Quỷ vương kim bài sủng phi - Chương 123 - Phần 1
Chương 123: Nàng là Y Liên
"Vĩnh
viễn cũng sẽ không tha thứ…"
Lời
này giống tiếng sét giữa trời quang, bùng nổ, làm cho đầu của Di Sa
“ong” một tiếng, choáng váng.
Hoá
ra nàng thật sự đến đây...
Di
Sa từng tưởng tượng cảnh gặp lại Y Liên rất nhiều lần, bất luận là vui
mừng mà khóc, hay là bi thương đau khổ, đủ các loại cảnh
tượng, đều đã từng hình thành trong đầu của Di Sa qua nhiều
lần. Chỉ có một điều Di Sa không ngờ đến là,
khi đến đây, Y Liên vẫn hận hắn như vậy.
Chẳng
lẽ việc hắn đã chết cũng không thể trả tội cho nàng được sao?
"Nàng
ở đâu? Ta muốn thấy nàng!" Di Sa không tin lời nói của nữ chủ quán,
hắn muốn thấy Y Liên, muốn chính miệng nàng nói với hắn những điều này,
nếu không hắn nhất định sẽ không tin tưởng.
"Tiểu
thư của chúng ta không muốn gặp ngươi! Tiểu thư vừa mới thành hôn, khi nào
có thời gian tới bận tâm tới ngươi a! Ngươi vẫn nên tỉnh
lại đi!"
Nữ
chủ quán xoay người, muốn trở về quán ăn, roi của Di Sa lại xé rách
không khí mà tiến thẳng đến sau gáy của nàng. "Chi!" Âm
thanh của tiểu nhị quát to lên, nhưng không cách nào có thể tiến lên ngăn
chặn.
Vừa
rồi lực đạo của Di Sa chỉ có ba phần, lúc này là bởi vì hắn
vô cùng phẫn nộ, lực đạo đã tăng lên mười phần.
Nhận
thấy sự khác thường của Di Sa, nữ chủ quán lắc mình né tránh.
"Chát", roi da đánh vào cái cột trước quán ăn, "rắc
rắc" một tiếng, cây cột bị gãy làm hai. "Rầm!" Quán ăn rung
rung, không đầy một lát, cái quán ăn đơn giản này không chút do
dự mà sụp đổ trước mắt mọi người.
"Di
Sa, huynh điên rồi?!" Già Lam lại quát lên, sức lực mạnh mẽ này của
Di Sa cũng đủ chứng tỏ hắn có bao nhiêu phần tức giận, hắn rất
rõ ràng chuyện này. Hiện tại trên người hắn toát ra một cỗ sát
khí nồng đậm như thế kia, hắn muốn làm gì đây? Chẳng lẽ muốn
giết hết toàn bộ những người này sao?
"Già
Lam, ngươi cút ngay cho ta!" Không đợi Già Lam đến gần,
một đạo bạch chưởng từ tay áo bên trái của Di Sa bay ra, trực
tiếp đánh vào Già Lam trên mặt đất.
"Y
Liên, ta biết nàng đang ở đây! Nàng nhất định là đang ở
gần đây! Y Liên, nếu nàng không chịu ra, ta sẽ giết toàn bộ thủ hạ của
nàng, cho đến lúc nàng chịu ra gặp ta!”
"Chát!"
"Chát!"
"Y
Liên, nàng mau ra đây cho ta!"
Di
Sa gọi tên Y Liên, trên tay lại không buông lỏng chút nào, roi da trong tay bay
về phía tiểu nhị. Lấy tốc độ vô cùng nhanh, làm cho người khác không
có cơ hội né tránh. Roi da quấn lên cổ tiểu nhị, dùng sức kéo hắn
tới đây.
"Lão
nương liều mạng với ngươi!"
Thấy đồng
bọn gặp nguy hiểm, Chi rút dao đánh về phía của Di Sa. Chẳng qua nàng vừa
tiến gần một thước, lúc nãy một đạo bạch chưởng kia liền đánh lên
người của nữ chủ quán, "Phốc..." Ngực chịu chấn thương, Chi phun ra
một ngụm máu tươi, thân thể như diều đứt dây bay về phía sau.
"Cẩn
thận!" Một bên ứng phó với bọn Hạ Tuyết, tên đại hán xấu xa thấy
vậy liền bay lên phía trước, giúp nàng thoát khỏi sắp bị một chưởng mạnh
này đánh trên người. "Mặc kệ ta! Cứu hắn đi!"
Lúc
này, Di Sa đã túm lấy tiểu nhị đến bên người.
"Ầm!"
Di Sa đặt năm ngón tay của mình lên đầu của tiểu nhị, trên mặt toàn
bộ là sự tức giận, "Y Liên, ta biết nàng ở đây! Nàng không muốn
tổn thương người vô tội, hiện tại thủ hạ của nàng đang nằm trong tay
ta, nếu nàng không ra, ta liền giết hắn! Ta sẽ giết hết bọn họ! Y Liên! Nàng
ra đây cho ta!"
Với
diện mạo vô song của Di Sa, nhưng âm thanh phát ra của hắn
vô cùng rối loạn, hắn lo lắng nhìn xung quanh, suy nghĩ không ra Y
Liên hiện đang ẩn núp ở chỗ nào.
"Roạt..."
Di Sa lợi dụng tiểu nhị bắt Mộ Dung Thất Thất phải xuất hiện, bên này,
tên đại hán đã kề đao đến cổ của Hạ Tuyết, ngay cả Kim
Vũ, cũng đã bị bắt giữ.
"Ê,
người của ngươi đang ở trong tay chúng ta, thả hắn ra! Nếu không ta sẽ giết
nàng!" Đao của tên đại hán đã kề sát cổ của Hạ Tuyết,
không đầy một lát, trên đao sẽ xẹt qua đầy máu tươi.
"Có
cam đảm ngươi liền giết ta! Công tử, Hạ Tuyết không có việc
gì!" Giọng nói của Hạ Tuyết vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng mồ hôi
trên đỉnh đầu lại không thể lừa gạt bất cứ người nào ở đây. Xem
ra, thuốc trong cơ thể nàng bắt đầu phát huy tác dụng rồi.
Thấy đối
phương dùng Hạ Tuyết để uy hiếp mình, Di Sa mỉm cười, vẻ mặt ngây thơ, một
bộ dạng vô tội, "Tốt! Ngươi cứ giết đi! Nàng chết, ta cùng lắm
thì lại tìm một thuộc hạ khác. Bồng Lai đảo có nhiều đệ tử
như vậy, chẳng lẽ không tìm thấy một nô tài khôn ngoan hơn sao?"
Nghe
thấy Di Sa dùng từ “nô tài khôn ngoan” để hình dung mình, lòng Hạ
Tuyết run lên một trận. Chẳng lẽ ở trong lòng hắn, tác dụng của nàng chỉ
có như vậy sao? Chẳng lẽ trong lòng hắn thật sự không có nàng sao?
Không
biết là bởi vì trong lòng bị ảnh hưởng, hay là độc đang
thực sự phát huy tác dụng, tuy đã vào mùa xuân, nhưng Hạ Tuyết lại
cảm thấy toàn thân rét run, thân thể cũng hơi run lên. Xem ra, hôm nay nàng sẽ
chết ở chỗ này!
Di
Sa không chịu thả người, đao của tên đại hán đã đi vào
trong da thịt của Hạ Tuyết, đi đến đã phân nửa. Máu tươi,
chậm rãi chảy dọc theo lưỡi đao, sau khi Di Sa nhìn cảnh máu tươi này, hừ
nhẹ một tiếng, một chưởng đánh vào đầu vai phải của tiểu nhị.
"Rắc rắc!"
Chỉ
cần nghe âm thanh này, có thể hiểu được xương trên bả vai của
tiểu nhị đã bị gãy rời, nhưng hắn lại cắn răng, không hừ một tiếng,
làm cho người của Phật Sinh Môn vô cùng kính trọng tiểu nhị. Bất luận như
thế nào, nếu cứ tiếp tục như vậy, đối với bọn họ vô cùng bất lơi.
"Liên
Sinh, ngươi đừng có gây thêm bất kỳ tội ác nào nữa!"
Đúng
lúc này, một âm thanh dịu dàng truyền đến, Di Sa nghe thấy trong lòng
trở nên vui vẻ, "Y Liên, là nàng sao! Y Liên, nàng vẫn đang
ở đây có phải hay không?!"
Di
Sa nôn nóng xoay xe lăn lại, muốn nhìn rõ Y Liên ở phía bên kia, cuối cùng
cách phía xa một trăm mét, trên tảng đá lớn bên bờ sông,
thấy được Mộ Dung Thất Thất toàn thân hồng y.
"Y
Liên, Y Liên!" Di Sa kích động không ngừng, chuyển động xe lăn, hướng
tới gần Mộ Dung Thất Thất.
Ngay
lúc này! Tiểu nhị đang bị Di Sa quấn roi ở cổ, dùng tay trái lấy chuỷ thủ
từ giữa ống quần, hung hăng đâm về phía Di Sa.
"Không
biết tự lượng sức mình!" Di Sa giơ tay, một chưởng đánh bay tiểu nhị.
"Phụt..."
Tiểu nhị tuy được tên đại hán của Phật Sinh Môn đỡ lấy, nhưng lại ngộ
thương nghiêm trọng. "Nhanh... Chúng ta đi mau..." Tiểu nhị cắn
răng, há miệng thở dốc, "Chúng ta đi mau!"
Tuy
không biết vì sao tiểu nhị lại nói như vậy, nhưng Phượng Thương lúc trước
cũng ra lệnh người của Phật Sinh Môn không được hiếu chiến mà không
có mệnh lệnh. Thấy vậy tên đại hán xấu xa liền đánh ngất Hạ
Tuyết cùng Kim Vũ, mang theo mấy người rời khỏi nơi này.
Ở
phía trên, Già Lam cùng Kim Vũ, Hạ Tuyết đều nằm trên mặt đất,
chỉ có Di Sa chuyển động xe lăn, vẻ mặt hưng phấn mà nhìn về
phía Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương đang đứng. Lúc thấy Di Sa
chỉ cách Mộ Dung Thất Thất có mười thước, Phượng Thương ra lệnh một tiếng,
hai đội ưng kỵ quân xuất hiện, trên cánh tay trái của mỗi người đều
lắp đầy tên nỏ.
"Bắn..."
Phượng
Thương vừa mở miệng, những cái mũi tên màu đen được căng trên nỏ,
giống như một cơn gió màu đen, bay thẳng đến Di Sa.
Đột
nhiên bị công kích bất ngờ như vậy, làm cho Di Sa sửng sốt mấy giây mới trở về
bình tĩnh. Tay trái Di Sa chuyển động xe lăn, tránh né đám tên đầu
tiên, tay phải vung roi da, giống như một con rắn đen, mang toàn
bộ đám tên thứ hai cuốn xuống mặt đất.
Những
mũi tên này, làm cho Di Sa trở về vị trí ban đầu, lúc nhìn thấy Mộ
Dung Thất Thất đứng cùng với Phượng Thương, Di Sa nhớ tới vừa rồi nữ nhân
kia nhắc tới "tiểu thư" cùng "cô gia".
Nhìn
Mộ Dung Thất Thất, Di Sa liếc mắt một cái có thể nhận ra Mộ Dung Thất Thất
là nữ giả nam trang, nói như vậy, nàng là Y Liên sao? Nam nhân bên
cạnh nàng là ai? Có thể điều động Ưng kỵ quân chỉ có một
mình Phượng Thương, người nọ là Phượng Thương?!
"Em...
là Y Liên?!" Di Sa hiểu những mũi tên vừa rồi không phải là muốn lấy
tính mạng của hắn, chẳng qua là không để cho hắn tiến lại gần Mộ Dung
Thất Thất mà thôi.
Cách
sáu năm, lần nữa được nhìn thấy Y Liên, giờ phút này tâm tình của Di Sa
vô cùng kích động. Bờ môi của hắn run nhè nhẹ, yết hầu
có chút khàn khàn. Tuy cách xa như vậy, nhưng Di Sa có thể nhìn thấy
rõ diện mạo của Mộ Dung Thất Thất.
"Em
đã thay đổi..."
Di
Sa chỉ nói dung mạo của Mộ Dung Thất Thất thay đổi. Chính xác, nếu cùng so
sánh với kiếp trước của Y Liên thì hiện tại Mộ Dung Thất
Thất đã thay đổi rất nhiều. Nếu Mộ Dung Thất Thất không
chủ động xuất hiện, cho dù có cùng nàng đi ngang qua nhau,
nhất định Di Sa cũng không thể nhận ra được là nàng.
"Liên
Sinh, đã lâu không thấy."
Có
vẻ lại thấy Di Sa trở nên kích động, Mộ Dung Thất Thất có vẻ lạnh
nhạt hơn nhiều.
Tuy
là lúc trước chỉ là suy đoán, nhưng bây giờ mọi chuyện đều xác
thực, Di Sa quả thật là Liên Sinh. Nhìn thấy Di Sa giương ra bộ mặt ngây
thơ, Mộ Dung Thất Thất cảm thấy thật ghê tởm. Một tên bác
sĩ vô tình vô nghĩa lại nham hiểm như vậy, lại có thể xuyên
qua như vậy, lại có thể chiếm lấy một thân thân ngây thơ đáng yêu như
vậy, thật sự là khiến người ta tức giận mà!
"Y
Liên..." Cho dù Di Sa có kích động, cũng có thể nghe thấy âm
thanh xa cách phát ra từ Mộ Dung Thất Thất. Xem ra, nữ nhân kia nói quả thật
không sai, những lời truyền đạt của nàng, chính là ý của Mộ Dung
Thất Thất. Nàng nhất định là vì việc lúc trước, vẫn oán hận hắn.
Cho nên, Cho dù nàng biết rõ là hắn, vẫn không chịu gặp hắn.
Vì cái gì? Vì cái gì lại khiến bọn họ trở thành như vậy!
"Y
Liên, em... vẫn không chịu tha thứ cho anh sao?" Di Sa vội vàng muốn từ
trong miệng Mộ Dung Thất Thất nghe được một câu "tha thứ" của
nàng, nhưng hắn lại không nghĩ rằng câu nói sau của nàng đã đánh
hắn thẳng tới mười tám tầng địa ngục.
"Tôi
vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho kẻ vong ân phụ nghĩa, giết chết nghĩa
phụ!"
Vĩnh
viễn cũng sẽ không tha thứ! Lời này quá tàn nhẫn! Vĩnh viễn là rất xa
sao? Chẳng lẽ là đời đời kiếp kiếp sao? Di Sa cho rằng Mộ Dung Thất
Thất oán hận hắn vì hắn đã giết nàng, không nghĩ rằng nàng
ghi hận lại là việc này. Sớm biết rằng như vậy, hắn sẽ không động thủ với
nghĩa phụ. Y Liên kính trọng nhất là nghĩa phụ, hiện giờ nhất định hận hắn
cho đến chết!
Nhưng
mà hắn cũng có nỗi khổ!
"Y
Liên, em nghe ta giải thích, nghĩa phụ là do anh lỡ tay giết chết
mà thôi, anh không phải cố ý! Em phải tin tưởng anh! Huống chi, anh
cũng đã bồi một mạng. Y Liên, anh đã bồi một mạng rồi, cũng
phế đi đôi chân, anh đã nhận đủ trừng phạt rồi! Y
Liên, tha thứ cho anh có được hay không? Chúng ta lại giống như
trước đây có được hay không?"
Hạnh
phúc giống như trước đây có được hay không? Câu nói kế tiếp, Di Sa
cũng không nói ra, hắn thấy vẻ mặt của Mộ Dung Thất Thất càng xuất hiện thêm
nhiều tức giận, đó là một loại hận không thể ngay tức
khắc ăn thịt của hắn, uống máu của hắn.
"Y
Liên, anh không cầu em có thể yêu anh, anh chỉ muốn cùng em trở lại như
trước mà thôi! Dù cho em không thích anh, nhưng cầu xin em cho anh
có thể đứng ở bên cạnh em, để anh có thể vĩnh viễn chiếu cố
em, có được hay không?"
Đến
lúc này, Di Sa vẫn còn ảo tưởng mộng đẹp như thế sao, điều này làm
cho Mộ Dung Thất Thất cảm thấy vô cùng phiền chán. Vì lợi ích
cá nhân như vậy, chỉ vì ham muốn cá nhân mà có thể
giết chết nghĩa phụ, nàng nhất định không thể tha thứ cho hắn!
"Liên
Sinh, anh đừng có nằm mơ nữa! Hôm nay là ngày chết của
anh, để mạng lại đi!"
Mộ
Dung Thất Thất nhảy lên, không ngờ bị Phượng Thương kéo lại ôm vào lòng,
"Lão bà, nàng là đang mang thai, làm sao lại đánh đánh giết
giết như vậy chứ! Chuyện như vậy để cho lão công như ta làm đi!"
Phượng
Thương không quen nhìn thấy ánh mắt của Di Sa đối với Mộ Dung Thất
Thất, cái loại lưu luyến say mê này, làm cho hắn vô cùng
khó chịu. Huống chi bản thân của Mộ Dung Thất Thất đang mang thai như
vậy, làm sao có thể để nàng tức giận, vì người như Di Sa mà hao
tổn như vậy, quả thực là không đáng.
"Ngoan!
Lão công sẽ lấy đầu hắn cho nàng!" Như không thấy bộ dạng say
mê của Di Sa, Phượng Thương cố ý kích động Di Sa.
Giống
như hiểu rõ ý tứ của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất cuối cùng cũng
cùng hắn phối hợp, "Lão công, chàng là tốt nhất! Chàng là người
tuyệt nhất!"
Hành
động của hai người này vô cùng thân thiết, rất có lực sát thương với
Di Sa, còn có từ "Lão công", "Lão bà", truyền tới bên
tai Di Sa, hoàn toàn chọc giận hắn. Không có khả năng! Y Liên không có khả
năng lập gia đình! Nàng cứ nhiên gả cho Phượng Thương, còn có hài tử
của hắn sao? Di Sa hoàn toàn không thể tiếp nhận cái sự thật này!
"Khốn
nạn, ta muốn giết ngươi!" Di Sa quát to.
Không
đợi Di Sa trút ra tức giận, Phượng Thương hóa thành một cơn gió trắng,
tiến thẳng đến chỗ Di Sa.
"Binh
binh chát chát", đao ở tay trái của Phượng Thương cùng roi da trong tay
phải của Di Sa không ngừng quấn lấy nhau giữa không trung. Bảo đao của
Phượng Thương chém sắt như chém bùn, cùng đánh với roi da của Di Sa, đã bị
chặt thành ba đoạn.
Thấy
tay trái của Phượng Thương nắm lấy bảo đao, tiến thắng đến chỗ của
hắn. Di Sa hai tay đặt trên tay cầm của xe lăn, một ánh sáng lóe lên
từ tay cầm, mười cái phi tiêu hoa mai bay thẳng đến trước mặt Phượng
Thương.
"Loảng
xoảng!" Phượng Thương hai chân giẫm lên mặt đất, đao ảnh tay
trái biến thành một tấm chắn, đem phi tiêu hoa mai cuốn vào trong đó.
Nhân
cơ hội phi tiêu hoa mai rơi trên bảo đao, phát ra âm thanh thanh
thuý, một tiếng "Đi..." phi tiêu hoa mai lập tức thay đổi phương hướng,
nhắm về phía Di Sa.