Khách qua đường vội vã (Tập 2) - Chương 18 - Phần 1

Chương 18

Thẩm An Nhược lên thuyền mới cảm thấy thần
kinh được thả lỏng đôi chút. Gió biển nhè nhẹ, mang theo vị mặn ẩm ướt đọng lại
nơi khóe miệng. Cô đưa tay lên mặt, hóa ra là nước mắt chảy ra từ lúc nào không
hay. Đều tại gió biển quá ấm khiến mắt cô không thích ứng được thôi.

Hóa ra cô cũng gặp phải kiểu tình tiết nhạt
nhẽo trên phim truyền hình hạng hai lúc tám giờ thế này, vậy mà ngay cả bắt
chước lòng dũng cảm và mạnh mẽ quyết bỏ đi của nữ chính trong phim cô cũng
không có. So với việc tự dằn vặt bản thân để viết nên một bài ca liệt nữ bi tráng,
cô chỉ mong một cuộc sống yên ổn, vì thế muốn ra sao thì ra vậy.

Vốn muốn bỏ đi tìm chút yên tĩnh trong chốc
lát, dù không đến mức oanh liệt, ít nhất cũng thong dong nhàn nhã. Nhưng chỉ
một ước mong nho nhỏ như thế ông trời cũng không chịu giúp cô thỏa lòng, cứ để
cô bị người ta vạch trần, cuối cùng tư thế bỏ đi chẳng thể thoải mái nổi. Hơn
nữa, một sự thật rất hiển nhiên là, điều Trình Thiếu Thần để bụng không phải là
chuyện cô muốn đi, mà vì cô đi mà không hề nói cho anh biết. Quyền uy của anh
bị thách thức, đây mới là nguyên nhân anh tức giận.

Còn lâu cô mới đau lòng khóc lóc vì buồn
bã. Cô chỉ cảm thấy, một chuyện giống kịch như thế, khi vận lên người mình cũng
trở nên nhạt nhẽo, cuộc đời bế tắc và vô vị này thật khiến người ta bùi ngùi.

Thẩm An Nhược đến cơ sở đào tạo báo danh.
Môi trường ở đây rất tốt, trên đảo không hề có kiến trúc cao tầng nào, mọi
hướng đều có thể nhìn thấy biển, cửa sổ phòng cô hướng Đông, nếu dậy sớm thì
thậm chí có thể ngắm bình minh, mở cửa sổ là nghe thấy tiếng sóng biển rì rào.
Ở nơi có thể phóng tầm mắt ra xa như thế này, mọi nỗi lòng của con người bỗng
trở nên bé nhỏ. Cô dần quên mất tại sao mình lại buồn bực đến như vậy, cảm thấy
mệt mỏi vì tối qua chẳng được ngủ yên, tắm rửa qua loa xong bèn leo lên giường
ngủ một mạch tới khuya.

Trong điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ, là
Trình Thiếu Thần, trước khi cô ngủ đã đặt chế độ rung, có lẽ là ngủ say quá
không nghe thấy. Do dự một lát, cô nhấn số gọi lại, không muốn chơi trò lằng
nhằng này với anh nữa, cô chẳng còn hơi sức mà chơi nữa rồi.

Hóa ra anh chỉ hỏi cô đi đường có suôn sẻ
không, chỗ ở và ăn uống có dễ chịu không, công việc thế nào, rất giống cấp trên
quan tâm tới cấp dưới. Giọng của anh chẳng có chút cảm xúc gì, cô không giấu
nổi sự mệt mỏi, nói chuyện qua loa cũng cảm thấy khó khăn, một lát sau đã chẳng
còn gì để nói.

“Vì sao đột nhiên em lại muốn đi?” Lúc sắp
cúp máy, Trình Thiếu Thần bỗng hỏi.

“Công tác bình thường thôi mà.”

“Thẩm An Nhược, không phải hôm nay anh mới
quen biết em.”

“Em muốn ra ngoài hít thở không khí trong
lành, dạo này khí quản không được tốt.”

“Thẩm An Nhược, em có chuyện giấu anh.” Rất
lâu sau, Trình Thiếu Thần mới buông một câu.

“Em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

“Em thích kiếm chuyện gây sự, cả ngày làm
mình làm mẩy, đánh đố như thế không mệt mới lạ.”

Anh đã chọc giận cô thành công.

“Đương nhiên, người khác lúc nào chẳng sai,
anh mới là chân lý, Trái Đất này đều phải theo anh. Em cúp máy đây, tạm biệt.”
Cô ném điện thoại sang một bên.

Vài giây sau, Trình Thiếu Thần gọi điện
lại.

“Anh đã từng nói với em rằng anh ghét nhất
là người ta tùy tiện cúp điện thoại của anh chưa nhỉ?”

“Thế thì anh cúp trước đi.”

Giọng anh nhuốm vẻ uể oải: “Thẩm An Nhược,
rốt cuộc em muốn thế nào đây? Em không muốn kết hôn anh không nhắc đến nữa, em
bảo anh xem thường em nên bây giờ anh quấn lấy em muốn chết. Lần này em lại
giận dỗi gì nữa, em có thể nói rõ ràng dứt khoát ra không, để anh còn biết
đường mà ăn năn hối hận?”

Anh nói thêm vài câu thì có lẽ nên đổi tên
là “Tình Thánh”[15]. Thẩm An Nhược cắn răng, nghĩ một lúc, cuối cùng
thốt ra mấy chữ: “Tiểu Luyến của anh có khỏe không?”

[15] Vị thánh tình yêu

Ở đầu dây bên kia anh hơi sững lại: “Tự
dưng em nhắc đến con bé làm gì? Nó thì lúc nào chẳng khỏe.”

“Một cô bé được nâng niu từ nhỏ lại bị anh
lợi dụng, nó khỏe mới lạ.”

Trình Thiếu Thần ngừng lại vài giây. “Thẩm
An Nhược, em phải nói cho rõ ràng, chuyện Chung Luyến Thần với anh thì có liên
quan gì?”

Giọng điệu của anh mang theo sự lạnh nhạt
như không liên quan đến mình, Thẩm An Nhược cảm thấy rất vô vị: “Không phải sắp
kết hôn rồi sao, anh còn nói không liên quan đến mình, anh bình thản thật.”

Anh “À” một tiếng: “Tiểu Luyến đã nói với
em à? Con bé thay đổi quyết định rồi sao?”

Cơn giận của Thẩm An Nhược bốc lên ngùn
ngụt: “Chuyện này anh từ từ mà tìm hiểu. Em mệt rồi, tạm biệt.” Cô cảm thấy
mình nên niệm thanh tâm chú[16], dạo này cô hay tức giận quá.

[16] Hay còn được gọi là “Đại bi chú”, là
bài chú căn bản để minh họa công đức nội chứng của Đức Quân Tự Tại Bồ Tát.

“Không được ngắt điện thoại!” Cô đang định
cúp máy, nghe thấy giọng Trình Thiếu Thần vang lên, không lớn, nhưng mơ hồ lộ
ra vẻ giận dữ khiến cô hơi chột dạ.

Bọn họ im lặng, cô như nghe thấy tiếng thở
đang cố nén lại của Trình Thiếu Thần ở đầu bên kia. Từng giây trôi qua, cuối
cùng anh cũng mở miệng, trở lại vẻ bình tĩnh thường lệ, nhưng lạnh như băng:
“Thẩm An Nhược, em đừng có nói với anh là em đang nghĩ người muốn lấy con bé là
anh. Em nhất định không được thừa nhận đâu đó.”

Thẩm An Nhược thấy ngạt thở, lập tức nhận
ra lần này chắc chắn mình phải nhận thua, nhưng đầu óc vẫn mờ mịt, cô thận
trọng ngậm miệng không nói nữa. Bốn bề vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng vỗ
vào bờ cát và tiếng nhịp tim của cô, có thể nghe rõ tiếng thở của Trình Thiếu
Thần, hệt như anh đang ở trước mặt cô vậy.

“Hóa ra đây mới là nguyên nhân em bỗng dưng
bỏ chạy không nói một lời. Nhưng có người đã nói với em là anh muốn lấy Chung
Luyến Thần sao? Câu này là ai nói với em, cho anh biết tên người đó.”

Anh ngừng lại, thấy Thẩm An Nhược không nói
gì, lại nói tiếp: “Nếu em không nhắc đến Tiểu Luyến, anh có nghĩ nát óc cũng
không rõ vì sao lần này em lại trở mặt như vậy. Ngay cả chứng thực chuyện đơn
giản như thế này em cũng lười không thèm làm mà bỏ đi luôn.”

“Bây giờ không phải em đang tìm cách chứng
thực sao? Mọi chuyện trùng hợp như vậy, em hiểu lầm cũng phải thôi.”

“Em gọi đây là chứng thực à? Em vốn đã tự
mình định tội cho anh rồi. Nếu anh không hỏi đến cùng thì không biết còn bị oan
đến lúc nào, cũng không biết em còn có thể làm chuyện gì nữa.”

Cô không còn gì để nói, chỉ nghe thấy giọng
anh càng lúc càng bình tĩnh lại, còn cô càng lúc càng căng thẳng, hệt như trước
một trận bão lớn, oi bức ngột ngạt, sự im ắng bất thường, không biết lúc nào
sấm chớp mới nổi lên.

“Thẩm An Nhược, anh có một người em họ, em
không nhớ nó sao? Nhưng nó vẫn còn nhớ em, lần nào gọi điện cũng hỏi thăm em.
Hồi tháng Ba, nó và Tiểu Luyến đang chuẩn bị hôn lễ thì tự nhiên làm loạn lên,
hôn lễ bị hủy bỏ, người lớn hai nhà vẫn luôn chờ hai đứa nó đổi ý đấy.”

Cô thật sự đã quên có một người như thế
thật. Trình Thiếu Dung, con trai duy nhất của người chú thứ hai có địa vị không
tầm thường trong thành phố của Trình Thiếu Thần. Là một sĩ quan trẻ tuổi, ở
nước ngoài quanh năm, trong ấn tượng của cô, tựa hồ chỉ có ngày bọn họ kết hôn
mới gặp cậu ta.

Hóa ra là như vậy. Thật là quá trùng hợp, dường
như ông trời đang cố tình đối đầu với cô. Nhưng tóm lại vẫn là cô đang đuối lý,
vì thế vẫn nên thành khẩn nhận sai thì tốt hơn. Cô thật lòng xin lỗi, Trình
Thiếu Thần lại không chịu bỏ qua.

“Xin lỗi? Em diễn màn kịch chạy trốn chẳng
hiểu vì lý do gì rồi nói một câu xin lỗi là đủ rồi sao? Thẩm An Nhược, đâu phải
hôm nay em mới quen anh, sao em không chịu động não một chút xem anh có phải
loại người làm ra chuyện đó không?” Giọng anh đều đều, tức giận đến độ vừa nói
vừa nghiến răng khiến người ta ớn lạnh. “Chỉ có thể nói thế này, trong lòng em,
anh vẫn luôn là loại người bỉ ổi như thế, vừa quấn lấy em không rời, vừa đùa
bỡn người con gái khác, cầu hôn em lại có hôn ước với người khác, vì lợi ích mà
ngay cả bản thân mình cũng có thể đem ra trao đổi mua bán. Chẳng trách em không
chịu lấy anh, không chịu tin rằng anh sẽ sống với em cả đời. Hóa ra điều em
không tin không phải là hôn nhân, em chỉ không tin anh mà thôi. Em không yêu
anh, không muốn lấy anh cũng không sao, nhưng chúng ta đã quen nhau từng ấy năm,
không phải vợ chồng thì cũng là bạn bè. Em hạ thấp nhân cách của anh đến mức
này khiến anh cảm thấy tuyệt vọng.”

Hiếm khi anh nói liền một mạch nhiều như
thế này, trong một chốc như thở không ra hơi.

“Xin anh đừng làm quá lên như thế có được
không? Em không tính rời xa quê hương mai danh ẩn tích đâu, em chỉ đi bồi
dưỡng, chỗ em bây giờ cách anh còn chưa đến ba trăm cây số. Cứ cho là em thật
sự hiểu lầm, em cũng không làm mấy chuyện quá khích đâu, chẳng qua em đang đợi
anh tự mình giải thích với em thôi.”

“Chẳng thà em cứ khóc lóc đòi anh chứng
minh để anh biết đường giải quyết cho xong. Em mắng anh phụ tình, vô sỉ, sao
cũng được, như thế còn hơn em coi như chuyện không liên quan đến mình. Em làm
ầm ĩ lên, ít nhất cũng thể hiện em đang quan tâm, nhưng từ trước đến nay em
luôn cho rằng thể diện của bản thân quan trọng hơn mọi thứ khác, lúc nào cũng
thích giả vờ như không có chuyện gì. Sao nào? Em tính tặng anh cho người khác
sao? Em đang cảm thấy hành động của mình rất thần thánh, rất cao thượng phải
không? Thực ra cũng chỉ vì em không thèm quan tâm anh chuẩn bị lấy ai mà thôi,
dù sao cũng đâu liên quan đến em. Em đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà vứt
bỏ mọi thứ hiện tại để lưu lạc bên ngoài, trong lòng em, đã bao giờ anh quan
trọng đến thế đâu. Bỏ chạy tới một đảo nhỏ để tránh đi vài ngày, rõ ràng là em
đang khinh thường anh.”

Cô bất cẩn mở đúng chiếc hộp Pandora ra
thật rồi, không ngờ khi Trình Thiếu Thần làm một bài thuyết trình dài lại có
cảm hứng văn chương đến thế, bình thường thật sự không thể nhận ra. Đúng là vận
đổi sao dời, cách đây không lâu cô cũng thế này khiến Trình Thiếu Thần á khẩu
không thể nói gì được, làm anh phiền muộn mất mấy hôm, chớp mắt đã đến lượt cô
rồi.

“Thẩm An Nhược, em vẫn cố chấp nói thái độ
của anh với em giống như đối xử với thú cưng. Vậy thái độ của em với anh thì
sao? Lúc anh ở bên, em không hề chống cự, có lúc còn như cam tâm tình nguyện,
nhưng lúc anh không ở bên, em chưa từng cảm thấy thiếu vắng, không chừng còn
thở phào nhẹ nhõm ấy chứ. Thực ra anh cũng rất muốn biết, em coi anh là cái gì?
Người qua đường? Hay khách làng chơi?”

“Trình Thiếu Thần, anh đủ rồi đấy, chẳng
qua là anh bị hiểu lầm một chút mà thôi, có nhất thiết phải phóng đại lên như
thế không?”

“Người bị vu khống không phải là em, dĩ
nhiên em có thể nói mát rồi!”

“Anh cũng không phải chưa…” Lời nói đã ra
đến miệng lại trượt trở lại, Thẩm An Nhược quyết định không chọc giận anh nữa.
“Phải phải, em sai thật rồi. Anh vô tội thuần khiết hệt như thiên thần, em vì
ganh ghét đố kỵ anh quá hoàn mĩ nên trong lòng luôn muốn tìm cơ hội bới móc
anh. Không còn sớm nữa, em phải úp mặt vào tường ăn năn hối tội đây, anh cũng
đi ngủ đi.”

***Tôi là đường
phân cách bụng dạ hẹp hòi***

Thẩm An Nhược nằm trên giường lại không
thấy buồn ngủ nữa, có lẽ vì lạ giường, cũng vì buổi chiều cô lỡ ngủ quá nhiều.
Không ngủ được rất khó chịu, trái tim nửa như tắc nghẹn, nửa như trống rỗng,
mọi chuyện đã giải thích rõ ràng rồi, cô lại càng rầu rĩ hơn. Trình Thiếu Thần
không nói oan cho cô, trước đó quả thật cô giận dữ nhiều hơn đau lòng, giận Trình
Thiếu Thần sao có thể bày cái trò hạ cấp như thế, lại càng nghi ngờ anh thăm dò
trả thù cô. Thế nên cô mới không muốn để anh thấy được mình đang làm trò cười,
khiến hư vinh của anh được thỏa mãn. Cô cố ép mình không đi nghe ngóng sự tình
để không tự hành hạ bản thân, cũng cố tình không để tâm, dựa dẫm ai đều không
an toàn bằng dựa vào chính mình. Nhưng trước đây bọn họ cãi nhau, cô chưa bao
giờ là người đuối lý.

Lần này Trình Thiếu Thần rất giận, đến sau
cùng, giọng nói cũng như nghẹn lại. Trong ký ức của cô, đây là lần anh cáu
nhất, ngay cả lần cô hành động bạo lực rất lâu trước đây cũng không tức giận
như thế này. Lúc ấy anh chỉ uống hơi nhiều, lại bị cô làm cho kích động, còn cô
lại không muốn nửa thuận theo nửa chống cự như trước.

Cô nhìn đồng hồ, giờ này anh thường chưa
ngủ, thở dài, lại nhấc điện thoại, nhưng cuộc gọi bị từ chối.

Chương trình đào tạo lần này xếp lịch vô
cùng dày đặc, tối nào cũng có hoạt động, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng mệt
nhọc, về đến khách sạn tắm rửa xong chỉ kịp lăn ra ngủ luôn. Sóng điện thoại
trên đảo không tốt lắm, lúc được lúc không, Trình Thiếu Thần không gọi điện cho
cô nữa, cô cũng chẳng thèm chủ động gọi. Lòng tự tôn của người đàn ông này mỏng
như giấy gạo nếp. Lần trước cô nói móc anh, anh cũng dằn dỗi với cô mất mấy ngày
liền. Lần này người sai là cô, anh lại càng được thế làm mình làm mẩy. Sĩ diện
lớn như vậy thì anh cứ tự trở về bình thường, cô còn lâu mới xoắn lấy anh.

Cũng gọi được hai cuộc điện thoại. Một lần
là lúc trên đảo có bão lớn, tình hình khá nguy hiểm, sóng điện thoại bị ngắt,
lúc bọn họ trở về khách sạn, quản lý đại sảnh nói có người muốn để lại lời nhắn
muốn cô gọi lại. Cô dùng điện thoại cố định gọi lại, Trình Thiếu Thần hờ hững
nói: “Anh chỉ muốn xác nhận em chưa bị gió thổi đi mất.”

Thẩm An Nhược không so đo với anh, dịu dàng
hỏi anh ăn tối chưa, vì lúc ở một mình anh thường quên ăn cơm. Anh nói một câu
“Không cần em lo.”, rồi ngắt máy. Thẩm An Nhược cầm điện thoại chỉ biết chết
lặng.

Lần thứ hai là khi kết thúc đợt tập huấn,
cô gọi điện cho anh nói muốn ở trên đảo thêm vài ngày để khảo sát các nhà trọ
nhỏ của ngư dân địa phương.

Rõ ràng trời đã tối, anh lại nói đang có
cuộc họp, giọng hoàn toàn mất kiên nhẫn.

“Trợ lý Thẩm, em đang tranh thủ làm việc
tư, lấy tiền của công ty đi du lịch sao?”

“Báo cáo chủ tịch, tôi đã xin nghỉ phép năm
ngày, vì thế từ ngày mai là kì nghỉ riêng của tôi.”

“Thế thì em muốn chơi bao lâu thì chơi, báo
cho anh biết làm gì. Nếu em muốn kéo dài thời gian nghỉ thì đi mà báo với tổng
giám đốc Trương ấy.”

Cái tên hẹp hòi nhỏ mọn thù dai này, cô tức
đến nỗi không nói nên lời, lập tức quyết định sẽ ở đây hết kỳ nghỉ phép.

Thẩm An Nhược thuê một căn phòng của ngư
dân, hằng ngày đều dành phần lớn thời gian để ngắm biển. Không có khu công
nghiệp, nước biển và bầu trời đều xanh biêng biếc, không nhiễm khói bụi như ở
thành phố. Cô sống thoải mái, tự do, lại khỏe mạnh như người đang tu hành. Năm
ngày cộng thêm hai ngày cuối tuần, cô có thể ở đây trọn vẹn một tuần liền.

Nhưng những ngày nhàn nhã ấy còn chưa qua
trọn vẹn được hai ngày, trên đảo đã có thêm một vị khách không mời mà đến, là
Chung Luyến Thần, nhìn thấy cô còn làm ra vẻ ngạc nhiên: “A, chị An Nhược, sao
lại trùng hợp thế nhỉ, chị cũng ở đây à.”

Vốn dĩ nơi cô ở đã đầy khách, nhưng Chung
tiểu thư vừa đến, người khách phòng bên liền lập tức chuyển đi, rõ ràng người
đó đã nói muốn ở hai tuần. Thật là có tiền mua tiên cũng được.

“Em không quen với cuộc sống ở đây, ở gần
chị một chút cho có cảm giác an toàn.”

Cô bé bảo mình đến đây du lịch ngắm cảnh,
thực ra như là đến giám sát Thẩm An Nhược thì đúng hơn, lúc nào cũng không cách
cô quá mười mét, đã vậy khi nói chuyện còn giả bộ tình cờ nhắc đến Trình Thiếu
Thần.

“Dạo này anh Thiếu Thần bận lắm, chị Đàm
Phân nói có lúc anh ấy còn ngủ ở công ty.”

“Bệnh dạ dày của anh Thiếu Thần lại tái
phát rồi, có vẻ rất nặng, nhưng anh ấy không đi bệnh viện, cũng không uống
thuốc.”

“Tâm trạng anh ấy không tốt, thậm chí còn
hung dữ với em hơn trước nhiều.”

“Anh ấy có vẻ gầy đi.”

Cứ mỗi giờ cô bé lại nhắc đến tên Trình
Thiếu Thần một lần, Thẩm An Nhược bị cô bé làm cho đau cả đầu.

Ngày tiếp theo, cô lại càng đau đầu hơn, vì
Trình Thiếu Dung cũng đến, dáng vẻ vội vã, cả người đầy bụi đường mệt mỏi, quân
phục vẫn còn mặc trên người.

“Chị dâu.” Cậu chàng khách sáo gọi Thẩm An
Nhược, thấy thái độ của cô không tự nhiên, liền gãi đầu cười ngượng ngùng cười:
“Thói quen rồi, không sửa được.” Trình Thiếu Dung có vài phần giống Trình Thiếu
Thần, khuôn mặt chính trực nghiêm nghị, so với bộ dạng chính tà khó phân, biến
ảo khôn lường của Trình Thiếu Thần thì anh tuấn uy vũ trung hậu hơn nhiều.

Chung Luyến Thần thấy cậu ta bèn quay đầu
định đi, Trình Thiếu Dung kéo tay lại liền bị Chung Luyến Thần hất ra: “Cút đi,
đừng có làm phiền tôi.”

Thẩm An Nhược nhanh chóng lánh đi.

Đôi oan gia này đụng đầu nhau, kì nghỉ
thanh tịnh như tu hành của cô coi như đi tong, không nghĩ là lại được thưởng
thức truyền hình trực tiếp đôi nam nữ hủy hôn cãi nhau.

Thẩm An Nhược nhớ lúc kết hôn rồi, cô và
Trình Thiếu Thần cũng cứ gặp là cãi nhau, cuối cùng để không cãi nhau nữa đành
không gặp nhau, lý do thì không làm sao nhớ nổi, đơn giản chỉ là những chuyện
nhỏ nhặt không tên. Lúc ấy chán đến mức muốn ném hết đồ đạc, bây giờ nghĩ lại
cảm thấy rất thú vị. Đương nhiên cô còn nhớ lúc đi công tác Vân Nam, khi ấy
cách xa nhau như vậy mà anh vẫn đuổi theo tới, giống như Trình Thiếu Dung lúc
này. Còn giờ đây, chỉ là cách nhau hơn hai trăm cây số, đến cả trò chuyện cũng
lười, anh không cho cô bậc thang để xuống, cô cũng chả thèm quay về.

“Nhìn theo góc độ của Đảng và nhân dân, em
cũng nên khách sáo với anh hùng vừa trở về từ Tứ Xuyên chút chứ.” Thấy Trình
Thiếu Dung nhịn nhục chịu khổ, Thẩm An Nhược không nỡ lòng đứng ngoài nhìn.

“Em đã nương tay với anh ta rồi đấy, nếu
không chị tưởng anh ta còn toàn thây ở lại trên đảo hay sao?” Giọng Chung Luyến
Thần đằng đằng sát khí.

“Thiếu Dung có vẻ rất trung hậu thật thà,
xuất thân trong gia đình ấy, tính cách như cậu ấy càng hiếm hơn.”

“Phải rồi, anh ta trung hậu thật thà chết
đi được ấy, lúc ngủ còn lẩm bẩm tên bạn gái cũ, trong ví còn để ảnh mối tình
đầu. Bọn đàn ông chẳng có ai tốt cả.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3