Quỷ vương kim bài sủng phi - Chương 095 - Phần 1

Chương 95: Hóa ra là nàng!

Phượng
Thương quay sang nhìn tờ giấy, là chữ của Nạp Lan Tín, chỉ liếc mắt hắn
cũng có thể nhìn ra. Tiểu tử này, ra tay càng lúc càng ngoan độc, thế
mà thiêu trụi Thông Bảo Trai cùng Tuyệt Sắc Phường của Quang Hoa công tử,
rất tích cực! Hắn đây không biết rằng Nạp Lan Tín lại hắc ám như vậy
a! Lần này thực khiến hắn rất rất sảng khoái!

Phượng
Thương âm thầm cười như nở hoa trong lòng, đánh giá rất cao
hành động lần này của Nạp Lan Tín, ngược lại, Mộ Dung Thất Thất nắm chặt
tờ giấy, sắc mặt biến thành màu đen.

"Tìm
được người không?"

"Khi
ta tới lửa đã cháy rất lớn, không nhìn thấy người nào. Tô Mi đã đến
Tuyệt Sắc Phường, không biết tình huống như thế nào."

Vừa
nói tới Tô Mi, Tô Mi liền chạy đến: "Tiểu thư!" Tô Mi đưa
cho Mộ Dung Thất Thất tờ giấy, nội dung trên đó y như trên tờ giấy Tố
Nguyệt đưa, đều là: "Đêm nay giờ hợi*, gặp nhau tại núi Sư
Tử." (* chín giờ đến mười một giờ
đêm.)

Khốn
nạn! Mộ Dung Thất Thất siết chặt nắm tay. Rốt cuộc là ai, dám nhổ lông
trên đầu hổ, dám động đến người của nàng!

Cho
tới bây giờ Phượng Thương cũng chưa từng nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất có vẻ
mặt như vậy. Cô gái này, hoặc ôn nhu, hoặc kiều mỵ, hoặc như con chim
nhỏ nép vào người hắn, hoặc ngây thơ động lòng người, hưa từng lúc nào như
bây giờ, mặt lạnh như sương, rét như băng.


Mi cùng Tố Nguyệt bình tĩnh đứng bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, đối với
vẻ mặt này của Mộ Dung Thất Thất, các nàng tựa hồ tập mãi thành thói quen.
Chẳng lẽ, đây mới là bộ mặt chân thật nhất của Mộ Dung Thất Thất sao?

"Vương
Gia, thực xin lỗi, hôm nay không thể về cùng chàng, ta có chuyện cần phải
xử lý."

"Khanh
Khanh..." Tim Phượng Thương run rẩy một hồi, khiến hắn đau đến
không thở nổi. Cửa hàng của Quang Hoa công tử gặp chuyện không may, nàng lại lo
lắng thành như vậy, rốt cuộc nàng để ý hắn ta đến thế sao?


sao, vì sao nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất lo lắng chuyện của Quang Hoa công tử
như vậy, hắn lại khó chịu đến thế? Vì sao, vì sao nhìn thấy
vẻ mặt vì lo lắng mà hóa thành lạnh lùng của nàng, hắn lại hối hận
khi để cho Nạp Lan Tín làm những chuyện này?

Nếu
như Mộ Dung Thất Thất biết được hắn là kẻ đứng sau sai
người đi thiêu Tuyệt Sắc Phường cùng Thông Bảo Trai, nàng liệu có đối
mặt với hắn với bộ mặt băng lãnh như vậy hay không? Nếu như Mộ Dung Thất Thất
biết rằng hắn muốn giết Quang Hoa công tử, độc chiếm nàng, nàng liệu
có cảm thấy hắn là người ích kỷ vô tình hay không?
Có thể rời bỏ hắn hay không?

Vừa
nghĩ tới việc Mộ Dung Thất Thất rời xa hắn vì chuyện này, cổ họng hắn
dường như bị bóp nghẹt, cái giá lạnh thấu xương như vây lấy tim hắn. Nếu
hắn nghe lời Nạp Lan Tín, sớm thẳng thắng nói rõ ý nghĩ của mình
với Mộ Dung Thất Thất, kết quả liệu có tốt hơn hay không?

"Vương
Gia, chờ ta trở lại!" Bởi vì lo lắng an nguy của người ở Ma Vực, Mộ
Dung Thất Thất không có chú ý tới vẻ mặt khác lạ của Phượng Thương, chỉ nhón
chân, hôn nhẹ lên môi Phượng Thương.

"Tô
Mi, Tố Nguyệt, chúng ta đi!"

"Khanh
Khanh..." Phượng Thương vươn tay muốn níu lại Mộ Dung Thất Thất, nhưng chỉ
kịp bắt lấy một làn gió. Chờ đến lúc hắn lấy lại tinh thần, Mộ Dung Thất
Thất đã mang theo Tô Mi cùng Tố Nguyệt, biến mất
tại đầu đường.

"Khanh
Khanh!"

Một
thứ gì đó mang tên hối hận xuất hiện ở trong lòng Phượng Thương. Hắn
ước chi trên đời này có thuốc chữa hối hận để hắn có thể
làm lại từ đầu. Như vậy, hắn có thể trực tiếp nói với Mộ Dung Thất
Thất rằng ta là môn chủ Phật Sinh Môn - Long Ngạo Thiên, ta biết
rõ nàng là Độc Tiên Nhi của Ma Vực, chuyện tình của nàng cùng Quang Hoa
công tử khiến ta rất ghen, ta ghen ghét đến nổi điên rồi, nàng
là nữ nhân của ta, ta muốn trong lòng của nàng chỉ có ta!

Chỉ
là, thuốc chữa hối hận, chỉ là thứ mà Phượng Thương tưởng tượng ra.
Hiện tại, điều hắn có thể làm, chính là đuổi theo Mộ Dung Thất
Thất, giải thích rõ mọi chuyện với nàng.

Khi
Phượng Thương đến núi Sư Tử, đã vào đêm, tìm một vòng, cũng
không có thấy Mộ Dung Thất Thất, vào sơn trại, chỉ thấy Nạp Lan Tín
tới đón hắn.

"Vương
phi có tới không?" Vừa thấy được Nạp Lan Tín, Phượng Thương trực
tiếp hỏi Mộ Dung Thất Thất.

"Vương
phi không có tới. Rốt cuộc làm sao vậy, Vương Gia?"

"Những
người Ma Vực kia?"

"Đã
bắt một lão già..."

"Lão
già?" Phượng Thương nhíu mày, "Dẫn ta đi xem."

Núi
Sư Tử, vốn là một đại bản doanh bí mật của Phượng Thương, hắn
từng luyện binh tại chỗ này, về sau để hoang phế, cũng không có người
nhớ đến. Lần này bắt cóc người của Quang Hoa công tử, Phượng Thương liền
nghĩ tới chỗ này, ở đây trước không có làng xóm, sau không khách
sạn, ở giữa núi hoang, an toàn nhất.

Khi
cửa lao bị mở ra, Phương Đồng ngẩng đầu, nhìn thấy một nam
nhân đeo mặt nạ màu bạc đi đến, đi theo phía sau hắn
là người áo đen che mặt, Phương Đồng nhận ra, chính là người
này đã bắt mình tới đây.

"Muốn
chém muốn giết tùy ngươi xử lý! Muốn ta bán đứng công tử,
mơ đi!"

Lúc
nãy Nạp Lan Tín đã hỏi Phương Đồng rất nhiều về chuyện Quang Hoa
công tử, nhưng mà lão nhân này mở miệng là nói "tuyệt đối
không bán đứng công tử", khiến cho Nạp Lan Tín không có cách
nào, đành phải chờ Phượng Thương đến giải quyết.

Hiện
tại, ngay từ khi Phượng Thương tiến vào, Phương Đồng đã biểu lộ
lập trường của mình.

"Chủ
tử, lão nhân này rất quật cường!" Nạp Lan Tín nhẹ giọng nói thầm một câu
bên tai Phượng Thương, hắn biết rõ, lỗ tai Phương Đồng rất thính,
có danh xưng đệ nhất thính tai, tất nhiên là nghe được lời
của hắn.

"Hừ!"
Phương Đồng quay đầu đi, không thèm nhìn Phượng Thương, hắn cao
ngạo hất cằm lên, không thèm để ý hai tên "tiểu nhân" trước
mặt.

"Thả
hắn..." Phượng Thương mở miệng. Khi nghe thấy giọng nói của Phượng Thương,
Phương Đồng sững sờ, xoay mặt nhìn về phía Phượng Thương, trong mắt
tràn đầy nghi hoặc cùng khó hiểu.

Phượng
Thương không biết, trên đời này, chỉ cần thanh âm Phương Đồng
nghe qua, ắt sẽ không quên. Hắn đương nhiên nhớ rõ tiếng nói của
Phượng Thương, chỉ là hắn không rõ, Phượng Thương vì sao phải bắt
trói hắn, không biết vị cô gia này rốt cuộc muốn cái gì, vì sao lại
nhắm vào tiểu thư? Chẳng lẽ cô gia cùng tiểu thư trở mặt? Hay là
cô gia giấu bí mật gì đó sau lưng tiểu thư?

Nghĩ
đến điểm này, Phương Đồng lập tức đề cao cảnh giác. Dù sao
tri nhân tri diện bất tri tâm*(*Biết
người biết mặt không biết được lòng),
lỡ như cô gia có âm
mưu gì, tiểu thư không phải sẽ gặp nguy hiểm? Không được, hắn
nhất định phải nói cho tiểu thư, đề phòng cô gia! Không
thể để tình yêu chôn vùi tánh mạng!

Ánh
mắt mê muội của Phương Đồng nháy mắt biến thành cảnh giác,
mà ánh mắt của hắn, tại trong mắt Phượng Thương lại thành
chuyện đương nhiên. Không tin Phượng Thương thả hắn đi, cho nên hoang
mang, cho rằng Phượng Thương có âm mưu gì, cho nên lập tức đề cao
cảnh giác. Người này, thực rất nhạy bén.

"Trở
về, nói cho chủ tử của ngươi biết, đừng có đánh chủ ý lên
nữ nhân của ta, lần này chỉ là nhắc nhở nho nhỏ, lần sau, ta tự tay sẽ
giết hắn!"

Nạp
Lan Tín giúp Phương Đồng mở xiềng xích trên tay chân ra, "Đi thôi!
Chủ tử chúng ta đã lên tiếng tha cho ngươi khỏi chết, ngươi đi
nhanh lên!"

Nạp
Lan Tín không biết Phượng Thương vì sao thoắt chốc lại có biến hóa
lớn đến vậy, bất quá hắn có thể xác định một điểm
chính là, tâm tình chủ tử thay đổi nhất định là liên quan đến Mộ
Dung Thất Thất. Trên đời này, cũng chỉ có nữ nhân kia mới có thể
khiến cho chủ tử rối loạn.

Lời
nói của Phượng Thương, rơi vào lỗ tai của Phương Đồng thì lại thành
một loại ý tứ khác.

"Nữ
nhân của hắn" không phải là tiểu thư sao? Vì sao lại muốn tiểu
thư không đụng tới "nữ nhân của hắn"?

Chẳng
lẽ... Vị này cô gia có đối tượng khác? Chẳng lẽ là tiểu thư biết
rõ Phượng Thương có nữ nhân khác, cãi nhau với hắn, khiến cho Phượng
Thương sinh khí, cho nên mới đổ lên đầu bọn họ? Người nam nhân này
quá hèn hạ vô sỉ! Lại đối xử với bảo bối của Ma Vực bọn họ như
vậy!

"Hừ!"
Phương Đồng đứng lên, vuốt vuốt cổ tay, xoay xoay cổ chân, lạnh lùng
nhìn Phượng Thương, giống như đang nói..., đừng tưởng rằng
ngươi đeo mặt nạ ta liền không biết ngươi, ngươi cho dù hóa thành
tro, ta cũng có thể nhận ra ngươi! Dám cô phụ tiểu thư của chúng ta,
Phượng Thương, ngươi cứ chờ đó! Chúng ta nhìn xem!

Ánh
mắt kia của Phương Đồng, vậy mà lại khiến Nạp Lan Tín bội phục lão
nhân này.

Từ
hồi bị bắt tới đây, lão nhân này không ăn không uống, cái gì cũng không
khai, một mực mặt lạnh, vô luận hắn dỗ ngon dỗ ngọt, hay là đe dọa uy
hiếp, đối phương đều là một bộ lợn chết không sợ nước nóng. Hiện
tại, lão nhân này rõ ràng dám "hừ" với Vương gia của bọn họ? Mắt
lạnh đấu mắt với Vương gia, cũng không có chút yếu thế, thật
là có khí phách!

"Ngươi
yên tâm! Bất kể là ngươi, hay là nữ nhân của ngươi, đều khiến
chủ tử của ta chướng mắt! Ngươi tốt nhất mang theo nữ nhân của ngươi
cút đi xa, đừng có mà xuất hiện ở trước mặt chủ tử chúng
ta. Nếu không, cho dù chủ tử niệm tình cũ, chúng ta cũng sẽ không để
yên đâu!"

Phương Đồng
biết mình đánh không lại Nạp Lan Tín, nếu như có thể đánh lại
hắn ta, hắn cũng chẳng bị bắt đến đây. Chỉ là, mặt mũi Mộ Dung Thất
Thất quan trọng hơn tánh mạng của hắn, cho dù hiện tại hắn bị Phượng
Thương giết, cũng sẽ không để Phượng Thương chà đạp tiểu công chúa
của Ma Vực bọn họ như vậy! Dù sao cũng chỉ làmột cái mạng, mạng của
Phương Đồng hắn đã sớm bán cho Mộ Dung Thất Thất từ lâu rồi!

"Khụ
khụ..." Nạp Lan Tín hoàn toàn bội phục lão già này, diện
mạo đúng là của một tên gian thương, vì sao tính tình lại quật
cường như tử sĩ* thế! Chẳng những dám đấu mắt với Phượng Thương, còn nói
ra nói những lời khiêu khích chủ tử như vậy, chẳng lẽ lão nhân này làm từ thép?
Không sợ bị chém? (*hiểu theo nghĩa:
người xung phong liều chết.)

"Ngươi
yên tâm! Nữ nhân của ta, tất nhiên ta sẽ bảo vệ! Chúng ta đi...”

Phượng
Thương mang theo Nạp Lan Tín rời đi, khi hắn đi, cũng không
có khóa cửa lao. Lúc nhìn thấy cửa lao mở rộng, Phương Đồng giờ mới
hiểu được, Phượng Thương thật sự thả hắn đi.

"Vương
Gia, ngài không có ý định dùng lão nhân kia để bắt con
mồi?"

"Không
cần..." Phượng Thương lắc đầu. Mộ Dung Thất Thất rất lo lắng cho
Quang Hoa công tử, khiến cho hắn hâm mộ, ghen tị, hận. Tuy hắn thật sự rất muốn
ra tay, giết Quang Hoa công tử. Nhưng mà hắn không muốn nhìn thấy bộ dáng
thương tâm của Mộ Dung Thất Thất, càng không muốn nhìn thấy đôi mắt
xinh đẹp của nàng lại vìnam nhân khác mà rơi lệ!

Phượng
Thương mới ra địa lao, đã có người đi lên bẩm báo, "Chủ tử, bên
ngoài trại có một công tử áo hồng, muốn chúng ta giao ra người của
hắn!"

"Quang
Hoa công tử?" Phượng Thương cùng Nạp Lan Tín đồng thời nói ra tên
này. Nghe đồn, Quang Hoa công tử thích nhất áo hồng, cho nên cái nam
nhân áo hồng này nhất định là hắn.

"Nhanh
như vậy đã tới rồi..."

Phượng
Thương đã định thông qua Phương Đồng
truyền đi ý rằng không muốn chạm mặt với Quang Hoa công tử. Hắn
sợ chính mình không khống chế nổi tâm tình, ra tay quá nặng, giết chết
Quang Hoa công tử. Nhưng lại không nghĩ tới, đối phương đã đến đây,
hơn nữa tới nhanh như vậy. Xem ra, vận mệnh đã quyết không để
bọn họ không đối kháng!

"Đi!"

Lúc
Phượng Thương bãi đất trống trước hàng rào, thấy dưới đất
là một đám người áo đen, đều là thủ hạ của hắn.

"Đau..."
Những người này ôm cánh tay cùng chân, có người ôm bụng,
có người ôm đầu, đều lăn lộn trên mặt đất, xem
ra đích thị đã ăn thiệt thòi của Quang Hoa công tử.

"Chủ
tử!" Vừa thấy Phượng Thương đi ra, những người trên mặt đất kia
tựa như nhìn thấy cứu tinh, nguyên một đám nước mắt lưng tròng, "Chủ
tử, thuộc hạ vô dụng, không ngăn được hắn!"

“Các
ngươi lui ra...”

Năng
lực của người mình, Phượng Thương biết rất rõ, bây giờ lại bị đánh
ngã xuống đất, chật vật như vậy, vậy Quang Hoa công tử cũng
có chút ít năng lực. Bất quá, lại nói, nếu như hắn không có năng
lực, có sao có thể khiến cho Tuyệt Sắc Phường cùng Thông Bảo Trai trở
thành cửa hàng kiếm tiền tốt nhất trên đại lục, không có năng lực,
thì như thế nào có khả năng hấp dẫn Mộ Dung Thất Thất...

"Ta
đã tới, người của ta đâu?" Nhìn thấy nam tử một thân áo
trắng, đeo mặt nạ bằng bạc, câu nói đầu tiên Mộ Dung Thất Thất
là hỏi người của Ma Vực.

Khi
Mộ Dung Thất Thất dò xét Phượng Thương, Phượng Thương
cũng đang đánh giá nàng.

Vị
Quang Hoa công tử này không cao, hơi gầy, một thân hồng sam như lửa, tóc
bó lên đỉnh đầu, trên mặt, mang một mặt nạ màu trắng bằng sứ,
bóng loáng như ngọc, trên mặt nạ trắng nõn có vẻ một khuôn mặt yêu mị, mắt
phượng hẹp dài, môi đỏ thẫm, mi tâm là một ngọn lửa màu hồng, con mắt
chỉ lộ ra một cái khe hở, nhìn trông y như một con mèo.

Bị
cái mặt nạ này che, Phượng Thương hoàn toàn thấy không rõ lắm dung mạo
của đối phương. Nhưng mà, trong lòng hắn, thông qua mặt nạ này
mà đánh giá "Quang Hoa công tử". Nam nhân này, không khôi
ngô, còn yêu thích mặt nạ âm nhu, xem ra là một tên biến thái! Hắn
tuyệt đối sẽ không tặng Mộ Dung Thất Thất cho Quang Hoa công tử!


đã để cho Phương Đồng chạy, nhưng lại nhìn thấy Quang Hoa công tử đả
thương thuộc hạ của mình, Phượng Thương liền phát cáu, "Người trong tay
ta, nếu như ngươi muốn mang đi, hãy xem thử ngươi có bản
lãnh đó hay không."

Đối
phương khiêu khích khiến cho Mộ Dung Thất Thất nổi trận lôi đình, chưa
thấy qua người láo toét như vậy, thật sự là quá vô sỉ. Giờ phút
này, trong nội tâm Mộ Dung Thất Thất, đã đem tổ tông mười
tám đời của nam tử áo trắng đeo mặt đối diện mà ân cần
thăm hỏi một lần.

Trước
khi đến đây, Mộ Dung Thất Thất đã sai Tô Mi cùng Tố Nguyệt
đi thăm dò nguyên nhân, còn mình thì đơn thương độc mã* tới đây.
Nàng đây muốn nhìn, trong giang hồ ai có lá gan lớn như vậy,
dám động tới người của Mộ Dung Thất Thất nàng.(*nghĩa)

Hiện tại, nhìn thấy nam
nhân áo trắng mặt nạ bạc kiêu ngạo như vậy, Mộ Dung Thất Thất nổi giận.
Xem ra hôm nay không xảy ra một hồi ác chiến, chuyện này sẽ không
có biện pháp chấm dứt.

"Vút..." Mộ Dung Thất
Thất vung tay, tay trái nhiều thêm một sợi tơ màu vàng, trên đầu sợi tơ
có gắn một cái chuông nhỏ."Ngươi đã nói như vậy, vậy
thì đừng trách ta hạ thủ vô tình!"

"Đa tạ ngươi hạ thủ
vô tình!" Dưới mặt nạ màu bạc, đôi môi Phượng Thương nhếch lên
một đóa hoa diêm dúa lẳng lơ, trong tay xuất hiện một loan đao. Khiến
cho Mộ Dung Thất Thất kinh ngạc chính là, tư thế cầm đao của nam nhân kia,
không phải là cầm từ chính diện, mà lại là cầm đao để
sau lưng.

Cũng
là một tên lành nghề! Mộ Dung Thất Thất cười lạnh.

"Chủ
tử..." Nạp Lan Tín nhìn thấy vũ khí của Quang Hoa công tử, nhịn
không được mở miệng nhắc nhở Phượng Thương. Cái nam tử mặc áo hồng
này, vũ khí trong tay quá mức âm nhu, trong giang hồ chưa
từng có gặp qua có người cầm chuông làm vũ khí.

"Đinh
linh linh..." Mộ Dung Thất Thất lay động tơ vàng trong tay, tơ vàng
nương theo tiếng chuông trong gió đêm, rung động "đinh
linh". Không đợi Nạp Lan Tín nói cho hết lời, Mộ Dung Thất Thất nhảy
dựng lên, bước vào giữa không trung, giẫm lên một tấm ván gỗ mỏng, bay về phía
Phượng Thương.

Không
thể không nói, Quang Hoa công tử là người cực kỳ tinh sảo, từng cái
giơ tay nhấc chân của hắn đều rất xinh đẹp, mặc dù trên người
hắn mang hàn ý dày đặc, nhưng sự lãnh ngạo này cũng không chút
tổn hại đến khí chất trên người hắn.

Phượng
Thương đứng không nhúc nhích, như một ngọn núi tuyết, không hoảng loạn,
không lay động. Tay phải cầm đao buông thỏng, đao phong hướng
lên, gió thổi qua, sợi tóc Phượng Thương bồng bềnh, cực kỳ giống như
tiên nhân lạc vào cõi trần.

"Hừ!"

Cách
nam nhân mặt nạ bạc càng gần, nụ cười trên khóe miệng Mộ Dung Thất Thất càng
thêm lạnh. Khi đến trước mặt đối phương, Mộ Dung Thất Thất đạp
lên phiến gỗ, mượn lực vực dậy, tấm ván gỗ lại gia tốc bay về phía Phượng
Thương.

"Xẹt!"
Khi tấm ván gỗ đến trước mặt Phượng Thương, hắn đột nhiên
rút đao, một đao chém nó thành hai mảnh, người cũng hét lớn một
tiếng, tiến lên quyết đấu trên không trung cùng Mộ Dung Thất Thất.

"Đinh
linh linh..." Tiếng chuông vang lên, xuất hiện ở bên trái Phượng Thương,
Phượng Thương dùng đao bổ về phía tơ vàng, lại phát hiện cái tơ vàng này
căn bản chẳng chút lay động, mặc dù trong tay hắn
là bảo đao trăm năm, cũng không làm gì được tơ vàng.

"Chút
tài mọn!"

Khi
Phượng Thương lui về phía sau, tay phải Mộ Dung Thất Thất cũng xuất hiện ra một
dây tơ vàng, trông như vệt sáng, xé khí, tiến thẳng đến mặt Phượng
Thương.

Chiêu
thức thật độc ác! Phượng Thương lách mình, một hồi giao phong, tơ
vàng cũng không mảy may động tới hắn. Chỉ là, khi tơ vàng này bay tới,
Phượng Thương rõ ràng nghe được thanh âm không khí bị tơ vàng
xé rách. Tên Quang Hoa công tử này hóa ra không phải hạng người tầm
thường, không ngờ võ công thật rất cao.

Bất
quá, Mộ Dung Thất Thất căn bản cũng không có cho bạch y nam nhân mặt nạ
bạc một chút cơ hội thở dốc. Động vào người của nàng, nàng
khó chịu, đối phương còn một thân áo trắng, không có chuyện
gì lại bắt chước Phượng Thương, trang phục phiêu dật, nàng lại càng không
vui! Trong lòng Mộ Dung Thất Thất, trên đời này ngoại trừ Phượng Thương
mặc đồ trắng có cảm giác thoát tục, những người khác căn bản
là không xứng mặc đồ trắng.

Nguyên
vốn đã có cừu oán với nam nhân mặt nạ bặc, hiện tại Mộ Dung Thất
Thất càng chán ghét hắn.

"Đinh
linh linh!" Tiếng chuông vang lên, Mộ Dung Thất Thất đồng thời phóng
ra hai sợi tơ màu vàng, hai sợ tơ nhanh như hai vệt sáng vàng, xé tan
bóng đêm nồng đậm, đánh úp về phía Phượng Thương. Hai thân
ảnh một hồng một trắng, giống như hai cái cầu vồng, quấn lấy nhau trên bầu
trời đêm.

"Oanh!"
Tơ vàng rơi trên mặt đất, tạo ra một lỗ hổng lớn.

Thật
mạnh! Nạp Lan Tín nhịn không được nuốt nước miếng. Chỉ cần một sợi tơ tinh
tế, có thể tấn công mãnh liệt như thế, tên Quang Hoa công tử này quả nhiên
không phải người phàm. Lần này Vương Gia gặp được đối thủ ngang hàng
rồi!

Chiêu
thức của Quang Hoa công tử, khiến cho Phượng Thương nhịn không được nhớ
tới Mộ Dung Thất Thất. Bộ dáng nàng khi đả thương người bằng lụa hồng,
giống y như Quang Hoa công tử. Điểm khác nhau duy nhất, Mộ Dung Thất Thất
dùng lụa hồng, Quang Hoa công tử lại dùng tơ vàng, kỹ năng cao hơn một bậc.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3