Quỷ vương kim bài sủng phi - Chương 110 - Phần 1

Chương 110: Thức Tỉnh

Hoàn Nhan Liệt cao hứng, tâm
tình của Kính Đức cũng khá rất nhiều. Những năm này đi theo bên
người hoàng thượng, nhìn ngài ấy công việc bề bộn, vô luận
là ưu điểm hay khuyết điểm, thành hay bại, thị phi đúng
sai, Kính Đức cũng không dám vọng tưởng đánh giá. Điều hắn hy vọng
duy nhất, chính là hoàng thượng mỗi ngày có thể nay vui vẻ như hôm
vậy, làm nô tài, tự nhiên đều mong muốn chủ tử được tốt.

Dạ Minh Châu trên vách tường,
nhẹ nhàng tỏa ra ánh sáng, chiếu lên khuôn mặt tươi cười của Hoàn Nhan
Liệt. Đột nhiên, Hoàn Nhan Liệt cúi đầu, tiến tới trên người Hoàn
Nhan Minh Nguyệt nhìn kỹ một lần, lông mày hắn nhíu chặt lại.

"Kính Đức,
có người đã tới đây." Không giống với sự
kích động cùng vui vẻ mới vừa rồi, vẻ mặt Hoàn Nhan Liệt lúc này trở nên
ngưng trọng và nghiêm túc.

Tóc của Hoàn Nhan Minh Nguyệt
thật chỉnh tề, rõ ràng là đã bị tỉ mỉ cắt tỉa qua. Mặc
dù lúc trước mỗi lần tới đây hắn cũng cắt tóc chảy đầu cho Hoàn
Nhan Minh Nguyệt, nhưng mà Hoàn Nhan Liệt nhớ rõ, lần trước chảy đầu
cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt, hắn cũng không có lựa chọn cây trâm cài đầu
khảm nạm hồng ngọc này.

Hơn nữa, ở bên trong châu
báu đồ trang sức hắn chuẩn bị cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt, cũng không có cây
trâm hồng ngọc này. Hôm nay, trên mái tóc của Hoàn Nhan Minh Nguyệt lại cài một
cây trâm đậu đỏ, làm cho đôi mày anh tuấn của Hoàn Nhan Liệt nhíu
lại thành một sợi dây thừng.

Rốt cuộc là người nào tiến
vào? Là ai đã đến
nơi này? Hoàn Nhan Liệt đứng dậy, nhìn quanh bốn phía địa cung.

Vẫn
bình thường giống như trước, không có bất kỳ khác biệt nào,
dù là ánh mắt thường nhìn nơi đây, cũng không phát
hiện được có dấu vết người đã tới đây. Vậy
thì cây trâm hồng ngọc kia từ đâu mà đến? Chẳng lẽ từ không
trung biến ra sao?


tình ánh mắt của Hoàn Nhan Liệt rơi vào cái nơ con bướm ở trên áo khoác
của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, mới vừa rồi trong lòng còn có bối rối, giờ phút
này toàn bộ đã biến mất.

Cách
hắn kết nơ bướm không phải như thế! Cái kết này đã bị sửa một lần.
Nhất định là có người đã tới đây.
Có người đến địa cung, thấy được Hoàn Nhan Minh Nguyệt.
Nhất định là vậy.

Lúc
này, miệng của Hoàn Nhan Liệt khẽ giật, vẻ mặt cũng trở nên dử tợn hơn. Khu vực
riêng tư của hắn đã bị người khác phát hiện, bí mật của hắn bị
biết, mà người trong cuộc là hắn lại không một chút hay biết gì! Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Người
này rốt cuộc là người nào? Hắn và Hoàn Nhan Minh Nguyệt có quan
hệ gì? Chẳng lẽ hắn muốn mang Minh Nguyệt đi sao?

"Bệ
hạ, bệ hạ..." Nhận thấy được Hoàn Nhan Liệt khác thường,
Kính Đức vội vàng đi lên trước.

"Kính
Đức, ngươi nói xem, là ai đã tiến vào đây?" Hoàn Nhan
Liệt quay mặt sang, trong tay đang cầm cây trâm hồng ngọc, hướng
Kính Đức quơ quơ. Khi thấy vẻ mặt kinh khủng của Hoàn Nhan Liệt, trái tim
Kính Đức Tâm "lộp bộp" một cái.

Dường
như, trước đây hắn đã từng nhìn thấy Hoàn Nhan Liệt như vậy,
là ở chiến dịch Nhạn Đãng Sơn.

Tuy
đã cách mười sáu năm, Kính Đức vẫn người tinh tường
nhớ được đêm đó Hoàn Nhan Liệt là như thế
nào điên cuồng đến làm cho người sợ! Hôm nay, này một chi nho nhỏ
đậu đỏ sai, lần nữa đem Hoàn Nhan Liệt chọc giận, để cho
Kính Đức trong lòng không khỏi niệm một tiếng "Bồ Tát
phù hộ", chẳng lẽ mười sáu năm trước thảm án lại muốn tái diễn?
Ngàn vạn không nên như vậy!

"Bệ
hạ, Trường Thu Cung là Trấn Quốc công chúa ở, người xem, có phải nên
hỏi nàng một chút hay không?"

"Không
phải là nàng!" Hoàn Nhan Liệt lắc đầu, "Nếu như Thất Thất
biết mẹ nàng còn sống, biểu hiện sẽ không bình tĩnh như vậy. Đậu đỏ,
tương tư đậu, là nam nữ dùng để đưa tình diễn ý, Thất
Thất cũng sẽ không đưa tương tư đậu cho Minh Nguyệt..."

Nghe
Hoàn Nhan Liệt phân tích, Kính Đức gật đầu, "Bệ hạ, ngài
nói đúng! Nô tài ngu dốt, nô tài không biết là người
nào để lại trâm đậu đỏ này!"

"Là
nam nhân!" Hoàn Nhan Liệt nắm trâm đậu đỏ khẳng định nói.

Đậu đỏ
nhất tương tư, người thương nhớ Hoàn Nhan Minh Nguyệt như vậy, trừ hắn ra, còn
ai vào đây chứ? Khi Hoàn Nhan Minh Nguyệt còn sống người ái
mộ đông đảo, chẳng lẽ trong những người này không ai biết Hoàn Nhan
Minh Nguyệt còn sống sao? Hắn là ai vậy? Làm cách nào lẫn được vào
hoàng cung? Tại sao lại trốn vào trường Thu Cung chứ?

Suy
nghĩ thật lâu, Hoàn Nhan Liệt cũng không tìm được đáp án, chỉ có thể
tạm thời đem trâm đậu đỏ cẩn thận từng li từng tí, theo như
nguyên dạng cắm vào trong mái tóc đen của Hoàn Nhan Minh Nguyệt.

"Kính
Đức, trẫm muốn ngươi tự mình đi điều tra cung nhân Trường Thu Cung,
xem có vấn đề gì không?"

"Dạ."
Kính Đức dự cảm, có một cuộc bão táp sắp xảy ra, nhưng hắn chẳng qua
chỉ là nô tài của Hoàn Nhan Liệt, không có quyền ngăn cản bất cứ
chuyện gì, chỉ có thể dựa theo Hoàn Nhan Liệt nói mà đi làm.
"Vậy, chỗ công chúa có tra không?"

"Không
cần! Không nên động đến người của Thất Thất." Hoàn Nhan Liệt suy
nghĩ một chút, "Nếu như cung nhân không có vấn đề,
thì đổi lại một nhóm người... Nhất định phải đem cái người này
tìm được! Trẫm muốn nhìn xem hắn rốt cuộc là người nào.

Lúc
nói lời này, Hoàn Nhan Liệt nắm quả đấm thật chặt. Nhiều năm như vậy, Hoàn
Nhan Minh Nguyệt vẫn là bảo bối của một mình hắn, hiện tại lại nhiều ra
một người như thế, khiến hắn phải khẩn trương. Nếu như mục đích cuối cùng
của người này là mang Hoàn Nhan Minh Nguyệt đi, thì hắn nên làm cái gì bây
giờ? Không được! Hắn không thể để cho chuyện như vậy xảy ra.

"Minh
Nguyệt, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào dẫn muội đi! Ta sẽ vẫn bảo
vệ muội!" Đầu của Hoàn Nhan Liệt lại dán tại ngực của Hoàn Nhan Minh
Nguyệt, nghe tiếng tim đập chậm rãi của nàng. "Ta sẽ không cho muội đi!"

Hoàn
Nhan Liệt rời đi Trường Thu Cung không lâu, Mộ Dung Thất Thất trở về hoàng
cung. Tô Mi cùng Tố Nguyệt đem chuyện Hoàn Nhan Liệt đi địa cung
nói cho Mộ Dung Thất Thất biết, làm cho tim nàng khẩn trương lên, "Cha
ta đâu? Hoàng thượng có phát hiện cha ta không?"

"Tiểu
thư, Đại tướng quân rất tốt! Hoàng thượng tới lúc hai người vừa đi,
tướng quân không có đụng phải hoàng thượng."

Nghe
Tô Mi nói như vậy, Mộ Dung Thất Thất gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. Nàng
không lo lắng Hoàn Nhan Liệt sẽ đối với Phượng Tà làm gì, ngược lại nàng
sợ Phượng Tà nhìn thấy Hoàn Nhan Liệt, dưới cơn nóng giận không kìm
chết được sẽ giết Hoàn Nhan Liệt.

Cổ độc
trên người Phượng Thương còn không có giải, Hoàn Nhan Liệt không thể
chết được. Không biết Hoàn Nhan Liệt có phát hiện trên mặt đất
Cung Lí khác thường hay không, nếu như hắn biết Hoàn Nhan Minh Nguyệt bị
người ta phát hiện, có thể làm ra chuyện cực đoan gì không?

Mộ
Dung Thất Thất đang phỏng đoán, nhưng rất nhanh liền
có đáp án. Không có hai ngày, Tố Nguyệt báo lại chuyện Trường
Thu Cung đã đổi người mới cho Mộ Dung Thất Thất biết, chính nàng cũng
phát hiện Trường Thu Cung bỗng có thêm nhiều cao thủ.

Xem
ra, Hoàn Nhan Liệt rốt cục đã phát hiện ra vấn đề, chuyện
mà bọn họ lo lắng đã xảy ra nhanh hơn dự định...

"Thất
Thất, như thế nào? Mẹ con lúc nào sẽ tỉnh?" Trong địa cung, Phượng Tà
lo lắng nhìn Mộ Dung Thất Thất. Trong khoảng thời gian này hắn vẫn phụng bồi
Hoàn Nhan Minh Nguyệt, cũng dựa theo lời của Mộ Dung Thất Thất cùng Tấn Mặc
mà đem chén thuốc phối trí đút cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt uống.

So
sánh với lúc trước, tốc độ tim đập của Hoàn Nhan Minh Nguyệt càng
ngày càng giống như người bình thường, khí sắc trên mặt cũng khá rất
nhiều, Mộ Dung Thất Thất thu tay lại, để cho tấn Mặc kiểm tra lần nữa, Tấn
Mặc giữ mạch một lúc, cuối cùng gật đầu.

"Ta
nghĩ cách thời gian công chúa chóng tỉnh lại, hẳn không xa lắm. Các cơ năng
cùng khắp mọi mặt trong thân thể Công chúa cũng đã khôi phục không
khác người bình thường lắm, nếu như tiếp tục như vậy nữa, công chúa
nhất định sẽ tỉnh lại rất nhanh."

"Cha,
không cần lo lắng, thân thể của mẹ rất tốt. Kết luận của con cùng đại sư
huynh giống nhau, hẳn là cách không bao xa nữa."

Nghe
Mộ Dung Thất Thất cùng Tấn Mặc nói..., Phượng Tà kích động dị thường.

"Thật
tốt quá! Thật tốt quá!" Giọng nói của Phượng Tà có chút run rẩy, hắn
quá kích động nên không biết nói cái gì cho phải, đến khi
cảm giác được trong mắt ấm áp, Phượng Tà vội vàng quay mặt qua một bên,
lau nước mắt một cái, sau đó làm bộ như không có chuyện gì.

"Cha,
ngài yên tâm, nhất định mẹ sẽ tỉnh lại, hai người nhất định sẽ hạnh
phúc!"

Trong
khoảng thời gian chung đụng với nhau, từ trong lòng Mộ Dung Thất
Thất đã đón nhận người cha này, để cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt
cùng Phượng Tà đoàn tụ, là tâm nguyện lớn nhất của Mộ Dung Thất Thất.

"Cha, địa đạo
ở phía dưới còn hai ngày nữa là có thể đả thông, đến
lúc đó ngài nên từ chỗ của con đi vào địa cung. Hoàn Nhan
Liệt đã theo dõi nơi này, trước khi mẹ còn chưa tỉnh dậy, chúng ta
phải cố chịu đựng a! Con hiện tại lo lắng nhất chính là mẹ, chỉ cần
mẹ bình yên vô sự, mọi chuyện đều sẽ dễ dàng hơn"

Mộ
Dung Thất Thất nói những thứ này, Phượng Tà cũng hiểu, "Con yên tâm, ta sẽ
không vọng động. Cổ độc trên người Thương Nhi còn không có giải,
ta sẽ không giết Hoàn Nhan Liệt! Chỉ cần mẹ con có thể thức tỉnh,
thì so sánh với cái gì cũng tốt hơn. Hiện tại trong lòng ta người
quan trọng nhất, chính là mẹ con!"

Phượng
Tà cố ý muốn lưu lại phụng bồi Hoàn Nhan Minh Nguyệt, Mộ Dung Thất
Thất cùng tấn Mặc chỉ có thể để cho hắn ở lại. Hai người trở lại trên
mặt đất, đột nhiên Tấn Mặc mở miệng nói, "Sư muội, nếu như công
chúa tỉnh lại, quên mất tất cả, cha muội có thể tiếp nhận sao?"

"Sư
huynh, huynh nói thế là ý gì?" Nghe lời nói của Tấn Mặc..., Mộ
Dung Thất Thất có chút kinh ngạc.

"Lúc
ta tự mình kiểm tra cho công chúa, ta phát hiện sau ót của công chúa từng
bị thương nặng, máu bầm tụ lại ở não phía sau, hơn nữa công chúa bị hôn mê,
huyết mạch không lưu thông, cho nên này khối máu bầm trước giờ còn không
có tan đi."

"Ta
nhớ được sư phụ từng nói, não bộ có máu bầm, sẽ dẫn phát một loạt di
chứng, trong đó một chứng là mau quên. Ta lo lắng nương của muội
cho dù tỉnh lại, bởi vì có máu bầm đè lên đại não, nên
sẽ không nhớ rõ rất nhiều chuyện, bao gồm muội, bao gồm, Đại tướng
quân."

Tấn
Mặc nói máu bầm, lúc trước Mộ Dung Thất Thất cũng phát hiện, chẳng qua
là không có làm trò nói ra trước mặt Phượng Tà thôi, sợ hắn nhất
thời nửa khắc sẽ chịu không được.

"Sư
huynh, những gì huynh nói ta cũng biết rõ, cho nên ta ở trong chén thuốc
bỏ thêm thuốc tan bầm thông máu, hy vọng có thể có một chút trợ giúp.
Vạn nhất nương ta tỉnh lại, thần kinh não bị máu bầm đè, mà xuất hiện
chứng mất trí nhớ trong thời gian ngắn, ta nghĩ thông qua dược vật,
cùng phụ trợ của trị liệu châm cứu, máu bầm hẳn là sẽ từ từ tan đi,
nên đây chỉ là thời gian vấn đề thôi."

"Ừ!
Muội có tâm lý chuẩn bị trước như vậy là rất tốt. Ta chủ yếu chỉ
lo lắng Đại tướng quân. Trong khoảng thời gian này, tướng quân
vì chuyện của công chúa đã gầy gò không ít, nếu như
công chúa tỉnh lại, mà không nhớ được hắn, ta sợ tướng quân không
chịu nổi. Cho nên, nếu như có cơ hội tốt, muội hãy tự mình nói với hắn một
chút bệnh tình của công chúa, để tránh đến lúc đó chuyện
xảy ra đột ngột, tướng quân sẽ chịu đựng không được, mà xảy
ra vấn đề ngoài ý muốn."

"Dù
sao, dựa theo tình huống bây giờ đi xuống, đã đến thời
kỳ mấu chốt mà công chúa khôi phục, vấn đề giữa các ngươi cùng
hoàng thượng cũng nên sớm đối mặt... Ta không hy vọng bởi vì chuyện
của các người, mà ảnh hưởng tới Vương gia, ngươi cũng biết, Vương gia bị
cổ độc hành hạ nhiều năm như vậy, cơ hội lần này đối với Vương
gia mà nói là vô cùng hiếm thấy."

Tấn
Mặc vòng một vòng lớn, rốt cục đã trở lại vấn đề chính.
Thì ra, hắn lo lắng nhiều nhất vẫn là Phượng Thương. Điều này
cũng làm cho tâm tình của Mộ Dung Thất Thất buông lỏng rất nhiều. Bên cạnh
Phượng Thương có thể có người quan tâm hắn như vậy, thật là quá tốt.

"Sư
huynh, ta sẽ không bởi vì chuyện của phụ mẫu mà quên Vương gia, càng
sẽ không vì thân tình mà bỏ qua tình yêu!"

"Vậy
thì tốt. Hi vọng sư muội nhớ kỹ lời ngươi nói! Vương gia là bệnh nhân
của ta, ta nhất định sẽ đối với bệnh nhân của mình đem hết toàn lực
ra."

"Đang
nói gì đấy?" Đang lúc ấy thì Phượng Thương hạ triều, đi tới
Trường Thu Cung, nhìn thoáng một cái đã nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất
cùng Tấn Mặc đang nói chuyện phiếm, còn nghe thấy "Vương gia"...
hai chữ, cho nên tò mò lên tiếng hỏi.

"Không
có gì!" Tấn Mặc cùng Mộ Dung Thất Thất trăm miệng một lời hồi đáp.

"Chậc
chậc!" Thấy đôi sư huynh muội này ăn ý như vậy, Phượng
Thương không nhịn được mà ngó chừng Tấn Mặc cùng Mộ Dung Thất
Thất thật lâu. "Bình thời sư huynh muội các người không phải bất hòa hay
sao? Hôm nay lại nhất trí một đường, xem ra, nhất định
là có cái gì đó gạt ta."

"Vương
gia muốn biết, hỏi sư muội tốt lắm!"

Tấn
Mặc lòng bàn chân nhất lên, trực tiếp mở miệng, Phượng Thương nhân cơ
hội đem Mộ Dung Thất Thất kéo vào trong ngực, bàn tay to ở bên hông Mộ
Dung Thất Thất gãi gãi, chọc cho Mộ Dung Thất Thất liên tục cầu xin tha thứ,
"Thật là nhột! Không nên cong ngứa ta, ngứa quá a! Ha ha ha!"

Nghe
Mộ Dung Thất Thất phát ra tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, nhìn lại trên
mặt nàng cười đến rực rỡ, tâm tình Phượng Thương cũng rất tốt, "Nói
hay không! Không nói ta liền tiếp tục cong!"

"Không
được không được, ta thẳng thắn, ta nói, ta nói!"

Cung
nhân của Trường Thu Cung tựa hồ cũng đã thành thói quen tình cảm khác
hẳn với thường nhân của đôi huynh muội này rồi, chỉ có những người
nằm vùng gần đây mới bị đưa vào, thấy Nam Lân Vương cùng Trấn Quốc
công chúa chơi đùa như vậy, đều cảm thấy kinh ngạc ở trong lòng. Huynh
muội mà thân mật như thế, thật sự có chút làm trái với lễ giáo...

Sau
khi cười xong, Mộ Dung Thất Thất lôi kéo tay của Phượng Thương đi vào
trong phòng, cùng hắn nói chuyện của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, cùng với
một ít lời nói của Tấn Mặc.

Thấy
tiểu tử Tấn Mặc này lại nói như vậy Mộ Dung Thất Thất, lông mày của Phượng
Thương chau lên, "Tấn Mặc càng ngày càng lề mề rồi! Xem ra cần thiết phải
tìm một chút chuyện cho hắn làm, để hắn không cần nói lời không
hữu ích."

"Thương,
sư huynh là vì ngươi tốt đó. Chàng biết không, sư huynh nói với
ta như vậy, từ đáy lòng ta rất cao hứng! Sư huynh mặc dù lời
nói ác độc một chút, làm việc Lãnh Mạc một chút, nhưng mà sư
huynh đối với chàng vô cùng trung thành. Bên cạnh chàng có thể có một
bằng hữu ủng hộ chàng như thế, khiến ta rất vui vẻ! Rồi hãy nói, lời của cũng
sư huynh nói rất đúng. Cơ hội khó có được, có thể giải khai
cổ độc trên người của chàng, tất nhiên không còn gì tốt hơn
nữa."

Nghe
giọng nói ngọt ngào nhu hòa của tiêu nha đầu trong ngực, Phượng
Thương đưa tay vén tóc của nàng.

"Nhạc
phụ nhạc mẫu là thân nhân của nàng, nàng để ý đến bọn họ
là chuyện đương nhiên. Huống chi tình huống bây giờ của nhạc mẫu như
thế, cần phải trị lành cho nhạc mẫu, để một nhà các
người được đoàn tụ, đây mới là chuyện quan trọng nhất. Cổ độc
của ta, gấp không được. Ta muốn chờ sau khi nhạc mẫu tỉnh lại, động
thủ lần nữa. Chờ xử lý tốt những chuyện này, người một nhà chúng ta
rời xa những thứ trần thế hỗn loạn này, trải qua cuộc sống tự do tự tại, nàng
nói xem có tốt không?"

"Tốt!"
Nằm ở trong ngực Phượng Thương, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, Mộ
Dung Thất Thất cảm thấy đặc biệt thỏa mãn. Nàng đã sớm muốn rời
khỏi những thứ quyền lực phân tranh, trải qua cuộc sống tự do tự tại, lời nói
của Phượng Thương..., cũng là suy nghĩ trong lòng nàng.

Phượng
Thương cùng Mộ Dung Thất Thất không biết là, ở một mặt khác trong kinh thành,
có một người tên là Di Sa, đang điên cuồng tìm kiếm tung
tích của Mộ Dung Thất Thất.

Mộ
Dung Thanh Liên bị giam ở trong phòng hai ngày nay vừa đói lại khát, cách
Hạ Tuyết tra hỏi là điều nàng chưa từng trải qua. Không cho ăn cũng
không cho uống, ngay cả khi nàng nghĩ khép hờ đôi mắt cũng sẽ bị Hạ
Tuyết ra đòn hiểm, loại thẩm vấn đè nén này đối với Mộ Dung
Thanh Liên mà nói quả thực là hành hạ thống khổ nhất.

Di
Sa muốn tìm được muội muội của hắn là Y Liên, Y Liên là ai, lúc
trước Mộ Dung Thanh Liên căn bản là không biết. Chỉ chờ nàng nhớ lại
chút ít chuyện xảy ra trong Thất trọng tháp, Mộ Dung Thanh Liên bỗng nhiên
có một ý nghĩ, Mộ Dung Thất Thất có thể là người Di Sa
muốn tìm.

Mặc
dù ý nghĩ này có chút hoang đường, nhưng trực giác của
Mộ Dung Thanh Liên cũng nói cho nàng biết đúng là như thế.


Thất trọng Tháp, mỗi lần gặp phải vấn đề khó khăn, cũng là Mộ
Dung Thất Thất giải quyết vấn đề, mỗi lần không cách nào thông qua, cũng
là Mộ Dung Thất Thất nghĩ tới biện pháp. Nếu di Sa đã nói,
Thất trọng tháp là một khảo nghiệm, mà cũng là kiểm tra, người
có thể thông qua, thì cơ hội là Y Liên sẽ lớn hơn rất nhiều.

Nói
đi nói lại, bọn họ có thể thông qua khảo nghiệm của Thất Trọng tháp, cũng
là nhờ phúc của Mộ Dung Thất Thất. Mà nàng bị rơi vào hoàn cảnh hiện
giờ, cũng là do Mộ Dung Thất Thất ban tặng. Nếu không phải nàng
là người thứ nhất xông lên tầng thứ bảy, có lẽ cũng sẽ không bị Di Sa
dẫn tới nơi này bị hành hạ như vậy.

Trên
người Mộ Dung Thanh Liên truyền đến đau đớn, làm
cho đầu óc nàng càng thanh tỉnh thêm. Nàng càng nghĩ, càng
thấy được trực giác của mình đúng, nếu như thất trọng tháp
là phương pháp Di Sa phân rõ ai là Y Liên, vậy Mộ Dung Thất Thất
có thể thông qua khảo nghiệm nặng nề này thì có thể
khẳng định nàng chính là Y Liên!

Mộ
Dung Thanh Liên mặc dù không rõ ràng lắm Di Sa cùng Mộ Dung Thất Thất
rốt cuộc là có quan hệ gì, nhưng khi Di Sa nói đến hai chữ này,
trên mặt mày đều là sủng nịch đối với Y Liên, cử chỉ này không
lừa được người khác.

Tại
sao Mộ Dung Thất Thất lại có mệnh tốt như vậy chứ? Trước đây làm phế
vật nhiều năm, cũng nhờ cuộc thi Tứ quốc tranh bá mà phóng ra hào
quang, cuối cùng lại nhanh chóng biến hóa thành Trấn Quốc công chúa của Bắc Chu
quốc. Trời giáng vận cứt chó như vậy, tại sao phải rơi vào trên người Mộ
Dung Thất Thất?

Lúc
trước Nam Lân Vương Phượng Thương bị nàng ta mê muội điên đảo,
sau đó Long Trạch Cảnh Thiên cũng không phải nàng thì không lập
gia đình. Lúc này, còn có người như Di Sa chung tình với nàng, chẳng
lẽ trời cao cứ thiên vị như vậy, đem tất cả tốt đều cho Mộ Dung Thất
Thất sao?

Nhìn
thái độ Di Sa đối với Y Liên, nhược Mộ Dung Thất Thất thật sự là Y
Liên, hắn nhất định sẽ đem Mộ Dung Thất Thất nâng đến trời.

Tại
sao Mộ Dung Thất Thất tạo nghiệt, lại bắt mình tới gánh chịu những thứ hậu quả
này? Tại sao nàng phải ở chỗ này bị Hạ Tuyết đánh cho mình đầy thương
tích, thừa nhận nổi khổ da thịt, mà Mộ Dung Thất Thất thì lại
có thể nhận được Di Sa thương yêu? Tại sao phải như vậy?

Sau
khi nghĩ thông suốt những chuyện này, Mộ Dung Thanh Liên đã vào lúc
Hạ Tuyết "xem" Thất trọng tháp, cố ý làm một chút điều
chỉnh. Những thứ việc làm của Mộ Dung Thất Thất, đại đa số cũng bị Mộ
Dung Thanh Liên sắp đặt lại trong trí nhớ của Bạch Ức Nguyệt. Nàng
không thể để cho Mộ Dung Thất Thất hạnh phúc mà sống như vậy.

Mặc
dù tính cách Di Sa có chút biến thái, nhưng mỗi lần hắn nhắc tới
"Y Liên", trong mắt đều chứa sự ôn nhu mà Mộ Dung
Thanh Liên chưa từng thấy qua trước đây. Mộ Dung Thất
Thất đã lấy được hạnh phúc rất nhiều nhiều… Nàng sẽ
không để cho huynh muội bọn họ biết nhau. Đây... Coi như là sự
trả thù của nàng đối với Mộ Dung Thất Thất, cũng là trả
thù đối với Di Sa.

Trải
qua một ngày hai đêm cẩn thận thẩm vấn, Hạ Tuyết cầm trong tay một xấp
giấy thật dầy đặt ở trước mặt Di Sa.

"Công
tử, căn cứ theo lời Mộ Dung Thanh Liên, thì lần trận chung kết này trừ
nàng ra, còn có ba nữ tuyển thủ. Theo thứ tự là Bạch Ức Nguyệt Tây
Kỳ quốc, Phượng Thất Thất của Bắc Chu quốc và nha hoàn Tô Mi của
Phượng Thất Thất. Đúng lúc chính là, ba người này ở thời điểm trận
chung kết đều đánh bại đối thủ. Dựa theo tin tức Mộ Dung Thanh
Liên tiết lộ mà phân tích, Bạch Ức Nguyệt rất có khả năng
là người ngài muốn tìm."

"A?"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3