Quỷ vương kim bài sủng phi - Chương 055 - 056

Chương 55: Bọn họ
muốn giết người diệt khẩu!

“Nghe nói Thái Hậu nương nương
xưa nay chính trực thiện lương, Tĩnh Vương từ nhỏ đã lớn lên bên
người Thái Hậu, mưa dầm thấm đất, nhân phẩm tất nhiên cũng trội hơn người
thường. Đoan Mộc tiểu thư nếu đối với Tĩnh Vương có tâm, nên
biết đối phương yêu thích cái gì. Này, cũng là tốt cho ngươi.”

Không thể không nói, lời của
Bạch Ức Nguyệt đã trực tiếp quyết định hết thảy. Sau một
lát, Đoan Mộc Y Y liền hạ quyết định.

Chờ hai người đi ra ngoài,
tất cả mọi người đều đợi các nàng công bố kết quả, Đoan Mộc Tình
nhìn chằm chằm Đoan Mộc Y Y. Đứa chất nữ này nàng hiểu rất
rõ, Đoan Mộc Y Y chán ghét Mộ Dung Thất Thất, điểm ấy nàng cũng biết.
Chỉ cần Đoan Mộc Y Y phủ nhận, vậy vẫn có thể tìm được
một đường sống.

“Như thế nào?” Long Trạch Vũ lo lắng
nhìn hai người, hắn chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại trôi chậm như vậy.

“Bẩm bệ hạ, Chiêu Dương công chúa băng thanh
ngọc khiết.” Vì Long Trạch Cảnh Thiên, vì tương lai của
mình, Đoan Mộc Y Y bình tĩnh nói ra chân tướng. Bạch Ức Nguyệt ở bên
người Đoan Mộc Y Y gật đầu, “Chiêu Dương công chúa xác thực
là một nữ tử biết giữ mình, thỉnh bệ hạ thay Chiêu Dương công chúa
mà chủ trì công đạo!”

“Y Y!” Giọng nói Đoan Mộc Tình
vô cùng kinh ngạc, trong kinh ngạc còn để lộ một tia phẫn nộ. Đoan
Mộc Y Y không phải chán ghét Mộ Dung Thất Thất sao? Vì sao hiện tại lại
giúp nàng? Long Trạch Vũ Nhi làm sao bây giờ? Nếu Mộ Dung Thất Thất thật
sự muốn truy cứu, đến lúc đó nàng nên bảo hộ nữ nhi như thế nào?

Đối mặt với ánh mắt chỉ
trích của Đoan Mộc Tình, Đoan Mộc Y Y cúi đầu, bên tai vọng lại tiếng
Bạch Ức Nguyệt nói hồi nãy. Cô cô, thực xin lỗi! Ta không thể để cho
Tĩnh Vương chán ghét ta!

Có lời nói của hai người này, Long
Trạch Vũ bỗng nhiên cảm giác nhẹ nhỏm thở ra. May mắn Mộ Dung Thất Thất
vẫn còn trong sạch, bằng không Phượng Thương nếu truy cứu chuyện bọn họ tùy
tiện chọn một nữ nhân cho có lệ mà gả hắn, đến
lúc đó sẽ càng thêm phiền toái.

Chỉ là, vừa mới nhẹ nhõm chút,
Long Trạch Vũ lại bắt đầu đau đầu. Mộ Dung Thất Thất vẫn
còn trong sạch, vậy không phải Long Trạch Vũ Nhi đang nói xấu nàng
sao?

Dựa theo ước định vừa rồi,
Mộ Dung Thất Thất sẽ lấy đi mạng của Long Trạch Vũ Nhi a! Tuy
rằng đứa nhỏ này không bằng ai, nhưng mà vẫn là nữ nhi của hắn,
nếu chuyện trơ mắt nhìn nữ nhi của mình bị người khác giết truyền ra dân chúng,
vậy chẳng phải hắn sẽ trở thành tầm ngắm cho người người dè bỉu? Người
trong thiên hạ sẽ nhạo báng hắn như thế nào a?

Ước chừng đã nhận ra
tình cảnh của mình, Long Trạch Vũ Nhi lúc nãy còn cao ngạo kiêu căng, bây
giờ lại run run cả người.

“Bình Dương công chúa, ngươi
muốn tự tay kết thúc hay là ta tiễn ngươi
một đoạn đường?” Làm bộ không thấy Long Trạch
Vũ Nhi đang từng bước một lui về phía sau, Mộ Dung Thất Thất rút ra
chủy thủ.

“Tuy rằng bản cung chưa từng
giết người, cũng không có giết gà giết vịt, nhưng mà thời điểm
Vương gia chặt hai tay Hinh công chúa, bản cung nhìn kỹ rồi, học được cũng
không ít. Tuy rằng không làm sạch sẽ lưu loát như Vương gia được,
nhưng ngươi yên tâm, bản cung nhất định sẽ cố hết sức để ngươi không
cảm thấy đau. Thật đấy!”

Mộ Dung Thất Thất tươi cười,
thanh âm mang theo chút ôn nhu. Nếu không phải vì những lời nàng
nói đều là đe dọa, người ta còn tưởng rằng nàng đang cùng người
khác tâm sự nói chuyện phiếm.

“Đừng, đừng mà...”

Mộ Dung Thất Thất càng thuần
khiết vô tội như vậy, càng khiến người ta sợ đến nổi da gà. Long
Trạch Vũ Nhi lắc đầu, lui ra sau. Nàng không muốn giống như Minh
Nguyệt Hinh đâu, không muốn rơi vào kết cục như vậy, nàng là công
chúa! Mộ Dung Thất Thất làm sao dám đối với nàng vô lễ như thế?!

Không đợi Long Trạch
Vũ Nhi nói xong, Mộ Dung Thất Thất liền thay đổi bộ mặt, “Đừng? Vậy
làm sao được! Ngươi cho rằng bổn cung là người dễ khi dễ sao? Ngươi
cho rằng người Bắc Chu dễ khi dễ sao?! Đường đường là Nam Lân
Vương phi thế nhưng bị buộc phải chứng minh sự trong sạch của mình trong một
buổi yến tiệc của Tây Kỳ quốc, việc này nếu truyền ra ngoài, ngươi nói xem bổn
cung như thế nào mà sống?!”

Nói xong, trong mắt Mộ Dung
Thất Thất hiện lên một mảnh ướt át, không đợi người ta hiểu gì, nước
mắt lấp lánh trong suốt giống như nước vỡ đê, mãnh liệt trút ra.

“Khanh Khanh.” Đối mặt với nước
mắt của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương có chút luống cuống chân tay, cẩn
thận vì nàng lau lệ, đồng thời lệ khí cũng tăng vọt, “Khanh
Khanh, khuất nhục nàng phải chịu, bổn Vương nhất định sẽ đòi lại cho
nàng trên chiến trường!”

Thấy Phượng Thương
muốn đem chuyện này làm lớn, còn nhắc tới chiến trường, Long Trạch
Vũ rốt cuộc không ngồi yên được nữa, vọt tới trước mặt Long Trạch
Vũ Nhi “Ba ba”, hung hăng tát nàng hai cái. “Vô liêm sỉ! Trẫm như thế
nào lại sinh ra cái thứ như con!”

“Phụ hoàng...” Long Trạch
Vũ Nhi bị Long Trạch Vũ tát hai tát, khiến nàng đầu váng mắt
hoa, tuy rằng nàng là nữ nhi, nhưng mà nàng đã được Long
Trạch Vũ sủng ái từ nhỏ, phụ hoàng cho tới bây giờ đều không
dám đụng đến một ngón tay của nàng, hôm nay ở trước mặt nhiều người
như vậy lại đánh nàng.

“Con câm miệng cho trẫm!”

Sợ Long Trạch Vũ Nhi sẽ
lại nói ra những lời “hỗn trướng” nữa, Long Trạch Vũ tức giận quát
lớn, bắt nàng câm miệng. Biết Long Trạch Vũ thực sự nổi giận, Long Trạch
Vũ Nhi ôm mặt, kiềm lại nước mắt, hai má sưng đỏ, không
dám động.

Dạy nữ nhi xong, Long Trạch
Vũ xoay lại, cười với Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, “Nam Lân
Vương, đều là hiểu lầm, hiểu lầm...”

“Hiểu lầm?” Mộ Dung Thất
Thất vừa nghe, khóc càng lợi hại hơn, “Nhất định bởi vì ta không phải
là công chúa chân chính, không có thân phận cao quý, cho nên mới nhục
nhã ta như vậy. Vương gia, đều nói thanh danh là thứ quan trọng
nhất đời người a, mọi người trong thiên hạ đều biết ta là Nam
Lân Vương phi, bọn họ như vậy, rõ ràng chính là xem thường ngài, xem
thường Bắc Chu quốc!”

Bị người khác vu oan, bị kẻ
khác chụp mũ, Long Trạch Vũ cãi cũng không dám cãi, tức cũng chẳng dám
phát. Trong lòng Long Trạch Vũ hận Mộ Dung Thất Thất thấu xương, sớm biết
nàng khó chơi như vậy, tốt hơn vẫn nên tùy tiện tìm một nữ nhân khác
mà ban danh công chúa, vậy sẽ không có chuyện phiền toái này.

“Ta bị người vu hãm
là chuyện nhỏ, nhưng Vương gia là nam tử đỉnh thiên
lập địa, là Nam Lân Vương oai phong khắp tứ quốc, ủy khuất như vậy,
Vương gia sao có có thể chịu được a! Tục ngữ nói không xem mặt tăng phải
xem mặt phật, bọn họ khi dễ ta? Chính là khi dễ Vương gia ngài a!”

Nếu nói tuyệt chiêu của nữ nhân
là một khóc hai nháo ba thắt cổ, Mộ Dung Thất Thất chỉ cần biểu diễn chiêu
thứ nhất, đã đủ khiến cho Long Trạch Vũ khóc không ra nước mắt.
Nàng lại vu oan cho hắn hết tội này đến tội khác, khiến cho hắn ngày càng
càng khó xử, trong lòng cũng càng lúc càng không yên.

Thấy Mộ Dung Thất Thất khóc tới
nỗi mũi nhỏ hồng hồng, Phượng Thương rốt cuộc nhịn không được, ôm Mộ Dung
Thất Thất vào trong lòng, xoay người rời đi, “Khanh Khanh, chúng
ta đi! Bổn Vương lập tức sẽ viết thư cấp cho hoàng đế cữu cữu, nương
tử của cháu ngoại bị ủy khuất, hắn sẽ ra tay giải quyết!”

Cái này, Long Trạch
Vũ thực có ý nghĩ muốn tự sát.

Ai chẳng biết Bắc Chu
hoàng đế Hoàn Nhan Liệt đặc biệt bao che khuyết điểm, bảo bối
trong lòng hắn chính là đứa cháu ngoại này, cho nên Phượng Thương mới mười
tuổi liền phong hắn làm Vương, mười lăm tuổi đã cho hắn nắm giữ quân
quyền, hiện tại lại có ý định đem ngôi vị hoàng đế truyền cho
Phượng Thương.

Sự tình hôm nay nếu như bị
Phượng Thương thêm mắm thêm muối nói cho Hoàn Nhan Liệt biết, hắn
nhất định sẽ cho phép Phượng Thương dụng binh đối với Tây
Kì quốc. Lịch sử bởi vì một chuyện nhỏ mà phát động chiến
tranh còn thiếu ví dụ sao!

“Vương gia, xin dừng
bước!” Long Trạch Vũ vội vàng ngăn Phượng Thương lại.

Thấy Long Trạch Vũ trước
mặt, Mộ Dung Thất Thất sợ tới mức “lạnh run”, trốn vào trong lòng Phượng
Thương, “Vương gia, bọn họ, không phải là muốn giết người diệt
khẩu đấy chứ!” Mộ Dung Thất Thất sợ hãi nói.

“Phốc...” Long Trạch
Vũ hoàn toàn phun huyết.

Cái gì giết người diệt khẩu?
Có ý tứ gì?! Hắn bất quá không muốn sự tình càng trở nên nghiêm
trọng, muốn giải thích mà thôi! Như thế nào mà Mộ Dung Thất Thất
liền đổi thành giết người diệt khẩu đây?! Cho hắn mười cái
lá gan, hắn cũng không dám động đến một cái ngón út của
Phượng Thương trước mặt mọi người a!

Chương 56: Thủ phạm
đứng phía sau

Long Trạch
Vũ nghĩ muốn quát mắng Mộ Dung Thất Thất, nhưng Phượng
Thương đối với nàng bảo hộ như vậy, hắn đành phải nhẫn nại, nở ra nụ
cười, “Vương gia dừng bước, chuyện này nói đi nói lại đều là lỗi
của Vũ Nhi, trẫm thay Vũ Nhi hướng Vương phi xin lỗi.”

Chỉ sau vài chuyện, thân phận
Mộ Dung Thất Thất từ “Công chúa” thăng cấp thành “Vương phi”. Lời này tựa
hồ rất hợp với ý của Phượng Thương, Phượng Thương ngừng lại, nhưng
vẫn che chở Mộ Dung Thất Thất như trước.

“Vương phi, trẫm cũng không
có nhiều nữ nhi lắm, Vũ Nhi tuy rằng làm việc quá phận, nhưng
dù sao cũng là cốt nhục của trẫm. Trẫm quản giáo không nghiêm, trẫm
cũng có lỗi, chính là, ngươi có thể hay không thông cảm với tâm tình
của một cha, có thể hay không đừng khiến trẫm lâm vào tình cảnh
người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?”

Lời của Long Trạch Vũ thực
xúc động, ngoại trừ những chuyện vượt ngoài khả năng, từ trước đến
nay, hắn vẫn luôn bảo hộ Long Trạch Vũ Nhi rất tốt. Về điểm, so với
kẻ luôn đứng một bên im lặng, mặc kệ Mộ Dung Thất Thất tự sinh tự diệt- Mộ
Dung Thái, thì hắn tốt hơn nhiều lắm.

“Hoàng Thượng nói cũng rất có lý...”

Tâm Mộ Dung Thất Thất tựa hồ
dao động, Phượng Thương vẫn trầm mặc đứng bên người nàng. Chuyện này hắn đã giao
cho tiểu Vương phi xử lý, bất quá là cũng chỉ là một cái mạng,
nếu Mộ Dung Thất Thất buông tha cho Long Trạch Vũ Nhi, hắn sẽ không ngăn
trở. Nếu Mộ Dung Thất Thất muốn lấy mạng của Long Trạch Vũ Nhi, hắn nhất định
sẽ giúp nàng giải quyết.

“Đúng vậy.” Thấy Mộ Dung
Thất Thất sẽ không truy cứu nữa, Long Trạch Vũ thoáng thở một hơi. Xem ra
cũng chỉ là cái tiểu nha đầu dễ bị lừa gạt, chỉ cần nói ngọt vài câu,
nàng liền mềm lòng.

Nhìn
thấu ý nghĩ trong lòng Long Trạch Vũ, Mộ Dung Thất Thất chậm rãi
lau nước mắt, “Ta nghe nói có vật được gọi là "tổn tài tiêu
tai họa", nếu Hoàng Thượng nguyện ý bỏ ra
chút đồ để đổi lấy tánh mạng công chúa, bổn cung có thể sẽ
xem xét lại chuyện này!”

Thấy Mộ Dung Thất Thất
muốn đưa ra trao đổi, Long Trạch Vũ liên tục gật đầu, “Hảo
hảo! Không thành vấn đề! Chỉ cần Vương phi bỏ qua chuyện cũ, ngươi muốn
cái gì trẫm đều đáp ứng!”

Long Trạch Vũ "kim
khẩu ngọc ngôn" một lời, Mộ Dung Thất Thất nở nụ cười. Nhìn thấy vẻ tươi
cười của thiếu nữ trước mắt, Long Trạch Vũ bỗng nhiên có cảm giác như
bị sập bẫy. Chẳng Mộ Dung Thất Thất vòng một vòng lớn như vậy, chính
là đợi một câu này của hắn?

Không đợi Long Trạch
Vũ hiểu rõ chuyện này, Mộ Dung Thất Thất đã mở miệng, “Ta
nghe cha nói, trong hoàng cung Tây Kì có một cây thái tuế trăm năm,
vừa vặn dược liệu Vương gia cần dùng, còn thiếu một thái tuế, không bằng dùng
cái này để trao đổi...”

Mộ Dung Thất Thất còn chưa dứt
lời, lòng Long Trạch Vũ đã bắt đầu rỉ máu.

Thái tuế trăm năm này,
có từ trước khi phụ hoàng hắn thành lập Tây Kì quốc, là do Đại
Tần quốc thưởng cho, vô giá, đây chính là bảo bối có thể
giúp người trường sinh bất lão, là bảo bối hắn dùng để bảo mệnh a!

Vừa nghe Mộ Dung Thất Thất bảo
chuyện này là do Mộ Dung Thái cho nàng biết, Long Trạch Vũ hung hăng
liếc nhìn Mộ Dung Thái. Tên hỗn đản này! Thế nhưng dám nói cho Mộ Dung
Thất Thất, hiện tại Mộ Dung Thất Thất lấy vật này dùng làm điều kiện
trao đổi, hắn nên làm cái gì bây giờ?!

Mộ Dung Thái hiện tại chỉ dám
ngậm cay nuốt đắng, có khổ cũng không nói nên lời. Hắn cũng không nhớ
rõ khi nào đã cùng Mộ Dung Thất Thất nói qua chuyện này, chẳng
lẽ là thời điểm uống say? Nha đầu kia bình thường thực vụng về,
vì sao lúc này lại thông minh như vậy?

Long Trạch Vũ im lặng
không lên tiếng. Thấy vậy, Mộ Dung Thất Thất mỉm cười, nàng nhẹ nhàng mà “Chậc
chậc” hai tiếng, có chút đồng tình nhìn Long Trạch Vũ Nhi.
“Xem ra Hoàng Thượng cũng không thật lòng yêu thương ngươi, vậy bổn cung chỉ
có thể hạ thân mình, lấy tạm mạng của ngươi!”

“Đừng! Đừng mà!” Long
Trạch Vũ Nhi “ba” quỳ gối trước mặt Long Trạch Vũ, “Phụ hoàng,
không phải bình thường ngài thương yêu Vũ Nhi nhất sao? Chẳng lẽ ngài muốn
nhìn thấy Vũ Nhi chết ở trước mặt ngài sao? Phụ hoàng, ngài như thế nào
có thể thấy chết mà không cứu? Đến lúc đó, người trong thiên
hạ sẽ nói người ra gì a!”

Một câu cuối cùng của Long
Trạch Vũ Nhi, đánh trúng tâm Long Trạch Vũ.

Bình thường hắn
chú ý nhất là nhân nghĩa đạo đức, nếu là hôm nay
mặc kệ Mộ Dung Thất Thất giết Long Trạch Vũ Nhi, đến
lúc đó danh sự của một vị vua ắt sẽ bị hao tổn. Nếu dân chúng biết hắn
lãnh huyết vô tình như vậy, thấy chết mà không cứu, đến
lúc đó dân tâm không phục, hắn sẽ mất đi càng nhiều thứ!

Khẽ cắn môi, Long Trạch
Vũ gật đầu đáp ứng yêu cầu của Mộ Dung Thất Thất. “Nếu
là muốn cấp Vương gia phối dược, vậy đây là việc nên làm! Coi
như đây là của hồi môn trẫm ban cho Chiêu Dương công chúa!”

“Đa tạ!” Đám người dâng
lên thái tuế trăm năm, Mộ Dung Thất Thất nhận lấy, hướng Long Trạch
Vũ cười cười cúi đầu.

Nhìn bảo bối của mình bị Mộ
Dung Thất Thất ôm vào trong ngực, Long Trạch Vũ thật sự hận không
thể đoạt lấy nó khỏi tay nàng.

Từ cổ chí kim, biết bao
nhiêu đế Vương tìm kiếm tiên dược trường sinh bất lão, chính là tìm
kiếm thái tuế này. Huống chi trong tay Mộ Dung Thất Thất là thái tuế trăm
năm a! Ăn một chút, sống thêm lâu, hôm nay ăn, hôm sau vẫn sống. Bảo
bối như vậy, thế nhưng bị Mộ Dung Thất Thất một câu lấy đi, hiện tại Long
Trạch Vũ thật sự đau lòng như cắt thịt chảy máu!

Bảo toàn được tánh mạng, Long
Trạch Vũ Nhi nhẹ nhàng thở ra. Cuối cùng vẫn còn sống! Cuối cùng vẫn không
tổn hao gì! Tuy rằng phụ hoàng mất đi một cây thái tuế trăm năm, nhưng
mà nàng là công chúa, chẳng lẽ mạng của công chúa còn không đáng
giá bằng cây thái tuế kia sao?

“Công chúa.” Trong lòng Long
Trạch Vũ Nhi còn chưa hoàn toàn thoải mái, Mộ Dung Thất Thất chậm
rì rì đi tới trước mặt nàng.

“Ngươi muốn làm gì?!” Nhìn
thấy Mộ Dung Thất Thất tươi cười, Long Trạch Vũ Nhi lui về sau hai bước,
trong mắt đều toàn đầy cảnh giác, “Thái tuế đã cho ngươi, chuyện
của chúng ta cũng xong rồi, Mộ Dung Thất Thất, ngươi đừng quá phận
a!”

“Công chúa, ngươi có muốn
biết rốt cuộc là ai đã hãm hại ngươi không?” Âm thanh Mộ
Dung Thất Thất rất nhỏ, chỉ có hai người mới có thể nghe thấy.

“Hãm hại ta?” Long Trạch
Vũ Nhi sửng sốt, không rõ ý tứ trong lời nói của Mộ Dung Thất
Thất.

“Ba ba...” Mộ Dung Thất Thất vỗ
tay một cái, một người có bộ dáng nha đầu đi lên, quỳ gối
trước mặt Long Trạch Vũ Nhi.

“Ngươi là ai?” Long
Trạch Vũ Nhi chắc chắn rằng mình chưa từng gặp qua nha đầu kia, nhưng
rốt cuộc nàng ta có liên quan gì đến chuyện Mộ Dung Thất
Thất đã nói?

“Nô
tỳ là Phỉ Thúy.”

“Phỉ
Thúy!” Người thốt lên sợ hãi không phải là Long Trạch Vũ Nhi,
mà là Mộ Dung Tâm Liên.

Sao
lại thế này? Phỉ Thúy không phải đã bị nàng đánh chết sao?
Vì sao lại ở chỗ này? Vì sao lại quy phục Mộ Dung Thất Thất? Mộ Dung
Tâm Liên bỗng nhiên không ngừng chớp chớp mắt. Mắt trái nháy nháy, mắt phải
giật giật, chẳng lẽ sắp xảy ra chuyện gì xấu sao?

“Nhị tiểu thư, nô tỳ không chết, ngươi
có phải thực kinh ngạc a?” Phỉ Thúy chậm rãi đứng lên, hung tợn
nhìn Mộ Dung Tâm Liên.

“Ngươi sai ta trộm dạ minh châu đặt ở
trong phòng tam tiểu thư để vu oan nàng, ta làm! Ngươi sai ta thả ra
lời đồn đại, để tam tiểu thư trở nên nhơ nhuốc, ta làm! Ngươi sai ta
dâng cho tam tiểu thư chén rượu có kê đơn, muốn hủy đi danh tiết
của nàng, ta làm! Ngươi muốn nhân cơ hội giết tam tiểu thư, sai ta theo dõi, ta
cũng làm... Ta đối với ngươi trung thành và tận tâm, ngươi
vì sao lại đưa ta vào chỗ chết!”

Lời
nói của Phỉ Thúy khiến cho mọi người thổn thức một trận, hết thảy đều do
Tĩnh Vương Trạch phi này giở trò quỷ a! Nguyên lai nàng mới
là kẻ đứng sau sai sử tất cả mọi chuyện!

“Thật
sự đều do ngươi làm?!”

Long
Trạch Cảnh Thiên nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ nhân bên người. Mấy cái
lời đồn nhảm đều do nàng làm, những chuyện khiến hắn hiểu lầm cũng do
nàng tạo nên, nữ nhân này sao có thể ác độc đến thế!
Mà hắn, thế nhưng lại ngu ngốc, tin những lời này, vì vậy mới bỏ lỡ
duyên phận cùng người kia!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3