Quỷ vương kim bài sủng phi - Chương 081 - Phần 1

Chương 81: Không trả lời, ta liền hôn nàng

Một
câu kia của Mộ Dung Thất Thất khiến cho Mộ Dung Thanh Liên
chấn động, đôi môi hồng nhuận* (*đỏ hồng, đỏ phơn phớt) khẽ
run lên, "Ngươi, ngươi nói cái gì, ta không hiểu."

"Ngươi
không hiểu, hay là không thừa nhận?" Mộ Dung Thất Thất cười lạnh một
tiếng, sát khí trên mặt càng thêm nồng đậm.

"Ta
có nên cảm tạ ngươi thủ hạ lưu tình* (*là một thành ngữ gốc Hán, nghĩa
là: “Vì tình nghĩa mà khoan hồng vào lúc hành quyết”)
hay không
nhỉ? May mà ngươi chỉ gắn thêm có hai cái đinh, nếu là hai
mươi cái, ta đây không phải sẽ lập tức chết sao? Không... Ngươi sẽ không
gắn nhiều đinh như vậy, như vậy sẽ bại lộ tâm địa độc ác
của ngươi, cho nên mới gắn có hai cái, một trái một phải, gắn chặt vào
xương ta!"

Nghĩ
đến những chuyện mà chủ của thân thể này đã trải qua, ánh mắt Mộ
Dung Thất Thất nhìn Mộ Dung Thanh Liên lại càng thêm băng lãnh*(*lạnh như
băng)
. Lúc trước chủ thân thể đáng thương này, chính là chết ở
trong tay những kẻ có tâm địa độc ác đó! Khi nàng
xuyên qua, nếu không phải gặp được cha nuôi cùng sư phụ, được cứu
trị đúng lúc, thì đôi chân này coi như bị phế đi.

"Không,
không, không phải là ta làm..." Mộ Dung Thanh Liên lắc đầu, cắn
môi. Mộ Dung Thất Thất cứ nhiên tra được chuyện này là do nàng làm,
điều này sao có thể chứ!

Nàng
chỉ là muốn hung hăng giáo huấn Mộ Dung Thất Thất, cho nên sai người gắn
mấy cái đinh trên những khe hở của roi hành gia pháp*(*nguyên gốc: cờ
lê)
, sao cho chỉ cần đánh một roi duy nhất, cũng đủ để
cái đinh kia găm chặt vào xương cốt của nàng ta. Nghe nói có người
cũng bởi vì do như vậy mà hai chân bị tàn phế, không nghĩ tới Mộ Dung
Thất Thất chẳng những bình an, còn học được võ công!

Khi
Mộ Dung Thất Thất trở lại, nàng còn tưởng rằng Mộ Dung Thất Thất vận khí tốt* (*may
mắn)
, cái đinh kia chỉ cắm vào da thịt nàng, không làm thương tổn
xương cốt. Hiện tại nghe Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, Mộ Dung Thanh Liên mới
hiểu được, lúc ấy, cái đinh kia xác thực đã đả thương nàng
ta. Chẳng qua là, như vậy mà vẫn có thể sống sót! Thật là bất
khả tư nghị**! (**câu này dùng để miêu tả sự việc ngoài tưởng
tượng, dự liệu, khó có thể xảy ra.)

"A..."
Thấy Mộ Dung Thanh Liên sắp chết đến nơi mà còn mạnh miệng như vậy,
khuôn mặt của Mộ Dung Thất Thất đột nhiên mất đi vẻ băng lãnh, trở
nên vô cùng nhu hòa, "Mặc kệ có phải là ngươi hay không,
ta đều tính hết lên người ngươi!"

Không
đợi Mộ Dung Thanh Liên hiểu ra âm mưu trong nụ cười ngọt ngào của
mình đây, Mộ Dung Thất Thất tăng thêm lực, hồng sa trong tay siết chặt lấy
Mộ Dung Thanh Liên.

"A..."
Mộ Dung Thanh Liên kêu thảm thiết, làn da của nàng bị ma sát bởi hồng sa, lập
tức xuất hiện vết xước dày đặc, miệng vết thương nhỏ như sợi tơ, khiến máu
tươi trong nháy mắt nhiễm đỏ bộ quần áo sáng màu của nàng.

Không
tốt! Già Lam thất kinh, hắn thế nhưng không đoán trước được, Mộ
Dung Thất Thất chỉ dựa vào một đoạn hồng sa mà có thể làm người ta bị
thương thành như vậy.

"Đại
nhân, đây là cuộc thi Tứ quốc tranh bá, chúng ta không thể can
thiệp!" Thấy Già Lam muốn cứu Mộ Dung Thanh Liên, Kim Vũ lập tức
bắt lấy cánh tay hắn, "Huống chi nàng ta yếu như vậy, sao có thể
là người mà Di Sa đại nhân cần tìm!"

Già
Lam biết Kim Vũ nói có lý, người có thể phá được ảo thuật
của lầu sáu chẳng lẽ nào lại "kém cỏi" như vậy sao.

Chẳng
qua là trước khi đến, Di Sa đã dặn hắn rất kỷ,
thà rằng nhận lầm ngàn người, cũng đừng để chạy mất một. Cho
nên, Mộ Dung Thanh Liên đến tột cùng có phải là người Di Sa muốn
tìm hay không, chỉ có thể đợi ít ngày nữa để Di Sa tự mình
xác nhận mới được. Còn nhiệm vụ của hắn, là phải bảo đảm trước
lúc Di Sa đến, Mộ Dung Thanh Liên vẫn còn sống.

Khi
hồng sa của Mộ Dung Thất Thất lại quấn quanh người Mộ Dung Thanh Liên lần nữa,
một thân ảnh màu lam hiện ra ngay trước mặt Mộ Dung Thất Thất,
"Vụt..." ngân quang* lóe lên, tế đao** trong tay Già Lam
chém hồng sa thành hai đoạn. (*ánh
sáng bạc, **thanh đao nhỏ, tinh tế.)

"Cô
nương, người ta đã nhận thua, cần gì phải làm tổn thương tánh
mạng của người chứ! Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng* (*thành
ngữ: khuyên người phải có lòng khoan dung)
!" Vẫn là nụ
cười trầm tĩnh kia, biểu tình của Già Lam cũng vẫn ôn hòa, bình tĩnh.
Sự xuất hiện đột ngột của Già Lam khiến cho Mộ Dung Thất Thất bất
ngờ, cũng làm cho Mộ Dung Thanh Liên thấy được hi vọng.

"Cứu
một mạng người hơn xây tháp bảy tòa tháp, huống chi cô nương cùng nàng
dù sao vẫn là tay chân, cớ gì lại phải cốt nhục tương tàn*
chứ!" (*thành ngữ: Anh chị em trong nhà mà hại nhau.)

Mộ
Dung Thanh Liên nằm trên mặt đất, thở hổn hển, những vết thương nhỏ rướm
máu khiến nàng đau đến không chịu được, thấy có người sẽ
tới cứu mình, Mộ Dung Thanh Liên vội vàng bò qua đi ôm chân của
Già Lam, tựa như người rơi vào trong nước nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, gắt
gao nắm lấy vạt áo Già Lam. "Cầu ngươi, cứu cứu ta, nàng sẽ giết
ta, van cầu ngươi! Cứu ta!"

Bên
chân truyền đến một lực kéo, khiến Già Lam khẽ cau mày.

Vừa
nhìn lại, đã thấy cẩm y màu lam nhuốm máu, sắc mặt Già Lam lại
càng khó coi, mặc dù vẫn duy trì nụ cười nho nhã, nhưng đao
trong tay hắn đã đem vạt áo Mộ Dung Thanh Liên nắm lấy chém
xuống, nghiêng người rút chân của mình ra, không để cho Mộ Dung Thanh
Liên đến gần mình.

Hắn
không thích nữ nhân đụng vào người, huống chi trên người Mộ Dung Thanh
Liên lại nhuốm máu, như vậy rất bẩn. Sợ Mộ Dung Thanh Liên lần nữa quấn lên,
Già Lam dứt khoát đứng cách xa nàng, phòng ngừa nàng nhích tới gần.

"Không
bằng, bỏ qua cho nàng đi! Coi như là nể mặt của ta!"
Già Lam mỉm cười nhìn Mộ Dung Thất Thất.

"Ngươi?"
Bị quấy rầy, khiến cho Mộ Dung Thất Thất đã không thoải mái, hiện tại
Già Lam còn nói một đống lời lảm nhảm, càng khiến cho tâm tình Mộ
Dung Thất Thất không tốt. Cau mày, Mộ Dung Thất Thất lộ ra một nụ cười mị hoặc,
"Ngươi là ai? Ngươi có thể diện gì, lại có tư cách
gì để ta nể mặt của ngươi đây?"

Trong
giọng nói của Mộ Dung Thất Thất tràn đầy bất mãn, mà lời nói chanh
chua của nàng khiến cho Già Lam sửng sốt, lần đầu tiên hắn xuất hiện
vẻ mặt khác.

Mộ
Dung Thất Thất không đồng ý, nằm ngoài dự kiến của Già Lam. Mặc
dù lúc trước không nghe thấy Mộ Dung Thất Thất cùng Mộ Dung Thanh Liên nói
chuyện, nhưng là từ tư liệu điều tra trong tay hắn, lúc trước ở Mộ
Dung phủ, Mộ Dung Thanh Liên đã khiến cho Tam tỷ nàng sống không tốt,
cho nên ân oán giữa bọn họ, không phải chỉ một lời nói của hắn
là có thể buông xuống được.

Chẳng
qua là ở chỗ Di Sa, lúc hắn đến đây, bất kể Mộ Dung Thanh
Liên đến cùng có phải là người mà Di Sa muốn tìm hay không,
chỉ cần có khả năng này, thì chuyện hắn đã đáp ứng với Di Sa nhất định
phải làm cho bằng được. Mộ Dung Thanh Liên này, hôm nay hắn phải che chở!

"Phải
như thế nào, cô nương mới bằng lòng bỏ qua cho nàng đây?"

"Hãy
hỏi hồng sa của ta có nguyện ý cho ngươi mặt mũi hay
không đã!" Mộ Dung Thất Thất vừa nói chuyện, Hồng sa trong
tay đã hướng thẳng tới mặt Già Lam, nhưng còn không
có đụng được Già Lam, đã bị hắn một phát
bắt được, "Cô nương, chỉ cần ta có thể làm, nếu cô nương mở
miệng, ta nhất định hai tay dâng lên, chỉ xin cô nương hôm nay lưu
lại tánh mạng của nàng!"

Mộ
Dung Thất Thất có tốc độ nhanh, tốc độ Già Lam còn nhanh
hơn, có thể ở trong khoảng cách ngắn như vậy bắt được hồng sa của
nàng, làm cho Mộ Dung Thất Thất lần đầu tiên cảm thấy Già Lam
là một nhân vật lợi hại.

Nếu
Già Lam là cao thủ, cùng hắn giằng co cũng không có lợi ích
gì, huống chi còn nhiều thời gian, ngày sau sẽ còn cơ hội. Nghĩ được như
vậy, Mộ Dung Thất Thất cười nhạt một tiếng, trên người hàn khí tan hết, biến
thành một cô gái ôn nhu, "Hôm nay ta nể mặt của ngươi, thả nàng,
bất quá, ngươi phải đáp ứng ta ba điều kiện."

"Được!"
Già Lam gật đầu, có thể làm cho Mộ Dung Thất Thất bỏ
qua, đã là chuyện không dễ dàng rồi, nếu không phải vì Di
Sa, hắn sẽ không làm một người vô năng đi cầu tình người khác.

"Điều
kiện thứ nhất, trước kêu ba tiếng chó sủa."

"Ngươi..."
Vừa nghe lời này, biểu hiện trên mặt Già Lam biến sắc, nàng
có ý gì? Muốn nhục nhã hắn? Một cỗ tức giận xuất hiện ở trên mặt
Già Lam.

Già
Lam trên mặt tức giận, Mộ Dung Thất Thất thấy rõ ràng. Mặc dù không
biết Già Lam tại sao muốn phá hư quy củ, xuất thủ tương trợ, nhưng
hắn làm hư chuyện tốt của nàng, chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Nàng muốn nhìn xem, người nam nhân này rốt cuộc có bao nhiêu quyết tâm,
muốn từ trong tay nàng cứu đi Mộ Dung Thanh Liên.

"Ha
hả, còn tưởng rằng ngươi là đại trượng phu, lời đã nói ra lại
rút lại! Không nghĩ tới cũng bất quá nói giỡn gạt người..."

"Gâu
gâu gâu!" Không đợi Mộ Dung Thất Thất nói xong, Già Lam há mồm, ba tiếng
chó sủa từ trong miệng hắn truyền khắp cả đấu trường.

"Ha
ha ha ha!" Tất cả mọi người cười lớn lên, Hoàn Nhan Khang lại càng
cười đến từ trên ghế ngã ngồi trên mặt đất. "Ai nha nha,
biện pháp này của biểu tẩu không tệ! Lần sau đánh cuộc ta cũng sẽ làm như
vậy!"

Mọi
người cười khiến cho trên mặt Già Lam vẫn không có quá nhiều
biểu tình xuất hiện một mảnh triều hồng. Hắn cố gắng an ủi mình, chuyện này
là vì Di Sa, đến lúc đó phải hung hăng làm thịt Di Sa
một trận! Cũng do Di Sa chết tiệt kia gây họa!

Mộ
Dung Thất Thất không nghĩ tới Già Lam vì cứu Mộ Dung Thanh Liên
mà làm đến bước này, rốt cuộc có bí mật
gì đây? Điều này khiến cho Mộ Dung Thất Thất tò mò, nhưng
nếu đối phương đã dựa theo yêu cầu của mình mà làm,
thì Mộ Dung Thất Thất cũng không gây khó khăn cho Mộ Dung Thanh Liên nữa.

Chờ
tiếng cười nhỏ dần, tâm tình Già Lam cũng bình phục rất nhiều, "Còn
hai điều kiện nữa là cái gì?"

"Chưa
nghĩ ra, trước cứ để đó, sau này tìm ngươi đòi lại."
Mộ Dung Thất Thất lười biếng quét mắt nhìn Già Lam một cái, xoay mặt, ánh
mắt tàn khốc nhìn về phía Mộ Dung Thanh Liên đang bò lổm ngổm trên
mặt đất.

"Mộ Dung Thanh Liên, ngươi
nghe kỹ cho ta! Sau này ngươi tốt nhất hãy cư xử cho tốt, lần sau nếu để
cho ta nhìn thấy ngươi vẫn còn nói năng lỗ mãng, ta sẽ đánh tới khi ngươi
chết mới thôi! Ngươi không có chuyện gì thì nên cầu trời khấn
Phật, hi vọng sau này mình có số mệnh tốt, có một nam nhân ngu xuẩn
nữa tới cứu ngươi!"

Thấy mình bị Mộ Dung Thất Thất
nói thành nam nhân "ngu xuẩn", Già Lam cười khổ một tiếng. Di Sa
a Di Sa, nếu không phải bởi vì tình nghĩa huynh đệ với ngươi, nếu
không phải ngươi đối với ta có ân cứu mạng, ta sẽ không làm việc hại
mình như vậy.

"Chà!" Không cho Già
Lam suy nghĩ nhiều, Mộ Dung Thất Thất rút hồng sa trong tay Già Lam về.
Hồng sa biến mất, Già Lam cảm giác được trong lòng bàn tay một
trận đau nhức, mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay đã bị nhiều vết
thương nho nhỏ chồng chéo, sau một khắc, vết thương hé ra, máu tươi cũng
tuôn ra.

Thật
là nữ nhân tàn nhẫn! Già Lam thất kinh, lập tức điểm huyệt cầm
máu. Chỉ là một đoạn Hồng sa, có thể làm người ta bị thương
thành như vậy! Sao nàng ta có thể làm được đều này? Chẳng lẽ chỉ
dựa vào sợi tơ trong Hồng sa sao?

"A,
từ trong tay của ta cứu người, hãy chuẩn bị tốt tâm lý nhận lấy. Già Lam,
ta bất kể ngươi là ai, ngươi có mục đích gì, lần sau ngăn trở ta
nữa, cũng không phải là đả thương một cái tay đơn giản như vậy!"

Mộ
Dung Thất Thất rút nhẹ, Hồng sa bay đến mắt cá chân Mộ Dung Thanh
Liên,

"A!"
Mộ Dung Thanh Liên hét thảm một tiếng, toàn bộ chân bắt đầu huyết nhục mơ
hồ.

"Ngươi!"
Thấy Mộ Dung Thất Thất lật lọng, Già Lam rất là tức giận, muốn ra
tay, thì Mộ Dung Thất Thất đã dừng lại.

"Tốt
lắm! Bổn cung cũng nên thu lại binh khí, tâm tình thật sảng khoái! Huyết sắc
thật đẹp mắt, đỏ au một mảnh, lan tràn ra không khí! Trọng
tài đâu? Có phải nên tuyên bố kết quả hay không! Bổn cung đói
bụng, còn phải trở về ăn cơm đây!"

Lúc
trước là ba trận, vô luận thắng bại, đều ung dung nhiều hơn,
mà một trận này đổ máu khắp nơi, khiến cho mọi người đối với Chiêu
Dương công chúa có sự hiểu biết mới.

"Ta
tuyên bố, Bắc Chu quốc thắng!"

Thời điểm
trọng tài tuyên bố lên, người dân Bắc Chu quốc hoan hô lên. "Chúng ta
thắng! Chúng ta thắng!" Cái loại niềm tự hào dân tộc này, tràn đầy
trong lồng ngực mỗi người, thắng, hai mươi lăm năm qua, Bắc Chu quốc rốt cục
cũng trở thành cái tên đầu bảng trong cuộc tranh tài bốn nước,
mùa đông này, đây là tin tức tốt nhất họ đã được nghe!

Thấy
mọi người cao hứng như thế, Mộ Dung Thất Thất cũng xuống đài, giẫm lên bậc
thang, đi tới trước mặt Phượng Thương, "Vương gia, chúng ta thắng!"

"Ừ!"
Phượng Thương gật đầu, ôn nhu giúp Mộ Dung Thất Thất phủ thêm áo
lông hồ, "Chúng ta đi thôi!"

Mới
vừa đi hai bước, Mộ Dung Thất Thất dừng lại, quay đầu lại nhìn tràng
diện cuộc thi, Kim Vũ đang giúp Già Lam băng bó, mà Mộ Dung Thanh Liên
cũng được người ta khiêng xuống đi trị liệu, mặc dù thắng, nhưng
bỏ qua cho Mộ Dung Thanh Liên, làm cho nàng lòng có chút khó chịu.
Nghĩ như vậy, Mộ Dung Thất Thất đem Hồng sa trong tay vứt trên
mặt đất, "Tô Mi, đốt cho ta! Nhiễm máu của tiện nhân, Hồng sa
này đã ô uế!"

"Dạ!"
Tô Mi lập tức bắt lấy Hồng sa đem thiêu đốt.

Mộ
Dung Thất Thất đem câu "tiện nhân" truyền tới tai Mộ Dung Thanh
Liên, nàng không nhịn được mà rùng mình một cái. May mắn hôm nay
có Già Lam xuất thủ tương trợ, nếu không nàng nhất định sẽ chết
ở trên đấu trường.


"tiện nhân" hai chữ truyền tới chỗ Già Lam, hắn cười khẽ một
tiếng. Nữ nhân này, mang thù vô cùng! Hôm nay cứu Mộ Dung Thanh Liên,
lần sau nhìn thấy nàng, sợ là không có sắc mặt tốt để nhìn hắn!

"Đại
nhân, ngài không đau sao? Lại còn có thể bật cười!"

Kim
Vũ cẩn thận bôi thuốc cho Già Lam, "Nữ nhân kia cũng thật là lợi
hại, Hồng sa lại có thể đả thương người, thật là nhìn không ra!
Nàng so sánh với Mộ Dung Thanh Liên mạnh hơn nhiều! Ta liền cảm thấy đại
nhân hôm nay là tự chuốc lấy! Vì một người vô dụng, lại đem
mình bị thương thành như vậy, Già Lam đại nhân, ngươi thật là càng lúc càng
có khuynh hướng tự ngược rồi!"

"Kim
Vũ, ta bị thương, ngươi còn có chút hả hê như vậy, cũng không
biết đau lòng một chút cho ta sao! Ngươi nhìn tỳ nữ bên cạnh Mộ Dung
Thất Thất kia, tại sao đi theo ta lâu như vậy, mà ngươi mà ngươi
thì chẳng khác sói ác nào như thế?"

"Ta
còn không phải là đau lòng cho đại nhân sao, ta tuy nói lời
khó nghe, nhưng đều là thật a! Ta cảm thấy đại nhân
quá quan tâm tình hữu nghị với Di Sa đại nhân rồi, hôm nay đại
nhân bị nhục nhã như vậy, ta rất tức giận, nhưng là ta biết
cái đó không liên quan Mộ Dung Thất Thất. Nhục nhã đại nhân,
là đại nhân tự làm tự chịu!"

Kim
Vũ tuổi không lớn lắm, nói ra lời đó, khiến Già Lam không
nhịn được lắc đầu, ánh mắt vẫn rơi vào bóng lưng của Mộ Dung
Thất Thất, cho đến khi nàng biến mất, mới thu trở lại.

Nhìn
tay phải mình băng bó kỹ, trước mắt Già Lam bỗng hiện lên vẻ mặt cười
như không cười của Mộ Dung Thất Thất mới vừa rồi. Ai, Di Sa, ngươi lần
này đem ta hại thảm! Thật hy vọng Mộ Dung Thanh Liên không phải
là người ngươi muốn tìm, nếu thật không phải, ta đây sẽ đích
thân đem nàng đưa đến tay nàng kia.

Già
Lam tay phải cần một khoảng thời gian để khôi phục, mà Mộ Dung Thanh
Liên cũng không tốt hơn là bao.

Đại
phu trị liệu vừa đụng vào, nàng đã la đau. Mặc dù trật khớp
mắt cá chân cùng đầu gối đã chữa khỏi, nhưng những vết
thương giống như kim châm kia lại đau. Nhất là chân trái mới vừa rồi
bị Mộ Dung Thất Thất đặc biệt thăm hỏi, cả người không có một chỗ
lành lặng, giăng đầy vết thương.

"Đại
phu, nàng như thế nào?"

Hiện
tại trong bốn tuyển thủ Tây kỳ quốc, chỉ có Lý Vân Khanh
là bình yên vô sự, cho nên lúc này công việc chính
lại đã dồn lên hắn.

"Là bị
thương ngoài da, vô có việc gì." Đại phu giúp Mộ Dung Thanh
Liên bôi thuốc, nhưng có chỗ không tiện, cho nên chỉ có thể chờ Mộ
Dung Thanh Liên tự mình trở về bôi.

Đáng
thương cho Mộ Dung Thanh Liên, hiện tại mỗi động tác hạ xuống, toàn
thân đau đến không chịu được. Mặc dù đại phu nói không sao,
nàng chẳng qua là bị thương ngoài da, nhưng toàn thân do mảnh dây đỏ
gây ra, rát đau vô cùng, nàng lúc nào mà nếm qua đau khổ
như vậy a!

Cũng
là do Mộ Dung Thất Thất chết tiệt! Tiện nhân này, không ngờ hôm nay lại muốn
giết nàng! Nếu không phải Già Lam xuất thủ tương trợ, Mộ Dung Thất Thất
nhất nhất định sẽ từng chút đem nàng hành hạ đến chết!

Nghĩ
đến Mộ Dung Thất Thất thủ đoạn ác độc, Mộ Dung Thanh Liên trong
lòng hận không sao chịu được, nàng lại thua ở trong tay cái phế vật Mộ
Dung Thất Thất, trở về còn không biết con bị chê cười đến cỡ nào.
Không được! Sỉ nhục này nàng nhất định phải tìm Mộ Dung Thất
Thất đòi trở lại! Nếu không nàng sẽ không có mặt mũi trở về Tây
kỳ quốc!

Mặc
dù trong lòng hận Mộ Dung Thất Thất, nhưng Mộ Dung Thanh Liên cũng biết
nếu không phải Già Lam cứu nàng, nàng nhất định sẽ chết ở trong cuộc
thi, cho nên mặc dù trên người đau, cũng khập khễnh chuyển đến
trước mặt Già Lam, ôm quyền cảm tạ.

"Cảm
tạ thì không cần, ta chỉ là nhận ủy thác của người khác
mà thôi." Già Lam lười đem mắt nói chuyện với nữ nhân này,
vuốt bọc vải trắng ở tay phải, mang theo Kim Vũ chắn bên cạnh Mộ Dung
Thanh Liên.

"Bất
kể như thế nào, ta vẫn cám ơn ngươi!" Mộ Dung Thanh Liên ở sau lưng
Già Lam duỗi tay bái một cái.

"Ha..."
Già Lam cười một tiếng, quay đầu lại nhìn vẻ mặt chân thành của Mộ Dung
Thanh Liên, "Là ngươi mệnh tốt! Chỉ một lần này thôi! Bất quá, ta còn
phải nhắc nhở ngươi, Mộ Dung Thất Thất ngươi chọc không được,
cũng đấu không lại, như nàng nói, hãy cư xử cho tốt! Đây là lời
khuyên của ta đối với ngươi!"

Bỏ
lại những lời này, Già Lam cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Thấy
Già Lam đối đãi với mình như vậy, Mộ Dung Thanh Liên không
nhịn được "phi" một tiếng.

Lúc
này Mộ Dung Thanh Liên hoàn toàn quên mất mình lúc trước như thế nào đau
khổ cầu khẩn Già Lam cứu mình, cũng là Già Lam vì cứu nàng
mà bị thương. Tự ái nho nhỏ của nàng bị câu nói cuối cùng của
Già Lam kích thích, người này có ý gì? Làm sao lại cùng Mộ Dung
Thất Thất đứng chung một chiếc thuyền!

"Cái
gì chơi không nổi! Còn giáo huấn ta!" Mộ Dung Thanh Liên hừ một tiếng, một
chút cảm kích trong lòng đối với Già Lam cũng không còn sót lại.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3