Quỷ vương kim bài sủng phi - Chương 135 - Phần 1

Chương 135: Bốn con chuột thối!

"Tháp Cát Cổ Lệ, nếu như
ngươi nhất quyết che chở Phượng Thương như vậy, ta rất khó tin rằng ngươi một
lòng với chúng ta! Chuyện hợp tác khỏi bàn cũng được!" Độ Nhất vừa đứng
lên, hung dữ phất tay áo tính toán rời đi, lại bị Mục Hoa ngăn lại.

Với tư cách là Thừa tướng Bắc
Chu quốc, Mục Hoa đã ngây người trên vị trí này một thời gian rất lâu rồi, lúc
này hắn cười giống như một tên cáo già, trong cặp mắt khôn khéo thỉnh thoảng
hiện lên chút âm u, "Các vị, các ngươi có thể hay không nghe lão phu nói
một câu? Nếu tất cả mọi người có cùng chung địch nhân, tại sao không thể nhất
trí đối ngoại đây!"

"Tóm lại, Phượng Thương
không phải là địch nhân của ta, người ta muốn giết là Hoàn Nhan Khang!"

Tháp Cát Cổ Lệ đổ hết thảy mọi
chuyện mà Nữ Chân tộc gặp phải lên trên người Hoàn Nhan Khang, nghe nàng nói
như vậy, Độ Nhất "cười nhạo" một tiếng: "Tháp Cát Cổ Lệ, ngươi
đây không phải là đang lừa mình dối người sao? Cho dù lần này là Hoàn Nhan
Khang sai, như vậy Cát Tang Cốt Hãn - cha của ngươi thì sao chứ?"

"Ngươi câm miệng!"
Lời của Độ Nhất kích thích vào sâu thẳm trong tim Tháp Cát Cổ Lệ, thấy hai
người bộ dáng “giương cung bạt kiếm” của hai người, Long Trạch Cảnh Thiên trầm
mặc thật lâu rốt cục cũng mở miệng: "Các ngươi câm miệng! Giờ này còn cãi
nhau, muốn cãi nhau tới khi nào!"

Lời nói của Long Trạch Cảnh
Thiên còn có chút uy hiếp đối với Độ Nhất cùng Tháp Cát Cổ Lệ, hai người ngưng
đấu võ mồm, nhưng Tháp Cát Cổ Lệ trong miệng lầm bầm một câu: "Nếu như
không phải là ngươi liên lạc với chúng ta, bảo Nữ Chân cùng Đông Lỗ xuất binh,
chúng ta bây giờ cũng sẽ không như vậy!"

"Bụp..." Không đợi
Tháp Cát Cổ Lệ lời nói xong, bàn tay to của Long Trạch Cảnh Thiên giống như một
cây kìm lớn, khóa chặt cổ họng của Tháp Cát Cổ Lệ: "Ta có lấy kiếm gác ở
trên cổ ngươi, buộc ngươi xuất binh sao? Nếu ngươi nói thêm một câu nhảm nhí
nào nữa, có tin là ta giết ngươi hay không?"

Lực tay của Long Trạch Cảnh
Thiên rất lớn, không đầy một lát, Tháp Cát Cổ Lệ đã có chút không thở nổi.

"Có… có gan thì ngươi giết
bà đây đi!" Mặc dù cổ họng hít thở không thông, khiến cho Tháp Cát Cổ Lệ
không cách nào hô hấp, nhưng nàng là không chịu nhận thua, cặp mắt xinh đẹp
kia, hung dữ trừng Long Trạch Cảnh Thiên, đáy mắt, còn có một chút ý cười đầy
vẻ chế nhạo.

"Ngươi không chiếm được Mộ
Dung Thất Thất, cho nên, mới liên hiệp chúng ta, muốn Bắc Chu quốc loạn thành
một đoàn, kết quả, lại thành lấy đá đập chân mình, để Minh Nguyệt Thịnh được
lợi, ngươi còn có tư cách gì nói ta!"

Tháp Cát Cổ Lệ đánh giá thấp
mặt mũi của nam nhân, vốn Long Trạch Cảnh Thiên không muốn giết nàng, sau khi
nghe vài câu khiêu khích ấy, bí mật trong lòng bị phơi bày ra ánh sáng, khiến
hắn thẹn quá hóa giận, lực trong tay càng thêm tăng mạnh.

“Ngươi… ngươi…”

“Điện hạ bớt giận, điện hạ bớt giận!” Độ Nhất
dang ở một bên xem trò vui, thấy Long Trạch Cảnh Thiên thật muốn giết Tháp Cát
Cổ Lệ, liền vươn tay ngăn hắn lại: “Điện hạ, hiện tại chúng ta là người cùng
thuyền, lời của Cổ Lệ quá mức thẳng thắng, có điều đó chính là tính của nàng,
lại nói, thêm người thêm lực, điện hạ nghĩ lại...”

Chuyện Độ Nhất cầu tình cho
mình thực ngoài ý liệu của Tháp Cát Cổ Lệ.

Nghe hết lời Độ Nhất nói, Long
Trạch Cảnh Thiên hung hăng trừng Cổ Lệ, buông tay, lui qua một bên.

“Khụ khụ…” Cổ Lệ lần nữa thở được, không lại
tiếp tục khiêu khích Long Trạch Cảnh Thiên, mà ngồi xuống, xoa xoa cái cổ của
mình. Tuy nàng chẳng phải loại mềm yếu gì, nhưng lực tay của Long Trạch Cảnh
Thiên rất mạnh, siết cổ nàng đến đau. Nếu không phải hiện tại còn chung kẻ địch
với Long Trạch Cảnh Thiên, Tháp Cát Cổ Lệ nhất định sẽ tìm cơ hội khiến nam
nhân này biến mất.

“Được được được rồi, mọi người rốt cuộc có thể
bình tâm tĩnh khí mà ngồi xuống bàn chuyện được rồi!” Mục Hoa tự mình rót trà
cho ba người, mình cũng ngồi xuống: “Mặc kệ địch nhân của từng người có khác
nhau, nhưng đã ngồi cùng một chỗ, nhất định có chung mục tiêu. Ta thấy, không
bằng trước tiên từng người mở lòng mình, nói thẳng điều mình muốn, chúng ta mới
có thể tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch!”

Mục Hoa vừa dứt lời, Tháp Cát
Cổ Lệ như quên mất nỗi đau nơi cổ, xung phong kêu lên: “Dù sai, không thể động
vào Phượng Thương! Hắn là nam nhân ta nhìn trúng, nam nhân của ta, ai cũng
không được động!”

“Cổ Lệ, hình như ngươi đã quên, hiện tại nam
nhân ngươi coi trọng đã có thê nhi. Ôm kiều thê trong ngực, người ta còn có thể
tiếp nhận ngươi sao?”

Độ Nhất lần nữa khinh bỉ nàng,
có điều lần này Tháp Cát Cổ Lệ không ra tay với hắn nữa, mà chỉ liếc mắt sang:
“Nữ nhân của hắn, tất nhiên phải giết chết! Nhi tử, ta sẽ sinh cho hắn! Không
thể để ai khác thay thế!”

Nghe Tháp Cát Cổ Lệ nói xong,
Độ Nhất bất đắc dĩ nở nụ cười. Nụ cười bất đắc dĩ kia, tựa hồ biểu hiện ra ý
không ủng hộ tình yêu mù quáng của Cổ Lệ. Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ thấy
nữ nhân nào lại vì yêu mà bỏ qua thù hận cá nhân, Tháp Cát Cổ Lệ là trường hợp
đặc biệt. Chẳng lẽ, sau khi nữ nhân động tình sẽ trở nên ngu ngốc?

“Mộ Dung Thất Thất là người của
ta, ai cũng đừng hòng đánh chủ ý lên người nàng!”

Thấy Tháp Cát Cổ Lệ như vậy,
Long Trạch Cảnh Thiên cũng mở miệng. Nữ nhân kia, vốn lên là hoàng hậu của hắn,
nếu như hắn không viết “Thư từ hôn”, hiện tại nàng đã là vợ của hắn, sinh con
dưỡng cái cho hắn, cũng sẽ không phát sinh những biến cố như thế này.

Có đôi khi, bánh xe vận mệnh
chỉ lệch đi một chút, qua một thời gian, quay đầu nhìn lại, sẽ phát hiện bởi vì
một chút chênh lệch kia, khiến vận mệnh đời người xảy ra biến hóa cực lớn, hai
người vốn có đi chung một đường, lại càng lúc càng xa.

Nhưng mà, Long Trạch Cảnh Thiên
không cam lòng như vậy, cho nên vẫn còn cố gắng cứu chữa, muốn hắn có thể chiếm
được một góc trong sinh mệnh của Mộ Dung Thất Thất, thậm chí thay thế Phượng
Thương. Hành động của hắn, rơi vào trong mắt Độ Nhất, y như mộng tưởng của Tháp
Cát Cổ Lệ, ngu xuẩn, hơn nữa không chân thực, bất quá Độ Nhất sẽ không nói ra,
hắn cười nhàn nhạt, khoanh tay, dựa vào tường.

“Hai ngươi, một người muốn gả cho Phượng
Thương, muốn giết Mộ Dung Thất Thất, một người muốn giữ Mộ Dung Thất Thất, xem
Phượng Thương là cái đinh trong mắt. Các ngươi như vậy, chúng ta còn liên thủ
kiểu gì? Các ngươi náo loạn như vậy, dứt khoát giải tán đi, tự mình làm tất
cả!”

Lời này của Độ Nhất khiến cho
tất cả mọi người im lặng, Long Trạch Cảnh Thiên cắn răng, Tháp Cát Cổ Lệ hừ
nhẹ, chỉ có Mục Hoa, đảo đảo mắt, nghĩ tới một biện pháp: “Ta thấy, nếu mọi
người đã bất đồng ý kiến, ta nghĩ ra một biện pháp, không bằng lựa chọn một
phương pháp xử lý vẹn cả đôi đường.”

“Biện pháp gì?”

“Không bằng, tách Phượng Thương
cùng Mộ Dung Thất Thất ra, mỗi người giữ một bên. Chỉ là, vậy thì phải xem các
ngươi có bản lãnh hay không rồi!” Phương pháp Mục Hoa chọn dùng chính là một
người đánh một nửa, tuy vụng về, nhưng trước mắt, xem là cái ngốc trong phương
pháp này chính là cái thông minh.

Long Trạch Cảnh Thiên cùng Tháp
Cát Cổ Lệ đều không mở miệng, Mục Hoa biết rõ chuyện này có hi vọng, tiếp tục
nói: “Theo nguồn tin đáng tin cậy, trên người Tiểu thế tử của phủ Nhiếp Chính
Vương có cổ độc, là truyền từ bụng mẹ. Các ngươi cũng biết, muốn giải cổ, phải
đến Nam Phượng quốc, tìm người Tường tộc mới được. Cho nên, tin chắc không qua
bao lâu, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất sẽ đi tới Nam Phượng quốc, đây là
cơ hội của các ngươi.”

Vế sau, Mục Hoa hắn cũng không
cần nói, hắn tin nói như vậy đã rõ ràng lắm rồi, ba người trước mắt ắt đã hiểu
được ý hắn.

“Tin của Thừa tướng là từ đâu
mà ra?” Long Trạch Cảnh Thiên nhìn về phía Mục Hoa, đối với người chủ động theo
chân bọn họ, cùng hợp tác, hắn vẫn ôm thái độ hoài nghi.

“Thái tử điện hạ đang hoài nghi
lão phu bụng dạ khó lường sao?” Mục Hoa là dạng khôn khéo nào, sao lại không
biết ý nghĩ của Long Trạch Cảnh Thiên: “Nếu như lão phu có ý khác, hiện tại các
ngươi đã là tù nhân trong đại lao, mà không phải khác quý ở Tướng phủ ta rồi!
Sở dĩ lão phu giúp đỡ bọn ngươi, nguyên nhân chỉ có một! Chắc hẳn ba vị cũng
biết cháu gái của lão phu - Mục Vũ Điệp nhỉ?”

Mục Hoa chỉ có một đứa cháu gái
bảo bối, Mục Vũ Điệp, người từng nổi danh tài nữ ở Bắc Chu quốc. Chuyện này,
Long Trạch Cảnh Thiên có nghe nói qua, chỉ là vì sao, khi nhắc đến Mục Vũ Điệp,
trong mắt Mục Hoa lại bịt kín một mảnh ẩm ướt?

“Cháu gái lão phu tham gia Tứ
quốc tranh bá, sau khi trở về, đầu óc có chút không bình thường, về sau đột
nhiên có một tên ăn mày cầm ngọc bội của nàng, nói bọn hắn tự định chung thân,
Hoàng thượng chỉ hôn. Đứa cháu gái mà lão phu một mực thương yêu… Vậy mà phải
gả cho một tên ăn mày!”

Hồi tưởng lại chuyện lúc trước,
Mục Hoa tức giận đến run run chòm râu. Cháu gái hắn thương yêu, vậy mà gả cho
một tên ăn mày, Mục phủ trở thành trò cười của kinh thành, đây là vết nhơ đi
theo Mục Hoa cả đời. Thừa tướng một quốc gia, ngay cả hôn sự của cháu gái nhà
mình cũng không quyết định được, biết rõ cháu mình bị người khác hãm hại, cũng
không tìm ra hung thủ, sao có thể khiến Mục Hoa không hận.

“Sau khi kết hôn một tháng,
cháu gái lão phu không chịu nỗi tủi nhục, thắt cổ tự vẫn! Cả đời lão phu, trung
lòng vì nước, hiện tại đứa cháu gái duy nhất gặp chuyện như vậy, khiến cho nỗi
tức giận trong lòng lão phu sao có thể tiêu?”

“Kia, ngươi tìm ra hung thủ hãm
hại cháu gái của ngươi chưa?” Có lẽ bởi đều là nữ nhân, Tháp Cát Cổ Lệ có chút
đồng tình xen lẫn hiếu kỳ với chuyện của Mục Vũ Điệp, cộng thêm việc chứng kiến
bộ dáng lão già bạc đầu trước mắt, trông thực đáng thương, trong lòng Tháp Cát
Cổ Lệ đã có mấy phần tin tưởng những lời này của Mục Hoa.

“Là Hoàn Nhan Liệt! Chính hắn
chỉ hôn!” Khi nói đến tên Hoàn Nhan Liệt, hàm răng Mục Hoa nghiến ken két: “Tuy
người hãm hại cháu gái lão phu không để lại dấu vết, nhưng lão phu đã đoán ra
được là ai…”

“Là ai?” Tháp Cát Cổ Lệ nghiêng
mặt, hình xăm bên má trái lộ ra ngoài ánh sáng, trông hết sức khủng bố.

“Ha ha, ngoại trừ Mộ Dung Thất
Thất, còn là ai được chứ?” Mục Hoa cười âm lãnh, nhìn về phía Long Trạch Cảnh
Thiên: “Vũ Điệp yêu thích Phượng Thương từ thuở nhỏ, một lòng muốn làm tân
nương của Phượng Thương, một mực đợi đến năm hai mươi tuổi vẫn không chịu lập
gia đình, ắt là đang đợi Phượng Thương! Lão phu suy đi nghĩ lại, chuyện này,
ngoài Mộ Dung Thất Thất, không ai khác làm!”

Nghe thấy người Mục Vũ Điệp yêu
thích là Phượng Thương, mặt Tháp Cát Cổ Lệ lập tức xịu một đống, nếu không bởi
vì nơi này là Bắc Chu quốc, bây giờ nàng đang ở trong Mục phủ, nàng nhất định
sẽ cười nhạo Mục Vũ Điệp, đáng đời. Nếu như nàng là Mộ Dung Thất Thất, ắt không
chỉ đơn giản như vậy, nhất định sẽ khiến đối phương về chầu Diêm Vương!

Long Trạch Cảnh Thiên không có
quá nhiều cảm xúc trước chuyện của Mục Hoa, có điều sau khi nghe hắn nhằm nào
Mộ Dung Thất Thất, Long Trạch Cảnh Thiên có chút không chịu được: “Thừa tướng
không phải muốn trả thù Mộ Dung Thất Thất đấy chứ? Ngươi có chứng cớ chứng minh
nàng làm chuyện đó sao? Có phải, ngươi nghe đồn bậy bạ đâu đó? Chẳng lẽ những
năm nay trong triều, Thừa tướng ngài không có địch nhân sap? Nếu có người cố ý
vu oan, hãm hại, Thừa tướng chẳng phải đã bị lừa?”

Long Trạch Cảnh Thiên chất vấn,
Mục Hoa đương nhiên hiểu ẩn ý bên trong, hắn cười lạnh một tiếng: “Lão phu biết
rõ tâm của điện hạ theo Mộ Dung Thất Thất, cho nên chuyện này, lão phu có thể
không tiếp tục truy cứu. Nhưng mà, lão phu có một yêu cầu!”

Hóa ra Mục Hoa chạy một vòng,
là đợi đến lúc này, biểu cảm của Long Trạch Cảnh Thiên vẫn không thay đổi,
trong mắt lại hiện lên gợn sóng: “Ngươi nói.”

“Đợi sau ba vị thành công, lão
phu muốn có một chén canh!”

“Chậc chậc, hóa ra là Thừa
tướng có cái ý này à?” Độ Nhất đứng một bên phủi tay: “Quả nhiên là gừng càng
già càng cay a! Lượn cả buổi, té ra ngài cũng muốn ăn thịt a!”

“Độ thiếu hiệp, ai cũng thích
ăn thịt, không riêng gì lão phu! Lão phu biết rõ trong lòng ba vị đều ôm chí
lớn. Tuy hiện tại Bắc Chu cùng Nam Phượng quốc phát triển an toàn, nhưng chuyện
trong thiên hạ, ai biết trước được? Thứ các ngươi muốn, cũng là thứ lão phu
muốn. Lão phu giao thiệp rộng tại Bắc Chu quốc, nhận được nhiều tin tức, nhất
định sẽ giúp các ngươi một tay. Đến lúc đó, bốn phần thiên hạ, chẳng phải rất
đẹp sao?”

“Thừa tướng, ngươi nói cũng đơn
giản quá đấy! Bốn phần thiên hạ? Chỉ riêng Phượng Thương cùng Phượng Tà đã khó
đối phó, huống chi còn có Minh Nguyệt Thịnh! Bắc Chu cùng Nam Phượng hiện tại
chẳng khác nào huynh đệ, bây giờ chúng ta có cái năng lực gì, có bao nhiêu nhân
mã, có thể đối chọi với bọn họ?”

Độ Nhất nói tuột theo lí trí,
hắn không sinh ra trong hoàng thất, không được hưởng thụ đãi ngộ dành cho hoàng
gia, cũng không giống Long Trạch Cảnh Thiên cùng Tháp Cát Cổ Lệ, ít nhất bọn họ
cũng từng cao quý, tuy Tây Kỳ quốc đã trở thành lịch sử, Nữ Chân tộc bị chia
rẽ, nhưng chỉ cần bọn họ vẫy tay, vẫn có rất nhiều người ủng hộ họ. Khi họ lần
nữa lộ diện, có thể dùng thân phận của mình để chiêu mộ binh mã, dù sao vẫn có
người nguyện ý tin phục bọn họ.

Báo cáo nội dung xấu