Khách qua đường vội vã (Tập 2) - Chương 13 - Phần 1
Chương 13
Gần đây có tin đồn lan truyền làm mọi người
hoang mang, nhất là giờ nghỉ trưa ăn cơm, đều nghe thấy mấy anh chàng bàn bên
cạnh thi nhau bàn tán.
“Lần này An Khải rút vốn đầu tư khỏi thành
phố W, cậu nghĩ bọn họ định chuyển hướng đầu tư sang đâu?”
“Tớ vẫn tưởng là tin đồn nhảm cơ. Thay đổi
chiến lược à?”
“Có thể chỉ là dự định, chờ cơ hội đến.
Nghe nói trước đây An Khải xảy ra một số vấn đề, chính quyền thành phố không
những không giúp còn cản trở, khiến nhà họ Trình phật lòng.”
“Kinh khủng vậy sao? Trình Thiếu Khanh vẫn
luôn hành xử nhã nhặn điềm đạm, hóa ra một khi đã nổi sùng lên thì ra tay cũng
đủ tàn nhẫn.”
“Tính khí ông cụ Trình rất đôn hậu, có điều
nhà họ Trình vẫn còn một cậu hai nữa. Nghe nói cậu hai này táo bạo quyết đoán,
cứng rắn vô cùng, tháng trước vừa mới tiễn một loạt bô lão về nghỉ hưu sớm, lại
còn dám lên giọng với chính quyền thành phố, đúng là có mấy phần phong thái của
ông cụ Trình năm xưa.”
“An Khải đã xảy ra chuyện gì vậy? Hình như
có nghe thấy tin đồn gì.”
“Tớ cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói Trình
Thiếu Khanh thiếu chút nữa bị liên lụy, ông cụ Trình cũng vì chuyện này mà nổi
trận lôi đình. Sau khi ông cụ Trình qua đời, cậu hai nhà họ Trình nghỉ ngơi
dưỡng sức mấy tháng, hiện nay bắt đầu phản kích trở lại rồi.”
“Có lẽ An Khải không định vượt ra khỏi đây
đâu, khả năng đầu tư ở thành phố này rất lớn, cũng phải giữ thể diện cho chủ
tịch Trình chứ.”
“Tớ thấy cậu hai họ Trình đó thật đúng là
loại người chẳng nể thân sơ gì hết, lần này đến cậu ruột cũng không khách sáo.
Huống hồ bây giờ các thành phố đang ra sức mời chào họ, điều kiện nơi này lại
cao hơn nơi khác.”
Mấy người này nói chuyện khá lớn, bàn của
Thẩm An Nhược nghe rất rõ, các đồng nghiệp nữ xung quanh cũng bắt đầu bàn tán
xôn xao:
“Cậu hai nhà họ Trình à, là Trình… Trình
Thiếu Thần quyết chí bỏ nhà lập nghiệp, bây giờ rốt cuộc đã hồi tâm chuyển ý.”
“Không phải ngày trước Trình Thiếu Thần đã
từng ở thành phố của chúng ta sao? Làm mấy năm ở TZ, sau đó lập gia đình thì
không thấy tin tức gì nữa.”
“Tớ có người bạn làm trong An Khải cũng nói
thời gian gần đây An Khải thay máu, thanh lọc cán bộ cao cấp, rất ồn ào, kết
quả không một ai dám tìm anh ta náo loạn, chỉ biết khóc ròng trước tính khí của
cậu hai nhà đó.”
“Con dâu cả nhà họ Trình không phải con gái
ai đó sao? Đúng rồi, cậu hai đó đã kết hôn chưa?”
“Chưa bao giờ nghe nói gì, thông tin liên
quan đến chuyện đời tư của Trình Thiếu Thần hình như có vẻ rất ít thì phải.
Chắc là chưa đâu, còn trẻ như vậy ai lại tự chui đầu vào rọ chứ?”
Thẩm An Nhược thu dọn bát đũa trước mặt:
“Em no rồi, các chị cứ từ từ nói chuyện nhé.”
“Đừng đi, ngồi lại tí đã.” Mấy bà chị này
lớn tuổi hơn An Nhược nhưng chức vị lại thấp hơn một chút, ngoài lúc làm việc
họ đều rất thoải mái với nhau. “An Nhược, em nói xem, bao nhiêu phần trăm Trình
Thiếu Thần đã kết hôn rồi?”
“Chị Ái Lệ à, con chị sắp học tiểu học rồi,
người ta kết hôn hay chưa thì chưa liên quan gì tới chị?” Thẩm An Nhược vờ hờn
dỗi mong qua được cửa ải này, thực ra bản thân đã thấy nổi da gà.
“An Nhược này, không phải bà chị này phán
xét em đâu, nhưng cuộc sống của em quá không thú vị đấy.” Chị Ái Lệ bắt chước
ngay giọng cô.
Một số người đúng là bám dai như đỉa.
Thẩm An Nhược bỗng nhiên thấy đau răng,
hình như chiếc răng khôn đang mọc một nửa lại bắt đầu làm loạn.
Sáng sớm ngày thứ Hai, Thẩm An Nhược đi làm
như thường lệ. Bãi đỗ xe cách khu văn phòng không xa, trên đường gặp rất nhiều
người, họ thi nhau hỏi thăm.
“Chào buổi sáng, trợ lý Thẩm. Ôi, hôm nay
trông chị lạ quá, cuối tuần rồi vui vẻ lắm hả?”
“Em chào chị Thẩm ạ. Chị cắt tóc ạ?”
… Ai cũng hỏi.
Vâng, phải, cũng tạm được.
Đúng vậy, cắt tóc để thay đổi tâm trạng.
Kiểu này có đẹp không?
Em đừng nhìn chị bằng ánh mắt đó được
không?
Cuối cùng cũng đến phòng làm việc, cổ họng
khô khốc, Thẩm An Nhược bắt đầu cảm thấy hối hận về hành động cao hứng tối qua.
Huống hồ từng giây từng phút, đôi giày đắt đỏ vừa mua tối qua đang làm chân cô
đau nhức. Ai nói đồ cũ không bằng đồ mới, đôi giày này làm sao đi thoải mái như
đôi giày cũ. Nghĩ đến đây cô càng thêm bực mình, cảm thấy căn bệnh “thứ Hai mệt
mỏi” của mình lại được dịp phát tác.
Thay quần áo xong, chợt nhớ ra ở tầng dưới
có bậc thềm bằng đá bị hỏng, phải tìm quản lý Lâm ở phòng công trình đi xem
xét. Vừa định gọi điện thoại thì bên ngoài có người gõ cửa, đúng là nhắc Tào
Tháo, Tào Tháo đến ngay, quản lý Lâm đã tươi cười xuất hiện trước mặt cô.
“Em Thẩm, từ đầu đến chân đều rực rỡ, tươi
tắn quá, cuối tuần có chuyện vui à?” Lâm Quân cười rất tươi.
Vui cái đầu anh ấy!
“Lệnh Hồ huynh, mặt mày tươi tỉnh, hôm qua
gặp người trong mộng à?” Cô cũng mỉm cười trả lời, Thẩm An Nhược thấy dịch vị
trong dạ dày trào lên, răng cũng đau buốt.
Mặt Lâm Quân bỗng vô cùng mờ ám: “Người
trong mộng chính là em đấy.”
Anh chàng này tên thật là Lâm Hổ Thông, rât
thích tự xưng là đại hiệp Lệnh Hồ Xung, mỗi ngày lại khiến hình ảnh của vị anh
hùng này trong lòng Thẩm An Nhược xấu đi một chút. Thật ra anh ta trông cũng
được, nhìn xa cũng có thể coi là đẹp trai, phong độ hơn người, nụ cười khiến
người khác bị mê hoặc, chỉ xin anh ta tốt nhất đừng có mở miệng ra, anh ta chỉ
cần mở lời chắc chắn từ Tiểu Mã Ca[3] lạnh lùng khí chất trong phút
chốc sẽ biến thành Châu Tinh Trì thời trẻ.
[3] Tên gọi thân mật của Mã Cảnh Đào, một
diễn viên nổi tiếng của Đài Loan.
Thẩm An Nhược đang nghĩ xem câu vừa nãy anh
ta nói có ý gì thì bỗng có tiếng gõ cửa, cậu bảo vệ ôm một bó hoa tulip bước
vào đặt lên bàn cô. Trắng tinh khiết, e ấp khoe nở, vừa dịu dàng vừa quyến rũ.
“Trợ lý Thẩm, có người tặng chị hoa. Theo
quy định, em không cho phép anh ta lên đây.”
“Ai thế?”
“Là người của tiệm hoa, anh ta không nói là
ai tặng.”
Cậu bảo vệ vừa rời đi, Hồ Xung đại hiệp dỏm
đứng bên cạnh đã tấm tắc: “Có người được để ý kìa, lạ thật đó. Ôi, hoa tulip
trắng hình như biểu trưng cho thất tình thì phải?” Rồi ngữ điệu đột ngột thay
đổi, cao vút lên, anh ta thật sự nên đi làm diễn viên lồng tiếng. “Anh nói em
nghe, dạo này em làm anh chàng nào thất tình vậy? Đất trời mênh mông rộng lớn
như vậy, không ngờ mình cũng có đồng minh, mau giới thiệu người đó cho anh đi.”
Thẩm An Nhược ngẩn ra mấy phút, cuối cùng
cau mặt hỏi: “Lâm Hổ Thông, có phải anh đang giở trò quỷ không?”
“Anh vẫn hy vọng là anh tặng em. Nhưng em
gái à, em biết anh lâu rồi, anh lãng mạn và không thực tế như vậy sao? Nhưng
nếu em thích, lần tới anh sẽ lấy đó làm gương học tập, thậm chí anh thề, anh
đảm bảo là sẽ sáng tạo hơn.”
Phải đối diện với gương mặt tươi cười không
chút đứng đắn này, Thẩm An Nhược chẳng còn gì để nói, trong lòng thầm nghĩ nếu
các chị em cả ngày vẫn kêu gào “thấy quản lý Lâm là tim đập rộn ràng” mà nhìn
thấy anh ta lúc này, nhất định sẽ tan nát cõi lòng.
Điện thoại của hai người cùng lúc có chuông
báo, thì ra tám rưỡi, giờ làm việc bắt đầu. Lâm Hổ Thông lập tức thôi cười,
thay bằng điệu bộ nghiêm túc, anh chàng này thật quá có đạo đức nghề nghiệp.
Anh ta đến báo cáo công việc.
“Sếp Trương bảo anh đưa cho em xem trước,
nếu không có ý kiến gì thì kí vào đây.”
“Hai căn biệt thự xây mới này cuối tuần sẽ
hoàn thiện, anh có muốn đi xem không?”
Nói đến đây, cô bỗng nhớ ra một chuyện.
“Lần trước anh nói kiến trúc sư luôn ở công
trường giám sát phải không?”
“Gần như ngày nào cũng đến, rất chuyên
nghiệp.”
“Là một mỹ nhân sao?” Nhìn mặt anh ta xuân
tình phơi phới, bèn hỏi lại.
“Chuẩn là mỹ nhân, nhưng không hề yếu ớt
nhé. Cô ấy đến là công nhân làm việc rất chăm chỉ nên việc lần này hoàn thành
xong sớm. Thật là mỹ nữ số một.” Anh ta liếc Thẩm An Nhược. “Đương nhiên đem so
sánh với trợ lý Thẩm xinh đẹp thông minh thì vẫn chưa là gì.”
Thẩm An Nhược cười giả lả: “Lát nữa họp
xong em ra công trường.”
“Để anh đi cùng bảo vệ em.”
Chín rưỡi, theo lệ mỗi tuần một lần, quản
lý sẽ họp để sắp xếp kế hoạch, nhắc nhở phương châm, nhấn mạnh văn hóa trong
công ty, cuối cùng gọi một số trưởng bộ phận lên báo cáo. Bởi vì không biết sẽ
gọi ai, nên ai cũng căng thẳng, không thể không chuẩn bị cẩn thận, hệt như đang
bảo vệ luận văn. Thật đúng là, vừa khó chịu vừa căng thẳng.
Sếp Trương là một lãnh đạo tốt, đối với
nhân viên vừa hào phóng vừa tôn trọng, chỉ có điều rất thích họp, mỗi lần đều
có những sáng tạo mới, gọi là nâng cao năng lực thích ứng của nhân viên, làm
cấp dưới trở tay không kịp. Tuy nhiên ông cũng có nhiều ưu điểm, nếu có chút
quái gở kì quặc thì vẫn có thể bỏ qua.
Hôm nay đến lượt Lâm Hổ Thông, ăn nói vô
cùng đĩnh đạc, thao thao bất tuyệt, miệng lưỡi lưu loát, lời nói rất có sức
thuyết phục, chỉ nghe thôi cũng thấy bất ngờ.
Một nhân vật xuất chúng về tài ăn nói như
Lệnh Hồ Xung dỏm không ngờ lại có thể xuất hiện trong thành phố này.
Bộ dạng anh ta nghiêm túc và tự tin nhường
ấy, chẳng trách mấy cô gái trẻ bị anh ta làm cho mê mệt cả.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Thẩm An Nhược
đến phòng làm việc của sếp Trương, bàn bạc xong công việc, sếp Trương nói:
“Cháu cũng biết chuyện của tập đoàn An Khải đúng không? Giữa tháng sau họ tổ chức
tiệc khai trương ở nhà hàng chúng ta. Về phương diện này cháu rất am hiểu, phối
hợp với các phòng khác, cẩn thận một chút, bảo đảm không để xảy ra sự cố nào
nhé.”
“Nhanh vậy sao? Cháu tưởng phải một thời
gian nữa.” Thẩm An Nhược hơi ngạc nhiên.
“Đúng vậy, họ làm việc rất nhanh. Nghe nói
tất cả quản lý đều đã vào vị trí, bắt đầu làm việc chính thức, nhà xưởng tạm
thời đã chuẩn bị xong, cuối tháng sẽ có hai nghìn công nhân đến làm việc, khuôn
viên khu công nghiệp bên đó đến cuối tháng cũng khởi công xây dựng. Lần này
hiệu suất thực sự rất cao. Đừng nói cái gì cháu cũng không biết chứ, đây là
biểu hiện của việc thiếu rèn luyện kĩ năng nghề nghiệp đấy.”
Thẩm An Nhược cười, không nói thêm gì nữa.
“Thực ra bọn họ còn có ý muốn ký với chúng
ta một hợp đồng giao đồ ăn cả năm. Con số hai nghìn công nhân không hề ít. Đợi
tới lúc khuôn viên xây xong, quy mô sẽ rất lớn.”
“Chúng ta có nhất thiết phải tập trung vào
phát triển mảng dịch vụ ăn uống lớn hơn nữa không? Còn nữa, An Khải thích phung
phí như vậy, tìm đến chúng ta làm gì?” Thẩm An Nhược thực sự không phải vì
chuyện cá nhân mà cảm thấy khó chịu, vị trí của Hoa Áo mặc dù không hề thấp,
nhưng vẫn chưa phải là hàng đầu. An Khải thích khoe khoang tiền của, luôn phô
trương thanh thế theo kiểu “đã không chọn thì thôi, nhưng chọn thì phải chọn
cái đắt nhất.”.
“Thẩm An Nhược, cháu lại nổi tính trẻ con
lên đấy sao?” Sếp Trương không hiểu cô phản đối thật hay đang giả vờ giận dỗi.
“Có một vị khách lớn như An Khải tìm đến, nắm bắt cơ hội là tốt nhất, không
kiếm được tiền cũng không sao, quảng bá danh tiếng của mình mới quan trọng.
Cháu vốn nhanh nhạy mà còn không nhìn ra sao. Hơn nữa, lẽ nào cháu không biết,
ngoài ưu thế về vị trí, chúng ta còn rất nhiều lợi thế khác. An Khải chọn chúng
ta cũng là nể mặt chúng ta vài phần rồi cháu không thấy cảm kích sao?”
Thẩm An Nhược hít sâu một hơi, rồi thở ra,
thấp giọng nói: “Vâng, cháu sẽ gửi lời cảm ơn tới anh Trình Thiếu Khanh.”
Lần này tới lượt sếp Trương thở dài, ngữ
khí lại càng mềm mỏng hơn: “An Nhược, cháu đang giả ngốc hay thật sự không biết
vậy? Hiện tại Trình Thiếu Thần mới là người điều hành hoạt động trong nước của
An Khải.”
Thực ra cô đã biết chuyện này từ sớm, gần
đây Trình Thiếu Khanh và Tịnh Nhã đi châu Âu, An Khải bên đó đã xây dựng chi
nhánh, chưa kể đây là lĩnh vực sở trường của Trình Thiếu Khanh. Cô chỉ không
ngờ lại nhanh như vậy.
Đúng lúc có điện thoại đến, khi sếp Trương
nghe điện thoại, An Nhược cúi đầu, chán nản tháo chiếc nhẫn trên ngón tay áp út
bàn tay phải ra, đeo vào ngón giữa bàn tay trái, cứ đổi đi đổi lại như vậy. Mấy
tháng gần đây, lúc buồn chán cô vẫn hay nghịch thế này, vì thế phát hiện hóa ra
ngón giữa tay trái cùng kích cỡ với ngón áp út tay phải. Hạ Thu Nhạn cười nói:
“Sao càng già bản lĩnh càng kém vậy, toàn làm những trò vụn vặt, mau tỉnh lại
đi.”
Thực tế hôm qua cô đã gặp Trình Thiếu Thần.
Tối qua cô đi ăn cùng Hạ Thu Nhạn, ăn quá
nhiều nên đến khu mua sắm Ngân Đô đi bộ cho tiêu bớt, từ tầng một leo thẳng lên
tầng bảy.
Tầng bảy chuyên bán đồ gia dụng và đồ dùng
trong hôn lễ, đa số đều là đồ bạc, giá cả luôn khiến cho tầng lớp có thu nhập
trung bình phải giật mình. Nhưng Hạ Thu Nhạn rất thích khu này, nhìn no mắt mà
không tốn tiền mua là thực tế nhất.
An Nhược vừa định rẽ sang khu đồ pha lê thì
trông thấy bóng lưng quen thuộc của một người đàn ông, đã muộn rồi, thời tiết
lại không quá lạnh mà vẫn ăn mặc chỉnh tề, quần áo phẳng phiu, áo vest vắt trên
khuỷu tay, hình như đang chú tâm thưởng thức bức tranh lớn treo trên tường, từ
góc nhìn của cô thì đó là một bức tranh phong cảnh điền viên.
An Nhược dừng lại một lúc, cô bỗng thấy
ngực nhói lên khó chịu. Cô bị tật nhịp tim không ổn định, cứ có việc ngoài dự
liệu là tim đập loạn nhịp.
Lúc đó có một người con gái tiến lại gần
anh, cô ấy mặc một bộ váy vô cùng diễm lệ, dáng người yểu điệu, phong thái tao
nhã, nhìn qua cũng biết là người đẹp. Thẩm An Nhược cảm thấy mình mãi mãi không
thể có được khí chất trời phú này, có muốn giả vờ cũng không được.
Cô gái khẽ níu lấy tay của người đàn ông,
nghiêng đầu nói với anh ta vài câu rồi nhẹ nhàng mỉm cười. Từ chỗ An Nhược đứng
có thể nhìn thấy nụ cười cùng gương mặt thanh tú của cô gái, cô thoáng nghĩ đó
là Tần Tử Yên nhưng không phải, cô gái này rất trẻ, tràn trề sức sống. Trình
Thiếu Thần vẫn không quay người lại, cứ đứng như vậy ngắm tranh.
Trong đại sảnh vang lên tiếng nhạc nhẹ
nhàng, An Nhược lắng tai nghe, hóa ra là bài Somewhere in time thật là hợp tình
hợp cảnh. Cách nhau một bức tường thủy tinh màu xanh nhạt, anh hoàn toàn không
phát hiện ra có người nhìn trộm. Ánh đèn chiếu vào vô số đồ dùng bằng thủy
tinh, tỏa ra ánh sáng bảy màu rực rỡ. Đôi nam nữ đứng trong khung cảnh lộng lẫy
này càng thêm xứng đôi.
An Nhược khẽ thở dài rồi bước tiếp, lôi Thu
Nhạn đang nhìn chằm chằm như mất hồn vào chiếc giường sang trọng, giơ tay ra
dấu im lặng, đẩy cô đi.
Xuống đến tầng dưới, Thu Nhạn vẫn còn cười
cô: “Thẩm An Nhược, cậu có lớn lên được chút nào không thế? Đến đó chào hỏi một
câu, nói với cô gái đó ‘tôi là vợ cũ của anh ấy’, xem ai xấu hổ trước người đó
thua.”
Thẩm An Nhược mặc kệ cô nàng, kéo Thu Nhạn
đi dạo trong tòa thương mại Phú Khải đối diện.
“Tớ nói với cậu rồi, hữu duyên thiên lý
năng tương ngộ. Uổng công cậu ngày thường giả vờ giống thật, chẳng phải năm đó
cậu rất phóng khoáng, tự nhiên đó sao?” Hạ Thu Nhạn nói mãi không dứt, lấy
chuyện trêu chọc cô ra làm thú vui.
“Ôi, được rồi được rồi, đừng nói đến chuyện
đám đàn ông đáng ghét nữa, tớ dẫn cậu đi mua sắm nhé.” Thấy cô nhất định không
nói, Hạ Thu Nhạn cuối cùng cũng chịu thôi chủ đề này.
Cô tiêu gần hết hai tháng tiền lương, bao
gồm đôi giày khiến cô đau chân cả ngày cho đến chiếc nhẫn nạm đầy đá nhỏ màu
xanh nước biển đang đeo trên tay.
Hạ Thu Nhạn nói: “Chiếc nhẫn này giống hệt
cái đê[4], độ cứng vừa đủ, đeo nó lúc thêu thùa may vá cũng thật có
phong cách. Ôi mẹ ơi, đắt quá, An Nhược à, cứ coi như chồng trước của cậu đền
bù cho cậu một khoản lúc ly hôn thì cũng không nên tiêu hoang như vậy, phải để
dành cho tương lai mới đúng.”
[4] Cái đê: Một vòng nhỏ bằng kim loại,
trên có nhiều lỗ với các kích cỡ khác nhau, dùng để cài kim khi khâu vá. Thường
được các nhà thiết kế thời trang sử dụng.
An Nhược cảm thấy mình thật sự đã kết giao
nhầm người, giờ chỉ muốn tìm kim chỉ khâu miệng cô nàng lại.
Hạ Thu Nhạn vẫn lải nhải không thôi: “Đã
bao năm rồi, tật xấu này của cậu chẳng những không sửa mà còn có chiều hướng
nặng hơn, tâm trạng không tốt là bắt đầu vung tiền, ăn uống bừa phứa, cắt tóc
ngắn, may là dạ dày cậu không tốt, ăn không nhiều nên không béo, nếu không đã
có thể làm phát ngôn viên cho hội chị em thừa cân. Tiếp theo chúng ta có cần đi
cắt tóc không?”
“Ừ, đi thôi.”
“Gì hả? Cậu nói thật đấy à? Tớ đùa thế
thôi. Chỗ tóc này nuôi bao lâu nay, cắt đi tiếc lắm. Lúc ly hôn cậu còn không
cắt, bây giờ cắt làm gì?” Hạ Thu Nhạn như muốn ngất xỉu.
“Dạo này tớ muốn đổi kiểu tóc.”
Thực ra Thẩm An Nhược không có chuyện gì
buồn, chỉ là gần đây thấy khó chịu, chi bằng lấy cớ để trút ra một thể.
Cô nhớ trước kia Trình Thiếu Thần rất không
thích vào khu trung tâm thương mại, anh nói chỗ đó quá đông người khiến anh
thấy khó thở, số lần hai người đi mua sắm với nhau chắc chỉ đếm trên đầu ngón
tay, phần lớn thời gian đều thà ngồi trong xe nghe nhạc chơi điện tử trên điện
thoại đợi cô khoảng một giờ đồng hồ chứ nhất quyết không vào đây, điều này vô
tình khiến khả năng mua sắm thần tốc của Thẩm An Nhược được cải thiện đáng kể.
Về sau Thẩm An Nhược chỉ đi một mình, sau nữa đến đi dạo cũng mất hết hứng thú,
trừ khi quá chán, nếu không cũng rất ít khi vào đây ngắm nghía.
Hai tòa biệt thự xây mới chuyên dùng để đón
tiếp khách quý, hoàn toàn mô phỏng theo thiết kế của một hộ gia đình, đến dụng
cụ phòng bếp cũng đầy đủ, tất cả đều là loại tốt nhất, rất đắt tiền.
Lúc đó cân nhắc so sánh không biết bao
nhiêu thiết kế, có hai phương án Thẩm An Nhược rất thích, hơn nữa vừa may thống
nhất được với ý kiến của kiến trúc sư, vì thế cô ra sức thuyết phục mọi người,
cuối cùng cô đã thành công.
Nghe nói tính cách và năng lực của kiến
trúc sư đó rất tốt nên công nhân cũng rất nỗ lực làm việc. Cô vốn muốn gặp mặt
người kiến trúc sư này từ lâu, tiện thể xem phán đoán của mình đúng không, thế
mà lại kéo dài đến tận hôm nay.