Khách qua đường vội vã (Tập 2) - Chương 12 - Phần 1

Chương 12

Mấy hôm sau, Thẩm An Nhược nhớ lại bộ dạng
lúc Trình Thiếu Thần nói mà trong lòng vẫn còn sợ hãi. Anh rõ là coi cô như thú
cưng, dịu dàng ôm vào lòng mà lời lẽ lại lạnh như băng. Cô đang định giải thích
bỗng cảm thấy chẳng có chút hứng thú nào.

Gần đây cô luôn đi kiểm tra phụ khoa định
kì, lúc trước kết quả cho thấy có chút vấn đề, bác sĩ khuyên cô dùng thuốc điều
trị lại có thể tránh thai. Quả thực là cũng có người trực tiếp dùng loại thuốc
này để thay thế thuốc tránh thai, bởi nó rất bí mật, ít ai biết đến công dụng
này.

Cô không hề có ý giấu Trình Thiếu Thần,
cũng đã vứt vỏ thuốc vào thùng rác, không ngờ anh vẫn biết. Dù sao cô cũng có
tâm ý riêng, lúc biết loại thuốc này còn có công dụng khác, cô vẫn dùng mà
không quan tâm đến các gợi ý khác của bác sĩ.

Cũng được, tuỳ anh hiểu. Thực ra hôm qua
lúc Trình Thiếu Thần tức giận, trong thâm tâm cô thấy chút gì đó vui sướng rất
nhỏ nhen.

Từ hôm đó trở đi, mối quan hệ giữa hai
người càng lạnh nhạt, hệt như hai người qua đường, đến nói chuyện điện thoại
cũng không, đã rất nhiều ngày rồi không thấy mặt nhau. Trình Thiếu Thần có mấy
căn nhà cô không biết, nhưng chỗ anh từng ở, từ sau khi kết hôn cô chưa từng về
đó, nơi đó gần công ty hơn. Thẩm An Nhược quay lại căn nhà trước đây cô sống,
hiếm hoi lắm mới về nhà lấy ít đồ, cô cũng cố ý chọn lúc Trình Thiếu Thần không
có nhà để về.

Giống như trò chơi xếp gỗ lúc nhỏ vậy, muốn
xây được một căn nhà phải cần rất nhiều thời gian, cẩn thận tỉ mỉ từng chút
một, lo lắng không biết lúc nào nó sập, nhưng lúc định phá bỏ thì chỉ cần một
ngón tay, nhẹ nhàng đẩy một cái.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com -
gác nhỏ cho người yêu sách.]

Thực ra cũng chỉ là đợi người kia mở lời,
chẳng ai muốn là người nói trước.

Có lúc Thẩm An Nhược không thể không phục
khả năng liệu sự như thần của Trình Thiếu Thần. Sự hỗn loạn ở Chính Dương càng
lúc càng tăng lên, quả nhiên cấp trên cũ của cô Trương Hiệu Lễ bị đẩy lên
“đài”, chắc chắn phải đối mặt với quyết định thôi việc. Thẩm An Nhược vẫn cố
chấp làm người chăm chỉ, kiểm tra dữ liệu hồ sơ, sửa lại một bản báo cáo rồi
trình lên cấp trên. Cô cũng biết mình bị Trình Thiếu Thần nói trúng, liền vờ
ngớ ngẩn, cuối cùng chính sếp Trương phải gọi điện cho cô nói: “Thẩm An Nhược,
cháu lại hồ đồ rồi, trước đây chú dạy cháu như thế nào?”

Cô biết lý do tại sao, sếp Tiền và sếp
Trương vốn không hợp nhau, lần này là kết quả của cuộc đấu đá giữa các thế lực
trong nội bộ. Một đội mười mấy người đồng lòng, tốn bao sức lực mới thấy một dự
án khả quan, lại bị ủy viên hội đồng ban quản trị bắt ngưng lại. Bọn họ vì dự
án này mà tranh luận suốt đêm, cũng từng có người đến vùng hẻo lánh công tác
hơn một tháng. Giờ đây tất cả khó khăn đều đã qua, mọi mối quan hệ đều đã giải
quyết xong thì lại bị yêu cầu tạm thời dừng lại không lý do. Đa số mọi người
trong đội năm đó đều từng là cấp dưới của sếp Trương.

Chủ tịch Nghê tìm cô tâm sự: “An Nhược,
cháu phải hiểu rõ, có nhiều lúc chúng ta phải học cách thỏa hiệp.” Rồi lại nói:
“Đứng trước lợi ích của tập thể, nên hy sinh lợi ích cá nhân.”

Những chuyện này cô đều hiểu rõ nhưng cần
thời gian để thích nghi, vậy nên hiện giờ vẫn rất phiền muộn.

“An Nhược, nhiều thứ cháu cố sức giữ lấy mà
chẳng cần biết là có đúng hay không. Có lúc cháu cố chấp quá, hôm trước chú gặp
Thiếu Thần rồi, có nhắc đến cháu…”

Cô đang cúi đầu im lặng không nói gì, nghe
thấy tên Trình Thiếu Thần liền ngẩng đầu lên.

“À, thật ra cũng không có gì. Đúng rồi, dạo
này quan hệ giữa Thiếu Thần và lão Trình đã tốt hơn rồi, hoạt động của An Khải
gần đây xem ra là do Thiếu Thần chỉ đạo. Nghe lão Trình nói Thiếu Thần nên sớm
về An Khải. Do đó cháu…”

Cô không biết, hoàn toàn không biết, hóa ra
Trình Thiếu Thần đã chuẩn bị xong xuôi việc rời bỏ cô còn cô vẫn chẳng cảm thấy
gì cả.

Lúc công việc khó khăn nhất, Thẩm An Nhược
đến công ty chẳng biết phải làm gì. Hôm đó có một cô gái đến công ty, khóc lóc
làm loạn hết cả lên, cô ta vốn là vợ của một nhân viên, đến đây vạch mặt người
chồng ngoại tình. Chủ tịch công đoàn là nam, khuyên giải cô ta nửa ngày không
được, cuối cùng đành phải nhờ đến cứu viện: “Ai ra nói với cô gái kia đi, tôi
hết cách rồi. An Nhược, em với cô ta tầm tuổi nhau, em ra xem giúp được gì
không đi.”

Thẩm An Nhược ngồi trong phòng tiếp khách,
nghe cô gái trạc tuổi mình sụt sùi, cô ta khóc nguyên một giờ đồng hồ, vừa khóc
vừa kể chuyện từ lúc mới quen nhau đến vụ đối chất tối qua. Thực ra người đàn
ông kia là chiến hữu của cô, cô gái cũng là đồng nghiệp mà cô biết, An Nhược
hiểu rõ mối quan hệ của bọn họ, trước đây cô thấy hoang đường nhưng giờ nhìn
lại bỗng thấy thông cảm.

Cô không khuyên nhủ, chỉ ngồi bên đưa khăn
giấy, đợi đến khi cô ta khóc mệt rồi tự ngừng, ủ rũ nói: “Quãng thời gian đẹp
nhất tôi đã dâng hiến cho anh ta, cả trái tim này tôi cũng tặng anh ta, vậy mà
sao đến cơ sự này?”

“Cuối cùng là vì cô còn yêu anh ta hay là
vì cô không cam tâm?” Thẩm An Nhược bỗng hỏi.

“Tôi không rõ. Nhưng tôi nghĩ thông rồi, tệ
hơn nữa thì ly hôn thôi.” Cô gái đó rửa mặt xong, cũng là một người rất xinh
đẹp, khá đẹp đối với đồng nghiệp của cô, vụ ồn ào vừa rồi cứ như diễn tập kịch
bản vậy. Cô nàng thong thả bỏ đi rồi, Thẩm An Nhược mới bắt đầu thấy đau đầu,
lúc nãy thật quá ầm ĩ.

Tối đó Hạ Thu Nhạn tìm cô, nói có mấy người
bạn đại học đến vùng này du lịch, muốn tìm bạn cũ ở đây gặp mặt, vì thế đến tìm
cô trước.

Bao năm không gặp, bạn bè vô cùng thân mật,
uống rất nhiều rượu. Không ngờ Giang Hạo Dương cũng ở đó.

Thực ra không có mấy người biết hai người
bọn họ từng qua lại, trừ Hạ Thu Nhạn, cho nên khi đối mặt cùng mọi người cô
cũng không thấy ngại ngùng. Mọi người nhắc đến chuyện tan tan hợp hợp mấy năm
nay, những cặp đẹp đôi thì chia tay, những cặp tưởng như không đội trời chung
thì lại kết hôn, thế gian này thật khó đoán.

Bọn họ uống đến tận khuya mới giải tán.
Biết trước sẽ uống nhiều rượu nên không ai lái xe đến, Giang Hạo Dương vẫy taxi
cho cô và Hạ Thu Nhạn về nhà.

“Em tự đi cũng được.” Thẩm An Nhược nhấn
mạnh nhưng không ai để ý lời cô. Nhà Hạ Thu Nhạn gần đây nên cuối cùng trên xe
chỉ còn cô.

Cô uống khá nhiều, hoặc có thể đã lâu rồi
không uống rượu, tửu lượng giảm đi nhiều, bỗng thấy chóng mặt, mơ màng tựa vào
ghế sau.

“Em không nên uống nhiều như vậy.” Giang
Hạo Dương bình thản nói.

Thẩm An Nhược đang im lặng bỗng nói: “Anh
Giang, năm đó vì sao chúng mình chia tay?”

Hồi lâu không thấy trả lời. Thẩm Ần Nhược
liếc nhìn anh một cái, giữa ánh đèn đường tranh tối tranh sáng, anh mím môi,
gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.

“Gần đây em hay tình cờ nghĩ tại sao năm đó
chúng ta lại chia tay. Anh đoán xem, em nghĩ mãi mà chẳng nghĩ ra nổi lý do.”

“Anh cũng không nhớ.”

“Anh đã bao giờ thấy hối tiếc chưa?”

“An Nhược, em say rồi.”

Cô thấy buồn ngủ, lát sau không tự chủ mà
nói: “Em cứ nghĩ mình sẽ không đi vào vết xe đổ này nữa…”

Trong cơn mơ màng cô thấy xe chạy về hướng
ngược lại căn hộ của mình.

“Dừng xe, bác tài đi sai đường rồi.”

“Khu Bích Hải đúng không? Đúng rồi mà?” Người
tài xế thấy có người nghi ngờ nghiệp vụ của mình nên cảm thấy không hài lòng.

“Bây giờ tôi không…” Thẩm An Nhược bỗng
thấy không ổn nên bỏ lửng câu nói rồi từ từ ngồi lại ghế sau, cảm thấy mình
chẳng còn chút sức nào, đành nhắm mắt lại.

Lúc mơ màng, nghe thấy Giang Hạo Dương chậm
rãi nói: “Có những lời không nên tùy tiện nói ra. Chỉ cần không nói ra thì có
thể giả vờ như không có chuyện gì. Bởi vì lời đã nói ra sẽ vĩnh viễn không cách
nào rút lại được.”

“Giả vờ? Giả thì vẫn cứ là giả mà thôi.”

Thẩm An Nhược định sau khi Giang Hạo Dương
đi sẽ gọi một chiếc xe khác trở về khu Ngân Anh, thật không ngờ oan gia ngõ
hẹp, vừa mở cửa xe đã gặp ngay Trình Thiếu Thần đang bước từ trong xe ra. Cô
biết sắc mặt mình nhất định trông rất khó coi.

Trình Thiếu Thần không nhìn đến cô, lập tức
quay sang Giang Hạo Dương cười niềm nở, giữ nguyên phong độ: “Cục trưởng Giang,
đã lâu không gặp.” Sau đó tiến lên đỡ Thẩm An Nhược đang đứng không vững. Anh
vừa chạm vào bả vai, cô đã vô thức lùi lại phía sau, vì lùi quá vội mà lảo đảo
một chút, thế nào lại ngã vào lòng Giang Hạo Dương, anh ta cũng nhanh nhẹn ôm
lấy cô rồi không nói không rằng, chuyển cô qua bên Trình Thiếu Thần.

“Tối nay có mấy người bạn cũ từ nơi khác
tới, tụ tập với nhau một chút, lâu ngày không gặp nên uống hơi nhiều.” Giang
Hạo Dương đi thẳng vào vấn đề, cười cười.

“Cảm ơn, làm phiền anh rồi.”

“Không sao.”

Trình Thiếu Thần giữ lấy vai Thẩm An Nhược
đầy vẻ dịu dàng quan tâm, đi thẳng tới cầu thang máy. Cô định gạt tay anh ra
nhưng nghĩ trong thang máy có camera nên thôi. Lúc vào phòng, anh thả cô xuống
sofa làm dạ dày cô muốn lộn nhào, tưởng sắp nôn đến nơi.

Thẩm An Nhược định thần lại, vốn định trở
về căn hộ của mình, không ngờ gặp anh, lẽ nào mấy hôm nay anh đều ở nhà? Muộn
thế này, lại chóng mặt như vậy, tự trọng và thoải mái, điều gì quan trọng hơn
đây? Cô ôm trán đau khổ nghĩ ngợi.

Trình Thiếu Thần châm thuốc, rít một hơi,
thái độ như không có gì, lạnh lùng liếc nhìn cô, khói thuốc của anh vấn vít bay
tới đầu mũi cô.

Thẩm An Nhược bỗng cảm thấy bứt rứt: “Xin
anh đấy, ngửi mùi thuốc lá em thấy buồn nôn.”

“Em nhìn thấy anh là buồn nôn chứ gì.”

“Em mệt lắm, không muốn cãi nhau với anh.”

“Bao giờ hết mệt mà muốn cãi nhau thì bảo
anh.”

“Em không có gì để nói với anh nữa cả.”

“Anh thì có nhiều chuyện muốn nói lắm, ví
dụ như bàn luận về bộ phim Random Harvest chẳng hạn.”

Thẩm An Nhược cười nhạt: “Thật buồn cười,
Trình Thiếu Thần, hai chúng ta ra nông nỗi này thì liên quan gì đến người
khác.”

“Không liên quan à? Tỉnh mộng xưa nên cảm
thấy không chịu nổi hiện tại sao.”

“Anh không phải cay nghiệt như thế, thật
quá ảnh hưởng đến khí chất, Còn nữa, anh có tư cách gì mà dạy dỗ em?”

“Thẩm An Nhược, bây giờ em vẫn còn là bà
Trình đó.”

Thẩm An Nhược thấy càng mệt mỏi, bả vai
dường như không chịu nổi gánh nặng nữa: “Trình Thiếu Thần, chúng ta cứ cãi nhau
thế này có ý nghĩa gì không? Em muốn đi ngủ.” Cô cầm túi xách mình lên, cứ thế
quay đi dù bước chân không còn vững nữa.

“Thẩm An Nhược,” tiếng Trình Thiếu Thần
vang lên phía sau, lộ vẻ mệt mỏi. “Anh nhớ trước đây rất nhiều lần em hỏi tại
sao anh lại lấy em.”

Thẩm An Nhược dừng lại, im lặng.

“Lúc đó anh cảm thấy, sống cùng em rất
thoải mái, rất dễ chịu, như được quay về thời niên thiếu vô lo vô nghĩ. Nhưng
giờ đây em khiến anh mệt mỏi quá.”

“Anh đã biết đây là lựa chọn sai lầm rồi,
chi bằng sửa luôn đi.”

“Ý em là gì?”

“Anh đã từng nói với em, phương hướng sai
rồi mà vẫn tiếp tục đầu tư thì tổn thất càng lớn, hành động này càng ngu ngốc
hơn. Anh vốn là người thông minh phải không?”

Trình Thiếu Thần cũng im lặng, đợi cô nói
nốt.

Lời nói đã ra đến đầu lưỡi, muốn nuốt lại
nhưng cuối cùng vẫn tuôn ra, có lẽ cũng vì chút hơi men, cô mở lời:

“Chúng ta ly hôn đi.”

“Anh không muốn nửa đêm nói những chuyện vớ
vẩn này. Em say rồi đấy.”

“Em vẫn nhớ năm đó anh muốn cưới em, anh
cho em ba tháng suy nghĩ. Trình Thiếu Thần, em cũng sẽ đợi ba tháng. Ba tháng
sau, em sẽ đưa đơn. Hiện tại em không say, anh rõ chưa.”

Thẩm An Nhược có buổi tiệc ở khu phía Đông,
lúc lái xe về qua nhà của anh và cô, nghĩ tới mấy chứng chỉ nghiệp vụ dạo gần
đây cần dùng đến, cô định về nhà lấy, không ngờ gặp Trình Thiếu Thần nên không
về nữa. Sau câu chuyện tối hôm đó, Trình Thiếu Thần coi cô như không khí, đẩy
cửa đi ra.

Cô ở tầng dưới quan sát một lúc lâu, đèn
vẫn tắt. Cô không thể vào xem chỗ để xe bởi có camera ở tầng trên. Về sau lại
nghĩ sao mình phải sợ Trình Thiếu Thần, anh không phải yêu quái, cùng lắm chỉ
bực mình một lúc thôi, chả mấy khi tiện đường thế này.

Tạ ơn trời đất, Trình Thiếu Thần không ở
nhà thật. Cô tìm đủ giấy tờ, lấy thêm mấy bộ quần áo ném vào vali rồi ngồi trên
chiếc ghế trước giá sách ngây người ra một lúc. Trên bàn có bức ảnh hai người
chụp chung, là Tịnh Nhã năm đó lấy ảnh cưới hai người ra để photoshop, Thẩm An
Nhược mặc váy cưới ngồi trong lòng bàn tay Trình Thiếu Thần, nhìn cứ như quảng
cáo cho hãng điện thoại nào đó vậy.

Có một số chuyện hai người bọn họ rất giống
nhau, ví dụ như hai người đều thấy việc treo một bức ảnh cưới to trong nhà thật
ngốc nghếch, nên trong nhà không hề có ảnh cỡ to, lần trước mẹ An Nhược đến
chơi cũng nhắc mãi chuyện này. Tấm ảnh này vẫn ở đây vì An Nhược thích như vậy.

Cuối cùng lại kết thúc như thế này, thật ra
nhiều lúc Trình Thiếu Thần đối với cô rất tốt. Đôi khi là thế, không hiểu sao
quan hệ xấu đi, về sau lại không biết phải thế nào để trở lại như trước. Thẩm
An Nhược thở dài một tiếng, đặt tấm ảnh trở về bàn. Một người kiêu ngạo như
Trình Thiếu Thần tuyệt đối không chấp nhận người khác khiêu khích uy quyền của
mình. Cô vốn nghĩ chẳng đến một tuần sẽ nhận được đơn xin ly hôn của anh, không
ngờ anh vẫn bình thản như không. Còn cô sau khi nói xong, trong lòng tuy không
tránh khỏi cảm giác trống vắng nhưng thấy nhẹ nhõm hẳn. Có những lúc, chỉ cần
kết thúc thôi cũng giống như được giải thoát, ai quan tâm có đau đớn hay không.

Thấy cũng đã muộn, cô xuống nhà.

Tới nơi cô mới biết số mình đúng là không
tốt, Trình Thiếu Thần đang ngồi trên sofa, lẳng lặng nhìn cô đi xuống. Anh chỉ
bật đèn bàn, ánh mắt mơ màng nhưng vô cùng khó đoán, có vẻ đã uống khá nhiều
rượu. Vừa nãy cô ngồi trên gác ngẩn ra hồi lâu, lại không để ý gì nên không
nghe thấy tiếng anh vào nhà. Hay anh đã ngồi đó từ trước rồi? Lúc mở cửa cô
không nhìn về hướng phòng khách, mà anh vốn luôn thích ngồi một mình trong bóng
tối.

“Cô Thẩm, hoan nghênh trở về.”

“Em phải đi bây giờ. Tạm biệt, anh Trình.”

“Muộn rồi mà vẫn có hẹn à?” Anh nhìn cô một
lượt.

Cô liếc anh, không định trả lời, đi tiếp ra
cửa, không ngờ Trình Thiếu Thần đã nhanh như chớp, đứng chặn trước mặt cô:
“Ngồi xuống đi, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Chúng ta chẳng còn gì để nói cả.” Thẩm An
Nhược cẩn thận lùi lại, giữ một khoảng cách an toàn, từ rất lâu đã có người dạy
cô không nên đứng gần đàn ông đang say.

“Lại đây uống với anh một ly, rượu nho loại
thượng hạng của Đức đấy.” Trình Thiếu Thần nhã nhặn ngồi xuống sofa, lấy một ly
rồi với tay đưa cho cô.

Rõ là đã uống nhiều nhưng trông anh vẫn rất
tỉnh táo, tay cũng chẳng hề run. “Trình Thiếu Thần, anh uống nhiều rồi, đừng
uống nữa.” Cô không cầm ly. Đã lâu không gặp, không hiểu anh có thói quen uống
rượu ở nhà từ lúc nào.

Trình Thiếu Thần cười nhạt: “Anh uống ít
hay nhiều, liên quan gì đến em?”

“Đúng, hoàn toàn không liên quan.” Thẩm An
Nhược ghét nhất là người say, đặc biệt là đã say rồi nhưng trông vẫn tỉnh táo
minh mẫn. Vấn đề cần suy nghĩ ngay lúc đó là có nên ra cửa lấy xe đi về không.
Cô ngoảnh đầu nhìn anh, bắt gặp ánh mắt của anh hướng về phía mình.

“Thẩm An Nhược, hôn nhân của chúng ta, ngay
từ đầu em đã có chuẩn bị, cẩn thận chừa lại cho mình đường lui, lúc nào cũng
trong tư thế sẵn sàng rời đi. Thế nào? Bây giờ là thời cơ tốt nhất, hay thực sự
em nhịn không được nữa?” Cô phục nhất điểm này ở anh, bất kể anh nói gì đều có
thể dùng giọng điệu kiểu “thời tiết hôm nay đẹp thật”, nói năng vô cùng điềm
tĩnh.

Thẩm An Nhược im lặng nhìn anh, không nói
gì.

“Thực ra không chỉ là hôn nhân, từ lúc
chúng ta quen nhau, em đã không để bản thân lún vào, đúng không?”

Thẩm An Nhược cắn môi, né tránh mọi câu
nói.

“Trước anh đã từng nghĩ, em không yêu anh
cũng không sao, em khó tính một chút cũng không sao, ít nhất chúng ta vẫn rất
hòa hợp, mà cái hôn nhân cần vốn là tình thân chứ không phải tình yêu. Nhưng
anh không ngờ em chẳng hề có một chút lưu luyến nào, nói trở mặt là trở mặt,
muốn đi là đi. Em coi anh là gì đây?”

Thẩm An Nhược đang cắn môi nhưng vẫn không
kìm được bộc phát: “Trình Thiếu Thần, anh giả bộ thánh thiện quá đấy. Anh nói
em không để bản thân lún vào, không yêu anh nhưng anh cũng đã từng yêu em chưa?
Anh đã từng coi em là vợ chưa? Hay chỉ như đang nuôi một con thú cưng thôi? Lúc
vui anh chiều chuộng em, cười đùa với em, thấy em trang điểm xinh đẹp thì rất
hài lòng, mang em ra ngoài cũng không sợ mất mặt. Còn lúc không vui thì mặc em
ở nhà một mình, mấy ngày không thèm hỏi đến. Anh đối với em rất tốt, khẳng khái
hào phóng, anh cho em tự do, thậm chí có lúc rất dịu dàng. Nếu giờ em là người
tình của anh, chắc chắn em sẽ rất mãn nguyện. Nhưng mà, Trình Thiếu Thần, em là
vợ anh, anh đã bao giờ để ý đến cảm nhận của em chưa? Anh đã bao giờ nghĩ xem
em thích gì, muốn gì chưa?”

“Được, anh nghe đây, em muốn gì?”

“Hiện giờ em chẳng muốn gì cả, chỉ muốn ly
hôn.”

“Đừng mơ.”

“Trình Thiếu Thần, bản thân anh cũng hiểu
rõ, lựa chọn ban đầu của anh có quá nhiều sai lầm, sao không thẳng thắn một
chút? Anh không cam lòng sao? Bởi vì em không đau lòng, không tuyệt vọng, không
yêu anh đến chết đi sống lại mà lại cứ thế này ra đi, khiến anh cảm thấy không
thỏa mãn được thói hư vinh đúng không?”

“Cô Thẩm, hãy chú ý cách dùng từ.”

“Hay là anh không muốn để em là người đòi
ly hôn trước? Vậy thì, anh vờ như em chưa từng nói mấy câu đó đi, sau đó anh
nói lại là được rồi. Anh thích tặng em quà đúng không? Thế thì anh đồng ý ly
hôn đi, coi như món quà cuối cùng anh tặng em.”

“Thẩm An Nhược, em thử nhắc lại mấy câu đó
trước mặt anh xem.” Ánh mắt Trình Thiếu Thần trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3