Tứ quái TKKG (Tập 6) - Chương 01

MỘT: NÉM ĐÁ GIẤU TAY

Giờ ra chơi chấm dứt. Hồi chuông “tử thần”
đã vang lên. Tại sao lại gọi là… tử thần? Bất cứ học trò nào của lớp 10A cũng
hiểu ngầm rằng thần chết ở đây không ai khác hơn là bà giáo Fredrich Raulo dạy
môn tiếng Anh mới đổi về. Cách kiểm tra bài tập của bà khiến đám học trò cảm
thấy tiếng Anh là thứ ngôn ngữ đáng ghét nhất.

Bà Raulo dễ… sợ như thế mà sao Tarzan vẫn
đứng tần ngần ở sân trường. Gần một ngàn học sinh đã lũ lượt vào lớp, trừ hắn…

Hắn nhìn cổ tay trống trơn của mình nói như
muốn khóc:

- Mày thấy cái đồng hồ sinh nhật của tao
không hả Tròn Vo?

- Ừ… ừm, đợi tao nuốt… xong đã. Ừ… ừm xong
rồi. Giờ thì xin báo cáo với đại ca, tao sực nhớ là mày đã bỏ nó trên cái ghế
dài trong giờ thể thao, đúng không? Cũng nhờ tháo cái đồng hồ ra mà đại ca phá
kỉ lục ở môn đẩy tạ… ừ… ừm, nhớ chưa?

Cảm ơn trời đất và cảm ơn… thằng mập. Mắt
Tarzan sáng rực. Hắn quay đi và biến mất nhanh như sóc.

Còn phải hỏi, cái đồng hồ bị mất chính là
quà sinh nhật tuyệt vời mà mẹ Tarzan đã tặng hắn nhân ngày sinh lần thứ mười
sáu. Hắn có bổn phận phải giữ gìn nó như giữ gìn gia bảo. Hai phút trước đó,
chỉ vì muốn nâng thành tích đẩy tạ thêm 25 centimet, hắn đã quên bẵng thứ của
gia bảo dính ở cổ tay mình.

Hắn chạy vòng quanh khu vườn dành cho giáo
viên để đến sân vận động của trường nội trú dù địa điểm chiếc ghế dài chỉ cách
chỗ hắn và Kloesen vừa đứng nói chuyện khoảng năm trăm mét đường chim bay. Bởi
lẽ mọi học sinh không được bước vô vườn giáo viên với bất cứ lý do gì.

Phước ba đời cho Tarzan, cái đồng hồ vẫn
nằm y xì trên ghế. Tuy nhiên lộ trình chạy của hắn lần này không y xì như cũ.
Hắn quyết định làm nhân vật đầu tiên chạy xuyên qua vườn giáo viên. Coi, khu
vườn yên lặng như tờ, chắc chắn không học sinh nào dám bước vào. Giờ này, bà
giáo dạy tiếng Anh Raulo có lẽ đang đi lại, tay lăm lăm cây thước kẻ…

Tarzan đã lọt vào vườn hoa và băng mình qua
các bụi cây rậm rạp che khuất tầm nhìn. Ngay khúc ngã ba đường, hắn tự nhiên
khựng lại, hình như hai cánh tay vung vẩy của hắn vừa chạm vào một vật đang cử
động.

Trời ạ, Tarzan hoảng hốt la lên:

- Lạy Chúa, cô… Muybo. Em… xin lỗi.

Trước mặt hắn là cô giáo Muyle Borenlo
thường được gọi thân mật là Muybo, ba mươi tuổi, đã ly thân và có một đứa con
trai, cô đang úp khuôn mặt xinh đẹp trong lòng bàn tay run rẩy. Có lẽ cô đã
khóc khá lâu, bằng cớ là chiếc khăn tay màu trắng ướt sũng.

- Lỗi tại em phải không cô Muybo? Em đã đâm
sầm vào cô…

Tarzan lắp bắp, nhưng hắn biết rằng hắn
không phải là thủ phạm làm rơi những giọt lệ của cô giáo. Ai? Có thể là chuyện
gia đình chăng?

Cô Muyle Borenlo lắc đầu. Giọng nói cô như
người bị sổ mũi:

- Về lớp học nhanh đi, Tarzan. Cô… không
sao đâu.

Tarzan lưỡng lự. Tuy nhiên chẳng còn lý do
nào giữ hắn lại vườn giáo viên. Cô Muybo dạy cách phòng học hắn một dãy. Còn
tại sao cô lại biết rành biệt hiệu Tarzan của hắn? Dễ ợt, ngoài hắn ra còn có
ai nổi tiếng là vận động viên thể thao số một của trường này…

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

*

Hắn mở cánh cửa lớp với tâm trạng nặng nền
hơn bao giờ hết.

Bà giáo Fredrich Raulo đang đợi hắn. Tiếng
bà the thé:

- Em vừa ở đâu về hả Carsten?

- Thưa cô, em để quên cái đồng hồ ở sân vận
động…

- Về chỗ. Tôi không muốn nghe bất kì sự
giải thích nào. Với tôi là… đúng giờ, hiểu chưa?

Tarzan ngồi xuống ghế. Hắn ngán ngẩm ngắm
cây thước kẻ đang đập cồm cộp trên bảng. Bà giáo Raulo hoàn toàn trái ngược với
cô Muybo khả ái, bà cẩu thả và xấu xí như một con quạ đeo kính gọng sừng.

Không chỉ Tarzan coi bà Raulo là… xấu xí.
Mọi học sinh lớp cậu có lẽ đều đồng ý như vậy. Raulo luôn luôn bước lên bục
giảng với một bộ mặt lạnh như nước đá, thù hận học trò như kẻ thù. Đặc biệt, bà
“quan tâm” ra trò đối với các nữ sinh yểu điệu, trong sổ tay của “tử thần” tất
nhiên phải có mặt ba cô bé xinh đẹp Loro, Stenla và Gaby. Nhất là… Gaby.

Bà Raulo căm ghét con gái từ bao giờ, không
ai biết được. Chỉ biết rằng cô hoa khôi của trường nội trú Gaby Glockner là mục
tiêu ưu tiên để trút mọi bực dọc trong ngày.

Nào, hãy coi bà Raulo trả các bài kiểm tra.
Điểm 1 và 2 hầu như chiếm đa số, trời ạ.

Tiếng thằng Karl thì thầm:

- Không đứa con gái nào quá 3 điểm. Bài “Kể
một câu chuyện bằng tiếng Anh” này quá dễ phải không Tarzan? Tao 8 điểm.

- Tao cũng vậy. Ngó thằng Kloesen đang cười
tít mắt kìa, có lẽ lần đầu tiên trong đời nó thấy nhiều người học dở ẹt đến
thế. Hai điểm muôn năm như nó đã được xem là… thành đạt.

- Ê, bà ta vốn nghiêng… tình cảm về đám nam
nhi tụi mình mà. Ủa…

- Sao hả Karl?

- Công Chúa khóc!

Ái chà, Tarzan quay qua dãy bàn nữ. Mái tóc
vàng của Gaby xõa về phía trước, chỉ thấy đôi vai cô bé rung lên. Trong một
giây Tarzan có cảm giác hắn đang buốt ngực. Quả thực hôm nay là một ngày chẳng
tử tế gì, mới tức thì đây hắn đã chứng kiến lần lượt hai… phụ nữ rơi nước mắt.

Hắn hỏi thật ngỡ ngàng:

- Sao vậy Gaby?

Cô Công Chúa của TKKG gượng gạo giơ bốn
ngón tay với nụ cười méo xệch. Có nghĩa là… bốn điểm. Chúa ơi, Gaby mà bốn điểm
thi tương đương cảnh trời sập. Hắn cần chi phải thắc mắc, môn tiếng Anh đối với
Công Chúa như món kẹo sôcôla hấp dẫn của Tròn Vo. Chưa bao giờ cô bé dưới điểm
10. Cả trường nội trú này ai lại không biết Gaby Công Chúa là vô địch ngoại ngữ
lẫn môn bơi ngửa?

Đúng là một tiết học đẫm lệ dành cho… con
gái.

*

Giờ giải lao, Tứ quái mở phiên họp ngay.
Công Chúa phát biểu trước sau khi chuyền cuốn vở cho ba chiến hữu:

- “Diễn tả chưa đủ ý, nội dung thiếu chính
xác, văn phong không phù hợp với yêu cầu đề bài”, mình không tưởng tượng nổi
trước một lời phê như vậy.

Mặt Tarzan sa sầm:

- Với bà giáo Raulo thì cái gì cũng có thể
xảy ra. Bà ta…

Máy Tính Điện Tử cũng nhăn nhó:

- Tôi không hiểu nổi tại sao Gaby phải gánh
chịu sự bất công vô lý cỡ đó. Rõ ràng trình độ Anh văn của mình và Tarzan đều
thua sút Gaby nhưng…

Tròn Vo nhún vai như một… ông thầy đầy kinh
nghiệm:

- Có hai cách để hiểu vấn đề. Thứ nhất, một
con quạ đeo kính gọng sừng làm sao mà ưa được những con chim vành khuyên, bà
Raulo chỉ khoái đám con trai thôi, nhưng trừ thằng Kloesen bụng bự lùn tịt. Thứ
hai, chúng ta có thể đưa bài tập của Gaby cho cô giáo phụ đạo của tôi xem thử.
Cô Muybo… được chớ?

Karl Máy Tính reo lên lập tức:

- Quá được là đằng khác. Cô Muybo là một
trong vài giáo viên xuất sắc của trường. Có lẽ nhờ sự phụ đạo của cô mà mày có
một ý kiến đáng ngả mũ…

Gaby cau mày:

- Đừng ghẹo Kloesen như vậy. Mình rất đồng
tình với bạn Kloesen về đề nghị vừa rồi. Cô Muybo thừa công bằng để đánh giá.
Bạn sẽ giúp mình đưa bài làm này cho cô Muybo thật hở… Tròn Vo?

- Ờ, ờ…

Mặt thằng mập nghệt ra vì… lòng hào hiệp.
Nó lim dim mắt ngắm đại ca Tarzan đang gật gù:

- Tốt. Tao sẽ cùng đi với mày. Không phải
chỉ vì công việc của Gaby mà còn bởi…

Tarzan nói:

- Hồi nãy trong vườn giáo viên tao có gặp
cô Muybo khóc nức nở.

- Sao vậy?

Trước vẻ ngạc nhiên của ba quái, Tarzan kể
vắn tắt câu chuyện bằng một giọng khá não nùng. Công Chúa lặng người đi, nỗi
buồn được chia sẻ của cô bé quá trẻ con so với giọt lệ chịu đựng âm thầm của cô
giáo.

Gaby lắc đầu quầy quậy:

- Biết ngay mà. Lớp cô Muybo dạy nổi tiếng
là một lớp du đãng. Thầy hiệu trưởng đã nhận xét như thế.

Tarzan vẫn chưa hết băn khoăn:

- Lỡ cô Muybo chỉ tủi thân vì chuyện… gia
đình thì sao?

- Không có giả thiết đó. Tại bạn không phải
là thành viên của lớp ấy nên chưa biết. Này nhé, bọn học sinh trong lớp đón cô
Muybo bằng cách ngồi quay lưng lên bảng không thèm nhúc nhích, chúng còn đồng
loạt cười ầm khi cô nói, chưa kể khi ra bài tập, chúng nhất định đình công
không chịu làm. Cô Muybo phải làm gì bây giờ?

Kloesen Tròn Vo xen vào:

- Có tới hai mươi tư thằng tồi trong lớp.
Chúng từng nhốt cô giáo ngoài hành lang bằng một ổ khóa riêng.

Đúng lúc Kloesen vừa dứt lời, Tarzan nghe
thấy tiếng động sau cánh cửa. Nhưng hắn cứ tỉnh bơ không thèm liếc nửa con mắt.

- Phải có thằng cầm đầu, đúng không các
bạn? Theo mày là ai hả quân sư?

Máy Tính Điện Tử bóp trán chưa tới… ba
giây:

- Detlepho Becghe và Casin Drechsen. Tao
chắc là hai thằng đê tiện này.

Mặt Gaby trở nên nghiêm trọng. Cô bé mở to
cái nhìn xanh biếc về phía khe cửa. Tarzan nói thật rổn rảng cố tình cho kẻ
giấu mặt nghe rõ từng lời:

- Không ai dám chống lại thằng Becghe và
Drechsen để chúng tha hồ chỉ huy bọn hèn nhát khủng bố tinh thần cô Muybo. Đẩy
một cô giáo hiền dịu vào chân tường là hành động du côn.

Kẻ giấu mặt đã lộ diện. Nó rít lên như rắn
độc:

- Nói tiếp đi chớ đại ca TKKG. Tao, thằng Drechsen du côn đây.

Tarzan quay lại:

- Chứ sao. Không những mày mà cả thằng Becghe nữa. Tụi bay chỉ giỏi ăn hiếp
những người hiền lành.

Mắt thằng Drechsen trợn ngược. Coi, thằng nhãi lớn tồng ngồng cỡ mười tám
tuổi với thành tích hai lần ở lại lớp: một lần ở cấp 1 rồi một lần ở cấp 2.
Drechsen thành danh du đãng không chỉ bởi những điếu thuốc đốt trên môi liên
tục trong giờ giải lao, mà còn bởi thứ vũ khí bí mật giấu trong túi nó. Một bàn
tay sắt giống như cái găng da quyền Anh dành để hạ đối thủ lúc cận chiến. Nó
vốn là một “tiểu sát tử” của trường này.

Ê, lúc này hai nắm đấm của nó đang được chống vào hông.

- Mày muốn nếm mùi bàn tay sắt của tao mà Tarzan.

Tarzan cười khẩy:

- Vì cô giáo Muybo tao xin sẵn sàng. Nhưng chúng ta cần có một bãi cỏ…

Drechsen không ngớt gầm gừ:

- Chà, hảo hớn nhỉ. Hãy đặt sẵn một giường cấp cứu trong bịnh viện. Tao…

- Ôkê, nhưng mày đang ở trong lớp tao, không phải sào huyệt của mày. Mời
mày ra ngoài, nếu không thì…

- Đồ… điên khùng. Rồi tao sẽ hướng dẫn cho mày bài tập Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Drechsen búng tay cái chách. Nó ngửa miệng đón điếu thuốc văng ra từ túi áo
và bước đi khệnh khạng. Thằng mập Kloesen có công việc tức thì. Nó đóng cửa kín
mít.

Tarzan tuyên bố cụt lủn:

- Đã đến tiết Đức văn. Tôi đề nghị ba giờ rưỡi chiều nay gặp nhau ở nhà
Gaby.

*

Sau bữa ăn trưa, Tarzan kẹp hết bốn bài kiểm tra Anh văn vào một cái cặp hồ
sơ. Một công hai việc, thằng Tròn Vo cũng có giờ học thêm với cô Muybo. Hai giờ
đúng, hai kẻ có máu phiêu lưu lấy xe đạp tiến vào thành phố.

Cô Muybo sống ở một khu định cư mới, trong ngôi nhà nhỏ có cửa sổ sơn xanh.
Khu vườn xinh xắn được bao quanh bởi hàng rào. Kế một chiếc xích đu, một nhóc
con thật dễ thương đang lăn lộn với con chó chăn cừu mới chừng sáu tháng tuổi.

Tròn Vo la lên thật hào hứng:

- Chào Macco và… Benlo!

Chú nhóc con Macco có vẻ hài lòng. Chú ẵm con chó lại gần cái bụng… sôcôla
của Kloesen tíu tít:

- Phải chào cả hai… người nghe. Con chó Benlo khôn như người vậy đó.

Tarzan ngẩn ngơ ngắm chú nhóc. Trời ạ, thằng bé có cặp mắt xanh mơ mộng cực
kì và mái tóc đen nhánh. Có lẽ chú thừa hưởng cặp mắt của mẹ Muybo và mái tóc
của người cha đã ly thân.

- Benlo không cắn đâu anh Kloesen. Anh bế nó đi, nó liếm mặt coi ngộ lắm.

Tội nghiệp cho thằng mập Kloesen. Nó vốn
không thích chó chút nào cũng phải đưa hai tay đón nhận. Nó thừa hiểu con Benlo
sẽ chỉ liếm tập trung quanh cái miệng của nó. Còn phải hỏi, cái miệng đầy mùi
sữa bơ và đồ ngọt kia mà.

Bây giờ thì chú nhóc Macco bắt đầu thắc mắc
về sự có mặt của Tarzan:

- Anh tên là gì vậy?

- Peter!

- Anh cũng đến mẹ em học thêm như anh Willi Sauerlich hả?

- Không, anh chỉ muốn nhờ mẹ em một công việc.

Hắn đưa cao xấp hồ sơ ghim bốn bài tập tiếng Anh cho chú nhóc quan sát.
Đúng lúc đó cô Muybo hiện ra trên ngưỡng cửa. Cô hơi bối rối khi nhìn thấy Tarzan.

- Chào cô Muyle Borenlo!

- Mời các em vào trong nhà.

Hành lang mát mẻ dễ chịu. Cửa vào bếp để
ngỏ. Một bà cụ chừng sáu mươi đang xếp lại chồng đĩa chén. Có lẽ bà là mẹ của
cô giáo Muybo vì cho dù thời gian chênh lệch tới ba mươi năm, cô Muybo vẫn giống
bà như tạc. Đôi mắt bà cũng đỏ hoe. Chúa ơi, bà cụ mới khóc ư?

Cô Muybo đi vào trước, cô không dẫn hai
quái vào phòng làm việc mà sang phòng khách. Căn phòng được sắp xếp một cách
nghệ sĩ, nhưng Tarzan
không còn lòng dạ nào để nhìn. Hắn bàng hoàng liếc về ô cửa sổ lớn sau chỗ đặt
cây kiểng trông ra vườn.

Coi, kính cửa sổ vỡ tan tành.

Cô Muybo thở hắt:

- Phòng làm việc của tôi còn tệ hại hơn
nhiều. Đủ loại đá đã bay qua cửa sổ như một trận động đất.

Tarzan lẫn Tròn Vo há hốc miệng trong khi
cô giáo nghẹn ngào:

- Các em ngồi… xuống đi!

- Tại sao…

- Chuyện xảy ra sáng nay, khi mẹ tôi cùng
bé Macco vào thành phố mua hàng hóa. Hình như có những kẻ nào đó không ưa sự có
mặt của tôi trong ngôi nhà này, mà tôi có làm điều gì xấu cho ai bao giờ. Các
em ạ, tôi có cảm tưởng mình đang là nạn nhân của một cuộc khủng bố…

- Khủng bố?

- Đây không phải là sự cảnh cáo lần đầu,
các em hiểu không? Hôm chủ nhật, cửa sổ bếp bị ném vỡ khi cả nhà đi vắng. Thứ
hai, cần ăng-ten trên xe hơi của tôi bị bẻ gãy. Chưa nói đến hai lần liên tiếp trong hai buổi
tối, tôi nhận được những cú điện thoại nặc danh chửi rủa mình bằng những lời lẽ
không thể kể ra cho các em. Lần nào cũng giọng một gã đàn ông. Gã đã che giấu
tiếng của gã khiến tôi không sao nhận ra.

- Cô không báo cảnh sát biết sao?

Cô Muybo nói như sắp kiệt sức:

- Tôi đã báo. Nhưng họ làm gì được bây giờ,
tất cả chỉ là sự ẩn mặt và đe dọa…

- Còn… chồng của cô. Ông ấy không giúp đỡ
gì cô ư?

Mặt cô Muybo xanh mét:

- Chúng tôi đang ở trong tình trạng ly
thân. Và… có lẽ ba của Macco không sống ở đây…

Tarzan cảm thấy choáng váng. Sáng nay,
người phụ nữ dịu dàng này đã khóc nức nở trong vườn giáo viên để rồi đến buổi
trưa cô lại hứng chịu những tai ương khác. Tại sao đời cô Muybo chỉ toàn những
mảnh vỡ?

Hắn chưa kịp nghĩ được một câu an ủi thì cô
Muybo đã gặng cười:

- Nào, giờ thì đến phiên các em. Tarzan đến
thăm cô có chuyện gì vậy?

Tarzan ấp úng:

- Về một chuyện bất công trong việc chấm
điểm, thưa cô!

- Đưa tôi coi nào, à, môn tiếng Anh do cô
Raulo mới đổi về dạy hả?

- Dạ, em gom hết bốn bài kiểm tra một lượt.
Nhờ cô đọc qua cho tụi em. Trừ Kloesen bị điểm thấp còn em và Karl đều 8 điểm.
Em không hiểu sao Gaby Glockner, xuất sắc nhất về Anh văn trong lần thi sinh
ngữ năm ngoái ở trường mình lại chỉ có… 4 điểm?

- Gaby hả? Tôi biết cô bé đó. Cô bé xinh
đẹp làm sao.

Tarzan định nói thêm. Rằng Gaby đã rớt nước
mắt như cô vậy, nhưng hắn yên lặng, vì cô Muybo đã cúi đầu xuống hết bốn bài
tập. Hắn đành giả vờ nhìn ra cửa sổ cho đến khi cô ngước mặt lên:

- Cô giáo Raulo của các em đã sai lầm. Rõ
ràng bài của Gaby Glockner rất xuất sắc, bỏ xa các bài kia. Tôi rất lấy làm
tiếc Tarzan ạ, nếu tôi chấm thì có lẽ em chỉ được 6 điểm, bài của Karl có khá
hơn một chút. Nhưng Gaby thì… xứng đáng 10 điểm.

Tarzan cười sung sướng:

- Tuyệt vời, cám ơn cô. Tụi em chỉ cần sự
công bằng. Tụi em không muốn bị lừa dối bởi cách chấm điểm thiên vị làm sai lạc
kết quả học tập của mỗi người trong tụi em.

Cô Muybo nhíu mày chỉ trong… một giây:

- Tôi sẽ nói chuyện lại với cô Raulo. Các
em cứ để những cuốn vở lại đây. Còn… Kloesen, bài làm có 2 điểm không buồn sao
mà… vẫn cười?

Được hỏi đến, thằng mập toe toét miệng:

- Có gì đâu, thưa cô. Bạn bè là trên hết. Vả lại em tin ở sự
chỉ dạy của cô mà.

Đúng là nó tin ở sự chỉ dạy của cô Muybo. Nó hồn nhiên ở lại học phụ đạo.
Riêng Tarzan, hắn phải về ngay ký túc xá dù giữa trưa nắng gắt.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3