Tứ quái TKKG (Tập 10) - Chương 01

TARZAN – NGƯỜI HÙNG

Tên thật của Tarzan là Peter Carsten, kẻ thành lập băng tứ
quái TKKG, đại ca của Karl, Kloesen, Gaby... mười sáu tuổi, đẹp trai, cao một
thước bảy mươi, sở trường Judo và võ dân tộc. Hắn đặc biệt thành danh với biệt
hiệu Tarzan nhờ là một vận động viên ngoại hạng của trường trung học trong các
môn bóng chuyền, điền kinh, riêng điền kinh, hắn có khả năng chạy nước rút và
phóng gọn lên cây trong một thời gian kỉ lục không thua gì Tarzan... người khỉ.

Tarzan mất cha từ thuở nhỏ, hắn đang học lớp 10A và nương náu
trong một trường nội trú ngoại thành nhờ đồng lương còm cõi của người mẹ làm
nghề kế toán. Hắn biết an ủi mẹ qua những thang điểm cao nhất ở hầu hết các môn
học. Hắn cũng biết đáp tạ hương hồn người cha kính yêu qua những cuộc phiêu lưu
mạo hiểm để chống lại cái ác còn diễn ra ở khắp mọi nơi. Hắn luôn luôn sôi sục
dòng máu hiệp sĩ và bao giờ cũng là kẻ có mặt đầu tiên ở chỗ hiểm nghèo nhất;
còn phải hỏi, hắn là đại ca của TKKG kia mà.

TKKG là gì ư? Nếu chúng ta viết tắt bốn chữ cái khởi đầu của
bốn nhân vật Tarzan, Karl, Kloesen, Gaby, chúng ta sẽ hiểu thế nào là tứ
quái. Tứ quái TKKG ba nam một nữ, trọng nghĩa khinh tài sẽ dẫn chúng ta tham
chiến vào những đặc vụ bất tận mà có khi chính chúng ta trong đời cũng đã trải
qua ít ra là một lần.

Nào, mời các bạn hãy đồng hành với Tarzan gia nhập cuộc chơi
thám tử thứ mười hai của TKKG.

KARL – MÁY TÍNH ĐIỆN TỬ

Được tuyên dương một cách thân mật là... Máy Tính Điện Tử,
Karl hơn mười lăm tuổi một chút, rất xứng đáng với vị trí quân sư trong tứ quái
TKKG. Hắn là bạn đồng lớp với Tarzan nhưng không lưu lạc trong trường nội trú
mà ở thành phố với gia đình. Họ của Karl là Vierstrein và có lẽ nhờ dòng họ
danh giá đó, hắn đã thừa hưởng của người cha, đang là giáo sư toán Trường đại
học tổng hợp, một trí nhớ hoàn hảo.

Máy Tính Điện Tử Karl trang bị ngoài cái đầu tinh quái của
một robot là cặp kính cận thị rất... trí thức. Hắn có dáng vẻ cao nghều và ốm
nhách như một cây sậy, thù ghét mọi sự xung đột về cơ bắp. Hắn đứng cạnh Tarzan
trong cuộc đối đầu với bạo lực bằng sức mạnh... máy tính điện tử của một vị
quân sư.

KLOESEN – TRÒN VO

Tên cúng cơm là Willi Sauerlich với ngoại hiệu Tròn Vo, vốn
là con trai thừa kế một gia tài khổng lồ của ông chủ nhà máy sản xuất kẹo
sôcôla có thường trực trong nhà chiếc xe Jaguar mười hai trục. Hắn sắp... mười
sáu tuổi.

Kloesen có tất cả tương lai trong tay và cũng sẵn sàng buông
tất cả trong tay chỉ vì mê Sherlock Holmes như điếu đổ. Hắn thực hiện ước mơ
thám tử của mình bằng cách nhất định trú ẩn cùng phòng với Tarzan ở trường nội
trú mặc dù mới đầu mẹ của hắn đã khóc hết nước mắt. Chỉ tội nghiệp cho Kloesen
một điểm: qua cái bụng to kềnh của một viên thịt băm Tròn Vo thường xuyên ngốn
kẹo sôcôla, hắn chưa bao giờ vượt quá điểm hai trong môn thể thao. Nhưng có hề
gì với Tròn Vo Kloesen, mỗi lần sát cánh cùng Tarzan, hắn đã dám can đảm lao
vào những cuộc đụng độ nhất sinh thập tử.

Hắn đúng là một anh hùng bất đắc dĩ của TKKG.

GABY – CÔNG CHÚA

“Người phụ nữ” duy nhất trong tứ quái TKKG là “công chúa”
Gaby Glockner năm nay mới mười lăm tuổi.

Tóc vàng, mắt xanh, hành mi dài, chiếc răng khểnh khiêu
khích... cô bé Gaby đã từng làm đại ca Tarzan trở thành... thi sĩ như chơi sau
những cuộc phiêu lưu rùng rợn đến... xiêu lòng. Giống trường hợp Karl, cô công
chúa lớp 10A sống cùng cha mẹ trong thành phố nhưng tâm hồn thì lãng mạn tới
chân mây.

Này nhé, cha của Gaby là thanh tra hình sự, mẹ là chủ tiệm
bán thực phẩm nên việc cô bé mê truyện trinh thám và nấu nướng giỏi là đương
nhiên. Vấn đề quan trọng hơn là chỗ khác, với chức vô địch bơi ngửa trường
trung học và đứng đầu môn tiếng Anh trong lớp, cô đã góp phần không nhỏ làm cho
bốn chữ TKKG trở nên huyền thoại của lứa tuổi mới lớn trong hành loạt đặc vụ bí
mật.

Sẽ thật là thiếu sót nếu không nhắc đến Oskar. Con chó trắng
khoang đen giống truyền thống Tây Ban Nha của Gaby đã khiến thế giới loài chó
sửng sốt bằng những chiến công không thua kém cô chủ chút nào. Chính con chó
Oskar của Gaby đã từng “hạ” một anh chàng bec-giê khổng lồ trong một trận đánh
vô tiền khoáng hậu trước đó.

Nào, chúng ta hãy cùng theo dõi hành trình của con Oskar khôn
ngoan cùng cô chủ Gaby có biệt danh Công Chúa trong chuyến viễn du thứ mười của
Tứ quái TKKG.

MỘT: GÃ MŨI Ó

Tarzan gõ cửa phòng thư ký hiệu trưởng. Sau lưng hắn
là thằng Tròn Vo, hai đứa cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên vì chưa biết cô
Meerbott triệu hồi bọn chúng vì chuyện gì. Tiếng gõ cửa lượt thứ năm vừa kết
thúc thì cô Meerbott ló đầu ra. Coi, cô thư kí có cái cổ dài nhất trong các
giáo viên của trường nội trú liếc chúng chỉ bằng nửa con mắt, một con mắt rưỡi
còn lại cô ta dành cho thầy hiệu trưởng ngồi phía trong chứ còn ai. Giọng cô
Meerbott khàn khàn:

- Có chuyện gì vậy?

- Thưa cô…

- À à, tôi nhớ rồi. Đáng lẽ em và Willi Sauerlich được nghỉ cuối tuần,
nhưng do thầy giáo bên rạp xiếc Sarani có đề nghị “giao lưu” về mặt giáo dục
nên chúng tôi đành phải cử bốn học sinh khá nhất qua dự giờ học với các bạn
trong đoàn xiếc…

Cái nhìn của Tròn Vo hình như sắp sửa lạc thần. Nó lắp bắp:

- Cô vừa nói bốn học sinh… khá nhất? Chẳng lẽ có cả em trong đó…

- Thì có cả em chứ sao. Bốn cô cậu là một nhóm ngon lành mà. Bởi vậy cũng
có du di tí chút cho trường hợp em đó, Willi. Tôi xin nhắc
lại, Gaby Glockner, Karl Vierstein, Peter Carsten và Willi Sauerlich. Đây là đề
nghị có tham khảo ý kiến của thầy hiệu trưởng, hay em muốn được nghe chính ông
hiệu trưởng giải thích, Willi?

- Ồ… Không, em xin… thi hành!

Vẫn cái giọng khàn khàn, cô Meerbott nhanh
chóng trút lệnh cuối cùng:

- Nhớ nhé, tôi muốn sáng sớm thứ hai, hai
em phải trình diện để ăn sáng ở trường. Rõ chứ?

Cô Meerbott sốt ruột liếc nhìn vào chiếc
đồng hồ trang sức treo lủng lẳng trên sợi dây chuyền bạc trước ngực. Bữa trưa
nay có thịt hầm ăn với mì ống Italia, cô chẳng muốn chậm chân tí nào.

Hai quái khép chân cái rụp để tạm biệt cô
thư ký cau có theo
kiểu nhà binh. Được rồi, chơi với những thằng nhãi bên đoàn xiếc cũng là một
điều thú vị. Dẫu gì thì máu phiêu lưu của TKKG cũng khá thích hợp với những con
thú hung hãn từ những cánh rừng rậm khắp thế giới bị khuất phục bởi một cái…
rạp. Phải “phỏng vấn” đời riêng của những chú mãnh sư hoặc những chú voi nòi
Mamút đó mới được. Loài vật có thừa sự tích của chúng. Nếu không rạp xiếc
Sarani còn gì là quái dị cơ chứ?

Trong căn phòng ấm cúng của “Tổ đại bàng”,
Tròn Vo chỉ còn thắc mắc một chi tiết cuối cùng:

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

- Chuyện “đại sự” duy nhất bữa nay là: tao,
học sinh khá đối với nhận xét của cô… cổ dài. Ái chà, ban giám hiệu nhà trường
có vẻ lú lẫn đến nơi rồi, họ cho rằng thang điểm một tương đương với “number
one”.

Tarzan xỏ đôi giày thể thao:

- Thôi, chuẩn bị “gô” là vừa. Về nhà mày rồi tính, nhưng trước hết tụi mình
cần phải ra tiệm kiếm một bó hoa tuyệt đẹp để mày có dịp bày tỏ lòng hiếu đễ
đối với thân mẫu.

Mặt Kloesen cảm động thấy rõ. Suốt một tuần mẹ nó chỉ chờ phút hai mẹ con
hội ngộ nhau. Tarzan lại nhắc nhở đúng lúc. Nó tranh thủ nhét vào túi áo năm
phong sôcôla.

- Ôi, tao nhớ “bà già” tao quá…

Tarzan thở dài ngao ngán:

- Bỏ năm phong sôcôla ra! Sắp về đến kho sôcôla rồi mà mày còn “tham sân si”
như vậy thật hết biết. Mẹ mày mà biết mày ú nụ ra vì kẹo là bà ấy sẽ khóc suốt
một tháng. Giá mày bớt ăn đi một chút, tao sẽ kính trọng mày đó.

Tròn Vo chán nản trề môi. Nó đau khổ cất mớ kẹo bị phát hiện vô tủ.

- Không dám đâu, thưa đại ca. Đại ca làm ơn cất giữ lòng kính trọng của
mình vô ngăn túi đi. Tao chỉ cần mày coi tao là “chiến hữu” cũng đủ.

Nó bệu bạo chụp mũ len lên đầu và khoác áo thật dày. Bên ngoài gió lạnh ơi
là lạnh.

*

Hai quái nhắm hướng thành phố mà đạp. Tiếng Tarzan át tiếng gió ù ù:

- Ghé qua siêu thị, Kloesen!

Tròn Vo thở dốc:

- Đại ca hồi tâm rồi phải không?

- Mày nói cái gì hả mập? Ghé siêu thị để mua hoa chớ không phải sắm sôcôla
cho mày đâu.

- Vậy thì đại ca chẳng tốt lành gì, nhưng thằng Kloesen này cũng chẳng cần.
Đại ca nên nhớ rằng chú tài xế Georg thường xuyên “thủ” kẹo ngọt cho tao và chị
bếp thì… hà hà, luôn luôn để dành những món ăn béo bổ…

Tarzan ngao ngán nhấn bàn đạp. Cái thằng đến chết vẫn còn… mê ăn. Coi,
trước mặt chúng đã là siêu thị “Đế Vương” với những gian hàng hiện đại nằm trên
một diện tích rộng mênh mông. Kế bên siêu thị là bãi đậu xe có thể chứa ít nhất
hai trăm chiếc xe hơi.

Tarzan nhảy xuống xe. Hai thằng thừa kinh nghiệm để khóa cẩn thận. Chúng
yên tâm quàng vai nhau đi về phía cửa kính.

- Xoảng…

Một âm thanh gãy đổ vang lên. Ngay chỗ hai thằng vừa mới dựng xe đạp chớ
đâu xa. Tarzan quay người lại tức thì. Ê, chiếc xe đua yêu dấu của hắn đang nằm
chỏng gọng dưới đất, còn người đàn ông làm đổ xe vẫn tỉnh bơ mở khóa xe của gã
chẳng thèm ngoái lại, nói chi chuyện dựng dậy.

Tròn Vo giậm chân thình thịch:

- Người gì kì quá hà!

Tarzan bay chớp nhoáng theo gã đàn ông lúc gã buộc xong cái thuổng mới
toanh vào cái đèo hàng và định phóng đi. Hắn chụp vào yên xe và ghì lại.

- Đứng lại…

Người đàn ông lảo đảo chống một chân giữ thăng bằng. Mắt gã trợn ngược:

- Mày muốn chết hả?

- Không dám đâu, thưa ông. Tôi rất muốn… sống. Và bởi muốn sống nên tôi đề
nghị ông coi lại cái xe nằm chỏng gọng của tôi.

Gã đàn ông đồ sộ như một cỗ xe tăng. Ngoài bộ quần áo bảo hộ lao động lấm lem,
gã khoác một chiếc áo blouson nhờn mỡ. Bộ mặt gã xám xịt như màu củ khoai tây
kèm theo cái trán thấp chứa cặp mắt rắn. Nhưng nổi bật hơn hết vẫn là cái mũi
khoằm khoằm. Cãi mũi của một con ó.

- Mày bỏ tay khỏi xe tao, nghe chưa?

- Không!

- Đừng làm tao giận dữ, tao có thể đạp lên xe mày một lần nữa đấy…

- Xin mời!

Gã Mũi Ó giật mạnh cái xe khỏi tay Tarzan. Hắn buông
yên sau không hề do dự. Nào, hãy coi gã lãnh đủ. Cú té ngã do mất đà đã nện
phần mông của gã xuống nền đất đau điếng. Nếu Tarzan không nhanh chóng chụp xe
gã lại thì có lẽ số phận cái xe cũng chẳng hơn gì.

- Ông rõ rồi chứ, đáng lẽ ông cần phải hành
động giống như tôi trước xe cộ của người khác.

Gã Mũi Ó đứng lên gầm gừ:

- Mày phải… tử!

- Thận trọng chút đi ông. Đã có lắm kẻ gạ
choảng nhau với tôi rồi lại hối không kịp đó!

A, Kloesen đã ở sau lưng gã hồi nào với hai
tay chống nạnh. Chưa hết, các bà nội trợ vừa bước ra khỏi siêu thị đã… dàn quân
thành một vòng tròn hiếu kì. Gã Mũi Ó thay đổi thái độ như chong chóng. Gã rít
khẽ:

- Thôi được. Để tao coi lại.

Tarzan nói thật độ lượng:

- Chỉ tróc sơn một chút thôi, không sao.
Chỉ có điều, ông phải xử sự cho hợp lẽ.

Gã Mũi Ó cười như điên khùng:

- Mày đáng bị cho cọp ăn thịt. Cầu cho mày
ngã gãy cổ với cái xe khốn khiếp đó.

Một lần nữa gã lại thay đổi thái độ khiến
hai quái bàng hoàng. Trời ạ, gã nguyền rủa một câu mới căm hận làm sao.

Kloesen nhìn theo bóng gã:

- Tên Mũi Ó này thật đáng ghét.

Tarzan trầm ngâm:

- Cặp mắt rắn của gã đầy… vấn đề. Long lên
rồi dịu lại rồi lại long lên. Có lẽ gã vừa làm một chuyện gì mờ ám và sợ đám
đông phát giác?

- Lại còn cái thuổng cáu cạnh gã mới sắm
nữa chớ! Chẳng lẽ gã định đào hàng loạt cái hố trên những con đường tối để phục
kích mọi người?

- Cũng có thể lắm chớ Tròn Vo!

- Thôi, mặc kệ gã. Mình vô siêu thị đi đại ca.

Thằng mập nhét nhanh một thanh sôcôla vô
miệng khiến Tarzan trợn mắt. Coi, kẹo nó giấu ở đâu mà có cỡ vậy kìa?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3