Tứ Quái TKKG (Tập 4) - Chương 09

CHÍN: BỌN BUÔN LẬU XUẤT CHIÊU

Ba “ông thần” co cẳng chạy. Thành phố hiện
ra trước mặt. Karl chỉ cần một quãng ngắn nữa là về tới nhà. Nó giấu biệt gia
đình về những cuộc phiêu lưu ban đêm này, phước cho nó là phòng ngủ nằm ngay
tầng một lại khuất bởi khu vườn, vì vậy nên Máy Tính Điện Tử có thể vào bất cứ
lúc nào mà chẳng sợ bị phát giác.

Còn Tarzan và Kloesen thì… miễn bàn. Chúng
phải “chạy” tiếp đến trường nội trú. Ba giờ sáng đúng. Hú hồn cho đợt mạo hiểm
leo tường đầu tiên của Tròn Vo: chiếc thang dây vẫn y nguyên chỗ cũ. Giả sử
chiếc thang mà mất tiêu chắc nó chỉ có nước nằm lăn ra cỏ mà khóc, bởi tấm thân
bồ tượng của nó đâu có thể bám vào lưng Tarzan như một… con khỉ được.

Trong nháy mắt, hai thằng quái đã cuốn
chiếc thang dây và rúc êm ái vào “Tổ đại bàng”.

Lúc này thằng Kloesen mới yên trí cười hớn
hở:

- Mày định giấu túi tiền dưới gối hả?

Tarzan bóp trán:

- Giấu làm sao cho khỏi bị nhà trường phát
hiện. Mày thử tưởng tượng nếu 50.000 mark này bị một thầy giáo phát hiện? Tai
họa đến như chơi. Tao tính nhét vào trong tủ riêng.

- Ai mà dám đột nhập “Tổ đại bàng”, mấy
thằng “quậy” nhất trường này gặp mày đều ngán. Ớn là ớn các “nhà sư phạm” mẫu
mực, có điều phòng mình đã qua đợt “kiểm tra tủ”. Cứ vậy mà làm đi.

Tarzan vẫn còn thoáng chút lo lắng. Nhưng
hắn cũng biết chẳng có phương pháp cất giấu nào tối ưu hơn. Hắn cất cái túi
trong ngăn đồ lót đằng sau chồng áo len cao nghệu.

Bây giờ thì dại gì suy nghĩ nữa, thằng Tròn
Vo đã há miệng như sắp ngáy. Tarzan ngả lưng và… chỉ một lát sau là không biết
gì hết.

*

Hắn đã ngủ một hơi đến tám giờ rưỡi sáng.
Mặc kệ thằng Tròn Vo còn hốt hoảng cụ cựa vì những con ma từ nghĩa địa về trong
giấc mộng, Tarzan nhảy ngay xuống giường. Công việc đầu tiên là làm vệ sinh.

Công việc thứ hai là… thực hiện bữa ăn sáng
thứ bảy. Hắn phết mật ong vào ổ bánh mì nhỏ và ngồi uống trà. Coi, bữa ăn chưa
kết thúc thì một thông báo đặc biệt vang lên trên loa phóng thanh của trường.
Giọng ông hiệu trưởng trên hệ thống loa đầy… nghiêm trọng:

“Tất cả học sinh thuộc dãy nhà chính, hiện không ở trên phòng
mình, hãy lập tức trở về phòng chờ sự hướng dẫn của thầy giám thị.”

Tarzan ngao ngán uống cạn tách trà. Hắn vừa
gặm bánh mì vừa đi về “Tổ đại bàng”. Ê, thằng mập Kloesen vẫn ngáy khò khò thản
nhiên như không.

- Dậy đi Tròn Vo, có chuyện… lớn.

Thằng bạn quái chiêu của hắn chỉ phản xạ
bằng cách dụi mắt và ngáp. Tarzan chưa kịp đánh thức nó thì ngoài hành lang đột
ngột nổi một hồi còi dài. Trời đất, tín hiệu tập họp của thầy Venighe chứ sao.
Tarzan phóng vội vàng ra hành lang, cùng lúc Tròn Vo cũng uể oải ngồi lên… từ
từ.

Mọi học trò sống trên tầng hai đều đã tập
họp lần lượt trước phòng chúng. Đa số vẫn mặc quần áo ngủ và không ngớt xầm xì.

Tarzan hoang mang khi thấy dủ sáu giáo viên
đứng trong hành lang, nghĩa là không thiếu một thầy giáo nào, chưa kể sự có mặt
của ông… hiệu trưởng.

Hiện tại ông hiệu trưởng Phoroiundo biệt
danh học trò đặt là “Nguyên lão nghị viên La Mã” đang lướt qua “hàng quân” một
cách nghiêm khắc. Tất cả im phăng phắc lúc ông giơ tay lên:

- Thế này, một bạn học của các em, em Dito
Haidogot, học lớp 9A, vừa mua một món quà quý giá tặng cha nhân kỉ niệm ngày
thành lập hãng của ông, đó là “năm đồng tiền vàng”. Món quà được cất trong
chiếc túi da màu xanh đặt vào tủ riêng của Dito Haidogot ở đầu giường. Và đã
biến mất. Cuộc tìm kiếm trong phòng em ấy không đem lại kết quả nào. Vì vậy
chúng tôi buộc lòng đi đến kết luận: những đồng tiền vàng đó đã bị lấy cắp.
Hiện giờ các học sinh đang tập họp đông đủ, chưa em nào rời khỏi tòa nhà. Để tránh
sự khó chịu của các học trò trung thực trước một cuộc khám xét, tôi kêu gọi em
nào trót lấy những đồng tiền vàng hãy trình diện. Nếu em đó không cam đảm tự
thú, tất cả các phòng sẽ bị các đồng nghiệp của tôi lục soát kĩ lưỡng.

Im lặng đến… nghẹt thở dành cho Tarzan.
Chúa ơi, vậy là trong trường có một thằng ăn cắp bẩn thỉu. Ai? Tarzan không hề
biết, nhưng hắn biết là sau đó một bậc gõ đầu trẻ đáng kính sẽ gõ phòng mình.
Ai? Nguyên “hàng quân” không một ma nào nhúc nhích, và cuối cùng cái tủ riêng
của hắn phải lòi ra 50.000 mark. Chết thật, hắn không có trong tủ “năm đồng
vàng” nhưng lại có tới 50.000 mark không rõ xuất xứ và… một cái thang dây trong
tủ của Tròn Vo. Chỉ cần hai tang chứng đó cũng đủ cho đầu đề của một bài báo
“Hai học sinh trường nội trú dùng thang dây vượt tường ăn trộm”.

Mới hình dung sơ sơ mà Tarzan đã lạnh toát
người. Hắn không hiểu rằng thầy hiệu trưởng còn lạnh toát hơn:

- Vậy là không có ai? Thôi cũng được. Ai ở
đâu đứng nguyên đó. Thầy Venighe sẽ canh chừng giùm tôi. Các thầy khác tiến
hành khám phòng.

Tarzan nhắm mắt trong tuyệt vọng. Hắn càng
tuyệt vọng cùng cực khi thấy thằng Kloesen đang nhắm mắt vì… ngái ngủ.

Tarzan quay lại thầy Venighe. Coi, ông ta
gườm gườm như một con kên kên đầy móng vuốt. Hắn chợt nảy ra một sáng kiến.

- Thưa thầy, má em có hẹn sẽ nhận điện
thoại của em vào giờ này. Xin thầy khám người em trước.

Móng vuốt của con kên kên rụt lại. Thầy
Venighe có bao giờ không tự hào về thằng học trò như Tarzan – vận động viên
bóng chuyền số một của trường, trong khi ông ta vốn là một tín đồ cuồng nhiệt
của môn thể thao này.

- Hừm, tôi cho phép. Nhưng cấm em về phòng
mình nghe không!

Tarzan “dạ” ran một tiếng rồi lao xuống
tầng dưới nhanh hơn tia chớp. Nào, bây giờ thì phải năn nỉ mẹ, phải nhờ mẹ
thông tin với trường rằng 50.000 mark trong tủ là do bà gửi nhờ cậu con trai
giữ giùm. Ôi, tội nghiệp mẹ. Bà đã khổ vì mất cái cặp tài liệu còn chưa đủ sao?

Tuy nhiên mọi tính toán của Tarzan trật
lất. Trời ạ, thầy giáo Boraun đang “trụ” trong buồng điện thoại. Ông ta không
ngừng gật gù bên ống nghe bất chấp thằng học sinh đáng thương đang nhấp nhổm
như ngồi trên lửa ở bên ngoài.

Có lẽ ông ta đã ba hoa tới gần mười phút.
Tarzan sắp… tắt thở thì Tròn Vo hiện ra. Cái bụng đầy ứ sôcôla của nó đang bay
nốt những bậc thang cuối cùng. Nó xông tới Tarzan nửa cười nửa mếu:

- Về phòng Tarzan. Xong rồi. Thằng ăn cắp
năm đồng tiền vàng đã tự thú lúc mày vừa đi.

- Hả?...

- Về. Khỏi điện thoại cho cô Carsten nữa.
Tao hiểu ngay sự đối phó của mày. Suỵt. Mày biết tại sao thằng ăn cắp Anphoret
Guytlich tự thú không? Nó định “hi sinh chuyện nhỏ để mưu cầu đại sự”. Tao
không ngờ Tarzan ạ, nó muốn ngăn chặn các ông thầy lục tủ của nó. Nhưng thái độ
đáng nghi của Guytlich đã khiến họ tiếp tục cuộc khám xét. Thế là…

- Thế là chình ình trong tủ năm đồng tiền
vàng.

- Sai bét thưa đại ca, năm đồng tiền vàng
giấu dưới gối nó đã đưa ra trước. Vấn đề “mưu cầu đại sự” của Guytlich nguy
hiểm hơn nhiều. Ma túy. Mày nghe rõ chưa?

- Trời đất!

- Một nhúm bột trắng nằm trong cái túi nhỏ.
Thầy dạy hóa Vacne đã phát hiện đó là… bạch phiến.

Tarzan sững sờ:

- Tao… hiểu rồi. Như vậy là tụi mình sắp
đối phó với tình hình còn khốn đốn hơn nữa. Một thiếu niên còn cắp sách mà dám
tích trữ ma túy trong phòng thì ngôi trường nội trú sắp tan hoang đến nơi. Sẽ
có một chiến dịch lục soát toàn diện từng ngõ ngách ngay bây giờ vì có thể còn
những học sinh khác đang giấu ma túy. Mày tính sao Kloesen?

- Tẩu tán ngay 50.000 mark và cái thang!

- Ô kê! Chỉ có một chỗ tương đối ổn: Phòng
sinh vật. Có điều…

Mặt Tròn Vo “láu cá” hơn bao giờ hết:

- Có điều chạy ngược lầu lên phòng thì mình
sẽ bị lộ tẩy phải không? Khỏi lo, mày không thấy cái bụng tao phình như cái
trống đây sao? Ai dám nghi ngờ tao, tao vốn mập từ cha sinh mẹ đẻ mà. Hà hà,
coi đây đại ca. Tao đã cuộn cái thang dây trong cái túi màu bạc. Bá phát chớ?
Cả một gia tài… nằm trong áo.

Hoan hô thằng mập. Lúc nó xổ lớp trung gian
giữa cái bụng và chiếc áo khoác phùng phình Tarzan không nén được cười. Hắn tha
hồ cười vì chúng đã kịp lọt vào phòng sinh vật, nơi không học sinh nào dám bén
mảng đến vì toàn xương thú và xương người… khủng khiếp. Tarzan giấu tiền đằng
sau con đại bàng nhồi bông còn Kloesen hì hục đút cái thang dây dưới một gầm
tủ.

Chúng trở về phòng vừa kịp thấy thầy
Venighe moi sạch “Tổ đại bàng” dưới sự chứng kiến của ngài “Nguyên lão nghị
viên La Mã” kiêm hiệu trưởng.

*

Thằng ăn cắp Anphoret Guytlich cũng học lớp
10 như Tarzan và Kloesen nhưng khác lớp. “Ông bà già” nó thuộc tầng lớp có của
ăn của để và chẳng bao giờ quan tâm đến con. Tính tình Guytlich rất khó đoán,
nó không giao du với ai và kín tiếng như một thành viên mafia quen dùng “luật
im lặng”. Cả niên học Tarzan chỉ đụng độ nó một lần lúc hắn đem về tấm huy
chương vàng Nhu đạo trong đợt tranh giải vô địch các trường cấp ba. Lần đó
Guytlich đứng lẫn lộn trong hàng ngũ người xem và nói với hắn chỉ một câu gọn
ghẽ:

- Mày là quán quân Judo, còn tao là quán
quân nghệ thuật. Tao có tới mười hoa tay trên mười ngón tay.

Rồi thôi. Có thể nó thách thức nhưng Tarzan
để ý làm gì kìa. Giữa một thằng học lớp 10A và một thằng học lớp 10B ít khi có
dịp để thân mật. Còn hiện nay ư? Hiện nay thì Anphoret Guytlich “thân mật” với
toàn trường. Mười ngón hoa tay của nó đã phát huy tác dụng… ăn cắp và tàng trữ
bạch phiến. Coi, một biến cố không thể đùa chút nào. Vào tù ra khám như chơi.

Thanh tra Glockner, ba của Gaby Công Chúa,
được thầy hiệu trưởng mời tới. Thằng Guytlich trải qua cuộc sát hạch phức tạp
một cách ngon lành khiến thanh tra Glockner cũng phải ngỡ ngàng. Ông chưa kịp
đặt những câu hỏi chất vấn thì nó đã khai cung trước sau như một. Rằng vì tò mò
mà nó mua lầm bạch phiến của một người đàn ông đứng trong bóng tối ở một góc
phố. Chỉ có vậy. Còn vụ cuỗm năm đồng tiền vàng thì do nó muốn giỡn chơi.

Kết quả thật nghèo nàn, buổi thẩm vấn bế
tắc. Thằng Guytlich “bản lãnh” hơn thanh tra Glockner tưởng nhiều. Ông hiểu
ngầm rằng ông đang đối đầu cùng một gã tội phạm bậc thầy trong thời gian vài
năm tới.

Trong lúc đó thì các phòng của ký túc xá đã
được khám xong. Ngoại trừ nhúm bạch phiến của Guytlich người ta không tìm thấy
ma túy ở bất kì chỗ nào khác.

Tarzan trở lại phòng sinh vật thu “gia tài”
về “Tổ đại bàng”. Hắn không gặp được Glockner vì ông đã về thành phố. Hắn chỉ
gặp khuôn mặt thằng chiến hữu Kloesen đang bực bội chưa từng thấy:

- Mày hay chưa Tarzan, thằng gian xảo
Guytlich không hề hấn gì. Nó chỉ bị an trí tại phòng có thời hạn. Tao không sao
hiểu nổi, hiện giờ cái mặt nó cứ vênh vênh. Đám bạn bè Guytlich lăn xả vào nó
phỏng vấn như là phỏng vấn một người hùng. Chứ sao, “độc quyền tiêu thụ ma túy”
mà. Tao chán thanh tra Glockner quá.

Tarzan an ủi thằng quái:

- Đừng chán Kloesen. Thằng Guytlich sẽ là
đầu dây mối nhợ để ba Gaby tìm ra đường dây ma túy ở trường mình. Thằng này ghê
gớm đó. Nó từng nói với tao nó có tới “mười hoa tay” kia mà.

*

Buổi trưa Tarzan lôi Kloesen đến nhà Gaby. Hai
quái đến trễ nửa tiếng, quân sư Karl đã có mặt ở đó và đã kịp tường trình cho
cô bé nghe hết mọi chuyện ở nghĩa địa đêm qua. Lúc đó thì Evi Pecthigon, chị họ
Gaby, đi mua sắm về.

Lần đầu tiên Tarzan chạm trán Evi bằng
xương bằng thịt. Ngó từ xa Evi có vẻ chưa đến mười tám tuổi do thân hình quá mảnh mai. Đúng như
Gaby nói, trông cô như một cô gái Bôhêmiêng. Cô có cặp mắt du mục, mái tóc đen
nhánh Đông phương, gương mặt xinh, có điều khi cười môi trên hớt lên lộ cả lợi.
Ngó chán hẳn – Tarzan nghĩ thầm.

Evi vồn vã chào cả ba, tuy nhiên cô không
rời mắt khỏi Tarzan và chọn cậu để khoe những đồ đạc mới sắm. Toàn những thứ
chán ngấy cho dạ hội hóa trang tại nhà Detlepho Eco tối nay.

Tarzan chăm chú xem tất cả, cuối cùng buông
một câu:

- Đẹp lắm. Nhưng… đáng tiếc.

Người chị họ của Công Chúa ngơ ngác:

- Sao lại “đáng tiếc” chứ Tarzan?

- Bởi vì chị đang giao du với một thằng
tồi, chị hiểu chưa Evi. Chị đã hiểu gì về thằng Detlepho Eco nào? Chị không
biết rằng nó…

Tarzan ngưng lại vì ánh mắt nhấp nháy của
ba chiến hữu, nhưng thái độ ngớ ngẩn của Evi lại làm hắn điên tiết. Hắn thẳng
thừng:

- Tôi đành phải nói sự thật với Evi vậy.
Detlepho Eco có ngoại hiệu là “Ông trùm”. Nó vừa là thằng trấn lột một ông già,
vừa là thằng buôn bán ma túy, vừa là thằng tống tiền đồng bọn.

Cô gái “Bôhêmiêng” mở to mắt:

- Vậy hả?

- Tụi tôi sẽ kể tất cả cho chị nghe với một
điều kiện: chỉ phải hứa là sẽ câm lặng như một nấm mồ.

Mặt Evi thoáng bối rối, tuy nhiên cô quả
quyết:

- Không một lời, với bất kì ai. Tôi xin thề
với các bạn!

Tarzan hài lòng. Hắn quay sang Công Chúa:

- Bây giờ Gaby kể đi. Nhiệm vụ tế nhị của
tôi coi như xong.

Gaby vốn không bao giờ biết thích thú một
cách ác ý, nhưng rõ ràng việc kéo người chị họ từ trên chín tầng mây xuống mặt
đất là cần thiết nếu không muốn nhìn thấy Evi bị gã Detlepho lợi dụng. Cô thuật
lại cho Evi nghe đầu đuôi câu chuyện.

Mặt Evi hết tái rồi lại đỏ. Cuối cùng cô
nắm chặt hai tay:

- Một gã khốn kiếp. Vậy mà tôi lại thích
gã. Cảm ơn các bạn. May mà tôi đã biết được một chân dung khác ngoài cái mẽ ngoài
của gã. Ôi, những đồ giả trang…

Gaby cầm tay người chị họ:

- Những đồ giả trang rồi sẽ được dùng trong
bữa liên hoan của tụi mình. Chị Evi yên tâm đi. Sẽ có buổi liên hoan trong
những ngày tới. Nào, mình coi lại mọi thứ chứ Evi?

Tarzan giả bộ ho húng hắng. Trời ạ, lúc này
hắn ghét đám con gái phiền nhiễu đến chừng nào. Hắn liếc đồng hồ:

- Sắp hai giờ chiều. Đã đến cái hẹn gặp
thằng tống tiền Detlepho Eco ở quán Con Bò Cười. Tôi phải đi đây.

Hai thằng quái và Gaby bật dậy nhưng Tarzan
đã gạt phắt:

- Một mình tôi thôi, vì hai lý do: Thứ
nhất, giải quyết công chuyện riêng của tôi về chiếc cặp. Thứ hai, thằng
Detlepho sẽ hoảng nếu cả bốn cùng kéo đến. Tôi đi rồi sẽ quay lại ngay.

*

Quán Con Bò Cười cách cửa hàng thực phẩm
“Công Chúa” chừng mười phút đạp xe. Quán nằm trên một quảng trường đông người
qua kẻ lại, phía trên cửa ra vào là một tấm biển vẽ một con bò sữa đang cười
như mời khách.

Tarzan dựa xe đạp vào một mũi tên chỉ đường
bằng đá rồi bước vô quán. Quán khá đông đúc nhưng hắn đã nhận ra một lúc tới hai
mạng: Tonny Vidoman lẫn Detlepho Eco.

Hai thằng ác ôn ngồi ở một chiếc bàn trong
cùng để dễ bề liếc mắt ra cửa chính. Chúng đã thấy Tarzan tuy nhiên vẫn vờ vịt
nói chuyện với nhau.

Tarzan tỉnh bơ đi qua các dãy bàn chen chúc
người và thản nhiên ngồi xuống cái ghế để trống cạnh… hai thằng kia. Hắn đặt
hai cánh tay trên đầu gối chờ hai gã tội phạm quay mặt lại. Ba kẻ trong cuộc
quan sát nhau dè chừng.

Tarzan chỉ vào cổ tay thằng Chó chết Tonny:

- Vết thẹo này là quà tặng của tao trong
rừng bữa trước phải không Tonny? Nghe đồn mày có biệt danh Chó chết?

Thằng Tonny tái mặt. Gã có cảm giác gã biết
về đối phương quá ít qua câu thăm dò vừa rồi. Gã chưa kịp có một phản ứng gì
thì Tarzan đã quay sang Detlepho:

- Còn mày, cậu cả Eco? Mày có mang theo cái
cặp không?

Thằng… “Ông trùm” đưa hai tay lên trời:

- Nhóc à, mày… điên riết thành mãn tính. Bộ
mày vẫn thường xuyên nằm mơ thấy cái cặp đó sao, nhóc?

- Tao có rất ít thời gian để mà nằm mơ. Đêm
đêm tao còn phải lượn lờ giữa các nấm mồ ở nghĩa địa.

Tonny Vidoman chen vào, đầy vẻ khinh bỉ:

- Đáng tiếc là tao chẳng gặp mày nằm dưới
các lỗ huyệt.

- Ừ… ừm, nếu tao nằm dưới huyệt thì ai sẽ
trả lại 50.000 mark cho tụi bay hả Chó chết. Tiền bạc có vẻ đoàn kết đấy chứ.
Detlepho Eco 10.000, ông chủ Lemco 40.000. Ái chà, ông bạn Tonny thân mến, tôi
đã nghe hết tâm sự của ông với Lemco và chứng kiến cảnh ông bạn “qua mặt” đại
ca Lemco của mình ngoài nghĩa địa ra sao. Ông bạn vô cùng khéo léo khi giấu túi
bạc đằng sau bức tượng thiên thần bằng đá cẩm thạch. Ông bạn đợi người chủ mưu
là “Eco cậu cả” đến lấy phải không? Thật hoàn hảo, chỉ tội nghiệp cho thằng
trùm ma túy Lemco bị gạt một cách ngon lành bởi hai cận tướng. Mà thôi, chuyện
lừa đảo nội bộ là chuyện cơm bữa của tụi bay, tao không can thiệp. Tao chỉ muốn
lấy lại cái cặp của mẹ tao. Nó ở đâu?

Thằng Detlepho suy nghĩ vài giây rồi cười
ngất:

- Thằng nhóc này quá nhảm nhí phải không
Tonny. Hết mơ đến cái cặp lại mơ đến 50.000 mark. Ê này, tao rất muốn trả cái
cặp tài liệu cho mày để có được năm chục ngàn. Số tiền đâu có ít phải không
nào! Tiếc rằng tao lại không có cái cặp nào. Mày có nhiều tiền vậy sao? Và mày
đem theo tới đây chăng?

Tarzan đứng bật dậy:

- Tiền tao đã cất ở một chỗ chắc chắn.
Chúng ta có thể cùng đến đó lấy nếu…

Detlepho quay mặt đi. Cái nháy mắt của “Ông
trùm” cho thằng Chó chết kín đáo cực kì. Gã Tonny hiểu ý lập tức. Gã ôm bụng:

- Tao ra đằng sau một chút…

Gã Chó chết vừa đi khuất là Tarzan gằn
giọng:

- Sao?

- Cái gì?

- Cuộc thương lượng này lại thất bại nữa
sao?

- Mày… khờ lắm, chú nhóc.

- Nếu tao là mày, tao chẳng nói to như vậy,
nếu mày không muốn về nhà bằng xe cứu thương.

Detlepho có vẻ hơi giật mình, nhưng vẫn giữ
giọng nhạo báng:

- Thương lượng gì khi mà mày nói láo tuốt
luốt vậy!

Tarzan không hề biết rằng Detlepho Eco đang
kéo dài thời gian trì hoãn. Gã cố tình chờ Tonny trở lại. Trong khi đó thì Tarzan cứ nghĩ là gã
đang sợ sự trả thù của Lemco nên tránh né thú nhận chuyện tống tiền.

- Tao buộc phải báo vụ này cho ông chủ
Lemco vậy. Tao nói một lần cuối đó.

Mặt thằng Detlepho bây giờ hết sức lầm lì. “Tối hậu thư” của Tarzan
rơi vào khoảng không. Hắn chợt ớn lạnh cảm thấy có gì không ổn, có gì như bị
hố, như đang sơ hở. Tại sao thằng Tonny vào nhà vệ sinh lâu như vậy, gã chuẩn
bị thứ “vũ khí” nào để đối phó kìa? Rõ ràng chưa lúc nào Tarzan lúng túng đến
thế.

Tonny Vidoman đã trở lại. Gã ngó sang
Detlepho gật đầu cười. Thằng này liền phán:

- Thằng nhóc định tâu hót với Lemco về tụi
mình đó Tonny!

- Cứ mặc nó tâu hót. Đại ca Lemco minh bạch
lắm. Đại ca sẽ hiểu rằng kẻ tống tiền bằng điện thoại là kẻ đang giữ 50.000
mark trong tay.

Tarzan chới với thực sự:

- Không thằng ngu nào nghĩ như vậy.

Tonny cười ha hả:

- Thì mày cứ thử đi Tarzan. Nhưng tao nói
trước là Lemco bắn súng hai tay như một. Bách phát bách trúng. Giờ thì tao có
một lời khuyên đơn giản: Mày hãy ăn hiền ở lành giữ mồm giữ miệng là đâu lại
vào đó. Biết đâu cái cặp sẽ được trả lại.

Tarzan cố để bọn kia không nhận thấy lòng
hắn đã mềm nhũn. Hắn nói từng tiếng một:

- Hôm qua thằng Detlepho nói câu đó, hôm
nay đến lượt mày. Được rồi, tao sẽ “giữ mồm giữ miệng”. Nhưng nếu đúng tám giờ
tối nay tụi bay chưa trả chiếc cặp tao cần thì năm chục ngàn sẽ được nộp cho
cảnh sát. Tất nhiên là tao cũng cung cấp cho họ đường dây ma túy lẫn tống tiền
của tụi bay…

Lạy Chúa, hắn đã “đe dọa” cỡ đó mà hai
thằng ác ôn vẫn nhơn nhơn. Làm như chúng vừa thu xếp xong mọi việc. Chúng phát
ngôn đồng loạt:

- Tụi tao chờ chiến công của mày.

Hai tên vẫy tay gọi chị hầu bàn. Chúng
không thèm liếc Tarzan nửa con mắt:

- Tính tiền hai ly tụi tôi. Thằng kia tự nó
trả. Hồn ai nấy giữ phải không chị hai? Ê, tiền “poa” của chị đây, được chứ?

Chị phục vụ cười hồn nhiên. Chị ta cứ tưởng
đang coi một cuốn phim hài. Còn… hai thằng quỷ sứ đã nhanh chóng chuồn ra cửa
như sợ ma đuổi.

Tarzan ngồi thêm một phút trước ly sữa còn
đầy nguyên. Tiếng muỗng chạm vào thành ly lanh canh khiến hắn tỉnh ngộ. Trời
ơi, có vậy mà hắn không hiểu ra. Sự u mê vì chuyện “cái cặp” đã làm hắn lú lẫn.

Tarzan dúi mớ tiền cho chị hầu bàn và nhào
ra chỗ dựng xe đạp. Hắn đua hết tốc lực qua các phố vùn vụt. Hai lần hắn suýt
lộn đầu xuống đường ở các chỗ ngoặt.

*

Cuối cùng hắn cũng đạp tới con đường dẫn về
trường nội trú. Coi, một chiếc xe taxi đang phóng ngược chiều, nhanh đến nỗi
bốn bánh gần như không dính với mặt lộ. Chiếc taxi thổi tung mái tóc hắn và mất
hút nhưng Tarzan còn kịp ghi nhận bóng người “khủng khiếp” trên xe thoáng qua
tầm mắt mình: thằng Anphoret Guytlich. Cái thằng mười ngón có hoa tay từng một
lần khiêu khích hắn.

Điều vừa chợt hiểu khiến hắn nghẹt thở. Hắn
phi như cuồng về trường, chạy vội lên “Tổ đại bàng” và há hốc miệng. Nguyên
tầng hai không có một bóng người. Tarzan khóa trái phòng rồi đến tủ của mình.
Khóa bị phá, tất cả các ngăn lộn xộn chưa từng thấy. Túi tiền giấu sau chồng áo
len cao nghệu đã… bốc hơi.

Trong một giây hắn muốn khóc. Không còn gì
để cứu vãn nữa. Hắn đã mê muội kéo dài cuộc thương lượng tại quán Con Bò Cười
như một thằng… điên. Detlepho nói đúng, hắn đã điên khi để mặc thằng Tonny rời
bàn tới gần chục phút. Thằng Tonny đã phôn một cú điện thoại về trường nội trú.
Và người nghe tất nhiên là… Guytlich. Với tài nghệ của thằng kẻ cắp đó thì cái
tủ khóa kín của Tarzan nhằm nhò gì, nó từng ghi thành tích “năm đồng tiền vàng”
đó kìa.

Tại sao Tarzan có thể ngu xuẩn tới mức hé
ra với chúng là đã cất tiền vào chỗ… chắc chắn. Đối với con mắt nhà nghề của
thằng cậu cả Eco thì chỗ chắc chắn của một thằng học trò nội trú còn có gì khác
hơn là cái tủ riêng trong phòng. Thế là… a lê hấp.

Mắt Tarzan đỏ hoe. Trong tích tắc hắn hiểu
hết. Anphoret Guytlich và băng Detlepho, Tonny Chó chết cùng một giuộc. Tarzan
nghiến răng. Chiều thứ bảy mọi học sinh đã đổ bộ xuống thành phố, không có một
nhân chứng. Khủng khiếp! Bọn Tonny đã điện trước một chiếc taxi hờm sẵn. Thằng
Guytlich thì ung dung bẻ khóa…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3