Quỷ vương kim bài sủng phi - Chương 131

Chương 131: Đến Bồng Lai đảo.

Lúc
này vừa vào cửa, thấy đôi mắt sưng đỏ của Mộ Dung Thất Thất, Phượng
Thương lập tức đi tới bên người nàng: "Khanh Khanh, nàng không sao
chứ?"

Lần
nữa thấy Phượng Thương, nghĩ đến mình thái độ “ác liệt” của mình
khi nãy, Mộ Dung Thất Thất có chút bối rối: "Thật xin lỗi."

"Thật
xin lỗi."

Không
nghĩ tới, hai người thế nhưng đồng thời mở miệng nói xin lỗi với đối
phương. Mộ Dung Thất Thất không lên tiếng, nhìn Phượng Thương, qua một lúc lâu,
"phì" cười thành tiếng. “Chàng biết nữ nhân thời điểm mang thai,
tính tình sẽ khác thường, mới vừa rồi ta không nên nổi giận với chàng, thật xin
lỗi!"

So
với hình tượng “hổ mẹ” lúc nãy, Mộ Dung Thất Thất ôn nhu như bây giờ
lại khiến cho nội tâm Phượng Thương thả lòng: "Hẳn ta mới nên xin lỗi! Tấn
Mặc đã sớm bảo ta thẳng thắn với nàng, nhưng là trong lòng ta cố
kỵ quá nhiều, không nói cho nàng biết, khiến nàng lo lắng!"

"Không
sao, đã qua! Không cần nhắc lại nữa!"

Mộ
Dung Thất Thất chủ động hôn lên mặt Phượng Thương một cái:
"Chờ đến Bồng Lai đảo, hết thảy vấn đề sẽ được giải
quyết tốt! Tin tưởng chúng ta nhất định sẽ tốt! Cố gắng lên!"

“Ừ!
Cố gắng lên!" Ý chí chiến đấu sục sôi của Mộ Dung Thất
Thất lây nhiễm Phượng Thương, hai người đã trải qua nhiều chuyện như
vậy, vẫn luôn kiên trì tin tưởng vào tương lai tốt đẹp hơn, hiện tại,
những khó khăn này có tính là gì đâu!

Thuyền
lớn ở trên biển đi hơn phân nửa tháng, may là có Già Lam,
mỗi lần đều có thể tránh khỏi sóng gió.

Đối
với ân oán giữa Mộ Dung Thất Thất cùng Di Sa, Già Lam rất
là tò mò, Mộ Dung Thất Thất đơn giản nói cho hắn biết một số
chuyện ở kiếp trước, không nghĩ tới Già Lam lại có chút nghiên cứu về
chuyện luân hồi, một chút cũng không thấy chuyện này cổ quái. Mộ Dung Thất Thất
thế mới biết, Bồng Lai đảo tôn sùng chuyện luân hồi, cho rằng con
người đều có kiếp trước, kiếp này và kiếp sau.

Biết
Mộ Dung Thất Thất cuối cùng bỏ qua cho Di Sa, Già Lam chân thành hành lễ
với Mộ Dung Thất Thất, hiểu lầm với Mộ Dung Thất Thất, cũng hóa giải
từ đây.

Long
đong trên biển hai mươi tám hôm, rốt cục thấy được nơi xa thấp thoáng một
tiểu đảo ẩn trong sương mù. Mây mù vờn quanh, giống như là tiên
cảnh giữa biển. Chờ tới gần, mọi người mới nhìn thấy một mảnh xanh tươi, trải
rộng khắp nơi, muôn phần thanh mát, tự nhiên.

Thuyền
lớn đến gần bờ, thậm chí có nho nhỏ bến thuyền. Chờ thuyền cập
bờ, thấy thân ảnh Già Lam, lập tức có mấy người thiếu niên trẻ tuổi
vẫy tay với Già Lam: "Tam sư huynh, huynh trở lại!"

"Tam sư huynh, Tam sư
huynh!"

Thấy Già Lam được
hoan nghênh, Mộ Dung Thất Thất khẽ mỉm cười, hi vọng hắn có thể nói chút
chuyện với Thái Hư chân nhân, gần đây di chứng của cổ độc trên Phượng
Thương càng thêm mãnh liệt, nhiều lần lúc ăn cơm, tay của hắn run rẩy
thức ăn gắp không lên. Phượng Thương kiêu ngạo hơn người, bây giờ lại bị
ốm đau hành hạ, mỗi lần thấy Phượng Thương tươi cười, ra vẻ không
có chuyện, Mộ Dung Thất Thất hận không thể chịu đau thay hắn.

"Tam
sư huynh, bọn họ là ai a?!"

Chờ đám
người Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương xuống thuyền, các thiếu niên thấy
bọn họ không phải là người Bồng Lai đảo, rất kinh ngạc. Đặc biệt
là thấy dung mạo Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương, bọn họ không
nhịn được so sánh với các sư huynh, sư tỷ trên đảo, nhưng không ai
có thể thắng hai người này, thế nên lại càng tò mò về thân phận
của họ

"Tam
sư huynh, có đem quà về cho ta hay không a?" Một thiếu niên
cười đi tới trước mặt Già Lam, kéo cánh tay của hắn, "Mọi người chúng
ta đều nhớ ngươi muốn chết!"

"Cái
này..." Thiếu niên nhắc tới quà, Già Lam chậm chạp chốc lát. Lần này
hắn là bị Mộ Dung Thất Thất "trói" tới, nào có thời gian
chuẩn bị lễ vật chứ!

Đang
lúc Già Lam chuẩn bị nói "không có", Mộ Dung Thất Thất cười mở miệng,
"Sư huynh nhưng vẫn nhớ thương các ngươi, chuẩn bị rất nhiều quà, đều
ở trong khoang thuyền!"

Các
thiếu niên vừa nghe nói có qua, trong miệng mọi người đều hô:
"Thật cảm tạ sư huynh", mọi người lên boong tàu, phóng đi khoang
thuyền.

“Một đám
khỉ nghị ngợm!" Khi Già Lam nhìn về đám thiếu niên, ánh mắt
phá lệ ôn nhu. Chờ bọn hắn lên thuyền, Già Lam hướng Mộ Dung
Thất Thất nói cám ơn, "Cám ơn ngươi!"

“Không khách khí! Hi vọng bọn họ có thể
thích!"

Mộ
Dung Thất Thất trước khi đến, đã cho người chuẩn bị lễ
vật, đơn giản là một chút đặc sản, tỷ như đồ ăn vặt,
tỷ như đồ thủ công mỹ nghệ. Để van cầu người hỗ trợ, luôn là cần
hối lộ chút.

Không
đầy một lát, những thiếu niên kia vừa vội vã lao xuống thuyền: "Sư
huynh, lễ vật không tệ a! Ta rất thích!" Một thiếu niên cầm lấy một hạt
thủy tinh, tươi cười như mặt trời, những người khác nói cám ơn Già Lam, khiêng
ba rương lễ vật đặt lên đảo.

"Sư
huynh, chúng ta trước phân phối lễ vật! Buổi tối chờ huynh tới dùng cơm!"

Chờ
các thiếu niên đi, Già Lam mang theo nhóm người Phượng Thương
lên đảo. Dọc theo đường đi, Già Lam giống như chủ nhân,
nghiêm túc giới thiệu cho Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất.

Thì
ra là Bồng Lai đảo cũng bất quá chỉ là một đảo nhỏ bình
thường, cũng không thần kỳ như truyền thuyết trên đại lục. Dân cư
trên đảo cũng như trên đại lục, đều có cuộc sống bình
thường. Đây là một nơi không có sưu cao thuế nặng, cũng không
có hoàng đế hay quốc gia, ở Bồng Lai đảo, người có quyền
lên tiếng nhất, chính là sư phụ trong miệng Già Lam - Thái Hư chân
nhân.

Những đứa
trẻ nhỏ hơn mười tuổi trên Bồng Lai đảo, sẽ được gửi đến miếu Nữ
Oa duy nhất trên đảo để tu hành, đến khi tròn hai mươi
tuổi, đệ tử ưu tú sẽ được giữ lại, những người khác sẽ quay lại
gia trang.

Thái
Hư chân nhân có năm đại đệ tử, Già Lam là lão tam,
cũng là Tam sư huynh trong miệng mọi người.

Hàng
năm, đều không ngừng có Tân đệ tử nhập môn, bọn họ phần lớn
là những đại đệ tử chuyên truyền thụ võ, cho nên nói là sư
huynh, kì thực là sư phụ. Mới vừa rồi những thiếu niên là những
người theo Già Lam học võ.

Miếu
Nữ oa, nằm trên ngọn núi cao nhất trên đảo, bởi vì Mộ Dung Thất Thất
mang bầu, trên đường nghỉ ngơi mấy lần, chờ đến
miếu, đã là ban đêm.

Mới
vừa vào miếu, chỉ nghe thấy tiếng chuông, tiếng chuông dài, truyền khắp
cả đảo.

“Người
trên đảo chúng ta căn cứ tiếng chuông để phán đoán thời gian,
bây giờ là lúc kết thúc công việc, về nhà nấu cơm!”

Già
Lam mang theo đám người Phượng Thương đến ở một phòng khách trong miếu,
còn chưa tới, thì một đám thiếu nam thiếu nữ vây quanh tới đây.
Bọn họ chưa từng thấy người ngoài đảo, cho nên tụ tập ở
cách đó không xa, tò mò đánh giá những vị "khác
ngoại", thỉnh thoảng còn có tiếng nghị luận truyền đến, đơn
giản là bình luận dung mạo Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất.

“Mọi
người lớn lên trên đại lục lớn lên đều dễ nhìn như vậy sao?”

"Không
biết, hẳn là vậy! Ngươi nói, Tam sư huynh dẫn bọn hắn tới đây làm cái
gì nha?"

"Không
biết đây..."

Biểu
hiện các thiếu niên, để cho Già Lam có chút lúng túng, chỉ
có thể xoay người đối với Phượng Thương giải thích, "Bồng
Lai đảo thật lâu cũng không có khách tới rồi, bọn họ thấy rất mới
mẻ."

"Chúng
ta không sao." Phượng Thương cũng không chán ghét những thiếu nam thiếu nữ
kia, mới vừa rồi trải qua thời gian ngắn trên đảo, dân chúng cũng là như
vậy đánh giá bọn họ, bất quá bọn họ trong ánh mắt cũng
không có ác ý, chẳng qua là cảm thấy
tò mò mà thôi.

"Tam
sư huynh, làm sao giờ ngươi mới trở về nha!"

Đang
lúc ấy thì, một cỗ gió màu đỏ xông lại, nặng nề tiến vào trong ngực
Già Lam, khiển cho hắn suýt ngã xuống. Sau đó, một tiếng nói ngọt
ngào, khả ái "Tam sư huynh!" Truyền đến trong tai mọi
người.

"Tam
sư huynh, huynh đã về rồi!" Một cái khuôn mặt tròn tròn mặt từ
trong ngực Già Lam nhô ra, nguyên lai là một
cô bé chừng năm tuổi, trên đầu búi một bím tóc, gương
mặt đỏ bừng giống như quả táo, khuyết điểm duy nhất, chính
là môi trên của nàng bị nứt ra, tiểu nữ đáng yêu như thế lại bị sứt
môi, cho nên lời nói có chút tiếng gió, không rõ ràng như bình
thường.

"Tam
sư huynh, ta nhớ ngươi!"

"Tiểu
Mễ, muội lại béo lên a!" Mặc dù nói như vậy, nhưng Già Lam vẫn
bế Tiểu Mễ vô cùng dễ dàng. Nghe Già Lam nói mình lên cân, Tiểu Mễ
bĩu môi: "Tam sư huynh không thích bé con mập sao? Nhưng là Tiểu
Mễ cứ như vậy mập, làm sao bây giờ? Tam sư huynh không thích Tiểu Mễ sao?"

Vừa
dứt lời, trong mắt bé có một tầng ẩm ướt, phảng phất Già Lam vừa
nói ghét nàng, nàng sẽ mở miệng khóc lớn.

"Làm
sao lại vậy! Tiểu Mễ có ra sao ta cũng thích!"

“Tam sư
huynh tốt nhất!” Tiểu Mễ "bẹp" một cái hôn trên mặt Già Lam,
sau đó lại hiếu kỳ nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất: "Vị tỷ
tỷ này thật xinh đẹp! Giống với tượng nương nương trên miếu, trên trán đều
có nốt ruồi hồng."

Tiểu Mễ vô cùng
khả ái, cộng thêm nàng sứt môi, để cho Mộ Dung Thất Thất càng thêm
thương tiếc này đứa bé này: "Cám ơn Tiểu muội muội!" Mộ
Dung Thất Thất lấy ra một viên ngọc hình con thỏ nhỏ, đôi mắt con
thể được làm bằng hồng bảo thạch.

Tiểu Mễ là bé gái,
tất nhiên sẽ thích động vật nhỏ khả ái. Viên ngọc hình thỏ
này được làm vô cùng tinh sảo, đặc biệt là đôi mắt
vô cùng xinh đẹp, khiến cho Tiểu Mễ yêu thích không thôi.

"Tiểu muội muội miệng ngọt
như vậy, con thỏ này là quà dành tặng cho Tiểu muội muội!"

Mộ Dung Thất Thất đưa viên
ngọc hình thỏ cho Tiểu Mễ, Tiểu Mễ nhìn Già Lam như hỏi ý, chờ
Già Lam gật đầu.

"Đa tạ tỷ tỷ..." Thấy
Già Lam gật đầu, Tiểu Mễ liền nhảy xuống, nhận lấy viên ngọc hình
thỏ, cười ngọt ngào với Mộ Dung Thất Thất: "Đa tạ tỷ tỷ! Tỷ tỷ
xinh đẹp là tốt nhất! Ta thích tỷ nhất!"

Thừa dịp Mộ Dung Thất Thất
không chú ý, Tiểu Mễ hôn thật nhanh lên mặt Mộ Dung Thất Thất,
sau đó "hi hi" nở nụ cười.

Tiểu hài tử ngây thơ hoạt bát
như vậy, thật là làm cho người vô cùng thích. Trừ việc nàng bị sứt
môi, nhìn qua có chút khuyết điểm...

"Tiểu Mễ, sư phụ gia gia
xuất quan chưa?"

Nghe Già Lam nói như vậy, Mộ
Dung Thất Thất mới biết được, thì ra Tiểu Mễ là cháu gái Thái Hư
chân nhân.

"Gia gia đã sớm đi
ra! Nhưng là đại sư huynh, Nhị sư huynh cùng huynh đều không
có mặt, gia gia hỏi nhiều lần các ngươi đi đâu vậy, bất
quá ta cũng không có bán đứng ngươi a!"

"Ừ, Tiểu Mễ ngoan
nhất!" Già Lam ôm Tiểu Mễ, mang theo Mộ Dung Thất Thất đến
phòng khách, sắp xếp phòng cho họ.

"Ta đi bái kiến sư phụ
trước, quay lại nói chuyện sau!"

"Đa tạ..."

Rời khỏi phòng khách,
Già Lam ôm Tiểu Mễ đi chỗ ở của Thái Hư chân nhân. Đây
là một viện nhỏ thanh tịnh, Già Lam đẩy ra cổng tre đi vào,
liền thấy một ông lão tóc trắng tưới nước trong vườn rau.

"Sư phụ,
ta đã trở về!"

"Ừ, biết trở lại a? Các
ngươi như đám khỉ lou choi!" Thái Hư chân nhân tưới nước, không
có quay đầu lại, thì ngược lại Tiểu Mễ tránh thoát vòng tay
Già Lam, nhảy nhảy trước mặt đến Thái Hư chân nhân, khoe viên ngọc hình
thỏ của mình.

"Gia gia, ngài nhìn ngài
nhìn, con thỏ nhỏ, đẹp không?"

"Rất đẹp!" Mặc
dù trước mặt Già Lam Thái Hư chân nhân là sư phụ nghiêm nghị, nhưng
là ở trước mặt cháu gái nhỏ, cũng là một lão nhân vô cùng hiền
lành vô cùng hòa ái, "Tiểu Mễ, người nào đưa cho cháu
vậy?"

"Một tỷ tỷ
xinh đẹp! Đúng rồi nga, gia gia, cái kia tỷ tỷ lớn lên vô cùng
giống với nương nương, Tiểu Mễ lần đầu tiên nhìn thấy người xinh đẹp
như vậy đây!"

Lời của Tiểu Mễ, khiến cho Thái
Hư chân nhân khẽ cau mày, sau đó bàn tay to xoa xoa đầu Tiểu Mễ,
"Tiểu Mễ, đi xem một chút Ngưu Đại bá cơm
tối đã làm xong không? Một lát muốn ăn cơm lạc!"

"Ừ! Ăn cơm lạc!"

Chờ Tiểu Mễ đi, Thái Hư
chân nhân mặt trực tiếp xụ xuống, "Già Lam, ngươi mang người xa lạ
lên đảo sao? Chẳng lẽ ngươi không biết quy củ?"

"Sư phụ, đồ nhi sai
rồi!" Già Lam trực tiếp quỳ xuống, Bồng Lai đảo không tiếp ngoại
nhân, đặc biệt là người xa lạ, Già Lam như vậy, hoàn toàn
là phá giới.

"Rốt cuộc là chuyện
gì xảy ra, nói đi..."

Thái Hư chân nhân không để
cho Già Lam giải thích, Già Lam trực tiếp quỳ, nói ra mọi chuyện cần
thiết. Nghe đến chuyện của Phượng Thương, Thái Hư chân nhân nhướng mày,
"Ngươi xác định hắn trúng Vong tình?"

"Đúng vậy, sư phụ, hắn
hiện tại đã biểu hiện thấy bệnh trạnh của vong tình. Sư phụ, ngoại tổ
mẫu của Phượng Thương - Quân Lan Tâm chính là đệ tử của Bồng Lai, hơn
nữa độc Vong tình trên người hắn là bị người của chúng ta hạ, đồ
nhi cảm thấy chuyện này có liên quan đến Bồng Lai đảo của chúng
ta, về tình về lý, hẳn nên giúp hắn giải độc, cho nên đưa hắn trở
lại."

"Con đứng lên đi!"
Nghe được tên của Quân Lan Tâm, Thái Hư chân nhân thế nhưng sửng sốt, vẻ
mặt có chút quái dị, chẳng qua là này vẻ mặt xuất hiện
quá nhanh, Già Lam cũng không thấy được.

"Đợi lát nữa, đưa bọn
họ tới! Để cho vi sư xem thử Phượng Thương! Đừng cho nhiều
người đến, ta chỉ tiếp Phượng Thương cùng thê tử của hắn."

Nghe giọng điệu của Thái
Hư chân nhân, Già Lam biết sư phụ đã đáp ứng, lập tức cúi người
chào, "Tạ ơn sư phụ!"

"Ngươi a..." Thấy
Già Lam như vậy, Thái Hư chân nhân lắc đầu, "Con luôn nhiều
chuyện, thích quan tâm người khác, thích nhất hòa bình... Thật không biết tính
cách như con rốt cuộc là tốt hay xấu."

“Tất nhiên là tốt! Sư phụ, ta đi mời
bọn họ!”

Đến phòng khách, Già Lam truyền
lại lời của Thái Hư chân nhân, Mộ Dung Thất Thất cầm tay Phượng Thương, trong
mắt cũng là kích động, "Có hi vọng rồi! Thương,
chàng được cứu rồi!"

Mộ Dung Thất Thất
kích động, tất cả mọi người có thể hiểu được.

Trong khoảng thời gian này,
thời gian hai cánh tay Phượng Thương run rẩy càng ngày càng dài, mỗi lần cũng
là lúc ăn cơm chiều Phượng Thương sợ ảnh hưởng người khác
cùng ăn, đều ở trong phòng ăn cơm. Mộ Dung Thất Thất mỗi khi
thấy vậy đều theo bên cạnh Phượng Thương, đích thân giúp hắn ăn
cơm, chờ hắn ăn xong, mình mới dùng cơm. Đối với tình cảm vợ chồng
của họ, mọi người vô cùng cảm động, cũng hi vọng độc trên người
Phượng Thương có thể nhanh một chút chữa khỏi.

Phượng Thương kéo Mộ Dung Thất
Thất, đi theo Già Lam, Thái Hư chân nhân chỉ đích danh hai người
bọn họ, những người khác còn lại là ở lại phòng khách, Già Lam dặn
dò Kim Vũ chiếu cố bọn người Tấn Mặc, mình mang theo Phượng Thương
cùng Mộ Dung Thất Thất đi ra phía sau núi.

Trên đường, đi một nửa, Mộ
Dung Thất Thất đột nhiên mở miệng, "Già Lam, cám ơn ngươi!"

"Không khách khí!"
Già Lam quay đầu lại cười một tiếng, "Các ngươi nhìn qua không giống người
xấu, lại nói, không mang các ngươi tới, ngươi sẽ không cho ta giải dược."

Nghe Già Lam nhắc tới độc,
Mộ Dung Thất Thất "ha ha" nở nụ cười, "Ngươi thật đúng cho
rằng ta hạ độc ngươi sao? Lâu như vậy, ngươi có cảm giác thân thể
không thoải mái hay không? Đó chỉ là hai viên “Mỹ Dung”, ta
chỉ để cho ngươi cùng Kim Vũ làm vật thí nghiệm thôi! Ngươi
thật đúng là cho rằng ta hạ độc, ta đây không xấu xa đến
vậy."

Già Lam thế mới biết,
thì ra là cái gì cái gọi là "Tiêu Dao hoàn"
là giả, giải dược mỗi tháng cũng là giả dối, mình coi như là sa
vào bãy của nữ nhân này. Không có trúng độc, Già Lam trong lòng
buông xuống, "Ta đây thì hẳn càng nên cảm tạ ngươi!"

Phượng Thương vẫn vẫn duy
trì vẻ mặt mỉm cười, tay hắn chỉ khẽ run, Mộ Dung Thất Thất nhận
thấy được Phượng Thương phát bệnh, thì nắm tay Phượng Thương càng
thêm chặt Đột nhiên, Mộ Dung Thất Thất chuyển chủ đề lên người Tiểu
Mễ: “Già Lam, bệnh “sứt môi” của Tiểu Mễ, các ngươi không có cách nào
trị được sao?”

"Sứt môi?" Già Lam đại
khái là lần đầu tiên nghe nói cái từ này, "Trên đảo rất
nhiều hài tử đều bị cái này, sư phụ suy nghĩ rất nhiều biện pháp,
nhưng trị không hết."

Nghe Già Lam nói Bồng
Lai đảo rất nhiều người sứt môi, nàng lúc này mới nhớ tới lúc trước nhìn
qua đám thiêu niên, cũng có mấy người sứt môi, chẳng qua
là không rõ ràng."Già Lam, sứt môi có thể chữa!"

"Thật?" Già Lam
chợt xoay người, sắp đụng vào bụng Mộ Dung Thất Thất, hắn vội vàng lui về
phía sau một bước, ánh mắt nhưng vô cùng lo lắng, "Công chúa,
ngươi nói thật sự? Sứt môi thật có thể trị?"

Già Lam nhớ tới Mộ Dung Thất
Thất là đại phu, nàng nói như vậy, nhất định là có đạo lý,
nghĩ được như vậy, Già Lam kích động không được, "Công
chúa, nếu như ngươi có thể trị lành bệnh sứt môi của mọi người, ta tin
tưởng sư phụ nhất định sẽ giúp Vương gia chữa bệnh!"

Mộ Dung Thất Thất vốn
là muốn cũng là cái này, nhìn thấy Tiểu Mễ sứt môi, Mộ Dung Thất
Thất đã nghĩ cách giúp nàng trị lành sứt môi. Một, đương
nhiên là vì gia tăng vốn liếng, để cho Thái Hư chân nhân giúp Phượng
Thương giải độc, một nguyên nhân khác, còn lại là bởi vì thấy
Tiểu Mễ rất khả ái, cô bé ngây thơ, lại chịu bệnh sứt môi
hành hạ, thật khiến người khác vô cùng đau lòng.

"Ta có biện pháp trị lành
sứt môi!"

"Thật tốt quá! Mau, chúng
ta đi nói với sư phụ!"

Già Lam nói chuyện Mộ Dung Thất
Thất có thể trị hết bệnh sứt môi cho Thái Hư chân nhân, lão nhân này thế
nhưng trực tiếp đứng lên, đi đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất,
"Cô nương, ngươi nói thật sao? Ngươi thật có thể trị lành sứt
môi?"

"Lão nhân gia, ta làm sao
lại lừa gạt ngài đây! Ta chẳng những có thể trị lành sứt môi, còn
biết cách để dự phòng, tránh để phụ nữ có thai truyền sứt môi
cho cục cưng! Nếu như ngài tin tưởng ta, ta thử một lần!"

"Tốt! Tốt!" Thái Hư
chân nhân kích động đi tới, "Bồng Lai đảo chúng ta
có hơn chín trăm người, người bị sứt môi đã có hai trăm ba
mươi mốt người, trong đó hài tử chiếm một nửa. Cô nương, nếu như
ngươi thật có thể trị lành sứt môi, ngươi chính là ân nhân của Bồng
Lai đảo, bất kể ngươi yêu cầu cái gì, ta cũng sẽ đáp ứng ngươi!"

"Lão nhân gia, đừng nói
như vậy, ta tới đây cũng là cần ngài, vì trượng phu của
ta." Mộ Dung Thất Thất vịn Phượng Thương, để cho Thái Hư chân nhân
nhìn tay Phượng Thương.

"Tại sao có thể như
vậy?" Thấy tình huống Phượng Thương, Thái Hư chân nhân lập tức để cho
hắn ngồi xuống, tự mình bắt mạch Phượng Thương.

"Trên người của ngươi, còn
có một loại dư độc không trừ, cho nên tăng nhanh tốc độ vong
tình. Ta chỉ hiểu vong tình độc, về phần cái loại này, thứ cho ta không
thể ra sức."

Thái Hư chân nhân chịu
vì Phượng Thương giải độc, đã là tin tức tốt nhất.
Cổ độc là thứ người Nam Phượng quốc am hiểu nhất, chỉ có thể tìm
bọn hắn.

"Cám ơn ngài! Ngài chịu
vì ta giải độc, ta đã rất cao hứng." Biết vong tình có thể
giải, Phượng Thương so sánh thật là cao hứng. Hiện tại chuyện duy nhất
khiến hắn sợ sợ, chính là quên Mộ Dung Thất Thất, quên chuyện giữa bọn
họ, đây là việc Phượng Thương không thể tiếp nhận.

"Chẳng qua là,
giải độc cần phải thời gian, hơn nữa rất thống khổ, không biết
ngươi…"

"Ta cái gì cũng có thể
chịu được! Ta không sao!" Không đợi Thái Hư chân nhân nói xong,
Phượng Thương kiên định trả lời lời hắn. So với việc quên mất Mộ Dung Thất
Thất, thống khổ khi giải độc có tính là cái gì đâu!

"Vậy thì tốt!"
Thái Hư chân nhân vuốt chòm râu, gật đầu, "Hiện tại các ngươi đi
dùng cơm, sau nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta mang bọn ngươi đi
“vong".

Ngày thứ hai, Thái Hư chân nhân
cùng Già Lam, mang theo Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất đến
Vong.

Vong chính là một thác nước
phía sau nước. Sông nước này ồ ồ bốc hơi nóng, trên mặt nước hơi màu
vàng, đến sườn đồi bên, nước sông trực tiếp đi xuống, rơi vào
đầm sâu. Từ Vong tản ra trận trận mùi hôi thối, còn không có nhích tới gần
mùi vị đã truyền tới.

"Ọe..." Mộ Dung Thất
Thất đang có mang, thấy mùi lạ liền buồn nôn, suýt chút
nữa đã nôn hết đồ ăn buổi sáng ra.

"Khanh Khanh, nàng ở nơi
này chờ ta, ta đi theo bọn họ!" Thấy vẻ mặt của Mộ Dung Thất Thất,
Phượng Thương vô cùng đau lòng, yêu cầu Mộ Dung Thất Thất ở lại tại
chỗ, mình đi theo Thái Hư chân nhân cùng Già Lam đến Vong.

"Vong tình, vốn dùng nước
của Vong để luyện ra, Ngươi trúng Vong tình từ trong bụng mẹ, độc
này đã xâm nhập đến trong xương tủy. Muốn trừ đi Vong tình,
chỉ có thể lấy độc công độc. Chẳng qua là, nhiệt độ của
nước Vong cực cao, hơn nữa nhiệt độ giữa ngày và đêm cũng chênh lệch
rất lớn, rất khó kiên trì. Mà ngươi trúng độc đã lâu,
muốn trừ đi Vong Tình, phải ngâm mình ở đây chín chín tám mốt
ngày."

"Chín chín tám mươi mốt
ngày? Đây chẳng phải là hai tháng?" Phượng Thương quay đầu
lại, nhìn Mộ Dung Thất Thất cách đó không xa, có chút không lỡ
cùng nàng tách ra lâu như vậy, nhưng là vừa nghĩ tới nếu không
giải độc, mình cuối cùng sẽ quên mất Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương dứt
khoát gật gật đầu, "Tốt! Ta đáp ứng ngươi! Bất quá, ta
có thể nói chuyện với nương tử chút hay không? Nàng đang mang thai,
ta sợ nàng lo lắng!"

"Được!" Thái Hư chân
nhân gật đầu, đưa mắt nhìn Phượng Thương đi tới bên cạnh Mộ Dung
Thất Thất.

Nhìn đến Phượng Thương,
lão đầu một mực nhớ lại nữ tử trong trí nhớ mình Quân Lan Tâm.
Quân Lan Tâm là sư muội của hắn. Năm đó, nếu không phải Quân Lan Tâm
bị chọn trúng, bị đưa đi Đông Lỗ quốc làm hoàng hậu, bọn họ
có thể đều có một bắt đầu mới...

Lan Tâm, ngoại tôn của nàng, ta
sẽ chiếu cố thật tốt!

Chờ Phượng Thương lần nữa
tới đây, Thái Hư chân nhân hướng hắn cười một tiếng,
"Đã giao đãi rõ ràng? Ngươi yên tâm, ta sẽ cho Già Lam
tới báo tin tức mỗi ngày cho ngươi! Tám mươi mốt ngày rất nhanh sẽ đi
qua, đến lúc đó trừ đi thai độc, ngươi cũng sẽ không
nữa bị vong tình quấy nhiễu rồi!"

"Cám ơn!"

Không đợi Thái Hư chân nhân nói
cái khác, Phượng Thương nhảy xuống từ trên thác nước, trực tiếp chìm
vào đầm sâu.

"Uy, ta còn chưa nói
hết đây! Thật là một tiểu tử nóng tính!" Thái Hư chân
nhân đi xuống nhìn lại, chỉ thấy một mảnh bọt nước dâng lên, Phượng Thương
từ lòng hồ nhô ra, thấy hắn không có chuyện gì, Thái Hư chân nhân
mới đi xuống.

"Không được vận công, nếu
không ác độc công tâm! Cứ xem như đang nghịch nước, ngồi ở bên
trong là tốt rồi!"

Nghe giọng nói của Thái Hư chân
nhân truyền đến từ trên đỉnh núi, Phượng Thương dựa theo lời hắn nói,
tìm một chỗ mép đá, ngồi xếp bằng, trừ đầu, cả thân thể giấu ở trong
lòng Vong.

Mới vừa rồi ở trên, ngửi thấy
nước này có mùi lạ, không nghĩ tới ở đây nước càng thêm bốc mùi.
Nước ấm có chút nóng, trong nước như cũ "Ồ ồ" tiểu bong
bóng, hỗn loạn chảy.

"Nha đầu, yên tâm đi,
hắn không có chuyện gì! Tiểu tử này không tệ!" Lúc trở về, Thái Hư chân
nhân không nhịn được khen ngợi Phượng Thương hai câu. Cái kia dạng không
biết sợ từ trên thác nước nhảy xuống, còn có thể chịu được nước Vong,
thật là rất hiếm.

"Xem ra, hắn rất quan tâm
ngươi! Ánh mắt ngươi chọn đúng rất tốt!"

Mộ Dung Thất Thất trong lòng
vô cùng lo lắng Phượng Thương, nghe Thái Hư chân nhân khen Phượng Thương,
nàng bớt chút lo lắng, Phượng Thương đang cố gắng, nàng cũng cố gắng
mới được! Nàng tin tưởng, tám mươi mốt ngày rất nhanh sẽ trôi qua!

Thần y trên đại lục
có thể trị tốt sứt môi, để cho người trên đảo rất là cao
hứng, rối rít đi tới miếu, muốn thấy thần y.

Khi mọi người nhìn thấy thần y
là một tiểu cô nương, còn đang mang thai, bọn họ lại càng kinh
ngạc. "Thần y thật xinh đẹp, thật giống Nữ Oa nương nương!"
"Đúng a! Không nghĩ tới thần y là nữ nhân này!"

Không thể không nói, mọi người
trên Bồng Lai Đảo đều vô cùng thuần phác, Thái Hư chân nhân nói
Mộ Dung Thất Thất có thể trị tốt sứt môi, bọn họ liền tin tưởng Mộ Dung
Thất Thất nhất định sẽ làm được, cũng không có chút nào hoài
nghi.

Mộ Dung Thất Thất kiểm tra
những người sứt môi, cẩn thận nhớ kỹ tên của bọn họ, số tuổi, cùng với tình
huống thân thể.

Cả Bồng Lai đảo,
có hơn hai trăm người có sứt môi, không thể không nói số lượng rất
lớn. May mà có Tô Mi, Tố Nguyệt cùng Tấn Mặc hỗ trợ, cho nên Mộ Dung
Thất Thất cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Chờ ghi danh tình huống bệnh
nhân xong, Mộ Dung Thất Thất phân bọn họ ra làm ba loại. Một loại là rất
nhẹ, một loại là nặng, một loại là đặc biệt nặng, tính toán phân
ba đợt để làm.

Một ngày bận rộn, Mộ Dung Thất
Thất mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi.

"Nha đầu, như thế nào
a?" Thái Hư chân nhân tới đây mấy lần, thấy Mộ Dung Thất
Thất đang bận, cho nên không có quấy rầy, chờ lúc này bận rộn kết
thúc, hắn để cho các đệ tử bưng bữa ăn tối tới đây, mình
lại đến Mộ Dung Thất Thất bên cạnh, "Ngươi không nên gấp gáp như vậy,
ngươi còn có có bầu! Thân thể quan trọng hơn!"

Nghe ra sự quan tâm trong giọng
nói của Thái Hư chân nhân, Mộ Dung Thất Thất vui vẻ cười một tiếng, "Cám
ơn lão nhân gia! Hôm nay ta chẳng qua chỉ mới ghi danh cho bọn họ, giải phẫu
còn phải đợi mấy ngày, ta cần một vài công cụ để giải phẫu."

Mộ Dung Thất Thất lấy ra giấy
vẽ châm, đao giải phẩu, bao tay, quần áo vệ sinh…vân vân, đưa
cho Thái Hư chân nhân: "Phiền toái lão nhân gia chuẩn bị giúp ta, ta dạo
quanh đảo hai ngày, xem một chút rốt cuộc là nguyên nhân khiến nhiều
người như vậy bị sứt môi, đến lúc đó sẽ tìm phương pháp xử
lí tận gốc chuyện này."

"Được được! Ta lập
tức cho người chuẩn bị. Thật đa tạ ngươi!"

Thái Hư chân nhân
kích động là không thôi, bệnh sứt môi quấy nhiễu người dân Bồng
Lai đảo, tạo thành vẫn đề lớn, rất nhiều cư dân trên đảo đều
bệnh sứt môi, vấn đề này kéo dài rất nhiều đời, cũng không
có được giải quyết, hôm nay Mộ Dung Thất Thất có thể trị tốt sứt
môi, đây quả thực đại ân đối với Bồng Lai đảo.

Sau mấy ngày, Mộ Dung Thất Thất
mỗi ngày đồng hành cùng Già Lam đi hết Bồng Lai đảo. Dọc
theo đường đi, thấy rất nhiều đứa trẻ sứt môi cười toe
toét đối với mình, Mộ Dung Thất Thất càng cảm thấy trách nhiệm trên vai
mình càng thêm trọng đại.

"Ta nghĩ, ta biết nguyên
nhân khiến dân chúng sứt môi!" Đêm ngày thứ ba, trở lại miếu Nữ Oa,
Mộ Dung Thất Thất nói kết quả cho Thái Hư chân nhân.

Báo cáo nội dung xấu