Quỷ vương kim bài sủng phi - Chương 023 - 024

Chương 23: Như thế nào mới là vong ân phụ nghĩa?

Mộ
Dung Thất Thất khiêm thuận*(khiêm tốn và
nhún nhường
) khiến cho Đoan Mộc Tình cảm thấy thật khoái
hoạt, đặc biệt một câu "thái tử" cuối cùng kia càng khiến
cho Đoan Mộc Tình thêm thoải mái trong lòng, nàng vuốt ve bụng mình, giống
như có thể lập tức hoài thai một nam hài, hơn nữa khi sinh hạ hắn
có thể kế thừa hoàng vị.

“Khi
bổn cung sinh hạ thái tử, người đầu tiên ta ban thưởng sẽ là ngươi!”

Đoan
Mộc Tình trở lại Thanh Loan cung, vừa ngồi xuống, không bao lâu Long Trạch
Vũ lại tới đây.

Nhìn
Long Trạch Vũ đến, Đoan Mộc Tình cảm thấy thực kinh ngạc, chẳng lẽ nhanh
như vậy hắn đã biết chuyện về Tấn Mặc? Nàng còn chưa tìm ra
cách để giải thích về chuyện của Tấn Mặc đâu! Hoàng Thượng vốn
cũng đã không hề yêu thích mình, nếu hắn lấy chuyện này làm cái cớ
phán Đoan Mộc gia tội cấu kết Bắc Chu, vậy phải làm như thế nào cho phải?

Chỉ
trong, những suy nghĩ rối loạn của Đoan Mộc Tình vòng một vòng lại
một vòng, trong lòng bàn tay cũng bởi vì khẩn trương mà trở nên
ướt át.

“Hoàng
hậu, trẫm hôm nay đến có một việc muốn nói với ngươi.” Chuyện
mà Đoan Mộc Tình tưởng tượng cũng không có phát sinh, ngược Long
Trạch Vũ lại dùng thái độ bình thường ngồi bên người nàng, đem
tay nàng đặt vào lòng bàn tay của mình.

Động
tác vô cùng thân thiết như vậy, khiến cho Đoan Mộc Tình sửng
sốt. Đã bao nhiêu lâu rồi hắn mới thân thiết như vậy với nàng? Một
năm, ba năm, hay là năm năm? Chính Đoan Mộc Tình cũng không nhớ rõ.

Long
Trạch Vũ cũng không có nhận thấy được sự khác thường
của Đoan Mộc Tình, hắn chỉ biết nghĩ đến chuyện khiến hắn phẫn nộ,
“Hôm nay trẫm nhận được cầu hôn thư của Bắc Chu, Hoàn Nhan Liệt muốn
trẫm đem công chúa gả qua đó! Ngươi cũng biết, thực lực của nước ta
căn bản không thể chống lại Bắc Chu!”

“Hoàn
Nhan Liệt?” Không phải chuyện là chuyện mà mình
suy đoán, Đoan Mộc Tình nhất thời cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều,
nhưng lại nghĩ đến công chúa hoàng thất duy nhất đủ tuổi kết hôn, kia
không phải nữ nhi thân sinh Long Trạch Vũ Nhi của mình sao, tâm tình của Đoan
Mộc Tình lại lần nữa khẩn trương.

Nhìn
đến nam nhân trước mắt này đã làm bạn với mình hơn mười năm, khẽ chau
mày, Đoan Mộc Tình thật cẩn thận mở miệng, “Hoàng Thượng, người không phải
muốn đem Vũ Nhi gả đi chứ? Nhưng mà so về tuổi tác, Hoàn
Nhan Liệt có thể làm cha nàng a!”

“Hoàng
hậu, không phải như thế.” Long Trạch Vũ đem Đoan Mộc
Tình ôm vào trong ngực, cằm tựa vào vai Đoan Mộc Tình, thanh âm
cũng trở nên khổ sở, “Hoàn Nhan Liệt muốn thay Nam Lân Vương Phượng Thương cầu
thân! Nghe nói Phượng Thương thân mình không tốt, Hoàn Nhan Liệt muốn cho công
chúa thành thân, cấp cho Phượng Thương để xung hỉ...”

“Không!”
Nghe được từ Nam Lân Vương Phượng Thương này, tâm Đoan Mộc Tình lập tức
xoắn thành một đoàn.

Gắn
kết lại hết thảy mọi chuyện, Đoan Mộc Tình rốt cuộc cẩn thận suy
nghĩ xem vì sao hôm nay Tấn Mặc lại lớn mật giả mạo như vậy
mà đi gặp nàng, chẳng lẽ là thay chủ tử của mình nhìn xem nhạc mẫu
tương lai? Thì ra là thế! Thì ra là thế a!

“Hoàng
Thượng, không được a! Thiên hạ này không người nào không biết Nam Lân
Vương tính cách bạo lệ, đã khắc chết tám vị phu nhân trước. Nay Hoàn
Nhan Liệt muốn chúng ta đem Vũ Nhi gả đi, kia không
phải đem nàng đẩy xuống hố lửa sao!”

Nghĩ
đến những lời đồn về Phượng Thương, Đoan Mộc Tình không khỏi rùng
mình một cái. Thị huyết, lãnh khốc, vô tình... Để cho nữ nhi của nàng
gả cho một người ma quỷ như vậy, nàng có chết cũng không đáp ứng!

Phản
ứng của Đoan Mộc Tình không ngoài dự kiến của Long Trạch Vũ, nhưng
là hắn không còn biện pháp nào khác a! Bắc Chu binh hùng tướng mạnh, Nam
Lân Vương Phượng Thương lại dụng binh như thần, nếu không đáp ứng, vạn
nhất chọc giận Bắc Chu, đến lúc đó bọn họ huy binh chinh phục
nam, hậu quả thực là không tưởng!

“Hoàng
hậu, trẫm cũng không muốn như vậy. Năm đó một trận Nhạn Đãng
Sơn đã khiến bốn mươi vạn nam đinh tinh tráng của Tây
Kỳ thua thảm bại, tuy rằng qua mười lăm năm, nhưng quốc lực vừa
mới được khôi phục, chúng ta không có năng lực chống lại
cường đại Bắc Chu a...”

Lần đầu
tiên Long Trạch Vũ có cảm giác thất bại, hắn không đủ tư
cách để làm một vị cha, rõ ràng biết đó là bẫy rập,
là hố lửa, nhưng hắn vẫn là không thể không đẩy nữ nhi thân sinh
của mình xuống đó, bởi vì hắn vô năng, không thể
nói “Không” đối với yêu cầu của Hoàn Nhan Liệt.

“Hoàng
hậu, trẫm thực xin lỗi ngươi, thực xin lỗi Vũ Nhi...”

“Không
muốn!” Một thân ảnh màu vàng nhạt xông vào, “Phụ hoàng, mẫu hậu, nữ nhi
không muốn gả cho Quỷ Vương! Không muốn gả cho hắn!”

“Vũ
Nhi...” Nhìn thấy nữ nhi bộ dáng tràn đầy nước mắt của nữ nhi, trong
lòng Đoan Mộc Tình đau đến không chịu nổi, lập tức giãy ra khỏi
cái ôm của Long Trạch Vũ, đem Long Trạch Vũ Nhi ôm vào
trong ngực, “Vũ Nhi, mẫu hậu sẽ không để ngươi gả cho hắn! Sẽ
không để ngươi gả cho hắn xung hỉ!”

“Hồ đồ!” Nghe được “lời
vô vị” của Đoan Mộc Tình, Long Trạch Vũ mở miệng răn dạy, “Chẳng
lẽ ngươi vì Vũ Nhi, không để ý tới an nguy của dân
chúng Tây Kì quốc sao!”

“Phụ
hoàng, vì sao cứ phải khư khư là nữ nhi?” Nghe xong lời Long
Trạch Vũ nói, Long Trạch Vũ Nhi từ từ đứng lên.

“Phụ
hoàng có thể sắc phong chi nữ của các đại thần làm công chúa, để cho
nàng thay thế Vũ Nhi a! Trước kia không phải cũng có trường hợp như
vậy sao? Vì sao không để nữ nhi của các đại thần gả đi! Bắc
Chu chỉ nói là công chúa, cũng không có nói là công chúa mang
huyết thống của hoàng thất a!”

Một
câu của Long Trạch Vũ Nhi, làm cho Long Trạch Vũ đang lâm vào khốn
cảnh lập tức tươi tỉnh hẳn lên, “Đúng vậy! Có thể như thế! Trẫm như thế
nào lại quên a! Là trẫm sơ xuất!”

Long
Trạch Vũ nói như vậy, Đoan Mộc Tình lập tức nhận
thấy được đây là một cơ hội lớn, phải rèn sắt khi còn nóng, củng
cố ý nghĩ của hắn.

“Rốt
cuộc để cho ai làm công chúa a?” Long Trạch Vũ tự hỏi mình
vấn đề này, Đoan Mộc Tình cũng như vậy. Ngoại trừ tìm ở tứ đại
thế gia còn có Vương công quý tộc gia, muốn tìm chọn một người thích
hợp, thật đúng là không dễ dàng.

Đột
nhiên, trong đầu Đoan Mộc Tình hiện lên một bóng người, Mộ Dung Thất
Thất, tâm tư suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục Đoan Mộc Tình hạ
quyết định đem Mộ Dung Thất Thất đi làm “Kẻ chết thay”.

“Hoàng
Thượng, trong lòng nô tì nghĩ có một người thích hợp.”

Đoan
Mộc Tình vẫy tay đối Long Trạch Vũ Nhi bảo nàng đi xuống, chính
mình đi tới bên người Long Trạch Vũ, đem chuyện đã xảy ra
hôm nay ở Đoan Mộc phủ nói một lần, bất quá che giấu chuyện Mộ Dung
Thất Thất tặng cho nàng Dục Tử Hoàn.

“Cảnh
Thiên viết [Thư từ hôn]?”

Nghe
tới chuyện Long Trạch Cảnh Thiên hưu Mộ Dung Thất Thất, Long Trạch
Vũ có chút kinh ngạc, kinh ngạc rất nhiều, nhưng hắn lại không muốn
tìm hiểu nguyên nhân của phương diện này. Con của mình, hắn vẫn là hiểu
nhất, hắn ta tâm cao khí ngạo như vậy, làm sao có thể thú một cái
thê tử là phế vật về!

“Hưu
cũng tốt! Bất quá, tựa hồ thanh danh Mộ Dung Thất Thất không tốt lắm,
nếu để cho nàng gả đi, trẫm sẽ lo lắng bên kia không đáp ứng...”

“Hoàng
Thượng, cùng lắm thì chúng ta cấp cho nàng nhiều của hồi môn. Núi
cao đường xa, chờ chuyện tình bên này rơi vào tai Bắc Chu,
nàng đã sớm gả đi rồi, có thể sống qua đêm tân hôn hay
không mới là vấn đề chính a!”

Đoan
Mộc Tình chủ động kéo Long Trạch Vũ, thanh âm cũng dị thường ôn
nhu. Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà trong lòng Đoan Mộc
Tình lại có ý nghĩ khác.

Nàng
ước gì tiếng xấu Mộ Dung Thất Thất lan xa, làm cho Phượng Thương sớm một
chút biết nàng là một hưu phụ. Đến lúc Bắc Chu truy cứu, nàng
có thể quang minh chính đại nói bị Mộ Dung gia lừa gạt, đến
lúc đó xem Long Trạch Vũ còn có thể che chở Mộ Dung
gia được nữa không! Mộ Dung gia suy tàn, nàng thật muốn nhìn xem thử tiện
nhân Mộ Dung Tuyết Liên kia còn diễu võ dương oai như thế nào ở trong
cung!

Nghe
Đoan Mộc Tình nói như vậy, tâm tình Long Trạch Vũ tốt lên, vừa rồi hắn vẫn
cho đây là vấn đề khó giải quyết, hiện tại hóa ra mọi
chuyện lại dễ dàng như vậy, Long Trạch Vũ đã hoàn toàn tiếp
nhận đề nghị của Đoan Mộc Tình. “Tình nhi, ngươi thật sự
là hoàng hậu tốt của trẫm a! Tối hôm nay trẫm sẽ nghỉ ngơi ở nơi này!”

Chương 24: Phiền toái tìm tới cửa

Theo
một mức độ nào đó, hành vi của Long Trạch Vũ được cho
là trái ngược với nhân tình thông thường.

Vừa
nghe Long Trạch Vũ muốn ở lại Thanh Loan cung hôm nay, tâm tình Đoan
Mộc Tình lập tức vui vẻ hẳn lên. Cơ hội nàng được ân sủng không nhiều
lắm, phải nắm chặt cơ hội lần này! Đúng! Nhất định phải ăn Dục
Tử Hoàn vào! Cố gắng tạo người!

Qua
giờ ngọ, toàn bộ trong kinh thành đều loan truyền tin Tam tiểu thư Mộ Dung
phủ bị Long Trạch Cảnh Thiên hưu. Còn chưa gả, Long Trạch Cảnh Thiên đã viết
[Thư từ hôn], hơn nữa còn là Tĩnh Vương gia dùng máu viết thành, Mộ Dung
Thất Thất lại trở thành thành “Nhân vật phong vân của năm”.

“Tiểu
thư, truyện viết về việc người bị hưu, hiện tại bán hết sạch, chỉ còn
có mười bản...”

Trong
Thúy trúc viên, cái miệng nhỏ nhắn của Tô Mi vẫn liếng thoắt không ngừng.

“Giả
thiết được nhiều người tin nhất là, người cùng tình lang là Liên công
tử có đứa nhỏ hai tuổi, các ngươi vụng trộm hẹn hò ở Đoan Mộc
phủ, kết quả bị Tĩnh Vương bắt gian tại giường, hắn tức giận đến mức phun
một ngụm huyết ở trên tường, cuối cùng phẫn hận không thôi, dùng máu tươi
có chứa lệ của chính mình viết xuống huyết thư.”

“Phốc...” Mộ
Dung Thất Thất đang ăn dưa hấu, liền phun một ngụm lên mặt Tô Mi.
Tinh tinh điểm điểm, có vài hạt màu đen.

“Khụ
khụ, Tô Mi, thực xin lỗi a!” Mộ Dung Thất Thất cười cười lau mặt cho Tô
Mi, “Ta thật sự là không nghĩ tới sẽ gây ra tiếng vang lớn như vậy.
Nay ta coi như là danh chấn kinh thành...”

Tin
tức bay tới Lan Hương viện, mẫu tử Lưu Yên Chi cùng Mộ Dung Thanh Liên mừng rỡ
không thôi, “Thanh nhi, hiện tại thanh danh Nhị tiểu thư đã bị hủy,
nay Tam tiểu thư cũng bị hủy, tiểu thư quý giá nhất trong tướng phủ
chúng ta hiện chính là con! Con cần phải hảo hảo, hăng hái tranh giành, về
sau câu một con rùa vàng về a!”

“Mẹ...” Mộ
Dung Thanh Liên thẹn thùng dậm chân, hai gò má ửng đỏ, “Nữ nhi
còn nhỏ!”

“Cái
gì còn nhỏ a, cuối năm con liền mười lăm tuổi, có thể lập gia đình
rồi!” Lưu Yên Chi ôm nữ nhi bảo bối, cẩn thận đánh giá, càng xem
càng cảm thấy bảo bối nhà mình là xinh đẹp nhất.

“Thanh
niên tuấn tài ai cũng thích con, nhưng nữ nhi của ta nhất định phải gả cho
nhân trung chi long mới được! Long Trạch Cảnh Thiên là cái gì,
có thể lên làm thái tử được hay không vẫn là vấn đề. Mẹ nói
với ngươi, con nên mở rộng tầm mắt, không cần nhìn chằm chằm nam nhân Tây
Kì quốc. Tứ quốc tranh tài, các Vương công quý tộc hoàng tử đều
tụ hội, chỉ cần ngươi tham gia tứ quốc tranh tài, nhất định sẽ
tìm được lang quân như ý. Thanh nhi, con có hiểu không?”

“Vâng!”
Mộ Dung Thanh Liên biết ý nghĩ của Lưu Yên Chi, trong tứ quốc
Tây Kì quốc nhỏ nhất, nàng cũng sẽ không giống Mộ Dung Tuyết Liên như vậy
tầm mắt nhỏ hẹp, chỉ mong làm Hoàng quý phi Tây Kì quốc
là đã thỏa mãn.

Mẫu
tử ở Lan hương viện vì tương lai tốt đẹp của Mộ Dung Thanh Liên mà mơ
mộng.

Tại
Ngẫu Hương viện, Mộ Dung Tâm Liên mang Phỉ Thúy theo, hùng hổ tiến đến
Thúy trúc viên.

Mấy
ngày nay “Tĩnh dưỡng”, Mộ Dung Tâm Liên hảo hảo đem chuyện phát sinh
ở cái đêm ngắm trăng ở ngọn tiểu đình giữa hồ suy nghĩ tỉ mỉ một
lần, hơn nữa còn có chuyện của Phỉ Thúy cùng với Mộ Dung Thất Thất, rồi
sau đó là “Trận chiến” giữa nàng và Mộ Dung Thanh Liên với
cái âm thanh quỷ dị kia, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Mộ Dung
Tâm Liên đem nguyên nhân vấn đề đổ hết lên trên người Mộ Dung
Thất Thất.

Nhất định
là cái phế vật kia giở trò quỷ! Tuy rằng sau này, Mộ Dung Thất Thất
vẫn giữ bộ dáng khúm núm, nhưng mà những chuyện cùng nàng có liên
quan đều bị lệch hướng khỏi kế hoạch nguyên bản. Năm năm nay
nhất định đã xảy ra sự tình gì, phế vật này thế nhưng bỗng trở
nên thông minh.

Mộ
Dung Tâm Liên vốn sớm nghĩ muốn tìm Mộ Dung Thất Thất gây phiền toái,
nhưng ngại thân phận “Tĩnh Vương phi” của Mộ Dung Thất Thất, với lại
sau chuyện của Trịnh Mẫn cùng giai đoạn mẫn cảm vừa qua, nàng không muốn
tự mình chuốc thêm rắc rối.

Nhưng
mà nay, Mộ Dung Thất Thất chưa gả đã bị chồng ruồng bỏ, cho
dù Mộ Dung Tâm Liên giết chết Mộ Dung Thất Thất, Mộ Dung Thái cũng sẽ
không có dị nghị gì. Dù sao, một nữ nhi có dung mạo tuyệt sắc so
với một cái phế vật bị chồng hưu thì vẫn có giá trị hơn!

“Mộ
Dung Thất Thất, ngươi lăn ra đây cho ta!”

Mộ
Dung Tâm Liên vừa mới tiến vào Thúy trúc viên, bảo Phỉ Thúy đứng
ở đại môn. Nàng đã sớm đi hỏi thăm, lúc này Mộ Dung Thái
cũng không có ở trong phủ, buổi chiều đã bị Hoàng Thượng tuyên
vào hoàng cung. Chắc là trong cung đã biết chuyện gièm pha của
Mộ Dung Thất Thất ấy mà!

Hiện
tại Mộ Dung Thái khẳng định đối Mộ Dung Thất Thất hận nghiến răng
nghiến lợi, hắn là người sĩ diện như vậy, có một nữ nhi không ra
gì như vậy, chắc có lẽ rất khao khát muốn bóp chết nàng. Đổi lại
mà nói, vô luận hôm nay nàng đối với Mộ Dung Thất Thất như thế
nào, Mộ Dung Thái cũng sẽ không phản đối.

“Chó dại ở đâu đến
a!” Một tiếng nói lười biếng rơi vào tai Mộ Dung Tâm Liên, tìm nửa ngày
cũng không nhìn thấy người, cuối cùng Mộ Dung Tâm Liên ngẩng đầu, mới nhìn
thấy Mộ Dung Thất Thất nằm trên nóc nhà phơi nắng.

Một mái tóc đen
dài để xõa trên ngực, Mộ Dung Thất Thất một tay dựa vào gối đầu, một
bàn tay khác cầm quạt lông huơ huơ, Tô Mi bên người dùng muỗng nhỏ uy
nàng ăn kem mật đào tươi, mặt khác Tố Nguyệt một bên lại cầm một
cái ô mỏng, che nắng cho Mộ Dung Thất Thất.

Lại nhìn Mộ Dung Thất Thất,
hoàn toàn là một bộ dáng nhàn nhã tự đắc, không nhìn
ra được nửa phần khổ sở.

“A,
nhị tỷ tỷ, nguyên lai là tỷ đến rồi a! Ánh mắt muội thật sự
là không tốt, nên nhìn lầm rồi! Thật xin lỗi!”

Mộ
Dung Thất Thất miệng nói “xin lỗi”, nhưng trên mặt lại không có một
chút cảm giác hối tội, tính nhát gan trong ngày thường một chút cũng không
thấy, Mộ Dung Tâm Liên một trận kinh ngạc. Hay là, đây mới là bộ dáng
nàng vốn có? Trước đây khiêm tốn cùng kính cẩn nghe theo toàn bộ đều
là giả vờ?

“Mộ
Dung Thất Thất, chuyện của mẹ ta có phải hay không cùng ngươi có liên
quan?”

Nghĩ
như vậy, Mộ Dung Tâm Liên càng thêm khẳng định Trịnh Mẫn chính là bị
Mộ Dung Thất Thất hại Hình ảnh mẹ chết thảm lại hiện ra trước mắt Mộ Dung Tâm
Liên, nàng nắm chặt roi, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Mộ Dung Thất
Thất.

Đối
với lời chất vấn của Mộ Dung Tâm Liên, dường như Mộ Dung Thất Thất không nghe
được, ngược lại cầm lấy cái chén, hút một ngụm kem mật đào tươi rất lớn,
“Tô Mi, tay nghề của ngươi càng ngày càng tốt a! Lần sau lấy nho làm kem tươi
nha! Ta thích ngọt!”

“Dạ,
tiểu thư!” Tô Mi cố nén cười, tiếp nhận quạt lông trong tay Mộ Dung Thất
Thất, nhẹ nhàng quạt mát cho tiểu thư.

“Tiện
nhân!”

Bị
Mộ Dung Thất Thất lờ đi, Mộ Dung Tâm Liên tức giận không thôi, hai chân
nhẹ điểm, nhảy lên trên nóc nhà, “Ngươi còn nghĩ rằng mình còn
là Tĩnh Vương phi sao? Ngươi đã bị hưu, là kẻ bị chồng
ruồng bỏ nổi tiếng khắp kinh thành!”

“Tiếp đó thì sao...” Mộ
Dung Thất Thất ngẩng đầu, híp mắt, đáy mắt trong trẻo một mảnh, tựa
hồ cũng không vì này chuyện này mà khổ sở.

Nàng
vì sao không xấu hổ và giận dữ? Chuyện như vậy, bị người ta nói thành như
vậy, nàng không phải nên khóc rống rơi nước mắt, không phải là nên đi
tìm cái chết sao? Vì sao nàng còn thích ý như vậy, còn bình tĩnh
như vậy? Thật khiến Mộ Dung Tâm Liên cảm thấy khó hiểu.

Bất
quá, thời điểm nghĩ đến từ “tìm cái chết” này, Mộ Dung Tâm
Liên bỗng nhiên nghĩ ra một cái ý tưởng. Đúng vậy! Nếu nàng trực
tiếp giết Mộ Dung Thất Thất, sau đó tuyên bố với bên ngoài là Mộ
Dung Thất Thất xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, tự tử mà chết, như
vậy sẽ không có người hoài nghi điểm này.

Ánh
mắt ác độc của Mộ Dung Tâm
Liên đã bán đứng ý nghĩ trong nội tâm nàng, Mộ
Dung Thất Thất cười cười, làm bộ như không biết.


Nguyệt đã báo cáo nhất thanh nhị sở những việc làm gần đây của
Mộ Dung Tâm Liên, bất quá chỉ có chút võ công mèo cào, nhưng tâm
địa lại độc như rắn rết, Mộ Dung Thất Thất một chút cũng không lo lắng
chuyện nàng ta dám làm với mình.

Luận
võ công, Mộ Dung Tâm Liên không bằng một cái ngón út của nàng, xét
về độ tàn nhẫn, trên thế giới này còn có ai có thể hợp với hai
từ này hơn Độc Tiên Nhi nàng đây.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3