Quỷ vương kim bài sủng phi - Chương 075 - Phần 1

Chương 75: Kinh tâm động phách.

Tay
của Mộ Dung Thanh Liên chưa kịp chạm đến mặt của Tô Mi thì đã bị
một bàn tay khác đã gắt gao chế trụ, Tô Mi quay đầu nhìn lại, thế
nhưng lại là Hoàng Nhan Khang.

“Chậc chậc, Tây kì quốc cũng thật
là lớn mật, thế mà dám giáo huấn người của bổn điện hạ ngay
trong địa phận của Bắc chu quốc, thật là vô lễ a!” Hoàn
Nhan Khang nhếch lên nụ cười xấu xa, ánh mắt sắt bén quát qua trên mặt Mộ
Dung Thanh Liên. “Cũng không biết là người nào cho ngươi quyền đánh
người nữa!”

Việc
Hoàn Nhan Khang ra tay, hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Tô Mi, nhưng
lại y như ý nghĩ trong lòng Mộ Dung Thất Thất. Thấy Hoàn Nhan
Khang “anh hùng cứu mỹ nhân”, Mộ Dung Thất Thất không nói, tiếp tục
cúi đầu băng bó cho Bạch Ức Nguyệt.

“Nàng ta không phải là tỳ nữ của Tam
tỷ nhà ta sao? Chỉ cần là nô tài xuất thân từ Mộ Dung phủ,
ta đều có quyền đánh!” Mộ Dung Thanh Liên cắn răng, tay
phải giãy giãy muốn thoát khỏi "gông cùm" của Hoàn Nhan Khang, không
ngờ đối phương lại dùng lực rất mạnh, như muốn bóp nát xương cốt nàng.

Thấy
Mộ Dung Thanh Liên như vậy, Hoàn Nhan Khang cười lạnh một tiếng, bỏ tay ra, ném
Mộ Dung Thanh Liên xuống đất. “Biểu tẩu, Mộ Dung phủ sao lại có nữ
nhân không có đầu óc như vậy? Nàng ta có phải là tỷ muội
cùng một mẹ sinh ra với tẩu không vậy?”

“Nàng ta là do di nương sinh. Lưu di nương vốn
là sử thô nha hoàn* (*nha hoàn
làm việc nặng nhọc)
ở bên cạnh mẹ ta.” Mộ Dung Thất Thất vô cùng phối
hợp trả lời câu hỏi của Hoàn Nhan Khang.

“Thì ra như vậy!” Hoàn Nhan Khang như
chợt tỉnh ngộ.

“Thiếp sinh? Khó trách không được
giáo dục! Nhìn biểu tẩu giơ tay nhấc chân đều thể hiện phong thái tiểu thư
khuê các, bổn điện hạ còn tưởng tiểu thư nhà Mộ Dung
phủ đều như vậy. A, suy cho cùng cũng chỉ là thứ nữ do thiếp sinh,
người cực kì xấu xí cũng đành chấp nhận, không
nghĩ trong đầu toàn là phân. Chánh chủ không lên tiếng, một tiểu
nha đầu do hạ nhân sinh ra lại cứ nhiên giả bộ làm đại tiểu thư, thật
không biết cái gì gọi là gia pháp!”

Mộ
Dung Thất Thất bây giờ mới thấy được sự “Ác độc” của Hoàn Nhan
Khang, tuy rằng lời mình nói của thực nham độc, nhưng vẫn luôn cố
kị ít nhiều, vẫn luôn duy trì hình tượng, còn hắn lại không chút
kiêng kị gì sất. Hoàn Nhan Khang này, thật thú vị! Trong hoàng thất
Bắc Chu sao lại có một vị hoàng tử khác loài như vậy a!

“Ngươi, ngươi!” Mộ Dung Thanh Liên
tức đến nghiến răng ken két.

Nàng
bởi vì có năng lực xuất chúng, ở Mộ Dung phủ lại được Mộ Dung
Thái sủng ái, bọn hạ nhân cũng thuận theo gió lay, thấy
nàng được tướng gia sủng ái, đám nô tài đối với nàng
càng thêm cung kính, chưa bao giờ vì thân phận thứ xuất của nàng
mà phân biệt đối xử. Ngược lại, Mộ Dung Thất Thất kia tuy là con
vợ cả, nhưng luôn bị người trong phủ khi dễ. Dần dà lâu ngày, Mộ Dung
Thanh Liên cũng quên đi mất xuất thân của mình.

Hiện
tại, Hoàn Nhan Khang mở miệng là “Thiếp sinh”, “Thứ xuất”, “Tiểu nha đầu
do hạ nhân sinh”, khiến cho nàng lần đầu tiên cảm thấy miệng đắng
lưỡi cay, sắc mặt từ Hồng sang xanh rồi chuyển hẳn sang đen. Lòng kiêu
ngạo của nàng, khi đối mặt với hoàng tử dị quốc này, hoàn toàn bị hắn
chà đạp ở dưới chân. Đặc biệt một câu “Người cực kỳ xấu
xí” của Hoàn Nhan Khang, khiến Mộ Dung Thanh Liên giận đến mức nước
mắt dâng trào trong hốc mắt


Mộ Dung gia sinh ra hai vị kinh thành đệ nhất mỹ nhân, hiện tại nàng
cũng được gọi là tiểu mỹ nhân, làm sao ở trong miệng của Hoàn Nhan
Khang lại biến thành “Người cực kỳ xấu xí” như vậy chứ!

Nghe
Nhan Khang gọi Mộ Dung Thanh Liên là “Người cực kỳ xấu xí”, Mộ Dung Thất
Thất không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên gặp hắn, lúc ấy hắn cũng nói
mình là “Người xấu xí”, rồi đẩy nàng ra. Vị hoàng tử này, hoản toàn ỷ vào
thân phận hoàng thất mà "hô mưa gọi gió"! Bất quá tính
cách như vậy cũng rất tốt.

Thấy ý cười
trên khóe miệng Mộ Dung Thất Thất, Mộ Dung Thanh Liên càng thêm tức giận. Hoàn
Nhan Khang là Ngũ hoàng tử của Bắc Chu quốc, nàng không thể trêu vào,
nhưng mà Mộ Dung Thất Thất đã bị nàng bị khi dễ nhiều năm như
thế, hiện tại lại bị phế vật này chê cười, khiến Mộ Dung Thanh Liên hoàn toàn
chịu không nổi.

“Tam tỷ, có người ngoài khi dễ muội muội,
tỷ cũng không giúp đỡ sao? Chúng ta dù gì cũng là cùng một
cha sinh ra, hắn nói Mộ Dung gia nữ nhi như thế, chẳng lẽ lại không nói tới Tam
tỷ sao?”

Mộ
Dung Thanh Liên gắp lửa bỏ vào tay nàng, khiến Mộ Dung Thất Thất mỉm cười một tiếng, đem
“Liên sinh” đang cầm trên tay đưa cho Bạch Ức Nguyệt, “Ức Nguyệt,
ngươi hãy nhận lấy thuốc này. Trong trận đấu khó tránh khỏi va chạm,
nữ hài tử mà lưu lại vết sẹo sẽ không tốt! Nếu hết thuốc dùng, cứ sai
người tới đây lấy!”

Thấy
Mộ Dung Thất Thất đối với mình tốt như vậy, Bạch Ức Nguyệt cảm động
không thôi.

Hiện
tại, các nàng rõ ràng là đối thủ của nhau, Mộ Dung Thất Thất cũng
không để ý đến chuyện này, còn đem thuốc quý đưa cho mình,
Bạch Ức Nguyệt lập tức hướng Mộ Dung Thất Thất nhẹ nhàng cúi đầu, “Đa tạ
công chúa! Như lời công chúa đã nói, đao kiếm không có mắt,
công chúa cũng nên cẩn thận một chút! Đợi đến lúc công chúa với Nam
Lân Vương tổ chức đại hôn, Bạch phủ chúng ta sẽ đưa hậu lễ tới,
báo đáp ân tình hôm nay của công chúa!”

“Ức Nguyệt, ngươi lại nói như vậy, chính
là không xem ta là bằng hữu nha! Bạn tốt không cần phải như vậy!
Ngày đó khi ta bị sỉ nhục, Ức Nguyệt không vì ta là phế vật
mà xem thường ta, không đối xử với ta như đám người kia, khiến
ta đây nhớ mãi trong lòng. Giữa ta với ngươi, không cần khách sáo như
vậy!”

Thấy
Mộ Dung Thất Thất căn bản không thèm nhìn mình, còn đối với Bạch Ức Nguyệt
- vốn chẳng có quan hệ họ hàng thân thích gì, tốt đến vậy, Mộ Dung
Thanh Liên vô cùng tức giận, “Mộ Dung Thất Thất, ngươi sao lại rảnh tay chăm
lo cho người ngoài vậy! Ta đây mới là thân muội muội của ngươi a!”

“Càn rỡ!” Mộ Dung Thất Thất xoay người
lớn tiếng quát, “Bổn cung vì ngươi là thân muội muội của ta nên mới
không trách ngươi tội bất kính. Hôm nay ngươi cứ như vậy chửi bới ta, nếu không
phải còn nhớ ngươi thuộc họ Mộ Dung, bổn cung đã sớm không khách
khí với ngươi!”

“Mộ Dung Thanh Liên, bổn cung nói cho ngươi
biết, luận tình, bổn cung chính là tỷ tỷ của ngươi, lớn nhỏ có thứ tự,
đích nữ thứ nữ cũng khác nhau! Ngươi bất quá cũng chỉ là thứ nữ do di
nương sinh ra, nói chuyện như vậy với ta, đã là bất kính, luận
lý, bổn cung là Chiêu Dương công chúa do đích thân bệ hạ sắc phong, ở
trước mặt bổn cung, ngươi không những không cung kính, còn ngang nhiên khoa tay
múa chân, to tiếng với bổn cung, lại càng thêm bất kính.”

“Bổn cung niệm tình ngươi còn nhỏ, không
so đo với ngươi, ngươi nếu còn không biết tự kiểm điểm lại mình,
không biết tự xấu hổ, bổn cung cũng không muốn nhận muội muội như ngươi! Về
phần những lời Ngũ điện hạ vừa nói, bổn cung cho rằng hắn giáo huấn
rất đúng, ngươi tốt nhất là nên nghe cho rõ, nhớ cho kĩ, đừng
có để vừa mới rời khỏi nước, đã đánh mất thể diện của Mộ Dung
gia. Nơi này là Bắc Chu, sẽ không có ai che chở cho ngươi đâu.”

Trong
giọng nói của Mộ Dung Thất Thất lộ ra một tia sát khí, ánh mắt nhìn Mộ
Dung Thanh Liên cũng lạnh như băng. Thấy Mộ Dung Thất Thất như vậy, Mộ Dung
Thanh Liên bỗng rùng mình một cái. Khi nào thì trên người nàng lại toát ra
khí chất như thế? Khi nào thì phế vật này đã dám dùng ngữ
khí như vậy mà nói chuyện?

Vừa
lúc nhìn thấy ánh mắt Hoàn Nhan Khang đối với Tô Mi, Mộ Dung Thanh
Liên lập tức hiểu rõ. Khó trách đôi chủ tớ này lại lớn mật đến
vậy, chủ tử quyến rũ Nam Lân Vương, nha hoàn mê hoặc tâm hoàng tử,
sau lưng các nàng có người chống đỡ, khó trách lại hiện ra cái
bộ như vậy.

“Mộ Dung Thất Thất, ngươi giỏi lắm, ngươi
không phải cũng chỉ ỷ vào việc Phượng Thương sủng ái sao, bất quá chỉ
là tiện nhân xấu xa bại hoại chuyên câu dẫn nam nhân, ngay cả nha hoàn bên
người cũng thực lẳng lơ, đến hoảng tử cũng dám mê hoặc...”

“Ba.” Không đợi Mộ Dung Thanh Liên nói xong,
một cái tát nặng nề rơi trên mặt của nàng, khiến cho Mộ Dung Thanh Liên
choáng váng, mắt nổ đom đóm.

“Khụ khụ.” Mộ Dung Thanh Liên
há mồm, phun ra một cái răng. Ngẩng đầu lên, người đánh nàng thế
mà lại là Long Trạch Cảnh Thiên. Lúc này, Long Trạch Cảnh Thiên siết
chặt lại nắm tay, hung tợn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kia như muốn giết
nàng, khiến Mộ Dung Thanh Liên không dám động đậy tí xíu.

“Thật xin lỗi! Tuyển thủ của chúng ta thất lễ,
xin Ngũ điện hạ và Chiêu Dương công chúa bớt giận!” Long Trạch
Cảnh Thiên hướng Hoàn Nhan Khang cùng Mộ Dung Thất Thất hành lễ. Hắn ra
tay đánh người, một là vì thấy Mộ Dung Thanh Liên sỉ nhục Mộ
Dung Thất Thất, hắn không thể nào nhịn được; hai, cũng vì muốn cứu Mộ
Dung Thanh Liên.

Hắn
nhìn thấy rõ, nếu Mộ Dung Thanh Liên còn nói thêm một câu, kiếm trong tay Hoàn
Nhan Khang chắc chắn sẽ chém xuống đầu nàng. Tuy rằng Mộ Dung Thanh Liên thực
sự quá phận, nhưng hiện tại đang là thời điểm mấu chốt của
cuộc tranh tài, nếu thiếu Mộ Dung Thanh Liên, thực lực Tây Kỳ quốc sẽ
giảm.

Cái
Trấn Yêu tháp này thực quỷ dị, không biết được các tầng trên sẽ
có cái gì, nhiều người nhiều sự giúp đỡ, cũng nhiều thêm một cơ hội.
Thế nên hiện tại, mặc kệ Mộ Dung Thanh Liên như thế nào, Long Trạch Cảnh Thiên
cũng phải bảo hộ nàng.


sao, lần Tứ Quốc Tranh Bá này vô cùng quan trọng với Long Trạch Cảnh
Thiên, tuy rằng hiện tại hắn có cơ hội tấn thăng Thái tử Tây Kỳ quốc
nhất, nhưng một ngày Long Trạch Vũ còn chưa lập hắn làm thái tử,
thì danh phận của hắn vẫn cứ treo trên đó một ngày, cho nên hắn
phải tìm cách đề cao danh vọng của mình, làm cho Long Trạch Vũ không
thể không "thuận theo ý dân" mà đem ngôi vị
hoàng đế truyền cho hắn! Chỉ có thân phận, địa vị cao, nắm giang
sơn trong tay, hắn mới có thể có được những thứ mình muốn, tỷ như mỹ
nhân mà hắn ngưỡng mộ trong lòng!

“A.” Ý nghĩ Long Trạch Cảnh Thiên, Mộ Dung
Thất Thất sao có thể không biết. Hiện tại hắn lấy lui làm tiến, nhìn như
là trừng phạt Mộ Dung Thanh Liên, như thật ra là đang cứu nàng,
vì Tây Kỳ quốc mà giữ lại thực lực. Không thể không nói, vị Tĩnh
Vương này là một nhân vật khó lường.

“Coi như số ngươi gặp may, chúng ta đi!”

Mộ
Dung Thất Thất cũng lười vì chuyện này mà tiếp tục dây dưa, bước trên
thềm đá lên lầu hai.

“Biết tại sao bổn Vương lại đánh ngươi
không?” Sau khi đám người kia đi khỏi, Long Trạch Cảnh Thiên
xoay người, nghiêm túc nhìn Mộ Dung Thanh Liên.

“Xin điện hạ nói rõ.” Mới vừa nãy Mộ Dung
Thanh Liên cao cao tại thượng, lúc này lại hèn mọn cúi đầu, đem máu
tươi trong miệng nuốt vào trong bụng.

“Ngươi là người quan trọng nhất đối
với bổn Vương, nếu không phải vậy, bổn Vương đã để họ
tùy ý giết ngươi, sẽ không ra tay cứu ngươi. Bổn Vương coi trọng
ngươi, ngươi đừng làm ta thất vọng, đừng để phải nhận kết
cục đầu lìa khỏi xác...”

Lời
nói của Long Trạch Cảnh Thiên mang ý đe dọa, Mộ Dung Thanh Liên nghe
rõ, cũng hiểu rõ, nàng biết vừa nãy Hoàn Nhan Khang động sát ý, nếu
nàng nói thêm gì nữa, chắc chắn hôm nay sẽ táng thân tại nơi này. Hơn nữa,
dù nàng có chết, cũng không ai sẽ truy cứu trách nhiệm của Hoàn Nhan
Khang, nàng sẽ trở thành một oan hồn.

Chẳng
qua, bị Long Trạch Cảnh Thiên giáo huẩn trước mặt mọi người, mặc dù được
hắn coi trọng nhất, nhưng mặt mũi của nàng cũng không vì vậy mà quay
về, những việc này cũng do Mộ Dung Thất Thất mà ra! Cũng do con tiện nhân
Mộ Dung Thất Thất làm ra chuyện tốt này!

“Tạ ơn Vương gia! Dân nữ sẽ cố gắng hết sức!”

Nhìn
bóng lưng Mộ Dung Thất Thất biến mất trên thềm đá, Mộ Dung Thanh Liên
nghiến răng nghiến lợi, nhặt cái răng rơi trên mặt đất kia lên, cất thật
kĩ. Mộ Dung Thất Thất, ta với ngươi không đội trời chung!

Lầu
hai, im lặng dị thường, không ai, cũng không có bất
kì tiếng động nào. Bên một mặt của cầu thang đá bước lên
lầu ba, có đặt một viên dạ minh châu ở giữa, tỏa ra thứ ánh sáng khác
thường, chiếu sáng cả tầng này.

“Không có ai?” Hạ Lan Liên Y nhìn kĩ một
lần, chỗ này ngay đến một dấu chân người cũng chẳng có, chẳng lẽ cửa thứ
hai lại dễ dàng như vậy sao?

“Ây, Hạ Lan công tử, lời này của ngươi thật
quái a, chẳng lẽ chúng ta đây không phải là người sao!” Hoàn
Nhan Khang nở nụ cười, lời này rơi vào tai Hạ Lan Liên Y lại khiến hắn
có chút xấu hổ, “Ta không phải có ý này, ý ta
là chỗ này không có dấu chân người, không biết có cơ
quan ám khí gì hay không.”

Sau
khi trải qua một đợt vây công đám người Đông Lỗ quốc ở lầu một,
Bắc Chu quốc như cũ vẫn còn bốn người, Tây Kỳ quốc cũng vẫn là bốn
người, mà Nam Phượng quốc mất ba người, hiện tại chỉ còn bốn người. Cộng
thêm sáu người Đông Lỗ quốc được tha mạng lúc trước, hiện tại tên
tầng thứ hai tổng cộng có mười tám người.

“Có cơ quan ngầm hay không, xem thử
thì biết?” Long Tạch Cảnh Thiên một tay bắt lấy một tên Đông Lỗ
quốc xui xẻo, đẩy ra phía trước.

“A...” Tiếng thét thê thảm còn chưa kết
thúc, một cơ thể toàn vẹn đã chia ra thành mười khúc, rơi trên
mặt đất.

“A!” Bạch Ức Nguyệt nhắm mắt lại, không dám
nhìn cảnh tượng trước mắt, còn những người khác lại hoàn toàn ngây dại.

Trên
không trung, một sợi tơ vàng, bởi vì nhuốm máu mà xuất hiện trước mặt
mọi người. Hoàn Nhan Khang định đưa tay ra sờ, nhưng bị Mộ Dung Thất
Thất ngăn cản, “Cẩn thận đây là Kim tàm ti*, không
nên đụng!” (*Tơ tằm vàng...
vì đây có thể xem là tên riêng nên beta đặt nguyên theo Hán
Việt.)

“Kim tàm ti.” Khi nghe Mộ Dung Thất Thất nói,
tất cả mọi người đều ngây dại.

Kim
tàm ti, đúng như tên gọi, là tơ do tằm vàng nhổ ra, sắc bén như lưỡi dao,
lửa thiêu không cháy, đao chém không đứt, tính đàn hồi rất tốt,
lại cực kỳ bén nhọn. Cái tên lúc nãy, nhất định đã bị kim
tàm ti này phân ra thành thịt khối.

“Thực vô liêm sỉ!”

Long
Đa âm dương quái khí lên tiếng mắng, “Đông Lỗ quốc thật hèn hạ, lại dùng
thủ đoạn bỉ ổi! Như thế này quá vô sỉ!”

Mắng,
cũng không giải quyết được vấn đề, Lý Vân Khang ngồi xổm xuống
mặt đất, cẩn thận đánh giá Kim tàm ti giăng trên không trung,
lắc lắc đầu, “Không qua được, toàn bộ tầng hai đều
giăng đầy kim tàm ti.”

Nghe
Lý Vân Khang nói vậy, Hạ Lan Liên Y liền nổi giận, “Vậy làm sao bây giờ? Nếu
như không thể đi qua, không phải chúng ta sẽ bị kẹt ở lại nơi này sao?”

Mộ
Dung Thanh Liên vốn tâm tình đã không tốt, hiện tại vừa nghe lời này,
liền nổi trận lôi đình, lập tức lấy nhiễm kiếm quấn quanh cổ một
người Đông Lỗ: “Nói, ai bày ra chủ ý này! Tại sao người Đông Lỗ quốc
lại hèn hạ như vậy! Trên lầu này không biết còn có cái
gì nữa đây!”

“Ta không biết, ta thật sự không
biết!” Người này dùng hết sức lắc đầu, “Là Già Lam đại
nhân ra đề, chúng ta cũng sau khi vào mới biết được! Phía trên
có gì, chúng ta thật sự không biết a!”

Mộ
Dung Thanh Liên nghe xong liền nổi giận, muốn giết đi tên kia, lại bị Mộ
Dung Thất Thất ngăn lại.

“Mộ Dung Thất Thất, ngươi muốn làm
gì?” Mộ Dung Thanh Liên trợn mắt nhìn Mộ Dung Thất Thất.

“Ta đã nói lúc trước, trên lầu có gì, tất
cả mọi người đều không biết. Đem bọn họ lưu lại, còn
có thể đi dò xét thử. Nếu như ngươi giết hắn, sẽ ít đi
một người, hay ngươi muốn tự mình dò xét tầng cuối?”

Nghe
Mộ Dung Thất Thất nói ra lời này, Mộ Dung Thanh Liên liền ngừng tay. Đúng là
những người Đông Lỗ quốc này vẫn còn hữu dụng. Nghĩ như thế, Mộ Dung
Thanh Liên thu nhuyễn kiếm lại, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, “Ngươi
nói như thế, chẳng lẽ lại có giải pháp để vượt qua sao?Nếu không
qua được, tất cả mọi người đều thua!”

“Giải pháp sao?” Mộ Dung Thất
Thất động mở khóe miệng, “Giải pháp đương nhiên có! Chẳng qua tại sao
ta phải nói cho ngươi biết!”

“Ngươi!” Mộ Dung Thanh Liên tức
giận đến nghẹn ngang cổ họng, nhả không được nuốt cũng không xong,
cuối cùng những tức giận bất bình đều được nuốt xuống bụng,
“Ngươi đừng có dẻo mồm dẻo miệng! Có bản lãnh thì ngươi
vượt qua cho chúng ta xem!”

“Ha hả!” Mộ Dung Thất Thất cười khẽ,
không hề để ý tới Mộ Dung Thanh Liên, mà cẩn thận quan sát
kim tàm ti trôi nổi trên không trung, vừa nhìn, nụ cười trên miệng nàng càng
thêm tươi hơn, cái này không phải cũng giống như phòng hộ bằng tia hồng ngoại ở
tương lai sao!

Trước
kia, khi còn đang được huấn luyện, nàng đã vượt qua rất
nhiều lần, lợi hại nhất chính là lần lẻn vào kho bạc nhà nước của
ngân hàng Hoa Kỳ ẩn dưới lòng đất, trộm đi mũ phượng của
Thanh Cung hoàng hậu, thông qua phòng tuyến bá đạo, cho đến phút
cuối, chuông cảnh báo cũng không vang.

Hiện
tại cái trò này, đối với nàng mà nói, chỉ như trò đùa của
kẻ con mà thôi! Chỉ là tia hồng ngoại đổi thành kim tàm ti, chỉ
cần sơ ý chút ít thì không phải chỉ bị thương vài
vết đơn giản như vậy, nàng phải cẩn thận mới được.

Thấy
Mộ Dung Thất Thất im lặng nửa ngày, Hoàn Nhan Khang không nhịn được,
chạy đến bên cạnh Mộ Dung Thất Thất,

“Biểu tẩu, tẩu có biết cái này
là trò gì không? Rốt cuộc phải sao chúng ta mới qua được?
Chẳng lẽ dùng khinh công sao? Nhưng mọi ngóc ngách trên không trung đều
là kim tàm ti a! Hơn nữa lại không điểm dừng chân, khinh công cũng
không thể dùng được a!”

“Hư...” Tô Mi lập tức thủ
thế ý bảo im lặng, “Điện hạ, tiểu thư nhà ta không phải
là đang suy nghĩ giải pháp đó sao! Ngươi đừng
ồn ào có được không! Một đại lão gia làm sao giống như chim sẻ
vậy, thật là ồn ào muốn chết!”

“Ta nói Mi nhi này, nàng không thể dùng vẻ
mặt ôn hòa mà nhìn ta một chút sao! Ta vừa rồi còn là anh hùng
cứu mỹ nhân nha!”

“Phi! Ai cần ngươi giúp a! Bổn cô nương
ta tự mình cũng có thể giải quyết được!”

“Mi nhi, nữ nhân phải ôn nhu một chút
mới được! Nàng nhìn tiểu thư nhà mình ôn nhu, động lòng
người đến cỡ nào, nàng cần học hỏi nàng ấy nhiều a!” Hoàn Nhan
Khang đến bên cạnh Tô Mi, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi nghĩ biểu tẩu
có giải pháp để vượt qua sao?”

“Đó là đương nhiên!” Tô Mi hất cằm lên
mà kiêu ngạo, “Tiểu thư nhà ta cái gì cũng biết, trên đời này
không có chuyện gì có thể làm khó dễ được tiểu thư
nhà ta!”

“Thật là khoác lác! Lông gà cũng bị
ngươi đưa lên trời! Cũng không sợ khoác lác* làm mất mặt nữa!” Mộ
Dung Thanh Liên vốn không thích nhìn Tô Mi bảo vệ Mộ Dung Thất Thất, đứng
một bên nhỏ giọng nói thầm.
(*Đồng âm với da trâu... Mộ Dung Thanh Liên chơi chữ.)

“Ngươi nói cái gì!”

Mộ
Dung Thanh Liên vẫn cứ bất âm bất dương như vậy, làm cho Tô Mi rất căm
tức, nếu không phải vừa rồi Hoàn Nhan Khang nhúng tay vào,
nàng đã sớm phế đi Mộ Dung Thanh liên. Lúc này, thấy nàng cứ vẫn
cứ tiếp tục nhắm vào Mộ Dung Thất Thất, Tô Mi rốt cuộc không nhịn được
nữa, “Có giỏi thì ngươi lặp lại lần nữa! Có tin ta vung tay lên
liền diệt ngươi đi không!”

“Mộ Dung tiểu thư, ngươi bớt náo
loạn đi!” Lúc này, Long Trạch Cảnh Thiên lại mở miệng, “Làm sao ngươi
lại không học khôn chút nào vậy!”

“Dạ, Vương gia!” Mộ Dung Thanh Liên cắn
răng, không cam lòng cúi thấp đầu. Nhẫn nhịn!Nhẫn nhịn! Bất kể ra sao,
nhất định phải vượt qua khỏi cuộc thi này, đến lúc cuối cùng trong
cuộc thi này nàng sẽ quang minh chính đại đánh Mộ Dung Thất Thất,
muốn đem kiêu ngạo của nàng hung hăng dẫm đập dưới chân!

“Bực mình!” Thấy mình lần nào khiêu khích
cũng bị Long Trạch Cảnh Thiên ngăn cản, Tô Mi liền thở mạnh một hơi, xoay mình
liền biến thành bộ dáng khing người: “Vẫn là tiểu thư nói đúng,
chó cắn người, chẳng lẽ người lại cắn ngược lại chó à? Không cần phải
chú ý đến đạo lý gì sất, trực tiếp cầm gậy đập
một nhát rồi đem đi làm thịt là tốt nhất! Đáng tiếc a, cứ
nhiên bị người khác cứu đi, thật bực bội!”

Lời
nói của Tô Mi mang đầy ý châm chọc, khiến Mộ Dung Thanh Liên
giận đến nghiến răng khanh khách. Hoàn Nhan Khang lúc này lại nhìn Tô Mi,
càng nhìn càng thấy thích, không nhịn được cười ha hả.

“Ha ha ha! Mi nhi, nàng đúng là một quả ớt
nhỏ! Thật đáng yêu! Ta chính là thích nàng nhanh mồm nhanh miệng như
thế!”

“Phi! Ai cần ngươi thích! Đăng đồ
tử.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3