Quỷ vương kim bài sủng phi - Chương 125 - Phần 1

Chương 125: Phượng Thương là kẻ điên

Quyết định
của Di Sa làm Hạ Tuyết bất ngờ. "Công tử, thương thế của người quan trọng
hơn, người cần thời gian để nghỉ ngơi!"

Hạ
Tuyết mới vừa nói xong, Di Sa liền gặp phải một trận choáng váng, phía bên mắt
trái truyền đến cơn đau đớn, kích thích thần kinh của hắn. Mắt
trái của hắn đã được băng bó, Hạ Tuyết vội vàng đỡ Di Sa nằm
xuống. "Công tử, người thấy như thế nào? Có phải rất đau hay
không?"

Di
Sa đau đớn đến không thể chịu đựng nổi, chỉ có thể mở miệng
mà thở phì phò.

Thấy
Di Sa khó chịu như vậy, trong lòng của Hạ Tuyết còn đau hơn hắn gấp
trăm lần, "Công tử, thuốc mang theo bên người chúng ta đều bị nước
cuốn trôi! Nơi này hoang vu hẻo lánh như vậy, cái gì cũng không
có..."

"Không
sao." Di Sa hít một hơi thật sâu. Mặc dù hắn nghĩ muốn ngay tức
khắc có thể mọc cánh mà bay đến Đông Lỗ Quốc, nhưng
cơn đau vừa rồi, làm Di Sa phát hiện rằng không thể gấp rút
lên đường được, việc này đối với hắn mà nói y như chuyện
hoang đường. Trừ phi, hắn muốn để tánh mạng của mình ở Đông Lỗ
Quốc. Nhưng mà trước khi đoạt lại được Y Liên, hắn không thể
chết được.

"Công
tử, thân thể của người đang bị trọng thương, cần phải nghĩ ngơi thật
tốt. Không bằng người nên nghỉ ngơi trước, chừng nào thân thể tốt hơn, chúng ta
trở về Đông Lỗ Quốc, có được không? Người không
phải đã từng nói, thân thể là quan trọng nhất sao!Nếu như không
có một thân thể khỏe mạnh, người làm sao có thể thực hiện được
giấc mộng của mình chứ?"

Trong
lúc Di Sa đang do dự, lời Hạ Tuyết nói không thể nghi
ngờ đã có tác dụng "quyết định", đúng lúc
này mắt trái lại truyền đến một trận đau đớn, làm Di Sa thiếu
một chút đã hôn mê.

"Hạ
Tuyết... Ngươi đi hỏi thăm tình hình chiến đấu của Đông Lỗ Quốc,
chúng ta trước không đi."

Di
Sa nói tạm thời không đi, làm cho Hạ Tuyết vui vẻ một hồi. Trước kia Di Sa
luôn luôn ngoan cố mà giữ vững suy nghĩ của hắn, chưa bao
giờ đồng ý thay đổi, lần này hắn lại có thể chịu suy
nghĩ như vậy, có phải trong lòng của Di Sa,
nàng đã có chiếm được một vị trí nho nhỏ hay không?

Di
Sa từ từ nhắm hai mắt lại, tay phải nắm chặt thành quyền. Hiện tại hắn giống
như một con hổ đã bị rút đi móng vuốt, ngay cả một người bình thường cũng
có thể làm hắn bị thương. Tình trạng tay trái với mắt trái, khiến Di Sa
hận chết Phượng Thương.

Nam
nhân kia giống như một thiên chần, chẳng những cướp đi Y Liên của hắn, còn
huỷ đi mắt trái của hắn, làm tổn thương tay trái của hắn. Mối
hận đoạt tình, bi thống khi bị thương, hắn nhất định sẽ trả! Nhưng
mà trước khi báo thù, hắn nhất định phải mau chóng khôi phục lại khoẻ
mạnh. Giống như lời của Hạ Tuyết nói, nếu không khoẻ mạnh, hắn làm sao
có thế đoạt lại Y Liên từ tay của Phượng Thương chứ? Vốn hai
chân đã tàn phế, hiện giờ còn mất đi mắt trái, Y Liên liệu sẽ
thích hắn như thế này sao?

Nếu
theo nội tâm cao ngạo của hắn, nhất định là không thể chấp nhận
chuyện này. Chân đã bị phế đi, hiện tại lại mất đi mắt
trái, hắn hoàn toàn đã trở thành người tàn phế, không bằng
chết đi cho xong! Nhưng mà, hắn không cam lòng! Thật sự không cam
lòng để người khác đoạt đi Y Liên như vậy!

Mỗi
khi nghĩ tới cái chết, trong mắt của Di Sa sẽ hiện ra hình ảnh của Mộ Dung
Thất Thất. Nàng đẹp hơn kiếp trước, cũng hấp dẫn hơn, làm cho người khác
không có cách nào dời tầm mắt được. Vô luận kiếp trước hay
là kiếp này, trong mắt hắn, Y Liên luôn là đẹp nhất, hắn đã khổ
sở tìm nàng mấy năm nay, không phải là vì cuối cùng hi vọng có thể
gặp được nàng sao!

Dưỡng
bệnh thật tốt, sau đó giết chết Phượng Thương, ở bên cạnh Y Liên
cả đời! Đây là suy nghĩ trước mắt của Di Sa.

Chẳng
qua, Di Sa nghĩ vậy, còn trong lòng của Hạ Tuyết lại tính toán nho nhỏ
khác.

Sau
khi cho Di Sa ăn một chút cháo trắng, sau đó hầu hạ hắn ngủ, Hạ Tuyết
mới đi tới trước mật Lý Nãi Nãi. Vừa nhìn thấy Lý Đại, Hạ Tuyết
liền quỳ xuống dập đầu mạnh, mở miệng một tiếng "Cảm tạ ân
công", làm cho Lý Đại giật mình, có phần không biết phải làm
sao, thấy thế Lý nãi nãi đẩy hắn, hắn mới tiến lên dìu Hạ
Tuyết đứng lên.

"Hạ
Tuyết cô nương, tướng công ngươi phúc lớn mệnh lớn, chỉ cần nghỉ ngơi cho
tốt, nhất định sẽ mau chóng khoẻ mạnh lại!"

"Cám
ơn Lý thúc, cám ơn!" Hạ Tuyết lấy ra một cái trâm cài đưa cho
Lý nãi nãi, "Lý nãi nãi, Lý thúc, đa tạ các người cho
chúng ta ở lại hơn nữa còn giúp ta cùng tướng công chữa bệnh. Trên người của ta
không có gì đáng giá cả, chỉ có cái trâm vàng này, cảm tạ
ơn cứu giúp của hai người!"

"Ngươi
này đang nói cái gì!" Lý nãi nãi đem trâm cài đưa lại cho Hạ Tuyết,
"Nếu ngươi cần, có thể nói thẳng một tiếng là được, không cần
khách khí như vậy! Ngày sau các ngươi cũng cần đến tiền để sinh
sống, cất cái trâm này đi, nói không chừng lúc quan trọng còn có thể
hỗ trợ cho các ngươi! Chúng ta làm sao có thể nhận tiền của các
ngươi!"

Hai
bên đưa qua đẩy lại một lúc, Hạ Tuyết vẫn để cho Lý nãi nãi
có thể nhận cây trâm này, "Kỳ thật, ta hôm nay tới
là có một việc muốn cầu xin hai người. Tướng công ta tuy đang bị
thương nghiêm trọng, nhưng mà trong lòng hắn luôn muốn báo thù. Ta không
muốn để hắn chịu chết, chúng ta căn bản không phải là đối thủ
của đối phương! Ta không biết nên khuyên hắn làm sao..."

"Hạ
Tuyết cô nương, để ta đi khuyên nhủ hắn!"


Đại chuẩn bị đi, lại bị Hạ Tuyết ngăn lại, "Lý thúc,
vô dụng thôi, hắn quá mức cố chấp, đã quyết định sau
khi trở về nhất định phải báo thù! Ta chỉ lo lắng cho thân thể của hắn.
Hắn bị thương nghiêm trọng như vậy, ta sợ hắn nhìn thấy kẻ thù sẽ càng nghiêm
trọng hơn, cho nên, ta muốn cầu Lý thúc có thể giúp đỡ ta!"

Tuy
vẻ mặt của Hạ Tuyết tỏ ra lạnh lùng, nhưng sau một tháng quan tâm chăm sóc cho
Di Sa, trái lại làm cho Lý nãi nãi nghĩ nàng là một
cô nương tốt, hơn nữa vô cùng thông cảm cho tình yêu của nàng dành
cho Di Sa.

Hiện
tại, Hạ Tuyết có việc muốn nhờ, hơn nữa bọn họ vừa nhận lấy cây trâm cài
của nàng, tự nhiên là phải giúp nàng. Lý Đại mở miệng, "Được!
Ngươi nói đi!"

"Lý
thúc, người có thể thêm vào thuốc một chút thuốc ngủ được không! Nhìn
hắn bị thương như vậy, ít nhất còn phải nghỉ ngơi một tháng mới được.
Ta lo lắng hắn không chú ý thân thể của mình, lại làm bị thương chính
mình lần nữa, cho nên muốn cầu người cho thêm ít thuốc ngủ vào trong thuốc
của hắn, làm cho hắn có thể ngủ lâu hơn một tí."

Lời
của Hạ Tuyết, làm cho Lý Đại có chút giật mình, "Hạ Tuyết
cô nương, ngươi thật sự xác định muốn như vậy sao? Nếu như tướng công
của ngươi phát hiện làm sao bây giờ?"

"Chờ đến
lúc hắn phát hiện, vết thương trên người cũng đã tốt hơn rồi. Nếu hắn
muốn báo thù, lúc đó ta với hắn sẽ cùng nhau trở về! Chẳng qua hiện
tại không được. Hắn lúc này không thể đứng dậy được, ta không
thể để cho hắn đi chịu chết. Cha mẹ đã không muốn nhận ta
là con gái của hai người nữa, ta chỉ còn có hắn..."

Nói
đến chỗ làm cho người khác cảm động như vậy, Nước mắt của Hạ Tuyết từng chút
một mà rơi xuống dưới, Lý nãi nãi thấy vậy liền bước lên giúp Hạ
Tuyết lau nước mắt.

"Lý
Đại, ta xem chuyện này chúng ta nên giúp Hạ Tuyết đi! Thật đáng
thương!"

Mẹ đã lên
tiếng, Lý Đại dĩ nhiên sẽ nghe lời. Bắt đầu từ buổi tối hôm nay,
sau khi bỏ thêm thuốc ngủ vào làm cho Di Sa ngủ nhiều hơn thường ngày một chút.
Như vậy, thời gian đã qua một tháng, bắt đầu vào mùa hè, thời
tiết dần trở nên nóng hơn.

Nghỉ
ngơi đã được một tháng, vai trái của Di Sa đã hồi
phục được bảy tám phần, tuy vẫn chưa thể hoạt động lại bình thường,
nhưng nhìn cũng giống như người bình thường rồi.

Lúc
này Di Sa đã chấp nhận được chuyện mũi tên của Phượng
Thương đã bắn vào giữa mắt trái của hắn. Lúc Lý Đại giúp Di Sa
lấy mũi tên ra, con mắt của hắn đã dính lên trên mũi tên, tất
cả đều bị rút ra cùng lúc, hiện tại phía mắt trái của hắn đã lõm
xuống, còn lại giống như một trái táo đỏ đã bị lõm.

Di
Sa cố gắng hết sức không nghĩ đến chuyện mắt trái của mình, cũng
không đi soi gương xem mắt trái của mình. Tuy vẫn uống thuốc, nhưng mắt
trái của hắn mỗi ngày đều đau đớn rất lâu, não của hắn,
cũng đau đến không thể chịu được.

Nếu
như lúc này đang ở hiện đại, mất đi mắt trái cũng coi như một
cuộc giải phẫu lớn mà thôi, huống chi lúc này là ở cổ đại, hơn
nữa bọn họ đang ở trong một cái thôn trang nhỏ. May mắn gặp phải
Lý Đại, kỹ thuật cũng không phải là tệ lắm, cũng xem như vừa mới
nhặt được tính mạng trở về.

"Hạ
Tuyết, hôm nay là ngày gì? Tại sao chưa đến hè lại có tiếng
ve kêu?!"

Bởi
vì thân thể đang bị trọng thương, thể chất của Di Sa trở nên
yếu đi rất nhiều, cho nên không cảm giác nhiệt độ đang tăng lên,
cũng không cảm thấy nóng. Trái lại ngoài cửa ve đang kêu trên cây, làm cho
Di Sa hơi buồn bực, chẳng lẽ đã là mùa hè rồi hay sao? Nhưng
hắn nhớ là hắn mới chỉ nghỉ ngơi có vài ngày thôi...

Thấy
Di Sa hỏi như vậy, Hạ Tuyết sửng sốt, sau đó giả vờ như không
có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cho Di Sa uống thuốc, "Công tử,
vấn đề này người nên hỏi trời, ta không biết."

Không
có xe lăn, cộng thêm việc mắt trái bị huỷ đi, cho dù Di Sa
có tỉnh lại, cũng chỉ đứng ở trong phòng. Huống chi thời gian mỗi khi
hắn tỉnh lại đều chỉ được một chút, chẳng qua sau khi ăn cơm lại
tiếp tục ngủ, vốn không biết thời gian hiện tại, hiện tại đã đến
tháng sáu.

"Ha
ha, ngươi kêu ta hỏi trời, đúng là làm khó ta. Hôm nay
là ngày mấy? Chuyện ta bảo ngươi hỏi thăm,
ngươi đã nghe được gì?"

"Công
tử, vì người ở đây nô tỳ không thể rời khỏi, nhưng
là nô tỳ đã cho người giúp nô tỳ đi hỏi thăm, tin
tưởng không bao lâu có thể biết tin tức! Hôm nay mới hơn mười ngày! Người
không cần gấp a!"

"Hạ
Tuyết, ta cảm thấy ta đã tốt hơn nhiều rồi, đa tạ ngươi trong
khoảng thời gian này chăm sóc ta!"

"Công
tử, đây là việc nô tỳ phải làm!"

Hạ
Tuyết đỡ Di Sa nằm xuống, cầm chén thuốc không đi ra ngoài, sau khi ra
khỏi cửa, lại vẫn nhẹ nhàng mà khép cửa lại.

Di
Sa nhìn chăm chú vào màn trướng trên đỉnh đầu, cơn buồn ngủ lại bất
ngờ đánh lần nữa, giống như, mỗi lần hắn uống thuốc đều vô cùng
mệt mỏi, nếu không phải mỗi lần tỉnh lại đều là ban ngày, hắn còn
tưởng rằng bản thân đã ngủ hết một ngày!

Ngủ
hết một ngày?! Di Sa bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, chống đỡ
thân thể ngồi dậy.

Không
có khả năng! Vì sao hắn cảm thấy bản thân đã ngủ rất lâu, nhưng
mỗi lần hắn mở mắt đều là trời sáng, Hạ Tuyết đều nói hắn chỉ
ngủ một lát? Nghe tiếng ve kêu, hẳn lúc này đã là mùa hè, làm
sao Hạ Tuyết lại nói chỉ mới qua mười ngày? Lần đầu tiên hắn tỉnh lại vẫn
là tháng năm, nếu chỉ là mới qua mười ngày, vì sao tháng năm lại
có tiếng ve?

Chẳng
lẽ trong thuốc Hạ Tuyết đã động tay động chân, cho nên hắn mới
ngủ say như vậy không chịu tỉnh lại sao? Suy nghĩ một lát, cơn bùn ngủ lần
nữa đánh úp lại, Di Sa liền bấm mạnh một cái trên người, lợi dụng
sự đau đớn, làm cho bản thân tỉnh ngủ.

Không
có xe lăn, không thể xuống giường, Di Sa dứt khoát lấy tay chống trên
mặt đất, từng chút một di chuyển đến cửa.

Ngoài cửa, Lý Đại hái
thuốc trở về, nhìn thấy Hạ Tuyết liền hướng nàng nở nụ cười, "Hạ Tuyết
cô nương, tướng công ngươi đã uống thuốc chưa?"

"Mới vừa uống thuốc,
hắn đang nằm trên giường, chắc là ngủ rồi. Lý thúc, ngươi hôm
nay trở về sớm!"

Đối với Lý Đại, Hạ Tuyết
vô cùng cảm kích. Nếu không phải Lý Đại cứu bọn họ trở về, mỗi
ngày đều đi hái thuốc, lúc này nàng cùng Di Sa đã thành oan
hồn dưới đáy sông rồi. Huống chi Lý Đại nghe lời của nàng, trong
thuốc có tăng thêm thuốc ngủ, lúc này Di Sa mới an tâm mà dưỡng bệnh,
không ồn ào đòi trở về nữa. Nếu nói đúng thì việc Di Sa
có thể khôi phục nhanh như vậy, cũng là công lao lớn của Lý Đại.

"Vào mùa hè, trong núi này
thuốc cũng nhiều hơn. Ngươi xem, ta hôm nay hái được rất nhiều Linh Dị
Thảo, đợi phơi nắng xong, là có thể làm thuốc!"

"Linh Dị Thảo?" Xuyên
qua khe cửa, Di Sa nhìn trên tay của Lý Đại, quả nhiên là Linh Dị
Thảo.

Loại cây này có thể giúp
người mau chóng vào giấc ngủ hơn, tại sao Lý Đại lại hái Linh Dị Thảo này?
Chẳng lẽ, mỗi ngày thuốc của hắn đều có loại thuốc này sao?
Nghĩ đến lúc nãy Lý Đại nói, "Vào mùa hè", Di Sa bỗng nhiên
hiểu ra.

Khó trách hắn mỗi ngày đều
buồn ngủ như vậy, nguyên lai là do tác dụng của Linh Dị Thảo này! Không
cần đoán, việc này nhất định là do Hạ Tuyết tự bày ra, nàng
không muốn để cho hắn đi Đông Lỗ Quốc, cho nên
thà rằng để cho Lý Đại thêm dược thần kỳ này trong thuốc
của hắn, để hắn ngủ, nàng muốn kéo dài thời gian của hắn!

"Ầm!" Đang lúc Hạ
Tuyết cùng Lý Đại tán gẫu trong phòng Di Sa phát ra một tiếng nổ rất lớn,
cửa phòng làm bằng gỗ trở thành nhiều mãnh nhỏ.

Đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn
như thế, Lý Đại hoảng sợ, trong phòng bên cạnh Lý nãi nãi cũng bị sợ
tới mức chạy ra, liền hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

Sau khi mây mù tan biến, Hạ
Tuyết thấy ở cửa Di Sa đang ngồi trên mặt đất, người không phải đang
ngủ sao? Lúc nào thì xuống giường rồi? Thấy Di Sa đang chống tay trên
mặt đất, một bộ dạng như chống đỡ cả thân thể, Hạ Tuyết vội
vàng đi qua.

"Công tử, làm sao vậy?
Ngươi làm sao có thể ngồi dậy được? Có chuyện gì người cứ
sai ta làm là được!

"Cút..." Di Sa phất
tay, tay phải một chưởng đem Hạ Tuyết không chút phòng bị nào đánh
lên mặt đất, "Tiện nhân! Ngươi như vậy mà dám kéo dài thời gian
của ta, trong thuốc của ta lại thêm thuốc ngủ sao!"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3