Quỷ vương kim bài sủng phi - Chương 066 - Phần 1
Chương 66: Cừu Địch
"Ô..."
Bị đau, nước mắt của Dư Thi Thi chảy xuống hai gò má, cùng
với đôi mắt hoa đào điềm đạm, đáng yêu kia, lập tức
làm châm ngọn lửa trên người Hoàn Nhan Hồng, nhưng mà, vẫn như cũ, chưa đủ để
tiêu trừ khó chịu trong lòng hắn.
Hoàn
Nhan Hồng gỡ miếng vải trong miệng Dư Thi Thi ra, để cho nàng dễ thở,
nhưng vẫn cứ buộc chặt tay nàng như lúc trước. Lúc này, hắn nằm ở một bên, ngón
tay ngoắc ngoắc Dư Thi Thi... "Đến, van cầu ta, mau van cầu ta..."
Hiện
tại, trong mắt Dư Thi Thi trừ bỏ sương mù dục vọng, căn bản chẳng
có một tia lý trí. Xúc động trên thân thể đã thiêu
hỏng toàn bộ lý trí của nàng, nàng quỳ gối trước mặt Hoàn Nhan
Hồng, đầu gối tuyết trắng đặt trên thảm lông, một bước lại một bước,
nhích từng chút một về phía Hoàn Nhan Hồng. Hèn mọn như một cái nữ nô.
"Đến,
lại đây, bảo bối!" Chờ Dư Thi Thi đã đến trước mặt Hoàn
Nhan Hồng, hắn vươn tay bắt lấy nàng, vuốt ve làn da tuyết trắng của nàng,
không có một chút thương yêu, luyến tiếc, chỉ vừa qua một chốc, trên làn
da trắng như ngọc kia liền đầy vết hồng, xanh, đỏ ứ đọng.
"Đau..."
Đôi môi hồng nhuận của Dư Thi Thi hơi mở ra, đáng thương hề hề phun ra một
từ, nước mắt luôn luôn đảo quanh hốc mắt, nhưng ánh mắt của nàng lúc
này, là vô cùng hưởng thụ, Hoàn Nhan Hồng thấy vậy liền đập một cái
vào hạ bộ của nàng: "Tiện nhân, quả nhiên là cực phẩm tiện
nhân!"
"Ô..."
Dư
Thi Thi tựa hồ chẳng hề cảm thấy thẹn, lúc này, thứ nàng cần nhất là nam
nhân.
"Ta
là ai?" Hoàn Nhan Hồng nâng cằm Dư Thi Thi lên, buộc nàng ngẩng đầu
nhìn mình: "Nói, ta là ai?"
"Phượng...
Phượng Thương..." Ánh mắt Dư Thơ Thơ mê mang, phun ra đích hai
chữ này, lại khiến cho biểu tình của Dư Thi Thi lập tức từ trời nắng biến thành
dông tố mịt mùng.
"Tiện
nhân!" Hoàn Nhan Hồng đạp một cước lên đầu vai Dư Thi
Thi, đuổi nàng sang một bên, sau đó, tiến nhanh về phía trước, giẫm
một cước lên bụng Dư Thi Thi, dưới chân ra sức, hung hăng chà đạp nàng.
"Ngươi hy vọng có thể hoan hảo cùng Phượng Thương đến thế ư?
Ngươi khát vọng Phượng Thương ngủ với ngươi đến vậy à?"
Mặc
dù chịu đau, nhưng Dư Thi Thi dường như chẳng cảm thấy thống khổ
mà chỉ thấy khoái cảm. Nàng nức nở, biểu tình càng thêm quyến rũ, thần
thái cũng càng thêm xinh đẹp, "Phượng... Thương..."
Này,
Hoàn Nhan Hồng hoàn toàn điên lên mất. Hắn kéo áo choàng, mặc vào,
vén màn, bước xuống xe: "Người đâu, mang Thái tử phi xuống! Gọi
Ngưu Đầu cùng Mã Diện đến, bảo họ hảo hảo hầu hạ Thái tử
phi!"
Khi
nói những lời này, vẻ âm lãnh trên mặt Hoàn Nhan Hồng như mây đen
cuồn cuộn, nhìn trông rất đáng sợ, khiến người khác không thể không tránh
xa hắn.
Đợi
Hoàn Nhan Hồng nói xong, lập tức có hai cung nhân đi lên, lấy tấm
thảm bao lấy Dư Thi Thi, ôm vào Sấu Phương Trai.
Ngưu Đầu,
Mã Diện, là tên của Côn Lôn nô được Hoàn Nhan Hồng bồi dưỡng từ
hồi còn ở Đông Cung, bởi vì bộ dáng vạm vỡ, dung mạo lại xấu xí,
nên đã bị Hoàn Nhan Hồng đặt cho cái tên như vậy. (*là Đầu Trâu và Mặt Ngựa a.)
Lúc
này, hai tên Côn Lôn nô đã được gọi đến Sấu Phường Trai, khi nhìn thấy Dư
Thi Thi nằm trên giường, sau màn sa mỏng, tròng mắt hai người nhất thời trừng
lớn như mắt bò.
"Phần
thưởng cho các ngươi!"
Hoàn
Nhan Hồng đã mặc xiêm y vào, bắt chéo chân, ngồi ở một bên. Hai tên
Côn Lôn nô này tuy không hiểu tiếng Bắc Chu, nhưng đã được Hoàn
Nhan Hồng dạy dỗ nhiều năm, với lại chuyện như vậy không phải
là lần đầu tiên phát sinh, cho nên một trước một sau bổ nhào về phía
Dư Thi Thi.
"Tiện
nhân!"
Nghe
được tiếng kêu thảm thiết của Dư Thi Thi, Hoàn Nhan Hồng hung hăng cắn
răng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thân ảnh phía sau tấm màn.
Nữ
nhân này, trước kia chạy đến van cầu hắn, một câu nói rằng không muốn gả
cho Phượng Thương, câu nữa lại bảo nàng bị bức, dùng nước mắt
lê hoa đái vũ đả động hắn, làm hắn đứng ra chống lại
Phượng Thương, cuối cùng nâng nàng lên đến vị trí Thái tử phi.
Hoàn
Nhan Hồng vốn tưởng rằng những lời nàng nói là sự thật,
sau đó mới phát hiện, trong lòng Dư Thi Thi còn ẩn chứa âm
mưu đen tối khác.
Năm
đó, bất quá bởi vì thân thể Phượng Thương không tốt, Hoàn Nhan Liệt
mới từ bỏ ý định lập hắn ta làm Thái tử, nàng không được làm
Thái tử phi, không thể làm Hoàng hậu, cho nên mới trước lễ thành hôn
liền đổi ý, làm một con chó đáng thương bò lên giường của
hắn, cầu hắn - người mới được sắc phong ngôi Thái tử.
Mà
hắn cũng quá mức ngu ngốc, tin lời nàng, xem mình là anh hùng giải
cứu thiếu nữ vô tội khỏi ma trảo, không nghĩ tới, nữ nhân này căn bản
không hề để ý đến hắn, mà để ý đến Thái tử vị của hắn, cùng
với vinh hoa phú quý mà hắn có thể mang đến cho nàng.
Hiện
tại, nàng sinh hoàng trường tôn*(cháu
trai trưởng trong hoàng tộc), vị trí càng thêm vững chắc, cho nên cũng
không cần lợi dụng hắn nữa, tâm tình tịch mịch kia không nhịn được lại
nhớ đến tình nhân cũ của nàng, còn trăm phương ngàn kế
nghĩ cách để vợ của Thái tử của một quốc gia đi ngoại tình, nữ
nhân này đúng là một tiện nhân!
"Điện
hạ, xin người bớt giận!" Một thiếu niên mặt trát phấn trắng,
môi điểm đỏ tươi đi đến trước mặt Hoàn Nhan Hồng, đôi
tay mềm mại di chuyển trên người Hoàn Nhan Hồng: "Chọc tức thân mình, sẽ
khiến người ta đau lòng a!"
Thiếu
niên này bất quá mới mười lăm mười sáu tuổi, mi thanh mục tú, nhưng
mà trên mặt trát một lớp phấn dày, không nhìn ra tướng mạo vốn có.
"Điện
hạ, để Nô Nhi đến hầu hạ người đi!"
Thiếu
niên nói chuyện, lôi kéo tay của Hoàn Nhan Hồng, đi vào bên trong
quần áo mỏng manh. Khi chạm vào một mảnh bóng loáng ôn nhuận bên
trong, trên mặt Hoàn Nhan Hồng hiện rõ ý cười: "Vẫn
là Nô Nhi tốt! Đến, Bổn cung hảo hảo yêu thương ngươi!"
"Điện
hạ, người thật hư..."
Trong
phòng, một mảnh ý xuân. Dư Thi Thi mơ một giấc mộng đẹp, mơ thấy
mình ở cùng Phượng Thương, hắn ân ái nàng, yêu thương nàng, hắn không
ngừng đẩy nàng lên trên mây, mà nàng cũng cố gắng đón nhận hết thảy
của hắn...
Đến
lúc chạng vạng, Dư Thi Thi mới tỉnh khỏi mộng, phát hiện ra mình nằm trong tẩm
cung, bên người không có một cái bóng, nhưng mùi hương phát ra
trên đệm lại nói rõ cho nàng biết, giấc mộng xuân kia là thật,
nàng đã thật sự trải qua chuyện như vậy.
"Xem
ra ái phi thực vừa lòng sự an bài của bổn cung, tựa hồ, còn có một chút
luyến tiếc..." Giọng nói âm dương quái khí của Hoàn Nhan Hồng
truyền tới, Dư Thi Thi ngẩng đầu, nhìn đến trên ghế dài ở một bên,
Hoàn Nhan Hồng ôm thiếu niên non nớt, âm lãnh nhìn nàng.
"A..."
Dư Thi Thi vội vàng kéo chăn, chưa kịp che khuất toàn bộ thân thể trần truồng
của mình, tiếng cười lạnh của Hoàn Nhan Hồng lại truyền tới: "Che
gì mà che? Chỗ nào trên người ngươi mà bổn cung còn chưa thấy
qua chứ?"
"Điện
hạ!"
Thấy
Hoàn Nhan Hồng trước mặt thiếu niên kia lại nói chuyện với mình như vậy, Dư Thi
Thi không thoải mái nổi. Còn nữa, xem ra, người lúc nãy nhất định không
phải Hoàn Nhan Hồng. Tên hỗn đản này! Lại dùng phương thức như thế để
nhục nhã nàng! Vì sao lại đối với nàng như vậy! Chẳng lẽ hắn một
chút đều không thèm để ý đến chuyện nữ nhân của mình bị
người khác vũ nhục sao?
"A..."
Tựa hồ nhận ra Dư Thi Thi đang thầm chửi mình trong lòng, bàn tay to của
Hoàn Nhan Hồng vuốt ve tấm lưng của thiếu niên, ánh mắt lại nhìn chằm
chằm đầu vai trắng noãn của Dư Thi Thi, "Ít giả vờ trước mặt bổn cung
chút! Không phải mới vừa rồi ngươi kêu đích thực vui vẻ sao! Nếu Phượng
Thương ở chỗ này, nhìn thấy ngươi si tình với hắn đến thế, ngay cả lúc
hoan hảo cũng không quên kêu tên của hắn, hắn nhất định sẽ cảm động
lắm a!"
"Điện
hạ..." Sắc mặt Dư Thi Thi trắng bệch.
"Đừng
gọi Bổn cung, Bổn cung thấy ngươi thực bẩn!" Hoàn Nhan Hồng đứng lên,
như trước ôm thiếu niên không chịu buông tay, "Ái phi, phụ
hoàng đã phạt ngươi bế môn tự kiểm điểm một tháng, ngươi liền
hảo hảo mà ở Sấu phương trai đi! Về phần Kiệt nhi, Bổn cung sẽ bảo
Mai Trắc phi giúp ngươi chiếu cố hắn vài ngày, ngươi không cần quan tâm."
Hoàn
Nhan Hồng ôm lấy thiếu niên đi ra cửa, sau đó, liền
có người đi lên, khóa cửa lớn lại.
"Đừng, đừng
mà!" Vừa nghe thấy Hoàn Nhan Hồng muốn cho người khác chăm sóc con của
mình, bất chấp việc còn không có mặc quần áo, Dư Thi
Thi đã chạy xuống giường, đi chân trần vọt tới trước cửa, dùng
sức đập lấy cánh cửa. "Đừng, điện hạ, Kiệt Nhi là con
ta! Đừng chia rẽ chúng ta! Đừng mà!"
Nghe
xong lời cầu xin của Dư Thi Thi, Hoàn Nhan Hồng cũng không hề xoay người, khóe
miệng lại lộ lên một cười châm chọc, "Trông coi Thái tử phi cẩn
thận!"
Hoàn
Nhan Hồng bước nhanh, rời đi, chỉ để lại cho Dư Thi Thi một bóng dáng
tàn khốc, nhìn thấy hắn lạnh lùng vô tình như vậy, Dư Thi Thi cắn răng,
trong mắt đều là hận ý. Hắn còn ngại nàng bẩn? Hắn vì sao
không chịu xem thử chính hắn có bao nhiêu ghê tởm? Nếu nàng sớm biết
rằng hắn là kẻ biến thái, thích nam nhân, nàng sẽ không chọn hắn, không
thèm chọn cái kẻ còn thua Phượng Thương bệnh lao!
Nghĩ
đến Phượng Thương, nghĩ đến hết thảy những điều mình đã bỏ
qua, nghĩ đến sự châm chọc mà ban ngày Mộ Dung Thất Thất dành cho
mình, Dư Thi Thi hận đến nghiến răng nghiến lợi. Lúc trước không phải
bệnh đến sắp chết, vì sao hiện tại càng ngày càng tốt lên? Nếu lúc
trước biết ngày sau sẽ như thế này, nàng sẽ không từ hôn.
Bây
giờ nên làm gì? Hoàn Nhan Hồng có ý muốn nhốt nàng lại, còn
muốn để Hoàn Nhan Kiệt cho Mai Cơ nuôi nấng, như vậy sao được!
Đó
là đứa nhỏ mà nàng vất vả hoài thai mười tháng, khó cực sinh ra, sao
có thể để hắn đến bên người cái kỹ nữ Mai Cơ kia chứ!
Nàng đã mất rất rất nhiều công sức, mới có thể kéo Hoàn Nhan
Hồng lên giường, tuy rằng chỉ giao hợp một lần, nhưng mệnh nàng tốt, mới liền
sinh nhi tử, hiện tại lại để cho con tiện nhân Mai Cơ kia chiếm tiện
nghi, điều đó không có khả năng!
Huống
chi, Hoàn Nhan Kiệt là hoàng thái tôn, là gốc rễ giúp nàng sống an ổn
ở Đông Cung a! Cũng là lợi thế nhỏ nhoi, quan trọng mà nàng
chiếm được giữa hoàng tộc a! Chuyện này không thể như vậy, nàng không
thể để cho Hoàn Nhan Hồng đoạt đi chỗ dựa của nàng. Không thể
trông cậy vào nam hân, vậy phải ráng hết sức, bảo vệ nhi tử cho bằng được!
Cẩm
Huyền cung. Ánh chiều tà chiếu vào tường hồng ngói xanh, vàng lóng
lánh. Thái hậu Đông Phương Lam tựa vào xích đu, trong lòng
ngực ôm một con chó nhỏ màu trắng, bên cạnh nàng là Thanh
cô đã theo nàng nửa thế kỷ.
"Thanh
cô, ngươi nói cái Mộ Dung Thất Thất kia không bị Bảo Châu cùng nha đầu Mục
gia cho ăn thiệt sao?"
"Dạ đúng
thưa thái hậu nương nương."
"A,
ha ha..." Đông Phương Lam cười hai tiếng, trước mắt lại hiện lên cặp mắt
như nắng mùa xuân của Mộ Dung Thất Thất, ánh mắt một mảnh hoảng hốt. Rốt
cuộc giống ai chứ? Loại cảm giác này thật sự rất quen thuộc...
Suy
nghĩ thật lâu, cũng chưa nghĩ ra được ánh mắt của Mộ Dung Thất
Thất rốt cuộc giống ai, Đông Phương Lam không suy nghĩ thêm nữa,
mà lại dời sang đề tài khác. "Thanh cô, đêm qua ai gia
không mơ thấy Minh Nguyệt, ngươi nói xem, Minh Nguyệt cùng Phượng Tà
có phải đã mang theo đứa nhỏ đầu thai rồi hay không?
Từ sau khi Minh Nguyệt gặp chuyện không may, ai gia đều mơ thấy bọn họ
hàng đêm, nhưng đêm qua, khi bọn họ không tới nữa, ai gia lại không
quen lắm..."
Nhìn
mái tóc hoa râm của thái hậu, Thanh cô lấy kiện áo khoác, phủ lên
trên người nàng.
"Tiểu
thư, đây là chuyện tốt a! Dân gian không phải nói, nếu mơ thấy thân
nhân đã mất, ắt là bởi vì thân nhân kia ở trên trời vẫn nhờ
mãi không quên chốn cũ, chậm chạp không chịu đầu thai. Hiện tại, người
không mơ thấy công chúa cùng phò mã nửa, nói không chừng bọn họ bởi biết Hoàng
thượng hiếu kính với ngài, cho nên rốt cục an tâm, người một
nhà đều đầu thai chuyển thế hết a?"
Lời
giải thích của Thanh cô, khiến cho Đông Phương Lam gật gật đầu như
có điều suy nghĩ.
"Đầu
thai cũng tốt, đỡ phải khiến ai gia ngày ngày đều vướng bận. Thanh
cô a, nhiều năm như vậy, chỉ có ngươi vẫn còn ở bên người ai gia, vẫn
là kêu ai gia tiểu thư... Hoàng thượng xác thực nhân hiếu, nhưng mà,
dù sao không phải con trai ruột của ai gia. Thanh cô, sau khi ai gia trăm
tuổi, ngươi cũng rời đi đi! Hầu hạ ai gia nhiều năm như vậy, ngươi
cũng nên vì mình suy nghĩ một chút!"
"Thái
hậu, ngươi đây là nói cái gì vậy, ý không phải
là đuổi Thanh cô đi sao!"
Nghe
Đông Phương Lam nói như vậy, Thanh cô lập tức quỳ gối trước mặt nàng,
"Mệnh nhỏ của Thanh cô là do tiểu thư cứu, tiểu thư ở đâu,
Thanh cô ở đó! Cho dù vạn nhất tiểu thư mất, Thanh cô cũng
muốn đến hoàng lăng lý coi chừng dùm tiểu thư! Thanh
cô không đi!"
"Đứng
lên, đứng lên!" Đông Phương Lam nâng Thanh cô dậy, "Nói chi
những lời ngốc nghếch như vậy! Vì ai gia, ngươi phải sống cô đơn
một đời, chẳng lẽ còn muốn ai gia giữ ngươi đến lúc chết sao? Nghe
lời ai gia, nếu ai gia đi rồi, ngươi cũng rời đi đi! Đừng ở
lại hoàng lăng lý lạnh như băng mà ngây ngốc, nơi ấy rất lạnh, ngươi
cũng nên có cuộc sống riêng của mình."
"Thái
hậu… "
"Tốt
lắm, liền định như vậy đi." Đông Phương Lam đứng lên,
thả chó nhỏ xuống mặt đất, "Tuyết Nhi, tự mình đi chơi!
Chớ đi xa!"
"Gâu
gâu!" Chú chó tên là Tuyết nhi kêu hai tiếng, chạy ra ngoài.
"Thanh
cô, ngươi nói Mộ Dung Thất Thất đã đánh cược với ai gia, nàng sẽ
thắng chứ? Ai gia cảm thấy Thương nhi đã quyết tâm muốn kết hôn với
cô nương này. Ai, không phải ai gia không rõ lí lẽ, là ai
gia vừa nghĩ tới thân phận của nàng, trong lòng ai gia liền như bị
kim đâm, rất khó chịu."
"Nếu
Chiêu Dương công chúa đã đáp ứng người, tiểu thư, không bằng người cứ
chờ xem kết quả đi! Nếu nàng thắng, đây biểu minh rằng nàng
và Vương gia là trời sinh một đôi, bọn họ thật
sự đã bị nguyệt lão kết tơ hồng, vậy người sẽ mau chóng có chắt
trai để ôm a! Nếu tiểu thư thắng, đây không phải là rất tốt
sao?"
"Ai
gia chính là lo lắng, nếu ai gia thắng, Thương nhi thật sự không chịu cưới vợ,
vậy nên như thế nào? Phượng gia nhất môn trung liệt, cũng không thể bị
chặt đứt hương khói ở đời này đi!"
Thanh
cô đỡ Đông Phương Lam, cười khẽ một tiếng, "Tiểu thư, nói vậy, người
vẫn là thiện tâm, vẫn là đau lòng Thương Vương gia. Chuyện này
nếu đã được định rồi, vậy đành đợi xem bên nào may mắn
hơn đi! Cho dù Chiêu Dương công chúa thua, nàng ta cũng không oán
người. Bất quá a, người đừng trách nô tỳ lắm miệng, nếu
Chiêu Dương công chúa thắng, người thật sự sẽ chấp nhận mọi chuyện, thay họ chủ
hôn sao?"
Nghe
Thanh cô nói như vậy, Đông Phương Lam dừng một chút, hất nàng, liếc mắt
một cái, "Ai gia giống người không giữ chữ tín lắm sao? Nếu Bắc Chu quốc
thật có thể đoạt vị đầu bảng trong Tứ quốc tranh tài, ai gia
nhất định sẽ thay họ lo liệu chuyện hết thảy!"
Tứ
quốc tranh bá, có từ hồi Tiền Tần. Trước kia, hồi Tiền Tần còn, các châu
các huyện trong nước sẽ chọn ra những nhân tài ưu tú đến kinh thành tham
gia thi đấu, tỷ thí với nhau, tranh chức võ trạng nguyên. Mãi
cho đến sau khi Tiền Tần bị ba gia tộc chia cắt, mới họp bàn, đổi tên
thành "Thi đấu tranh bá", Đông Lỗ cũng tham gia từ đó.
Sau
hai mươi lăm năm, từ lúc Bắc Chu, Tây Kỳ, Nam Phượng được thành
lập đến hiện tại, mỗi năm năm đều tổ chức tranh bá một lần. Tuy
rằng trong quãng thời gian ấy vẫn có xảy ra chiến tranh giữa các nước,
nhưng mà cuộc tranh bá này, chưa từng bị hoãn lại dù chỉ một
lần, vẫn cứ tổ chức năm năm một lần như trước.
Về
chuyện tranh bá, có một số quy định đặc biệt. Tỷ như không hạn
chế số tuyển thủ tham gia, chỉ cần nước ngươi có thể xuất ra bao nhiêu
người, ta cũng nguyện ý để các ngươi dự thi, cho dù trăm tên
cũng chẳng thành vấn đề. Không có năng lực, có thể dùng số
lượng để áp đảo đối phương!
Bất
quá, bởi vì nhiều người, đánh từng trận rất lãng phí thời gian,
hơn nữa cũng để đề phòng chuyện biển người tranh đấu, cho nên
liền cho đấu loại trước trận đấu, thông qua đấu loại đến một lần
"đại thanh tẩy", sau đó những người còn lại, mới
có thể làm tuyển thủ chân chính tham gia trận chung kết.
Về
phần địa điểm tổ chức Tứ quốc tranh bá, quốc gia nào từng thua bét
bảng ở lần đấu trước, liền đăng cai tổ chức đợt này, về phần nội
dung tỷ thí, sẽ do quốc gia đứng đầu bảng lần trước ra đề. Tựa
như lần này, Đông Lỗ nhờ thắng trận năm năm trước mà liền trở thành
nước ra đề, còn Bắc Chu vì đứng bét bảng nên đành làm nơi tổ
chức.
Tuy
rằng không có văn bản quy định rõ ràng, nhưng từ trước đến
nay, Tứ quốc tranh bá đều được tổ chức ở U Vân mười sáu châu. U Vân
mười sáu châu vốn là nơi có thể tiến vào mà tấn công, cũng
có thể vừa lui vừa thủ, quả là một khu vực tuyệt hảo. Năm đó bốn
nước nước nào cũng chẳng muốn buông tha U Vân mười sáu châu, nhưng cũng chẳng
có nước nào có đủ năng lực để đoạt lấy, cuối cùng chỉ
có thể phân đều ra làm bốn phần, chia U Vân mười sáu châu ra làm Bắc
tứ châu, Tây tứ châu, Nam tứ châu cùng Đông tứ châu, củng cố thế cân bằng
cho đại lục.
Tuy
rằng quốc lực cùng binh lực của Bắc Chu cực mạnh, năng lực toàn dân thực cường
hãn, nhưng mà lại cực kỳ ít nhân vật nổi trội. Tổng cộng có bốn
lần tổ chức Tứ quốc tranh bá, Bắc Chu dù một lần cũng chẳng
thể đoạt được vị đầu bảng, điều này khiến cho Bắc Chu
có chút mất mặt.
"Nam
tử dự thi không thể trên hai mươi ba tuổi, nữ tử không thể vượt quá mười
tám tuổi?" Nhìn đến câu này, Mộ Dung Thất Thất nở nụ cười, cánh tay
chọc chọc Phượng Thương đang ngồi một bên: "Vương gia, xem ra tuổi
của chàng, không tham gia trận đấu này được a! Nói vậy, làm sao mới
tốt được đây? Vạn nhất người bên ta vô dụng, Bắc Chu quốc thua
thì phải làm sao bây giờ?"
Năm
nay Phượng Thương đã được hai mươi lăm tuổi, dựa theo điều lệ
của trận đấu, hắn tất nhiên đã quá tuổi, không thể tham gia
trận đấu. Thấy Mộ Dung Thất Thất nhắc đến chuyện tuổi của mình,
Phượng Thương vươn tay nắm lấy tay Mộ Dung Thất Thất, nâng niu thưởng thức:
"Không phải Khanh Khanh chê ta già đấy chứ? Hay là Khanh
Khanh thích thanh niên tiểu sinh, tỷ như Thượng Quan tướng quân
gì đó a?"
Nghe
Phượng Thương nhắc đến Thượng Quan Vô Kỵ, Mộ Dung Thất Thất liền nhẹ
giọng "phì" một tiếng. Tuy rằng nhiệm vụ của Thượng Quan Vô Kỵ
là hộ tống nàng bình an đến Bắc Chu thành hôn, nhưng vì hôn sự bị
Thái hậu ngăn trở, sứ mạng của hắn vẫn chưa hoàn thành, cho nên chỉ có thể
ở lại chờ đợi trong Dịch Quán.

