Khách qua đường vội vã (Tập 2) - Chương 14 - Phần 1
Chương 14
Điện thoại đổ chuông sau khi hết giờ làm
mấy phút, cán sự công đoàn Tôn Ái Lệ đang ở trong văn phòng với Thẩm An Nhược,
cùng cô tám chuyện giết thời gian.
Trình Thiếu Thần, màn hình di động nhấp
nháy cái tên này khiến Thẩm An Nhược hoa cả mắt.
Thì ra vẫn chưa xóa số điện thoại của anh,
chính cô cũng cảm thấy kỳ lạ. Nhưng sau thời điểm đó, cái tên này chưa từng
xuất hiện một lần.
Trước đây Hạ Thu Nhạn từng cười cô, sao
phải nghiêm túc thế, cho dù không đổi thành “chồng yêu” hay “ông xã”, chí ít
nhạc chuông cũng phải khác mọi người chứ, chẳng giống vợ chồng chút nào, giống
đối tác làm ăn hơn. Không ngờ là cô ấy nói đúng.
Thẩm An Nhược hoang mang mất vài giây, ý
thức được bà chị ngồi đối diện là chuyên gia hóng chuyện điện thoại của người
khác, bèn lập tức ném di động vào ngăn kéo.
Quản lý kiêm cán sự Tôn định có muốn cũng
không nhìn rõ tên trên màn hình di động, chỉ cười ý nhị: “Em không nghe à?”
Thẩm An Nhược cũng cười: “Gọi nhầm số, một
ngày gọi đến mấy cuộc.”
“Đề xuất vừa rồi của chị, bao giờ em trả lời
được?”
“Chị Tôn, người đẹp trong Hoa Áo chúng ta
nhiều như vậy, vì sao cứ nhắm vào em thế?”
“Người như trợ lý Thẩm chỉ có một thôi. Nếu
em tham gia sẽ là đại sứ thương hiệu của Hoa Áo, là ngọn cờ đầu trong lĩnh vực
văn hóa doanh nghiệp của chúng ta.”
Nguyên nhân của việc này là Hoa Áo sắp tổ
chức kỉ niệm ba năm thành lập, đây là dịp nhân viên tề tựu, thu hút khách hàng,
cũng là để quảng bá hình ảnh, một công đôi việc, cơ hội này rất hiếm có. Các
phòng điều động nhân viên lập ra nhóm riêng chuyên phụ trách sự kiện, mọi người
ai cũng bận vô cùng. Trước bữa tiệc cảm ơn buổi tối có tiết mục văn nghệ, theo
lời sếp Trương nói, xem qua danh sách tiết mục tham dự, không có lấy một nhân
viên cấp cao nào tham gia, cảm thấy các quản lý thiếu tinh thần đóng góp nên đề
nghị các nữ nhân viên từ cấp quản lý trở lên phải có tiết mục múa tập thể, cũng
là thể hiện diện mạo và phong cách độc đáo đặc sắc của Hoa Áo. Thẩm An Nhược là
nữ nhân viên giữ chức vụ cao nhất nên được đưa vào danh sách đầu tiên.
Cô tưởng tượng ra cảnh mười mấy bà cô đã
hơn ba mươi trang điểm lòe loẹt, cưa sừng làm nghé, ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ cố
vớt vát tuổi xuân hóa trang thành thiếu nữ, múa hát tưng bừng mà thoáng thấy
rùng mình; vừa nói một tiếng “Không”, ngay lập tức quản lý Tôn phát huy sở
trường lĩnh vực công tác chính trị của mình, chụp mũ cô: không phối hợp làm
việc, không hòa nhập tập thể, kênh kiệu, thích thể hiện,… khiến Thẩm An Nhược
choáng váng, trong khi đó chuông điện thoại cứ réo rắt mãi, lần này chỉ kêu đến
tiếng thứ hai cô đã lập tức nghe máy.
“Lúc nào em rảnh? Chúng mình đi ăn đi.”
Giọng Trình Thiếu Thần vẫn thản nhiên như mọi khi.
“Tại sao?” Câu trả lời hình như không đúng
chủ đề nhưng giờ cô đang bị bủa vây bốn phía, xin bỏ quá cho sự bối rối này.
“Em cứ coi như là bạn cũ gặp mặt. Từ sau
khi anh về, chúng mình vẫn chưa nói chuyện đàng hoàng với nhau câu nào.” Giọng
nói ở đầu dây bên kia vừa bình tĩnh vừa hòa nhã.
Thẩm An Nhược nhìn Tôn Ái Lệ, thấy chị đang
quay ra hướng khác nên lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút. Cô cố tình lật quyển
lịch soàn soạt: “Cả tuần này em bận rồi.”
“Vậy tuần sau đi. Lúc nào em rảnh chúng ta
hẹn nhau lúc đó.”
Vị doanh nhân mà giới truyền thông lúc nào
cũng tung hô tuổi trẻ tài cao không nên nhàn nhã như thế này chứ. “Tuần sau em
phải luyện tập cho tiết mục văn nghệ tham gia lễ kỉ niệm thành lập công ty, sẽ
không có thời gian rảnh. Thế nên… cảm ơn anh, tạm biệt.” Thẩm An Nhược tắt máy
trước khi Trình Thiếu Thần kịp nói câu tiếp theo.
Tôn Ái Lệ tới bên nắm lấy tay cô: “Thẩm An
Nhược, thay mặt toàn thể công nhân viên, chị xin được cảm ơn sự giúp đỡ của em,
thứ Ba tuần sau bắt đầu luyện tập, sẽ không mất nhiều thời gian của em đâu, chỉ
bốn, năm ngày là xong thôi, sếp Trương có ý muốn tiến cử em, sếp nói năm xưa ở
Chính Dương em từng là hạt nhân văn nghệ mà.”
Quá choáng váng, thì ra cô bị cấp trên bán
đứng. Còn nữa… cô đồng ý tham gia biểu diễn văn nghệ lúc nào vậy? Lúc nãy chỉ
buột miệng nói ra, quên mất rằng Tôn Ái Lệ vẫn chưa đi khỏi. Đều do cuộc điện
thoại lúc nãy của Trinh Thiếu Thần hại cô, đúng là đồ quỷ.
“Chị Ái Lệ.” Trước lúc quản lý Tôn lòng đầy
mãn nguyện rời đi, Thẩm An Nhược gọi to, mỉm cười đề xuất. “Sếp Trương hát hay
lắm. Nếu muốn tổ chức chi bằng mời sếp Trương và sếp phó Lý cùng song ca một
bài hát cách mạng, thế có phải làm lòng người phấn chấn hơn không?” Cháu xin
lỗi chú Trương là chú hại cháu trước.
“An Nhược, ý kiến của em quá tuyệt vời, một
lần nữa chị thay mặt toàn thể công nhân viên cảm ơn em.” Tôn Ái Lệ lại nhiệt
tình vỗ vai cô. “Chẳng trách không chịu gặp mặt em trai chị, hóa ra là có người
khác rồi. Nhất định phải đẹp trai lắm, chỉ nghe loáng thoáng qua giọng nói là
đoán được rồi. Thỉnh thoảng chúng ta cũng nên mềm yếu một chút, đừng để đám đàn
ông sợ chạy mất, ra ngoài ăn một bữa cơm thay đổi không khí một chút cũng đâu
phiền hà gì. Cố lên!”
Thì ra toàn bộ cuộc điện thoại chị ấy đều
nghe cả, may mà Trình Thiếu Thần cũng không nói nhiều, nếu để chị biết đó là
thần tượng mới nổi gọi điện tới, không hiểu sẽ phản ứng ra sao.
Thẩm An Nhược thu dọn hết đồ đạc, chuẩn bị
ra về thì điện thoại lại đổ chuông.
Thật ra cô không nên nghe, vì Trình Thiếu
Thần chỉ gọi đúng ba lần, không bao giờ có lần thứ tư, nhưng không hiểu ma xui
quỷ khiến thế nào cô lại nghe.
“Tối mai anh đến đón em, em ở công ty đợi
anh hay muốn về nhà trước?” Giọng Trình Thiếu Thần vẫn rất êm tai.
“Tối mai em có hẹn rồi.”
“Hẹn với cục trưởng Lý vụ Kế hoạch? Mai ông
ấy đi công tác, tuần sau mới về. Thế nên chắc chắn em rảnh.” Trình Thiếu Thần
nhẹ nhàng nói.
Lần này Thẩm An Nhược tức muốn hộc máu. Năm
phút trước cô nhận được điện thoại của cục trưởng Lý xin lỗi vì vừa nhận được
việc đột xuất, phải đi công tác cùng nhân viên có liên quan trong một dự án lớn
của thành phố, do vậy bữa tối ngày mai của bọn họ phải hủy bỏ. Giờ cô đã biết
đâu là cái dự án phá hỏng kế hoạch của cô rồi.
Ngày hôm sau, lúc Thẩm An Nhược đến chỗ hẹn
với Trình Thiếu Thần, vẫn chưa thể nghĩ ra tại sao bản thân không có chút dũng
khí nào để thẳng thừng từ chối lời mời của anh. Có lẽ cô không muốn mối quan hệ
này bị đóng băng, nếu sau này không thể thành bạn bè, cũng không nên là kẻ thù,
cô không giỏi gây thù chuốc oán với người khác. Hơn nữa, Trình Thiếu Thần lại
là khách hàng quan trọng của Hoa Áo, xuất phát từ trách nhiệm công việc, cô
cũng không nên tùy tiện đắc tội với anh. Lý do thứ hai này mới là nguyên nhân
chủ yếu.
Cô gặp anh ở nơi hẹn, Trình Thiếu Thần lại
cho xe đưa cô lòng vòng quẹo vào khu phố cổ, anh tự mình cầm lái, đây cũng là
chiếc xe ngày trước anh dùng.
Một quán ăn rất kín đáo nằm lọt trong khu
dân cư, từ ngoài nhìn vào quán rất nhỏ, hệt như ngôi nhà bình thường, bước vào
rồi mới thấy thật lớn, không chừng chiếm hết một tầng nhà; đại sảnh được thiết
kế dựa theo góc nhìn của trẻ thơ, trông như mô hình nông thôn thu nhỏ, từ những
cây cầu nhỏ cong cong vắt ngang dòng nước, cho đến những bụi cây bụi hoa xanh
um, đu quay, xích đu, ngựa gỗ đặt rải rác khắp chốn; bàn ghế được làm từ gốc
cây, tất cả đều rất mộc mạc, giản đơn, hệt như được trở về với tuổi thơ, thậm
chí còn mắc cả võng, có người đang nằm trên đó nghỉ ngơi, đung đưa qua lại.
Không giống một quán ăn mà giống nơi vui chơi, vì đồ trang trí ở đây đều là
những loại đồ chơi hết sức đơn giản của thiếu nhi, những quyển sách bằng tranh
đã không còn phát hành từ lâu, thậm chí cả những mô hình các nhân vật hoạt hình
từ vài thập niên trước như Lulu, The Flower Angel[7], Xì
Trum, hay cả Cảnh sát mèo đen[8], những thứ này hiện rất
khó kiếm được bên ngoài mà ở đây lại bày la liệt đủ loại, cũng không sợ bị
người ta tiện tay cầm mất. Anh vẫn luôn tìm ra những nơi khác lạ như thế này.
[7] Tên một bộ phim hoạt hình nổi tiếng của
Nhật Bản những năm tám mươi.
[8] Tên một bộ phim hoạt hình của Trung
Quốc sản xuất năm 1984.
Thẩm An Nhược vặn dây cót một con gà đồ
chơi, xem nó gật gù đi trên mặt đất. “Hồi bé em có rất nhiều đồ chơi loại này,
còn sưu tập được mấy trăm cuốn sách bằng tranh cho thiếu nhi, về sau không hiểu
mất đâu hết.”
“Em thích gì thì cứ mang về đi.”
“Anh là chủ à?”
“Của bạn anh, anh có góp chút vốn.”
“Mở ở nơi khuất nẻo thế này thì lời lãi làm
sao?”
“Thực ra vốn chỉ mở cho bản thân chơi thôi,
về sau bọn họ cảm thấy chi bằng cho những người cùng sở thích thưởng thức. Kiếm
tiền chỉ là chuyện nhỏ.”
“Đúng là thú vui xa xỉ của người có tiền.”
Trình Thiếu Thần cười, không nói gì. Hai
người ngồi ở góc trong cùng, phục vụ đã đến ghi đồ. Thực đơn cũng rất đặc biệt,
bên trong có rất nhiều món ăn vặt ngày xưa.
Thẩm An Nhược ăn rất nhiều, những lúc cô
không muốn nói gì thường chỉ ngồi ăn. Trình Thiếu Thần thì vẫn ăn rất ít, khi
ăn cũng từ tốn, vừa ăn vừa ngắm cô.
“Trước nay em không ăn uống điều độ, cũng
không ăn kiêng, tại sao vẫn không có tí thịt nào vậy?”
“Mẹ em nói là vì em suy nghĩ nhiều quá.”
Thẩm An Nhược từ tốn trả lời.
Trình Thiếu Thần khẽ cười, đắn đo một chút
rồi rụt rè hỏi: “Bác… Bố em, dạo này bệnh tim đã khá hơn chưa?”
Thẩm An Nhược im lặng một lát, tim của bố
có chút vấn đề, hai tháng trước mới phát hiện ra, không hiểu vì sao anh biết
được. “Không sao rồi, chỉ là chút bệnh vặt.”
Hai người không nói nhiều với nhau vì không
tìm ra chủ đề đặc biệt an toàn, nhưng không khí rất thân thiện, cứ như hồi họ
mới biết nhau. Trình Thiếu Thần lặng lẽ uống nước, Thẩm An Nhược cầm một khối
rubic lên xoay qua xoay lại, cuối cùng đến một mặt cũng không ghép xong. Càng
lớn tuổi, chỉ số IQ của con người càng giảm đi, rõ ràng trước đây cô rất giỏi.
Phát hiện ra sự thật tàn khốc ở một nơi đầy đồ chơi và kí ức tuổi thơ như thế
này, đúng là quá đau lòng. Thẩm An Nhược đặt khối rubic sang một bên rồi tìm
món đồ chơi thứ hai, lúc quay lại đã thấy Trình Thiếu Thần xếp xong mặt mà cô
còn chừa lại một miếng khi nãy.
“Anh xếp mặt màu xanh ở phía dưới đi.”
Chưa đến một phút Trình Thiếu Thần đã xoay
xong, Thẩm An Nhược cảm thấy vô cùng buồn phiền: “Thế anh có thế lắp được cả
sáu mặt không?”
Anh mất chưa đến năm phút để xoay lại thêm
một lần nữa rồi đưa cô kiểm tra. Thẩm An Nhược không cam tâm nhưng không thể
không phục. Có một số người thông minh bẩm sinh mà.
“Thực ra đều có kỹ xảo thôi, giống như công
thức toán học, nhớ được thì không khó.” Trình Thiếu Thần giải thích cho cô. “Em
muốn học không?”
“Không, chẳng có tính sáng tạo gì cả.”
“Nhưng có thể ngăn ngừa thoái hóa não.”
“Con người không thắng được ông trời, chi
bằng thuận theo tự nhiên, thoái hóa thì cứ thoái hóa, quên được thì cứ quên.”
Trình Thiếu Thần từ đầu đến giờ vẫn hờ
hững, giờ đây lại chăm chú nhìn cô như đang suy nghĩ gì đó. Thẩm An Nhược thản
nhiên nhìn lại anh, một lúc lâu sau, Trình Thiếu Thần cụp mắt xuống trước, chỉ
nhìn thấy hàng mi dài của anh.
Anh dùng thìa gạt gạt bát cháo của mình:
“Gần đây cứ nghĩ lại chuyện ngày trước, kể cả những người và chuyện xưa nay
không thể nhớ nổi cũng đột nhiên nhớ ra, rõ mồn một ngay trước mắt. Trước đây
bố đã từng nói với anh, nếu con người bắt đầu hoài niệm thì lòng đã bắt đầu già
đi, nhưng lúc đó anh không hiểu.”
Thẩm An Nhược im lặng, đến khi anh ngước
mắt lên, cô mới nhìn vào mắt anh, từ tốn nói: “Trình Thiếu Thần, em cũng là một
trong những thứ anh nhớ lại, đúng không?”
Thẩm An Nhược theo đúng lịch cùng một số em
sàn sàn tuổi nhau tập điệu Khúc tuỳ hứng XX, đều là người tốt nghiệp đã hơn năm
năm, chức vị không quá khác biệt, kinh nghiệm cũng không hơn nhau là mấy, bình
thường rất thân thiết, bây giờ cùng nhau làm loạn, có rất nhiều kỉ niệm chung,
thật sự rất vui vẻ.
Đám con gái “trẻ tuổi” này, mỗi lần tập
được nửa tiếng lại đòi nghỉ ngơi mười lăm phút, thực ra toàn tán chuyện. Ngày
thường đều nói chuyện công việc, thỉnh thoảng mới nói mấy câu chuyện phiếm vì
không có nhiều thời gian, bây giờ thời gian thoải mái hơn mới có thể nói chuyện
trên trời dưới biển. Ngày đầu tiên tám về chuyện tình của Momoe Yamaguchi và
Tomokazu Miura[9] rồi chuyển sang vì sao vẻ nam tính lạnh lùng như
Ken Takakura không còn thịnh hành nữa, giờ đi đâu cũng thấy những anh chàng đẹp
như con gái, thật đáng sợ.
[9] Ca sĩ người Nhật.
Đến tối, Thẩm An Nhược lái xe về nhà, kênh
giao thông đang phát bài Tình ca hai vì sao của Hứa Quan Kiệt, giai điệu của
bài hát luôn làm cho người nghe thấy lòng chùng xuống. Cô đưa mắt nhìn ra
ngoài, ánh đèn đường, đèn giao thông loang loáng như những vệt sao, trong lòng
không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, đâu khác gì trước đây, đến cây cối cũng chưa nảy
mầm, mà sao ai ai cũng hoài niệm lại quá khứ một cách kì lạ như vậy? DJ trên
đài liên tục nói: “Những năm tháng đã từng bị chúng ta lãng quên nay từng
chút được gợi lên trong lòng. Lúc đó chỉ cảm thấy bình thường, giờ ngoảnh đầu
lại thấy tiếc ngẩn ngơ…” Lại đang ba hoa gì đây không biết.
Tiếp theo là bài Năm tháng trôi tựa như
dòng nước của Mai Thư, bài hát này là một trong số bài hát yêu thích của Thẩm
An Nhược, nhưng cuối cùng cô lại với tay tắt đi.
Thẩm An Nhược không kìm được nhớ lại cuộc
gặp lần trước với Trình Thiếu Thần, kì thực cũng chỉ mấy ngày trước thôi, về cơ
bản họ lại chia tay nhau trong bầu không khí chẳng lấy gì làm vui vẻ.
Anh luôn nhẫn nhịn cô, cô biết, đến mức cô
nói ra những câu vô lễ anh cũng coi như không nghe thấy. Về sau không còn gì để
nói, không khí quá trầm lắng nên Thẩm An Nhược nói: “Cảm ơn bó hoa anh tặng, em
vẫn chưa có cơ hội gặp mặt để nói lời cảm ơn.”
“Hoa nào?” Trình Thiếu Thần khựng lại.
“Là bó tulip, cũng lâu rồi.” Còn giả vờ
sao, thật buồn cười.
“À, hôm đó à.” Trình Thiếu Thần giật mình
nhớ ra. “Hóa ra Đàm Phân tặng thật.”
Thì ra là như vậy. Anh chỉ thuận miệng nói
môt câu, còn trợ lý lại coi như “thánh chỉ” mà chấp hành. Thẩm An Nhược không
nói gì nữa, không ngờ Trình Thiếu Thần còn nhẫn nại giải thích. “Có một hôm anh
nhìn thấy một bức tranh nhung thêu phong cảnh của Hà Lan, nhớ dáng vẻ em thêu
tranh ngày ấy, lại nhớ tới chúng mình đã từng đi nghỉ ở Hà Lan nên gọi điện hỏi
Đàm Phân cửa hàng hoa có bán tulip trắng không.”
Anh không giải thích có khi lại tốt, Thẩm
An Nhược nhớ rằng anh ghét nhất là phải giải thích với người khác nên nhìn anh
cười dịu dàng: “Có người nói một người thành công có thể suy nghĩ nhiều thứ một
lúc, xem ra quả nhiên là như vậy. Chỉ có điều, cùng đi dạo phố với người đẹp mà
lại nghĩ đến vợ cũ, thế thì thất lễ với mỹ nhân quá.”
Trình Thiếu Thần im lặng nhìn cô một lúc,
ngay cả vẻ mặt khác lạ cũng không có, Thẩm An Nhược hơi nghi ngờ, phải chăng
hôm đó anh cũng nhìn thấy cô? Trình Thiếu Thần chậm rãi mở lời tựa như vừa nói
vừa cân nhắc từng từ: “Thật trùng hợp, hóa ra hôm ấy em cũng ở đó. Sao không
qua chào một tiếng?”
“Sợ người đẹp bên cạnh anh hiểu nhầm.”
“Lúc đó anh cùng…” Trình Thiếu Thần khẽ
nhíu mày suy nghĩ. “Chắc là Doanh Doanh, cô ấy là em gái của một người bạn học,
từ nhỏ đã quen biết nhau, cũng có thể coi là khách hàng.”
“Anh không cần phải giải thích, đâu có liên
quan gì đến em.” Thẩm An Nhược điềm nhiên như không có chuyện gì.
Bộ mặt mới giả dối làm sao, Thẩm An Nhược
vừa nhìn Trình Thiếu Thần với ánh mắt khinh khỉnh vừa nhủ thầm, sao tự dưng anh
lại kiên nhẫn giải thích từng chuyện một như vậy, nếu là trước đây anh nhất
định sẽ cười lạnh lùng rồi tìm cách chế giễu cô. Rõ ràng khi cô có tư cách hỏi,
những câu như vậy cô còn lười chả muốn thốt ra lời, vừa rồi cô cố tình làm ra
vẻ chanh chua, đố kỵ, căn bản là muốn anh mất kiên nhẫn mà trở mặt trước, không
thì hà tất phải làm thế, cần gì phải nói những lời như vậy, chẳng bằng giữ lại
chút phong độ cho bản thân.
Có lẽ cũng biết cô đang cố ý gây sự, lúc
hai người từ biệt, Trình Thiếu Thần nói: “Chúng ta có thể nói chuyện một cách
bình thường được không? Dù sao quen nhau như vậy cũng được xem là có duyên,
không thể thành vợ thành chồng thì làm bạn cũng được mà.”
Con người này khi đứng trên lập trường một
người bạn nói chuyện thì rất phong độ đúng mực, thái độ bình tĩnh, ánh mắt
trong veo “thuần khiết lại vô tội”. Thẩm An Nhược không chịu nổi chọc ngón tay
vào cánh tay anh: “Anh Trình anh có biết để làm bạn của nhau, điều kiện đầu
tiên là gì không?”
Ánh mắt Trình Thiếu Thần dần lộ vẻ khó hiểu
Thẩm An Nhược tiếp tục nói, giọng lạnh lùng, thản nhiên: “Em nói cho anh biết,
là tôn trọng, tôn trọng lẫn nhau. Anh đến hẹn em ra ngoài cũng phải giở thủ
đoạn, bây giờ lại nhắc đến hai chữ ‘bạn bè’ trước mặt em. Lẽ nào anh không thấy
buồn cười sao?”
Trở mặt đi, mau trở mặt đi, sau đó cô sẽ
được về nhà. Kết quả là, Trình Thiếu Thần lại cười nói: “Cả tối em cố tình gây
khó dễ cho anh là vì chuyện này à? Thẩm An Nhược, không phải lần đầu tiên em
biết anh, em cảm thấy anh có nhất thiết vì muốn hẹn một người con gái đi ăn tối
mà phải lợi dụng cả người có chức có quyền không?” Anh đang cười, vừa dịu dàng
vừa lễ độ nhưng ánh mắt thì sẫm lại. “Cục trưởng Lý đi công tác vì dự án của An
Khải là bởi nhận được thông báo đột xuất của tỉnh, cho nên anh mới biết em có
hẹn với ông ấy. Anh nói rõ chuyện này ra là không muốn em có cơ hội lấy cớ. Em
mất công rủa thầm anh cả tối nay rồi, lẽ nào hình ảnh của anh trong lòng em xấu
xa như thế?”
“Tạm biệt, cảm ơn đã mời cơm.” Thẩm An
Nhược mở cửa, lên xe của mình mà không ngoảnh đầu lại. Nhạc trong xe đang vang
lên bài Chi bằng không gặp. Thật ra bài hát này có bản bằng tiếng quốc ngữ[10],
tên là Đã lâu không gặp, giai điệu và phối nhạc không thay đổi nhưng ý nghĩa
lại hoàn toàn khác. Chả trách trong hai bản này cô không nghe quen bản quốc ngữ,
thì ra là vì chưa đạt được cảnh giới đó.
[10] Tiếng Trung phổ thông.
Chủ đề buôn chuyện trong hai tiếng mỗi tối
ở lại luyện tập khiêu vũ của mấy bà chị không còn trẻ trung trong giờ giải lao
ngày càng sôi nổi, hôm qua còn ép mọi người nói có nụ hôn đầu lúc mấy tuổi, mối
tình đầu là theo đuổi người ta hay được người ta theo đuổi, ai không chịu trả
lời phải hứng chịu công kích của mọi người. Vì hôm nay là ngày cuối cùng, họ
chẳng kiêng dè gì hết hỏi thẳng về chuyện lần đầu tiên của mọi người có thành công
hay không.
“Ôi, thật ngại quá, lúc đó chị đúng là một
đứa khờ, cái gì cũng không biết, cứ lơ ma lơ mơ nên bị lừa, mãi về sau mới biết
hóa ra là như thế nào.”
“Trời, mất mặt chưa kìa, chưa từng xem phim
A, đến một quyến sách có cảnh nhạy cảm cũng chưa đọc qua à?”
“Đừng cười cô ấy nữa, năm đó chị và chồng,
rõ ràng là đã xem và bắt chước theo phim A mấy lần rồi, thế mà đến lúc thực
hiện, ôi, thật quá khó.”
“Ồ.”
“Đáng thương quá.”
“Em đúng là bất hạnh đó Mỹ Lệ ạ.”
“Thôi đi, thế chỉ nói lên một điều là chồng
chị quá ngây thơ.”
“Thôi đi, bạn trai đầu tiên của em cứ khoe
khoang là đầy kinh nghiệm, thế mà… ôi, thôi, không nói nữa, chuyện qua rồi
không nhắc lại nữa.”
Thẩm An Nhược thận trọng mím môi, nhưng vẫn
có người không bỏ qua cho cô: “An Nhược, trợ lý Thẩm, cô Thẩm, đừng cho rằng
không nói gì thì mọi người quên mất em. Lần đầu của em phải đến lượt thứ mấy
mới thành công? Cảm giác ra sao? Mau nói đi!”
Đến tận lúc về đến nhà Thẩm An Nhược vẫn
rất xấu hổ, cô thực ra không có thói quen kể chuyện riêng tư của mình cho người
khác biết, lúc ở cùng Hạ Thu Nhạn, cô cũng không nhắc đến chuyện này, thế mà
vừa nãy suýt chút nữa bị đám yêu nữ này ép cho phải miêu tả phân đoạn trong
“cảnh giường chiếu”, đúng là đáng sợ. Ngạn ngữ có câu, ba người phụ nữ thành
một vở kịch, cái kiểu làm việc tăng ca này thật chẳng khác gì đang ở trong một
trường quay.
Đến tối, cô lục tìm mấy đĩa phim cũ, không
hiểu sao lại lấy đĩa phim Hỷ Yến[11] ra xem. Anh Triệu Văn
Tuyên thời trẻ đúng là làm mê đắm lòng người, đồ Tây đứng đắn phẳng phiu, đẹp đẽ
như ngọc, lúc ở nhà mặc đồ ngủ thêu, má lúm đồng tiền lấp ló, vẻ mặt như trẻ
con.
[11] Một bộ phim của đạo diễn Lý An, nói về
một người đồng tính nam từ Đài Loan nhập cư đến Mỹ. Anh cưới một cô gái từ
Trung Hoa đại lục để làm vui lòng cha mẹ mình và để cho cô này có được một thẻ
xanh.
Thẩm An Nhược bỗng thấy chướng mắt. Kỳ lạ,
có lẽ là tại lâu quá không xem phim của anh, bây giờ không tìm lại được cảm
giác như hồi thiếu nữ, xem được nửa liền tắt đi.
Cô lại ngủ mơ, đã lâu lắm rồi cô không mơ.
Các tình tiết hệt như trong phim, nhân vật chính được thay bằng cô và Trình
Thiếu Thần, tiệc cưới vui vẻ náo nhiệt không gì sánh được, các tiết mục mãi
không hết, bạn bè của họ cũng không tỏ thái độ khó chịu, chỉ có anh ôm và nắm
tay cô lần lượt tới từng bàn mời rượu, đi loanh quanh khắp đại sảnh, uống không
biết bao nhiêu chai bia, cô còn dùng miệng mớm đồ ăn cho anh, tiếng cười và
tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng. Cảnh trong mơ rất thật, hiện rõ mồn một, đến
những gương mặt trong sảnh cũng vô cùng quen thuộc. Đúng là cảnh trong phim, bị
“hành hạ” như vậy, anh và cô vẫn cười tươi, cười đến cứng hết cả cơ mặt. Trình
Thiếu Thần ghé sát vào tai cô khẽ nói: “Cố lên em, còn sáu bàn nữa thôi.” “Chân
muốn gãy ra rồi. Anh còn uống được không?” “Anh vẫn trụ được. Sao chân em lại
đau? Nửa ngày hôm nay đều là anh dìu em đi, đám phù dâu của em thật đáng sợ.”
Bỗng có người gõ mặt bàn: “Cô dâu chú rể không được thì thầm như vậy! Nói to
lên cho mọi người cùng nghe!”
Cuối cùng cũng tàn cuộc. Trình Thiếu Thần
bị mời uống khá nhiều rượu nhưng vẫn tỉnh táo, về đến nhà, sau khi nôn ra hai
lần thì tỉnh hẳn,Thẩm An Nhược nửa quỳ nửa nằm bên cạnh, giúp anh bỏ bớt quần
áo, lấy khăn ấm lau mặt lau người cho anh. Anh khép hờ mắt, thì thào: “Anh đã
hiểu tại sao người ta sợ ly hôn, đánh chết anh cũng không chịu khổ như thế này
nữa.”
Bộ phim vẫn chưa chịu kết thúc, từng khung
cảnh, có cảnh tiếp tục chạy, có cảnh dừng lại, hệt như đang dựng phim, lóe
sáng, tua nhanh. Lại có cảnh hạn chế người xem, mười ngón tay đan chặt, hai
thân thế quấn lấy nhau, nhịp thở có phần hỗn loạn… Cảnh trên rõ ràng là giai
đoạn còn mặn nồng, cảnh dưới đã nhảy ngay tới khúc mắng mỏ hạ nhục nhau, cô vật
lộn, khóc lóc, kiệt sức trong bóng tối, linh hồn cũng ra đi… Thật chân thực, rõ
ràng chỉ là người xem, mà sao có thể nhập tâm đến vậy, hệt như chính mình trải
qua. Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng trẻ con khóc, hình như đang gọi “Mẹ, mẹ”,
phía trước vẫn là sương mù dày đặc, cô không nhìn thấy gì cả, muốn kêu cũng
không kêu nổi, rồi choàng tỉnh dậy, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, chiếc giường đơn
đang nằm ướt sũng.
Thẩm An Nhược ngồi dậy, cổ họng khô rát,
bắp chân quả nhiên lại bị chuột rút căng cứng. Cô uống hai cốc nước lớn, đi rửa
ráy một chút, lúc bước ra mới phát hiện bên ngoài trời mưa to, sét rạch ngang
trời, sấm nổ ầm ầm, đây là tiếng sấm đầu tiên trong năm nay.
Cô bỗng thấy oán hận Trình Thiếu Thần. Dù
là sau đêm đó hay là khi ly hôn, cô đều chưa từng hận anh, còn giờ đây, cứ nhớ
đến tên anh, cô lại thấy dấy lên một sự kích động mơ hồ. Đều tại anh, rõ ràng
có thể tránh xa cô ra, mặc cô sống cuộc sống bình yên một mình, thế mà anh khi
thì cố tình khi thì vô ý đến làm phiền cô, làm cho ngày tháng của cô trở nên
hỗn loạn vô cùng, khiến cô mất đi sự bình tĩnh vốn có.
Thẩm An Nhược ngồi trong bóng tối một hồi
lâu, dần dần nhận ra, cũng không rõ là từ khi nào, cô không sợ đêm tối có mưa
to và sấm chớp nữa.
***
Lúc Thẩm An Nhược ra khỏi tòa nhà của tổng
công ty, Giang Hạo Dương đang từ bãi đỗ xe tiến tới.
Khi đó đã tan làm, vì thế lúc anh hẹn cô
cùng ăn tối, Thẩm An Nhược vui vẻ nhận lời luôn.
Bọn họ đến một nhà hàng Việt Nam mới mở
cạnh bờ biển. Nhà hàng rất lớn, cách bài trí đậm chất cận nhiệt đới, không có
phòng riêng mà chỉ có mành cỏ, bình phong bằng gỗ thấp cùng mấy cây cành lá lòa
xòa ngăn cách thành các không gian độc lập nhưng vẫn riêng tư tuyệt đối, không
thể nhìn thấy người khác. Bọn họ chọn một bàn gần trong cùng.
Công việc của cô hôm nay khá suôn sẻ nên ăn
rất ngon miệng, nhét đầy một bụng tôm bao mía, cua lột rồi đủ thứ điểm tâm.
Giang Hạo Dương uống trà, mỗi món chỉ đụng có một chút, yên lặng nhìn cô ăn.
Bọn họ không uống rượu.
“Sao anh không ăn đi?”
“Anh không đói. Trưa có tiệc, mãi mới tan
cuộc.”
“Sở thích của anh quái đản thật, chuyên mời
người ta ăn cơm chỉ để nhìn họ ăn.”
“Mời em ra ngoài một lần cũng thật khó, mãi
mới có được cơ hội này. Gần đây có chuyện phiền phức, gặp người quen cũ thấy
tâm trạng tốt hơn hẳn.”
“Kì lạ thật, chẳng lẽ dạo này bệnh dịch
hoài niệm đang lan tràn sao.”
“Câu này có điển cố gì à?” Giang Hạo Dương
thờ ơ hỏi, không thấy tiếng cười vừa rồi của cô.
“Không phải, chuyện cười nhạt nhẽo trên
mạng thôi.” Thẩm An Nhược thấy trong mắt Giang Hạo Dương nửa phần suy đoán, nửa
phẩn đã hiểu rõ, đột nhiên mất hết hứng thú. “Cái điệu vờ thâm trầm vờ phong độ
lúc ăn cơm này của anh chán chết đi được, làm người khác ăn chẳng ngon nữa.”