Chiếc ôm từ vệt gió quỷ - Chương 89 - 90 - 91 - 92
Chương
89: Tự Lột Mặt!
Gậy ông đập thẳng lưng ông, chân cáo dậm nát đuôi
cáo!
---
- Mười!
Khi tiếng đếm thứ mười vừa điểm, bàn tay hung dữ
không ngừng lại mà thậm chí bạt mạnh thêm như thể mười cái tát vừa rồi còn quá
nhẹ nhàng. Đám du côn im phăng phắc nhìn nhau, chính bọn chúng cũng giật mình
bởi sự ghê gớm của cô gái trẻ.
- Cậu biết không, tôi đã đánh đổi và hy sinh rất
nhiều mới có chỗ đứng như bây giờ. Tôi luôn cố gắng mỗi ngày còn cậu là may mắn
thôi. Mà may mắn, thì tan biến mau lắm. Quá mười hai giờ rồi, lọ lem ạ, cút đi
thôi! - Những lời đay nghiến hòa cùng âm thanh chát chúa của tiếng bạt tai như
bản nhạc rùng rợn giữa đêm vắng. Đôi môi ánh nhũ phun lời trần trụi. - Cậu ngu
xuẩn lắm, làm sao xứng với Hữu Phong. Cho cậu hay, tôi là kẻ đã lấy hết quà
Richard tặng cậu, là kẻ đã đẩy cậu vào vòng tay của gã yêu râu xanh, là kẻ đã
dàn dựng màn cướp bóc cho cậu thăm khách sạn lần thứ hai. Ngạc nhiên không?
Cô gái nhỏ bỗng ngã gục trên nền đất như ngọn cỏ bị
bẻ gập khi giông bão kéo qua. Đôi chân không thể nào đứng vững để hứng chịu
thêm bất kì một cái tát hay một lời cay độc nào nữa. Đông Vy đau tới tận tim,
tận óc, tận từng thớ da và tận từng tế bào. Nỗi đau thể xác là nhỏ, chẳng bằng
một góc tâm hồn đang rách tươm như mảnh vải bị cắt te tua bởi cùng nhiều lưỡi
kéo. Tai Đông Vy ù đi, mắt cô mờ dần, toàn thân tê liệt như người tàn phế bị
vứt ra giữa đường, cứ ngồi ngây, mặc ai làm gì thì làm.
Tuệ Anh hả hê nhìn cô bạn đang bàng hoàng tới mức
ngơ ngẩn, cô học theo Gió Quỷ, vuốt mái tóc bù xù đầy mỉa mai. Chỉ cần lệnh từ
cô, đám lưu manh kia sẽ “chăm sóc” bé con thật chu đáo. Mối thù lần Hữu Phong
phá quán, chúng còn ôm trong bụng. Không trực tiếp trả thù được anh thì chúng
sẽ càng thêm hung hãn với Đông Vy. Để xem ai cứu nổi cô nàng!
Ngón tay Tuệ Anh lần bò đến bờ má tím bầm, sưng vù
rồi cười phá lên đầy vui vẻ. Là con bé này ép cô phải ác! Có nó, Hữu Phong
chẳng thể toàn tâm với cô. Cái gai trong mắt nếu không nhổ ra ắt sẽ đui mù thì
cớ gì phải thiệt thân?
- Tạm biệt Đông Vy nhé! Thật tiếc, sau đêm nay,
tình bạn chúng mình sẽ theo cậu xuống mồ! - Tuệ Anh thủ thỉ với cô gái nhỏ lần
cuối rồi hướng đám du côn. - Tên nào thay tao đánh nó! Tao không muốn bẩn tay
thêm!
Đông Vy khẽ nhắm mắt như sẵn sàng đón nhận những
thứ khủng khiếp sắp vồ lấy mình. Có lẽ, cô sẽ được giải thoát trong đêm...
- Để tôi!
Từ đám đông, một đôi giày nền trắng sọc đen bước
ra. Thiếu niên lặng lẽ tiến đến hai cô gái trong ánh nhìn quá đỗi kinh hoảng
của Tuệ Anh. Chạm phải đôi mắt xám tro lạnh băng, hồn phách cô liền thất xiêu,
cơ mặt rúm ró trong sợ hãi. Cô làm chuyện ác khá thường xuyên, cô vốn đã quá
chai lỳ và thừa trơ tráo nhưng trước chàng trai này, lá gan của cô lại teo tóp
đến thảm hại. Không sợ anh trị tội bởi cô đã là bạn gái anh, chỉ sợ cô mất
điểm, xấu xí trong mắt anh.
- Em xin lỗi. Anh bị đánh, em nhịn không nổi! - Tuệ
Anh mấp máy môi đầy tội nghiệp, cố gỡ gạt tình huống tồi tệ này.
Nheo mắt nhìn cô ả phân bua, Hữu Phong chợt bật ra
tiếng cười gằn quái đản. Tất tần tật mọi việc cô ả đã làm, anh rõ như lòng bàn
tay. Chính anh đêm ấy đã tận mắt thấy Tuệ Anh ngồi sau tay lái điều khiển, tông
thẳng xe vào cô gái nhỏ.
Gió Quỷ biết, thế nhưng cô ả vẫn bình yên đến bây
giờ là bởi anh khá thích mấy trò ác cô ả ngầm bày ra để hại chính người bạn
thân nhất của mình. Vậy mà vẫn trơ trẽn như không! Rồi cả việc mạo danh Richard
để hù dọa một nữ sinh cùng khối nào đó, thật thú vị. Anh còn muốn đợi xem, cô ả
và Hồ Minh Quý sẽ chơi anh những vố gì!
Sự thâm độc của Tuệ Anh đã thật sự gây hứng thú với
Gió Quỷ, nhất là vì mục đích của cô ả là có được anh. Vội gì bóc mẽ cô ả, mất
vui!
Gió Quỷ lướt nhanh mắt qua cô gái nhỏ đang ngồi
chết lặng. Nét mặt thờ ơ, không chút xót thương của Gió Quỷ khiến Tuệ Anh ngạc
nhiên. Cô lo thừa rồi!
- Da mặt dày như thế, tát hẳn là đau tay?
- Khá là đau! - Tuệ Anh thầm thở phào.
- Vậy... - Sau cái nhíu mày do dự, Gió Quỷ búng
thẳng về phía lũ côn đồ chất giọng hiểm ác. - Tát nó! Thay phiên nhau!
- Vâng, chủ nhân! - Đám côn đồ đồng thanh đáp, bộ
dạng hệt những đứa trẻ vâng lời.
Tuệ Anh vội bịt miệng để không há hốc kinh ngạc. Lũ
người kia sao có thể gọi anh là chủ nhân và tỏ ra ngoan ngoãn đến thế? Rõ ràng
chúng rất hận Hữu Phong sau lần phá nát quán và đập đánh chúng tơi bời. Rõ ràng
chúng chỉ phục tùng mỗi cô vì cô đã giao chúng số tiền rất khủng. Tất cả đều rõ
ràng thế kia nhưng sao cô có cảm giác, mình đã sập bẫy? Cái nhếch miệng hiểm
của Gió Quỷ càng khiến đầu óc cô thêm quay cuồng.
Nhịp tim Tuệ Anh đập dồn dập và nhịp thở cô hỗn
loạn khi một tên tiến lại gần cô, hạ thẳng vào mặt cô những cái bạt tai man rợ.
Số lưu manh còn lại bắt đầu đếm... rồi lần lượt, má Tuệ Anh hứng trọn những bàn
tay thô ráp khác...
Trước mắt cô, mọi thứ bắt đầu mờ dần đi như lẫn vào
sương mù, cơn đau xây xẩm mặt mũi lúc ban đầu cũng dần biến mất, thay vào đó là
cảm giác tê buốt tận óc. Những suy nghĩ chập chờn trong đầu cô tựa cánh chuồn
dập dờn trên mặt nước... Gió Quỷ giăng bẫy cô, anh tạo điều kiện cho cô lập ra
âm mưu tuyệt hảo nhằm vùi lấp Đông Vy vĩnh viễn nhưng cuối cùng, chính cô đã
lại lọt thỏm vào hố sâu đầy rẫy những hình phát đáng kinh tởm do cô tự tạo ra.
- Không có não!
Hữu Phong ném cho Tuệ Anh đúng ba chữ khi cô ả cố
gắng tìm bóng anh trong đám quỷ man rợ. Rõ ngu xuẩn! Yêu anh, cô ta u mê đến
nỗi chẳng mảy may nghi ngờ khi hàng loạt chuyện vô lý bất thình lình nhảy ra.
Anh đột nhiên dùng cô ả thay thế Đông Vy, vứt cho cô ả hàng đống tiền, biến cô
ả thành nữ hoàng khi cùng anh sánh bước. Anh giúp Tuệ Anh thực hiện đủ mọi ước
nguyện từ trước đến nay, mang ánh hào quang vây lấy cô ả nhưng rồi... khi cô ả
chưa kịp tận hưởng cuộc sống mơ ước đó thì đã bị anh đạp xuống vứt thẳm. Cú rơi
này còn đau gấp ngàn lần vạn cái tát gộp lại. Vũ lực mới chỉ là hình phạt nho
nhỏ nhằm giải tỏa cơn đau mắt do Gió Quỷ phải nhìn cô ả khá nhiều trong những
ngày qua.
Hữu Phong bỗng đưa tay ra hiệu cho nô-lệ-mới dừng
tay. Cứ đánh đập cô ả dã man như vậy thì sẽ sớm đẩy cô ả tới chỗ diêm vương mà
Gió Quỷ lại không thích giết người. Nếu chỉ đơn giản là một mạng sống, anh cần
quái gì dây dưa đến tận bây giờ.
Sự trừng phạt lớn nhất của anh phải là cùng một
lúc, vừa ném vào thùng rác tình yêu to lớn cô ả dành cho anh và vừa dày xéo,
rút cạn kiệt đau đớn bằng cách rất hay ho... cứ cho cô ả nếm mùi vị là nạn nhân
của hết thảy những vụ việc xấu xa trước đây.
Gậy ông đập thẳng lưng ông, chân cáo dậm nát đuôi
cáo!
Chương
90: Hơi Thở Cuối.
Hữu Phong không đáp, anh bế thốc Đông Vy đem về xe
nhưng đột nhiên cô co mạnh người, ho dữ dội ra từng đợt máu tươi và ngay khi
Hữu Phong nhấc bước chân đầu tiên, hơi thở cuối cùng của Đông Vy đã tắt ngấm.
---
Chợt, Hữu Phong hạ lệnh cho đám giang hồ dừng đánh
cô gái trẻ rồi búng tay gọi kẻ nào đó. Là một gã ăn mặc bẩn thỉu và nhóm người
bụi phủi, chỉ liếc sơ qua cũng đủ biết họ đều thuộc thành phần bất hảo. Như đã
được dặn dò trước, chúng cùng tiến lại gần cô gái trẻ đang yếu ớt rên rỉ, máu
tướt ra từ những vết tím bầm còn lưu nhiều dấu tay thô bạo.
Tuệ Anh thất kinh khi nhận ra gã lưu manh và lũ du
côn đã từng được cô thuê để “thịt” Đông Vy lúc trước. Còn bây giờ, cô lại chính
là con mồi béo bở của chúng! Đôi mắt hí dần khép lại cam chịu, Tuệ Anh nằm bệt
dưới nền đất trong thân xác kiệt quệ, mặc cho những bàn tay đáng ghê tởm đang
ve vuốt lên da thịt.
Dù chấp nhận hay kháng cự, Tuệ Anh đều phải chịu sự
trừng phạt từ Gió Quỷ nên cô muốn nhanh chóng kết thúc việc khủng khiếp này!
Qua đêm nay, cô vẫn sẽ sống và tiếp tục đeo đuổi những tham vọng của mình còn
nữ sinh học bổng thì hoàn toàn không!
Nhìn chàng quý tộc đang khuất dần sau đám đông, cô
gái trẻ chợt nở nụ cười hiểm ác. Xem thử lần này còn ai cứu nổi Đông Vy khi đã
bị hạ độc vào đúng bữa tối. Đừng trách cô, nếu không phải vì Hữu Phong bắt cô
phục vụ nàng ta ăn uống thì cô đã không có được cơ hội tốt đến thế!
Bỏ lại sau góc phố hỗn loạn, Hữu Phong bước vào BMW
quen thuộc nhưng chưa vội phóng đi. Có những điều bất thường đã nán anh lại! Vì
sao Đông Vy không cầu xin anh tha thứ cho cô Tuệ Anh? Với tính cách của Đông
Vy, dù có biết mình bị phản bội cũng không thể để mặc cô bạn chịu dày xéo bởi
những kẻ bẩn thỉu.
Đông Vy đã thấy anh lẫn trong lũ người bặm trợn khi
ăn trọn cái tát thứ nhất của Tuệ Anh, thế nhưng cô thà cắn răng chịu trận chứ
không thèm gọi anh một tiếng. Kế hoạch là do anh lập nên, anh đâu thể bỗng
nhiên đứng ra bảo vệ cô khi trò hay mới chỉ bắt đầu. Hơn nữa... mục đích của
anh là cho Đông Vy nếm đau bởi chính người thân nhất... Vừa trả thù thay mẹ vừa
dạy dỗ cô về thói tin tưởng bừa bãi! Sống trên đời, ngay cả chính mình cũng
không được tin!
Hữu Phong tra chìa khóa vào ổ nhưng chưa thể nổ máy
xe, anh đưa tầm mắt xa xăm về góc phố tối tăm đang diễn ra hình phạt lớn nhất
dành cho kẻ phản bội và cũng là hình phạt cuối cùng dành cho Đông Vy. Lúc này,
anh đã chính thức thả cô về tự do! Chẳng cần tổn thương cô thêm, riêng đau đớn
đêm nay sẽ ám ảnh cô mãi mãi...
Gương mặt hoàn mỹ hiện rõ sự giằng co của những suy
nghĩ mâu thuẫn. Hữu Phong gục hẳn đầu xuống volant, ngực quặn thắt dưới cơn đau
dữ dội. Nếu anh quay lại, hiển nhiên Đông Vy sẽ được cứu nhưng anh muốn cô phải
trải qua những cung bậc cảm xúc như mẹ anh đã từng. Làm tình cùng một kẻ xa lạ
rồi sẽ bị người mình yêu hắt hủi!
Bất chợt, có tiếng kêu tiến thẳng vào tai Gió Quỷ
khiến tim anh thắt mạnh, không chần chừ thêm đã rồ ga, phi thẳng BMW vào nơi
phát ra thanh âm thảm thiết ấy. Nhãn cầu trong đôi mắt xám tro bỗng hóa màu đen
u tối...
Đèn xe hắt lên thân người bé nhỏ đang co giật từng
cơn, máu không tràn ra từ mũi lẫn khoé miệng méo mó. Bàn tay xanh xao co quắp
trong cơn đau ghê khiếp nào đó. Quanh cô gái nhỏ, mỗi người đều tỏ ra hoang
mang trừ một kẻ vẫn đang cười khẩy...
Hiểu ngay ra vấn đề, Hữu Phong lập tức lao khỏi xe.
Anh quỳ xuống cạnh Đông Vy, run run bế cô dậy, áp gương mặt tím ngắt vào ngực
mình. Mỗi động tác đều thật cẩn thận như sợ cô sẽ tan biến trên tay anh.
Như cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, cô gái nhỏ hé
mở hàng mi, một giọt nước đỏ tươi chầm chậm ứa ra khỏi khoé mắt thống khổ. Cô
khó nhọc vươn những ngón tay xanh xao chạm vào Gió Quỷ lần sau cuối. Làn môi
trắng bệch gắng bật ra tiếng thều thào trong hơi thở đứt quãng:
- Anh hài lòng không? Em chết rồi, mẹ Hữu Tuệ hẳn
sẽ rất toại nguyện.
- Vy, em khó chịu ở đâu? - Hữu Phong nói như hét
lên. Con người nhỏ bé trong lòng anh mỗi lúc một thêm nhẹ bẫng như vũng nước
đang dần bốc hơi và tan ra bao la. Anh hoảng sợ lặp lại. - Em đau ở đâu thế Vy?
Nói anh nghe được không?
- Anh tha cho Tuệ Anh nhé! Em muốn chết thật thanh
thản, không vướng bận gì trên đời cả!
Hữu Phong không đáp, anh bế thốc Đông Vy đem về xe
nhưng đột nhiên cô co mạnh người, ho dữ dội ra từng đợt máu tươi và ngay khi
Hữu Phong nhấc bước chân đầu tiên, hơi thở cuối cùng của Đông Vy đã tắt ngấm.
***
- Cút đi! Cút ngay khỏi đây trước khi tôi giết chết
cậu!
- Thôi đi!
Thầy giám thị giằng tay Minh Quý đang túm chặt cổ
áo Hữu Phong, tách anh khỏi chàng quý tộc một khoảng khá xa để tránh những cuộc
ẩu đả vô nghĩa. Trong lúc sự sống của Đông Vy vẫn đang là thử thách lớn với các
y tá bác sĩ thì đừng gây thêm ầm ĩ. Ít nhất nên để dành chút bình tĩnh phòng
khi trường hợp xấu nhất xảy ra. Thầy giám thị luôn thế, ngay cả khi trời sập
cũng phải tỉnh táo.
Hành lang bệnh viện lại chìm vào im ắng như hàng
tiếng đồng hồ dài đằng đẵng suốt một ngày một đêm. Người đàn ông ngồi trên ghế
chờ, liên tục rít thuốc như hít thở khí oxy. Chàng trai trẻ không ngừng đi đi
lại lại như có lửa đốt dưới chân, cứ hễ ngang qua ai đó là đôi môi cánh đào lại
mím thật chặt hoặc tuôn ra những lời sỉ vả cay độc. Không nghe thấy hoặc chẳng
thèm để ý, chàng quý tộc vẫn lẳng lặng khép mắt như đang ngủ, từ nét mặt đến tư
thế đứng đều giữ nguyên kể từ khi người ta lấy mất cô gái nhỏ khỏi vòng tay
anh.
Cửa phòng cấp cứu lại mở ra, nữ ý tá nhìn quanh
hành lang khắp một lượt rồi lắc mệt mỏi thay cho những lời dài dòng. Đông Vy
vẫn chưa qua nổi tình trạng nguy kịch...
Lần này, Hữu Phong là người có phản ứng duy nhất.
Anh đấm mạnh vào tường rồi lê từng bước nặng nề khỏi nơi cô gái nhỏ đang vật
lộn trong đau đớn. Khoảng ngực áo của anh loang lổ máu khô...
Chương
91: Tìm Kiếm Và Lục Soát
Anh nhất định phải tìm ra cô gái bé nhỏ đã cướp hết
sạch những lần đầu tiên của anh. Lần đầu nhìn ngắm một người bằng cả sáu mươi
giây dài, lần đầu ôm trọn một người bằng cả đôi tay ấm, lần đầu hôn một người
khi đôi mắt còn mở to để ngắm người ấy... và lần đầu, anh biết thế nào là thứ
tình yêu bất tử hòa vào máu, ẩn náu trong tim.
---
Chiều thu. Ánh tịch dương buông ảm đạm trên nghĩa
trang vắng ngắt. Bụi hất tung mịt mù vào không trung bởi những cơn gió giận dữ.
Tựa linh hồn đã bị tước mất khỏi xác, chàng quý tộc đứng lặng trước một ngôi mộ
thật lâu rồi khẽ thì thầm:
- Làm ơn đừng bắt mất Đông Vy! - Những âm trầm đứt
gãy thoảng nhẹ trong không gian như chứa đựng ngàn lời van xin.
Phải, Hữu Phong đang hạ mình cầu xin kẻ mà mẹ anh
căm hận nhất... vì người con gái ấy. Với sự trừng phạt tàn độc anh từng trút
lên Đông Vy những ngày qua, đúng là chỉ có cái chết mới giải thoát được cô gái
nhỏ nhưng cô đi mất như thế, anh sẽ rất sợ sống. Anh còn chưa một lần được yêu
thương cô... Trước Đông Vy, tim anh có thể loạn nhịp nhưng chút rung động ấy
chẳng là gì so với lý trí quá sắt đá của anh.
Trả thù được rồi, anh có vui không? Hẳn là thế nếu
như niềm vui được tính bằng máu vào mỗi lần anh tự phạt mình. Tổn thương Đông
Vy là điều anh ghê tởm chính mình nhất!
Hữu Phong nhắm mắt, tay kê khẩu súng ngắn vào ngay
giữa thái dương... anh sẽ đi trước Đông Vy một bước, xem thử thế giới bên kia
tròn méo ra sao mà cô gái nhỏ vứt bỏ tất cả để trốn đi tới vậy.
Ngón trỏ vừa chầm rãi đặt lên cò súng, thân người
cao quý lập tức ngã xuống như thân cây bị đốn đổ đột ngột. Thầy giám thị tước
khẩu súng khỏi chàng quý tộc và ném ra xa, gương mặt còn ngập hốt hoảng. Nếu lỡ
chậm trễ một tích tắc vừa rồi, chàng quý tộc ắt đã lìa đời.
- Đông Vy tỉnh rồi! - Thầy vội báo tin tốt lành
trong hơi thở đứt quãng.
Bị xô ngã bất thình lình, Hữu Phong hơi choáng váng.
Anh không nghe rõ những gì thầy giám nói nhưng đã liền bật người dậy khi đoán
ra hai chữ Đông Vy qua khẩu hình môi của thầy.
Đẩy Hữu Phong sang ghế lái phụ, thầy giám thị chiếm
quyền điều khiển xe. Để Gió Quỷ chạm vào volant thì tốc độ luôn phải vượt ngưỡng
đua-với-tử- thần, dù anh có coi thường hiểm nguy đi chăng nữa cũng không thể
làm bạn với tai nạn vào lúc này!
Bệnh viện dần hiện ra trong ánh ráng chiều dày đặc,
sắc trắng chủ đạo nổi lên giữa quang cảnh nhạt màu chung quanh như dấy lên điềm
báo lạ. Sắc trắng biến mất...
Mắt trái của Hữu Phong bỗng giật nhẹ. Mặc cho thầy
giám thị loay hoay tìm chỗ đậu, anh liều lĩnh nhảy khỏi BMW đang lăn bánh. Sau
một giây hít đầy phổi ngụm không khí mát lạnh, anh lập tức phóng thân về phía
trước tựa loài mãnh thú săn mồi đang xuyên qua rừng thẳm. Giày thể thao sọc đen
dường như chỉ chạm đất khi chủ nhân của nó dừng lại trước cánh cửa đóng im lìm.
Linh cảm xấu của Gió Quỷ đang lớn lên rõ rệt!
Thật từ tốn, Hữu Phong đẩy cửa phòng ra mà không
gây bất cứ tiếng động nào. Anh sợ cô gái nhỏ giật mình hoặc sẽ tỏ ra hãi hùng
nếu thấy anh xuất hiện ngay khi cô vừa qua cơn nguy kịch. Thế nhưng... giường
bệnh trống trơn...
Một cơn gió lùa vào từ cánh cửa sổ khép hờ, vô tình
cuốn tờ giấy mỏng tang từ trên bàn đến ngay trước mũi giày còn lưu vài vệt máu
khô.
“Về bên tôi, Đông Vy sẽ bình yên!
Hồ Minh Quý”
Từ ngày Hồ Minh Quý mang cô gái nhỏ trốn biệt, mọi
sự kiếm tìm kĩ lưỡng hay lục soát gắt gao đều như hạt muối bỏ biển khơi. Vô
ích! Kết quả luôn là con số không tròn trĩnh!
Hữu Phong đã huy động hết thảy nô lệ anh thu thập
bao năm qua nhưng cứ sau chặng đường dài lần mò tung tích của hai người, chúng
lại đối diện với Gió Quỷ bằng vẻ mặt run rẩy cùng cái lắc đầu sợ sệt.
- Đi chết đi! Chết thế nào thì tùy!
Hữu Phong trước đây hẳn sẽ ném vào mặt bọn thuộc hạ
câu mệnh lệnh khó hiểu ấy kèm một trận bạo lực kinh hoàng khi chúng không làm
tròn nhiệm vụ nhưng Hữu Phong bây giờ chỉ khoát tay, lệnh cho chúng truy tìm
ráo riết hơn nữa.
Rồi đến lúc mọi ngõ hẻm, ngóc ngách nhỏ bé đều bị
xới tung mà vẫn chẳng nhặt nhãnh được chút manh mối, cơn điên của Hữu Phong đã
chính thức bùng nổ! Anh điên cuồng phá tan hết những thứ lọt vào mắt như đập
nát sự bất lực của chính mình. Anh dùng lưỡi dao sắc nhọn đã hơ qua trước nến
cứa sâu vào tay như dùng đau đớn để xoa dịu nỗi nhớ dành cho một ai đó. Anh tìm
đủ cách hành hạ chính mình để lấn át sự dằn vặt, hối hận đang ăn mòn từng thớ
da như con quái vật hung hãn. Người anh luôn bê bết máu nhưng bao nhiêu đó
chẳng đủ lấp đầy khoảng trống cô gái nhỏ để lại, tim anh như bị khoét một hố
sâu hoắm.
Hữu Phong thường uống thuốc ngủ quá liều để đổi lấy
những giấc ngủ chập chờn. Cô gái nhỏ hiện hữu trong tiềm thức và bám theo từng
giấc mơ, có lúc cô cười thật rạng rỡ tựa loài hoa xinh yêu nhất dưới nắng mặt
trời nhưng có lúc lại trưng ra vẻ mặt thê lương tựa hồn ma chết oan.
Cũng vì Đông Vy mà Hữu Phong đánh mất mọi giác
quan! Mắt anh chỉ còn nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé trong bộ đồng phục sạch sẽ,
ngồi trên bậc tam cấp và nghiền ngẫm những cuốn sách dày cộm. Tai anh chỉ còn
nghe thấy giọng nói ngang ngạnh hay tiếng hát trong veo hòa vào mỗi ban mai
tinh sạch. Mũi anh chỉ còn ngửi được mùi thơm là lạ từ mái tóc bung xõa tự
nhiên trước gió. Và môi anh, vẫn còn nguyên đây chút ngon chút ngọt của người
con gái ấy lúc cô khiến anh ngơ ngẩn bằng nụ hôn mở mắt.
Giờ chỉ còn nỗi bơ vơ, trống trải choán kín tâm hồn
mục rỗng là do anh đẩy Đông Vy ra khỏi cuộc sống của anh bằng sự tàn nhẫn tột
cùng. Anh là người Đông Vy yêu đến mức có thể chết đi vì bàn tay tàn ác của anh
nhưng chút bình yên cho cô, lại là kẻ khác mang đến.
Không! Anh nhất định phải tìm ra cô gái bé nhỏ đã
cướp hết sạch những lần đầu tiên của anh. Lần đầu nhìn ngắm một người bằng cả
sáu mươi giây dài, lần đầu ôm trọn một người bằng cả đôi tay ấm, lần đầu hôn
một người khi đôi mắt còn mở to để ngắm người ấy... và lần đầu, anh biết thế
nào là thứ tình yêu bất tử hòa vào máu, ẩn náu trong tim.
Chương
92: Hụt Hẫng
Thôi đừng tìm nữa! Con bé trước nay luôn là đứa rất
giỏi chịu đựng. Một khi nó đã hạ quyết tâm bỏ đi như thế thì có chết cũng không
quay về đâu!
---
Ban mai tung những chùm nắng đầu tiên xuống ngôi
làng nhỏ thanh bình. Trong những khu vườn rộng thoải, từng nhánh cây trĩu quả
khẽ đung đưa trước một vài làn gió tinh nghịch. Giữa sớm mai yên tĩnh như cả
thế giới còn ngủ say, tiếng động cơ xe dù êm tai nhưng vẫn có thể nghe thấy rất
rõ.
Những ánh mắt hiếu kỳ bắt đầu đổ dồn về khối màu
đen lạ lẫm đang di chuyển trên đường làng. Người lớn đứng từ trong nhà ngó
nghiêng, rôm rả bàn tán còn đám trẻ con thì hò hét nhau bám theo chiếc xe BMW
sang trọng ấy.
- Mấy nhóc này có lẽ chơi thân với Đông Vy! - Chàng
trai nhủ thầm với chính mình.
BMW dừng lại ngay sau đó. Hữu Phong cùng thầy giám
thị bước xuống trong tiếng xì xầm to nhỏ của mấy đứa nhóc. Chúng lùi ra phía
sau vài bước theo phản xạ khi Gió Quỷ ngoắc tay gọi chúng lại, có đứa còn bỏ
chạy. Hữu Phong ngạc nhiên. Cái làng này lạ thật! Đến con nít cũng biết chống
đối thì Vy của anh bướng thế là phải!
- Cho chú hỏi một chút, nhé? - Thầy giám thị cất
lời thật mềm mỏng nhằm đá bay nỗi sợ giữa đám trẻ và người lạ - Mấy đứa biết
chị Đông Vy không?
Những cái đầu cùng gật lia lịa.
- Thế mấy hôm nay có thấy chị ấy về đây không?
- Không ạ!
- Có thật không?
- Không ạ!
Thầy giám thị phì cười, tự trách mình ngớ ngẩn mới
đi hỏi dò mấy đứa nhóc, khi thầy nhìn sang người kế bên thì chỉ còn là khoảng
trống. Chàng thiếu niên đã sớm leo lên xe! Anh chẳng muốn lãng phí thêm bất kì
giây phút nào!
Vào tới con ngõ nhỏ cuối làng, BMW không chen vào
nổi nên bị vứt lại cho đám trẻ sờ mó, vuốt ve như nựng một con thú cưng.
Hữu Phong nheo mắt nhìn căn nhà nhỏ tồi tàn, sống
lưng bỗng cứng đờ trong chốc lát. Nếu còn gia đình ở bên, Đông Vy sẽ không lớn
lên trong sự thiếu thốn về tình thương lẫn vật chất. Những thứ đó, anh đều có
thể cho cô nhưng anh lại chọn cách dày vò cô hệt loài quỷ mất nhân tính!
- Đi nào chàng trai! - Thầy giám thị vỗ vai Hữu
Phong, cố ý cắt bỏ dòng cảm xúc tiêu cực khỏi anh.
Hỗn tạp âm vẳng ra từ sau cánh cửa cũ kĩ như câu
thần chú ma quái, buộc hai vị khách dừng chân sau bức tường tróc sơn, kín đáo
quan sát và lén lắng nghe.
- Ăn mãi thế này à? Cô có điên không hả?
Người đàn ông đặt mạnh bát cơm xuống như dằn bể mặt
bàn kính. Tay chỉ trỏ chì chiết, miệng phun ra toàn những câu đay nghiến.
Đã quá quen với cảnh chồng mạnh mồm quát tháo ngay
cả trong bữa ăn, người phụ nữ vẫn im lặng hệt kẻ câm điếc, chỉ muốn mau chóng
nuốt trôi bữa cơm đạm bạc.
Hình dung ra Đông Vy cũng từng phải nhẫn nhịn ông
chú quái đản trong suốt những năm tháng bon chen trong vùng đất nghèo, Hữu
Phong liền đạp toang cửa bước vào, Vợ chồng dì Đông Vy thất kinh, nhìn chằm
chằm chàng thiếu niên lạ mặt bằng con mắt mở to, miệng há hốc và cả cơ mặt bất
động đều không biểu lộ được nỗi khiếp đảm của họ. Sự xuất hiện đột ngột từ vị
khách lạ mặt giống hệt ma giữa ban ngày, người ngoài hành tinh ghé thăm trái
đất hoặc những thứ tương tự.
Chú Đông Vy lấy lại hồn vía vừa thất xiêu, cố gằn
giọng thật đanh cứng:
- Các người là ai?
Đông Vy không có ở đây sao? - Hữu Phong tung ngược
lời chất vấn, nét mặt thoáng hụt hẫng như đã biết tỏng đáp án.
Nhắc tới Đông Vy, người chú bỗng hậm hực đập bàn,
quát:
- Cái thứ ăn hại ấy thì biến luôn cho rảnh nợ! Mẹ
nó đẻ ra, không nuôi lại đùn đẩy nhà này! Nó...
Chợt ánh nhìn sắc lạnh khiến ông ta ngậm miệng. Hữu
Phong phải gom hết thảy bình tĩnh còn sót lại trong dòng máu lạnh để ngăn mình
không lôi đầu tên lắm mồm dập ngay vào tường... vì cái nhăn mặt khó chịu của cô
gái nhỏ bất chợt hiện ra.
- Mọi người tìm cháu tôi à? Nó ở cùng bố nuôi mà? -
Dì Đông Vy tỏ vẻ hồ nghi.
Giấu giếm sẽ chỉ thổi bùng thêm nỗi lo lắng. Biết
thế nên giám thị ngắn gọn thuật lại chuyện cô gái nhỏ bỏ đi, chỉ có lý do và
những việc khủng khiếp khác đều được che đậy.
Dì Đông Vy ngẫm nghĩ thật lâu rồi thở hắt ra đầy
tâm trạng:
- Thôi đừng tìm nữa! Con bé trước nay luôn là đứa
rất giỏi chịu đựng. Một khi nó đã hạ quyết tâm bỏ đi như thế thì có chết cũng
không quay về đâu!
Hữu Phong lúc ấy đang nếm thử chút thức ăn đơn giản
được cho là món khoái khẩu của cô gái nhỏ. Cổ họng anh nghẹn đắng...