Quỷ vương kim bài sủng phi - Chương 112 - Phần 1

Chương 112: Đêm tân hôn của Tố Nguyệt

Căn
cứ những gì được viết trên tư liệu, kể từ khi tham gia cuộc thi tứ quốc
tranh bá sau, Bạch Ức Nguyệt vẫn sống ở thành Yên Kinh.

Mặc
dù sau cuộc thi, tuyển thủ Tây Kì quốc đều trở về thành Tây
Lương, nhưng nàng vẫn còn ở lại Yên Kinh.

Bạch
gia ở thành Yên Kinh cũng có cửa hàng, Bạch Ức Nguyệt tựa hồ muốn xem xét
công việc làm ăn bên này, cho nên hiện tại bây giờ còn đang ở thành
Yên Kinh.

“Công
tử." Thấy Di Sa như vậy, Hạ Tuyết trong lòng đau xót. Công tử, trong
mắt, trong lòng ngài chỉ có Y Liên, có thể hay không thỉnh thoảng
quay lại, xem một chút người sau lưng là ta đây...

Kể
từ khi đưa Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt đi, Mộ Dung Thất Thất
nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cha mẹ theo đuổi hạnh phúc của bọn họ rồi, nàng
cùng Phượng Thương lúc nào thì có thể được tự do giống như
vậy đây?

Mấy
ngày qua Minh Nguyệt Thịnh cũng là thường xuyên ghé chơi Nam Lân
Vương phủ.

Không
biết có phải hay không bởi vì hắn thoải mái thẳng thắn thừa nhận
mình đối với Mộ Dung Thất Thất ái mộ, hơn nữa còn biểu lộ
rõ ràng sẽ không can dự đến tình cảm của Phượng Thương cùng Mộ Dung
Thất Thất, cho nên Phượng Thương đối với sự ghé thăm của hắn cũng
không cự tuyệt, còn có thể mời hắn thường xuyên đến Thính Tùng Lâu
làm khách mà trò chuyện, hắn cũng là ở chỗ này kết giao
không ít bằng hữu.

"Nguyệt
Thịnh, cổ thật sự đáng sợ như vậy sao? Xem ra lần này thấy vàng rơi
trên đất cũng không dám tùy tiện nhặt lên, vạn nhất là kim ti cổ* (cổ
trùng hình dạng mảnh như sợi tơ bằng vàng
), sau này quấn lên ta
thì làm sao bây giờ! Trời ơi! Thật là đáng sợ! May mắn ta ở Bắc Chu!

Trong
Thính Tùng Lâu, đang nghe Minh Nguyệt Thịnh nói về kim ti cổ, Hoàn Nhan Khang
la lên.

"Lúc
trước ngươi muốn mời ta đi Nam Phượng quốc, ta thấy xong rồi! Ta
không đi! Vạn nhất khi trở lại trên người mang theo một con cổ trùng,
ta đây liền cách cái chết không xa! Ta còn chưa có cưới vợ, cũng chưa
có sinh con nữa!"

Lúc
nói lời này, Hoàn Nhan Khang liếc nhìn Tô Mi một cái, Tô Mi đỏ mặt lên, hừ
nhẹ một tiếng, quay mặt qua một bên, nhìn đi nơi khác.

"Thật
ra thì cũng không có đáng sợ như vậy! Đối với Tường tộc nhân *(dòng
họ chuyên dùng cổ giết người)
mà nói, cổ độc là bằng hữu,
và cũng là một phần trong cuộc sống của bọn họ. Thông thường, tường
tộc nhân sẽ không đối với người hạ độc." Thấy Hoàn Nhan Khang
nói như vậy, Minh Nguyệt Thịnh nở nụ cười, miệng gượng nở nụ cười nhợt nhạt
thảm hại.

"Còn
không đáng sợ! Không phải ngươi nói, nữ nhân của Tường tộc nếu lo lắng nam nhân
không trở về nhà, thì ở trên người bọn họ hạ tương tư cổ sao? Đây
chính là tướng công của mình mà các nàng còn có thể xuống
tay được?"

Nghĩ
đến cảm giác cái loại sâu này ở trong thân thể bò qua bò lại, Hoàn
Nhan Khang sờ sờ da gà đang nổi trên người, liên tục nhắc lại,
"Dù sao ta cũng sẽ không đi Nam Phượng quốc, đánh chết ta
cũng sẽ không đi!"

"A
ha...", Minh Nguyệt Thịnh chậm rãi cười một tiếng: "‘Tường tộc nữ
nhân trọng tình’ ở tường tộc, thông thường cũng là chế độ một vợ
một chồng. Hạ cổ, cũng là vì duy trì chế độ một chồng một
vợ đó. Chỉ cần người chồng đối với vợ của mình tốt, nữ nhân tự nhiên
sẽ không hạ cổ!"

Tựa
như mẫu hậu của hắn, Miêu Sở Vân, cũng là một cô gái trọng tình. Nếu
không vì thủ đoạn của nàng, như thế nào lại chết cháy ở trong lãnh
cung,... "Nghe thấy không đó!" Tô Mi trợn mắt nhìn Hoàn Nhan
Khang một cái: "‘Nam nhân nếu không bội bạc’ nữ nhân cũng sẽ không hạ
quyết tâm đối phó với tướng công của mình!"


Mi có ý tứ là muốn báo cho Hoàn Nhan Khang biết, vạn nhất hắn có hai
lòng, khó đảm bảo nàng sẽ không học tập theo nữ nhân tường tộc.

"Ta
làm sao mà giống như vậy! Tiểu Mi nhi, ta là hạng người gì, muội còn không
rõ ràng sao!" Hoàn Nhan Khang đi đến bên cạnh Tô Mi lấy
lòng, lấy cùi chỏ chọt chọt nàng, ‘Nàng hãy yên lòng hai trăm
phần đi’, so với Tô Mi cùng Hoàn Nhan Khang cãi nhau ầm ĩ, Tố Nguyệt
phá lệ an tĩnh. Nàng vừa nghe Minh Nguyệt Thịnh kể về phong thổ Nam Phượng
quốc, vừa ở bên cạnh thêu may quần áo.

Nạp
Lan Tín ngồi ở một bên khác, cách Tố Nguyệt không xa không gần. Mộ Dung Thất
Thất mỗi lần mang Tố Nguyệt trở lại, cũng sẽ gặp phải Nạp Lan Tín.


nhiều lần, Nạp Lan Tín cũng muốn tìm cơ hội cùng Tố Nguyệt nói chuyện, nhưng
là trên mặt nàng luôn luôn là vẻ mặt ‘người lạ chớ lại gần’, làm
cho lời nói của Nạp Lan Tín đến khóe miệng, lại phải nuốt xuống. Nạp Lan
Tín biết, bởi vì chuyện hắn theo dõi Tố Nguyệt, hắn coi như là hoàn
toàn có lỗi với nàng. Thường ngày nhìn Tô Mi cùng Tố Nguyệt, cảm thấy Tô
Mi tính tình nóng nảy, không dễ chọc, không nghĩ tới Tố Nguyệt mới thật sự
là quật cường. Chỉ bởi vì chuyện theo dõi
mà nàng đã thật lâu cũng không có để ý tới hắn,
nhìn ý tứ Tố Nguyệt là tính toán cả đời đều
không để ý đến hắn. Bây giờ nên làm cái gì cho
phải đây?

Vẻ
mặt Nạp Lan Tín bị Hoàn Nhan Khang thu hết vào mắt, hắn đã cùng Tô Mi
thảo luận qua chuyện của Nạp Lan Tín và Tố Nguyệt, hai người cảm thấy bọn
họ giằng co như vậy không tốt lắm, hơn nữa hai người đều nhất trí cho
rằng thật ra thì Tố Nguyệt trầm ổn rất hợp với Nạp Lan Tín "cáo
già", chính xác là một đôi.

Hoàn
Nhan Khang trong lòng tính toán, tốt xấu gì Tố Nguyệt cũng là tỷ muội
tốt của Tô Mi, nếu xe tơ hồng giúp bọn họ, vừa có thể thêm công đức, lại
còn có thể bồi dưỡng tình cảm với Tô Mi.

Giờ
phút này, thấy Nạp Lan Tín buồn khổ như vậy, nụ cười ở khóe miệng cũng
vô cùng gượng ép, Hoàn Nhan Khang nháy mắt với Tô Mi, hai người làm
bộ "đùa giỡn", Tô Mi ‘ đụng phải’, ở trên người Tố Nguyệt.

"Ai
nha!" Không để ý một chút, kim may đâm vào đầu ngón
tay của Tố Nguyệt.

"Là
ta bất cẩn! Thật xin lỗi! Tố Nguyệt, ngươi không sao chớ!" Tô Mi vội vàng
nhìn về phía Tố Nguyệt, đang nhìn đến trên đầu ngón tay nàng,
mới có một chút máu liền nhỏ giọt, Tô Mi kinh ngạc ‘thét chói tai’ lên,
"Ai nha, chảy thật là nhiều máu a! Tố Nguyệt, ngươi đừng lo
lắng!"

Tố
Nguyệt đang định lắc đầu nói không có chuyện gì, một thân
ảnh lao đến, trực tiếp đem Tô Mi từ bên cạnh Tố Nguyệt gạt ra ngoài,
chỉ thấy người nọ nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tố Nguyệt lên,
cẩn thận kiểm tra, "Chỗ nào? Chỗ nào bị thương, để ta xem xem!"

Không
đợi Tố Nguyệt hiểu ra, đầu ngón tay đã truyền đến một trận
ấm áp, vừa nhìn, Nạp Lan Tín đang cúi đầu đem đầu ngón
tay chảy máu của nàng ngậm trong miệng.

"Đây!"
Máu dâng lên đầu Tố Nguyệt, đầu óc của nàng, ‘ong ong’,
rung động, mặt cũng nóng đến muốn bỏng.

"Cầm
máu rồi, không có chuyện gì rồi." Chờ Nạp Lan Tín
ngẩng đầu, Tố Nguyệt giơ tay cho hắn một bạt tai, "Lưu manh!" Tố
Nguyệt bỏ lại y phục trong tay, rưng rưng xông ra ngoài.

Một
tát này đánh cho Nạp Lan Tín nhất thời váng đầu, qua một lúc lâu hắn
mới suy nghĩ cẩn thận, nam nữ thụ thụ bất thân, Tố Nguyệt không được
mạnh mẽ như Tô Mi, tự nhiên là miệng lưỡi rụt rè, hiện tại hắn làm
trò trước mặt mọi người, sờ soạng nàng, trước mắt bao nhiêu cặp mắt
mút đầu ngón tay nàng, cũng thiệt là có chút "lưu
manh".

"Đồ
ngốc, còn không đuổi theo!" Hoàn Nhan Khang thấy Nạp Lan
Tín đứng ngốc ở đàng kia, tiến lên đẩy hắn một cái,
"Nhanh đi a!"

Bị
Hoàn Nhan Khang như vậy nhắc nhở, Nạp Lan Tín đầu óc chợt thanh tỉnh
lại, lập tức vén vạt áo, chạy đuổi theo.

Tố
Nguyệt đi qua đi lại trong Vương phủ, nghĩ đến chuyện mới vừa
rồi, thật là đáng xấu hổ. Tên khốn kiếp này! Thế nhưng trước mặt mọi người
liếm ngón tay của nàng! Đây không phải là muốn phá hoại thanh
danh của nàng sao! Nhìn Nạp Lan Tín bình thời nho nhã lễ độ, không
nghĩ tới nhân phẩm của hắn lại kém như vậy!

Lúc
này, hình tượng Nạp Lan Tín ở trong lòng Tố Nguyệt tuột dốc không phanh. Lúc
trước làm ra bộ dáng đứng đắn, lại theo dõi nàng điều tra chuyện
của tiểu thư, hiện tại vừa làm bộ lo lắng tay nàng bị thương, nhưng đối
với nàng làm ra chuyện như vậy. Tên khốn kiếp này, thật là đáng chết mà!

"Tố
Nguyệt cô nương! Tố Nguyệt cô nương!"

Trong
lòng Tố Nguyệt đang hung hăng mắng Nạp Lan Tín, đã nghe đến
thanh âm của hắn từ xa truyền đến. Chờ Nạp Lan Tín đứng ở trước mặt
nàng, Tố Nguyệt lập tức lạnh mặt: "Ngươi tới đây làm gì?"

"Tố
Nguyệt cô nương, mới vừa rồi là ta không đúng, ta quá nóng
vội... Ta, ta chỉ là muốn nói cho muội biết... Ta không
có ý khác, ta... là quan tâm muội!"

Thấy
Tố Nguyệt trừng mắt lạnh, Nạp Lan Tín biết nàng nhất định là hiểu lầm
mình, vội vàng giải thích cho Tố Nguyệt nghe. Nhưng là hắn càng khẩn
trương, càng hỏng việc, càng gấp gáp, cái miệng vốn lợi hại nói đến cuối
cùng cũng lấp ba lấp bấp.

“Quan
tâm? Ta không cần sự quan tâm của ngươi! Quyết không cần!”, mặc dù bộ dáng
Nạp Lan Tín rất buồn cười, nhưng Tố Nguyệt căn bản là cười không nổi. Nếu
không phải bởi vì thân phận đặc thù của Nạp Lan Tín là thân
tín của Phượng Thương, hôm nay hắn khinh bạc nàng như vậy, nàng
nhất định đã giết hắn rồi.

Từ
trong mắt Tố Nguyệt, Nạp Lan Tín thấy được sự lạnh lùng, còn có tiểu
nữ nhân kia vẻ mặt quật cường nhưng đang biểu môi đầy ủy khuất,
rõ ràng là đang khắc chế bản thân mình. Nếu là Tô Mi, chỉ sợ
sớm đã cùng hắn đánh nhau!

"Cái
kia..." Tố Nguyệt không nói lời nào, Nạp Lan Tín cũng không biết nên như
thế nào dỗ dành tiểu nữ nhân vui vẻ, "cái kia" hồi lâu, Nạp Lan Tín
rốt cục lấy hết dũng khí mở miệng, "Ta sẽ đối với muội chịu
trách nhiệm!"

"Xì."
Những người phía sau vừa theo tới, nghe được những lời cuối cùng của Nạp
Lan Tín, không nhịn được cười ra tiếng. Mà tiếng cười, làm cho Tố
Nguyệt lại càng thẹn thùng.

"Ai
bắt ngươi chịu trách nhiệm chứ! Người nào cần ngươi chịu trách nhiệm!" Tố
Nguyệt mắt nóng lên, nước mắt xém xíu nữa là rơi. Nạp Lan Tín
nghĩ nàng là cái gì? Cho là chính nàng là không ai thèm
lấy, hiện tại tìm cơ hội kiên quyết kín đáo đưa cho hắn sao? Nàng mới
không cần hắn giả mù sa mưa như vậy!

Không
thể không nói, lòng của thiếu nữ rất là nhạy cảm và yếu ớt, ngày
thường Tố Nguyệt rất lý trí, thời điểm gặp phải vấn đề tình
cảm, đầu óc hỗn loạn như tơ vò. So với nàng, Nạp Lan Tín cũng chả tốt
hơn bao nhiêu.

Nhìn
đến đôi mắt to tròn linh lợi của Tố Nguyệt, nước mắt ở trong hốc
mắt đảo quanh, nhưng nàng cố nén không để cho mình rơi lệ, Nạp Lan
Tín đau lòng không thôi, một bước tiến lên, đem Tố Nguyệt ôm vào
lòng.

"Đừng
khóc, muội vừa khóc, ta sẽ rất đau lòng!"

Nạp
Lan Tín không nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng vừa vặn đem suy
nghĩ trong lòng của mình biểu đạt ra thành lời, Tố Nguyệt bị những
lời nói “tâm tình” của hắn dụ dỗ.

"Ngươi,
tên khốn kiếp này, buông tay!" Tố Nguyệt vùng vẫy.

Mới
vừa rồi là bị nam nhân này liếm ngón tay, lúc này lại bị hắn ôm thật
chặt. Nạp Lan Tín hắn rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn cho mọi người
trong Vương Phủ thấy một màn như vậy, để cho không ai thèm lấy nàng sao!

"Buông
ra!" Không biết là thẹn quá thành giận, hay là mất đi
lý trí. Tố Nguyệt nắm chặt tay thành quyền, nhìn tròn trịa trắng nõn, dùng
sức đấm vào ngực Nạp Lan Tín, ra tay rất nặng, quả đấm hạ xuống trên
người Nạp Lan Tín nghe "bang bang".

Rung
động.

Biết
mình chọc giận Tố Nguyệt, nhưng là Nạp Lan Tín không có ý định
buông tay. Tựa như vừa buông tay ra, nàng sẽ lại giống như lúc trước, xa cách
trốn tránh hắn, không hề đến gần hắn lần nữa. Nạp Lan Tín không thích cái
loại tư vị này, cái loại cảm giác bị Tố Nguyệt xa cách thật là cực
kỳ khó chịu.

"Sẽ
không!" Nạp Lan Tín biểu hiện so sánh với Tố Nguyệt còn quật cường hơn,
mặc kệ má trái sưng đỏ, hai cánh tay Nạp Lan Tín ôm siết càng
chặt hơn, đem Tố Nguyệt vững vàng khóa vào trong ngực, hành động
giống như xiềng xích, đem nàng nhốt lại. "Ta đây cả đời
không buông!"

Lần đầu
tiên bị nam nhân ôm như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Nguyệt
nóng đến đỏ bừng, cộng thêm tránh thoát không được, lại nghe Nạp
Lan Tín nói những lời tâm tình ngọt đến chết người kia, Tố Nguyệt lại càng
khổ sở, cứ như vậy nhịn không được, nước mắt liền "xoạch" tuôn
rơi.

"Ngươi,
ngươi khi dễ ta!"

Một
tiếng này, trong sự tức giận mang theo một tia rung động, giống như sự
thẹn thùng của thiếu nữ, nghe được Nạp Lan Tín trái tim ‘bang bang’,
loạn nhịp.

"Ta
không có khi dễ muội!" Nước mắt Tố Nguyệt làm cho Nạp Lan Tín hoàn toàn
luống cuống, vội vàng buông tay, kéo tay áo lau nước mắt cho nàng.
"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Ta thật không có khi dễ muội! Ta
là thật lòng thích muội! Thương muội còn không hết, lý nào lại không biết
thương tiếc mà khi dễ muội!"

Nạp
Lan Tín nói..., làm cho Tố Nguyệt khóc càng lợi hại hơn.

Lúc
trước hắn ra vẻ một bộ dáng hứng thú với nàng, làm cho nàng cũng dần
dần động tâm, nhưng kết quả cuối cùng cũng là hắn theo dõi nàng, điều
tra chuyện của Mộ Dung Thất Thất. Cái cảm giác bị người lợi dụng này, làm cho
trong lòng Tố Nguyệt rất khó chịu, đặc biệt là cảm tình bị lợi
dụng, càng làm cho trong lòng nàng có khúc mắc.

Hiện
tại Nạp Lan Tín nói thích nàng, làm cho Tố Nguyệt sợ, cảm thấy không chừng lại
là một cái bẫy, làm cho nàng không thể nào tin nổi hắn.

Tố
Nguyệt khóc giống như con nít, đem tất cả ủy khuất lúc trước toàn bộ phát
tiết ra ngoài, Nạp Lan Tín luống cuống tay chân, không giúp được Tố Nguyệt
lau nước mắt, không đầy một lát, trên ống tay áo hắn cũng loang lổ
nước mắt Tố Nguyệt.

Tiếng
khóc của Tố Nguyệt, đem tất cả mọi người ở Vương Phủ kéo tới đây, Tố
Nguyệt bình thường đối đãi với mọi người rất tốt, cho nên ở Vương Phủ
phẩm chất rất tốt, hiện tại thấy Tố Nguyệt khóc, tất cả mọi người cho rằng
là Nạp Lan Tín khi phụ* (bắt nạt) nàng, rất nhiều người
bắt đầu hướng về phía Nạp Lan Tín chỉ chõ, quần tam tụ ngũ* (tốp năm
tốp ba
) bắt đầu nghị luận.

“Đừng
khóc! Ta xin muội đó!”, Nạp Lan Tín lần đầu thành tiêu điểm của
Vương Phủ, làm cho hắn có chút không thích ứng được, huống chi những
người đó trong ánh mắt lại đang lên án hắn, thật giống như
chắc chắn là hắn khi dễ đại cô nương nhà người ta, làm cho
Nạp Lan Tín biểu tình không chịu được.

"Ta
xin muội! Nếu không, muội đánh ta đi! Nếu muội tức giận, hãy
cứ đánh ta đi!"

Nạp
Lan Tín cầm lấy tay Tố Nguyệt, hướng trên mặt mình mà đánh "ba",
không tới hai cái, mặt Tố Nguyệt đỏ lên, đem tay rút về.

"Đừng
khóc a! Còn khóc, mọi người sẽ đem ta giết chết đó!"

Thấy
Tố Nguyệt không hề khóc nữa, Nạp Lan Tín thở phào nhẹ nhõm. Mới vừa rồi sốt
ruột, trên trán hắn dính một tầng chi chít mồ hôi, bởi vì khẩn trương, mặt
Nạp Lan Tín cũng trở nên hồng hồng, má trái bị Tố Nguyệt cho một bạt tai,
hiện rõ ràng năm dấu ngón tay. Bây giờ nhìn đi tới, muốn bao nhiêu
tức cười, có bấy nhiêu tức cười.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3