Thời gian tươi đẹp (Tập 2) - Chương 32

Chương 32

Quảng cáo này gần như không có âm thanh.

Màn hình xuất hiện cảnh gia đình ba người rất ấm áp. Ngôi nhà
trang trí theo phong cách hiện đại đơn giản, ông bà chủ trẻ tuổi mặc bộ đồ ở
nhà thoải mái, cùng cậu con trai sáu bảy tuổi ngồi ở so­fa xem tivi.

Khán giả thường xem quảng cáo chắc sẽ có ấn tượng, cậu bé
trong CF này trông rất quen.

Đúng vậy, cậu chính là nhân vật nam chính trong quảng cáo
Aito Kids hơn một năm trước. Một năm trôi qua, cậu đã cao lên không ít, nhưng
gương mặt vẫn đáng yêu như ngày nào.

“Oa, ngày mai được đi
du xuân rồi!” Cậu bé mừng rỡ thốt lên, nhảy xuống đất, chạy vào phòng mình.

Cặp bố mẹ trẻ nhìn
nhau cười. Đây cũng là lời thoại duy nhất của toàn bộ quảng cáo.

Màn hình chuyển cảnh,
người đàn ông vào phòng ngủ, lấy một cái ba lô màu đen từ tủ quần áo, bắt đầu
xếp đồ. Chiếc ba lô được thiết kế đơn giản phóng khoáng, vật liệu có vẻ rất mềm
mại chắc chắn.

Bên dưới màn hình xuất
hiện hàng chữ: “Đàn ông chỉ cần một kiểu.”

Hình ảnh lại chuyển
sang phòng quần áo. Người phụ nữ đứng trong phòng ngó nghiêng. Trên cái giá
phía trước mặt cô bày một dãy bảy tám cái túi xách có màu sắc, phong cách khác
nhau, tất cả đều tinh tế đẹp đẽ.

Dưới màn hình xuất
hiện hàng chữ: “Phụ nữ đáng được sở hữu nhiều kiểu.”

Cuối cùng, ống kính
chuyển đến căn phòng của cậu con trai. Trên bàn học của cậu có một máy tính
xách tay phong cách thiếu nhi. Cậu bé điều khiển con chuột rất thành thạo,
nhanh chóng vào trang web chứa đầy hình ảnh ba lô trẻ em. Cậu bắt đầu chọn màu
sắc của ba lô, hình hoạt họa trong số con gấu, chó săn, hổ, vị trí túi ngoài,
màu sắc của khóa kéo… Những hình ảnh này vụt qua rất nhanh, cuối cùng, cậu điền
tên mình vào ô trống: Hạt đậu nhỏ.

Tiếp theo là hình ảnh
nhân viên phát chuyển nhanh đến nhà, hai tay đưa cho Hạt đậu nhỏ một cái ba lô
trẻ em. Bố mẹ cậu bé đứng đằng sau mỉm cười.

Màn hình xuất hiện
dòng chữ: “Hàng đặc biệt dành cho con yêu, độc nhất vô nhị.”

Âm nhạc nổi lên, cả
gia đình lái xe ra ngoại thành. Xung quanh đều là cây cối hoa cỏ mát mắt, nắng
vàng rực rỡ. Ba chiếc ba lô để ở hàng ghế sau xe ô tô.

Hình ảnh biến mất, một
hàng chữ vụt qua:

Ba lô Ái Nhĩ (Aier)
khiến cuộc sống vừa rực rỡ vừa đơn giản như vậy.

Góc phải màn hình xuất
hiện hàng chữ: Nhãn hiệu con thuộc công ti Aito.

Khi quảng cáo này được
phát trên in­ter­net và các đài truyền hình, khi nhãn hiệu mới Ái Nhĩ (Aier)
tràn nhập đông tây nam bắc, Ninh Duy Khải đã ngồi ở phòng làm việc mới, tạm
thời cáo biệt ngành túi xách mà anh ta hô mưa gọi gió nhiều năm.

Công ti trực tuyến mà
anh ta tiếp quản có quy mô rất nhỏ nhưng ít nhất cũng là công ti công nghệ cao.
Vì vậy, văn phòng nằm ở tòa nhà có giá thuê đắt đỏ nhất trong thành phố.

Vào thời khắc này,
Ninh Duy Khải đang chăm chú dõi mắt về màn hình quảng cáo cực lớn treo trên tòa
nhà đối diện. Trên đó đang phát CF túi xách Aier.

Anh ta xem một lúc,
cuối cùng nở nụ cười nhàn nhạt, tiếp tục cắm cúi vào tập tài liệu ở trên bàn.

Đúng lúc này, di động
rung rung báo hiệu có tin nhắn mới. Ninh Duy Khải mở ra xem, màn hình xuất hiện
tấm ảnh tự chụp của một cô gái. Cô gái mặc bộ váy dài màu xanh lá cây, ôm chiếc
ba lô Aier cùng màu, nở nụ cười đắc ý trước ống kính. Bộ dạng của cô rất tinh
nghịch và đáng yêu.

Bên dưới có hàng chữ:
Đừng để bị hạ gục. Em tặng anh cái này, muốn đấm muốn đá trút căm phẫn tùy anh
– Li­dia.

Ninh Duy Khải mỉm
cười, nhắn lại cho cô: Em đang ở đâu? Khi nào tan sở, tôi đi đón em.

***

Cùng lúc đó, Trần
Tranh đang ngồi trong phòng làm việc sang trọng của anh ta. Trong tay anh ta là
bản kế hoạch quảng bá sản phẩm túi xách thông thường mới trên toàn quốc.

Các giám đốc bộ phận
và lãnh đạo cao cấp đứng ở phía đối diện. Ai nấy sắc mặt nặng nề và bất lực.

“Mọi người ra ngoài
trước đi.” Trần Tranh cất giọng lạnh nhạt.

Các giám đốc lặng lẽ
đi ra ngoài.

Trần Tranh cầm cốc trà
trên bàn, ném mạnh xuống đất, sau đó là quyển lịch bàn, hộp danh thiếp, cuối
cùng là tập kế hoạch quảng bá sản phẩm trong tay anh ta.

Nếu nói Lâm Thiển từng
vô cùng chấn động và tuyệt vọng khi nhìn thấy sản phẩm Sa Ưng lúc Tân Bảo Thụy
mới tung ra thị trường, đồng thời thấy nó vượt trội hơn hẳn Aito của mình, thì
vào thời khắc này, Trần Tranh cũng có cảm giác tương tự.

Ngọn lửa phẫn nộ bùng
cháy, nhưng cũng chẳng thể giúp anh ta thoát khỏi cảnh cùng đường mạt lộ.

Đúng lúc này, di động
đổ chuông, Trần Tranh cầm lên. Nhìn thấy số điện thoại, anh ta ổn định lại hơi
thở mới bắt máy: “Bố.”

Đầu kia truyền đến
giọng nói tức giận chưa từng thấy của bố anh ta: “Anh đúng là đồ ngu xuẩn. Tâm
huyết cả cuộc đời tôi đã bị hủy hoại trong tay anh.”

***

Màn đêm dần buông
xuống, cả thành phố lấp lánh ánh đèn.

Lâm Thiển cầm điện
thoại, đứng trước gương thay bộ váy ngắn màu tím và đôi giày cao gót đen.

Đầu kia điện thoại là
giám đốc công ti “săn đầu người.” Anh ta nói một thôi một hồi, vẫn không chịu
bỏ cuộc: “Giám đốc Lâm, cô thật sự không suy nghĩ lại hay sao? Ái Đạt tuy là
công ti sản xuất túi xách lớn trong nước nhưng JJ là tập đoàn đa quốc gia, Top
500 toàn cầu, doanh nghiệp hàng đầu trong ngành túi xách trên thế giới. Cô làm
tổng giám sát thị trường khu vực Trung Quốc, mức lương ít nhất tăng gấp đôi, cô
lại có thể tự chọn địa điểm làm việc ở Hồng Kông hay Bắc Kinh. Tôi thật sự cho
rằng, công ti này thích hợp với sự phát triển nghề nghiệp của cô hơn.”

Lâm Thiển cười: “Cảm
ơn anh, nhưng hiện tại tôi không có ý định đổi công việc.”

Giám đốc công ti “săn
đầu người” lại nói khéo vài câu, làm Lâm Thiển đành nhận lời anh ta, nếu muốn
đổi công việc khác, nhất định cô sẽ liên lạc với anh ta ngay. Thấy Lâm Thiển
nhận lời, anh ta nói mấy câu lấy lòng: “Nghe nói giám đốc Lâm chính là người
đưa ra kế hoạch quảng cáo cho Aito và Aier, sức sáng tạo của cô quả là tuyệt
vời. Đây cũng là yếu tố thu hút lãnh đạo cấp cao của JJ. Tóm lại, chúc cô thành
công trong sự nghiệp, hi vọng có cơ hội hợp tác với cô trong tương lai.”

Sau khi cúp điện
thoại, khóe miệng Lâm Thiển vẫn còn đọng nụ cười, cô thong thả soi gương buộc
tóc.

Xong xuôi, cô quay
người nhìn Lệ Trí Thành. Hôm nay anh cũng chọn mặc com­ple chỉnh tề, áo sơ mi
và cà vạt là do Lâm Thiển chọn, màu sắc sáng hơn bình thường.

“Lại đây.” Anh giơ tay
về phía cô.

Lâm Thiển đi đến bên
anh, Lệ Trí Thành lập tức kéo cô vào lòng.

“Thì ra anh không chỉ
cần đề phòng người đàn ông khác.” Anh lên tiếng: “Mà còn phải đề phòng cả công ti
khác nữa.”

Lâm Thiển phì cười, cố
ý giả vờ rộng lượng vỗ vai anh: “Em có thể thông cảm, ai bảo bạn gái anh quá
xuất sắc, anh có cảm giác nguy hiểm cũng là lẽ thường tình, thôi anh cứ cố tự
khắc phục đi.”

Lệ Trí Thành ngắm
người phụ nữ trong lòng. Bộ váy ngắn màu tím càng tôn thêm vóc dáng thanh mảnh
mềm mại của cô, đôi mắt đen láy vừa thông minh vừa tinh nghịch.

Anh gia nhập chốn
thương trường gần hai năm, cô cũng ở bên anh gần hai năm.

Anh rất hiếm khi đưa
cô đi tiếp khách ở bên ngoài. Không giống những người đàn ông khác, quan chức
cũng vậy, doanh nhân cũng thế, bên cạnh thay hết cô này đến cô khác.

Đối với những người
đàn ông có quyền lực và tiền bạc, giành được quá dễ dàng, dù phụ nữ trẻ trung
xinh đẹp đến mấy, một khi đã hết hứng thú, họ bỏ rơi không một chút nuối tiếc.

Đó là bởi vì bọn họ
không gặp người con gái tỏa sáng lung linh như Lâm Thiển. Đàn ông càng thâm
sâu, gặp người phụ nữ như cô sẽ càng không thể buông tay.

***

Buổi tiệc tối nay là
tiệc mừng công, được tổ chức tại khách sạn Bắc Hải Thịnh Đình ở trung tâm thành
phố.

Lệ Trí Thành đi trước,
Lâm Thiển tự lái ô tô đến sau, đây là quyết định của Lâm Thiển. Hơn một năm
trôi qua, việc chưa chính thức công khai mối quan hệ của hai người cũng là ý
của cô.

Đại cuộc chưa ngã ngũ
nên cô không hi vọng mối quan hệ cá nhân của bọn họ thu hút sự chú ý của mọi
người. Bởi như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình tượng người lãnh đạo của Lệ
Trí Thành.

Tuy công ti luôn đề
cao tinh thần tiết kiệm nhưng tiệc mừng công tối nay được tổ chức tại phòng
tiệc của một tầng khách sạn sang trọng, đèn đóm rực rỡ. Công ti còn mời đơn vị
nghệ thuật ở bên ngoài đến biểu diễn văn nghệ.

Mở màn là một điệu vũ
la tinh sôi động, mấy cô gái mặc váy đỏ giống nhau nhảy rất nhiệt tình trên sân
khấu phía trước, thu hút ánh mắt của những người có mặt, cũng thành công khuấy
động không khí trong buổi tiệc.

Lâm Thiển ngồi ở bàn
tròn thuộc dãy thứ tư. Hai ba bàn bên cạnh đều là nhân viên thuộc bộ phận do cô
quản lí. Cao lương mĩ vị đã bày hết lên bàn nhưng tạm thời chưa có ai động đũa,
bởi vì bọn họ chờ CEO phát biểu. Lâm Thiển vừa uống nước hoa quả vừa đưa mắt
lên bàn ở vị trí chính giữa hàng đầu tiên. Lệ Trí Thành ngồi quay lưng về phía
cô, anh đã cởi áo com­ple, chỉ mặc áo sơ mi đơn giản nhưng vẫn nổi bật.

Màn biểu diễn nhanh
chóng kết thúc. Ánh đèn tối hẳn, một luồng sáng tập trung lên sân khấu. Ở bên
dưới, phòng tiệc đầy ắp người trở nên yên tĩnh trong giây lát.

Người chủ trì là một
cô gái xinh đẹp của bộ phận Hành chính. Cô cầm mi­cro, uyển chuyển đi lên sân
khấu.

“Các vị lãnh đạo, các
vị đồng nghiệp, chào buổi tối.”

Mọi người hưng phấn vỗ
tay rào rào. Cô MC nói những lời chúc phúc rồi tóm tắt thành tích huy hoàng của
Vin­da và Aier. Mỗi khi cô ta đọc một con số, bên dưới lại nổi lên tiếng vỗ
tay. Lâm Thiển ngồi giữa đám đông náo nhiệt, trong lòng cũng hết sức phấn chấn.

Ái Đạt, Ái Đạt của
anh, của cô và tất cả mọi người từng có thời rơi xuống đấy vực. Lúc bấy giờ,
chẳng ai nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Hơn một năm trước, toàn bộ số tiền trên sổ
sách của bọn họ chưa đến mười triệu. Vậy mà ngày hôm nay, bọn họ tổ chức tiệc
mừng công tại khách sạn sang trọng nhất thành phố. Bây giờ, các đối thủ cạnh
tranh trong ngành nghe đến tên Ái Đạt là nơm nớp kiêng dè.

Tất cả những điều này
đều do một người tạo ra.

Giọng nói xúc động của
cô MC vang lên: ‘Tiếp theo, xin mời Tổng giám đốc Lệ Trí Thành lên phát biểu.”

Tiếng vỗ tay vang lên
như sấm dậy. Thậm chí còn có người đứng lên, vỗ tay nhiệt liệt.

Cuối cùng, tất cả mọi
người vô thức đều đứng dậy. Người đàn ông ngồi ở vị trí chính giữa đầu tiên
cũng thong thả đứng lên, cầm li rượu đi lên sân khấu.

Khi anh đứng dưới ánh
đèn, đưa mắt một lượt quanh phòng tiệc, bên dưới im lặng như tờ trong giây lát.

Lâm Thiển ngắm gương mặt
lấp lánh dưới đèn. Anh đứng ở đó, cao lớn nổi bật.

Tim Lâm Thiển đột
nhiên đập thình thịch trong lồng ngực.

“Tôi từng cho rằng, cả
cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ dính dáng đến kinh doanh.” Lệ Trí Thành cất
giọng trầm thấp ôn hòa.

“Bởi vì anh trai tôi,
anh ấy đã lãnh đạo Ái Đạt tạo ra một thời kì huy hoàng.” Anh nói tiếp.

Lúc này, rất nhiều
nhân viên lâu năm của công ti chợt nhớ tới CEO trẻ tuổi xuất sắc quá cố. Tài
năng của người đàn ông đó có lẽ không nổi trội như Lệ Trí Thành, nhưng anh cũng
dẫn dắt doanh nghiệp phát triển với tốc độ cao trong một thời gi­an dài.

Bọn họ cũng ý thức
được, CEO chưa đến ba mươi tuổi trước mặt còn một thân phận khác, đó là người
kế thừa sự nghiệp của gia đình, thực hiện di nguyện của anh trai.

Điều này khiến vị CEO
thâm trầm, lạnh nhạt và khó gần đột nhiên trở nên chân thực sống động hơn
nhiều.

Tuy chưa từng gặp
người anh trai quá cố của Lệ Trí Thành, nhưng Lâm Thiển là người hiểu Lệ Trí
Thành hơn ai hết.

Lệ Trí Thành không
thích bộc lộ tình cảm trước mặt người khác. Càng là người anh trân trọng, anh
càng đặt sâu trong tim.

Vào thời khắc này, đột
nhiên nhắc đến anh trai, có phải bởi vì khi đứng trên đỉnh cao của ngành, anh
chợt nhớ tới lời phó thác của anh trai?

Anh như vậy khiến cô
cảm thấy rất xót thương.

Lệ Trí Thành tiếp tục
lên tiếng: “Lúc mới tiếp quản Ái Đạt, tôi cũng gây ra trò cười, bị người khác
hiểu nhầm là nhân viên bảo vệ, còn sai đi bê đồ…”

Bên dưới vang lên
tiếng cười rần rần. Có người mạnh dạn nói to: “Lệ tổng, ai vậy, hãy trừ tiền
thưởng của anh ta.”

Lâm Thiển không rời
mắt khỏi Lệ Trí Thành. Mặt cô hơi ửng đỏ, trong lòng rất ngọt ngào. Anh cố ý
nói vậy.

Lệ Trí Thành quả nhiên
đảo mắt qua bên này. Chỉ là phạm vi quá rộng nên không một ai chú ý. Duy chỉ có
Lâm Thiển âm thầm chạm mắt anh, tim lại đập loạn nhịp.

“Năm ngoái vào thời
điểm này, mọi người đều nói khó có thể cứu sống Ái Đạt. Năm nay, chúng ta giành
được vị trí quán quân trong ngành.

Năm ngoái, lúc Vin­da
tung ra thị trường, trang chủ bị hack, phải bồi thường hai mươi triệu, các đồng
nghiệp của bộ phận Thông tin Kĩ thuật khóc dở mếu dở. Năm nay, Vin­da trở thành
sản phẩm đơn có lượng tiêu thụ lọt vào Top 5, người của bộ phận Kĩ thuật nhận
phong bao lớn…”

Bên dưới lại vang lên
tiếng cười.

Sắc mặt Lệ Trí Thành
hết sức trầm tĩnh, đôi mắt anh phản chiếu ánh đèn, như đại dương không thấy
đáy, khiến trái tim mọi người càng sôi sục.

“Vin­da và Aito của
chúng ta.” Anh từ tốn mở miệng: “Đã đạt đến thành công huy hoàng nhất trong
ngành. Mọi người hãy cùng tôi, tiếp tục tiến bước.”

Khi Lệ Trí Thành kết
thúc bài phát biểu, bên dưới vô cùng tĩnh lặng. Nhưng ở giây tiếp theo, tiếng
vỗ tay vang lên như sấm động. Sắc mặt mọi người để lộ sự xúc động và hưng phấn,
ánh mắt đầy tự hào.

Lâm Thiển không rời
mắt khỏi Lệ Trí Thành. Lúc này, anh mỉm cười giơ cao li rượu với mọi người, sau
đó một hơi uống cạn. Cô chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh chưa từng thấy.

Trong tiếng hoan hô
không ngừng nghỉ, Lâm Thiển chỉ nhìn thấy một người.

Cô đột nhiên nhận ra
một sự thật. Hóa ra cô không chỉ yêu anh, mà trên thực tế, cô sùng bái anh giống
mọi người trong công ti.

Cho dù từng sởn gai ốc
trước trí tuệ của anh, nhưng cô cũng sùng bái một cách sâu sắc trí tuệ đó.

Là anh khiến cô hiểu
ra, cuộc chiến thương mại còn có thể “lướt gió tung mây” như vậy, là anh đã
khơi gợi nhiệt huyết và tiềm năng của cô, là anh đã khiến cô có cảm giác sảng
khoái khi chiến thắng hết đối thủ này đến đối thủ khác.

Thì ra đối với cô, anh
không chỉ đơn giản là người yêu. Ở trong trái tim cô, anh đã sớm không còn gì
có thể sánh bằng.

***

Sau khi buổi tiệc kết
thúc, Lâm Thiển ở lại trò chuyện với một số đồng nghiệp có quan hệ thân thiết
trong công ti đến hơn mười giờ tối.

Tối nay Ái Đạt thuê
phần lớn phòng trong khách sạn để nhân viên nghỉ lại qua đêm, buổi tối tự tìm
hoạt động giải trí. Lâm Thiển lặng lẽ lên phòng Lệ Trí Thành ở tầng trên cùng.
Cô vừa gõ nhẹ hai tiếng liền bị anh kéo vào trong.

Lệ Trí Thành đã cởi cà
vạt, trên người tỏa ra mùi rượu nhàn nhạt. Anh trực tiếp đè Lâm Thiển vào cánh
cửa rồi cúi xuống hôn cô.

Lâm Thiển cười khẽ một
tiếng, đồng thời đá bay giày cao gót. Lệ Trí Thành bế cô lên, đi đến bên giường
ngồi xuống.

“Em uống rượu đấy à?”
Anh hỏi.

Lâm Thiển thè lưỡi.
Thôi xong rồi, cô quên béng đi mất.

Lâm Thiển vốn không
thích uống rượu, người đàn ông như Lệ Trí Thành càng không thích bạn gái của
mình uống rượu. Hai người thỏa thuận, từ nay về sau, cô không động đến rượu.
Nếu anh ở bên cạnh, anh sẽ uống đỡ cho cô. Nếu anh không có mặt…

“Em sẽ tự xử lí.” Lâm
Thiển cất giọng quả quyết: “Anh yên tâm đi, khả năng tự kiềm chế của em rất
tốt, lại biết ăn nói, ai có thể ép em uống?” Lúc mới sống chung, cô còn định ra
một số quy tắc, thể hiện vị trí bà chủ nhà. Về vụ uống rượu, cô chủ động viết
lên giấy: Nếu Lâm Thiển động đến rượu, uống một li sẽ phạt dọn nhà một tuần.

Lâm Thiển chớp mắt
nhìn Lệ Trí Thành. Anh mặc kệ, tiếp tục lên tiếng: “Uống mấy cốc?”

“Ba cốc. Nhưng hôm nay
là trường hợp đặc biệt, đây là em cổ vũ cho anh…” Thật ra có nhiều nhân viên nữ
chỉ uống nước hoa quả, sau khi nghe lời phát biểu của anh, cô nhất thời xúc
động nên mới uống rượu.

“Biện pháp trừng phạt
là gì nhỉ?” Lệ Trí Thành hỏi.

Nghĩ đến chuyện phải
dọn nhà một tuần, Lâm Thiển liền đau đầu. Nhà của anh rộng như vậy, mỗi lần dọn
mệt chết. Cô đảo tròng mắt, ghé lại gần Lệ Trí Thành. Đầu mũi của hai người
chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện.

Có lẽ do ánh đèn trong
phòng quá mờ ám. Có lẽ do chất cồn trong người phát huy tác dụng, cũng có thể
do người đàn ông trước mặt quá đỗi cuốn hút, Lâm Thiển vô thức lên tiếng:
“Chúng ta… đổi phương thức trừng phạt có được không?”

Lệ Trí Thành hơi ngẩn
người.

Cô đẩy Lệ Trí Thành
nằm xuống giường, bò xuống giữa hai đùi anh, từ từ cởi quần cho anh rồi cúi đầu
xuống thấp…

Lâm Thiển cũng không
rõ, tại sao cô lại có hành động này.

Trước đây, Lệ Trí
Thành từng gợi ý với cô. Nhưng vì ngượng ngùng hay do vấn đề tâm lí, cô giả bộ
ngốc nghếch, còn anh cũng không ép buộc.

Tối nay, trong đầu cô
toàn là hình bóng anh lúc đứng trên sân khấu phát biểu. Cứ nghĩ người đàn ông
này là người mình yêu, là người mình sùng bái, cô chỉ muốn làm tất cả vì anh,
chỉ muốn anh được thỏa mãn theo cách anh mong muốn.

“Em sùng bái anh…” Lâm
Thiển lẩm bẩm: “Hôm nay em mới hiểu, em sùng bái anh biết bao, Lệ Trí Thành.”

Không người đàn ông
nào có thể cưỡng lại lời nói từ đáy lòng của người phụ nữ mà anh yêu thương.
Đặc biệt đối phương còn là cô gái kiêu ngạo như Lâm Thiển. Vào giờ phút này, cô
cam tâm tình nguyện cùng anh làm chuyện thân mật nhất.

Cuối cùng, khi dục
vọng được giải phóng, Lệ Trí Thành giơ tay kéo Lâm Thiển vào lòng. Cô như đứa
trẻ nằm gọn trên người anh.

Một lúc sau, anh khôi
phục bình tĩnh, lật người đè cô xuống dưới thân. Hai má Lâm Thiển đỏ hây hây,
đôi mắt sáng như sao trời.

Bốn mắt chạm nhau, Lâm
Thiển lên tiếng: “Anh đã cảm nhận sự trung thành của em chưa?”

Lệ Trí Thành cười
tươi. Nụ cười từ khóe miệng lan tỏa đến tận đáy mắt vốn không bao giờ gợn sóng
của anh.

“Vô cùng cảm kích,
nhưng anh chẳng có gì để báo đáp.” Lệ Trí Thành vuốt ve mặt cô: “Chỉ có thể
trao cho em sự trung thành gấp bội của anh.”

Lâm Thiển mấy giây sau
mới có phản ứng: “Này, này, anh không cần báo đáp bằng sự trung thành đâu, thật
đấy!”

Nhưng đã muộn, Lệ Trí
Thành vén váy cô rồi cúi thấp xuống. Lời từ chối của Lâm Thiển nhanh chóng biến
mất. Cuối cùng, cô lẩm bẩm: “Anh đúng là xấu xa.”

Kích tình qua đi, đêm
đã rất khuya. Có lẽ đêm nay quá tuyệt vời, dù tiêu hao nhiều thể lực nhưng Lệ
Trí Thành và Lâm Thiển vẫn không buồn ngủ. Anh ôm cô tựa vào đầu giường, ngắm
cảnh sắc lung linh ngoài cửa sổ.

Lâm Thiển: “Lúc nào
chúng ta công khai?”

Lệ Trí Thành cúi đầu
nhìn cô: “Đồng ý để anh “thấy ánh sáng” rồi à?”

Lâm Thiển cười tủm
tỉm, gật đầu.

Bởi vì ra Tết, trọng
tâm công việc của cô sẽ chuyển hoàn toàn sang công ti vật liệu Minh Đức, mặc dù
về nghiệp vụ vẫn còn dính dáng đến Ái Đạt nhưng cũng coi như tách rời. Vì vậy,
Lâm Thiển cho rằng đây là thời cơ tốt để công khai mối quan hệ của hai người.

“Anh định dùng cách gì
để công bố quan hệ của chúng ta?” Lâm Thiển hỏi. Nghĩ đến chuyện từ nay về sau
sẽ trở thành tâm điểm chú ý, cô thấy hơi căng thẳng.

Lệ Trí Thành chỉ liếc
cô một cái, không đáp lời. Ánh mắt của anh có vẻ kì lạ, thâm trầm, mang hàm ý
nào đó mà cô không hiểu.

Sau đó anh nói: “Túi
áo com­ple của anh có một thứ, hãy cầm lại đây.”

“Vâng.” Lâm Thiển
không nghĩ ngợi nhiều, nhổm dậy thò tay vào túi áo com­ple đặt ở mép giường.

Tay vừa chạm vào cái
hộp nhỏ, cô liền lôi ra ngoài. Là một cái hộp nhung đen.

Tim Lâm Thiển đột
nhiên đập mạnh.

Lệ Trí Thành giơ tay
từ đằng sau, vừa ôm cô vào lòng vừa cầm tay cô mở hộp. Một chiếc nhẫn kim cương
màu bạc xuất hiện ở trong đó.

“Dùng cách này được
không em?” Anh hỏi nhỏ bên tai cô.

***

Khi mặt trời lên cao,
mặt đất lại bắt đầu một ngày mới.

Có người vẫn hạnh phúc
ôm nhau ngủ, có người bận rộn với công việc nhàm chán, có người nằm dưới chăn
ấm đệm êm nhưng nội tâm trống trải.

Cũng có kẻ chờ đón
bước chuyển ngoặt của số phận với tâm trạng phức tạp. Phía trước có lẽ là vực
sâu vạn trượng, nhưng cũng có thể là một cuộc đời mới.

Mới sáng sớm, Trần
Tranh đã dẫn các giám đốc bộ phận của Tư Mỹ Kỳ đứng ở cửa ra sân bay chờ đợi.

Đám cấp dưới người tỏ
ra hưng phấn, người có thần sắc nghiêm trang, còn Trần Tranh không để lộ bất cứ
biểu cảm nào.

Người bọn họ chờ đợi
nhanh chóng xuất hiện.

Đó là một nhóm người
đàn ông mặc com­ple chỉnh tề, trong đó có bốn năm gương mặt châu Á, một người
da đen, một người da trắng mắt xanh. Vài người trong bọn họ đeo kính râm đen,
trông rất thời thượng.

Thật ra Trần Tranh
ghét nhất người của doanh nghiệp nước ngoài. Trời nóng chảy mỡ còn diện com­ple,
bộ dạng cứ như đứng trên đầu thiên hạ.

Nhóm đàn ông vừa nhập
cảnh nhanh chóng tiến lại gần. Trần Tranh và các giám đốc đi tới nghênh đón,
miệng nở nụ cười tươi. Anh ta đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại ở một người
trong số đó.

Đó là một người đàn
ông cao lớn có vầng trán rộng, đôi mắt nhỏ dài, sống mũi thẳng, ngũ quan tuấn
tú lộ vẻ bức người. Bộ com­ple đen chỉnh tề hoàn toàn phát họa đường nét thân
hình anh. Anh có chiều cao như người phương Tây nhưng lại tỏa ra vẻ nho nhã của
người phương Đông.

Vào thời khắc này, anh
đang dò xét đối phương. Ánh mắt anh lạnh nhạt và thông suốt, ẩn hiện ý cười,
khiến người đối diện khó nắm bắt.

Trần Tranh đã đọc tư
liệu về con người này.

Ja­son Lin, phó tổng
giám đốc công ti đầu tư MK, nhân vật có tiếng ở phố Wall, nghe nói cũng là nhân
vật có ảnh hưởng trong cộng đồng người Hoa ở Bắc Mĩ.

Cô phiên dịch của Trần
Tranh nhanh chóng dùng tiếng Anh chào đón đoàn người, đồng thời giới thiệu hai
bên với nhau. Đầu tiên, đương nhiên là giới thiệu CEO Trần Tranh của công ti Tư
Mỹ Kỳ và Phó tổng giám đốc Ja­son Lin của phía đối phương.

Trần Tranh giơ tay, nói bằng tiếng Anh: “Xin chào Mr Lin! Rất
vui được gặp anh!”

Người đàn ông mỉm cười, cất giọng trầm thấp đầy từ tính,
nhưng anh nói tiếng Trung: “Trần tổng, chúng ta đều là người Trung Quốc, không
cần khách sáo như vậy. Anh gọi tôi là Ja­son hay Lâm Mạc Thần đều được.”

Cuối cùng, hai bên lần lượt bắt tay nhau.

“Hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3