Quỷ vương kim bài sủng phi - Chương 049 - 050

Chương 49: Cược mạng
sống của các ngươi!

"Kẻ nào dám nói Khanh
Khanh là phế vật? Khanh Khanh so với các nàng thì càng hoàn hảo hơn!
Khanh Khanh muốn so tài gì với họ? Bọn họ không tin nàng, ta tin, ta cược
mười vạn lượng vàng, cược Khanh Khanh thắng!"

Mười vạn lượng vàng! Đám
người xung quanh không nhịn được kinh hô! Nghe nói bộ "Kim
Lũ Y" trên người Mộ Dung Thất Thất trị giá một vạn lượng vàng,
vị Nam Lân Vương này cũng thật chịu chơi!

Lúc này, mọi người đều
nhìn Mộ Dung Thất Thất chằm chằm, muốn tìm chút ưu việt trên người nàng. Nhìn
tới nhìn lui, bất quá cũng chỉ là một giai nhân thanh tú, thanh
thuần đáng yêu, cũng chẳng có chút khí chất yêu mị của hồ ly,
nhưng sao lại có thể mê hoặc vị Nam Lân Vương này, bắt tâm hắn xoay
quanh nàng, khiến hắn ra mặt bảo vệ nàng, làm chỗ dựa cho nàng a? Thực không
biết sao nữa...

"Vương gia, nói chuyện
bằng tiền, rất dung tục, như thế nào xứng với thân phận của Vương gia
chứ!"

Đang lúc khiến người người hít
khí lạnh, Mộ Dung Thất Thất ôn nhu mở miệng nói: "Vả lại, ngài
bảo vệ ta như vậy, sợ lại dọa hai vị tỷ tỷ, khiến các nàng không dám lộ mặt gặp
người nữa a? Nếu vậy, tựa hồ không công bằng với hai vị công chúa tỷ
tỷ..."

Không công bằng? Phượng Thương
nhếch miệng mỉm cười, xem ra vị tiểu Vương phi của hắn tìm được niềm vui
rồi: "Khanh Khanh, nàng muốn thế nào?" Trong ngực, tiểu nhân nhi toát
ra hương thơm ngát, khiến cho hắn rất mê luyến. Thôi, tùy nàng
nháo đi, nháo chán rồi, hắn sẽ giúp nàng dọn tàn cuộc, như vậy đi.

"Chỉ là trò chơi
của đám nữ nhân bọn ta thôi, không liên quan đến những người
khác!"

Mộ Dung Thất Thất đứng
lên, đi đến giữa đại điện, cười cười nhìn Long Trạch
Vũ Nhi cùng Minh Nguyệt Hinh, khuôn mặt trơn bóng như ngọc, căn bản không
hề nhìn thấy vệt nước mắt lúc nãy.

"Ba ta hãy vui đùa một
chút, thấy được chứ? Đừng đem danh phận công chúa khoe ra,
cũng đừng lấy chức vị Vương gia, Hoàng thượng, vân vân ra hù dọa
người, chúng ta cược bằng chính mình, thế nào?"

Bị một phế vật khiêu khích,
Long Trạch Vũ Nhi sao có thể chịu được, lập tức đứng
lên, đi đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất: "Được, muốn cá sao,
ta cá với ngươi!"

Mặt khác, ở phía kia, Minh
Nguyệt Hinh cũng thoải mái bước tới, nàng mà sợ sao! Vị trí Vương phi
Nam Lân Vương kia, nàng muốn, cũng sẽ đoạt được: "Được thôi,
cược bằng gì?"

"Không bằng, cược bằng
những thứ chúng ta có a. Tỷ như trâm cài của bổn cung, tỷ như vị
trí Vương phi của bổn cung, tỷ như... mạng của các ngươi!"

Một câu "mạng của các
ngươi" cuối cùng kia, theo thanh âm ôn nhu của Mộ Dung Thất Thất
phát ra nên lực sát thương cũng giảm đi rất nhiều. Đến tai Long Trạch
Vũ Nhi cùng Minh Nguyệt Hinh, tựa như một lời đùa.

"Cược mạng? Khẩu
khí thật lớn! Nhưng mà, ngươi dám cược sao?" Trên mặt Minh Nguyệt
Hinh hiện lên vẻ bỡn cợt thấy rõ.

Một cái phế vật, thế nhưng xuất
khẩu cuồng ngôn, nàng ta có năng lực gì đâu chứ? Huống chi vừa rồi, Mộ
Dung Thất Thất đã ngăn cản không cho Phượng Thương ra tay,
vứt đi chỗ dựa của mình, bây giờ, bất quá, nàng ta chỉ là đồ
vô dụng...

Lời của Minh Nguyệt Hinh, khiến
Long Trạch Vũ Nhi toát mồ hôi hột thay nàng ta, nhưng mà nhìn thấy
Phượng Thương vẫn ngồi ngay ngắn, không hề có ý muốn ra mặt giúp Mộ
Dung Thất Thất, Long Trạch Vũ Nhi thả lỏng, xem ra, Phượng Thương thật sự
không hề định nhúng tay vào, vậy nên lá gan của nàng cũng dần lớn
lên.

"Đúng vậy a, ngươi dám
cược sao?"

"Ha ha..." Thấy mọi
chuyện xảy ra theo đúng mong muốn của mình, Mộ Dung Thất Thất che miệng
mỉm cười: "Nếu hai vị tỷ tỷ lo lắng, chúng ta có thể lập chứng từ a!
Với lại, hôm nay, đại biểu của ba nước đều đến, chúng ta
có thể thỉnh bọn họ làm giám khảo, không phải sao?"

"Lập chứng
từ? Ý này không tồi!" Long Trạch Vũ Nhi rất là vui vẻ,
mới vừa rồi còn lo lắng Mộ Dung Thất Thất sẽ cáo mượn oai hùm, lấy Phượng
Thương ra làm bia đỡ, không nghĩ đến nàng ta lại đưa ra lời yêu
cầu như thế, như vậy không phải thực hợp ý mình sao?

Với lại, Mộ Dung Thất Thất nếu
thua, sẽ phải nộp mạng cho các nàng, Phượng Thương cũng sẽ không dám không
kiêng nể gì mà vi phạm luật cược. Dù sao, vì một nữ nhân
mà đắc tội với hai nước khác, là một chuyện không có chút lợi
nào!

"Hoàng Thượng, nếu vậy,
không bằng hãy thỉnh Nam Lân Vương, Thái tử Nam Phượng quốc cùng Tĩnh Vương làm
người làm chứng!" Trên đài cao, bàn tay ngọc ngà của Mộ Dung
Tuyết Liên cọ cọ lấy mu bàn tay của Long Trạch Vũ. Dù sao, chuyện hôm nay
không hề liên quan đến nàng, mặc kệ kết quả cuối cùng là như thế nào,
nàng cũng vui vẻ, cho nên vị Hoàng quý phi này rất thích ý giúp
chuyện này thuận buồm xuôi gió tiến hành!

"Được!" Long Trạch
Vũ gật đầu, chí ít nếu ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì, Phượng
Thương cũng không thể truy cứu: "Nhưng mà, các ngươi định so cái
gì chứ?"

"Hoàng Thượng, không bằng
ngài hãy quyết định!" Mộ Dung Thất Thất lanh trí đem vấn đề
này vứt cho Long Trạch Vũ.

"Này..." Long Trạch
Vũ híp mắt trầm tư.

Biểu hiện lúc nãy của Mộ Dung
Thất Thất khiến cho Long Trạch Vũ rất bất mãn, bất quá chỉ là một
công chúa được sắc phong, thế mà lại tự cao tự đại! Còn chưa gả
ra ngoài, đã quên mất mình chính là con dân Tây Kỳ quốc,
suýt chút nữa úp sọt lên nó, còn châm chọc bảo hắn dám nhắm mắt làm ngơ,
bây giờ nên để nàng chịu chút đau khổ, để nàng biết mình có bao
nhiêu cân lượng.

Long Trạch Vũ nhìn nhìn
Minh Nguyệt Hinh cùng Long Trạch Vũ Nhi, Minh Nguyệt Hinh ở Nam Phượng
quốc nổi tiếng về thư họa, còn nữ nhi của mình tuy bình thường hay hồ nháo một
chút, phương diện này cũng không thể bại bởi Mộ Dung Thất Thất. Nghĩ vậy,
Long Trạch Vũ hắng giọng một cái: "Dạo này, vừa lúc đang là mùa
cúc nở, không bằng hãy thi vẽ! Lấy hoa cúc làm chủ đề, cộng thêm thơ kèm
theo!"

"Được!" Minh Nguyệt
Hinh mở miệng đồng ý đầu tiên, phương diện này vốn
là chuyên môn của nàng, nàng không tin Mộ Dung Thất Thất có thể
thắng được. Minh Nguyệt Hinh khiêu khích liếc mắt nhìn Mộ Dung Thất Thất
một cái, giống như là nói: "Ngươi nhất định phải chết".

Đáp lại ánh mắt khiêu
khích của Minh Nguyệt Hinh là nụ cười mỉm của Mộ Dung Thất Thất: "Nếu
nội dung thi đấu đã có, vậy giờ, chúng ta hãy nói đến vật
cược!"

"Ta muốn vị trí Nam
Lân Vương phi!" Không để Mộ Dung Thất Thất kịp nói gì, Long Trạch
Vũ Nhi liền cướp lời: "Nếu ngươi thua, vị trí Nam Lân Vương phi
là của bổn cung!"

"Vũ nhi!"

Nghe được lời nói của nhi nữ,
hoàng hậu Đoan Mộc Tình chấn động, nàng trăm triệu lần không
nghĩ tới, Long Trạch Vũ Nhi lại động tâm với Phượng Thương.
Người nọ tuy thật rất tuấn mỹ, nhưng hắn cũng không phải là một vị phu
quân tốt a! Ngay cả Long Trạch Vũ cũng không nhịn được nhíu mày.

Kẻ lúc trước khóc nháo không
chịu gả cho Nam Lân Vương chính là nàng, hiện tại người đòi cướp vị
trí kia cũng là nàng, đứa nhỏ này, rốt cuộc cũng tại mình làm hư
nàng... Long Trạch Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

"Còn ngươi?" Mộ Dung
Thất Thất nhìn về phía Minh Nguyệt Hinh.

"Bổn cung muốn mạng của
ngươi!" Khóe miệng Minh Nguyệt Hinh nhếch lên, cười âm độc, nàng
mới không ngu ngốc giống Long Trạch Vũ Nhi vậy.

Vạn nhất Phượng Thương thật sự
có ý với Mộ Dung Thất Thất, nàng ta không làm Nam Lân Vương phi,
nhưng vẫn có thể làm Trắc phi a? Cho nên nàng muốn nàng ta chết! Chỉ cần
Mộ Dung Thất Thất chết đi, bằng vào tài hoa cùng dung mạo, còn
có thân phận cao quý của mình, Minh Nguyệt Hinh không tin Phượng
Thương không động tâm!

"Tốt... nếu các ngươi thắng,
ta nhất định để các ngươi toại nguyện." Mộ Dung Thất Thất
cười đến như mộng như ảo.

"Về phần bổn cung, bình
thường thích nhất chính là sưu tầm những vật đẹp. Đôi tay của
hai vị công chúa thật sự rất mĩ lệ, nếu các ngươi thua, phiền toái lưu
một đôi tay lại..."

Lưu lại một đôi tay? Long
Trạch Vũ Nhi vừa nghĩ tới bộ dáng hai tay bị cắt xuống, nhịn
không được rùng mình một cái, nghĩ muốn lùi bước, lại nhìn thấy
trong đôi mắt to xinh đẹp của Mộ Dung Thất Thất toàn ý trào
phúng, Long Trạch Vũ Nhi khẽ cắn môi, đồng ý.

"Được! Không thành
vấn đề! Liền xem ngươi có bản lãnh hay không!"

"Bổn cung cũng không thành
vấn đề!" Minh Nguyệt Hinh tràn đầy tự tin, đối phó với
Mộ Dung Thất Thất, chỉ cần dùng một ngón út là đủ rồi, căn bản không
cần lo lắng.

Chương 50: Mượn chút
máu xài tạm!

Lập tức,
có người đem đi dâng văn thư lên, giấy trắng mực đen viết
xuống, ba người nhìn, không có gì nghi vấn, liền kí tên rồi ấn
dấu cho xong chuyện.

“Bãi giá tới ngự hoa viên!”

Ngự hoa viên, bởi
vì trận đấu giữa ba vị công chúa mà trở nên vô cùng náo
nhiệt. Đến xem kịch, ngoài đám quan to và phu nhân lúc nãy
ở điện Thái Hòa, còn có đám quý tộc cùng người của thế gia vốn
chờ ở ngoài điện, cũng đến ngó nghiêng một chút xem cuộc
"tỷ thí" chưa từng có này.

Vừa nhìn thấy Mộ Dung Thất
Thất, trong mắt Lí Vân Khanh cùng Thượng Quan Vô Kỵ đều hiện lên
một chút kinh diễm, bình thường nàng hay mặc thanh lịch, hôm nay lại khiến
một đám oanh yến cúi đầu chào thua. Liếc thấy Phượng Thương bên người
Mộ Dung Thất Thất, hai người càng thêm kinh ngạc. Nguyên lai Nam Lân Vương là
nhân vật phong hoa tuyệt đến thế!

Phượng Thương xuất hiện, gây ra
một trận náo động, những lời đồn không tốt về hắn đều
vì khuôn mặt yêu nghiệt kia phá hết. Nhất là đám tiểu thư vừa
thấy hắn là xuân tâm nhộn nhạo, lại nhìn đến bộ trang phục
và trang sức trên người Mộ Dung Thất Thất liền hiện lên vẻ hâm mộ không
thôi.

“Trời ạ! Nàng chính là Mộ
Dung Thất Thất sao?” Đoan Mộc Y Y và Mộ Dung Thanh Liên nhìn nhau, phát
hiện đối phương đều si mê dung mạo của Phượng Thương.

Đoan Mộc Y Y đã nhìn
thấy Phượng Thương, thật là một nam tử tuyệt sắc, nhưng mà Đoan Mộc Y
Y lại cảm thấy, nam nhân yêu nghiệt như vậy, rất mông lung huyền ảo,
nghĩ vậy, nàng lại càng thích Long Trạch Cảnh Thiên thêm một chút.

Chuyện Minh Nguyệt
Hinh đến đây để kết duyên, Đoan Mộc Y Y đã sớm
biết, hiện tại Minh Nguyệt Hinh tỷ thí với Mộ Dung Thất Thất, tuy rằng
Đoan Mộc Y Y cũng không thích Mộ Dung Thất Thất, nhưng lại hy vọng nàng ta
có thể thắng. Dù sao nếu Mộ Dung Thất Thất thắng, Minh Nguyệt Hinh sẽ
mất thể diện, chuyện này có lẽ là chuyện vui vẻ nhất đối
với Đoan Mộc Y Y.

Từ sau khi Phượng Thương xuất
hiện, ánh mắt của Mộ Dung Thanh Liên vẫn cứ ngó theo từng cử động của
hắn. Trời ạ, nàng lớn đến chừng này, thế nhưng không biết thiên hạ cư
nhiên lại có nam tử như vậy, thật quá được thiên địa
sủng ái...

Nội dung trong khế ước về cuộc
tỷ thí đã công bố, nghe xong mọi chuyện, đám người thi nhau ồ
lên. Mộ Dung Thất Thất là phế vật nổi tiếng khắp kinh thành. Mặc
dù gần đây, hai ca khúc mà nàng sáng tác được lưu truyền
rộng rãi, nhưng cũng không thể thay đổi thân phận phế vật của nàng. Thoạt
nhìn, đây có vẻ là một cuộc tỷ thí hoàn toàn bất lợi với Mộ
Dung Thất Thất a!

“Đại ca, ngươi thấy thế
nào?” Bạch Ức Nguyệt đứng bên người Bạch Mục Phi, ca ca ngọc thụ lâm
phong, muội muội thanh thuần thoát tục, đứng ở trong đám người, vô
cùng gây chú ý.

“A...” Bạch Mục Phi mỉm cười,
vị Mộ Dung Tam tiểu thư này đã tạo nhiều kỳ tích khiến họ ngạc
nhiên lắm, nói vậy, hôm nay kỳ tích cũng sẽ xuất hiện! “Ta
cá là Chiêu Dương công chúa thắng!”

Bạch Mục Phi chắc chắc như vậy,
Bạch Ức Nguyệt cũng cười, “Ta cũng nghĩ giống đại ca!”

Bất quá, đây chỉ
là ý nghĩ của Bạch thị huynh muội, đám người
ở đây đều nghĩ Mộ Dung Thất Thất nhất định phải thua.
Không! Nàng chết chắc rồi! Thua, Minh Nguyệt Hinh sẽ lấy đi tánh mạng của
nàng, cho nên thua chính là chết, chết bởi vì thua.

Đài cao dùng để vẽ tranh lập
tức được dựng lên, ba người ba nơi, mặc kệ có chuyện gì, mỗi
người đều có thời gian một nén nhang. Nhang đã châm, thuốc
màu tốt nhất cũng được nhóm cung nữ đưa đến trước mặt ba người.

Đến lượt Mộ Dung Thất Thất,
nàng vừa đưa tay chuẩn bị lấy thuốc màu, cung nữ nhẹ buông tay, hộp màu
theo đó ngã trên mặt đất, rơi xuống, dập nát, thuốc màu bên
trong cũng đổ ra, một trận gió thổi qua, bột phấn này cũng chậm rãi theo
gió mà đi.

“Ai nha, ngươi như thế nào lại
không cẩn thận như vậy!” Long Trạch Vũ Nhi vui sướng khi thấy người gặp
họa, âm thanh ở phía sau Mộ Dung Thất Thất vang lên, “Cái này làm sao bây
giờ đâu? Không có thuốc màu, ngươi như thế nào mà vẽ tranh a?”

“Công chúa thứ tội!
Nô tỳ không phải cố ý, nô tỳ không phải cố ý!”

Tuy rằng cung nữ một tiếng
“Ba” quỳ gối trước mặt Mộ Dung Thất Thất, mồm luôn “Công chúa thứ
tội”, nhưng mà ngữ điệu trong lời nói một chút cũng không có sợ
hãi, tựa hồ còn có một tia vui vẻ khi thực hiện được. Xem ra cung nữ
này nhất định là cố ý, hơn nữa do người khác sai khiến.

Còn việc người nào sai
khiến, đợi lát nữa nàng tính sổ sau. Mộ Dung Thất Thất mở giấy Tuyên Thành
ra, không nhanh không chậm tự mình bắt đầu mài mực.

“Ngươi cứ quỳ đó...”

Nguyên bản nghĩ rằng không
có thuốc màu, Mộ Dung Thất Thất nhất định sẽ tức đến không
thở được, hoặc trực tiếp nhận thua. Nhưng nàng từ đầu đến
cuối đều bình tĩnh, cũng không để chuyện này làm ảnh hưởng đến
tâm tình, thế nên mới khiến mọi người càng thêm bội phục phong thái của Chiêu
Dương công chúa nàng.

Gió, từ từ thổi, nhang đã cháy
được một nửa.

Minh Nguyệt Hinh cùng Long
Trạch Vũ Nhi đã sớm bắt đầu cầm bút vẽ tranh, chỉ
có Mộ Dung Thất Thất vẫn như trước, chăm chú mài mực, giống như một
chút lo lắng cũng không có, làm cho người vây xem không khỏi thay nàng đổ
mồ hôi lạnh!

Lúc này, Long Trạch Cảnh Thiên
có chút đứng ngồi không yên, Mộ Dung Thất Thất rốt cuộc là xảy
ra chuyện gì? Vừa rồi còn một bộ dáng chắc thắng, lúc này sao lại lộ vẻ thờ ơ
như vậy? Chẳng lẽ nàng chấp nhận chịu thua? Hay là, nàng thật sự không muốn làm
Nam Lân Vương phi? Nếu thế, sau khi nàng thua, đến lúc Minh Nguyệt Hinh
khiến nàng khó xử, hắn nhất định sẽ ra mặt bảo hộ nàng mới được!

So với Long Trạch Cảnh Thiên,
biểu tình của Minh Nguyệt Thịnh tựa hồ thoải mái hơn nhiều, nhưng trong lòng
hắn cũng vẫn rất lo lắng, không biết Mộ Dung Thất Thất muốn làm cái gì. Tuy
rằng hắn hi vọng Mộ Dung Thất Thất sẽ thắng, nhưng đối với năng lực của
muội tử Minh Nguyệt Hinh của mình, Minh Nguyệt Thịnh ít nhiều vẫn biết
khá rõ, nếu Mộ Dung Thất Thất thực sự thua, hắn nên bảo hộ nàng như thế
nào a?

Người duy nhất không có lo
lắng chỉ có Phượng Thương. Vị Vương gia này giống như nắm chắc phần thắng,
vẻ mặt phong khinh vân đạm, tinh tế phẩm trà, bộ dàng không chút ưu tư.
Thần thái bình tĩnh của hắn càng thêm mê người, khiến Mộ Dung Thanh Liên
nhìn thấy mà ửng hồng đôi má.

Vì sao nam nhân tốt như vậy lại
bị cái phế vật Mộ Dung Thất Thất kia chiếm lấy? Sớm biết như vậy, nàng nên
chủ động thỉnh lệnh, cho dù chỉ là xung hỉ, nhưng
có gì quan trọng đâu! Có thể ở cạnh nam nhân như vậy trong
một khắc, dù sau đó có chết ngay lập tức, nàng cũng vui vẻ!

“Ngươi, đứng
lên!” Đến lúc mọi người đều không thể kiên nhẫn chờ đợi thêm
nữa, Mộ Dung Thất Thất hướng cung nữ vừa rồi làm rơi hộp màu ngoắc ngoắc ngón
tay, kêu nàng lại đó.

Thấy gương mặt thiên chân vô
tà* của Mộ Dung Thất Thất, cung nữ quay lại nhìn xem người ngồi trên ngôi cao.
Người nọ đối với nàng gật đầu, cung nữ mới chậm rãi đứng
lên, đi đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất, “Công chúa, ngài tìm
nô tỳ có chuyện gì?” (*chân
thật, ngây thơ)

“Ngươi hủy đi thuốc màu
của bổn cung, bổn cung tất muốn mượn ngươi một chút "màu" giúp bản
cung hoàn thành bức họa này!”

“Lúc nãy, nô tỳ không hề
cố ý, công chúa, ngài muốn nô tỳ làm như thế nào?” Tuy rằng
luôn mồm “không phải cố ý”, nhưng là trên mặt cung nữ lại viết
"là ta cố ý hãm hại ngươi".

Mà ánh mắt vừa rồi của cung
nữ đã bán đứng nội tâm của nàng, người nàng nhìn, chính
là người mà nhờ Mộ Dung Thất Thất mới có thể hoài thai, hoàng
hậu... Đoan Mộc Tình.

“Rất đơn giản,
ngươi đến đây!” Chờ đối phương lại gần, Mộ Dung Thất Thất
nắm tóc cung nữ lên, đem nước mực nàng vừa mài đổ vào miệng nàng ta.

Không đợi mọi người hiểu
rõ mọi nguyện, Mộ Dung Thất Thất tát hai cái ở trên mặt cung nữ,
“Phốc...” Cung nữ ăn đau, há mồm, mực nước đen tuôn như
mưa, phun ra trên khắp giấy Tuyên Thành.

“Đa tạ!” Mộ Dung Thất Thất
vừa dứt lời, tay phải xuất hiện một chủy thủ sắc lạnh, cung nữ chưa kịp giãy
dụa, trên cổ trắng như tuyết đã có nhiều thêm một vệt máu,
sau đó, máu tuôn ra như suối.

“A!” Cung nữ cảm giác đau, thét chói tai,
giãy dụa, nhưng mà mái tóc đen của nàng ta đã bị quấn quanh
cánh tay của Mộ Dung Thất Thất, căn bản không thoát được. Lại thấy, trên
tay phải Mộ Dung Thất Thất đổi thành một cây bút nhỏ, nhanh tay đem
vết máu cùng vết mực loang lổ trên giấy Tuyên thành vẽ thành một bức tranh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3