Tứ Quái TKKG (Tập 4) - Chương 04

BỐN: ĐỐI MẶT

Đối diện với khách sạn Cung Đình là một
phòng điện thoại. Tarzan nhấc máy gọi Gaby. Giọng Công Chúa hoan hỉ:

- Ủa, Tarzan hả? Mọi người đang nhắc đến
bạn đây. Chị Evi của mình rất hồi hộp mong được làm quen với bạn. Đồng ý chớ
Tarzan?

- Suỵt. Có chuyện rồi. Một tai nạn khủng
khiếp. Tôi muốn bạn đừng tiết lộ cho ai…

Hắn nặng nhọc kể cho Công Chúa nghe mọi
việc. Tiếng cô bé thảng thốt:

- Lạy Chúa, ai mà ngờ bọn chúng lại đốn mạt
và hèn hạ như vậy. Bạn định làm gì bây giờ?

- Tôi muốn biết địa chỉ của gia đình Eco?

- Mình có. Để mình đọc cho bạn nghe.

Tarzan nói trước khi gác máy:

- Tôi không muốn Gaby và hai thằng Kloesen,
Karl nhúng tay vào vụ này. Đây là… chuyện riêng. Nếu cần, tôi sẽ gọi điện.
Chào!

Hắn đã nói với cô bé thật cộc lốc. Có lẽ
hắn chưa bao giờ chuyện trò với cô bé một cách vô duyên như vậy. Nhưng biết làm
sao được, lòng hắn đang nóng như có lửa đốt, mặc dù gió ù ù dọc phố và tuyết
rơi lạnh buốt từ các mái nhà.

Hắn kéo khóa cổ áo blouson che kín tận cằm.
Rồi cắm đầu chạy.

*

Khu vực có biệt thự của gia đình Detlepho
Eco nằm khá xa. Đó là nơi tập tủng những căn nhà sang trọng mới xây dựng trong
vài năm gần đây.

Biệt thự số hai là ngôi nhà bảnh bao nhất phố. Gia đình Eco
sinh hoạt ở đó như những nhà quý tộc trước thế chiến nhưng kiến trúc ngôi nhà
thì “xịn” cỡ thời tương lai. Đằng sau những bức tượng kính cao ngất là những
tấm rèm màu da cam lộng lẫy cố tình kéo lấp lửng để khoe khoang giá trị bên
trong một cách hợm hĩnh.

Bể bơi lớn thật có… uy với những cầu nhảy
lát gạch men xanh lá cây. Ngoài thành bể bơi được phủ toàn cát biển. Rồi hàng
loạt chiếc ghế xen kẽ với một rừng cọ. Chưa kể một bar rượu với những chiếc ghế
cao trước quầy. Sau đó thì đến… vẹt, cả một bầy vẹt đủ màu đỏ, xanh, vàng uốn
éo trên một thanh ngang như làm xiếc. Chỉ thiếu mấy con khỉ chuyền trên những
cành cọ là ngoại cảnh ngôi nhà trở thành rừng Phi Châu.

Có ít nhất hai chục người lớn hoặc ngâm
mình dưới hồ bơi hoặc đung đưa thân thể ở quầy rượu. Họ gần như để nguyên mũ
nón của một cuộc hội hóa trang, cụng ly chúc mừng nhau và bơi lội tung tóe như
con nít. Tiếng cười hả hê vang tới ngoài đường.

Tarzan nhìn vào. “Gia đình Eco đang mở hội
hóa trang. Có điều không thấy thằng Detlepho”. Hắn nghĩ bụng như vậy và bấm
chuông trước cổng – một cái cổng… quý tộc, bằng cách khép mở tự động.

Một nhân vật của thời hoàng kim hiện ra với
quần đen ủi lòi li bén như dao, áo ghilê kẻ sọc, sơ mi trắng toát và thắt nơ ở
cổ. Ông này nhìn Tarzan qua đôi mắt lơ láo của một con cá có… hai chân trên bờ.

Tarzan lịch sự:

- Chào ông, cháu cần gặp Detlepho. Ông hãy
nói tên cháu là… Tarzan.

- Gặp… cậu cả hả, để tôi xem.

Dáng ông ta đi lên cầu thang cứng đơ như
nuốt phải một cái thước.

Năm phút trôi qua dài cỡ năm giờ.

Người quản gia không quay lại nhưng
Detlepho Eco đang từ cầu thang đi xuống. Gã đang nghĩ gì trong đầu? Lo sợ hay
khinh thị, Tarzan chẳng màng quan tâm. Detlepho đi đôi ủng cao tới mắt cá chân
làm từ loại da mềm mại nhất tiến lại gần.

Detlepho lên tiếng khi còn cách Tarzan ba
bước:

- Hình như tao đã gặp mày ở đâu. Mày đổi
tên đi, cái tên Tarzan nghe giống một con khỉ.

Tarzan gật gù:

- Ừ, có lẽ vậy. Hình như chúng ta gặp nhau
trong khu rừng của thành phố, nơi tôi đã dạy anh lẫn bạn anh một bài học nhớ
đời. Còn sau đó thì “tao ngộ chiến” liên tục ngoài nhà ga xe lửa.

- Mày nói sao? Mày nhầm lẫn mất rồi…

- Ồ, tôi làm sao nhầm được, dù lúc đó… anh
đã bịt kín mặt như một tên ninja.

- Mày muốn gì, Tarzan?

- Nói chuyện với anh một cách đứng đắn.

- Nội dung?

- Anh không có một chỗ khác để đối thoại
phải quấy sao?

Cậu cả Detlepho cười ngất:

- Chỗ nào nữa. Hay mày tưởng tao sẽ mời mày
vào dự tiệc chắc? Cái tướng của mày mà… Hay là mày muốn tao mời lên tận phòng?
Còn khuya nghe chưa nhóc… đừng làm tao phải nôn ọe ở đây. Nào, nói gấp đi, rồi…
cút.

Tarzan lẳng lặng lôi cái túi đựng thuốc lá
chứa bộ đồ nghề tiêm chích ra. Hắn nói từng tiếng một:

- Bây giờ tôi đề nghị một sự thỏa thuận.
Anh trả lại cái cặp hồ sơ của mẹ tôi và tôi giao anh túi dụng cụ anh đánh rớt,
được chớ?

- Mày… điên đến nơi.

- Nhưng không điên bằng anh. Detlepho, dấu
vân tay của anh còn nguyên trên dụng cụ tiêm chích. Nó sẽ là tang chứng trước
cảnh sát, nếu…

- Nếu… mày ngu xuẩn nghĩ rằng một thằng
ngon lành như tao lại đi xài thứ đồ bỏ này. Tao vẫn không hiểu mày lảm nhảm gì?

- Vậy mà tôi hiểu. Anh không xài thì bạn
anh xài. Thằng Tonny chứ ai. Dấu vân tay không của anh thì của nó. Tôi sẽ tìm
ra nó, và anh sẽ không vờ vĩnh nổi nữa đâu Eco?

Cậu cả nhếch mép tỉnh bơ:

- Ô kê, mày làm vụ đó đi. Tuy nhiên tao
tổng hợp các chi tiết giùm mày nghe: Mẹ mày bị một thằng đạo chích nâng nhẹ cái
cặp, đúng không? Có lẽ nó định dằn mặt mày một bài học nhập môn về lễ độ giang
hồ. Mày đang nghĩ trong đầu như thế, đúng không? Vì nghĩ như thế nên mày hi
vọng sẽ lấy lại cái cặp bị mất. Mày mò ở đâu được cái địa chỉ của tao để xin ý
kiến, đúng không? Trong khi tao lại không biết gì hết mới chết. Nhưng…

Detlepho nhún vai:

- Nhưng tao biết rằng trong các tiểu thuyết
hình sự thường có luật… im lặng. Mày đọc “Bố già” rồi chứ gì. Đó, vậy đó. Im
lặng là vàng. Nghe được gì thấy được gì cũng phải câm miệng. Không phải chỉ mày
câm mà các chiến hữu của mày cũng… nín nốt. Đó, vậy đó. Đây là tao đang nói
“tiểu thuyết” nghe nhưng ở ngoài đời cũng vậy, biết giữ mồm giữ miệng là đâu
lại vào đấy hết.

Trời đất, thằng Detlepho lợi hại thật. Gã
thành thạo đủ ngón nghề cỡ bậc thầy trong đám… xã hội đen. Đưa ra các điều kiện
từ trong một… cuốn sách. Mà lại rất sòng phẳng dù cái mặt cứ ngơ ngơ ngác ngác
theo kiểu con nhà lành. Gã xứng là một “kì phùng địch thủ” của Tarzan. Điểm lại
cách hành sự của gã mới thấy đáng gờm. Trước giờ, Tarzan chỉ theo dõi đối
phương chú chưa lần nào bị đối phương bám đuôi ngược lại. Thằng Detlepho có
“cái đầu” còn đáng nể hơn cả… Máy Tính Điện Tử.

Tarzan chỉ còn một nước đi tối hậu là… tấn
công:

- Nghe đây Eco! Đúng sáng thứ hai, tao sẽ
không có nhu cầu lấy lại cái cặp nữa, tao thông báo cho mày biết như thế. Còn
mày, chuẩn bị thứ hai làm việc với cảnh sát về hai tội: buôn bán ma túy và ăn
cướp. Xong.

Không gian đột ngột im lặng đến nghẹt thở.
Thằng Detlepho có vẻ chới với vì thấm đòn. Gã rít lên:

- Mày dọa dẫm tao phải không?

- Tao chỉ cảnh cáo mày và vẫn đợi mày trả
lời về điều kiện tao đã đưa ra…

- Ê, Tarzan. Tao nhẵn mặt mày ở lớp 10A.
Tao cũng biết mày là võ sĩ Judo có hạng, nhưng này… hình như mày có một con nhỏ
bạn khá đẹp, một con Gaby nào đó với một con chó nhép luôn cặp kè, đúng không?
Mày có thích con bé đó bị tàn phá nhan sắc bởi vỏ chai bể của một thằng say
rượu không? Mày có thích con bạn mày đang chạy xe đạp bất ngờ gặp tai nạn
không? Mày…

Tarzan sửng sốt. Hắn không nghĩ rằng một
thằng có bản lĩnh như Detlepho mà lại chọn cách trả thù tiểu nhân và bẩn thỉu
cỡ đó.

Tarzan cười gằn:

- Đây là những lời sau cùng của tao: Nếu mẹ
tao, nếu Gaby, nếu bất cứ bạn bè nào của tao và con chó Oskar gặp phải chuyện
gì, dù chỉ là tai nạn vặt, thì tao sẽ nghiền nát mày ra như cám. Tao đã nói là
làm. Và tao đã ra tay thì mày có sống được cũng sống dở chết dở.

Detlepho Eco lùi lại tái mặt. Gã đưa hai
ngón tay lên miệng huýt sáo như cầu cứu. Ngay lập tức người quản gia xuất hiện
liền trên cầu thang. Ông ta đủng đỉnh bước xuống.

- Đồ… du đãng vườn. Cút.

Detlepho rít qua kẽ răng nhưng gã khép mồm
ngay vì đôi mắt Tarzan lạnh tanh không biểu lộ một chút cảm xúc. Coi như cuộc
thương lượng thất bại, Tarzan bước ra khỏi cửa trong sự đề phòng của người quản
gia cúc cung tận tụy.

May phước cho Tarzan, hắn vô tình thu lượm
được một thông tin trời cho nhờ một giọng nữ văng vẳng từ phía hồ bơi. Thông
tin đó chẳng khác gì cái phao cứu sinh giữa lúc hắn sắp bị chết đuối:

- Detlepho, lại đây với mẹ đi con. Mọi
người đang chờ.

Tiếng của cậu cả nghe não nuột:

- Cảm ơn mọi người. Con đang đợi một thằng
bạn.

Đối với Tarzan, vậy là quá đủ dù cánh cửa
sắt đóng sầm sau lưng hắn một cách không thương tiếc.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3