Quỷ vương kim bài sủng phi - Chương 126

Chương 126: Di Sa âm hiểm

Lời
nói này của Hạ Ngọc, xém chút làm cho Quân Lan Tâm tức chết. "Ngươi!"
Ngón tay của bà chỉ vào Hạ Ngọc, ngón tay Quân Lan Tâm run nhè nhẹ,
"Ngươi không xứng là người Đông Lỗ Quốc!"

"Hoàng
tổ mẫu, người đừng nóng giận!" Hạ Chinh vội vàng bưng trà cho
Quân Lan Tâm, vỗ lưng bà, lúc này Quân Lan Tâm mới yên tâm mà thả lỏng.
"Các ngươi đều muốn ngôi vị hoàng đế này, nhưng không
có thật lòng thật dạ mà gánh lấy trách nhiệm làm một hoáng đế,
thôi thì việc này để cho trời quyết định đi!"

Quân
Lan Tâm đối với những đứa cháu hoàng tôn này không có biện pháp, chỉ
có thể cho bọn họ lấy năm đồng tiền bỏ vào mai rùa, đặt ở trước
mặt mỗi người. "Người nào trở thành người may mắn, người nào sẽ làm tân
hoàng của Đông Lỗ Quốc, nếu thế trước hết phải đánh bại Bắc Chu Quốc,
khôi phục lại giang sơn!"

Cái
gọi là người may mắn nhất, phụ thuộc vào năm đồng tiền hai mặt còn
lại ở trong mai rùa rơi xuống đất như thế nào. Hoàng thái hậu nói đến
quyết định này, nhận được sự tán thành của năm người hoàng tử, nếu
người nào không phục người nào, vậy lúc này phải đem số mệnh phó thác
cho trời.

"Len
keng..." Đầu tiên là đại hoàng tử Hạ Khai run mai rùa,
"Ào..." Một âm thanh, trên mặt đất năm đồng
tiền đang xoay vòng giữa hai mặt, làm cho mọi người ở đây một trận lo
lắng. Kế tiếp là Hạ Ngọc, một mặt chính bốn mặt phụ, lão Tam Hạ Kiệt
là bốn chính một phụ.

Đến
phiên lão tứ Hạ Chinh, hắn từ từ nhắm hai mắt, thành kính cầu nguyện rất lâu,
sau cùng thổi một ngụm khí vào mai rùa. "Keng..." Mặt chính của
năm đồng tiền hướng về phía trước xuất hiện trên mặt đất.

"Làm
sao có thể như vậy? Vì cái gì lại như vậy?"

Nhìn
thấy kết quả của Hạ Chinh, làm cho tất cả các vị hoàng tử còn lại bàn luận,
cuối cùng giả nịnh nọt, quỳ xuống hô lên vạn tuế.

"Này,
không có khả năng như thế được!" Lúc Hạ Khai muốn dùng bàn
tay đến gần để chạm vào đồng tiền, Quân Lan Tâm hét lớn một
tiếng, "Ngươi muốn vi phạm ý nguyện của trời sao? Ngươi
nghĩ muốn bị trời phạt sao?"

Quân
Lan Tâm nói, hoàn toàn làm cho Hạ Khai hoảng sợ. Đối với trời, trong lòng
của người phàm cũng có ít nhiều sự kính nể. Huống chi lúc
trước đã nói rằng, ai có thể bói ra được kết quả như vậy,
sẽ trở thành tân hoàng, hiện tại mặc dù các hoàng tử khác không phục, cũng
chỉ có thể đành từ bỏ.

Người
may mắn nhất là Hạ Chinh, ngũ hoàng tử còn chưa được bói lần nào
trực tiếp bị người khác xem nhẹ. Vốn xoay quanh vấn đề lựa chọn tân hoàng rất
lâu, giống như mọi chuyện đều dựa vào cái loại bói toán nhỏ này mà giải
quyết. Chúng hoàng tử tuy không phục, nhưng vừa rồi chính bọn
họ đã chấp nhận đề nghị của Hoàng Tổ Mẫu, lúc này người may mắn
nhất là Hạ Chinh, nếu như muốn phản đối, ngộ nhỡ chọc giận thần linh,
vậy rất phiền toái.

Đúng
lúc này, một tiếng "Độ Nhất đại nhân đến!" truyền tới.

Người
tới, là một nam nhân khoảng ba mươi, toàn thân hắc y, vẻ mặt lạnh
lẽo. Độ Nhất tiến lên, trước tiên hướng Hạ Chinh cười chúc, "Chúc
mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!"

"Độ
Nhất đại nhân!" Hạ Chinh vui vẻ ra mặt, "Đa tạ đa tạ!"

Hai
người khách sáo qua lại một hồi lâu, làm cho Hạ Khai bên cạnh không
nhịn được hỏi, "Độ Nhất đại nhân, xin hỏi, tiếp viện của Bồng
Lai đảo khi nào đến? Thời gian đã lâu như vậy, vì sao
còn chưa nhận được tin tức?"

"Thần đến
chính là nói việc này! Thần vừa mới nhận được thư báo từ Bồng
Lai Đảo, sư phó đã phái một trăm đệ tử kỳ tài của Bồng
Lai Đảo lên thuyền, không lâu sẽ tới Đông Lỗ."

Nghe
thấy Độ Nhất nói, làm cho trong lòng những người đang lo lắng cho an
nguy của Đông Lỗ Quốc, trong lòng đã yên tâm một chút.

"Đúng vậy a Đúng vậy
a! Có Bồng Lai đảo ra mặt, nhất định sẽ đem Phượng
Thương đánh không còn đường lui về!"

"Đúng đúng đúng! Các đệ tử
của Bồng Lai đảo võ công cao cường, dứt khoát lấy đầu của Phượng
Thương đem về, đến lúc đó cho dù Bắc Chu quốc không
muốn lui cũng phải thối lui!"

"Đúng vậy a! Lúc trước ta
còn nghe thấy Nhiếp Chính Vương Bắc Chu Quốc Long Ngạo Thiên xuất chinh, ta còn
tưởng rằng một nhân vật mới đã xuất hiện, không nghĩ người đó chính
là Phượng Thương. Tuy Phượng Thương có danh hiệu là Chiến Thần,
nhưng sau lưng đông Lỗ quốc chúng ta có Bồng Lai đảo! Bồng
Lai đảo cũng không phải là người như Phượng Thương có thể
trêu được!"

...

Một hồi tranh chấp ngôi vị tân
hoàng, chỉ cần thông qua năm đồng tiền, cứ như vậy lặng xuống.

Tuy đại quân của Phượng Thương
càng ngày càng gần, nhưng ở Ngư Sở hoàng cung mọi người giống như
không ý thức được nguy hiểm đang tới gần. Tất cả mọi
người đem kỳ vọng gửi vào trên người đệ tử của Bồng
Lai Đảo. Giống như mọi việc phía sau đều có người của Bồng
Lai Đảo.

Vì xảy ra chiến sự, hơn nữa
thời gian vô cùng gấp rút, lễ đăng cơ của tân hoàng Đông Lỗ quốc
tổ chức không được long trọng giống như từ trước đến nay. Nhưng
dù vậy, cũng vô cùng phung phí. Hạ Chinh ở trong triều tiếp nhận sự
hành lễ của các vị đại thần, hơn nữa ban bố chiếu thư đầu tiên sau
khi đăng cơ, sắc phong bốn vị hoàng tử khác là Vương gia, xây dựng
phủ đệ tráng lệ cho bọn họ ở kinh thành, hơn nữa ra lệnh không để một
trong bốn vị Vương gia không được rời khỏi kinh thành.

Thấy Hạ Chinh như vậy, bốn vị
hoàng tử vô cùng tức giận, "Hắn làm như vậy, chẳng phải
là muốn đem chúng ta giam lại sao?"

Chẳng qua, Hạ
Chinh đã sớm biết huynh đệ của mình nhất định sẽ
không đồng ý với quyết định này, không đợi đến
lúc bọn họ có thể phản kháng, liền lập tức cho người giữ chân bọn họ lại.

"Độ Nhất đại
nhân, đa tạ ngươi vì trẫm mà bày mưu kế, trẫm kính ngươi một
ly!"

Trong hậu cung, long
bào được mặc trên người Hạ Chinh, hắn đang cười vui sướng. Độ
Nhất cười bưng chén rượu lên uống một ngụm liền nói, "Còn không phải do bệ
hạ là chân mệnh thiên tử sao!"

Nghe thấy Độ Nhất nói như
vậy, Hạ Chinh đem mai rùa ra trước mặt, đổ ra đồng tiền bên
trong, "Người nào cũng không thể tin đồng tiền hai mặt đều
là một, nếu không phải do Độ Nhất đại nhân nghĩ ra phương
pháp sử dụng bói toàn này mà quyết định người thừa kế ngôi vị
hoàng đế, trẫm cũng không có ngày hôm nay a! Cho nên, trẫm vẫn còn
kính ngươi một ly!"

Hai người phía trước phía sau,
lúc bọn họ đã uống được một vò rượu, sau khi cùng Hạ Chinh
uống rượu, Độ Nhất được hạ nhân dìu xuống nghĩ ngơi, chính mình
lại đến chỗ của Hoàng Thái Hậu.

"Độ Nhất, như thế nào?
Bồng Lai đảo có giúp chúng ta hay không?"

"Không có."
Trước đó hắn vô cùng thoải mái, hiện tại vẻ mặt của Độ Nhất
lại trở nên âm trầm. "Hiện tại sư phó bế quan, không có lệnh
của Đại sư huynh, không ai nghe ta nói."

Nhắc tới Đại sư huynh Di
Sa, Độ Nhất gần như cảm thấy được tức giận không thôi. Rõ ràng
hắn so với Di Sa lớn tuổi hơn, nhưng mọi người đều kêu hắn là Đại Sư
Huynh. Mà gặp sư phó bế quan lúc này đem toàn bộ quyền
hành đều giao cho Di Sa, thật sự là vô cùng bất công!

Trước khi Di
Sa đi đến Bắc Chu Quốc, Độ Nhất không biết vì nguyên nhân
gì mà Di Sa đến Bắc Chu Quốc, nhưng nhân có cơ hội này,
mang những đệ tử đứng về phía Di Sa giam giữ lại.

Hiện tại hoàng thất Đông
Lỗ quốc chỉ tin tưởng một mình Độ Nhất, làm nội tâm của Độ Nhất
có cảm giác thoã mãn mà vội vã tăng thêm thế lực cho bản
thân, nhưng về sau, Bắc Chu quốc xâm lấn, Phượng Thương dẫn đầu Ưng kỵ
quân thế mạnh áp đảo như vậy, công chiếm hai phần ba thành
trì, Đông Lỗ quốc từ trên xuống dưới đều phải xin viện trợ từ Bồng
Lai Đảo, từ việc này đã lộ ra bộ mặt thật của Độ Nhất.

"Cái gì? Tại sao
có thể như vậy? Di Sa ở đâu? Ngươi tìm được hắn chưa?" Vừa
nghe thấy việc lần này nhất định không có sự hỗ trợ của Bồng
Lai Đảo, Quân Lan Tâm nóng vội, "Vậy lời trước kia của
ngươi, đều là giả? Vì sao ngươi lại gạt ai gia?"

"Thái hậu!" Vẻ
mặt Độ Nhất trở nên buồn khổ, "Thần không phải là sợ làm cho
lòng dân hoảng loạn sao! Nếu thần nói người Bồng Lai đảo không ai trợ giúp
chúng ta, trong kinh thành đã sớm rối loạn rồi sao! Sư huynh của
thần đã đi Bắc Chu Quốc, cũng không biết hắn là đã chết hay
còn sống..."

"Trời a!" Nghe
xong Độ Nhất nói, Quân Lan Tâm cảm thấy một trận mơ hồ. "Chẳng lẽ
trời muốn diệt Đông Lỗ Quốc của ta sao!"

"Thái hậu,
thần đã cho người đi tìm Đại sư huynh, đồng thời thần tiếp
tục cho người xin sự giúp đỡ của Bồng Lai đảo, người yên tâm,
nhất định không có việc gì!"

Ngoài miệng nói như vậy, trên
thực tế Độ Nhất phái người đi tìm Di Sa rồi giết chết. Hắn bị Di Sa
chèn ép lâu như vậy, không dễ dàng gì lợi dụng thời cơ này, làm sao
có thể để Di Sa có thể sống sót trở về, cướp đi sự nổi bật
của hắn sao!

"Không có việc gì? Lúc
trước hoàng thượng xuất binh ngươi cũng đã nói như vậy, kết quả ra
sao? Kết quả hoàng thượng đã chết, tướng quân cũng chết, hiện
tại Đông Lỗ Quốc sắp bị diệt vong, ngươi còn nói không có việc gì,
không có việc gì sao? Ta làm sao có thể yên tâm được! Ngộ
nhỡ Đông Lỗ quốc bị diệt vọng, lúc xuống hoàng tuyền ta làm sao còn mặt
mũi mà gặp liệt tổ liệt tông đây!"

Quân Lan Tâm hét lên một tiếng,
làm cho trong lòng Độ Nhất cảm thấy phiền muộn, muốn tiến lên bịt miệng
bà lại, "Thái hậu, người muốn để cho việc này truyền ra sao, để
mọi người biết Bồng Lai Đảo sẽ không giúp đỡ chúng ta sao, làm cho
hoàng thượng cùng lòng dân đều rối loạn hết sao, để kinh thành rơi
vào cảnh hỗn loạn lần nữa sao? Người muốn chết, thần không muốn chết! Long Ngạo
Thiên kia cũng không có gì phải sợ, cho thần hai vạn quân, thần tự
mang binh ra ngoài!"

Nghe thấy Độ Nhất nói vậy,
Quân Lan Tâm mới yên tĩnh lại. Dù sao Độ Nhất cũng là nhị đệ tử của
Bồng Lai đảo, mặc kệ nói như thế nào, hắn cũng có năng lực này! Chẳng
qua một lát sau, Quân Lan Tâm liền đồng ý yêu cầu của Độ
Nhất, đưa cho hắn hai vạn quân tinh nhuệ.

"Việc này, trẫm chờ tin
tức tốt của ngươi!"

Độ Nhất lãnh binh xuất phát, hạ
chinh tự mình tiễn đưa Độ Nhất. Uống chén rượu từ tay Hạ Chinh, chén
rượu bị Độ Nhất ném trên mặt đất, roi ngựa chỉ hướng biên giới phía
tây, "Đi!" Hai vạn quân mã chậm rãi xuất phát, đi theo
hướng Tây Bắc mà Độ Nhất chỉ định.

Bảy ngày sau, ở cửa cung Ngư Sở
có hai người đi đến, một nam tử sắc mặt tái nhợt đang ngồi
trên lưng của nữ tử, "Đi, nói cho hoàng thượng các ngươi, đại đệ
tử của Bồng Lai đảo Di Sa cầu kiến!"

Binh lính này chỉ là một
nhân vật nhỏ, cho nên chưa nghe đến Di Sa người nào, chỉ nghe thấy cái tên
“Bồng Lai Đảo”, chỉ có cái tên này hắn không bỏ qua, lập tức đi
vào truyền báo.

Một lát sau, lập tức
có người nghênh đón bọn họ, đến khi nhìn thấy Di Sa đang ở
trên lưng của Hạ Tuyết, bộ dạng thảm hại của hai người làm cho Quân Lan Tâm
cùng Hạ Chinh bất ngờ.

"Ta đói bụng, đầu
tiên cho ta thức ăn. Còn có, ta muốn thay y phục sạch sẽ." Di Sa ngồi
xuống tựa vào ghế, vẻ mặt mỏi mệt. Không đợi Hạ Chinh mở miệng, Di Sa
trước ra lệnh cho bọn họ.

Người khác có thể ra lệnh
cho hắn sao, tư vị này làm Hạ Chinh cảm thấy rất khó chịu, vô cùng
không thoải mái. Chẳng qua chỉ e ngại hắn là đệ tử của Bồng Lai Đảo,
rất nhiều chuyện còn cần sự hỗ trợ từ Bồng Lai Đảo, Hạ Chinh
không đem cảm xúc trong lòng thể hiện ra ngoài, ngược lại lập tức cho
người đi an bài.

"Người đâu, còn không
mau chuẩn bị cho Di Sa đại nhân! Mau mau!"

"Ta còn muốn một cái xe
lặn, xe lăn của ta đã bị phá hủy."

"Được! Nhanh đi làm
một cái xe lăn sang đây!"

Sau khi tắm rửa, ăn no
xong xuôi, Di Sa ngồi trên cái xe lăn mới của hắn, "Ta phải ngủ trước, lúc
ta tỉnh lại, đem toàn bộ tư liệu của việc xuất chinh từ trước
sang đây, ta thức dậy sẽ xem."

Di Sa nghênh ngang mà đi nghỉ
ngơi, bỏ lại vẻ mặt mờ mịt của Hạ Chinh.

"Hoàng tổ mẫu, thật sự
là hắn sao? Người xem bộ dáng của hắn, có thể là kẻ lừa đảo hay
không?" Thấy Di Sa rời khỏi, đầu tiên Hạ Chinh muốn nói cho Quân Lan
Tâm điều này. Thấy bộ dạng không nhịn được của tôn nhi, Quân Lan Tâm
nở nụ cười.

"Hoàng
thượng, hắn thật sự là Di Sa. Ngươi đừng nhìn thấy hai chân bị phế
của hắn, nhưng hắn vô cùng lợi hại! Hiện tại có Di Sa, hoàng thất
thật sự yên tâm rồi, ta có thể an tâm nghỉ ngơi."

Lúc
trước bị Độ Nhất làm cho hoảng sợ, say khi nhìn thấy Di Sa, Quân Lan Tâm
rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Có Di Sa ở đây, chỉ cần hắn viết phong thư
về Bồng Lai đảo, Bồng Lai đảo nhất định sẽ ra mặt giúp đỡ
bọn họ!

Hạ
Chinh dĩ nhiên không biết chuyện có phải Độ
Nhất đã mời đệ tự Bồng Lai Đảo đến đấy, lúc này
thấy Quân Lan Tâm nói giúp cho Di Sa, Hạ Chinh có chút bất mãn, nhưng
không thể nói gì thêm, chỉ cười rồi cho người dìu Quân Lan Tâm hồi cùng,
toàn bộ việc còn lại đều phải chờ Di Sa tỉnh lại.

Lúc
thấy Quân Lan Tâm đã đi xa rồi, Hạ Chinh một cước đá cái
ghế trước mặt ngã lăn xuống. "Hừ! Cái gì thứ đồ chơi như
ngươi, cũng dám ra lệnh cho trẫm! Hắn cho rằng hắn là ai vậy a! Khốn
khiếp..."

"Nếu
không phải vì lấy đại cục làm trọng, trẫm đã sớm đem
cái tên vênh váo tự đắc gì đó kéo ra ngoài chém rồi!"

Đương
nhiên, những lời bực tức này Hạ Chinh chỉ có thể nói ra ở sau lưng của Di
Sa, lúc này phải đối đầu kẻ địch mạnh, biện pháp duy nhất chỉ
có thể nhờ sự giúp đỡ của đệ tử Bồng Lai Đảo.

Lúc
Di Sa tỉnh lại, đã là buổi tối, sau khi xem xong tình hình chiến
đấu, Di Sa nói một tiếng "Không tốt!"

Nghe
xong lời này, Hạ Chinh nhíu mày, "Di Sa đại nhân, người nói không tốt
là ý gì?"


ta là hai vạn đại quân của Độ Nhất chỉ sợ một đi không trở
về!"

"Không
thể nào..." Hạ Chinh nhíu mày, "Độ Nhất dù sao cũng
là nhị đệ tử của Bồng Lai Đảo, đối với năng lực của hắn, trẫm
tin tưởng..."

Hạ
Chinh lời nói còn chưa xong, lập tức có người vội vàng tiến vào, đưa
chiến báo đến trước mặt Hạ Chinh.

"Ầm..."
Nhìn nội dung trên chiến báo, Hạ Chinh cảm thấy không tốt, chiến báo trong tay
rơi trên mặt đất. "Đưa cho ta xem!" Di Sa đưa tay, Hạ Tuyết
nhặt chiến báo lên đưa cho Di Sa.

Nội
dung trên chiến báo, giống như lời nói của Di Sa, Độ Nhất quả nhiên thất
bại, trước khi ra trận đã bị Phượng Thương lấy đầu.

"Lại
là hắn!" Nhìn thấy tên của Phượng Thương, Di Sa nắm chặt quả đấm
lại, ở bên mắt trái, lại bắt đầu mơ hồ có cảm giác đau đớn.
Người này quả nhiên có chút năng lực, đối với bản lĩnh của Độ
Nhất, Di Sa ít ra cũng có chút hiểu biết, hai quân giao
chiến, Độ Nhất dĩ nhiên sẽ thất bại dưới tay của Phượng Thương,
Phượng Thương người này cũng thật sự quá lợi hại!

"Làm sao bây giờ a? Làm
sao bây giờ!" Hạ Chinh kinh hoảng kêu lên, "Hắn đã tới! Sắp
tới gần kinh thành! Trẫm không muốn chết, trẫm không muốn chết!" Trong
miệng Hạ Chinh nhắc đi nhắc lại, vẻ mặt cũng trở nên hoảng sợ.

"Không được!
Người đâu, người đâu!"

"Hoàng thượng, xin người
cứ nói?”

"Thu
thập đồ đạc, đi về hướng Nam! Mau cho người thu
thập đồ đạc đi về hướng Nam!"

Nhìn thấy Hạ Chinh nói như vậy,
không thể nghi ngờ là muốn bỏ thành mà chạy. Còn chưa so tài cùng
Phượng Thương, lập tức có thể rơi bỏ kinh thành, Hạ Chinh chỉ sợ
là hoàng đế đầu tiên đào thoát trong lịch sử Đông Lỗ
quốc.

"Bệ hạ, ngươi không
thể đi!"

Lời nói của Di Sa vang lên sau
lưng của Hạ Chinh, "Ngươi là vua của một nước, làm sao lại
có thể rời khỏi Ngư Sở hoàng cung, vứt bỏ kinh thành lại! Ở tiền tuyến các
tướng sĩ đang một lòng chiến đấu, ngươi làm như vậy, không phải làm
cho bọn họ thất vọng sao?"

"Đủ rồi!"

Lời nói của Di Sa, làm cho Hạ
Chinh hoàn toàn mất bình tĩnh, "Ngươi thì biết cái gì?
Ngươi đừng có một chút mà ở trong này nói chuyện không đâu,
Nếu như để cho người Bắc Chu bắt được ngươi, những
người đó nhất định sẽ tha cho ngươi! Nhưng còn trẫm? Ngộ nhỡ
trẫm rơi vào trong tay bọn họ, có phải là sống không bằng chết!"

"Đúng rồi, việc này không
phải nên cảm tạ người Bồng Lai Đảo sao. Nếu không nhờ lời khuyên
của Độ Nhất, phụ hoàng của trẫm vốn không có khả năng nghĩ đến
chuyện đi đánh Bắc Chu quốc! Hiện tại tốt rồi, xảy ra chuyện như thế,
cũng không thấy viện trợ từ Bồng Lai Đảo! Hiện tại ngươi còn trách trẫm,
ngươi có tư cách gì?!"

"Im, ngươi nói cái
gì!" Thấy thái độ tồi tệ của Hạ Chinh đối với Di Sa, Hạ Tuyết
tức giận đến không nói được, tay đặt ở trên chuôi kiếm, lạnh
lùng nhìn hạ chinh, "Có dũng khí ngươi lặp lại lần nữa!"

"Trẫm nói, ngươi
có thể làm gì được trẫm? Chẳng lẽ muốn giết trẫm sao?"

Vẻ mặt hung dữ của Hạ Chinh
nhìn chăm chú vào Hạ Tuyết, "Trẫm nghĩ rằng, lúc Độ Nhất
khuyên phụ hoàng của trẫm xuất chinh, Di Sa ngươi lại đi Bắc Chu. Các
ngươi, còn không phải thông đồng với Bắc Chu mà đối
phó với Đông Lỗ Quốc sao! Đúng, nhất định là như vậy!
Hai người các ngươi thay nhau mà hành động, thứ nhất giúp chúng
ta đánh Bắc Chu, còn lại thông đồng cùng Bắc Chu, mục đích chính
là muốn huỷ đi Đông Lỗ của bọn ta!"

Nói đến đây, Hạ Chinh rốt
cuộc cũng hiểu rõ mọi chuyện. Toàn bộ Đông Lỗ quốc hiện tại gặp phải
cảnh ngộ này, đều là do Di Sa hại, phía sau còn có Bồng
Lai đảo. "Trẫm không muốn chịu nhục mà hầu hạ các ngươi, vốn các
ngươi mới đúng là thủ phạm đứng phía sau! Người đâu, đem
bọn họ bắt lại cho trẫm!"

"Dừng tay!" Đúng
lúc Hạ Chinh muốn hạ lệnh bắt Di Sa cùng Hạ Tuyết lại, Quân Lan
Tâm đã đi sang đây, "Hoàng thượng, người muốn làm cái
gì?!"

"Hoàng tổ mẫu, trẫm cảm
thấy Đông Lỗ Quốc gặp cảnh ngộ như vậy, đều là do lỗi bọn
họ!" Hạ Chinh chỉ tay hướng Di Sa, "Trẫm cảm thấy đây là âm
mưu của Bồng Lai đảo!"

"Đủ rồi!" Thấy hạ
chinh không hiểu chuyện như vậy, Quân Lan Tâm đau đầu, "Hoàng
thượng, lúc này là lúc nào rồi, ngươi không nên náo loạn
nữa! Đối đầu với kẻ địch mạnh, nếu chúng ta lại để xảy ra
mâu thuẫn nội bộ, nếu để cho người Bắc Chu biết, chẳng phải để cho
bọn họ cười chúng ta sao?"

Quân Lam Tâm hiện giờ
là Thái Hoàng Thái Hậu, trong triều cũng có chút uy danh, Hạ Chinh
vừa mới đăng cơ, rất nhiều chuyện vẫn còn phải dựa vào vị hoàng tổ mẫu
này, cho nên hiện tại nghe thấy Quân Lan Tâm nói vậy, Hạ Chinh rốt cuộc cũng
nhịn xuống, không muốn tranh luận nữa. "Dù sao, bất kể như thế nào,
trẫm phải rời khỏi Ngư Sở! Nơi này đã không còn an toàn, trẫm không
muốn trở thành hoàng đế mất nước!"

Hạ Chinh đưa ra
quyết định này, Quân Lan Tâm cũng không có biện pháp
mà phản đối, nhìn thấy Tân Hoàng mới đăng cơ của Đông Lỗ
Quốc, di cát nhịn không được cười lạnh một tiếng.

Hắn đã đi
một đoạn đường khó khăn như vậy, vẻ mặt đã mệt mỏi
chạy tới đây, vốn nghĩ muốn thay đổi cục diện, không
nghĩ rằng Hạ Chinh là một tên vô lại như vậy. Hắn xem qua tình
báo, lần này Phượng Thương rơi vào tình thế bắt buộc đối với Đông Lỗ,
chỉ bằng khả năng của hắn, nhất định không thể thay đổi cục diện này,
huống chi gặp phải một tên hoàng đế vô lại như vậy, muốn
thắng được Phượng Thương, muốn đánh được Bắc Chu quốc, việc này
lại càng khó, lúc này hắn cũng không muốn giúp đỡ cho Hạ Chinh.

Suy nghĩ như vậy, Di Sa chậm
rãi mở miệng, "Sau khi ta xem qua tư liệu, trận chiến giữa Bắc Chu quốc
sẽ đặc biệt kéo dài, nếu Phượng Thương muốn nhanh chóng đánh vào,
trận chiến kéo dài, lương thảo không cách nào cung ứng kịp, người sau cùng chịu
thiệt chính là bọn họ."

"Ngươi cứ nói tiếp!"
Quân Lan Tâm vội vã làm cho Hạ Chinh yên lặng, muốn nghe ý kiến
của Di Sa.

"Người hộ tống lương thực
của Bắc Chu là Trấn Quốc Công Chúa Mộ Dung Thất Thất, ở Bắc Chu mọi
người đều biết Trấn Quốc Công Chúa cùng Nhiếp Chính Vương
là một đôi tình nhân, hiện tại Mộ Dung Thất Thất đang ở tại Dân
Châu, nếu như chúng ta phái đi một vạn kỵ binh đi Dân Châu. Thứ nhất,
có thể huỷ lương thực, làm cho Phượng Thương không thể xoay sở; Thứ hai,
bắt lấy Mộ Dung Thất Thất, mượn nàng để uy hiếp Phượng Thương!"

"Dùng Mộ Dung Thất Thất uy
hiếp Phượng Thương sao? Ngươi cho là Phượng Thương sẽ ngốc như vậy!
Vì một nữ nhân, buông tha cho giang sơn này sao? Đổi lại
là ngươi, ngươi sẽ làm như vậy chứ?" Đối với đề nghị của Di
Sa, Hạ Chinh rất không tán thành quay lại nhìn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3