Quỷ vương kim bài sủng phi - Chương 119 - Phần 1

Chương 119: Chiến tranh bùng nổ

“Đẹp, rất đẹp..." Mộ Dung Thất Thất
mỉm cười xem nam tử này trước mắt, toàn thân hồng y thật yêu nghiệt, giống
nhuộm lên một màu máu đỏ chói, bao bọc hắn lại, thật sự là... yêu
nghiệt hại nước hại dân a!

"Chuyện
này quyết định như vậy đi.”

Phượng
Thương trực tiếp quyết định, làm cho Mộ Dung Thất Thất căn bản
là không kịp phản đối.

Đám
người kia đi rồi, Phượng Thương đem hồng y gấp lại để ở một bên,
rồi trở lại ôm lấy Mộ Dung Thất Thất, phát hiện vẻ mặt nàng xuất hiện sự
lo lắng. Phượng Thương cười hôn trán của nàng, "Nương tử là đang lo
lắng cho ta sao?"

"Thương,
Liên Sinh rất khó đối phó... Ta sợ..."

"Nương
tử đối với ta không có lòng tin như vậy sao?" Phượng
Thương ôm Mộ Dung Thất Thất ngồi ở trên đùi mình, đem tóc trên
trán nàng vén ra sau đầu, làm cho Mộ Dung Thất Thất lộ ra nốt ruồi son
giữa lông mày.

"Ta
chỉ là không hi vọng có bất luận chuyện xấu gì xảy ra, ta chỉ
có chàng thôi..."

Mộ
Dung Thất Thất dán sát vào ngực Phượng Thương, nghe tim đập của
hắn. Ánh mắt Phượng Thương trở nên kiên định, việc này nàng ngăn cản
không được. Nếu nàng hiện tại không có thai, nhất định chính bản
thân nàng sẽ tự ra mặt, chấm dứt ân oán giữa nàng và Liên Sinh.

"Tin
tưởng ta!"

Mười
ngón tay thon dài của Phượng Thương, trơn bóng như ngọc, lúc này, ngón tay hắn
nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc đen của Mộ Dung Thất Thất, chải tóc cho nàng,
tay hắn giúp nàng giảm bớt lo lắng, Mộ Dung Thất Thất dần dần trở nên an tâm.

"Ta
tin tưởng chàng! Nhưng vào ngày đó thiếp muốn ẩn ở một nơi
gần đó." Tuy Mộ Dung Thất Thất nói tin tưởng Phượng Thương, nhưng
nàng không thể lấy chính người trong lòng mình đi cá cược.
"Thiếp đối với Liên Sinh càng thêm hiểu biết, nếu Liên Sinh có cái gì
bất thường, thiếp có khả năng sẽ nhắc nhở chàng trước. Dù sao trên
thế giới này, thiếp là người hiểu biết hắn nhất."

Biết
Mộ Dung Thất Thất giống hắn đều mạnh mẽ như vậy, chuyện
gì đã quyết định thì sẽ không thay đổi, Phượng Thương
chỉ còn gật đầu đáp ứng, "Nàng cũng phải cẩn thận."

Phượng
Thương không ngăn cản, khiến Mộ Dung Thất Thất hơi giật mình, nhìn lại, trong
mắt hắn biểu đạt sự ôn nhu đến tận cùng, Mộ Dung Thất Thất lại
càng cảm động. Nam nhân này, thật sự là sủng nàng tận trời!
Nàng đi, hắn chỉ sợ phải càng chuẩn bị nhiều hơn!

Từ
lúc bị đánh, Hạ Tuyết đột nhiên trở nên bề bộn nhiều việc, vội vàng
liên tục, thời gian nàng cùng Kim Vũ chào hỏi không có, chỉ lướt qua nhau.
Nhìn thấy Hạ Tuyết như vậy, trong lòng Kim Vũ có chút buồn bực, thừa
dịp tâm tình Già Lam tốt, Kim Vũ chủ động cùng Gìa Lam tới
chuyện của Di Sa cùng Hạ Tuyết chuyện tình.

Lần
trước sau khi cùng Di Sa phát sinh xung đột, số lần Già Lam với Di Sa gặp
mặt lại càng ít, Di Sa càng không muốn gặp hắn. Hai người dù cho ở
chung dưới một mái hiên, Di Sa cũng không muốn chạm mặt Già Lam, bình
thường đều ở trong phòng, lúc Già Lam ra ngoài, mới thấy Di Sa đi dạo
trong viện.

Vốn
quan hệ của hai người là bằng hữu, hiện tại náo loạn thành như vậy, Kim
Vũ không muốn thấy. Chẳng qua hắn chỉ là nô tài, mà bên
trong vấn đề này cũng không phải nói vài câu là có thể hóa giải,
cho nên chỉ có thể sốt ruột, mà không có năng lực làm gì.

Hiện
tại chuyện của Hạ Tuyết trái lại tạo một cơ hội, cho nên Kim Vũ đem việc
Hạ Tuyết bị đánh, gần đây lại vội vàng, hành sự quỷ dị đều nói
cho Già Lam. Nghe Kim Vũ nói xong, Già Lam cực kì kinh
ngạc."Hạ Tuyết đang hành sự bí mật sao?"

"Chủ
tử, người xem, có cần ta đi theo Hạ Tuyết hay không? Ta lo lắng nàng
lại có chuyện..."

"Vẫn
là không cần." Từ khi Già Lam cùng Di Sa phát sinh mâu thuẫn,
vẫn vô cùng hối hận, hi vọng muốn cùng Di Sa giản hoà, khổ là Di Sa
không cho hắn cơ hội, từ đầu đến cuối đều tránh hắn, làm
Già Lam vô cùng khó xử. Hiện tại nếu như Kim Vũ theo dõi Hạ
Tuyết mà bị phát hiện, Di Sa nhất định lại hiểu lầm hắn, sẽ
có khả năng giữa bọn họ vĩnh viễn đều không thể giải hoà được.

"Nếu Hạ Tuyết không tìm
ngươi giúp đỡ, ngươi không cần theo dõi nàng. Võ công của Hạ Tuyết
cùng ngươi ngang nhau, ngươi theo dõi, nhất định sẽ bị nàng phát
hiện, đến lúc đó làm cho Di Sa hiểu lầm thì thật không
tốt."

"Thuộc
hạ đã rõ.”

Một bên, Hạ Tuyết trở về bên
cạnh Di Sa, Di Sa đưa lưng về phía nàng, nhìn cành cây ngoài cửa sổ có một
con chim nhỏ, qua một hồi lâu, mới xoay lại đối diện hỏi Hạ Tuyết,
"Chuẩn bị tốt chưa?"

"Công tử, toàn
bộ đều đã an bài thỏa đáng, chỉ còn chờ tân nương xuất phát
lên kiệu hoa theo Nhiếp Chính Vương vào phủ."

"Vậy
là tốt rồi! Ha ha..." Di Sa cầm một đóa hoa đào nở rộ trong
tay, hắn đem đóa hoa đặt phía dưới mũi ngửi ngửi, lộ ra một biểu
tình quỷ dị.

"Công
tử, nếu Tô Mi không phải tiểu thư Y Liên, vậy..."

Hạ
Tuyết nói, làm cho ảo tưởng đang tốt đẹp của hắn bất chợt bị vỡ nát,
ngón tay cùng ngón trỏ bên tay phải của hắn vuốt ve đóa hoa, đem đóa
hoa vò thành mảnh nhỏ, rơi trên mặt đất.

"Nếu
không phải, ngươi phải tìm cho ra người thật, nếu không, liền chết để tạ
tội đi!"

Nghe
xong Di Sa nói, Hạ Tuyết hận không thể đánh mình một bạt tai. Nàng như thế
nào đã quên, công tử ghét nhất bị người khác phá hủy
mộng đẹp của hắn, nàng rõ ràng đang trong lúc nguy cấp như vậy,
nói ra điều này quá dội nước lạnh rồi, như vậy không phải tự mình
muốn chết sao!

"Cút!"
Nhận thấy được sự thích thú trên người Hạ Tuyết, Di Sa hét lớn một
tiếng, Hạ Tuyết chỉ có thể hành lễ lui về phía sau.

Sau
khi Hạ Tuyết rời khỏi, Di Sa giống như một quả bong bóng xì hơi, xụi lơ
trên xe lăn. Hạ Tuyết thực chất là nói sự thật, hắn như thế nào không
biết! Chỉ là, hắn không thích cảm giác giấc mộng đẹp đột nhiên bị
nghiền nát, tuy đã trải qua nhiều thất bại, trái tim
hắn đã sớm trở nên kiên cường trở lại, như đang đi lên trên
núi cao lại liên tiếp rơi xuống, cảm giác như ánh sáng lại rơi vào bóng
tối, vẫn là làm cho người ta khó chịu, khó có thể
hô hấp như vậy.

Y
Liên, nàng ở đâu? Không cần chơi trốn tìm cùng ta có được hay không?
Van cầu nàng...

Một
bên là yêu thê tử, muốn giết chết Di Sa mà một bên khác lại yêu tình,
cố gắng tìm kiếm Y Liên. Chẳng qua là Di Sa cùng Phượng Thương đều
không biết, mặc dù toàn bộ mọi chuyện xảy ra, bọn
hắn đều đã chuẩn bị kỹ càng, đúng là trên đời này
còn có một quy luật gọi là "Mưu sự tại nhân, thành sự tại
thiên".

Hoàn
Nhan Kiệt đăng cơ, tuy hắn là một tiểu hài tử mới sáu tuổi, nhưng
có hai người Phượng Thương, Hoàn Nhan Khang giúp đỡ, Bắc Chu quốc
cũng không phát sinh chuyện gì náo động. Những văn võ đại thần
cũng không dám khi dễ Hoàn Nhan Kiệt còn nhỏ tuổi, dù sao trong cung
có Hoàng Thái Hậu Đông Phương Lam coi giữ, trong triều có Nhiếp
Chính Vương Phượng Thương cùng Tiêu Dao Vương Hoàn Nhan Khang, những điều
này làm gia tăng thế lực cho Hoàn Nhan Kiệt, bọn họ lay động
không được.

Biết
Phượng Thương có một thân phận khác... Long Ngạo Thiên, Đông
Phương Lam từng kinh ngạc rất lâu. Long, họ của hoàng gia lúc trước,
mà diện mạo của Phượng Thương, làm cho nàng đem Phượng Thương cùng cố
nhân lúc trước hợp lại, cũng đoán ra quan hệ giữa bọn họ.

Chẳng
qua là không cần đợi Đông Phương Lam nghĩ nhiều, Phượng
Thương đã thoải mái phơi bày thân phận của chính mình, lúc biết
Phượng Thương là hậu duệ của hoàng gia đời trước, Đông Phương
Lam đã im lặng.

Biết
ngày này đã tới, Mộ Dung Thất Thất mang theo thư của Phượng Tà cùng
Hoàn Nhan Minh Nguyệt lúc gần đi viết, đưa cho hoàng thái hậu, nhìn
thư của con gái và con rể, Đông Phương Lam mới
biết được, đôi phu thê này ngay cả mẹ mà cũng lừa.

Nếu
không phải bởi vì nàng một tay nuôi lớn Phượng Thương, có cảm tình
sâu đậm, cộng thêm mối quan hệ lúc đó của Phượng Thương cùng Mộ Dung
Thất Thất, Đông Phương Lam nhất định điều động người truy
bắt Phượng Thương.


sao hắn là hậu duệ của tiền triều, vạn nhất hắn muốn khôi phục Đại
Tần, nếu hắn muốn tách tam quốc trở lại thành hình dạng trước kia, hơn nữa
vì vậy mà phát động chiến tranh không ngừng, vùi lấp dân chúng
vào trong chiến hỏa, thì sao? Tuy bà đã sớm thấy quyền lực
tranh đấu thật nhạt nhẽo, Đông Phương Lam cũng không muốn quốc gia
gặp bất trắc gì, vất vả cũng là dân chúng, chịu khổ cũng là dân chúng.

Đối
với việc người nắm chính quyền là ai, Đông Phương Lam không
có bất luận yêu cầu gì, dù Phượng Thương làm hoàng đế, hay Hoàn
Nhan Khang làm hoàng đế, chỉ tạo phước cho dân chúng,
và là hoàng đế tốt. Vị hoàng thái hậu nửa đời
trước đều ở trên lưng ngựa, thời gian tuổi già vẫn một mực suy nghĩ trước
kia những cái này sự tình.

Lúc
trước xúi giục Hoàn Nhan Trị tự lập làm Vương, làm cho Phượng Thương
nhà tan cửa nát. Đối với việc này, trong lòng Đông Phương Lam
đối với Phượng Thương vẫn vô cùng áy náy.

Chỉ
là sự việc đã xảy ra, cục diện bốn bề thiên
hạ đã xác định, nếu như Phượng Thương lấy thân phận là hậu
duệ tiền triều làm rối loạn đất nước, mọi nơi trong đất nước chìm
trong bể lửa, vùi lấp dân chúng trong bể khổ, Đông Phương Lam
tuyệt đối không cho phép. Bà đã làm sai, bà không muốn có người lại
lần nữa giẫm lên vết xe đổ này.

May
mà Phượng Thương không nghĩ cách khôi phục Đại Tần, đối với
quyền lợi càng vô cầu, sau khi bà cháu ba người thổ lộ tâm tình của
mình, Đông Phương Lam mới an tâm đem Mộ Dung Thất Thất giao
cho Phượng Thương. Sau đó trong cung, Đông Phương Lam xử
lý mọi việc gọn gàng.

Phượng
Thương cùng Hoàn Nhan Khang đối với ngôi vị hoàng đế đều không
có hứng thú, điều này ngoài ý muốn của Đông Phương Lam. Với
khả năng này, bà vốn hi vọng Phượng Thương có thể kế thừa sự nghiệp
thống nhất đất nước, huống chi giang sơn này vốn là của Long Gia, bản
lĩnh, năng lực của Phượng Thương, đều thích hợp làm minh quân, hắn mới
chính là người thích hợp nhất để lựa chọn.

Chẳng
qua là Phượng Thương liền trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Đông Phương
Lam, biểu hiện đối với ngôi vị hoàng đế đều không có hứng
thú, chỉ mong cùng Mộ Dung Thất Thất cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc.
Nhìn bộ dạng vợ chồng son ân ái của bọn họ, Đông Phương Lam đại
khái cũng có thể lý giải suy nghĩ của Phượng Thương.


sao ở địa vị cao, rất nhiều chuyện là thân bất do kỷ, Phượng Thương
nếu làm hoàng đế, hậu cung nếu chỉ có một vị hoàng hậu, không
có nữ nhân khác, việc này khẳng định sẽ khiến mọi người khiển trách.
Thân là đế Vương, muốn phải cân nhắc đến ích lợi,
thì thường sẽ phải hi sinh chuyện tình cảm nam nữ. Đông Phương Lam hi
vọng Mộ Dung Thất Thất có thể hạnh phúc, nên bà cũng không muốn kiên
trì ý nghĩ này của chính mình.


Hoàn Nhan Khang, từ đấu đến cuối đều mang bộ dáng cố chấp, không
chịu làm hoàng đế, tính cách trẻ con đó làm cho Đông Phương
Lam hết cách, sau cùng đành phải đưa Hoàn Nhan Kiệt sáu tuổi lên
trước, để cho hắn trở thành tân hoàng.

Từ
khi Hoàn Nhan Kiệt thành tiểu hoàng đế, Đông Phương Lam đem việc
nuôi nấng Hoàn Nhan Kiệt, trở thành trách nhiệm của chính mình, chẳng
những để cho Hoàn Nhan Kiệt ở Cẩm Huyền Cung, lại tự mình giảng dạy các
loại cung đình lễ nghi cho Hoàn Nhan Kiệt, các loại quy củ, hơn nữa mời
học giả nổi tiếng tới làm lão sư cho Hoàn Nhan Kiệt.

Tiểu
oa nhi từ nhỏ phải bồi dưỡng vững chắc, lúc này Đông Phương Lam khắc sâu
cảm nhận, phẩm chất tốt đẹp, phải bồi dưỡng trở thành thói quen, tâm
lý khỏe mạnh, đều là những việc khi còn là một hài tử
phải được dạy dỗ. Bà cũng không muốn Hoàn Nhan Kiệt trở thành
tân hoàng giống như Hoàn Nhan Liệt hoặc Hoàn Nhan Hồng!

"Có
việc khởi tấu, vô sự bãi triều!" Giọng nói chói tai của Tân thái giám
tổng quản Thiện Hỉ vang vọng tất cả đại điện, hắn là người
mà Đông Phương Lam chọn cho Hoàn Nhan Kiệt, cùng là một
người được nuôi nấng từ Đông Phương Lam, hiện giờ đi theo hầu hạ
bên người Hoàn Nhan Kiệt vị tân chủ tử này.

Thiện
Hỉ nói, các đại thần đều nghe được. Chẳng qua là việc nên
tấu bọn họ cũng đã tấu, không có việc gì, cho nên tất cả mọi
người vẫn duy trì im lặng.

Đang
lúc Thiện Hỉ mở miệng, thời điểm tính toán kêu hô "Bãi
triều", một tiếng "Báo..." Theo cửa cung rất xa, lại một tiếng
truyền vào.

Đợi
khi người vào đại điện, mọi người mới thấy rõ, đây là một binh
sĩ mặt đầy bụi đất, sau lưng cắm một Long kỳ đỏ rực.

"Có
chiến sự!" Nhìn thấy tình cảnh này, các đại thần chấn động. Binh
lính vác trên lưng chính xác là Hỏa Long kỳ, từ trước đến nay chỉ khi
có chiến sự nghiêm trọng mới sử dụng Hoả Long kỳ, nhìn bộ dáng phong trần
mệt mỏi của binh lính này, nhất định là ngày đêm chạy đi,
miệng hắn nứt ra, trên khuôn mặt không có tí huyết sắc, vừa mới
tiến đại điện, liền quỳ xuống.

"Báo!
Mười lăm vạn đại quân Đông Lỗ quốc bất ngờ đánh Yến Môn quan,
hai vạn quân của ta canh giữ thề sống chết chống cự, vẫn không thể địch
nổi, Yến Môn Quan bị công phá!"

"Cái
gì!" Các đại thân nghe nói như thế, đều nổi giận. Đông Lỗ quốc
khi nào thì có lá gan như vậy? Có thể bất ngờ đánh Yến
Môn Quan?

Thiện
Hỉ bước nhanh đến cầm chiến báo trong tay binh lính, đầu tiên không
phải đưa đến trước mặt Hoàn Nhan Kiệt, mà là cấp
bách đi tới trước Phượng Thương, hai tay đưa cho Phượng Thương.

Mở
ra chiến báo, Phượng Thương nhìn kỹ từ đầu đến cuối. Chiến báo đến
trong tay chỗ Nhiếp Chính Vương, văn võ quan
viên đều đã yên tĩnh trở lại, mọi ánh
mắt đều đã nhìn chằm chằm vẻ mặt của Phượng Thương, muốn từ trên
mặt Vương gia đứng chính giữa này có thể nhìn ra một chút dấu vết còn
sót lại.

Chính
xác làm cho mọi người thất vọng, sắc mặt Phượng Thương từ đầu đến
cuối, đều bình tĩnh như thường, không có tí kỳ lạ nào, làm
cho những người lúc trước khẩn trương, cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Không
có chuyện gì, có Phượng Thương là Chiến thần ở đây, làm sao
có thể có việc a!

Không
đợi có thể mọi người thở một hơi, lại một tiếng dồn dập "Báo..."
truyền tới.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3