Thời gian tươi đẹp (Tập 2) - Chương 40 phần 1
Chương 40
Đêm mỗi lúc mỗi khuya, cả thành phố lấp lánh ánh đèn như bàn
cờ phức tạp trải dài, không thấy tận cùng.
Lâm Thiển và Lệ Trí Thành đứng ở hành lang tĩnh mịch của khu
nhà điều trị, dõi mắt xuống đám đông bên dưới.
Bọn họ có vẻ đứng ngồi không yên, bộ dạng hết sức hưng phấn.
Các phóng viên tay cầm camera hoặc máy ảnh đi đi lại lại. Chỉ cần có người rời
khỏi tòa nhà này, lập tức thu hút sự chú ý của bọn họ.
Đằng sau đám phóng viên là mười mấy người đàn ông mặc đồng
phục xanh công nhân. Do trời tối nên không rõ diện mạo của bọn họ, nhưng biểu
ngữ trong tay họ rất nổi bật:
“Ngăn chặn việc thu mua của nước ngoài.”
“Lãnh đạo cao cấp của Ái Đạt câu kết nước ngoài, bán đứng
thương hiệu dân tộc.”
Bọn họ đồng thời hô to khẩu hiểu phản đối. Giống như đã tập
luyện từ trước, âm thanh đồng loạt vang vang:
“Bảo vệ thương hiệu dân tộc!”
“Không cho người nước ngoài mua cổ phần của Ái Đạt cũ.”
“Đuổi gián điệp của nước ngoài ra khỏi Ái Đạt.”
Nghe đến năm từ “gián điệp của nước ngoài,” Lâm Thiển liền
chau mày.
Rõ ràng bọn họ ám chỉ cô.
Mặc dù đã tối muộn nhưng cổng bệnh viện vẫn đông người qua
lại, vì vậy đám đông này nhanh chóng thu hút sự chú ý của người qua đường.
Phóng viên cũng nhân cơ hội, chụp ảnh nhóm biểu tình lia lịa. Người tụ tập mỗi
lúc một đông, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Lệ Trí Thành một tay khoác vai Lâm Thiển, một tay chống lên
thành cửa sổ. Sắc mặt anh vẫn rất điềm tĩnh.
“Em cho rằng ai đứng sau vụ này?” Anh hỏi.
Lâm Thiển hừ một tiếng khinh miệt: “Trần Tranh chứ còn ai vào
đây nữa? Thủ đoạn hạ lưu như vậy, ngoài anh ta ra còn ai?”
Đây cũng là đáp án trong đầu Lệ Trí Thành. Khóe mắt anh vụt
qua một tia sắc lạnh.
Lâm Thiển lắc đầu: “Thật ra Trần Tranh không phải là loại
người ngốc nghếch. Hồi còn làm việc ở Tư Mỹ Kỳ, em cảm thấy anh ta tương đối có
đầu óc, quản lí công ti cũng không đến nỗi nào. Nhưng con người anh ta… quá cố
chấp. Anh ta quá coi trọng tư lợi, hơn nữa thường bất chấp thủ đoạn để đạt được
mục đích, vì vậy mới hay làm những chuyện ngu ngốc. Bây giờ nghĩ lại mới thấy,
con người này thật ra vừa đáng thương vừa đáng giận. Bởi vì từ đầu đến cuối,
anh ta không nhìn nhận rõ vấn đề.”
Nói xong, cô quay sang Lệ Trí Thành.
Có lẽ do mấy ngày qua, đặt biệt là hôm nay, tâm trạng của Lâm
Thiển sa sút nên khi chứng kiến màn kịch đồng thời là sự tấn công ác ý của Trần
Tranh, trong lòng cô mới nảy sinh cảm thán.
Cô cảm thán con người Trần Tranh, cũng tựa như cảm thán nhiều
chuyện khác, mà bản thân không thể nói rõ.
Lệ Trí Thành chỉ im lặng nhìn Lâm Thiển. Sắc mặt anh vô cùng
trầm tĩnh, ánh mắt thâm sâu khó đoán.
Sau đó, anh giơ tay nâng cằm cô, nói nhỏ: “Em nói không sai,
nhưng đây cũng là sự vùng vẫy cuối cùng của anh ta.
Ngữ khí của anh tựa hồ thoát ra khí lạnh, khiến Lâm Thiển bất
giác rùng mình.
DG và công ti đầu tư tìm mọi cách thu mua cổ phần, khiến ông
Từ Dung đổ bệnh nhập viện. Bây giờ Trần Tranh lại dùng cô để công kích anh và
Ái Đạt.
Lệ Trí Thành sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Chắc Trần Tranh
đã quên mất, anh là người tàn nhẫn đến mức nào?
Hiện tại, kế hoạch liên hoàn do anh sắp xếp đã đâu vào đấy,
cuộc phản kích sẽ bắt đầu vào mấy tháng sau. Đến lúc đó, Trần Tranh sẽ chỉ còn
con đường “chết.”
Lâm Thiển lại dõi mắt xuống đám đông bên dưới. Không biết bây
giờ Trần Tranh đang trốn ở góc nào? Chắc anh ta rất đắc ý khi chứng kiến cảnh
tượng này?
Nhưng nhiều khả năng lần sau gặp lại, cô chỉ còn ánh mắt
thương hại dành cho anh ta.
***
“Tiết Minh Đào tới rồi.” Tưởng Viên đi đến, gật đầu với Lệ
Trí Thành.
Lâm Thiển thuận theo ánh mắt hai người đàn ông, quả nhiên
nhìn thấy mấy chiếc xe buýt lớn đỗ ở ngoài cổng bệnh viện. Sau đó, Tiết Minh
Đào dẫn theo mấy cán bộ và nhân viên của Ái Đạt xuống xe. Bọn họ bắt đầu duy
trì trật tự ở hiện trường, đồng thời ngăn phóng viên và đám người biểu tình ở
bên ngoài.
Tình trạng này thật ra hơi khó xử. Lệ Trí Thành không thể báo
cảnh sát, bởi nếu cảnh sát can thiệp, chắc chắn ngày mai sẽ lên trang nhất,
chuyện nhỏ hóa thành chuyện lớn.
Nhưng cũng không thể mặc kệ đám người gây rối, bởi họ chặn
ngoài bệnh viện, không biết bao giờ mới rời đi. Việc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng của
ông Từ Dung sẽ bị ảnh hưởng.
Bây giờ chỉ có thể dùng thủ đoạn “lấy thịt đè người” để trấn
áp bọn họ. Cũng may Tiết Minh Đào dẫn theo nhiều người, bao vây đám gây chuyện
trong giây lát.
Từ trước đến nay, Tiết Minh Đào luôn là người làm việc thận
trọng. Tuy không nghe thấy bọn họ nói gì nhưng Lâm Thiển có thể đoán ra, Tiết
Minh Đào và mấy cán bộ đang trình bày với phóng viên, có lẽ giải thích đám
người gây chuyện không phải nhân viên của Ái Đạt. Người anh ta dẫn đến cũng khá
thú vị. Một bộ phận thanh niên cường tráng đứng ở vòng ngoài, bên trong đều là
người có tuổi hoặc nhân viên nữ. Như vậy, bọn họ trở thành thế yếu trước đám
người gây chuyện kia. Nếu đối phương động thủ, tin tức của ngày mai sẽ trở
thành, lưu manh côn đồ đánh đập nhân viên của Ái Đạt. Tất nhiên, đám thanh niên
trai tráng cũng không để những người già nua, yếu ớt bị ức hiếp thật sự.
Không thể không thừa nhận, Tiết Minh Đào tương đối thâm hiểm.
Anh ta thừa sức đối phó với kẻ tiểu nhân như Trần Tranh.
Chiêu này quả nhiên hiệu nghiệm, hiện trường không xảy ra
xung đột, đám đông biểu tình cũng có người ra về. Mấy phóng viên đều vây quanh
Tiết Minh Đào, nghe anh ta giải đáp thắc mắc.
Thấy tình hình bớt căng thẳng, Tưởng Viên cúp điện thoại,
quay sang Lệ Trí Thành và Lâm Thiển: “Ô tô đã đến cổng phụ rồi.”
Lệ Trí Thành gật đầu, cởi áo comple khoác lên người Lâm
Thiển, sau đó ôm vai cô: “Chúng ta đi thôi!”
Lâm Thiển không lên tiếng. Bây giờ đúng là chuyện lớn đã hóa
nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Tuy nhiên…
Cô quan sát đám đông bên dưới, lại ngẩng đầu ngước nhìn bầu
trời tối đen. Dù Lệ Trí Thành không nói rõ, nhưng tất cả mọi người, gồm cô và
anh, Tưởng Viên, Tiết Minh Đào, Trần Tranh… đều biết rõ, mối quan hệ giữa cô và
Lâm Mạc Thần đã ảnh hưởng đến cục diện đối kháng giữa các doanh nghiệp trong và
ngoài nước.
Anh trai vị hôn thê của CEO tập đoàn Ái Đạt Lệ Trí Thành
chính là giám đốc đầu tư số một, người chỉ đạo vụ thu mua các doanh nghiệp
trong nước. Bất kể ai biết sự thật này, trong lòng đều không thoải mái.
Có phải Ái Đạt đã câu kết với DG? Lâm Thiển có phải là gián
điệp hay không? Lâm Thiển vốn không thể giải thích tường tận những băn khoăn
này. Nhất là người bên ngoài không nắm rõ kế hoạch tiếp theo của Lệ Trí Thành,
chỉ thấy bây giờ các doanh nghiệp trong nước bị DG đè bẹp. Tình trạng này càng
khiến dư luận hoang mang, ngờ vực. Trong khi đó, cuộc phản công của Lệ Trí
Thành cần thêm một khoảng thời gian chuẩn bị, chắc chắc anh sẽ phải chịu áp
lực rất lớn.
Lâm Thiển cắn môi, thu hồi tầm mắt, cùng Lệ Trí Thành đi
xuống dưới.
Cổng phụ trách cổng chính không xa, nhưng bởi vì vị trí khuất
nẻo, đèn tối mờ mờ nên khi xe ô tô lặng lẽ đến nơi, cũng không thu hút sự chú ý
của đám đông ngoài cổng chính.
Tưởng Viên tiến lên trước mở cửa cho bọn họ.
Lâm Thiển khoác áo comple của Lệ Trí Thành. Trên áo vẫn còn
lưu lại hơi ấm của anh, khiến cô đặc biệt cảm thấy ấm áp và yên lòng. Lệ Trí
Thành gần như ôm cả người cô vào lòng. Lâm Thiển ngẩng đầu, liền nhìn thấy
gương mặt bình tĩnh của anh ở cự li gần.
Trong lòng Lâm Thiển đột nhiên dâng trào sự cảm động khó nói
thành lời. Có lẽ do buổi đêm lạnh lẽo, xung quanh lại ồn ào huyên náo, trong
khi vòng tay của anh quá ấm áp và mạnh mẽ, khiến cô cảm động và yên lòng.
“Không sao đâu.” Lâm Thiển lẩm bẩm, giống như an ủi anh.
Lệ Trí Thành nhìn cô, khóe mắt thấp thoáng ý cười.
Lâm Thiển lập tức đọc hiểu ánh mắt của anh. Bởi vì vào thời
khắc này, cô còn an ủi anh, làm anh cảm thấy thú vị.
Lâm Thiển cũng không nhịn được cười, liếc anh một cái với hàm
ý: Anh không bận tâm đến bọn họ, em cũng thế.
Chỉ một đoạn đường ngắn, chỉ trao đổi qua ánh mắt, hai người
đã hiểu tâm ý của đối phương.
Lệ Trí Thành và Lâm Thiển nhanh chóng đi đến bên xe ô tô.
Đúng lúc này, Lâm Thiển đột nhiên ngẩn người. Bởi vì cô chợt
phát hiện ra mấy người quen trong đám đông gây rối.
Đó là nhân viên lâu năm của Ái Đạt. Trước kia Lâm Thiển vì
công việc cũng từng tiếp xúc với bọn họ. Cô tin bản thân để lại ấn tượng tốt
cho họ, cũng khiến họ nhìn thấy năng lực và sự cố gắng của mình.
Vậy mà bây giờ, họ đứng cùng hàng ngũ với những kẻ lưu manh,
giơ cao biểu ngữ phản đối. Dù người của Tiết Minh Đào ra sức thuyết phục nhưng
họ vẫn không chịu rời đi.
Lòng Lâm Thiển nặng trĩu, không biết là mùi vị cảm xúc gì.
Còn chưa kịp lên ô tô, cô chợt nhìn thấy một thứ gì đó màu
trắng bay đến. Thứ màu trắng đập trúng mặt Lâm Thiển, làm sống mũi và mắt cô
đau buốt. Một chất dịch dinh dính chảy trên mặt, pha lẫn mùi tanh.
Là trứng gà, có người nấp trong bóng tối ném trứng gà vào
người cô.
Tầm mắt Lâm Thiển mờ mịt, trên mặt vô cùng khó chịu. Lệ Trí
Thành nắm chặt cánh tay cô, Tưởng Viên và Cao Lãng ở gần đó quay sang hỏi:
“Không sao đấy chứ?”
Lâm Thiển đáp: “Không sao,” đồng thời lau mặt. Nhưng bên cạnh
có một bàn tay còn nhanh hơn, nhẹ nhàng lau đi lòng trứng và vỏ trứng vỡ dính
trên mặt cô.
Sau đó, giọng nói có phần tức giận của Lệ Trí Thành ở trên
đầu truyền tới: “Chưa thấy vết thương em đã nói không sao rồi? Đừng động đậy.”
Lâm Thiển lập tức đứng tim. Dù tầm nhìn mơ hồ, cô vẫn thấy
gương mặt của Lệ Trí Thành. Thần sắc của anh nghiêm nghị, đôi mắt đen sắc bén
bức người.
Ánh mắt của anh khiến trái tim Lâm Thiển như bị bóp nghẹt.
Đầu óc vốn trống rỗng của cô đột nhiên xuất hiện cảm giác khó chịu.
Đúng lúc này, vô số tiếng bụp bụp vang lên, cũng không biết
trứng gà đập trúng vào đâu. Lệ Trí Thành phản ứng nhanh như chớp, đẩy Lâm Thiển
vào xe ô tô rồi quay đầu nói với Cao Lãng: “Mau bắt bọn họ về cho tôi! Một tên
cũng đừng để chạy thoát.”
Vẻ mặt anh lúc này vô cùng lạnh lùng.
Xung quanh tối mờ mờ nên không rõ những kẻ đánh lén trốn ở
nơi nào. Tuy nhiên, sau câu ra lệnh đầy phẫn nộ của Lệ Trí Thành, bức tường
thấp ở phía đối diện vang lên tiếng bước chân rầm rập. Cao Lãng lập tức dẫn mấy
nhân viên bảo vệ đuổi theo đối phương.
Lệ Trí Thành ngồi vào trong xe ô tô, đóng sập cửa. Anh quay
sang Lâm Thiển.
Mặt Lâm Thiển không còn đau nữa, cô dùng giấy ăn lau thử cũng
không có vết máu. Thế là cô nói nhỏ: “Không sao, em không bị thương.”
Lệ Trí Thành gật đầu, giơ tay kéo cô vào lòng. Lòng bàn tay
anh rịn mồ hôi, hơi ấm nóng và ươn ướt. Lâm Thiển tựa vào ngực anh, lặng lẽ
lắng nghe nhịp đập thình thịch của người đàn ông này.
Xe ô tô nhanh chóng đi vòng qua đám đông hỗn loạn ở phía
trước, rời khỏi bệnh viện.
***
Lúc nhận được tin Lâm Thiển bị tấn công, Lâm Mạc Thần đang
ngồi trong phòng làm việc của mình, xem tin tức về thị trường chứng khoán bên Mĩ.
Khi cúp điện thoại, sắc mặt anh sa sầm. Trầm mặc vài giây,
anh không lập tức có phản ứng khác mà mở trang web, tìm kiếm tin tức có liên
quan.
Quả nhiên, tin tức mới nhất đều là tin về vụ biểu tình tối
nay. Có bài báo khẳng định, nhân viên Ái Đạt bất mãn chuyện bị nước ngoài thu
mua nên xảy ra xung đột với lãnh đạo cấp cao. Cũng có bài báo suy đoán là côn
đồ gây chuyện.
Tất nhiên, thông tin “nữ nhân viên quản lí của Ái Đạt” và
“lãnh đạo công ti đầu tư MK” là anh em ruột trở thành tiêu điểm bàn luận của
giới truyền thông.
Thậm chí, có nhiều diễn đàn xuất hiện các bài viết ác ý, với
những lời lẽ kinh khủng. Bọn họ tung tin, một nữ nhân viên quản lí cấp cao của
Ái Đạt chính là nội gián của công ti đầu tư MK và tập đoàn DG. Cô gái này quyến
rũ lãnh đạo cấp cao của Ái Đạt, leo lên chức vụ quan trọng bằng “quy tắc ngầm,”
sau đó thúc đẩy vụ thu mua cổ phần.
Lâm Mạc Thần tắt máy tính, đứng dậy, sắc mặt u ám như mây đen
bao phủ. Anh đẩy cửa đi ra ngoài, cô thư kí vội đứng lên: “Jason, có chuyện gì
vậy?”
Lâm Mạc Thần xua tay, đi thẳng đến phòng hội nghị cách đó
không xa. Nhóm phụ trách thu mua Ái Đạt đang có cuộc họp ở đó.
Anh gõ cửa, không đợi người bên trong nói “Come in,” đã đẩy
cửa đi vào.
Tất cả mọi người đều nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc.
Lâm Mạc Thần lạnh mặt với các đồng nghiệp của mình. Sau đó,
anh đưa di động cho bọn họ, màn hình hiển thị tin tức liên quan đến Lâm Thiển.
“Chuyện này là thế nào?” Lâm Mạc Thần cất giọng lạnh lùng:
“Tôi đã nói không được lôi em gái tôi vào cuộc. Lúc kí hợp đồng với DG, hai bên
cũng đã thỏa thuận né tránh quan hệ cá nhân. Bây giờ ai có thể giải thích với
tôi ngọn nguồn.”
Đứng đầu nhóm thu mua là một người Hồng Kông. Anh ta liếc các
đồng nghiệp, im lặng vài giây rồi đứng dậy: “Jason, vụ này không phải do chúng
tôi làm. Đây là chủ ý của Charles và Trần Tranh của DG Trung Quốc. Chúng tôi
chỉ là kẻ bàng quan.”Lâm Mạc Thần chau mày nhìn anh ta, không lên tiếng.
Trưởng nhóm người Hồng Kông tiếp tục mở miệng: “Jason, theo
tôi được biết, vụ này đã được nhiều người ngầm chấp thuận, cũng không chỉ một
hai người tham gia. Ngoài DG Trung Quốc còn có cả cổ đông đã bán cổ phần cho
chúng ta của Ái Đạt và một số đối tượng trong ngành túi xách Trung Quốc muốn
bán thương hiệu cho DG… Jason, người Trung Quốc thật sự không đoàn kết. Lệ Trí
Thành nói chung và em gái anh nói riêng có rất nhiều kẻ thù.
Bởi vì thân phận của anh nên chúng tôi không nhúng tay vào.
Nhưng việc thu mua Ái Đạt rất không thuận lợi nên chúng tôi đành ngầm đồng ý.
Chúng tôi cũng không thể thông báo trước với anh. Tôi cho rằng, chúng tôi chẳng
làm gì sai trái, hi vọng anh có thể công tư phân minh…”
***
Lúc nhận được điện thoại của anh trai, Lâm Thiển đang ngồi
trong phòng khách sạn, dùng khăn mặt lau mái tóc ướt rượt của mình.
Cô vừa mới tắm xong. Đây là một khách sạn nằm ở ngoại ô phía
bắc thành phố, cách tập đoàn Ái Đạt rất xa. Vừa rồi tài xế đã đưa cô và Lệ Trí
Thành đến đây.
Trong một khoảnh khoắc, Lâm Thiển tự giễu bản thân: Không ngờ
mình cũng có ngày có nhà mà không thể về. Bởi vì giới truyền thông bám theo gắt
gao, cũng là để đề phòng kẻ phá rối nên hai người tạm thời không thể quay về
ngôi biệt thự của Lệ Trí Thành cũng như căn hộ thuê của cô.
Cô không biết tình hình này còn kéo dài bao lâu.
Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, khu vực ngoại ô vô cùng tĩnh
mịch, xung quanh như chìm vào giấc ngủ say, chỉ còn lại vài ngọn đèn thưa thớt.
Giọng nói của Lệ Trí Thành, Tiết Minh Đào và Tưởng Viên từ
phòng khách ở bên ngoài truyền qua cánh cửa khép hờ:
“Chúng tôi giải bọn họ đến Cục cảnh sát rồi, tôi đã thông báo
với Cục phó Triệu.”
“Tôi đã giải quyết đám phóng viên.”
“Sáng sớm ngày mai triệu tập cuộc họp cấp giám đốc các bộ
phận trở lên.”
…