Chiếc ôm từ vệt gió quỷ - Chương 01 - 02 - 03 - 04
Chương 1: Kétttttttttt!
Quỳ xuống... cột
dây giày thật chặt và bắt đầu... chạy.
Đông Vy bặm môi lao thật nhanh về
phía trước, gió hất tung đám tóc lòa xòa, tiếng giày nện mạnh trên vỉa hè đầy
nắng. Vài ngọn gió cuốn lá khô ném vào nắp cống. Vài người đi đường suýt bị cô
gái nhỏ đâm sầm vào.
Một tích tắc không để ý khiến cú
nhấc chân của Đông Vy rơi ngay vào vũng nước còn đọng lại sau trận mưa lớn ban
sáng. Cô gái nhỏ sững sờ khi thấy váy đồng phục phút chốc đã lấm những vệt nâu
ẩm ướt.
Ngày quái đản gì đây! Ngủ muộn, lạc
đường, lên nhầm bus... Đông Vy tức giận dậm mạnh chân khiến nước văng lên cao,
đáp thật êm lên chiếc áo trắng tinh có phần nhăn nheo.
Hay rồi... Với bộ dạng Lọ lem tèm
nhem này, cô sẽ bị ném ra khỏi học viện danh giá kia mất! Đông Vy lắc lắc đầu
để những suy nghĩ tiêu cực kia rơi khỏi bộ não, Trung Anh sẽ không vì lí do
trang phục nhếch nhác mà đuổi học cô nhưng có lẽ cô sẽ nhận được sự bài xích,
khinh rẻ từ đám công tử, tiểu thư trong đấy...
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại http://www.gacsach.com/ - gác nhỏ cho người
yêu sách]
Cô gái nhỏ vừa ngán ngẩm vừa buồn
bã, tâm trạng nặng nề kéo những bước chân của cô trở nên chậm dần... chậm
dần... và đứng yên một chỗ...
Vẫn mang dáng vẻ thẫn thờ đó cho
đến khi thoáng thấy phía xa chiếc xe bus hai tầng đã tấp vào bến chờ.
Đông Vy hét lên một tiếng rồi guồng
chân chạy, chiếc balô đeo vai dập mạnh vào lưng, vài sợi tóc phách lối đâm vào
mắt.
Cô gái nhỏ vịn lấy tay ghế chờ tại
trạm bus, người chúi xuống, hai chân khụy hẳn đi và thở dồn dập. Đông Vy đã dốc
kiệt hết sực lực vào cuộc chạy vừa rồi, cuối cùng chỉ đổi lại đám khói xe xộc
thẳng vào mũi.
Bus kia... đã sớm vênh váo rời đi.
Tay cô run run dò trên bảng giờ,
lập tức, mạch máu mới lưu thông đã tắc lại.
Hơn một tiếng nữa mới có bus ghé
qua Trung Anh, đến lúc đó... cô đã không còn là học sinh nơi đó nữa rồi.
Người mới như cô, vốn đã thấp bé
lại mờ nhạt, vắng mặt ngay buổi lễ khai giảng đầu tiên thì chắc chắn sẽ bị gạch
tên khỏi danh sách.
Đông Vy bỗng thấy mũi cô nghẹt lại,
bao nhiêu tâm huyết cô bỏ ra trong suốt ba năm qua, chỉ vì một lí do lãng xẹt
thế này mà đã tiêu tan hết sao?
Những điều ấy... cô còn chưa thực
hiện được! Từ bỏ ư? Sẽ không bao giờ có phương án đó trong kế hoạch của cô.
Đông Vy đấm mạnh vào không khí đầy
quyết tâm rồi dấn thân ra gần mép vỉa hè, cánh tay phải chìa ra vẫy loạn xạ để
bắt xe.
Đô thị càng phồn hoa thì con người
lại càng vô cảm. Nắng đã đổ đầy những tia chói chang khắp mặt đường, tay Đông
Vy đã rũ hẳn xuống nhưng dòng xe cộ vẫn thản nhiên lướt qua cô gái nhỏ như thể
cô chỉ là một ma-nơ-canh có tạo hình kỳ quái được dựng ngoài shop quần áo nào đó.
Đông Vy hơi cúi mặt, không phải là
lần đầu tiên cô bị cảm giác trơ trọi này xâm chiếm... NÓ đã từng hiện diện,
đang trỗi dậy và sẽ lặp lại...
Hy vọng của cô đã sớm teo tóp như
mẩu vụn và bị dập tắt hẳn bởi loạt xe lao đang qua cô đầy thờ ơ.
Khi bị dồn tới cùng, sẽ có những ý
nghĩ tiêu cực nảy ra, Đông Vy vội túm lấy một trong số đó để triển khai thành
pha hành động mạo hiểm.
Cô nhoài hẳn người ra giữa mặt
đường, hai tay dang rộng và nhắm tịt mắt lại... thời điểm ấy, tim cô đã đánh
mất nhịp đập... không phải không run rẩy, chỉ là... không thể rút chân về
nữa...
Kétttttt...
Tiếng phanh xe gấp gáp vang lên như
vết rạch cứa sâu vào không gian đặc nắng, cắt phăng mọi âm thanh ồn ào xung
quanh.
Đông Vy không dám thở mạnh, cô he
hé mắt quan sát, nghĩ ra một số phương án để đối phó với chủ nhân chiếc xe BMW
hạng sang kia.
Khác xa với phỏng đoán của Đông Vy,
cửa xe được mở nhẹ ra chứ không phải bị xô mạnh!
Một người đàn ông với mái tóc điểm
vài sợi bạc trắng bước tới, nhìn cô gái nhỏ đầy khó hiểu, không hề có bất kì
biểu hiện nào của sự tức giận.
- Cháu vừa làm gì thế? - Chỉ đơn
giản là một câu hỏi được kết lại từ sự tò mò.
Đông Vy khẽ thờ phào, xem như cô đã
đúng khi lấy chính sinh mạng của mình ra để đánh cược! Thời gian không đủ để cô
tính kĩ nhưng cô vẫn rõ. Nếu vừa rồi, chiếc xe kia vẫn lao đi thì cô sẽ không
còn trên thế gian này nữa... Thật may, vụ mạo hiểm này cô đã thắng! Với người
đàn ông lịch thiệp này, điều cô đòi hỏi sẽ chẳng hề hấn gì...
Cô gái nhỏ thành thật kể lể:
- Cháu bị trễ xe bus. Cháu cũng mới
tới thành phố này nên không biết liên hệ với taxi thế nào! Cháu xin lỗi! Thật
ra là cháu hết cách mới phải làm thế này.
Người đàn ông mỉm cười tỏ vẻ đã
hiểu, ông đưa ánh mắt phân vân nhìn về phía BMW rồi lại nhìn cô gái nhỏ đang
căng thẳng. Tiếng còi xe inh ỏi có phần thúc ép khiến ông cau mày lại.
Qua lớp kính loáng nắng phía đầu
xe, người ngồi nơi ghế lái gật nhẹ đầu.
- Ồ, cháu ngồi phía sau nhé! -
Người đàn ông không giấu được sự ngạc nhiên lớn qua giọng ồm ồm.
Có một tiếng hét thầm rất lớn mà
Đông Vy phải kìm lại để không bật ra, cô gái nhỏ rối rít cảm ơn với những thanh
âm nghèn nghẹn.
Đã rất lâu rồi... mới có bàn tay
đưa ra để đỡ cô...
Làn da trắng xanh của Đông Vy rợn
nhẹ khi cô vô ý chạm tay vào lớp kính đen trơn bóng. Một vệt gió thổi qua khiến
lưng cô gái nhỏ lạnh toát, Đông Vy cố nén đi những ghê sợ đang choán lấy mình,
tự nhủ rằng chẳng tên bắt cóc nào lại có xe đẹp đến thế!
Điều-bất-ổn-mơ-hồ đã hiện rõ ngay
khi cô gái nhỏ mở cửa.
Trong khoang xe xa xỉ, chàng trai
trẻ tựa đầu vào lưng ghế, khuỷu tay gác lên thành cửa xe nên bàn tay trái thả
lỏng giữ không trung, để lộ chiếc nhẫn bạc đeo khít ngón cái. Đôi giày thể thao
sọc đen trên nền trắng buông trên tấm thảm mềm mại.
Khoác trên dáng người mảnh khảnh là
bộ đồng phục Trung Anh đầy thanh lịch, chiếc phù hiệu trên ngực áo không thể
thấy rõ, gương mặt nhìn nghiêng hiện từng milimét hấp dẫn từ vầng trán sắc nét
đến chiếc cằm gọn. Những đường nét hoàn hảo dẫn dắt mọi ánh nhìn trở nên thật
thẫn thờ và khiến mọi dòng cảm xúc chệch khỏi tầm kiểm soát.
Đông Vy hệt như nàng ngốc, một
người luôn biết cách hành xử đúng mực như cô lại đi diễn cái trò nhìn chằm chằm
vào người khác thế này...
Dường như đã bắt được ánh nhìn thô
lỗ của cô gái nhỏ, hàng mi đang khép hờ bỗng nhướn lên, chàng trai vẫn giữ
nguyên tư thế ngủ ngồi, không buồn quan sát Đông Vy:
- Bước vào đi! - Ngón tay đưa lên
vạch một đường thẳng giữa không trung. - Một mét! Ngồi cách xa tôi ra!
Chương 2: Lời Nói Dối Kỳ
Lạ Để Che Lấp Sự Thật Bất Thường
Đại
lộ được đổ đầy nắng, từng luồng ánh sáng chói chang từ mặt trời dội thẳng xuống
mặt đường nhựa trơn nhẵn.
Chiếc
BMW lao vun vút tựa như mũi tên bắn thẳng vào vùng nắng vàng bỏng rát.
Cô
gái nhỏ ngồi tận sát cửa xe, chiếc ba lô thô kệch được đem đặt lên chân để che
bớt vẻ nhếch nhác của bộ đồng phục khá cũ.
Mùi
nước hoa sắc lạnh chờn vờn quanh không khí...
Người
bên cạnh vẫn tiếp tục ngủ ngồi nên Đông Vy có thể tự do quan sát. Dù cô ý thức
được sự điên rồ này nhưng chẳng thể cưỡng lại vỏ bề ngoài ma lực kia, mọi ý tứ
đã hoàn toàn tuột khỏi suy nghĩ của cô từ lâu...
Đột
nhiên, chàng trai ấy mở mắt, ngay lập tức đã tóm được ánh mắt thẫn thờ từ vẻ
mặt cũng chẳng phải tỉnh táo gì!
Trước
khi đổi nhanh hướng nhìn, Đông Vy đã kịp thấy đôi mắt đẹp nhất mà cô từng nhìn
vào...
Màu
mắt xám tro lạ lùng, vài vệt sáng mỏng lướt qua đáy mắt đầy mê hoặc mà chủ nhân
phải là người sở hữu một nội tâm phức tạp và bộ óc giàu chất xám mới có thể
chiếu ra tia nhìn hời hợt nhưng tường tận hết thảy mọi thứ như thế.
Kết
thức những giây cuối cùng của giới hạn sức chịu đựng, cô gái nhỏ hơi quay đầu
để nhìn...
Trung
Anh rộng lớn là thế, biết đâu cô sẽ chẳng còn được gặp người này nữa! Tại sao
bây giờ không lợi dụng cơ hội để ngắm anh ta tới chán chê?
-
Xuống xe đi! - Chàng trai hất nhẹ cằm, hướng cái nhìn dai dẳng của cô gái nhỏ
đến chiếc cổng lớn.
Đông
Vy vội hấp tấp mở cửa xe, bước ra ngoài theo như bản năng rồi mới lí nhí câu
cảm ơn.
Chỉ
duy nhất người đàn ông mỉm cười, vẫy tay tạm biệt cô trước khi xe chuyển bánh.
-
Cậu chủ, tại sao cậu để cô ấy vào? - Người đàn ông trung niên thận trọng đưa ra
câu hỏi khi không thể tiếp tục nén những thắc mắc được nữa! Cậu chủ là người
đặc biệt, anh rất ghét sự tiếp xúc thông thường với những người tầm thường! Cho
người lạ đi cùng xe là điều thật kì lạ, hơn nữa, cô bé kia lại nhìn chòng chọc
vào anh không chút e dè...
Chàng
trai nghiêng người qua khoảng ghế trống còn vương chút hơi ấm, anh nhặt tờ giấy
vuông nằm trên lớp bọc đen bóng. Một cái lướt mắt sượt qua những dòng chữ nắn
nót mà người viết đã phải rất tỉ mỉ.
- Để
cô ta không tuôn ra những điều tồi tệ gây ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi! -
Như một hành động tùy ý, anh vo tròn tờ giấy lại, búng tay để quả cầu nhỏ ấy
bay khỏi cửa kính xe vừa được hạ xuống.
-
Nhưng tôi còn chưa nói gì cả! Cô ấy không biết người bên trong xe này là ai cả!
- Người đàn ông ra hiệu cho tài xế dừng xe sát với cổng học viện, vùng da quanh
mắt ông nhắn nhúm lại đầy nghi ngờ.
Vẫn
là vẻ xa cách, sự ngạo mạn từ thân phận cao quí được thể hiện qua cái nhếch môi
hờ hững:
-
Ngoài nhà họ Đinh ra, ông còn làm ở đâu nữa à?
-
Tôi hiểu rồi! - Người quản gia gật đầu, cuộc hội thoại nên khép lại khi anh
không để ai chạm vào suy nghĩ thật của anh.
Không
đơn giản vì muốn tránh gây rắc rối với nữ sinh bạo dạn kia nên anh mới chịu
giúp đỡ.
Đây
vốn chỉ là lời nói dối kì lạ để che lấp sự thật bất thường. Điều đó được tố rõ
qua cử chỉ đầy lơ đãng - xoay chiếc nhẫn bạc quanh ngón tay.
Chương 3: Hụt Chân Ngay
Từ Bước Đi Đầu Tiên
Ngay
từ bước chân đầu tiên, cô đã thất hụt dù đang đứng trên mặt phẳng là những viên
gạch lót đều nhau, in những họa tiệt khá cầu kì.
*
Khu
vườn ươm những loài hoa đẹp đẽ và thanh tú, lớn lên từ những mầm non nớt, được
nếm sương tinh khiết và ngậm nắng rực rỡ. Mỗi bông, mỗi lá vươn ra đều lộ sắc
nổi bật hay hương thơm tỏa đậm.
Rồi
đùng một cái, cây dại nào đó chui vào vùng đất ươm ấy. Vốn chỉ là hạt giống bén
rễ từ mẩu đất khô cằn đầy sỏi đá, sống sót qua những trận mưa âm u và những đợt
nắng nóng rát.
Cây
dại ấy như một vật thể kì dị lọt thỏm giữa nơi chỉ quy tụ hoa quí. Chỉ với cành
lá xù xì, không hoa cũng không tỏa hương, cây dại ấy hoàn toàn tách biệt và trơ
trọi.
Đó
chính là cảm giác xâm chiếm mạnh liệt lấy Đông Vy khi cô gái nhỏ tiến vào cách
cửa thép bọc sơn vàng kim huy hoàng.
Ngay
từ bước chân đầu tiên, cô đã thất hụt dù đang đứng trên mặt phẳng là những viên
gạch lót đều nhau, in những họa tiệt khá cầu kì.
Sân
học viện rộng thoai thoải, còn vương làn không khí mọng hơi nước bởi dư âm
bướng bỉnh mà cơn mưa ban sáng để lại.
Từng
tốp học sinh cùng rảo bước, những gương mặt ngẩng cao đầy tự tin, những mái tóc
kiểu cách đầy cá tính, những đôi giày bóng bẩy của thiếu gia bảnh bao và những
đôi tất màu sặc sỡ lồng ngoài dưới jupe của tiểu thư điệu đà...
Thật
kì diệu khi những con người thời thượng này lại hòa hợp tuyệt hảo cùng dãy nhà
tầng có kiến trúc hiện đại nhưng vẫn giữ nguyên mái vòm theo thiết kế cổ xưa.
Với
các sắc giọng khác nhau, những cuộc trò chuyện vang lên làm náo nhiệt bầu không
gian vốn khá nghiêm trang khi được bọc kỹ bởi những quy củ khắt khe hay dãy nhà
đặt giữa sân này là nơi lui tới của ban giám hiệu trường.
Rồi
bỗng một vài câu chuyện lạc nhịp khi ai đó vô tình nhìn về phía cô gái nhỏ đang
đứng im không hề nhúc nhích. Cô xuyềnh xoàng trong bộ đồng phục khá rộng so với
vóc người nhỏ con, đôi giày vải lấm lem đất và chiếc ba lô to kềnh. Mái tóc
được túm lại thật đơn điệu.
Cô
gái nhỏ đã hoàn toàn bị cô lập ngay giữa khung cảnh mỹ lệ của học viện danh giá
này...
Những
ánh mắt thích thú hiện rõ khi học sinh bắt đầu rỉ tai nhau về sự xuất hiện của
Đông Vy - nữ sinh giành học bổng trong đầu năm nay.
Trung
Anh - nơi quy tụ những bộ óc tinh anh. Học viện được lập ra từ rất lâu, với hệ
giáo dục từ lớp 10 đến tận đại học. Dàn giáo viên xuất sắc được lựa đi chọn lại
qua bao đợt khảo sát mới được đứng trên bục giảng, chính vì thế, đối tượng để
đào tạo cũng phải qua xét tuyển kĩ lưỡng.
Chỉ
duy nhất hai trong số một trăm người có điểm số cao nhất mới được chính thức
khoác trên mình bộ đồng phục thanh lịch ấy.
Tỉ
lệ chọi khốc liệt là thế nên tất cả đều phải hình thành sẵn tâm lý thật kiên
cường trước khi lao vào cuộc đấu chất xám!
Căng
thẳng hơn là, khi muốn lọt vào top 100 kia, thành tích từ tiểu học cho tới
trung học cơ sở phải đạt xuất sắc tuyệt đối!
Vì
khắc nghiệt ngay từ điểm khởi đầu nên không ít học sinh đã phải gồng mình trong
từng thì giờ để bảo toàn thành tích. Đó là nguyên do tại sao đa phần những học
sinh ấy đều tổn thương nặng nề về tâm lý khi bị hất khỏi danh sách sau bao năm
của họ là chỉ để học!
Phải
một thời gian dài họ mới nguôi ngoai và chấp nhận ổn định học tập tại một
trường thông thường nào đó...
Cơ
hội rất mỏng, chỉ tựa màng hơi nước nhưng bao người vẫn không ngừng chen lấn
trên con đường hẹp đầy rẫy cam go ấy. Bởi khi cầm trong tay bằng tốt nghiệp từ
Trung Anh thì mọi công sức bỏ ra đều là xứng với từ đáng!
Theo
một cách riêng, Trung Anh luôn khiến những cái đầu thờ ơ nhất cũng sục sôi ham
muốn...
Đè
lên từng chồng hồ sơ xin việc luôn là tập giấy có kèm theo chiếc bằng Trung Anh
- chiếc vé ưu đãi luôn được đặt lên hàng đầu!
Những
doanh nghiệp hay bất kì tập đoàn nào, nhân sự thuộc cấp quản lí đa phần là
những người tốt nghiệp từ Trung Anh hay thậm chí, họ làm chủ những cơ ngơi
khổng lồ ấy.
Vì
thế, Trung Anh đã được đẩy lên là học viện danh giá nhất trong cả nước, kéo
theo đó, nhu cầu đối với những cơ sở vật chất hay hệ thống nhà trường đều cầu
phải nâng cao để đáp ứng được môi trường đào tạo thật chất lượng!
Đấy
là kẽ hở để bàn tay của những người sở hữu sản một sản nghiệp kếch xù nào đó
nhúng vào, họ thường là những doanh nhân tài ba, sẵn sàng vung tiền đầu tư cho
trung Anh. Và một quy ước ngầm đã được thiết lập từ đó - đổi lại cho sự đóng
góp ấy là chiếc ghế trống tại học viện sẽ dành cho con cái của họ.
Con
người tạo ra vật chất những cũng bị điều khiển bởi chính nó!
Học
viện ngày một lớn mạnh và càng thêm dày đặc những cô cậu ấm mà chẳng cần biết
sức học của họ như thế nào, trong khi đó, số lượng học sinh được vào thông qua
cuộc thi tuyển chọn lại bị thu hẹp dần.
Là
họ không chấp nhận được những thiên vị vô lý ấy, những đánh đổi mệt nhọc của họ
lại không bằng lớp người ung dung kia nên họ tự xin rút khỏi trường!
Hoặc
là... một thế lực ghê gớm nào đó đã cai quản nơi này... khiến họ không thể bám
trụ thêm nữa!
Trung
Anh đã như biến thành học viện quí tộc khi cắt phăng chế độ thi tuyển kia.
Vì
sự phản đối quá kịch liệt từ công chúng nên trường đã đưa ra chế độ học bổng -
cứ nửa năm, sẽ có một học sinh từ trường ngoài được nhận vào đào tạo.
Vẫn
là chỉ được một thời gian, lại có học sinh tự xin rút...
Qua
ngần ấy sự việc, một kết luận đã được rút ra - học sinh tầm thường không thể
nào tồn tại trong môi trường cao quí ấy!
Thế
nhưng, vẫn có hàng ngàn đơn gửi vào... và đầu năm nay, đơn xin học của một nữ
sinh nào đó đã được chấm.
Ngày
khai giảng hôm đó, cô gái nhỏ dáo dác nhìn quanh để tìm kiếm một bóng dáng
nhưng cho đến khi nam sinh ấy bước về phía bục thì cô đã quên hẳn đi điều mình
đang làm.
Là
người cô đã đi cùng xe ban sáng, anh nhìn xuống sân trường, lạnh nhạt cất lời:
-
Luật của tôi vẫn như cũ.
Chương 4: Phát Điên...
khi Biết Tới Sự Tồn Tại Của Ai Đó Nhưng Không Sao Chạm Tới Được!
Thật
lạ... như lẽ ra, cùng với những bộn bề thì những nét hấp dẫn trên gương mặt ấy
phải nhạt dần chứ không phải càng hiện ra thật rõ theo từng ngày và đôi khi lại
làm cô ngẩn ngơ đến thế...
*
Những
ô cửa kính sáng bóng gắn trên dãy nhà tầng được phủ lớp sơn trắng mịn trơn nhẵn
còn đọng vài vệt nắng nghịch ngợm.
Trên
những hành lang trải dài, học sinh tụ tập trước cửa lớp, cùng làm vài thứ để
tiêu bớt thời gian còn lại của giờ nghỉ trưa kéo dài một tiếng đồng hồ.
Hỗn
tạp âm như cơn lốc ầm ỹ, chỉ phút chốc đã văng vẳng khắp học viện.
Giai
điệu sôi động từ chiếc Mp3 không cắm phones, tiếng hú hét khi nam sinh nào đó
đột nhiên trèo lên lan can để diễn xiếc giữ thăng bằng, bàn về một trò chơi
điện tử mới ra hay tranh luận về những hãng thời trang nổi tiếng...
Phảng
phất quanh bầu không khí tinh sạch là hương thơm của những loài hoa sau khuôn
viên trường.
Phía
căng tin yên tĩnh chỉ còn thưa thớt vài bóng người, những học sinh này vì một
vài lí do nào đó nên có bữa trưa muộn.
Những
chiếc bánh ngọt được phủ thêm lớp kem trắng, đặt trên những chiếc đĩa sứ. Những
loài trái cây nhiệt đới đựng trong giỏ gỗ nhỏ xinh. Máy nước tự động đặt ở bốn
góc phòng thi thoảng lại phát ra tiếng bộp bộp khi có lon nước rơi xuống.
Một
chiếc bàn kê ngay sát cửa kính, bày trên khăn trải bàn sọc kẻ carô là ly nước
lọc và hai chiếc bánh mì đen.
Đông
Vy uống cạn nước rồi mới ăn bánh. Bữa trưa của cô đơn giản đến nỗi vẫn luôn có
vài ánh mắt thảng thốt nhìn theo cho đến khi cô ăn nốt mủm bánh còn lại.
Cô
gái nhỏ như được an ủi đôi chút... ít ra thì cũng được chú ý tới!
Đông
Vy đã nhập học được hơn tuần nay nhưng dường như chẳng ai màng tới sự hiện diện
của cô ngoài giáo viên ra.
Cô
cứ tưởng mình sẽ bị lấy ra làm trò hay bị tỏ thái độ coi khinh nhưng không...
ngoại trừ ngày khai giảng thì cho đến nay, chẳng ai thèm nhìn cô hay hé môi nói
với cô dù chỉ nửa chữ!
Không
một dấu hiệu bài trừ nào được thể hiện ra nhưng cô gái nhỏ biết mình đã bị cô
lập hoàn toàn...
Phải
chăng những học sinh rời Trung Anh trước kia cũng vì luôn cảm thấy đơn độc thế
này? Bị ném khỏi bầy đàn, bị chính cộng đồng chối bỏ?
Như
có một rào cản chắn ngang giữa cô và toàn thể học sinh trong trường khiến cô
thật sự rất hoang mang... không khác nào đang lạc vào địa ngục u ám...
Đã
nhiều lần cô muốn mặc kệ, bỏ chạy khỏi nơi mà cô chỉ như những phân tử không
khí bay lơ lững xung quanh nhưng... nếu cô bỏ cuộc, khác nào tự mình đạp đổ
những cố gắng đã từng ép ra?
Số
tiền người dì ruột lén lút cho cô đã chỉ còn lại một ít.
Thật
kinh khủng khi học viện rộng lớn thế này lại không hề có ký túc xá! Cũng dễ
hiểu, chẳng cô cậu ấm nào lại muốn ở lại trường khi quanh đây đều là biệt thự
tư nhân, hoặc những khách sạn có hẳn quán bar, câu lạc bộ đêm...
Cô
gái nhỏ đành chi hẳn phần lớn số tiền kia vào khoản thuê phòng trọ, một nhà
nghỉ cũ kị cách khá xa trường... Đông Vy dự định sẽ kiếm một việc làm thêm để
bù vào số chi phí phát sinh ấy nhưng... nơi đó sắp giải thể!
Một
công ty du lịch muốn đặt văn phòng ngay tại đấy!
Cô
sẽ phải chuyển đi ngay ngày mai... Chủ nhà chấp nhận trả lời số tiền nhà cô đã
đóng cho một tháng, dù thế, Đông Vy cũng không thể tìm một nơi nào để nhảy
vào...
Đã
hết cách, cô gái nhỏ đành phải trình bày hoàn cảnh của mình lên ban giám hiệu
trường. Thầy giám thị bảo cô đợi, trường sẽ xem xét và tìm cách giúp đỡ.
Cho
đến trưa nay thì Đông Vy đã phải nhảy cẫng lên khi được báo tin sẽ được ở ngay
tại phía sau hồ nước của trường, có một căn nhà nhỏ bỏ trống - nơi đã từng là
chỗ ở tạm thời của những thợ xây.
Ngón
tay trắng xanh lật giở những trang sách còn thơm mùi giấy mới.
Trên
bậc tam cấp trước thư viện, cô gái nhỏ chăm chú đọc sách để giết nốt mười phút
còn lại của giờ nghỉ.
Sau
khi đã nắm rõ vị trí của phòng thể dục, phòng lab, phòng thí nghiệm, hồ bơi...
Đông Vy đã không còn lang thang khắp học viện như đứa trẻ bị bỏ rơi nữa.
Cô đến
thư viện, tìm những cuốn sách nổi tiếng để đắm mình vào... như thế, sẽ tạm thời
quên đi những khắc khoải đang đeo bám.
Tâm
trí cô tạm thời rời khỏi những câu chữ mượt mà của cuốn tiểu thuyết lãng mạn,
suy nghĩ bắt đầu đeo đuổi chuỗi hình ảnh của ngày hôm ấy...
Trong
khoang xe sang trọng, chàng trai mảnh khảnh hiện ra với tư thế ngủ ngồi, sự khó
chịu đượm rõ trong mệnh lệnh một mét hay khi nhắc cô xuống xe.
Thật
lạ... đáng lẽ ra, cùng với những bộn bề thì những nét hấp dẫn trên gương mặt ấy
phải nhạt dần chứ không phải càng hiện ra thật rõ theo từng ngày và đôi khi lại
làm cô ngẩn ngơ đến thế...
Tương
tư ư? Đông Vy giật bắn mình với ý nghĩ vừa lóe lên.
Là
do người ta chịu giúp cô, dù thái độ không thiện cảm gì nhưng cũng không tới
nỗi xóa bỏ cô khỏi tầm mắt... nên, cô chỉ là đang cảm kích... cũng có thể là
rung động...
Điều
này thì chẳng có gì là lạ khi cô đang ở lứa tuổi mười bảy, dễ dàng để lạc mất
lý trí và khi tìm lại thì chỉ còn thấy những thẫn thờ, ưu tư...
“Cơn
say nắng sẽ qua mau thôi!” - Cô gái nhỏ khẽ lầm bầm, tự xếp mớ rối rắm ấy vào
ngăn kéo gồm những thứ cần quên của trí nhớ.
Nhưng
vẫn luôn có một thứ cảm xúc điên đảo luôn choán lấy cô... Dù đã đi quanh trường
rất nhiều lần nhưng cô chưa hề gặp lại chàng trai ấy - người có đôi mắt xám tro
cuốn hút tới lạ lùng...
Thật
phát điên khi biết tới sự tồn tại của ai đó nhưng không sao chạm tới được!
Còn
thêm một người mang cho cô cơn điên kia...
Đã
nhòe đi theo dòng chảy của thời gian nhưng cô tin chắc, mình sẽ nhận ra người
ấy ngay trong ánh nhìn đầu tiên... nhưng... vẫn là chưa thấy nam sinh nào có
mái tóc dài, phần đuôi mắt hơi chếch lên thái dương, môi mỏng tựa cánh đào và
lời nói ra rất nhẹ...
Bay
thật êm cùng gió trong yên lặng là mùi cây cỏ mới nhú lên khỏi mặt đất chưa bao
lâu.
Những
chùm hoa bé xinh khẽ đung đưa những bông nhỏ xíu.
Hàng
cây cổ thụ vươn cành chắc nịch, tỏa một vùng bóng râm thật lớn. Có vài sợi nắng
thoát ra khỏi vòm lá rậm rạm ấy, vờn lên trang sách còn bất động trong đôi bàn
tay gầy gò.
Cô
nữ sinh nhỏ khép mi mắt như tận hưởng làn không khí tươi mát nhưng sự đau xót
vẫn đọng lại nơi khóe môi... Chợt lăn dài trên bờ má mỏng tang là một giọt nước
trong suốt...
Một
bước chân khựng lại, chàng trai mảnh khảnh tháo chiếc tai phones khỏi tai, mắt
nhìn sâu vào thứ nước tinh khiết ấy.