẩu thì đột nhiên có một tràng cười chói tai phát ra từ sau
lưng chàng...

Tràng
cười khiến ba người đều kinh tâm động phách, mục quang quét nhìn ra, chẳng biết
từ bao giờ đã có hai bóng người sánh vai đứng trên phiến đá. Thân hình hai
người này đung đưa theo gió, tựa hồ như đứng không vững, thân thể như hai cây
gậy trúc trong áo rộng.

Tình
trạng này khiến người ta giật thót tim, nhưng điều khiến Y Phong kinh hãi nhất
là hai chiếc kim y mặc trên người hai người này.

Ba
chữ Thiên Tranh giáo tựa như tiếng sét nổ ầm trong lòng Y Phong và hai mẹ con
tthiếu phụ kia.

-
Hì! Hì!

Cả
hai quái nhân cùng khai khẩu tựa nhuư đã sớm có hẹn ước với nhau:

-
Tuyệt! Tuyệt lắm! Huynh đệ bọn ta thật là may mắn, không ngờ lại gặp phu nhân
của Tam Tương đối phương Lăng Bắc Tu danh chấn thiên hạ trong thâm sơn cùng cốc
này, thật là tuyệt vời.

Sắc
diện của thiếu phụ lập tức tái nhợt, nhìn trong bóng đêm, khuôn mặt không có
chút sắc máu của bà ta càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ. Bà ta nhìn Y Phong
với ánh mắt đầy căm hận. Y Phong bất giác rùng mình.

Chàng
biết, nhất định bà ta hiểu lầm là mình đã dẫn hai người này tới, do đó chàng
chợt cảm thấy có chút oan uổng.

-
“Nhưng tại sao hai ma đầu kia lại đến đây vào lúc này?”

Y
Phong không cần nghĩ nhiều, cũng biết hai quái nhân kia là Đoạt Mệnh song thi,
mà người người trên giang hồ chỉ nghe danh đã biến sắc. Vì trong võ lâm chỉ hai
người này mới có thân hình cực gầy như thế.

Đoạt
Mệnh song thi là huynh đệ sinh đôi, từ nhỏ đã thân thiết quấn quýt bên nhau,
sau khi lớn lên cũng chẳng rời nhau nửa bước. Xuất thủ cực kì tàn độc, sớm tạo
được danh tiếng trong võ lâm. Công phu chỉ chưởng tự hình thành một hệ phái,
đặc biệt là lượng ngân trường tiên mười bảy đốt quấn quanh thắt lưng với Bát
Phong thập tam đả càng nổi tiếng trong võ lâm và đặc biệt lợi hại là sự phối
hợp giữa hai người trong lúc phát chiêu động thủ, không chê vào đâu được.

Tính
tình hai người này rất kì quái, nhưng chẳng hiểu tại sao cũng bị Thiên Tranh
giáo mồi chài. Trong Kim Y Đoàn của Thiên Tranh giáo, bọn họ là một trong mười
chín vị Kim Y hương chủ có võ công mạnh nhất. Chu Sát Chưởng Long Đại Quân từng
đánh với Lã Nam Nhân bên ngoài thành Bảo Định, chỉ đứng hàng thứ mười trong Kim
Y hương chủ, so với hai người này, tuy nhiên còn kém xa.

Thiên
Tranh giáo từ Giáo chủ trở xuống gồm có năm đàn, phân theo võ công mạnh yếu, kẻ
có võ công mạnh nhất là thuộc Kim Y đàn, thứ đến mới là Tử Y, Lam Y, Bạch Y,
cuối cùng là Ô Y đàn, tức bọn giáo chúng.

Còn
thiếu phụ đứng trước mặt Y Phong, quả nhiên là thê tử của Tam Tương đại hiệp
Lăng Bắc Tu, phương danh của bà ta là Tôn Mẫn.

Nguyên
Tam Tương đối phương với một thanh kiếm trong tay độc bá Tam Tương nhiều năm,
khi thế lực Thiên Tranh giáo bành trướng đến Tam Tương, thì vị đại hiệp này đã
thọ thương rồi vong mạng bởi hai loại kì binh và ám khí tuyệt độc của Thất Linh
Phi Hồng Ấn Bảo Lâm và Vạn Độc Đồng Tử Đường Canh trong Kim Y đàn. Thiên Tranh
giáo ra sức truy sát để nhổ cỏ tận gốc, hai mẹ con Tôn Mẫn đành phải đến khe
núi Hoa Sơn trốn tránh kẻ thù, khổ luyện võ công chờ ngày phục thù.

Nào
ngờ, bây giờ lại gặp sát tinh trong giang hồ - Đoạt Mệnh song thi.

-
Lăng phu nhân!

Đoạt
Mệnh song thi cùng cất giọng thâm trầm nói:

-
Giáo chủ bọn ta tưởng nhớ phu nhân đã lâu rồi. Từ lâu đã nghe nói phu nhân là
mỹ nhân trong võ lâm, sao lại nhẫn tâm để Giáo chủ bọn ta nhung nhớ thảm não
như vậy?

Biểu
hiện trên mặt hai lão quái này khiến người ta trông thấy ắt phải nổi da gà rởn
tóc gáy.

Hai
lão từ từ bước đến, miệng nói:

-
Phu nhân! Hay là theo bọn ta cùng trở về thôi?

Thiếu
nữ - tức ái nữ của Tam Tương đại hiệp, tức đến độ biến sắc diện, nàng quát lớn:

-
Hai lão quái vật đừng phí lời, muốn tìm cái chết thì bổn cô nương sẽ thành toàn
cho các ngươi!

-
Quái vật!

Đoạt
Mệnh song thi - Cung Thi huynh đệ cùng ngoác miệng cười một tràng quái dị rồi
cùng nói:

-
Tiểu cô nương này nói năng thật có lý, ừ! Lớn lên rồi cũng trở thành mỹ nhân
giống mẹ ngươi thôi!

Trong
lúc nói, lão đã bước qua bên cạnh Y Phong, nhưng ngay cả nhìn cũng không nhìn Y
Phong một lần, tựa như căn bản không trông thấy chàng.

-
“Chẳng biết bọn chúng có nhận ra ta hay không?” - Y Phong thầm nghĩ.

Nghi
vấn của chàng lập tức có câu trả lời.

Cung
Thân - vì lão ta sinh ra vào giờ thân - trong Đoạt Mệnh song thi, đưa tay đẩy Y
Phong qua một bên và lạnh lùng nói:

-
Hình như vị bằng hữu này và Lăng phu nhân còn có chuyện gì chưa giải quyết
xong, nhưng hãy nể mặt huynh đệ ta mà bỏ qua đi thôi. Bằng hữu, ngươi tránh ra
đi!

Cung
Dậu cũng nhìn chàng và mỉm cười, tựa hồ như rất có hảo cảm với chàng.

Y
Phong tránh qua trái một bước, lòng thầm nghĩ:

-
“Quả nhiên là bọn chúng không nhận ra ta.”

Chàng
thấy khoảng cách giữa Đoạt Mệnh song thi và Tôn Mẫn càng lúc càng gần, thì bất
giác nghĩ tiếp:

-
“Chẳng biết hai mẹ con Lăng phu nhân có phải là đối thủ của hai lão quái này
không?”

Tam
Tương đại hiệp tuy rất có hiệp danh, nhưng Y Phong vẫn không khỏi lo lắng cho hai
mẹ con Tôn Mẫn. Quan trọng nhất là chàng tuyệt không có chút ác ý với hai mẹ
con bọn họ, huống hồ là còn có chung một kẻ thù.

Nhưng
chàng ngầm thở dài rồi nghĩ:

-
“Có điều tự thân ta còn khó bảo vệ, tuy nhiên bọn chúng không nhận ra ta nên ta
vẫn có thể đi. Song, nếu ta xuất thủ, nhất định hai lão quái này sẽ từ lộ số võ
công mà nhận ra lai lịch của ta, khi đó sợ rằng đối tượng là ta chứ không phải
hai mẹ con bọn họ”.

Chàng
quay đầu không nhìn tình hình bên kia nữa.

-
“Chẳng có gì là nói không thông cả.”

Chàng
tự giải thích cho mình:

-
“Dù sao thì ta cũng không quen biết hai mẹ con bọn họ, huống hồ bọn họ còn bức
ta động thủ, ta không quản vào chuyện của bọn họ cũng chẳng sao...”

Nghĩ
thế, nhưng lương tâm của chàng đã cảm thấy hơi bất an. Chàng cất bước đi ra
phiến đá, vừa định tung mình phóng đi, thì đột nhiên nghe có tiếng kêu thảm...

Chàng
kinh ngạc quay đầu lại nhìn, vì chàng cho rằng hai mẹ con bọn họ quyết không
thể thảm hại trong thời gian cực ngắn như vậy.

Lần
quay đầu này khiến cho nhiều sự việc của chàng về sau thay đổi, mệnh vận của cả
cuộc đời chàng cũng được quyết định trong lần quay đầu này.

Bất
luận việc quay đầu lại của chàng có lợi hay có hại đối với chàng thì trong tình
huống này, chàng có thể không quay đầu lại được sao?

o O o

Đoạt
Mệnh song thi - Cung thị huynh đệ, viễn du Hoa Sơn, một đi không trở lại, Thiên
Tranh giáo vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, cử đại binh lùng sục khắp Hoa Sơn, và
phát hiện hai thi thể của Đoạt Mệnh song thi trong khe núi.

Hai
sát tinh của võ lâm hiệu xưng là Song thi, bây giờ đã biến thành Song thi thật
rồi. Cái chết của hai huynh đệ này cực kì thê thảm, một lão huyết nhục trên mặt
đều tơi tả, tựa như bị đại lực ưng trảo chụp lên mặt, một lão khác thọ thương
năm chỗ trên người, xương gãy gân đứt, sợ rằng lục phủ ngũ tạng cũng bị nát như
tương bên trong.

Chuyện
này lập tức gây chấn động võ lâm, từ đó phát sinh hàng loạt phán đoán, ai là
nhân vật đánh chết Đoạt Mệnh song thi. Thiên Tranh giáo cũng huy động một lực
lượng khá hùng hậu, cơ hồ như lục tìm cả từng gốc cây ngọn cỏ trên Hoa Sơn,
nhưng bọn chúng có tìm ra người nào đâu!

Trong
lúc Thiên Tranh giáo lùng sục khắp Hoa Sơn, thì trên đường đến Trường An có một
cỗ xa mã lướt đi rất nhanh. Ngựa kéo xe là giống tráng kiện, nhưng lúc này đã
không ngừng phì bọt trắng nơi miệng, rõ ràng cỗ xa mã này đã đi một quãng đường
khá dài trong một khoảng thời gian ngắn. Thùng xe bịt kín như bưng, ngay cả cửa
sổ cũng đóng chặt, cảnh tượng này vốn cũng chẳng có gì lạ trong thời tiết cuối
đông, vì tất cả những cỗ xa mã đi trên đường đều như vậy.

Nhưng
kì quái là người đi xe chẳng hề nghỉ ngơi tẩy trần ở những đại trấn thông
thương, mà cứ tối đến là tìm nhà trọ ở nơi thôn xóm vắng vẻ để tá túc.

Tên
xa phu vừa đánh xe vừa nghĩ:

-
“Những người đi xe này không phải là giang hồ đại đạo mới là quái! Ngay cả nữ
nhân kia cũng ra vẻ bất chính, hai người thọ thương nhất định là bị công sai
của quan phủ đả thương.”

Nghĩ
đoạn, gã gượng cười một cách bất an, nhưng hàm chứa vẻ gian xảo.

Người
trong xe tuyệt nhiên không hề hay biết một tí gì. Trong xe có trải một tấm đệm
dày để khi xe chạy người thọ thương đỡ đau đớn, hai người nằm giữa xe là một
nam một nữ. Ngồi xếp bằng trong góc xe là một thiếu phụ chừng ba lăm ba sáu
tuổi, mày liễu my phụng, dung mạo tuyệt mỹ. Tuổi tác của bà ta chẳng những
không làm cho bà ta già đi, mà ngược lại còn làm cho phong tư thể thái của bà
ta thêm mặn mà khiến bất kì người nào trông thấy cũng bất giác động lòng trần
tục.

Không
hỏi cũng biết, ba người bôn hành này là thê tử của Tam Tương đại hiệp, Tôn Mẫn
và Lăng Tâm, cùng với nhân vật tiềm tung ẩn tích, thay tên đổi họ Y Phong.

Dung
diện của Tôn Mẫn đầy vẻ sầu khổ, lúc này trong lòng lại rối như tơ vò. Trước
mặt bà ta có hai người bị trọng thương, một là ái nữ duy nhất của bà ta, một
người vốn là kẻ xa lạ nhưng vì cứu bà ta mà thọ thương. Hiện tại bà ta biết
mình đang mạo hiểm với sinh mạng, vì chỉ cần bất kì một giáo đồ nào của Thiên
Tranh giáo biết được hành tung của bà ta thì xem như mọi chuyện chấm dứt.

Huống
hồ bà ta còn phải mang theo hai người trọng thương, tiền đồ mênh mang, ngay cả
một nơi để đi đến cũng không có. Tuy võ nghệ của bà ta cũng không tệ, nhưng dù
mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là một nữ tử. Trong tình huống này, làm sao bà ta
không rối lòng, không quyết định được chủ ý!


ta nhìn người xa lạ nằm trước mặt, rồi bất giác nhớ lại tình hình đương thời,
đích thực là cửu tử nhất sinh, tuy bộ mặt của Đoạt Mệnh song thi vẫn chưa phai
nhòa trong tâm trí của bà ta. Bà nghĩ đến ái nữ của mình, tuy được chân truyền
võ công, nhưng tuổi tác còn quá nhỏ, kinh nghiệm đối địch lại chẳng có một
chút, lúc Đoạt Mệnh Song Thì từng bước bức tới, Lăng Tâm vì tham công vọng tiến
mà bị chỉ phong của Cung thị huynh đệ đả thương trước ngực. Đó chính là Âm
Phong chỉ mà Cung thị huynh đệ khổ luyện nhiều năm, do vậy thương thế không
phải là nhẹ.

Nhớ
lại lúc đó, Tôn Mẫn vẫn không khỏi nổi da gà toàn thân.

-
“Thật là giây phút sinh tử. Nếu không có người này...”


nhìn lại Y Phong với ánh mắt đầy cảm kích và nghĩ tiếp:

-
“Nếu không có người này, sợ rằng ta cũng thọ thương dưới chưởng của hai sát
tinh đó rồi, bây giờ vì phải trông nom chàng mà ta chịu ít nhiều vất vả, thì có
đáng gọi là gì so với điều chàng đã làm cho ta.”

Nguyên
tiếng kêu thảm mà Y Phong nghe được là do Lăng Lâm phát ra trong lúc kinh
hoảng, khi đó nàng tung người lướt tới, thi triển thức Ngã Ưng Phộc thố bổ
thẳng vào Đoạt Mệnh song thi đang lừ lừ bước tới, và bị chỉ phong của hai lào
quái này đả thương. Ngã Ưng Phộc Thố tuy là một chiêu rất có uy lực, nhưng theo
tên gọi mà biết, chiêu này chỉ đắc dụng với đối thủ có võ công yếu kém hơn
mình. Lăng Lâm trẻ người non dạ, chưa từng trải nên mới dùng chiêu này đối phó
với Đoạt Mệnh song thi Cung thị huynh đệ là những nhân vật thành danh nhiều năm
trong võ lâm, vì vậy nàng mới phạm vào điều kỵ của võ gia.

Cung
thị huynh đệ cười nhạt một tiếng, hai lão chẳng những không lui mà còn tiến
tới, bốn cánh tay cùng vương ra, tả chưởng của Cung Thân và hữu chưởng của Cung
Dậu phát ra vù vù, hai đường chưởng phong hiệp kích Lăng Lâm. Đồng thời hữu
chưởng của Cung Thân và tả chưởng của Cung Dậu đều xoay nửa vòng rồi đột nhiên
kích ra, tuy không đánh thực, song chỉ phong đã đẩy Lăng Lâm bay ra ngoài xa
mấy thước.

Tôn
Mẫn vừa khẩn trương vừa phẫn nộ, bà quát một tiếng rồi lướt tới động thủ với
Cung thị song hung. Đó chính là chớp mắt khi Y Phong quay đầu lại.

“Thấy
chết không cứu” là điều mà Y Phong tuyệt đối không thể làm, dù chàng biết rõ
một khi động thủ thì chàng sẽ gặp rất nhiều phiền phức, nhưng chàng đã không
còn đường để lựa chọn.

Thế
là chàng cũng quát lớn một tiếng và lướt tới, song chưởng vỗ ra, công vào mạn
sườn trái của Cung Dậu. Lần động thủ này hoàn toàn khác lúc đơn đả độc đấu với
Chu Sa Chưởng ở ngoài thành Bảo Định. Nên biết khi đó chàng muốn lợi dụng Long
Đại Quân để hoàn thành kế hoạch của mình, còn bây giờ chàng cần phải trừ khử hai
lão quái này.


thế, chiêu thức phải ra đều là sát chiêu.

Cung
Thị huynh đệ đột nhiên cười nhạt, nói:

-
Bằng hữu! Thân thủ tuyệt lắm. Nhưng tại sao lại động thủ với huynh đệ bọn ta?

Y
Phong vẫn không khai khẩu.

Cung
thị huynh đệ lại cười nhạt nói:

-
Trông thân thủ của bằng hữu rất giống một vị bằng hữu đã chết, không lẽ các hạ
đã chết một lần rồi sống lại chăng?

Lời
này vừa xuất thì Y Phong biến sắc, quả nhiên chàng không thể qua mặt Đoạt Mệnh
song thi Cung thị huynh đệ vừa gian xảo vừa hung ác này.

Nên
biết, bất kì chuyện gì cũng đều có thể giả mạo, nhưng khi một cao thủ võ lâm
xuất chiêu trong lúc cực kì nguy hiểm, thì thân pháp của cao thủ đó không thể
nào qua mắt người khác.

Không
ngoài tiên liệu của Y Phong, sát chiêu của Cung thị huynh đệ lập tức đổ dồn lên
thân chàng.

-
Bằng hữu, hôm nay ngươi sẽ chết thêm một lần nữa! - Bọn chúng lại quát lớn.


công của Đoạt Mệnh song thi tự hình thành một gia phái, và cao cường hơn những
Kim Y đàn chủ mà Y Phong từng đối địch. Nhưng điều khiến Y Phong không hiểu là
võ công của Tôn Mẫn lại không bằng ái nữ đã thọ thương của bà tạ Điều này là do
chàng không biết võ công của Tôn Mẫn chỉ rèn luyện sau khi thành thân với Lăng
Bất Tu, nên tự nhiên không bằng Lăng Lâm luyện từ nhỏ.

Trong
khi động thủ, Y Phong phải gánh chịu phần lớn áp lực, không đến nỗi bại thủ,
nhưng muốn thắng cũng không dễ. Chàng biết rằng trận chiến hôm nay, trừ phi
Cung thị huynh đệ đều vong mạng, bằng không về sau vĩnh viễn không có một ngày
yên thân, bởi lẽ đối phương đã khám phá chân tướng của mình. Vì thế cho nên
chiêu thức xuất thủ của chàng đều là tuyệt chiêu trí mạng.

Nhưng
Cung thị huynh đệ lại không cần thiết phải liều mạng. Hai lão thấy cách đánh
của đối phương thì bất giác kinh tâm, song cả hai đều bị bức vào thế chẳng có
thời gian để rút binh khí.

Trong
chớp mắt bốn người đã chiết giải mấy mươi chiêu.

Bỗng
nhiên Cung thị huynh đệ nhìn nhau rồi cười nhạt nói:

-
Bằng hữu! Liều mạng cũng vô ích thôi, chẳng bao lâu nữa sẽ có thêm hai vị Hương
chủ Kim Y đàn đến tiếp ứng. Bằng hữu, biết điều thì hãy chịu thua đi. Kẻo phải
nếm nhiều đau khổ đấy!

Lời
này quả nhiên khiến Tôn Mẫn cả kinh, nhưng Y Phong là nhân vật từng hành Nam
tẩu Bắc, kinh nghiệm giang hồ phong phú, căn bản chàng không để ý đến những lời
nói của đối phương. Chưởng phong vẫn xuất ra vù vù, chiêu thức càng lúc càng
lợi hại.

Đoạt
Mệnh song thi chau mày và tự nhiên mục tiêu cũng chuyển sang Tôn Mẫn, cả hai
cùng cười nhạt rồi nói:

-
Lăng phu nhân! Huynh đệ bọn ta là trước quân tử, sau tiểu nhân, nếu bây giờ phu
nhân không đi theo bọn ta, chờ lát nữa hai vị kia đến thì e rằng lời nói chẳng
hay ho hơn huynh đệ bọn ta đâu.

Hai
lão phát ra tràng cười cực kì khó nghe rồi nói tiếp:

-
Không nói đến những chuyện khác, hai vị Hương chủ đó chỉ có một điểm...

Hai
lão quái cố ý ngừng lại một lát rồi cười hì hì, nói tiếp:

-
Hai vị đó mà thấy mỹ nhân như phu nhân thì chẳng biết chuyện gì xảy ra.

Lời
này lập tức khiến Tôn Mẫn đỏ mặt, trong khi phát chiêu động thủ, quả nhiên vì
xấu hổ và phẫn nộ mà kém phần quyết liệt hơn trước. Tất nhiên Y Phong cũng nhận
thấy tình hình này, chàng quát lớn:

-
Họ Cung kia, hãy bớt làm mất mặt Thiên Tranh giáo đi thôi! Dùng những lời hạ
tiện như vậy để đối phó với một nữ tử thì còn gì danh hiệu trong võ lâm.

Tả
hữu song chưởng của Cung thị huynh đệ cùng phát ra, nhưng giữa chừng thì đột
nhiên thay đổi phương hướng, mãnh kích vào ngực và vai trái của Tôn Mẫn. Huynh
đệ hai người như liên thủ công địch, phối hợp rất nhịp nhàng, tuyệt diệu vô
cùng. Võ công của hai lào vốn đã bất phàm, lại thêm phối hợp nên uy lực tăng
thêm mấy phần.

Hai
lão lại cười nhạt và cố ý cao giọng khinh bạc nói:

-
Bằng hữu! Ngươi hãy bớt quản vào chuyện khác đi thôi! Ngay cả bản thân ngươi
còn lo chưa xong mà ở đó ra uy gì hả!

Lời
này quả nhiên khiến Y Phong tức khí đén độ mất đi vẻ trầm tĩnh thường thấy của
chàng. Chàng soạt chân tránh một chiêu của Đoạt Mệnh song thi, nhưng chưởng vỗ
ra lần nữa, vận xuất đủ mười thành công lực.

Đấu
pháp tuy không chừa đường lui này cũng phạm vào đại kỵ của con nhà võ.

Nhưng
thứ chưởng lực kinh thế hãi tục của Y Phong, khiến cho Cung thị huynh đệ tuy
ngoài mặt cười nhạt, song trong lòng đã có ý kinh khiếp.

Lại
mười chiêu nữa trôi qua. Chưởng phong của bốn người đã đánh gãy vô số cây khô
trên sườn núi. Hàn phong lạnh thấu xương, nhưng trên trán của bốn người đã lấm
tấm mồ hôi.

Cung
thị huynh đệ xoay người nửa vòng tránh chưởng của Y Phong. Âm Phong chỉ lực của
hai lão không dám trực diện nghênh tiếp chưởng tan bia phá thạch của đối
phương. Nhất thời hai lão liếc nhìn nhau và nháy mắt một cái đầy thâm ý.

Huynh
đệ hai người này đã tương thông tâm ý từ nhỏ, ngay cả cách nói giống như đúc từ
một khuôn. Lúc này không hẹn mà cả hai cùng nghĩ:

-
“Lẽ nào bọn chúng còn có thể thoát đi đâu được dưới tay Thiên Tranh giáo bọn
ta?”

Nghĩ
đoạn, cả hai cùng hú một tiếng dài, chưởng ảnh đột nhiên hướng qua Tôn Mẫn.
Chuyển biến này khiến Y Phong ngoài việc công địch ra còn phải lưu ý đến sự an
nguy của Tôn Mẫn.

Sau
tiếng hú, Đoạt Mệnh song thi vận toàn lực xuất một chưởng rồi đột nhiên tung
người lướt đi.

-
Thất bồi!

Hai
lão khẽ quát một tiếng rồi cùng lui ra mép phiến đá.

Làm
sao Y Phong chịu để cho đối phương bỏ đi dễ dàng như vậy, chàng lập tức truy
theo như hình với bóng, song chưởng vung lên, kích vào ba đại huyệt Linh Đài,
Hổ Đăng và Cân Thúc sau lưng Cung Thân.

Cung
Thân vặn người và hơi chồm tới trước, chân phải đá ngược ra sau một cước.

Chiêu
này dĩ công vi thủ, và công vào chỗ địch tất phải cứu, thật là tuyệt diệu vô
cùng.

Nào
ngờ lúc này Y Phong đã quyết tâm liều mạng, tất cả đều vỗ trúng vào lưng Cung
Thân, đồng thời dưới bụng trái của chàng cũng trúng một cước.

Cung
Thân kêu thảm một tiếng rồi quay người, vận toàn bộ sức lực cuối cùng xuất một
chưởng. Nhưng chưởng này đã sức tàn lực kiệt, Y Phong trầm hai vai xuống, song
chưởng như hai quả thiết chùy múc thẳng vào ngực Cung Thân. Lão quái này lại
kêu thảm một tiếng nữa, miệng phun ra một búng máu tươi, phun thẳng vào người Y
Phong.

Cung
Dậu đang bức Tôn Mẫn liên tục thối lui. Nhưng nghe tiếng kêu thảm của Cung
Thân, tâm can lão ta như nát ra từng mảnh. Lão hú một tiếng đầy bi thảm rồi bổ
nhào về phía Y Phong.

Y
Phong bị trúng một cước vào bụng, tuy tránh được yếu huyệt, nhưng thọ thương
không nhẹ. Chàng đang thở dốc thì thấy Cung Dậu lướt tới như chớp. Huynh đệ cốt
nhục liên tâm, cái chết của Cung Thân khiến cho Cung Dậu không thể thi triển
chiêu số liều mạng. Thân hình lão chưa đến nhưng song chưởng đã vung thẳng ra,
thập chỉ trương ra như ưng trảo, chụp vào mấy đại huyệt Nhũ Tuyền, Kỳ Môn,
Tương Đài, Linh Căn trước ngực Y Phong.

Thế
chưởng như thái sơn chụp xuống đầu, Y Phong không thể nghênh tiếp, nhưng lúc
này hạ bộ đã thọ thương xoay chuyển không còn linh hoạt, chàng đành khom người
xuống để cho song trảo của Cung Dậu lướt qua vai. Cùng lúc đó, tả chưởng của
chàng bình thế đẩy ra, hữu chưởng từ dưới quét lên, vỗ thẳng vào mặt Cung Dậu.

Nào
ngờ lúc này Cung Dậu đã quyết tâm liều mạng, lão ta không hề tránh né trước hai
chiêu trí mạng của đối phương, song trảo hơi trầm xuống rồi đột nhiên chụp vào
hai xương vai của Y Phong.

Y
Phong cả kinh, thân hình xoay mạnh một cái, nhưng vai phải đã trúng một trảo
như chớp của Cung Dậu, trong chớp mắt khi chàng chưa cảm nhận được sự đau đớn,
tả chưởng của chàng đã xuyên qua hai cánh tay của đối phương, rồi chụp lên mặt
Cung Dậu.

Ngón
trỏ và ngón vô danh chọc thẳng vào hai mắt Cung Dậu, ngũ chỉ vận toàn lực chụp
mạnh vào. Thế là Cung Dậu trong Đoạt Mệnh song thi đã tử thương dưới Đại Lực
Ưng Trảo thần công mà Y Phong sử xuất bằng chút chân khí cuối cùng.

Còn
bản thân chàng thì sao? Toàn thân bị trọng thương hai chỗ, chàng nhìn Cung Dậu
gục chết mà cười thảm một tiếng, sau đó chính chàng cũng hôn mê bất tỉnh.

Khi
Tôn Mẫn lướt lại, Đoạt Mệnh song thi kinh chấn võ lâm chẳng những sinh cùng
ngày cùng tháng cùng năm, mà cũng đã chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.

Trạng
thái của hai thi thể đều rất thảm, mỗi lão nằm một bên cạnh Y Phong.

Y
Phong cũng đã đẫm máu toàn thân, hữu chưởng vẫn còn gác trên thi thể Cung Dậu,
sắc diện chàng tái nhợt, hai hàm răng nghiến chặt, khóe miệng vẫn còn lưu lại
nét cười an ủi.

Bình
sinh trong đời Tôn Mẫn đã từng thấy không ít trường diện thê thảm nhưng tình
cảnh này vẫn khiến bà ta cảm thấy lạnh người. Bấy giờ hàn phong mới khiến bà ta
cảm thấy buốt giá. Sau một hồi đứng ngẩn người, cuối cùng hàn phong trong đêm
cuối đông cũng khiến bà ta kinh tỉnh. Tinh thần dần dần bình phục trở lại. Tôn
Mẫn bước đến cạnh Y Phong, đưa tay sờ lên mũi và miệng của chàng, và biết thanh
niên đem sinh mạng của mình ra bảo vệ người khác này, tuy thọ thương nhưng vẫn
chưa chết.


lại bước đến cạnh ái nữ Lăng Lâm, lúc này cũng đang thoi thóp thở, song thương
thế nhẹ hơn thanh niên kia nhiều. Bất giác bà cảm thấy hai mắt nhòa đi, bà
không biết là vì cảm kích thanh niên kia hay cảm kích trời xanh, nhưng chung
quy đó là nước mắt cảm kích.


thể hai thứ cảm kích này đều có một chút, vì cả hai đều giúp mẹ con bà ta bảo
toàn được sinh mạng như một kì tích.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3