Chiếc ôm từ vệt gió quỷ - Chương 24 - 25 - 26
Chương 24: Vết Máu
Ngay từ khi gặp
lại anh, Đông Vy biết anh đã quên bẵng mọi thứ về cô cũng như cô chỉ còn hình
dung anh qua những nét nhàn nhạt.
*
Cảnh tượng rất
khiếm nhã khi đôi nam nữ cùng vào chung restroom. Đông Vy biết rõ điều này
nhưng vẫn để im cho Minh Quý dắt cô vào.
Trong restroom
trống trơn, những tấm gương gắn cạnh dãy bồn rửa phản chiếu dáng cao dong dỏng
của một nam sinh. Anh thấm ướt chiếc khăn có sẵn trong túi quần, chu đáo lau đi
những vết bẩn trên váy cô gái nhỏ.
- Xin lỗi em.
Đông Vy giữ tay
anh lại, muốn ngăn hành động thân mật này trước khi chết ngại.
- Xin lỗi gì cơ?
Em cần cảm ơn anh mới đúng.
Cô gái nhỏ như
đang thì thầm, tâm trí tạm băng ngược về những ngày cô bé mập một mình thui
thủi trong bệnh viện chăm mẹ. Khi biết tin mẹ phải thay tim, cô khóc ngây dại.
Gánh nặng vốn đã lớn, giờ còn như muốn đè bẹp lấy cô.
Làm thế nào để
kiếm đủ tiền cho ca phẫu thuật sắp tới đây? Tuyệt vọng bao nhiêu cô lại càng
thêm hoảng sợ bấy nhiêu.
Mẹ rồi sẽ xa cô...
Đông Vy lang thang
khắp phố xá suốt cả ngày hôm ấy, tới lúc chân mỏi nhừ, cô đã ghé vào quán cóc
ven đường và gọi bát phở cho dạ dày đang réo ầm ỹ.
Quán lúc đó còn có
thêm một thanh niên nữa, anh ta ngồi trầm ngâm như pho tượng, chẳng để ý tới
ai.
Khi Đông Vy quấn
sợi phở quanh đầu đũa, anh ta đã nhìn cô rất lâu. Khi cô ăn hết, anh ta gọi
thêm cho cô bát khác.
Đông Vy không từ
chối làm gì. Đói thì ăn, miễn phí thì nhận.
Vì mang suy nghĩ
ấy nên cô gái nhỏ ăn tới... bốn bát phở.
Người thanh niên
đến ngồi cạnh cô, tiếc:
- Không ăn thêm
được nữa hả?
- Bội thực cũng có
thể chết.
Cách cư xử của anh
ta khiến cô thấy lạ vô cùng nhưng cũng kệ.
- Lần đầu tiên tôi
được thấy tận mắt người ta dùng đũa. Hay lắm!
- Có nghĩa trước
giờ anh và người xung quanh anh không sử dụng đũa?
Người thanh niên
gật đầu buồn buồn:
- Ừ. Tôi thuộc nền
văn hóa khác mà. Dùng dĩa và dao. Tôi đã thử ăn bằng đũa nhưng việc này còn khó
hơn cả leo núi tuyết! Em làm tôi ngưỡng mộ nhé cô bé!
Đông Vy nhịn không
được nên bật cười ha hả. Tuy có vô duyên nhưng trước người thành thật này, cảm
xúc của cô dễ dàng bị bung ra.
- Đừng cười. Dạy
tôi đi?
- Khoai đấy! Tôi
đã phải mất năm năm luyện tập mới “sành nghề” được thế.
Đông Vy nói dối,
mắt có chớp nhẹ.
- Thật hả?
- Đùa anh làm gì.
Anh cũng thử qua và thấy nó rất khó mà!
Người thanh niên
xoa mũi, rất nghiêm túc khi nói ra những câu gây buồn cười.
- Ngày nào tôi
cũng cho em ăn. Còn em, đào tạo tôi nhé!
Đông Vy đã nghĩ đó
chỉ là lời đùa cợt nhưng ngay hôm sau đó, người thanh tìm cô và cho ăn thật.
Mối quan hệ của
hai người chưa hẳn là nằm ở mức quen biết.
Anh đến thăm người
thân trong bệnh viện, tình cờ gặp cô thì trò chuyện dăm ba câu.
Còn lại, anh không
chủ động tìm tới, cô cũng chẳng ngóng đợi.
Dù thế, lòng cô
vẫn thật ấm nếu nghĩ về người thanh niên ấy.
Anh là người duy
nhất bên cô vào quãng thời gian đau buồn nhất, để lại trong cô những kỷ niệm
rất chân thật nhưng cô muốn quên...
Phải gạt bỏ hết
những gì đẹp đẽ, phải quen với cuộc sống khắc nghiệt, cô mới có thể bước tiếp
chặng đường u ám sau này!
Cô tìm anh, chỉ là
muốn trả lại số tiền năm xưa anh cho cô mượn. Tuy rằng anh không quan tâm tới
chuyện nhỏ nhặt này nhưng cô khác, đã hứa thì cô làm!
Ngay từ khi gặp
lại anh, Đông Vy biết anh đã quên bẵng mọi thứ về cô cũng như cô chỉ còn hình
dung anh qua những nét nhàn nhạt.
Hai người đã thành
xa lạ với nhau mất rồi...
Cô không hiểu lắm,
vì cớ gì anh tỏ ra chiều chuộng cô trước mặt Tuấn Dương hay vừa rồi ở căng tin,
giải vây cho cô. Chỉ biết, anh chẳng hề thành thật!
- Không cần cám
ơn. Đâu ai muốn người mình thích bị bắt nạt.
Minh Quý khẳng
định thật thản nhiên. Một lời bộc bạch đơn giản và thẳng thắn như chỉ đơn thuần
là câu nói thông thường.
- Thích em ư?
- Tôi cũng đang tự
hỏi mình câu đó. Yêu thích là chuyện tôi không điều khiển được.
Đông Vy phút chốc
đã mất đi những ngờ vực. Không hẳn là cô tin Minh Quý hoàn toàn mà cách nói
chuyện dứt khoát và thái độ dễ chịu của anh, cô thấy mình thỏa hiệp hơn.
- Học sinh trường
này quen được nuông chiều nên có tính bề trên. Em kệ họ! Em không làm sai, em
không sợ.
- Em hiểu. Em tự
giải quyết được.
Trước sự cứng rắn
của cô gái nhỏ, Minh Quý nhún vai.
- Em không thích
người ta bàn tán về em. Tốt nhất là em không nên tiếp xúc với những người tầm
cỡ của Trung Anh. - Đông Vy giặt khăn thật sạch, vắt thật khô rồi mới đem trả
Minh Quý. - Dù sao cũng cảm ơn anh!
Từ chối nữa sao?
Lòng tốt anh ban phát, ai cho phép cô rũ bỏ như thế! Nét mặt Minh Quý tối sầm,
dùng lực mạnh giữ cánh tay Đông Vy.
- Em...
Cửa restroom mở
ra, chặn ngang lời Minh Quý. Đông Vy lúng túng quên cả rút tay, cô đang ở khu
vực dành cho nam giới!
Hữu Phong bình
thản bước qua như thể hai người kia không hề tồn tại, thậm chí, anh còn chả
thèm nhìn họ.
Chiếc áo khoác màu
cà phê vắt hờ trên thành bồn rửa, anh xả mạnh vòi nước và khoát lên mặt.
- Chào Hữu Phong!
Minh Quý lên tiếng
đánh tan bầu không khí đang bị Gió Quỷ lấn át, đồng thời kéo ý thức của cô gái
nhỏ trở về.
Đông Vy như vừa
mới tỉnh giấc, cô thôi nhìn Gió Quỷ, rụt tay về nhưng chưa có ý định rời đi.
- Chào.
Hữu Phong đáp khô
khốc, hất nhẹ đầu để nước văng khỏi tóc.
Minh Quý đã quá
quen với bản tính lãnh đạm của Gió Quỷ, anh vịn tay lên bồn nước.
- Chiều đi đánh
golf với tớ không?
- Bận.
Sự có mặt của Đông
Vy đã bị đá văng ra khỏi đây, cô gái nhỏ lí nhí câu tạm biệt.
Lúc Đông Vy có ý
định bước ra khỏi đó, khuôn mặt bỗng tái xanh dị thường khi Hữu Phong quay
người về phía mình.
Cô gái nhỏ hét lên
kinh khiếp, nhìn chết trân vào vệt máu tươi đính trên mũi giày sneaker trắng...
Chương 25: Những Mẩu Bí
Mật
Đi trong mưa. Mặc
kệ mái đầu vuốt keo cầu kỳ bị ướt nước, mất dần đi kiểu tóc lập dị.
Tuấn Dương đá văng
hòn đá trên vỉa hè, dáng đi có phần lảo đảo sau khi rời khỏi quán bar gần đó.
Anh rất hạn chế
uống rượu vì tính tình nóng nảy, dễ gây chuyện nhưng anh cóc cần kiểm soát bản
thân làm gì nữa khi mọi thứ cứ vượt quá mức chịu đựng của anh.
Chỉ cần nhìn thấy
Hạ An, mọi ký ức xinh đẹp sẽ lại tìm về, dày vò anh trong dai dẳng.
Những lần cùng dắt
tay đi qua đám đông, những lần hẹn hò bí mật tại Trung Anh... đều làm Tuấn
Dương nhớ và đau.
Anh yêu cô rất
thật nhưng anh là bad boy, không thể chỉ bên cô được. Anh cứ thế phiêu cùng
những cô gái hám tiền hám lợi, cô cứ thế chờ đợi với vô vàn bản nhạc sầu thảm.
Đúng, anh là gã
tồi và lúc gắng chuộc lại tội lỗi của mình thì cô đã thú nhận, cô hết yêu anh.
- Em thích người
khác rồi hả!
Anh càng hung hãn
quát tháo bao nhiêu, cô lại càng nhỏ nhẹ bấy nhiêu.
- Em yêu Hồ Minh
Quý rồi. Anh ấy sẽ không vứt em vào một xó, như anh. Mình chia tay nhé!
Lúc cô đi, tim anh
run rẩy, không cách nào nắm giữ cô lại với bao hổ thẹn, yêu giận đớn hèn. Rồi
cứ thế xa nhau, niềm đau đến giờ vẫn chưa nguôi ngoai.
Sau này, tự anh
biết được cô là vì muốn làm anh đau nên mới nhắc đến Hồ Minh Quý - người được
lòng hết mọi nữ sinh trong học viện.
Nhưng miệng vết
thương không vì thế mà lành lại, nó vẫn rách toạc khi cô biến tình yêu thành
thù hận.
Cô dần trở nên xấu
xí trong mắt anh khi luôn bày trò châm chọc anh, thậm chí còn kêu người xử lí
một vài nàng mà anh quen.
Nhiều lúc, anh
tưởng mình sẽ chết trong biển tình cay nghiệt này!
Có lẽ anh đang bị
trừng phạt.
Cho đến giờ, anh
vẫn không tin là Hạ An chơi xấu Đông Vy.
Cô từ khi nào đã
biết làm hại chính người thân thiết của cô như vậy...
Tuấn Dương tự cười
mình, đã là lần thứ 209 anh từ bỏ ý định sẽ quay lại với cô. Anh không đủ can
đảm để yêu cô khi cả hai đã thay đổi quá nhiều...
Mỗi lần nghĩ về Hạ
An, anh đều tỉnh táo lạ thường. Trí óc không còn lơ mơ vì rượu nhắc anh phải về
nhà.
Rẽ vào bãi đỗ xe,
Tuấn Dương theo quán tính dò mắt về phía ô tô của mình...
Thật ghê khiếp!
Một gã nào đó đang loay hoay kế bên cửa xe. Hắn lấm lét ngó quanh, lúc thấy
anh, hắn vội vàng bỏ chạy.
Nếu là thường
ngày, Tuấn Dương sẽ kệ tên trộm kia nhưng có ý linh tính lạ bỗng cuộn lên thật
mạnh liệt, thôi thúc anh phải tóm hắn ta lại.
Thét lên một tiếng,
Tuấn Dương hộc tốc đuổi theo. Hắn chạy rất nhanh nhưng thua về sức dẻo dai, bị
anh túm gọn cổ áo dọa dẫm.
- Tôi sẽ giao ông
cho cảnh sát!
Gương mặt co rúm
vì sợ sệt này, Tuấn Dương dường như đã từng thấy ở đâu đó, bộ râu quai nón xồm
xoàm là gợi lên cảm giác quen quen nhất.
- Xin cậu, xin cậu
chàng trai trẻ. Đừng đưa tôi đến đó!
Một hình ảnh từ xó
xỉnh của bộ nhớ vô tình lướt qua đã làm sáng tỏ những nghi vấn.
Tên này không ai
khác chính là gã yêu râu xanh bắt nhím bù xù đi...
Anh nhận ra gã qua
ảnh cắt từ camera khách sạn. Đúng là gã! Anh phải tận dụng cơ hội này để thay
Đông Vy xả giận như giúp em gái mình đòi lại món đồ chơi.
- Ai cho phép ông
động vào người cô nhóc ấy hả?
- Cô nhóc nào? -
Gã trợn tròn mắt.
- Nhóc mà có tóc
tai bù xù, mặt khù khờ ấy. - Giọng Tuấn Dương không được rõ, méo mó như radio
nhiễm sóng.
- Tôi không hiểu!
Cậu nói ai thế? Bị nhầm lẫn rồi ha. Tôi trộm vặt chớ nhóc nào nhóc nào?
Gã chắc mẩm Tuấn
Dương bị say nên chối bay chối biến, trên thực tế là gã biết chính xác anh đang
đề cập tới cô nhóc có áo dính slogan bụi phủi. Tối hôm ấy đối với gã rất kinh
hoàng, liên tiếp mang cho gã những cơn ác mộng nối liền đêm đêm.
Gã có nỗi sợ với
chàng trai trẻ cao ráo nên thấy e ngại cả Tuấn Dương.
- Khoan, khoan đã.
Tôi khai!
Gã hoảng hốt hét
lên trước khi bị Tuấn Dương tung nắm đấm vào mặt. Anh thụi mạnh bụng gã để tỏ ra
mình giang hồ, rượu đã ngấm kích thích máu nóng chạy dọc cơ thể.
- Khai gì hả! Định
chối hả! Muốn loè ai đây hả!
Cứ mỗi một tiếng
hả lại kèm theo một cú đánh khiến gã lưu manh xây xẩm, mặt mày xanh tái thều
thào.
- Có cô nữ sinh
Trung Anh thuê tôi làm.
- Ai? - Tuấn Dương
quắc mắt hoài nghi, mong là những gì mình sắp sửa nghe thấy sẽ không lay động
thêm lòng tin dành cho Hạ An.
- Ông nói dối thử
xem. Tôi giết ông!
- Tôi nói thật mà.
Tôi thề đấy! Một cô nữ sinh mập mạp đã thuê tôi, bảo tôi dọa cô nhóc kia.
Chàng trai trẻ
buông tay, gã lưu manh xốc lại áo, hồn vía được phen bay bổng.
- Thề có Chúa! Tôi
còn nhớ rõ cô nữ sinh ấy có má lúm đồng tiền.
Chương 26: Những Mẩu Bí
Mật - Tiếp Theo
Chiếc cửa gỗ khép
lại phía sau, Hữu Phong nhìn cô gái nhỏ như chỉ đứa con nít lên ba.
- Khuya, đừng cho
người lạ vào nhà!
Đông Vy giật mình,
không hiểu nổi làm thế nào anh biết được Richard đã ở đây. Theo như linh tính
mách bảo, cô gái nhỏ giấu nhẹm đi sự có mặt của vị khách lạ kia, vờ ngó
nghiêng.
- Ngoài anh ra thì
còn ai đâu mà lạ nhỉ?
- Tôi thân quen vậy à.
Câu hỏi kèm theo chiếc nhếch môi hiểm độc khiến
Đông Vy tê cứng trong sự ngại ngùng.
Cô gái nhỏ đứng vụt dậy, sẵn sàng đối đầu với vị
khách thứ hai trong đêm:
- Tôi không quen anh! Mời anh đi cho!
Hữu Phong cởi áo khoác, vắt lên chiếc móc treo
trên tường. Rất tự nhiên như đang ở nhà, anh tiến về phía cô gái nhỏ...
- Ngoài kia mưa.
- Đây không phải là nơi trú mưa. Đây là nhà tôi!
Tôi là chủ nhà và tôi không cho phép anh tùy tiện bước vào đây như thế!
Thái độ gay gắt của Đông Vy là để che đậy những
bối rối khi người vừa nãy còn khiến cô rơi nước mắt vì nhớ nhung lại xuất hiện
tại đây, ngay trước mặt cô.
Khoảng cách giữa hai người thật gần, mũi giày thể
thao của anh chạm vào những ngón chân đang co rúm lại vì lạnh.
Cô gái nhỏ không đủ tự tin để nhìn anh, cô sợ trái
tim đang run rẩy này sẽ bị đôi mắt xám tro đọc thấu...
- Anh không được đi giày vào đây!
Hữu Phong đẩy cô gái nhỏ sang một bên, chấm dứt sự
đôi co của cô gái nhỏ. Anh chỉ vào tô mì thơm phức:
- Tôi muốn ăn.
Từ chối hay đồng ý lúc này đều thừa thãi vì kia
chính xác là câu chỉ thị! Đông Vy nhanh miệng một cách khôn ngoan:
- Tôi đã ăn mì đó rồi!
- Tôi đói! Ăn để sống.
Hữu Phong không chắc là anh sẽ nuốt trôi được thứ
này!
Sao có người bủn xỉn và keo kiệt đến thế. Rõ ràng
anh trả cho cô rất nhiều tiền qua thầy giám thị!
Lần ấy, vì đoán trước là cô tiếc tiền, mua chỉ mỗi
bắp rang nên anh mới rút ví của cô để tự mình chọn cho cô đống quà vặt.
Đến bây giờ, anh vẫn còn giữ chiếc ví thêu hai chữ
Đông Vy xấu xí ấy. Một khi anh chiếm đoạt thứ gì đó, dù có vứt cũng không trả
lại!
Gió quỷ cầm đôi đũa trong tay, chần chừ một lúc
rồi buông nó ra.
- Chịu. Tôi không biết sử dụng. Nhà có thìa dĩa gì
khác chứ?
Đông Vy vịn tay ghế, cười ngặt nghẽo trước sự
thẳng thắn của Gió quỷ.
Một thiếu gia tham ăn và không biết dùng đũa!
Lúc này đây, Hữu Phong như trút bỏ lớp vỏ ác quỷ
man rợ, anh đơn thuần như bao người trẻ khác, lắm tật xấu và nhiều khuyết điểm.
- Tôi đói!
Hữu Phong gằn tiếng nhằm dọa dẫm lá gan và bịt
miệng Đông Vy.
Cô gái nhỏ không thể dừng cười ngay tức khắc, trả
lời rời rạc từng chữ:
- Ngoài... đũa... ra...
- Không có gì khác nữa?
- Ừm... vậy... nên...
- Tôi phải dùng đũa nếu không muốn chết đói?
Lời của Đông Vy cứ bị Gió Quỷ đọc ra sạch như thể
những suy nghĩ của cô được in sẵn trên trán.
Anh với động tác vụng về, chầm chậm gắp mì...
- Anh thật giống Hồ Minh Quý về khoản này! - Cô
gái nhỏ lại cười.
Hữu Phong ngẩng đầu, đôi mắt hun ra tia nhìn vô
cùng đáng sợ.
- Tôi và Minh Quý gần như là cùng cha khác mẹ.
Cô gái nhỏ gật nhẹ đầu, cô biết rõ nếu tỏ ra bất
ngờ sẽ chỉ làm người đối diện tổn thương.
Một niềm vui âm thầm nảy ra, tại học viện này, duy
nhất cô được anh chia sẻ mẩu bí mật này.
- Mẹ anh chắc là không vui, nhỉ?
- Bà ấy qua đời rồi! - Hữu Phong buông lơi đôi tay,
giọng mờ đục. - Lúc tôi tám tuổi.
***
- Đừng làm phiền! Tôi phá căn nhà này đi đấy.
Hữu Phong quăng mình xuống chiếc giường duy nhất,
giày không buồn cởi.
- Nhưng... tôi sẽ ngủ ở đâu?
Đông Vy cũng đã mệt, chỉ muốn đánh một giấc thật
ngon như là dừng lại nghỉ ngơi trước khi ngày mới sang, đem bận rộn cuốn lấy
cô.
Người nằm trên giường im lặng với mọi lời than
phiền của cô gái nhỏ, chân hơi nâng lên.
- Giúp tôi cởi.
- Tôi sẽ không cởi giày cho anh vì tôi không
phải...
- Người hầu chỉ dọn dẹp.
- Hữu Phong hé một mắt, tự kìm mình lại khỏi con
quỷ dữ đang muốn vùng dậy, bóp chết kẻ dám chống đối anh.
Đúng lúc Gió Quỷ sắp để mình trượt theo bản tính
tàn ác, bỗng phải lặng người vì những cử chỉ của cô gái nhỏ.
Đông Vy đang lần lượt tháo đôi giày thể thao, đặt
gọn dưới chân giường. Kế tiếp, cô láo tới mức ấn vai anh xuống.
- Anh có cần tắt bóng cho dễ ngủ không?
- Để thế đi!
Trước khi xoay người, Hữu Phong còn nháy mắt:
- Tạo cơ hội đấy. Cứ ngắm thoải mái.
Gì? Đông Vy lén lút dứ nắm đấm sau lưng Gió Quỷ
rồi lấm lét nguýt lườm đủ kiểu.
Cuối cùng là ngồi thụp xuống, đầu kê lên mép
giường, mắt dính chặt vào bóng lưng tàn ác...