Âm mưu của hoa mỹ nam - Chương 04 phần 1

Chương 4


màng tỉnh dậy, cô gái nào đó theo thói quen vươn vai, hả? Lần này tại sao lại
không gặp trở ngại gì nhỉ?

Mở
choàng mắt ra, Uông Thiên Hồng nhìn bốn phía xung quanh, không khỏi tự cười
mình một chút… đương nhiên rồi! Đây là phòng của cô, giường cũng chỉ một mình
cô ngủ, làm gì có ai khác, đương nhiên là không có chướng ngại vật gì rồi.

Nhưng
đây rõ ràng là căn phòng mà cô đã ngủ mười mấy năm, vì sao bây giờ lại cảm thấy
xa lạ thế này?

Tầm
mắt vô thức nhìn chằm chằm phía bên cạnh trống không, một tay nhẹ nhàng xoa xoa
má mình, trong lòng cô đột nhiên bị một loại cảm xúc mang tên mất mát bao phủ.

Lam
Lam và Cao nhị ca đã trở về rồi, cô cũng không cần qua chăm sóc Cao đại ca
nữa... Phải nói là, từ nay trở đi cô cũng chả bao giờ nằm trên chiếc giường xa
lạ kia mà tỉnh dậy nữa, lại càng chẳng có nụ hôn nhẹ vào mỗi sáng sớm làm cô tâm
hoảng ý loạn nữa.


xuống giường, đánh răng, rửa mặt xong, mở cửa chuẩn bị ra khỏi phòng, xông vào
mũi chính là từng đợt hương bánh thơm lừng.

“Chị,
chị dậy rồi à?”

“Lam
Lam? Em, em đang làm bữa sáng sao?” Đây thực sự là kỳ tích, bình thường
đều ngủ thẳng đến khi sát giờ muộn làm mới dậy, hôm nay tự nhiên dậy sớm hơn cả
cô, đã thế còn làm bữa sáng!

“Sao
phải bày cái bộ dạng dọa chết người thế kia a, chị thực sự nghĩ em gái của chị
là đứa ngu ngốc không biết gì hử?” Chẳng qua cô lười không làm thôi nha.

“Em
mà không phải như thế à?” Uông Thiên Hồng nhỏ giọng nói.

“Uông
Thiên Hồng! Chị đừng tưởng chị là chị cả mà em không dám hành hung chị
nha!” Nhìn thấy chị lại tươi cười như mọi ngày, Uông Thiên Lam rốt cuộc
mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.


trời mới biết khi Uông Thiên Hồng sắc mặt tái nhợt về đến nhà lại không nói nổi
một câu nào, lúc đó cô đã bị dọa chết rồi.

Đúng
lúc này tiếng chuông cửa vang lên.

“Ai
thế nhỉ? Mới bảy rưỡi sáng đã đến rồi!” Uông Thiên Hồng vừa hỏi vừa đi ra
mở cửa.

“Cao
nhị ca?” Hôm nay mặt trời thật sự mọc ở phía tây sao, hai cái người rõ
ràng là yêu ngủ như mạng này thế mà lại dậy sớm như vậy, lại còn ăn mặc chỉnh
tề như bộ dáng chuẩn bị đi làm nữa chứ.

“Chào
buổi sáng, Thiên Hồng muội muội!”

“Sớm
thế này Cao nhị ca đã đến nhà bọn em...” Thật kinh ngạc.

“Đương
nhiên là bởi vì bữa sáng của anh nha!” Cao Khoát xoa xoa bụng mình, mũi
dùng sức ngửi ngửi, quả nhiên rất thơm.

Nửa
đêm Uông Thiên Lam gọi điện cho anh, cảnh cáo anh nhất định sáng sớm nay phải
đến, bằng không anh đừng mơ tưởng về sau lại có thể như vậy như vậy với cô, dù
sao hết thảy cũng không được, thật thảm a!

Đã
bị uy hiếp đến mức này, đương nhiên Cao Khoát dù phải liều mạng cũng phải đến
báo danh từ sáng sớm.

“Ra
là Lam Lam chuẩn bị bữa sáng cho Cao nhị ca nha!” Uông Thiên Hồng cuối
cùng cũng hiểu ra.

“Không
phải không phải!” Cao Khoát đi vào bếp, ôm lấy người đẹp từ phía sau, kết
cục chịu một quyền, sắc mặt siêu thối nói: “Thiên Hồng muội muội a, đứa em
gái động một chút là sử dụng bạo lực này của em từ nay trở đi, mỗi ngày sẽ
chuẩn bị đồ ăn sáng cho chúng ta, để em không cần mỗi ngày vội vội vàng vàng lo
cho cái bụng của mọi người nữa, em cũng sẽ có một chút thời gian thuộc về
mình.”

“Hả?”

“Tóm
lại là, tuần này chị cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần quan tâm chuyện gì cả,
cứ chuyên tâm vào công việc may vá của chị là được, em nhớ tuần sau chị còn ba
đơn đặt hàng thì phải, còn chỉ đích danh chị làm cho họ loại ba lô như lần
trước.” Tốt nhất là mấy ngày tiếp theo ít ra ngoài đi một chút miễn lại
xảy ra việc ngồi xe lạc đường như hôm, dọa chết mọi người.

“Lam
Lam, chị không mệt nha...” Uông Thiên Hồng muốn giải thích gì đó.

Uông
Thiên Lam trừng mắt nhìn Cao Khoát một cái, anh lập tức ngắt lời Uông Thiên
Hồng, “Đúng thế, đúng thế, Thiên Hồng muội muội, em cũng không cần lo lắng
cho bữa trưa của anh trai anh đâu! Việc ấy anh với Thiên Lam cũng nghĩ biện
pháp rồi, anh trai anh đã lớn thế rồi, tự mình có thể lo liệu được, huống hồ
anh với Thiên Lam cũng có thể đi tìm anh ấy cùng ăn trưa, Thiên Hồng muội muội
nên hạn chế ra ngàoi, ở nhà nghỉ ngơi a!”

Không
cần đi tìm Cao đại ca! Trong lòng Uông Thiên Hồng căng thẳng. “Bình thường khi
đi làm Cao đại ca bề bộn nhiều việc, không có nhiều thời gian đi mua thức ăn
bên ngoài, cho nên mỗi ngày em mới đưa cơm cho anh ấy.”

“Yên
tâm đi! Sáng nay anh đã đứng trước phòng anh ấy nói trưa sẽ mua cơm đưa qua cho
anh ấy, cũng bảo anh ấy về sau tự chuẩn bị cơm trưa của mình rồi. Anh ấy cũng
không nói là không được! Cho nên bọn anh đều có thể thay thế em, em cứ an tâm!”

Uông Thiên Hồng thấp
giọng. “Thật sao? Cao đại ca không phản đối?” ‘rầm’ một tiếng, dường
như cô nghe thấy tiếng trái tim mình rơi xuống đáy cốc.

“Em biết rồi.” Cô sẽ không
chuẩn bị cơm trưa cho Cao đại ca nữa – hôm nay không, về sau cũng không.

Tuy rằng lần trước Cao Dương đã
nhận lời, chỉ cần mỗi cô chuẩn bị cơm trưa cho anh, nhưng hôm qua khi nhìn thấy
anh khen thức ăn do Hàn tiểu thư làm, Uông Thiên Hồng lại cảm thấy Cao đại ca
đang lừa dối mình.

Vẻ mặt của anh ấy rõ ràng rất
thích tay nghề của Hàn tiểu thư!

Uông Thiên Hồng không thể không
thừa nhận, con người Hàn tiểu thư vừa xinh đẹp lại có năng lực, làm đồ ăn lại
rất ngon, làm sao người ta có thể không thích cơ chứ? Khó trách mọi người đều
hi vọng Cao đại ca và Hàn tiểu thư thành một đôi, hai người đó đứng cùng một
chỗ thật sự rất xứng đôi!

Cảm giác sợ hãi quấn lấy cô cả
ngày hôm qua lại một lần nữa xuất hiện, có người có thể thay thế cô, có nữa là
từ nay về sau mỗi lúc đến bữa trưa, cô không cần đi tìm Cao đại ca nữa, cô cũng
sẽ không được nhìn thấy biểu tình thỏa mãn của Cao đại ca mỗi khi ăn món cô làm
nữa.

“Đúng rồi Thiên Hồng, anh ấy
muốn anh trả lại cái này cho em.”

Uông Thiên Hồng nhìn chiếc túi
tiện lợi trên tay Cao Khoát, trong lòng tràn ngập khó chịu, có cảm giác mất mát
khi địa vị của mình bị người khác đoạt mất.

Cô nghĩ, từ nay về sau chắc Cao
đại ca cũng chả cần cái túi này nữa.

***

Ngày đầu tiên không phải đưa
cơm cho Cao Dương, Uông Thiên Hồng ăn cơm xong liền làm tổ trong phòng làm việc
khâu khâu khâu, cố gắng hoàn thành đơn đặt hàng đầu tiên.

Cuối tuần cô tự cho mình một ngày
nghỉ xả hơi, không suy nghĩ đến Cao Dương hay ở nhà làm việc nữa mà cùng đi dạo
công viên và các cửa hàng trong nội thành, hưởng thụ một ngày cuối tuần đơn
giản.

Thứ hai, cô khâu khâu khâu,
hoàn thành đơn đặt hàng thứ hai. Thứ ba, cô tiếp tục khâu khâu khâu, rốt cuộc
cũng hoàn thành đơn đặt hàng cuối cùng.

Đến thứ tư, Uông Thiên Hồng đã
không còn đơn đặt hàng để làm nữa, chỉ biết ngây ngốc nhìn đồng hồ trên tường,
thì ra đã là giữa trưa rồi!

Cô thất thần thở dài một hơi,
Hai tay rỗi việc không có gì làm, cảm giác nhớ nhung giấu tận sâu trong đáy
lòng lại trào dâng.

Dường như đến bây giờ cô mới
biết, thì ra vị trí của Cao đại ca trong lòng mình quan trọng đến vậy, cô rất
nhớ Cao đại ca, ước chừng đã năm ngày không được gặp anh.

Cô vẫn tự nhủ không được nhớ,
không được suy nghĩ, nhưng cô vẫn không có cách nào quên đi lo lắng như trước –
mấy ngày nay Cao đại ca có tốt không?

Lam Lam, Cao nhị ca và vị Hàn
tiểu thư mà cô vừa nghĩ đến đã không thoải mái kia có chăm sóc tốt cho Cao đại
ca không?

Đột nhiên, suy nghĩ của cô bị
một loạt tiếng chuông cửa cắt đứt.

Bây giờ là giữa trưa, là thời
gian mà mọi người đều đang nghỉ ngơi, ai lại tìm đến lúc này nhỉ?

Người bên ngoài dường như không
thể kiên nhẫn chờ, lại ấn thêm vài hồi chuông.

“Đến đây, hả?” Uông Thiên
Hồng bị người ngoài cửa dọa cho giật nảy mình, “Cao đại ca!” Người nhớ thương
trong lòng đột nhiên xuất hiện trước mắt, muốn không kinh ngạc thật sự là rất
khó.

Đi vòng qua cô, Cao Dương đi
thẳng vào trong phòng.

Uông Thiên Hồng đóng cửa lại,
vội vội vàng vàng đuổi theo. “Cao đại ca, anh, sao anh lại đến đây? Anh
không đến công ty à?”

“Gần đây không có vụ án mới,
anh xin phép buổi chiều về nghỉ sớm một chút.”

“À!”

Sau đó, trong phòng khách lại
lặng yên không một tiếng động.

Uông Thiên Hồng cúi cúi đầu,
không ngừng xoay xoay ngón tay.

Thấy Cao đại ca đến đây, cô
thật là vừa sợ vừa kinh ngạc, lại vừa vui vẻ nữa, nhưng nỗi nhớ nhung mấy ngày
nay cũng với sự khổ sở trong lồng ngực, làm cho rất nhiều lời cô muốn nói đều
nghẹn lại ở yết hầu không nên lời.

Cao Dương vắt áo khoác trên sô
pha, kéo lỏng caravat, nhìn bóng hình nhỏ nhắn đang co rụt lại đầy vẻ bất an,
rõ ràng muốn nhìn anh lại không dám kia, anh chủ động mở lời trước, “Thiên
Hồng, không phải em có điều gì phải nói với anh sao?”

“Không ạ, không có.” Cô
nhẹ nhàng lắc đầu, yếu ớt nói.

Anh nhăn mày, con ngươi đen híp
lại hiện lên một tia thâm thúy và một chút hờn giận, hiển nhiên là cảm thấy bất
mãn với câu trả lời này – anh đã nói với cô rồi, muốn cái gì thì chính miệng
nói với anh, anh nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng của cô, đáng tiếc cho tới
tận bây giờ cô vẫn không có dũng khí.

Xem ra hôm đó thật sự đã làm cô
bị kích thích rất lớn, cho nên mấy ngày nay cô mới có thể chẳng quan tâm đến
anh.

Cao Dương sao có thể dễ dàng để
cho tình hình xấu này tiếp tục xảy ra chứ, cho nên ngang nhiên tự mình tìm tới
cửa, tính giáo dục lại Uông Thiên Hồng cho tốt một lần nữa.

Vì thế anh lấy giọng nói vô
cùng nhẹ nhàng nhu hòa dụ dỗ cô, “Chẳng lẽ em không muốn biết nguyên nhân
anh phải chịu đói mấy ngày nay sao?”

Muốn, cô rất muốn.

Con ngươi đen chặt chẽ nhìn
chăm chú vào cô, anh trả lời thay cô. “Bởi vì anh luôn luôn chờ một cô bé
nuốt lời, cô ấy đồng ý mỗi ngày sẽ mang cơm đến cho anh, kết quả lại bỏ mặc anh
mấy ngày, hại anh trưa không có cơm để ăn, thậm chí đến cuối tuần cũng chả quan
tâm đến anh, vui vui vẻ vẻ cùng em gái đi chơi, còn anh một mình ở nhà đối mặt
với cái tủ lạnh trống trơn và cái bụng bị đói đến hỏng rồi.”

Hơn nửa ngày sau, Uông Thiên
Hồng phản ứng chậm chạp mới trừng lớn hai mắt, có chút không dám tin
hỏi: “Người Cao đại ca nói là...”

“Đúng, chính là em cái cô gái
không có lương tâm này, hại anh mấy ngày nay chỉ có thể nhịn đói.”

“Em không phải...” không
có lương tâm, đấy là vì Cao đại ca không cần cô chứ - có nhiều người chăm sóc
anh như thế, đúng rồi, còn có cái vị Hàn tiểu thư kia.

“Em cố ý để anh nhịn đói, bởi
vì em chán ghét và ghen tị khi anh ăn đồ ăn do người phụ nữ khác làm, cho nên
muốn trừng phạt anh!”

Những lời này giống như một cây
gậy, đánh cho cô một đòn thật mạnh.

“Em không có...” Uông
Thiên Hồng bắt đầu hoài nghi mình có phải... có phải là... thật sự bởi vì ghen
tị và chán ghét, mới có thể khổ sở và sợ hãi như thế. “Nhưng Hàn tiểu thư
thật sự rất tài giỏi, em nghĩ càng thích hợp để chăm sóc anh hơn em, hơn nữa
hôm đó anh cũng khen tay nghề của cô ấy tốt...”

“Tay nghề tốt thì sao? Sao anh
lại thích ăn cơm trưa người khác chuẩn bị chứ!”

Hả?

Hai câu này cắt ngang do dự của
cô, Uông Thiên Hồng thật cẩn thận, thật cẩn thận suy đoán ý tứ của Cao đại ca,
anh nói là không muốn ăn cơm trưa do những người khác chuẩn bị, chỉ muốn ăn món
cô tự tay chuẩn bị sao?

“Em có nhớ mình từng nói, muốn
anh không nhận đồ ăn của những người khác làm, bởi vì em muốn tự tay chuẩn bị
cho anh không?” Vòng tay kéo cô đến trước ngực mình, Cao Dương thực thích
xem bộ dáng vui vẻ của cô sau khi đi ra từ sương mù,“Không phải khi đó anh đã
đồng ý với em, sẽ chỉ chờ cơm trưa của em rồi sao?”

Cho nên mấy ngày nay Cao đại ca
thật sự đều chờ cô sao? Anh ấy không nhận ý tốt của những người khác a!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3