Quỷ vương kim bài sủng phi - Chương 148 - 149

Chương 148: Lòng lang dạ sói

Lời
này từ trong miệng Đằng Nguyên trưởng lão nói ra, quá mức
vô tình, đương nhiên là như vậy rồi. Trong quan điểm của
hắn giá trị chính là như thế, ở suy nghĩ của Đằng Nguyên
trưởng lão, đời người chính là một loại hàng hoá mua bán bằng
giá. Ngươi muốn hiểu biết về cổ, tốt không thành vấn đề, vậy thì dựa
theo quy của Tường tộc làm tới.

Chẳng
qua là lời này nghe tới tai Tháp Cát Cổ Lệ, thì là một loại thờ
ơ vui sướng khi nhìn thấy người ta gặp hoạ. Nếu như tam quan* (ba cửa ải) thật khó như vậy,
Phượng Thương ngộ nhỡ ở thời điểm qua tam quan sẽ có chuyện
gì xảy ra, thì làm cái gì bây giờ? Không được, nàng không
nên để Phượng Thương gặp chuyện không may!

"Ngươi
rốt cuộc là làm sao xông qua được tam quan?"

"Bí
mật!" Đằng Nguyên trưởng lão cười lắc đầu, cắn chặt hàm răng,
cái gì cũng không chịu nói. "Ta thấy các ngươi ba người - ý kiến
không nhất trí, các ngươi tốt nhất vẫn là thương lượng thống nhất một lần,
có kết quả rồi thì tới tìm ta, nếu không, ý kiến của các
ngươi trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, làm cho ta thực khó xử."

Đằng
Nguyên trưởng lão đi đến phía trước mặt Độ Nhất, mở bàn tay ra,
"Vật của ta muốn đâu? Cho ta, mới vừa rồi ta nói cho các ngươi một
tình báo trọng yếu. Đem Thần tiên cao cho ta một chút! Nếu không ta
mà bị bệnh, thì không thể giúp các ngươi dò thăm tin tức!"

Độ
Nhất không trực tiếp lấy Thần tiên cao, mà là nhìn về phía Long Trạch
Cảnh Thiên.

"Cho
trưởng lão một hộp!"


Long Trạch Cảnh Thiên "phê chỉ thị", Độ Nhất lấy ra một cái
hộp đưa cho Đằng Nguyên trưởng lão, "Ngài dùng chậm một
chút, đồ vật này dùng nhiều sẽ không tốt!"

"Không
tốt, ngươi còn đưa cho ta?" Nghe qua lời nói của Độ
Nhất..., Đằng Nguyên trưởng lão liền hỏi ngược lại một câu, làm
cho Độ Nhất có phần lúng túng, chỉ có thể bất đắc
dĩ mà cười

Chiếm được
thứ mình muốn, Đằng Nguyên trưởng lão cầm cái túi dài, hai tay chắp ở sau
lưng, chậm rãi mà thẳng bước đi ra ngoài, "Các ngươi kiên nhẫn chờ
xem! Ta sẽ bảo đảm tùy thời cơ mà liên lạc với các ngươi! Nhớ
kỹ, đừng chạy khắp nơi! Vạn nhất bị tộc nhân của ta phát hiện, ta sẽ xem
như không biết các ngươi!"

Sau
khi chờ Đằng Nguyên trưởng lão đi, Tháp Cát Cổ Lệ nện Thiết Câu Tử
lên tường đá ở bên cạnh, Thiết Câu cùng tường đá va chạm,
ma sát ra một mảnh tia lửa màu vàng. "Long Trạch, chúng ta thật sự phải
tin tưởng cái lão khốn kiếp này sao? Hắn sẽ không lừa dối chúng
ta à?"

"Hắn
sẽ không." Long Trạch Cảnh Thiên nhìn rừng cây bên ngoài cửa, chau mày.
"Tường tộc nhân trên dưới một lòng, chỉ có Đằng Nguyên trưởng lão
là khác loại, chúng ta chỉ có thể hạ thủ từ người hắn. Hiện tại liền
nhìn xem Thần Tiên Cao có hữu hiệu hay không."

Đối
với lời Long Trạch Cảnh Thiên mà nói..., Độ Nhất cũng không
quá chắc chắn. Hắn chỉ là ngẫu nhiên đi theo Di Sa đến
nơi đó, nghe nói qua là dùng cây thuốc phiện luyện ra đồ
có thể làm cho người trên nghiện, do đó có thể đạt tới
tác dụng có thể khống chế người.

Bồng
Lai đảo vốn có rất nhiều cây thuốc phiện, chẳng qua là Di Sa
nói đồ chơi kia là độc dược, hạ lệnh đốt hủy một mảng lớn hoa
anh túc, hơn nữa không cho bất luận kẻ nào trồng cây thuốc phiện trên đảo.
Chỉ chờ đến đại lục, phát hiện hoa anh túc, dựa theo Di
Sa đã từng nhắc tới, Độ Nhất đem cây thuốc phiện ra chế làm
thuốc cao, sau rất nhiều lần thất bại, rốt cục hiện tại có thể chế ra thần
tiên cao.

Sở
dĩ lấy cái tên này, là bởi vì sau khi dùng thuốc, sẽ
có loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên, có thể làm cho người quên mất
thế gian đáng ghê tởm, đắm chìm trong thế giới
theo ý muốn, tựa như bản thân đi vào trong tiên cảnh vậy.

Độ
Nhất thử dùng từng chút một, sau khi phát hiện nó mê huyễn,
thì hắn lập tức ngưng dùng. Giống như Di Sa nói, vật này sẽ cho người
nghiện, thậm chí sẽ cho người ta đắm chìm ở trong thế giới giả tượng,
sử dụng nhiều, thì sẽ tự tìm cái chết.

Nếu
không phải vì khống chế Đằng Nguyên trưởng lão, Độ Nhất... sẽ
không... có cầm thần tiên cao đi ra ngoài.

Uy
lực của đồ chơi này chính hắn quá rõ ràng, cũng lo lắng phương
thuốc truyền đi, bị người dụng tâm hiểm ác chế tạo số lượng
lớn, đến lúc đó thì người bị hại rất nhiều. Về phương
thuốc, đã ghi sâu ở trong lòng, ngay hai người mà hắn đang
hợp tác hắn cũng không cho biết. Chỉ có lần này, Độ nhất tự nhủ,
vì đạt tới mục đích, chỉ duy nhất lần này. Hắn sẽ chờ khi
giành được thứ mình muốn rồi, thì sẽ thu tay.

Bất
quá, dường như Thần tiên cao đối với Đằng Nguyên trưởng lão một chút tác
dụng cũng không có, khi Độ Nhất suy nghĩ đến đều này. Hơn một tháng
qua, hắn đã tại không ngừng đắn đo, nhưng là… Đằng
Nguyên trưởng lão tựa hồ không có vẻ vừa bị nghiện như mình nghĩ, chẳng lẽ
bởi vì hắn là cao thủ, cho nên tự chủ mạnh hơn, sức chống cự đối
với Thần tiên cao cũng càng mạnh sao?

"Chờ
Phượng Thương bọn họ chạy tới hẳn là còn cần một ít thời gian, tin
tưởng trong khoảng thời gian này, Đằng Nguyên trưởng lão nhất định sẽ
không thể rời bỏ Thần tiên cao. Các ngươi cứ yên tâm đi!" Mặc
dù trong lòng không xác định, nhưng là vì cho chính mình muốn
có được sự tự tin hợp tác, Độ Nhất không khỏi vẽ ra một tương lai
sáng lạng cho bọn họ.

Xử
lý tốt chuyện Thần tiên cao, Long Trạch Cảnh Thiên nhìn về phía Tháp Cát
Cổ Lệ, "Cổ Lệ, nếu như Phượng Thương không qua khỏi tam quan, ngươi sẽ làm
sao? Vạn nhất nếu hắn chết ở bên trong ngươi sẽ làm sao?"

Hai
lần “sẽ làm sao”, trực tiếp hỏi ngã Tháp Cát Cổ Lệ.

Phượng
Thương tuyệt đối sẽ vì cứu con trai ruột mình mà lên trên
núi đao, xuống biển lửa, vào Long Đàm. Tam quan này, nghe tên cũng
kinh khủng như vậy, chớ nói chi là trực tiếp đi làm. Nàng rốt cuộc
nên làm thế nào ngăn cản Phượng Thương đây? vấn đề này vẫn giày
vò lấy Tháp Cát Cổ Lệ. Chẳng lẽ nàng đi chạy đến trước mặt
Phượng Thương, van xin hắn đừng đi sao? Căn cứ vào cá tính
Phượng Thương, nhất định sẽ giết nàng, sau đó sẽ qua cửa tam
quan.

"Long
Trạch, ngươi có cái biện pháp gì tốt hay không?" Tháp Cát Cổ Lệ
nghĩ không ra phương pháp xử lí để giải quyết vấn đề, chỉ
có thể cầu trợ ở Long Trạch Cảnh Thiên.

Thời điểm
ba người bọn họ tạo thành một Tiểu đoàn thể, vừa qua Tháp Cát Cổ Lệ
cũng đã cam chịu Long Trạch Cảnh Thiên làm thũ lĩnh cầm đầu.


trên chuyện của Phượng Thương, Tháp Cát Cổ Lệ thật sự người trong cuộc
thì tối người ngoài cuộc sáng, cho nên nghĩ không ra biện pháp
gì tốt. Huống chi Tháp Cát Cổ Lệ rõ ràng biết Long Trạch Cảnh Thiên
hận Phượng Thương, muốn giết Phượng Thương, hận ý hắn đối với
Phượng Thương, tựa như hận thù sâu nặng mà Tháp Cát Cổ Lệ đối
với Phượng Thất Thất vậy.

Chỉ
là thời điểm bọn hắn thoả thuận để đạt được hiệp nghị:
không thương được tổn hại Phượng Thất Thất cùng Phượng Thương, chẳng qua
là đem đôi vợ chồng này tách ra, bọn họ mỗi người được một cái.
Bây giờ nghe Long Trạch Cảnh Thiên nói như vậy, Tháp Cát Cổ Lệ biết hắn
nhất định là nghĩ ra biện pháp gì tốt.

"Biện
pháp cũng là có một, chẳng qua là không dễ làm."

Tâm
tư Long Trạch Cảnh Thiên cùng Tháp Cát Cổ Lệ hoàn toàn ngược lại, hắn rất mong
muốn Phượng Thương chết ở trong tam quan, cuối cùng hắn tới đón Phượng
Thất Thất, cùng Phượng Thất Thất trở thành một đôi thần tiên quyến lữ.

Nhưng
chỉ là bản thân Long Trạch Cảnh Thiên đã tình nguyện cùng Tháp
Cát Cổ Lệ liên thủ thì nhất định có chút chuyện không thể dựa
theo ý nghĩ hắn mà đi làm, tỷ như trên vấn đề Long
Trạch Cảnh Thiên xử lý, nếu bọn họ có tranh cãi, nhất định đôi
bên phải tìm được một phương pháp xử lí được chấp thuận rồi mới
dẫn đến một kết quả trung hoà.

"Biện
pháp gì?" Vừa nghe Long Trạch Cảnh Thiên có thể cứu Phượng Thương,
trong đôi mắt Tháp Cát Cổ Lệ lóe ra ánh sáng khác thường, "Ngươi
nói mau a! Rốt cuộc là biện pháp gì?"

"Nếu
Phượng Thương làm hết thảy cũng là vì con hắn Phượng Kiêu,
thì chỉ cần trước khi hắn qua tam quan giết chết Phượng kiêu, không
phải được rồi sao?"

Lúc
Long Trạch Cảnh Thiên nói ra lời này, Độ Nhất cảm thấy lạnh cả người.
Dường như, Phượng Kiêu chỉ là đưa con nít mới ra sinh không bao
lâu. Đối với hài tử một tay trói gà không chặt mà hạ thủ,
có chút làm trái với lương tâm. "Chuyện này các ngươi đừng lôi
kéo ta! Ta sẽ không hạ thủ đối với một hài tử."

Độ
Nhất lắc đầu thối lui, kẻ thù của hắn cũng không phải
là một đứa con nít. Lấy tiểu hài tử ra trút giận, thì còn
là nam nhân sao?

Ý
nghĩ bị Độ Nhất gạt bỏ, nhưng ở trên người Tháp Cát Cổ Lệ lại
chiếm được khẳng định. Đúng vậy! Phượng Thương ngàn dặm xa xôi
từ Bắc Chu quốc chạy tới Nam Phượng quốc, không phải là vì giải cổ
cho Phượng Kiêu sao! Chỉ cần Phượng Kiêu chết, Phượng Thương cũng không
cần đi làm những thứ chuyện mạo hiểm kia nữa. Tất cả vấn đề đều
ở trên người Phượng Kiêu!

Tháp
Cát Cổ Lệ cũng không giống Độ Nhất, người nàng yêu là Phượng Thương,
Phượng Kiêu là hài tử của Phượng Thương cùng nữ nhân khác sinh, nói cách
khác, Phượng kiêu chính là cái đinh trong mắt gai đâm trong thịt
của Tháp Cát Cổ Lệ, hận không thể nhổ bỏ nó thật nhanh! Vốn là Tháp
Cát Cổ Lệ càng thêm chán ghét Phượng Thất Thất, nhưng nàng cùng Long Trạch Cảnh
Thiên có ước định, không thương tổn Phượng Thất Thất, như vậy biện
pháp duy nhất có thể giải quyết trong lúc này, thì chỉ có thể
là diệt trừ Phượng Kiêu.

"Ta
nói, các ngươi có thể hay không nghĩ một phương pháp xử lí thích
hợp hơn? Đối phó một hài tử, các ngươi cũng có hứng thú hạ
thủ?" Mặc dù Độ Nhất cũng là một trong tổ ba người, nhưng hắn do
ở Bồng Lai đảo sinh sống thật lâu, bị hun đút lây, nên cũng không
phải là một người xấu tội ác tày trời. Đối với quyết định
Long Trạch Cảnh Thiên cùng Tháp Cát Cổ Lệ, có chút ít khó thể
hiểu.

"Độ
Nhất, ngươi có thể nghĩ đến phương pháp xử lí tốt hơn sao? Nếu
như ngươi có thể giúp ta nghĩ ra phương pháp xử lí ngăn cản Phượng
Thương, ta liền bỏ qua cho hài tử kia."

Trong
lòng Tháp Cát Cổ Lệ đã quyết định, vì Phượng Thương sống, nàng
có thể làm bất cứ chuyện gì. Mặc dù trên tay lây dính máu tanh, chỉ
cần đối với Phượng Thương tốt, như vậy có thể thành công.

Người
có đôi khi tự mình đa tình đến cực hạn, chính là một loại
tâm lý biến đổi.

Ngươi
mong trình lên tâm can của mình đến đối phương, hi vọng
nhận được đối phương ưu ái, nhưng làm sao ngươi biết, đối
phương thích chính là chỗ nào đây? Tựa như Tháp Cát Cổ Lệ khi bị Long
Trạch Cảnh Thiên kích động, một lòng cho là chỉ cần giết Phượng kiêu
thì mới có thể ngăn cản Phượng Thương đi "chịu chết",
nàng làm sao không suy nghĩ, giết nhi tử Phượng Thương yêu mến, trong lòng
Phượng Thương nghĩ như thế nào, sẽ như thế nào đối với nàng đây?

Độ
Nhất vừa muốn nói lời này cho Tháp Cát Cổ Lệ nghe, nhưng hắn suy nghĩ một
chút, vẫn là ngậm miệng thôi. Theo hắn thấy, chỉ cần là có chuyện
liên quan đến Phượng Thương, Tháp Cát Cổ Lệ sẽ từ một nữ nhân lý trí,
biến thành một nữ nhân điên cuồng. Hắn nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng,
nàng chính là người không thấy quan tài thì vẫn không đổ lệ,
thấy quan tài thì cũng không chết tâm.

"Ta
không có phương pháp xử lí tốt hơn! Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết,
không phải là lần nào vận may của ngươi cũng có thể tốt như
vậy, đều có thể đúng lúc thoát thân.”

Trong
lời nói của Độ Nhất có ẩn ý gì, Tháp Cát Cổ Lệ làm sao
mà không rõ.

Lần
này Phượng Thương tới đây, Phượng Thất Thất cũng đi theo, Phượng
Thương lợi hại thế nào, Tháp Cát Cổ Lệ hiểu rõ ràng. Về phần khả năng của
Phượng Thất Thất, Cổ Lệ lại càng nhớ được rõ ràng, tổn thương ở tay
trái của nàng chính là do Phượng Thất Thất gây nên. Cái
loại đau đớn này, để cho Tháp Cát Cổ Lệ đến bây giờ vẫn có
thể từ trong cơn ác mộng thức tỉnh.

Phượng
kiêu có cha mẹ như vậy ở bên người, còn có Hoàn Nhan Khang, Tô Mi,
Tấn Mặc những cao thủ này đi theo, muốn từ trong tay bọn họ giết Phượng
kiêu, đây vốn là một chuyện rất không dễ dàng. Đề nghị của Long
Trạch Cảnh Thiên mặc dù là biện pháp tốt, nhưng nghĩ tính khả
thi mà nói, đúng là khó khăn một chút.

Tháp
Cát Cổ Lệ nhìn về phía hai người đồng bọn của mình, hy vọng có thể từ
trên người bọn họ nhận được trợ giúp, Độ Nhất nhún nhún vai, biểu lộ
thái độ của mình, Long Trạch Cảnh Thiên thì trả lời một câu,
"Phượng Thương là ngươi muốn", đã đem Tháp Cát Cổ Lệ
ngăn đến sít sao.

"Các
ngươi không giúp ta, ta sẽ tự mình tìm được người!"

Chương 149: Cho Phượng Kiêu thêm
đệ đệ

Trong
quan điểm của Tháp Cát Cổ Lệ làm người thì phải có chỗ sơ hở.

Cho
dù Phượng Thương cùng Phượng Thất Thất có ở đó, nhưng cũng sẽ
có lúc có kẽ hở, ngay cả cọp đôi lúc còn phải lim dim mắt huống
chi là người! Dù sao còn nhiều thời gian, hiện tại người của Phượng
Thương còn chưa tới, nàng gấp cũng không được.

Tháp
Cát Cổ Lệ nghĩ gì, Long Trạch Cảnh Thiên hiển nhiên biết.

Trong
cái nhìn của hắn, Tháp Cát Cổ Lệ chính là một nữ nhân nóng nảy, chỉ hơi
khiêu khích một chút, nàng là có thể từ những đóm lửa nhỏ biến
thành lửa cháy lan ra đồng cỏ, là nữ nhân có tấm lòng ngốc
nghếch điển hình. Trên người nàng trừ sự kiên cường đáng
giá khen ngợi ra, thì giống như ở không
có ưu điểm đặc biệt gì, ngay cả cái loại kiên cường này, hiện
tại cũng trở thành để tâm vào những việc nhỏ nhặt, một nữ nhân quật cường lại
cố chấp, thật sự là một chút cũng không khả ái!

Nhìn
Tháp Cát Cổ Lệ, Long Trạch Cảnh Thiên liền nghĩ đến Phượng Thất Thất. Sự
giảo hoạt (gian trá) của
cô gái kia, so sánh với nữ nhân trước mắt này tốt hơn ngàn vạn lần. Tại
sao đều cùng là nữ nhân nhưng khác biệt nhưng lớn như vậy? Nếu không
phải bởi vì hiện tại hắn thế đơn lực bạc (cô đơn sức yếu), cần gì cùng Tháp Cát Cổ Lệ "kết
minh", hắn sẽ không lựa chọn sự hợp tác ngu xuẩn như vậy.

Bất
quá, người như vậy có thể dùng nàng ta làm vũ khí để sử dụng
dù sao mục đích cuối cùng của hắn là Phượng Thất Thất, chỉ cần
có được Phượng Thất Thất chuyện gì hắn cũng nguyện ý làm.

Ở
phía xa trên đường, Phượng Thất Thất lúc này bỗng nhiên hắt xì hai
cái, nàng vuốt vuốt lỗ mũi ê ẩm, "Rốt cuộc là người
nào đang suy nghĩ về ta?"

"Tiểu
thư, trước ngươi không phải nói, đánh một cái hắt
xì là có người đang suy nghĩ, đánh hai cái hắt
xì là có người đang chửi ngươi sao?" Tô Mi vừa may
giày đầu hổ cho Phượng kiêu, vừa một bên nhìn về phía Phượng Thất Thất.

"Đúng
vậy! Ta có nói như vậy... Là dùng để
nói người thường. Còn ở trên người ta, đánh một cái hắt xì là
có một người đang suy nghĩ về ta, đánh hai hắt
xì thì có hai người nghĩ tới ta... Cùng có một
loại ý nghĩ thôi!"

Lời nói của Phượng Thất
Thất..., làm cho Tô Mi lắc đầu, tiếp tục cúi đầu làm công việc
thiêu thùa may vá.

May vá thêu thùa những thứ
này, Phượng Thất Thất không am hiểu. Nàng cũng không tiếp thu cái loại quy tắc
huấn luyện này, càng không giống như các cô gái ở thời đại này, từ
nhỏ đi học tập những thứ này cho nên vớ và y phục của Phượng kiêu
là nàng thiết kế, Tô Mi cùng Tố Nguyệt dùng tay may vá để hoàn
thành.

Tới trên đường, Phượng
Thất Thất xin Minh Nguyệt Thịnh tìm thợ mộc làm một cái nôi xinh xắn cho trẻ
con, lúc này Phượng kiêu đang nằm trong cái nôi mà ngủ, Phượng Thất Thất
nhẹ giọng mà hát một khúc ru, Cổ Quân Uyển cùng Cổ Quân Dao ở bên cạnh nhàn
rỗi không có chuyện gì, đã giúp Tô Mi may vá một chút, ví
dụ như đầu con hổ ở bên trên giày thêu thêm con mắt vân…vân.

Dọc theo đường đi,
mấy cái nữ nhân này ở vô cùng hoà thuận, chỉ có một việc để
cho Phượng Thất Thất vô cùng kinh ngạc, đó chính
là thái độ của Minh Nguyệt Thịnh đối đãi Cổ Quân Dao, căn
bản là không giống với lời đồn bên ngoài kia.

Minh Nguyệt Thịnh tuyên bố
cả đời chỉ biết có một nữ nhân là Cổ Quân Dao, cuộc đời này
cũng sẽ không tuyển thêm nữ tử nào nữa, chuyện này từng để cho Phượng
Thất Thất bội phục không thôi. Ở nơi Vương triều phong kiến này, một vị nam
tử đứng ở nơi cao nhất có thể đối với nữ nhân làm ra lời hứa hẹn
yêu thương như vậy, thực tại là một việc không dễ dàng. Đặc biệt
là Minh Nguyệt Thịnh có thể bài trừ áp lực nặng nề, chính mình
kiên trì, việc này quả đúng là đáng quý, làm cho người ta khâm
phục.

Nhưng là… trải qua khoảng
thời gian quan sát này, Phượng Thất Thất phát hiện hai người này căn bản
là không giống nam nữ đang mặn nồng, từ trên người Cổ Quân Dao nhìn
không ra được sự vui sướng khi gả đi, mà Minh Nguyệt
Thịnh đối với nàng cũng nho nhã lễ độ, nói cách khác là dùng
từ ngữ hữu lễ (lịch sự) mà lạnh
lùng này để hình dung thì càng thêm chính xác. Hai người này, thấy
cổ quái như thế nào ấy?

Phượng Thất Thất đang quan
sát Cổ Quân Dao, Cổ Quân Dao cũng đang đánh giá nàng.

Cổ Quân Dao không phải người
ngu, những ngày qua thái độ Minh Nguyệt Thịnh đối với Phượng Thất
Thất đủ để cho nàng đoán được ai mới là người trong
lòng của Minh Nguyệt Thịnh. Vốn là Cổ Quân Dao còn tưởng rằng trong lòng
Minh Nguyệt Thịnh là đang ngưỡng mộ Cổ Quân Uyển, chẳng qua là ngại
Cổ Quân Uyển có một thân phận "Hoàng thái hậu", cho nên phải
dùng phương thức như thế mà phòng ngừa.

Nhưng sau khi nhìn thấy Phượng
Thất Thất, Cổ Quân Dao biết mình đoán sai. Người Minh Nguyệt Thịnh chân
chính yêu là Phượng Thất Thất.

Hiện tại, Cổ Quân
Dao đã biết ngày đó "Thất Thất" mà Minh Nguyệt Thịnh
gọi trong miệng là ai, cũng biết nguyên do nam nhân này làm công việc bề
bộn như vậy. Hắn, vì nàng thủ thân như ngọc vì một giấc mộng không thể
thành sự thật, kiên trì lòng của mình cũng ủng hộ người yêu của mình.
Người nam nhân này, thật sự là làm cho người ta phải đau lòng.

Bất quá, đau lòng Minh
Nguyệt Thịnh là một chuyện, Cổ Quân Dao cũng không ác ý hay ý nghĩ
nào xấu. Nàng là một nữ nhân tĩnh lặng lại thông minh, chưa bao giờ mong
muốn thứ đồ không thuộc về mình. Mặc dù Minh Nguyệt Thịnh cao cao
tại thượng là vua của một nước, Cổ Quân Dao cũng chưa từng đối với
hắn ôm ảo tưởng gì, huống chi hiện tại rõ ràng mình không cách nào
bằng người trong lòng hắn được, thì càng sẽ không ảo tưởng làm
những thứ không phù hợp với thực tế.

Ở trên đường đi chừng
mười ngày, rốt cục sắp đến Bách điểu Sơn.

"Còn lộ trình hai ngày
nữa!" Thời điểm Cổ Đức đem cái tin tức này nói cho mọi
người, Tô Mi rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Nàng có thói quen cưỡi ngựa, hôm
nay suốt ngày ngồi ở trong xe ngựa thật sự là làm cho nàng buồn bực, cho
nên vừa đến khách sạn Tô Mi lập tức nhảy xuống xe ngựa thư giãn gân cốt.

Chính là quan điểm
bất đồng của Tô Mi, Phượng Thất Thất cẩn thận từng chút xuống xe
ngựa, sau đó dưới sự giúp đỡ của Phượng Thương, đem cái
nôi của trẻ con cầm xuống. Cho dù là một động tác rất tầm
thường, đều bị nàng làm ra tư thái "thanh nhã", làm cho Cổ Quân
Dao nhìn có chút si ngốc, trong lòng càng thêm khẳng định tại sao
Minh Nguyệt Thịnh có thể không muốn xa rời Phượng Thất Thất như vậy,
cô gái này giống như một bức tranh sinh động, làm cho người ta phải
say mê.

"Ngươi đang nhìn cái
gì đây?" Đang ở thời điểm Cổ Quân Dao ngẩn người,
thanh âm của Minh Nguyệt Thịnh ở bên cạnh nàng vang lên, "Còn không
xuống xe sao?"

"A, lập tức xuống
ngay!" Cổ Quân Dao một bước nhảy xuống xe ngựa, nhìn lại thì Phượng Thất
Thất đã đi xa.

Thật
sự là mỹ nhân! Cổ Quân Dao tự nhận là không học được cử chỉ
cao quý giơ tay nhấc chân của Phượng Thất Thất, ngay cả tư thái bước của
nàng có lúc chập chờn, cũng đều xinh đẹp như nhau, như
gió cây hoa tường vi nở ra đều giống nhau, động lòng người
lại không mất thanh nhã.

"Làm
sao vậy?" Nhìn Cổ Quân Dao ngẩn người, Minh Nguyệt Thịnh dừng bước lại,
"Ngươi hôm nay nhìn qua có cái gì không đúng."

"Không
có…không có gì." Cổ Quân Dao không muốn để cho Minh Nguyệt Thịnh biết
mình đã phát hiện ra bí mật của hắn liền vội vàng phủ nhận đi theo
phía sau Minh Nguyệt Thịnh vào phòng trọ.

Phúc
Nhĩ đã sớm làm cho người ta chuẩn bị tốt mọi thứ, chờ mọi người đi vào,
mọi chuyện cần thiết đều an bài thỏa đáng. Sau khi cùng nhau dùng
cơm, mọi người trở về gian phòng của mình. Chờ Phượng Thất Thất cùng Phượng
Thương vào cửa, Tấn Mặc mới đi theo tới đây.

"Vương gia, trong nhà có
tin."

Tấn Mặc lấy ra, là tin tức
Nạp Lan truyền đến. Từ Bắc Chu đến Nam Phượng
quốc, đoạn đường này tới đây, Nạp Lan trong ba ngày qua cũng
đem tin tức nhất cử nhất động trong kinh thành, bao gồm chuyện của Phật
Sinh Môn cũng viết ở trên thư báo cho Phượng Thương, làm cho Phượng Thương mặc
dù không có ở kinh thành, cũng có thể hiểu rõ bên
kia đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn phong thư này xong, Phượng
Thương gật đầu cho Tấn Mặc lui ra, Phượng Thất Thất đi tới bên cạnh
Phượng Thương, "Trong nhà có chuyện gì sao?"

"Trong nhà mọi
chuyện đều tốt. Chẳng qua là, không tìm được Long Trạch Cảnh Thiên
cùng Tháp Cát Cổ Lệ." Lúc nói lời này, chân mày Phượng Thương hơi run lên.
Phật Sinh Môn cùng Ma Vực cũng không có tìm được, chẳng lẽ hai người
này đã mọc cánh bay đi?

"Có thể
có người âm thầm trợ giúp bọn họ hay không, cho nên chúng ta tra
không được? Hoặc giả, những người khác không muốn chúng ta tra ra bọn
họ?"

Theo lời nói của Phượng Thất
Thất..., để cho Phượng Thương nghĩ tới chuyện Tháp Cát Cổ Lệ ở tiệc
rượu đầy tháng của Phượng kiêu mất tích.

Ngày đó, Hoàn Nhan Khang bằng
tốc độ nhanh nhất phong tỏa cửa thành, sau đó đem ưng kỵ quân
tới nhiều nơi lục soát, cuối cùng vẫn để cho nàng ta chạy thoát, chỉ
có thể nói rõ rằng trong quan viên Bắc Chu quốc có người
cùng đồng bọn với bọn họ.

"Khanh Khanh, xem ra chúng
ta cần điều tra thêm một lần nữa." Chẳng biết tại sao, Phượng
Thương có một loại dự cảm như có chuyện gì sắp xảy ra. Nếu Bắc
Chu quốc nội bộ không tốt, trước hết phải đem con chuột xấu
xa đó bắt được. Tránh để phân chuột hư làm mất một nồi
nước.

Chờ Phượng Thương viết thư
hồi âm giao cho Tấn Mặc, kế tiếp chính là thế giới cho hai vợ chồng son
này.

Phượng Thất Thất ngồi ở bên
giường cho Phượng Kiêu bú sữa, ánh nến trong suốt chiếu vào
ngũ quan xinh đẹp của nàng, nhìn qua càng phát ra mỹ lệ động
lòng người. Phượng Thương đi tới ngồi ở bên cạnh Phượng Thất Thất, cúi đầu
nhìn Phượng Kiêu dùng sức nút lấy sữa, khóe môi lộ ra một tia mỉm cười hạnh
phúc.

Đây là vợ hắn, đây
là nhi tử của hắn. Giờ này khắc này, chỉ là nhìn Phượng Thất Thất
cùng Phượng Kiêu như vậy, Phượng Thương một thân mệt mỏi đều quét đi
cạn sạch.

"Đừng xem!" Phượng
Thất Thất có chút hơi nghiêng người, không để cho Phượng Thương nhìn
nàng. Thời điểm cho hài tử uống sữa bị Phượng Thương nhìn như
vậy, để cho Phượng Thất Thất có chút thẹn thùng.

"Khanh Khanh, đã hơn hai
tháng..." Phượng Thương đem đầu đặt ở trên bả vai Phượng
Thất Thất, cằm chống đỡ lấy xương bả vai của nàng, "Tấn Mặc nói, hậu
sản hai tháng có thể bỏ lệnh cấm, ta... rất nhớ nàng."

Trong giọng nói của Phượng
Thương thân mật cùng mập mờ, để cho Phượng Thất Thất nóng bừng lỗ tai.
Dường như, hai người đã rất lâu cũng không có tiếp xúc thân mật
rồi, Phượng Thương vẫn tuân thủ nghiêm ngặt chuẩn tắc bảo vệ ái thê, mặc
dù hắn khó chịu cũng chỉ đi tắm để giải trừ nóng bức.
Tính ra thì hắn đã tu luyện khổ hạnh hơn mấy tháng.

"Khanh Khanh, nàng có nhớ
ta không?" Hơi thở Phượng Thương ở bên tai Phượng Thất Thất mà quanh
quẩn, làm cho nàng một trận ngứa ngáy. "Nàng nói xem, chúng ta cho Kiêu
Nhi thêm đệ đệ, hay là thêm muội muội tốt đây?"

"Đều tốt..." Phượng
Thất Thất quay đầu lại, đôi môi vừa lúc kề sát khóe môi của Phượng
Thương. Hai người nhìn đối phương, trong mắt nhộn nhạo
một ý nghĩ nồng đậm - yêu thương.

"Tốt! Nếu là sinh nhi
tử, gia đình chúng ta ba người bảo vệ nàng, nếu là nữ nhi, chúng
ta hai người bảo vệ mẹ con các nàng."

Phượng Thương mới vừa
nghĩ thuận thế hôn Phượng Thất Thất, không nghĩ tới
"Wow..." một tiếng khiến hắn cùng Phượng Thất Thất tách ra. Nhìn lại,
trong ngực Phượng Thất Thất, Phượng Kiêu nước mắt lưng tròng mà nhìn cha mẹ,
bộ dáng giống như "Ta còn ở, các ngươi làm hư trẻ em", đem sự
thân mật của Phượng Thương cùng Phượng Thất Thất hoàn toàn cắt đứt.

Cách vách tường của Phượng
Thương cùng Phượng Thất Thất là Minh Nguyệt Thịnh cùng Cổ Quân Dao. Hai
người này ở trước mặt người khác cũng làm bộ dáng như vợ chồng, bất quá, bọn họ
không phải là diễn viên xuất sắc, giả bộ không ra cảm
giác ân ái, người khác đều có thể nhìn
ra, đôi Đế Phi này thật quá mức nhạt nhẽo.

"Nàng ở trên giường ngủ,
ta ngủ trên mặt đất."

Trong phòng chỉ có một cái
giường, Minh Nguyệt Thịnh gỡ xuống một khối tấm ván gỗ đặt ở trên
mặt đất, lại đi lấy chăn trên nệm.

Thấy Minh Nguyệt Thịnh quân tử
như vậy, Cổ Quân Dao không nhịn được thở dài ở trong lòng. Tình cảm của
Phượng Thương cùng Phượng Thất Thất chân thành tha thiết, nàng biết. Minh
Nguyệt Thịnh là một nam nhân tốt, nàng cũng biết. Chỉ tiếc, Phượng Thất
Thất chỉ có một, nếu nàng ấy có tỷ muội sinh đôi, Minh Nguyệt
Thịnh cũng không cần tiếp tục cô đơn như vậy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3