Chiếc ôm từ vệt gió quỷ - Chương 102 - 103 - 104 - 105

Chương 102: Quyết Định

Đập
nát gương rồi thì chỉ còn những mảnh vỡ, Đông Vy sợ chạm vào sẽ lại đứt tay.

---

- Không phải em!
Là do anh thiểu não, không trân trọng sự hy sinh của em!

- Hữu Phong tự ***
thẳng mình. Ngay lúc này, anh chỉ muốn băng ngược thời gian, về lại khi lần đầu
tiên gặp gỡ để yêu thương cô từ những giây phút ấy. Nếu Đông Vy ngày trước
không đáng sống như vậy thì anh còn đáng chết hơn ngàn lần! Hữu Phong định nắm
lấy những ngón tay mảnh dẻ nhưng Đông Vy vội rụt tay về. Cô lùi người xuống tận
góc tường, cách chàng quý tộc khá xa để anh hiểu... thứ tồn tại giữa hai người
giờ chỉ là khoảng cách. Cô thừa nhận, mình vẫn rất muốn được bung thả con tim
theo áng tình lắt léo này, nhưng nỗi đau Hữu Phong mang tới đã thấm vào tận tủy
xương mà cô lại chẳng phải lũ cá vàng có trí nhớ ngắn hạn, nhanh chóng quên
sạch bách mọi thứ rồi tung tăng bơi lội. Những việc khủng khiếp từng xảy ra, nó
luôn nằm chễm chệ trong trí óc Đông Vy tựa loài rêu phong bám kín tường, dù nếu
có nhổ sạch chúng thì màu xanh rêu vẫn còn nguyên đó. Hữu Phong đã thẳng tay
hủy hoại con người cũ của Đông Vy, giờ lại muốn cô về bên anh như trước ư? Anh
tưởng, chỉ mỗi anh muốn Đông Vy trước đây thôi sao? Cô cũng muốn lắm! Cuộc sống
của cô trước đây tuy chẳng mấy vui vẻ, nhưng ít ra cũng điểm chút sắc hồng tươi
sáng. Còn Đông Vy bây giờ không khác cái xác mục rỗng là mấy, khắp mình mẩy đều
chít chi thương tật. Khi Tuấn Dương báo tin Hữu Phong sắp tìm tới, hồn phách
Đông Vy thất xiêu ngay tắp lự! Những suy nghĩ của cô tách ra thành hai phe đối
lập! Một nửa thì bủn rủn sợ sệt khi nghiêng về khả năng Gió Quỷ chỉ đang truy
lùng con mồi bỗng dưng mất tích, nửa còn lại thì nhún nhảy sung sướng khi tưởng
tượng ra cảnh chàng quý tộc ăn năn, dằn vặt. Và Đông Vy đã đánh cược với chính
mình! Kệ Minh Quý nổi khùng, cô gái nhỏ vẫn quyết định ở lỳ nơi nhà bên hồ, chờ
ai đó. Để rồi tim cô suýt văng ra khỏi lồng ngực khi tiếng gõ cửa vẳng bên tai.
Thùy não Đông Vy căng ra hết cỡ khi chính thức đối diện Hữu Phong sau nhiều
ngày lẩn trốn. Như kế hoạch vạch sẵn, cô vờ ngốc nghếch, vờ không biết tý ty gì
về chuyện trước đây dù mọi tế bào đều rét run dưới ánh nhìn hồ nghi. Cũng may
khi câu hỏi quỷ quyệt vừa sờ đến gáy, cô đã kịp nghĩ ra chiêu trò ngất xỉu để
thoát thân. Lúc Hữu Phong vừa bị Minh Quý chì chiết và xua đuổi nhưng chỉ đứng
im trầm tư, Đông Vy xót anh biết bao. Tính ngạo mạn ăn sâu vào máu chàng quý
tộc vốn không cho phép bất kỳ một ai đánh giá mình. Anh luôn hạ thấp người khác
và bắt họ phải ngoan ngoãn, nghe lời anh tuyệt đối như lũ rối óc ngắn. Thế mà
trước những lời xúc phạm gay gắt của Minh Quý, Hữu Phong lại không chút phản
ứng. Có phải anh đã học cách nhẫn nhịn từ những mất mát và thiếu vắng? Giao ước
ngầm giữa hai chàng trai khiến Đông Vy tức điên, giận lại thêm giận Hữu Phong
hơn! Kiên nhẫn của anh hóa ra cũng chỉ gói gọn trong ba mươi ngày! Chút thời
gian ngắn ngủi này thậm chí còn chẳng đủ làm lu mờ đôi tý dư âm của quá khứ, huống
hồ là cả mảng ký ức tối tăm. Những lời độc ác, những hành động máu lạnh, những
vùi dập tàn nhẫn Hữu Phong từng trút lên Đông Vy,... hết thảy đều như găm sâu
vào khối óc cô vết rạch sâu hoắm. Đừng hòng nó lạnh lặn với chỉ chút ít bù đắp
của anh! Đập nát gương rồi thì chỉ còn những mảnh vỡ, Đông Vy sợ chạm vào sẽ
lại đứt tay.

- Những gì cần
nói, tôi đã nói hết. Anh nghe cũng đủ rồi. Giờ thì đi đi!

- Mặt cô gái nhỏ
lạnh tanh, không hề vướng nét luyến tiếc hay đắn đo.

- Đừng thế mà!
Anh...

- Anh cố ý không
hiểu sao?

- Đông Vy đột ngột
ngắt lời Gió Quỷ. Cô gần như hét toáng lên.

- Tôi bảo anh
biến! Biến đi!

- Anh đã cố gắng
lắm, thế vẫn chưa đủ làm em hài lòng?

- Giọng Hữu Phong
khản đặc. Có thứ nỗi đau thâm trầm như đang đè nghẹt vòm họng.

- Hài lòng dễ thế
ư? Không đời nào!

- Đông Vy nhếch
miệng.

- Tôi trước kia
đau vô số lần, cũng đâu khiến anh thỏa mãn!

- Vậy em muốn tôi
thế nào? - Tôi phải hỏi anh chứ? Anh muốn gì ở tôi nữa nào? Hay tôi chưa phát
điên, chưa tự kết liễu đời như mẹ anh nên anh chưa thể buông tha?

- Vy thôi
đi!

- Hữu Phong rít
lên tức tối! Mẹ trong anh vẫn luôn có một giới nghiêm nhất định mà người khác
khó động chạm tới, nhất là sau giấc mơ qua. Lỗi lầm đều xuất phát từ anh và anh
cũng đã chườn mặt và hạ mình cho cô thoải mái sỉ vả. Cô tấp thù hận lên anh bao
nhiêu cũng đáng, còn mẹ hoàn toàn không liên can. Đông Vy cười nhạt. Anh vẫn
đặt người mẹ ấy lên trên hết thì còn ngăn tim nào chứa cô đây? Cô không phủ
nhận sự lột xác ngoạn mục của chàng quý tộc những ngày ở đây nhưng... chưa đủ...
Sau bao yêu thương được đánh đổi bằng máu và nước mắt, lòng cô lạnh ngắt lắm
rồi! Tim cô dù có rung động trước anh nhưng nó đang rướm máu, chưa thể đập
những nhịp yêu. Chất sống trong cô kiệt cạn rồi, nuôi một hơi thở còn khó chứ
đừng nghĩ tới việc quay về với chàng trai từng ép cô xuống địa ngục.

- Anh đi hay tôi
tự tử?

- Đông Vy tuyên bố
chắc nịch. Không dọa dẫm, đây chính xác là một quyết định.

Chương 103: Nét Cười Kiêu
Ngạo

Của
tôi thì sẽ về bên tôi! Nhớ, anh đợi Vy!

---

Ánh
mắt hằn vằn đỏ của cô gái nhỏ khiến ngực Hữu Phong quặn thắt. Cảm giác bất lực
như xông thẳng vào khối óc, quyện chặt trong từng thớ da. Anh hoang mang, chợt
thấy bản thân là thứ vô dụng nhất đời. Vốn là hóa thân hoàn hảo của vũ trụ, nắm
giữ tất thảy thế nhưng lại chỉ biết lặng nhìn người mình yêu sắp vuột khỏi tay.
Không cách gì níu giữ!

Đông
Vy ác lắm! Nếu nhất định phải chấm dứt với anh thì hãy để Minh Quý đem cô vĩnh
viễn cất giấu! Cớ gì để anh lần ra dấu vết, giả bệnh như là không vướng chuyện
xưa, gieo cho anh chút hy vọng, rút hết mọi mong mỏi của anh rồi lại thẳng tay
hất anh đi! Nếu, anh cũng vờ như chẳng biết Đông Vy giở trò thì sẽ thế nào? Hai
người sẽ cứ bên nhau không chỉ ba mươi ngày nhưng thương tổn thì một thêm sâu
sắc...

Giá
như Đông Vy hiểu được nỗi khốn khổ của anh xuyên suốt kể từ ngày hồi phục trí
nhớ! Mất mát hay cô độc, thứ mùi vị này cả Hữu Phong và Đông Vy đều đã sớm nếm
qua nhưng... cô gái nhỏ biết thế nào là tha thứ còn Gió Quỷ lại khắc sâu đến
mức tự ám mình.


đã gồng mình chịu hết những lần Hữu Phong nổi cơn điên mất nhân tính thì cớ gì
lại vô tình quay lưng, khi anh chỉ muốn bù đền. Rõ ràng là Đông Vy ép anh phải
tự dày xéo mình trong sự hối hận vô hạn. Giá như cô gái nhỏ hiểu, rằng cô đang
đẩy anh về lại với bóng quỷ ngang tàn...

- Em
giết tôi đi! - Hữu Phong đưa ra phương án thứ ba. Đi hoặc Đông Vy tự kết liễu
đời, anh đều không thể lựa chọn.

-
Sát nhân, chung thân! Anh tự chết đi, tôi không cản!

- Hy
vọng, Vy giữ lời!

Đông
Vy bứt tầm mắt khỏi Hữu Phong, tỏ thẳng ý “không cản”. Nhưng cô vẫn lén quan sát
mọi cử chỉ của anh, ruột gan bỗng nóng ran như bị sáp nến tưới lên. Thôi đi
Đông Vy! Mi phải dùng não suy nghĩ thay vì nghe tim thủ thỉ. Anh ta không thể
tự ý tước bỏ sinh mạng mẹ trao!


đúng là Hữu Phong chẳng giết mình, nhưng hành động của anh ngày hôm đó đã cắm
chặt trong trí nhớ của cô gái nhỏ tựa hạt mầm bén rễ tận sâu lòng đất. Nó còn
khiến Đông Vy tê dại hơn cả việc thấy anh dùng lưỡi dao sắc rạch thẳng lòng bàn
tay hay nằm mê man bất tỉnh trên giường bệnh trắng xóa. Mặt cô biến Đông Vy
trân trối nhìn chàng quý tộc đang quỳ hẳn dưới chân mình, sắc mặt cô trắng
bệch.

-
Đinh Hữu Phong! Anh làm trò gì thế hả? - Cô gái nhỏ khó nhọc mấp máy môi, cả
người mềm nhũn như đã bị vắt kiệt sức sống.

-
Vy, tha lỗi anh! - Hữu Phong nói thật khẽ như phả hơi vào không khí. Nơi đầu
gối khuỵ xuống có lẽ chẳng phải sàn nhà mà là thảm rải đinh, gai nên ngực anh
mới vặn mạnh tới vậy. Anh chưa từng xin lỗi bố lấy nửa chữ nhưng lại vứt hết tự
trọng, tự tôn để quỳ trước mặt người anh yêu thương. Thế, đã đủ chưa?

-
Đứng dậy đi Đinh Hữu Phong! Mau đứng dậy đi!

-
Này là xin lỗi gia đình Vy nữa!

-
Anh điên à? Anh muốn thế nào hả? Tại sao làm thế! Anh đứng dậy đi! - Đông Vy
khóc oà, nước mắt cô âm thầm ngậm nuốt suốt những ngày qua giờ đua nhau trào
ra, lăn dài trên bờ má gầy gò.

-
Lỗi do anh hết! Mẹ Hữu Tuệ không liên quan!


gái nhỏ bịt chặt miệng, cố ngăn đi những tiếng nấc đang chèn ứ thanh quản, chỉ
chực thoát ra. Khoé mắt cô ầng ậng nước, đưa tay lau quệt, má vẫn ướt đẫm.

Tích
tắc thời gian kéo nhau qua, khoảng im lặng dần khỏa lấp những tiếng thở. Nắng
thập thò ngoài khung cửa, không dám mò vào căn phòng ngột ngạt. Những bức tranh
dán tường tựa những con ngươi buồn rượi, nằm im lim. Mùi cỏ dại man mát, hương
nước hoa sắc lạnh, cùng lặng lẽ bay.

Vài
thế kỷ, có lẽ đã trôi qua...


gái nhỏ đã nuốt sạch mọi cảm xúc vào bụng như ngốn sạch một chiếc bánh mì đen.
Làn môi nhợt nhạt từ từ hé mở, Đông Vy cất lời thật chậm rãi, thật từ tốn như
đang chắp vá từng câu chữ.

-
Phong, em tha thứ! Nhưng... chúng ta chính thức quên nhau đi! Em và anh, sẽ
không dính líu, không liên quan, không chạm mặt nữa. Hôm qua đã yêu, hôm nay
đang yêu hay ngày mai còn yêu, đều hãy coi nhau như không tồn tại!

Sống
lưng chàng quý tộc bỗng cứng ngắc, vệt sáng cuối nơi đáy mắt bỗng tắt lịm.
Những ngón tay lúc nãy còn siết chặt, giờ chợt duỗi ra như buông thả chút hy
vọng cuối cùng. Hữu Phong chầm chậm gật đầu, đáp rất gọn.

- Ừ,
anh hiểu.

***

Khi
căn phòng đã sạch bách dư vị lạnh lẽo thuộc riêng chàng quý tộc, cô gái nhỏ lết
thân tới bên ô cửa, run rẩy đưa tay vén rèm. Đông Vy chết điếng người, linh hồn
như sắp vuột bay khỏi thể xác, chân cũng sắp ngã quỵ.

Cảnh
tượng dăng trước mắt cô gái nhỏ hồ như đang tái hiện lại buổi sáng u ám ấy. Cái
hôm Hữu Phong rời nhà bên hồ và vô tâm bỏ mặc Đông Vy, cô đã hét thẳng vào anh
câu nói nhẫn tâm như tẩm thuốc độc.

“Em
quên anh rồi đấy! Cứ xuất hiện và biến mất bất kỳ lúc nào đi Gió Quỷ, em không
quan tâm! Cứ tàn bạo và ác độc theo đúng bản chất của anh đi, em tránh xa anh!
Anh vui khi mọi người xung quanh đau khổ nhưng anh vẫn là người đáng thương
nhất mà thôi! Anh mãi mãi là vệt gió đơn độc, cứ gieo nỗi sợ vào mọi người rồi
sẽ không ai bên anh đâu!”

Lúc
ấy, Hữu Phong đã quăng trả Đông Vy cái nhếch miệng bất cần, nhưng bây giờ, chỉ
còn bóng lưng đơn độc, lạc giữa cảnh thiên nhiên muôn sắc. Một vệt gió ma mị,
quyến rũ nhưng không nơi dừng chân. Bởi cỏ dại đã kệ gió phiêu du...

Lời
cô gái hôm ấy, hóa ra là kết cục cho kẻ tàn bạo và ngạo mạn!

“Sẽ
không ai bên anh đâu!”

Hữu
Phong vẫn chỉ cười...

Bên
kia bờ hồ, anh bỗng nhiên dừng bước. Anh quay phắt người lại, phóng thẳng tầm
mắt về phía mái đầu quen thuộc, loáng thoáng sau ô cửa nhỏ xinh.

-
Của tôi thì sẽ về bên tôi! Nhớ, anh đợi Vy!

Thiếu
niên vừa dứt lời, nét cười kiêu ngạo bất chợt ẩn hiện trên khoé môi.

Chương 104: Ngày Nối Ngày

Được
thôi! Cho con bé láo lếu đó nhớ anh tới chết!

---

Ngày
nối ngày xào xạc bay. Hệt chiếc bánh xe khổng lồ quay đều những vòng bất tận, kim
đồng hồ miệt mài lùa nhau đi, kéo lớp bụi thời gian phủ đều lên những ký ức màu
xám.

Chiều
mưa lất phất rơi. Chiếc BMW phanh tiếng két thật nhẹ ngay trước nghĩa trang ảm
đạm. Những bóng người quý phái cùng sải bước trên nền đất ướt nhem. Chẳng ai mở
lời. Gương mặt của mỗi người đều phảng phất tia u buồn, xót xa. Họ băng qua màn
bụi nước nhoè mờ rồi chợt dừng chân, những ánh mắt khó hiểu đồng loạt rơi xuống
chiếc ô nằm im trước một ngôi mộ. Ô xoè rộng như đang che chắn vật nào đó khỏi
ướt mưa.

- Lâm, xem thử kia là gì!

- Để con, bố!

Thiếu niên vừa nhấc ô lên, những tia nhìn kỳ lạ lại
rớt xuống bó hoa được gói ghém tỉ mỉ trong lớp giấy bóng, chẳng dính tý nước
mưa. Phần mộ kế bên cũng sạch bong như vừa được lau chùi, bụi bặm hay xác lá
đều chẳng vương quanh như thể gió đã cuỗm hết đi.

Hữu Phong là người có phản ứng đầu tiên. Anh quét
mắt chung quanh khắp một lượt, cố lùng sục một bóng dáng để rồi khẽ thở dài
thất vọng. Cô gái nhỏ đã ở đây! Ý nghĩ ấy vừa sượt qua trí óc, chàng quý tộc đã
có thể tưởng tượng ra cảnh Đông Vy tới đây từ mờ sớm, lúi húi dọn dẹp mộ mẹ anh
và mau chóng chuồn đi, né tránh đụng độ. Cô vẫn chưa muốn gặp lại anh sau nửa
năm qua.

Nay là ngày mẹ Hữu Phong mất! Có lẽ, Đông Vy ghé
tới và để lại bó hoa như ngầm nhắn nhủ rằng cô đã hóa những thành kiến xưa
thành tro bụi. Chàng quý tộc không khỏi ngỡ ngàng! Có phải cô đã biết mẹ không
chi phối anh? Mối hồ nghi ấy vừa mới chớm đã bị Hữu Phong dập tắt ngay tắp lự!
Không thể nào! Giấc mơ lạ ngày ấy vẫn luôn là bí mật của riêng anh! Vậy là sao?
Người vốn thông minh thiên bẩm như chàng quý tộc cũng chẳng hiểu nổi tâm tình
nhập nhằng của Đông Vy!

Federer mỉm cười trước cái nhíu mày từ con trai.
Anh hãy còn vụng về trong chuyện tình cảm lắm! Đã lỡ yêu một người sâu sắc thì
sẽ mất quyền ghét bỏ những thứ mà người ấy thích.

- Con yêu mẹ như thế, Đông Vy nào thể ghét mẹ! Đứa
con ngốc này! - Federer vỗ nhẹ vai cậu quý tử, lôi anh khỏi bộ dạng thất thần.

Hữu Phong khẽ gật đầu cho qua chuyện rồi đẩy người
bố nhiều chuyện tới mộ mẹ trước. Anh còn bận nghĩ vẩn vơ! Cứ tưởng tượng đến
việc Đông Vy đến thăm mẹ, lòng anh lại ấm áp lạ thường. Dù có chút hẫng hụt khi
cô vẫn chưa thèm nhìn mặt anh!

Được thôi! Cho con bé láo lếu đó nhớ anh tới chết!

Chàng quý tộc giận cá băm thớt, hậm hực nhặt lấy bó
hoa đẹp đẽ mà bứt bẻ tơi bời. Những cánh hoa đáng thương rơi lả tả trong mưa,
rớt xuống đất còn bị mũi giày thể thao day mạnh.

Federer và quản gia Lâm nhìn nhau cả kinh. Hoa đó
là cô gái nhỏ tặng Đinh Hữu Tuệ chứ nào phải cho con trai bà!Đêm đông rét mướt.
Cái lạnh cắt da cắt thịt tung hoành khắp chốn, như con thú hung hăng nuốt trọn
mọi vật một cách điên cuồng.

Giữa gian phòng khách ấm cúng, dì Đông Vy ngồi cạnh
nồi than nhỏ đang tí tách cháy, tay thoăn thoắt đan áo len cho chồng. Môi bất
giác nở nụ cười hạnh phúc. Chăm lo cho chồng, đấy không chỉ là bổn phận mà mà
là sự thể hiện tấm lòng của người vợ hiền!

Dù chồng gia trưởng và khó tính nhưng dì Đông Vy
biết, chỉ duy nhất người đàn ông này là yêu dì hơn tất thảy mọi thứ trên đời.
Còn nhớ năm xưa, tình yêu của hai người bị cấm đoán chỉ vì gia đình dì Đông Vy
không chấp nhận chàng sinh viên tỉnh lẻ qua lại với đứa con gái ngọc ngà. Miệng
đời độc ác gán ngay cho chú cái mác đũa mốc chòi mâm son, một tên không tiền đồ
chỉ biết bám váy tiểu thư nhà giàu. Nhưng đã lỡ lún sâu vào hố tình, chàng sinh
viên nghèo chỉ biết nhẫn nhịn hết mọi đả kích, lăng mạ và biến chúng thành động
lực để theo đuổi ước mơ.

Chú luôn muốn trở thành nhạc sỹ piano nổi tiếng,
sáng tác những giai điệu dành riêng cho người mình yêu. Khi mọi sự tưởng như đã
êm đẹp thì một vụ tai nạn tàn khốc đột ngột ập tới, tuy tính mạng bảo toàn
nhưng đôi tay chú thì vĩnh viễn tàn phế. Tương lai vẽ ra trước mắt bỗng sụp đổ,
chú một mình trốn biệt về quê, tự tước bỏ quyền yêu và được yêu của chính bản
thân.

Lúc ấy, dì Đông Vy cũng chẳng còn thiết gì. Vứt bỏ
hết tất cả, ngoan cố chạy theo tiếng lòng. Hai người lại bên nhau, dù mối quan
hệ của họ đã hình thành vết nứt sâu. Vụ tai nạn kia do chính ông ngoại Đông Vy
tạo ra để ép chàng sinh viên nghèo cút xa con gái ông! Cũng bởi nguyên do này
mà tính tình chú Đông Vy trở nên quái dị, thường cằn nhằn vợ và nhất là luôn
quy ước mọi thứ bằng tiền bạc. Chú đáng thương hơn đáng trách!

Chợt có tiếng động lạ chen ngang dòng hồi tưởng của
dì Đông Vy. Rờn rợn như tiếng cửa đang dần dần mở ra. Dì giật mình ngó quanh,
chưa kịp định hình thì tim suýt văng khỏi lồng ngực khi một đôi chân dài đã
đứng ngay trước mặt từ bao giờ...

***

- Lạnh lắm sao? Tôi pha cho cậu tách trà nóng nhé
Phong thiếu gia?

Ngồi hơ tay trên nồi than đỏ rực, chàng quý tộc
lười biếng lắc đầu, phong thái có hơi mỏi mệt. Anh đánh xe đường dài từ thành
phố về đây suốt mấy tiếng đồng hồ, lại thêm đêm qua vừa thức trắng. Rất mệt
rồi!

Dì Đông Vy trộm quan sát chàng trai trẻ, có mấy lần
môi mấp máy, định nói gì đó nhưng rồi chỉ im lặng. Đây chẳng phải lần đầu Phong
thiếu gia đột xuất tới đây nhưng mỗi khi anh đến là dì Đông Vy lại một phen
thót tim. Dù anh cũng chẳng làm ngoài việc bí ẩn thăm cô gái nhỏ lúc cô ngủ
say.

Đôi mắt xám tro vừa sượt qua người, dì Đông Vy lập
tức mất bình tĩnh, vô ý làm mũi đan móc đâm phải tay.

- Chuyện gì vậy? - Biểu hiện lạ lùng của dì Đông Vy
đã chạm phải sự tinh vi của Hữu Phong.

- Phong thiếu gia phải hứa, sẽ không nổi giận!

- Làm sao à? - Hữu Phong nheo mắt. Với người lớn
tuổi hơn mình, anh vẫn bê nguyên thái độ bất trị.

Dì Đông Vy hít một hơi sâu, thu hết can đảm rồi dè
dặt cất lời.

- Hay là cậu đừng đợi Đông Vy nữa. Một năm rồi còn
gì!

Chương
105: Phát Điên!

“Vy, nếu trở về mà không thấy tôi, thì nghĩa là,
tôi cũng đã giết Hữu Phong mà em yêu rồi!”

---

Trở về từ cái đêm ấy, Hữu Phong trầm mặc hẳn, nét
mặt cũng thêm phần u tối. Tựa hồ như thu mình trong thế giới riêng, anh cắt đứt
hết mọi mối liên quan với người xung quanh. Chẳng còn quấy rầy văn phòng giám
thị, chẳng còn đánh cờ với quản gia Lâm, chẳng còn chơi golf cùng Hồ Minh
Quý... Hết thảy, anh đều không hứng thú!

ttHữu Phong thường khoác lên mình dáng vẻ phớt
đời, đôi mắt sắc lạnh đến mức cả học viện phải nín thở khi anh xuất hiện. Không
ai bảo ai, nhưng tất cả đều ngầm biết, Gió Quỷ đang ngày càng đáng sợ... Anh
giống hệt quả bom hẹn giờ, sẽ nổ tung và chôn vùi mọi vật bất cứ lúc nào!

Hai luật cấm trước kia vốn đã khiến người khác co
rúm trong sợ hãi, giờ còn ghê rợn. Phải cách xa Gió Quỷ năm mét và không nhìn
anh quá ba mươi giây! Tốt nhất đừng lảng vảng quanh anh, bởi thị giác rất dễ bị
vẻ đẹp ma mị mê hoặc, vô tình sẩy chân vào luật cấm lúc nào không hay.

- Cậu duyệt học bổng đi Phong. Cuối năm học gần kề
rồi! - Thầy giám thị liếc nam sinh đang ngồi duỗi chân trên bậc tam cấp trước
thư viện. Lặng lẽ sưởi nắng.

- Thầy tự làm đi! - Hữu Phong lười biếng đáp. Chẳng
mảy may suy nghĩ lấy nửa giây.

- Ừ được rồi, tôi
sẽ tự làm! - Vấn đề đã được giải quyết trong chóng váng nhưng thầy giám thị vẫn
chưa vội rời đi. Thầy nấn ná nhìn Hữu Phong thêm một lát rồi hắng giọng. - Vừa
mới hôm qua, Đông Vy tới thăm tôi!

Không gian yên
bình của thư viện bỗng đông cứng. Sắc mặt Hữu Phong có chút biến đổi nhưng chỉ
trong tích tắc sau đó, vẫn là vẻ bình thản đến hững hờ.

- Ừm! - Hữu Phong
không buồn nhếch môi.

- Hay là cậu...

- Đừng đợi nữa, Vy
sẽ không trở về đâu! Phải không? - Hữu Phong thô bạo cướp lời thầy giám thị,
rít lên - Dựa vào cái gì?

- Phong...

- Dựa vào cái gì
mà các người cấm tôi? Chết tiệt!

Hữu Phong đứng vụt
dậy, phang thẳng vào bồn hoa kế đó cú đá tức tối rồi theo hướng khuôn viên
trường, bước đi lầm lì. Màu xám tro dần khuếch tán trong đôi mắt thâm trầm.

Thầy giám thị nín
bặt. Thảo nào tính nết Hữu Phong dạo này thêm oái oăm. Ra là có người xui anh
thôi bỏ cuộc! Thế khác nào hất độ sự nhẫn nhịn của anh suốt mấy mùa qua.

Ngốc, nếu Đông Vy
không về, thì cô bé ấy sẽ tự hét thẳng vào mặt anh như thế! Thầy vừa nãy chỉ
định nói, hay là anh thử trực tiếp gặp cô gái nhỏ.

***

Quăng mình trên
thảm cỏ, Hữu Phong nằm im giữa lãng đãng mây gió, tiếng cười gằn nặng nề thi
thoảng tràn ra khỏi lồng ngực. Nét cong trên đôi môi đầy chế giễu.

Vy chết tiệt! Ai
cô cũng nhớ đến, ai cô cũng tới thăm nhưng chỉ mình anh thì bị phớt lờ! Có phải
cô đang gián tiếp thông báo rằng anh đã hoàn toàn vô hình trong mắt cô rồi
không? Giỏi giỏi! Dám gạt phắt anh ra khỏi cuộc sống mà chẳng chút e dè.

Hơn một năm qua,
anh luôn phải oằn thân trong những hoang hoải, tê dại. Lòng lúc nào cũng như có
sóng cuộn trào, chưa bao giờ ngớt cơn đau. Là tự tay anh đẩy cô đi, cho nên,
càng nhớ Đông Vy thì tim anh lại thêm rướm máu. Khối óc anh chật căng ký ức về
Đông Vy, như một thước phim tua đi tua lại kể từ lần đầu chạm mặt Đông Vy tại
bệnh viện. Cách đây đã bốn năm, nhưng anh còn nhớ rõ dáng cô tất tả bên giường
mẹ rồi ngồi chết lặng, khóc đến mệt lả lúc bác sỹ báo tin mẹ mất. Đông Vy lọt
vào tầm ngắm của anh kể từ đó...

Khi chọn lá đơn
học bổng của cô gái nhỏ, Hữu Phong thoạt nghĩ, sẽ sở hữu Đông Vy và vờn cô như
món đồ lạ nhưng... tim phản chủ! Anh yêu cô gái ấy, yêu điên dại mất rồi...

Đêm ngày, bên tai
đều thoảng tiếng nói thân thuộc, dễ ru anh vào những cơn mộng mị xinh đẹp, có
Đông Vy luôn kề sát anh nhưng khi choàng tỉnh, anh lại trống rỗng, mất mát. Thế
mà, anh vẫn cứ cố chấp chờ đợi đấy thôi! Bởi anh tự cao, luôn chắc mẩm Đông Vy
nhất định sẽ ngoan ngoãn về đây. Hiển nhiên như là mặt trời mọc đàng Đông.

Hữu Phong sẽ vẫn
tự tin là thế nếu không có câu nói của dì Đông Vy. Nó như gáo nước lạnh, dội
thẳng vào mặt anh. Nó nhắc anh, cô gái nhỏ đến nay vẫn chưa một lần bận tâm anh
ra sao, anh thế nào. Trước mặt người thân, cô cũng chẳng tốn nửa lời hỏi han
anh. Có phải, vùng trời yên bình của cô không thể chứa chấp anh?

Ai đó, làm ơn ngó
ngàng tới anh, dù chỉ chút chút thôi. Để anh biết sự chờ đợi này là không bất
tận!

Hữu Phong sắp phát
điên rồi! Anh muốn bóp nhỏ mọi thứ cho thỏa vơi bức bối nhưng buộc lòng phải
kiềm chế. Anh sợ, tới lúc Đông Vy về, sẽ lại thất vọng và rời bỏ anh. Nhưng duy
trì được bao lâu? Tàn bạo là bản chất, là từ dòng máu đang chảy trong huyết
quản. Anh không kìm hãm được lâu dài! Nhất là khi nơi đây như chọc tức anh bởi
nó chôn giữ quá nhiều kỷ niệm.

- Quản gia Lâm,
mai tôi về Thụy Sỹ! Không cần nhắn bố tôi, ông ấy sẽ mất ngủ.

Siết chặt di động,
tim Hữu Phong chói một nhịp, đôi mắt đỏ ngầu vằn tơ máu. Không còn sự lựa chọn
nào khác! Phải đi trước khi mọi kiên nhẫn bị rút kiệt cùng.

“Vy, nếu trở về mà
không thấy tôi, thì nghĩa là, tôi cũng đã giết Hữu Phong mà em yêu rồi!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3