Ánh sáng phương Bắc (Tập 2) - Phần II - Chương 15 - Phần 1

Chương 15: Những chiếc lồng Nhân tinh

Chán chường không phải là phong cách của Lyra. Cô là một
đứa bé lạc quan và thực tế, thêm nữa, cô không giàu trí tưởng tượng. Không có
người giàu trí tưởng tượng nào lại nghĩ một cách nghiêm túc là có thể làm tất
cả những chuyện này để cứu người bạn Roger của mình; hay, nếu có nghĩ thế, một
đứa bé có trí tưởng tượng phong phú sẽ ngay lập tức nghĩ ra rất nhiều lý do
chứng minh chuyện đó là không thể. Là một kẻ nói dối giàu kinh nghiệm không có
nghĩa là sẽ có trí tưởng tượng phong phú. Nhiều người giỏi nói dối không hề có
trí tưởng tượng; chính điều đó lại khiến những lời nói dối của họ trở nên
thuyết phục đến mức người nghe phải mở to mắt vì ngạc nhiên.

Vậy là giờ cô đang nằm trong tay của Ủy ban Tôn giáo.
Lyra không tự giày vò mình trong nỗi sợ hãi điều gì đã xảy đến với những người
Gypsy. Họ đều là những chiến binh dũng cảm, và dù Pantalaimon nói nó đã chứng
kiến John Faa bị bắn, có thể nó đã nhìn nhầm, mà nếu nó không nhìn nhầm, vẫn có
khả năng vết thương của John Faa không đến nỗi nghiêm trọng. Thật không may khi
cô lại rơi vào tay bọn người Samoyed, nhưng có thể những người Gypsy sẽ sớm tới
giải cứu cho cô, và nếu họ không tìm được cách, chẳng có gì có thể ngăn cản
Iorek Byrnison đưa cô ra ngoài, rồi sau đó họ sẽ bay đến Svalbard bằng khinh
khí cầu của Lee Scoresby và cứu Ngài Asriel.

Trong tâm trí cô, mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy.

Vì thế buổi sáng hôm sau, khi thức giấc trong ký túc xá,
cô cảm thấy tò mò và sẵn sàng đương đầu với bất cứ điều gì ngày hôm đó mang
lại. Cô nóng lòng muốn gặp Roger—đặc biệt là điều đó, nóng lòng muốn gặp cậu
trước khi cậu nhìn thấy cô.

Cô không phải đợi lâu. Bọn trẻ trong ký túc xá khác được
người y tá trông nom chúng đánh thức dậy lúc bảy giờ rưỡi. Chúng đánh răng rửa
mặt, mặc quần áo và đi đến phòng ăn sáng cùng những đứa ở phòng khác.

Và trong số
đó có Roger.

Cậu đang
ngồi cùng năm cậu bé khác ở chiếc bàn ngay gần cửa. Cô đứng xếp hàng ngay phía
sau cậu, cô có thể giả bộ đánh rơi chiếc khăn tay rồi cúi nhặt, cúi thấp người
gần sát ghế cậu, như thế Pantalaimon có thể nói chuyện với Salcilia, nhân tinh
của Roger.

Salcilia
đang trong hình dáng chim mai hoa, nó vỗ cánh mạnh đến nỗi Pantalaimon phải
biến thành một con mèo vồ lấy nó, giữ chặt nó xuống để nói thầm. Những cuộc
chiến hay xô đẩy vô hại như vậy giữa các nhân tinh là rất bình thường, có điều
mặt Roger ngay lập tức tái đi, may mà không ai chú ý đến. Lyra chưa từng thấy
mặt ai trắng bệch đến thế. Cậu nhìn lên ánh mắt dửng dưng như không của cô, rồi
màu hồng trở lại hai gò má trong khi cậu tràn ngập hy vọng sung sướng và vui
vẻ. Chỉ có Pantalaimon đang ghì chặt Salcilia là có thể ngăn Roger hét to và
nhảy lên đề chào đón người bạn nối khố tại Jordan.

Lyra nhìn đi
chỗ khác, giả bộ dửng dưng hết mức có thể, và lướt ánh mắt về những người bạn
mới, để phần giải thích lại cho Pantalaimon. Bốn cô bé lấy khay thức ăn đựng
bánh bột ngô, bánh mì nướng và ngồi cùng nhau thành một nhóm thân thiết, để
ngăn chặn bất cứ người nào khác xì xầm về chúng.

Không thể
giữ một nhóm nhiều trẻ con ở một chỗ lâu nếu không có nhiều việc cho chúng làm.
Theo một cách nào đó, Bolvangar được tổ chức như một trường học, với những hoạt
động được lên lịch như thể dục hay “nghệ thuật”. Các cậu bé và cô bé được tách
riêng trừ những lúc nghỉ giữa giờ và các bữa ăn. Phải đợi đến giữa buổi sáng,
sau một tiếng rưỡi học khâu vá do một trong các y tá dạy, Lyra mới có cơ hội
nói chuyện với Roger. Nhưng thật khó để giả như không có chuyện gì xảy ra. Tất
cả bọn trẻ ở đó gần như cùng tuổi hay hơn kém không nhiều. đó là độ tuổi con
trai chỉ nói chuyện với con trai, con gái chỉ nói chuyện với con gái, bên nào
cũng tỏ thái độ không thèm quan tâm đến bên kia.

Cô nhận thấy
cơ hội đến khi ở lại trong phòng ăn, khi bọn trẻ vào để uống và ăn nhẹ. Lyra cử
Pantalaimon, trong hình dạng một con ruồi để đến nói chuyện với Salcilia ở bức
tường bên cạnh bàn của họ trong khi cô và Roger giữ im lặng trong hai nhóm bạn
riêng của mình. Rất khó nói chuyện trong khi sự quan tâm của con nhân tinh của
bạn đang ở một nơi nào đó, vì thế Lyra làm bộ cau có và khó chịu trong khi uống
sữa cùng các cô bạn khác. Một nửa tâm trí cô đang dồn vào cuộc nói chuyện vo ve
giữa hai con nhân tinh, cô cũng không thực sự lắng nghe, nhưng một phần cô đang
nghe một cô bé khác có mái tóc vàng nói đến cái tên khiến cô đứng bật dậy.

Đó là tên
Tony Makarios. Khi sự chú ý của Lyra hướng về phía đó, Pantalaimon buộc phải
giảm tốc độ nói chuyện với nhân tinh của Roger, cả hai lắng nghe lời cô bé kia
nói.

“Không, mình
biết tại sao họ lại chọn cậu ấy.” cô nói, khi những mái đầu chụm lại gần. “Đó
là vì nhân tinh của cậu ấy không thay đổi hình dạng. Họ nghĩ cậu ấy nhiều tuổi
hơn vẻ bề ngoài, hay mức tuổi họ dự đoán, và cậu ấy là một đứa trẻ không bình
thường. Nhưng đúng là nhân tinh của cậu ấy rất hiếm khi thay đồi hình dạng vì
chính Tony rất ít khi suy nghĩ nhiều về bất cứ chuyện gì. Mình đã từng thấy nó
thay đổi. Tên nó là Ratter…”

“Tại sao họ
lại quan tâm nhiều đến những con nhân tinh như vậy?” Lyra hỏi.

“Không ai
biết tại sao cả.” Cô bé tóc vàng nói.

“Mình biết
đấy.” Một cậu bé đang nghe chuyện nói. “Việc họ làm là giết nhân tinh của chúng
ta rồi xem chúng ta có chết không?”

“Nếu vậy tại
sao họ phải thử đi thử lại như vậy với nhiều đứa trẻ?” Ai đó hỏi. “Họ chỉ cần
làm một lần thôi, phải vậy không?”

“Mình biết
họ làm gì,” cô bé đầu tiên nói.

Giờ thì mọi
sự chú ý đều dồn vào cô bé. Nhưng vì chúng không muốn những người phục vụ biết
chúng đang nói đến chuyện gì, bọn trẻ phải giả bộ thản nhiên, bình thường trong
khi căng tai nghe đầy vẻ tò mò.

“Như thế
nào?” Ai đó hỏi.

“Vì lúc đó
mình đang đứng gần cậu ấy khi họ đến tìm. Chúng mình đang ở trong phòng để
vải.” cô kể.

Mặt cô bé đỏ
bừng. Nhưng nếu sợ mọi người chê nhạo và chòng ghẹo thì cô đã không kể rồi. Tất
cả bọn trẻ chú ý cao độ, thậm chí không có đứa nào cười.

Cô bé tiếp
tục. “Chúng mình đang im lặng thì bà y tá đi vào, bà có giọng nói nhỏ nhẹ ấy.
Bà ấy nói, ‘ra đây nào, Tony, ta biết cháu đang ở đây, ra đây đi, chúng ta
không làm cháu đau đâu…’ Và cậu ấy hỏi, ‘Có chuyện gì vậy?’ Bà ấy lại nói,
‘Chúng ta chỉ đưa cháu đi ngủ, và làm một phẫu thuật nhỏ, sau đó cháu sẽ lại
tỉnh dậy, an toàn và khỏe mạnh.’ Nhưng Tony không tin lời bà ấy. Cậu ấy nói…”

“Những cái
lỗ!” ai đó nói. “Họ đục một cái lỗ trên đầu bọn mình như những người Tartar!
Mình cá đấy!”

“Im nào! Thế
bà y tá còn nói gì nữa?” Ai đó nói chen vào.

Đến lúc đó, hàng chục đứa trẻ khác đã tụm lại chiếc bàn
cô bé ngồi, những con nhân tinh cũng nóng lòng muốn biết chuyện như chủ, tất cả
đều căng thẳng.

Cô bé tóc vàng nói tiếp. “Tony muốn biết họ sẽ làm gì với
Ratter. Bà y tá nói: ‘À, nó cũng sẽ đi ngủ, giống hệt như cháu.’ Tony vặn lại,
‘Có phải bà sẽ giết nó không? Cháu biết bà sẽ làm như vậy. Tất cả chúng cháu
đều biết chuyện sẽ diễn ra như vậy.’ Bà y ta nói: ‘Không, tất nhiên là không
rồi. Ta chỉ làm một phẫu thuật nhỏ thôi. Chỉ là một ca mổ đơn giản. Thậm chí nó
còn phải đau đớn. Nhưng chúng ta sẽ cho cháu đi ngủ để chắc chắn.’ “

Tất cả các căn phòng đã trở nên yên ắng. Người y tá giám
sát đã đi ra ngoài, ô cửa dẫn vào phòng bếp đã đóng lại, nên không ai có thể
nghe thấy những tiếng nói trong phòng.

“Mổ như thế nào?” Một cậu bé hỏi, giọng cậu nhỏ và sợ
hãi. “Bà ta có nói là mổ như thế nào không?”

“Bà ấy chỉ nói, đó là cách làm cháu trở nên trưởng thành
hơn. Bà ta nói tất cả mọi người đều cần phải trải qua việc này, đó là nguyên
nhân tại sao nhân tinh của những người trưởng thành không thay đổi như nhân
tinh của bọn mình. Vì thế họ phải mổ để khiến các nhân tinh ở vĩnh viễn một
hình dạng, đó là cách chúng ta trưởng thành.”

“Nhưng…”

“Có phải thế có nghĩa là…”

“Cái gì? Mọi người lớn đều phải mổ sao?”

“Thế còn về…”

Đột nhiên tất cả những giọng nói im bặt như thể chính
chúng bị mổ vậy, những đôi mắt hướng về phía cửa ra vào. Y tá Clara đang đứng
đó, dịu dàng, từ tốn và hiện hữu, bên cạnh bà ta là một người đàn ông mặc áo
choàng trắng. Lyra chưa gặp bao giờ.

“Bridget McGinn,” ông ta gọi.

Cô bé tóc vàng run rẩy đứng lên. Con nhân tinh sóc của cô
bíu chặt vào lòng chủ.

“Vâng, thưa ông.” cô bé nói, giọng lí nhí gần như không
nghe thấy.

“Hãy uống hết thức uống và đi cùng y tá Clara.” Ông ta
nói. “Những người còn lại quay trở về lớp học.”

Bọn trẻ ngoan ngoãn xếp cốc tách và chiếc xe đẩy trước
khi rời khỏi phòng ăn trong im lặng. Không ai nhìn vào Bridge McGinn trừ Lyra,
cô thấy mặt cô bé tóc vàng bừng lên vì sợ hãi.

Phần còn lại của buổi sáng dùng để luyện tập. Có một
phòng tập thể dục trong khu Trạm, vì sẽ rất khó tập luyện ngoài trời giữa đêm
Bắc cực dài đằng đẵng, từng nhóm bọn trẻ lần lượt vào đó tập luyện, dưới sự
giám sát của một y tá. Chúng phải chia thành từng nhóm và ném bóng vòng quanh.
Lúc đầu Lyra, người chưa từng chơi trò nào tương tự như thế trong đời, không
thể hiểu nổi phải làm thế nào. Nhưng cô rất nhanh nhẹn, khỏe khoắn và là một
trưởng nhóm có khả năng, cô nhanh chóng nhận thấy mình thích trò này. Những
tiếng trẻ con la hét, tiếng hú và huýt của bọn nhân tinh tràn ngập phòng tập
chật hẹp đã nhanh chóng làm tan biến những ý nghĩ lo sợ; và đó cũng chính xác
là ý đồ của bài tập.

Vào giờ ăn trưa, khi bọn trẻ lại xếp hàng trong phòng ăn,
Lyra thấy tiếng Pantalaimon líu ríu nhắc nhở, cô quay lại và thấy Billy Costa
đứng ngay phía dưới.

“Roger nói với mình cậu đang ở đây.” cậu thì thầm.

“Anh cậu đang đến, cả John Faa và những người Gypsy khác
nữa,” cô nói. “Họ sẽ đưa cậu về nhà.”

Cậu bé gần như hét lên vì sung sướng, nhưng rồi nén tiếng
hét lại thành tiếng ho khan.

“Cậu phải gọi mình là Lizzie,” Lyra nói. “Đừng bao giờ
gọi tên Lyra. Cậu cần phải kể cho mình tất cả những gì cậu biết, được chứ?”

Chúng ngồi cùng nhau, Roger ngồi bên cạnh. Việc này rất
dễ khi vào giờ ăn trưa, bọn trẻ dành nhiều thời gian hơn để qua lại giữa các
bàn và quầy phát thức ăn, hơn nữa phòng ăn rất đông. Trong tiếng khua dao nĩa
lanh canh, Billy và Tony kể tất cả những chuyện chúng biết cho cô nghe. Billy
nghe được từ một y tá rằng tất cả những đứa trẻ sau khi bị phẫu thuật sẽ bị đưa
đến khu nhà xa hơn về phía Nam, điều này giải thích việc Tony Makarios lại
thoát ra và đi lang thang như vậy. Nhưng Roger còn có thông tin thú vị hơn cho
Lyra.

“Mình tìm thấy một nơi ẩn náu đấy,” cậu nói.

“Cái gì cơ? Ở đâu?”

“Hãy nhìn vào bức ảnh này xem,” nó chỉ vào bức ảnh bờ
biển nhiệt đới treo trên tường. “Nhìn vào góc phải bên trên, có thấy tấm ván
trần đó không?”

Trần nhà được làm bằng những tấm ván hình chữ nhật đặt
trên khung kim loại, một góc tấm ván phía trên bức tranh hơi vênh lên.

“Mình đã nhận thấy điều đó,” Roger nói, “và mình nghĩ có
thể những tấm khác cũng thế, vì thế mình nhấc chúng lên, và tất cả đều có thể
tháo rời ra. Chỉ việc nhấc lên thôi. Có một đêm, mình và một cậu nữa thử làm
trong phòng ký túc xá của bọn mình, trước khi họ đưa cậu ấy đi. Có một khoảng
không gian trong đó và có thể bò vào trong…”

“Cậu có thể bò đi bao xa trong trần nhà?”

“Mình không biết. Chúng mình chỉ bò một đoạn ngắn thôi.
Chúng mình định bao giờ đến lúc sẽ trốn trong đó, nhưng có thể họ sẽ tìm thấy.

Lyra nghĩ đó không phải là chỗ ẩn náu mà là một con
đường. Đó là điều tốt đẹp nhất có được nghe từ lúc đến đây. Nhưng trước khi
chúng có thể nói chuyện gì thêm, một bác sĩ đập bàn bằng một chiếc thìa và bắt
đầu nói.

“Các em, chú ý,” ông ta nói, “hãy nghe này. Chúng ta
thường xuyên có những buổi luyện tập phòng cháy chữa cháy. Một điều rất quan
trọng là tất cả chúng ta cần mặc đủ quần áo và tìm đường chạy ra ngoài mà không
bị hoảng loạn. Vì thế chúng ta sẽ có buổi thực hành phòng cháy vào chiều nay.
Khi có tiếng chuông các em phải dừng bất cứ việc gì đang làm và làm theo điều
người lớn gần nhất nói. Hãy nhớ kỹ nơi họ đưa các em đến. Đó là nơi các em phải
đến nếu bị cháy thật.”

Lyra nghĩ, đây cũng là một ý hay.

Suốt phần thời gian đầu buổi chiều, Lyra và bốn cô bé kia
bị kiểm tra với Bụi. Các bác sĩ không nói họ đang làm thế, nhưng điều này rất
dễ đoán ra. Từng người một bị đưa đến phòng thí nghiệm, và tất nhiên việc này
khiến tất cả chúng rất hoảng sợ. Sẽ thật là bất công, Lyra nghĩ, nếu cô biến
mất mà không tống vào mặt họ một quả đấm! Nhưng có vẻ họ chưa dừng lại ở đó.

“Chúng ta muốn đo một số thống số.” Các bác sĩ giải
thích. Rất khó nói rõ sự khác nhau giữa họ: tất cả những người đàn ông đều mặc
áo khoác trắng và cầm bảng kẹp với bút chì, còn những người phụ nữ cũng giống
nhau, bộ đồng phục và thái độ lặng lẽ ôn tồn kỳ lạ của họ khiến họ chẳng khác
gì so với các nữ tu.

“Cháu đã được đo ngày hôm qua rồi.” Lyra nói.

“À, hôm nay chúng ta sẽ đo những mục khác. Hãy đứng lên
chiếc đĩa kim loại, à, đầu tiên phải cởi giày ra đã. Giữ lấy con nhân tinh của
cháu, nếu muốn. Nhìn về phía trước, thế, nhìn vào chiếc đèn nhỏ màu xanh lá
cây. Giỏi lắm…”

Có thứ gì đó lóe lên. Người bác sĩ bảo cô quay mặt về
phía sau, rồi sang trái, sang phải, cứ mỗi lần như thế lại có tiếng bấm máy và
ánh đèn lóe lên.

“Tốt rồi. Giờ hãy đi đến chỗ chiếc máy này và đặt tay
cháu vào trong chiếc ống. Không có gì làm cháu đau đâu, ta hứa đấy. Duỗi thẳng
các ngón tay ra. Thế được rồi.”

“Ông đang đo gì vậy?” Lyra hỏi. “Có phải là Bụi không?”

“Ai nói với cháu về Bụi vậy?”

“Một bạn gái, cháu không biết tên bạn ấy. Bạn ấy nói tất
cả chúng ta đều phủ đầy Bụi. Cháu không có bẩn, ít nhất cháu cũng không nghĩ là
cháu bẩn. Hôm qua cháu tắm rồi.”

“Đó lại là một loại thứ Bụi khác. Cháu không thể nhìn
thấy nó bằng mắt thường. Nó là một loại Bụi đặc biệt. Giờ thì nắm tay lại, đúng
rồi. Tốt lắm. Cháu sẽ thấy xung quanh đấy có một nắm đầm, thấy chưa? Cháu hãy
nắm vào đó, ngoan lắm. Giờ cháu có thể để tay kia sang chỗ này, đặt lên trên
quả cầu bằng đồng. Được rồi. Tốt lắm. Cháu sẽ cảm thấy hơi râm ran, nhưng không
có gì đáng lo đâu, chỉ là một dòng điện rất nhẹ thôi…”

Pantalaimon, trong hình dạng một con mèo hoang đang căng
thẳng và lo sợ cứ lảng vảng xung quanh chiếc máy, ánh mắt lóe lên những ánh
nghi hoặc, chốc chốc lại quay đầu dụi vào người Lyra.

Giờ thì cô đã chắc chắn họ vẫn chưa làm phẫu thuật trên
người cô, và cũng chắc chắn việc giả danh Lizzie Brooks không bị lộ. Cô liều
đặt một câu hỏi.

“Tại sao ông lại tách nhân tinh của mọi người ra?”

“Cái gì cơ? Ai nói với cháu như vậy?”

“Bạn gái đó, cháu không biết tên bạn ấy. Bạn ấy nói ông
tách nhân tinh của mọi người ra.”

“Thật là ngớ ngẩn…”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3