Thời gian tươi đẹp (Tập 1) - Chương 13 phần 2
Năm phút sau, căn
nhà khôi phục trạng thái yên tĩnh. Lâm Thiển đứng cạnh anh trai, tươi cười tiễn
vị khách cuối cùng ra cửa. Lâm Mạc Thần liếc cô một cái: “Trước khi đến đây, em
cũng không báo với anh một tiếng. Con gái con đứa không nên chạy lung tung.”
Lâm Thiển cười hì
hì, khoác tay anh trai đi vào nhà: “Em muốn gây bất ngờ cho anh ấy mà. Anh, vừa
rồi anh có giật mình khi nghe thấy tiếng bước chân ai oán của em không?”
Lâm Mạc Thần phì
cười một tiếng, không thèm trả lời.
Lâu rồi không gặp,
chắc chắn Lâm Thiển sẽ chuẩn bị quà cho anh trai. Tuy nhiên, cô phải đi làm cho
đến ngày cuối cùng, chẳng có thời gian dạo phố mua sắm. Vì vậy, món quà tặng
anh cũng rất tạm bợ. Đó là một cái ví tiền nam của Ái Đạt mà cô tiện tay lấy ở
công ty.
Quả nhiên sau khi
nhận món quà, Lâm Mạc Thần liếc qua rồi ném xuống sofa.
Lâm Thiển cự nự:
“Anh không thể kỳ thị sản phẩm trong nước. Thật ra chất lượng của nó rất tốt,
hơn nữa là tâm huyết của công ty em.”
Lâm Mạc Thần: “Đợi
khi nào em và cộng sự của em lọt vào Top 5 toàn cầu, anh sẽ suy nghĩ đến chuyện
sử dụng sản phẩm.”
Lâm Thiển trừng
mắt, đang định phản bác, nhưng vì từ “cộng sự” của anh trai, cô đột nhiên nhớ
tới Lệ Trí Thành, nhớ tới dáng vẻ mạnh mẽ cứng rắn của anh khi khích lệ nhân
viên tranh đua dự án Minh Thịnh, cũng nghĩ đến quá trình bày mưu tính kế, chơi
lại đối thủ của anh.
Bây giờ đối diện
với sự ngạo mạn của anh trai, bỗng nhiên cô lại có cảm giác bực bội khó chịu.
Nhưng cô chỉ thản
nhiên mỉm cười: “Hừ… chắc chắn sẽ có ngày đó, anh cứ đợi đi.”
Đối diện với căn
hộ, cách một con đường là khách sạn năm sao sang trọng. Buổi tối hôm nay có
tuyết, tuyết rơi xuống cành cây và người đi bộ, lấp lánh dưới ánh đèn. Lâm
Thiển ngồi trong nhà hàng của khách sạn, ngắm cảnh sắc đẹp đẽ ở ngoài cửa sổ,
có chút thất thần.
Lâm Mạc Thần ngồi ở
phía đối diện, tay cầm dao dĩa bạc, tao nhã cắt bít tết. Anh cũng âm thầm quan
sát vẻ mặt của em gái.
“Em có bạn trai rồi
à?” Anh đột ngột mở miệng: “Là cậu Lệ Trí Thành đó?”
Lâm Thiển đờ người,
ngoảnh đầu nhìn anh trai.
“Sao anh biết…Không
phải đâu, em chưa có bạn trai. Nhưng sao anh lại nhắc tới anh ấy?”
Lâm Mạc Thần cười:
“Người khác chắc cũng chẳng lọt vào mắt em.”
Lâm Thiển không
khỏi kinh ngạc trước con mắt tinh tường của anh trai. Im lặng một lúc, cô không
giấu giếm, khai thật: “Anh ấy tỏ tình với em, nhưng em đã từ chối.”
Lâm Mạc Thần im
lặng nhìn em gái.
Tuy nói câu từ chối
một cách thản nhiên, nhưng cô không ý thức được rằng, bàn tay cầm dao dĩa của
mình đang chọc loạn xạ vào miếng bít tết trong đĩa.
Ánh mắt Lâm Mạc
Thần tối sầm: “Rất tốt, em nên từ chối, bây giờ anh cũng không đồng ý.”
Lâm Thiển không
khỏi ngạc nhiên: “Tại sao?”
Lâm Mạc Thần đặt
dao dĩa xuống bàn, cầm khăn lau miệng mới điềm nhiên trả lời: “Bởi vì cậu ta
không phải là người bình thường. Lâm Thiển, càng là đàn ông tâm tư thâm trầm,
trong tình yêu, em càng phải ‘rút gân lột da’ cậu ta, khiến cậu ta chẳng còn
một thứ gì, đến lúc đó em mới có thể nhìn thấy trái tim chân thật của cậu ta.”
Nửa tiếng sau.
Lâm Thiển mặc áo
khoác lông vũ, đội mũ choàng khăn, đeo găng tay, đứng ở ngoài cửa nhà hàng. Khi
quay đầu về phía cửa sổ kính, bắt gặp dáng vẻ trầm tĩnh đang gọi điện thoại của
anh trai, cô không nhịn được, oán thầm trong lòng.
Làm gì có người anh
nào cố chấp như vậy?
Sau khi nghe lý
luận của Lâm Mạc Thần, Lâm Thiển vô thức hỏi lại: “Anh, loại đàn ông như anh đã
bị phụ nữ nào ‘lột da rút gân’ chưa?”
Lâm Mạc Thần đen
mặt, một lúc sau vẫn không thèm để ý đến em gái.
Lâm Thiển không
biết rõ về tình sử của anh trai. Lúc này, cô lờ mờ đoán ra điều gì đó nhưng
không dám hỏi nhiều. Nhân lúc Lâm Mạc Thần gọi điện thoại, cô chuồn ra ngoài
hít thở không khí trong lành.
Khách sạn mang phong
cách kiến trúc kiểu châu Âu, giữa các tòa nhà có hàng cây rợp bóng và thảm cỏ,
bây giờ phủ đầy tuyết trắng. Cửa kính bên cạnh còn treo đèn lồng nhỏ kiểu Trung
Quốc rực rỡ, bên trên dán tờ giấy nhỏ viết chữ Hán, xem ra là trò đố đèn truyền
thống của người Trung Quốc. Có vài người đứng vây quanh mấy ngọn đèn lồng ngó
ngó nghiêng nghiêng.
Lâm Thiển cũng tiến
lại gần xem trò vui.
Cô cầm một tờ lên
đọc, cũng khá thú vị. Tờ giấy viết “Thế giới của đàn ông (đoán một chữ)”.
Lâm Thiển đang nghĩ xem là chữ gì, liền nghe một cô gái thấp bé, trông giống
người Nhật Bản ở bên cạnh nói tiếng Anh với bạn đi cùng: “Không cần đoán nữa,
vừa rồi có một anh chàng đã đoán ra toàn bộ câu đố.”
Người bạn tiếp lời:
“Vậy anh ta giành giải nhất rồi?”
Lâm Thiển cảm thấy
hứng thú, lập tức quay đầu. Cô nhân viên phục vụ người da trắng đứng gần mỉm
cười: “Đúng vậy, là một anh chàng rất đẹp trai. Anh ta đi lĩnh giải nhất về rồi
kia kìa.”
Mọi người và cả Lâm
Thiển đều nhìn về hướng đó, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn, một tay bỏ túi
quần, một tay cầm đèn lồng từ đầu hành lang đi tới.
Nơi đó ánh sáng tối
mờ mờ, Lâm Thiển chỉ thấy thân hình cao lớn của đối phương. Người đàn ông cúi
thấp đầu, ánh đèn chiếu lên gương mặt với những đường nét cương nghị của anh.
Nhưng sao Lâm Thiển
cảm thấy người đó trông rất quen?
Cô gái Nhật Bản ở
bên cạnh lên tiếng: “Có phải là người Hàn Quốc không?” Bạn đồng hành lập tức
tiến lên một bước để nhìn cho rõ, kết quả đứng chắn trước mặt Lâm Thiển.
Lâm Thiển cũng
không chịu lép vế, liền đi vòng qua bọn họ, tiến về phía trước mấy bước. Sau
đó, cô nhìn thấy người đàn ông mỗi lúc một gần.
Thân hình càng nhìn
càng quen thuộc. Sau đó, người đàn ông ngẩng đầu, không để ý đến xung quanh,
chỉ thu một mình Lâm Thiển vào tầm mắt.
Hôm nay anh không
mặc comple, chỉ mặc áo khoác đen bình thường, trông càng trẻ trung ngời ngời.
Đôi mắt anh lấp lánh dưới ánh đèn, vụt qua ý cười nhàn nhạt.
“Lâm Thiển, chúc
mừng năm mới.”
Phản ứng đầu tiên
của Lâm Thiển là dụi mắt mình.
“Lệ tổng, sao anh
lại ở đây?”
Cô nhân viên phục
vụ người da trắng cũng hết sức ngạc nhiên: “Sao anh không nhận giải nhất là
chiếc iphone? Đèn lồng này chỉ là giải ba.”
Nghe cô ta nói vậy,
Lâm Thiển vô thức nhìn xuống tay anh. Đó là chiếc đèn lồng tám góc cung đình
rất tinh xảo, phía trên in hình thiếu nữ quyền quý thời cổ xưa, vô cùng sinh
động.
Hai cô gái Nhật Bản
ở bên cạnh thì thầm bàn tán, còn Lâm Thiển vẫn chưa định thần. Lệ Trí Thành đột
nhiên mở miệng: “Em hãy giơ cả hai tay ra đây.”
Lâm Thiển không
hiểu, nhưng vẫn giơ hai tay theo phản xạ. Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của anh,
nhịp tim của cô bắt đầu không ổn định.
Dưới ánh đèn mờ mờ,
thần sắc Lệ Trí Thành rất dịu dàng. Anh vẫn nhìn cô chăm chú, trong khi trao
cây đèn lồng vào tay trái của cô.
“Cầm lấy.” Giọng
nói trầm thấp vang lên.
“Vâng.” Lâm Thiển
cầm cây đèn, bụng bảo dạ: Chắc Boss thấy bên cạnh có người nên ngại. Đàn ông
cầm đèn lồng có vẻ mất hình tượng, bảo mình cầm là đúng rồi. Nhưng tại sao anh
bắt giơ cả hai tay?
Tay phải của cô đột
nhiên bị nắm chặt. Lòng bàn tay người đàn ông khô ráp, mát lạnh. Mười đầu ngón
tay đan vào nhau.
Lâm Thiển ngẩng đầu
nhìn anh.
Anh cũng lặng lẽ
nhìn cô, ánh mắt sâu thăm thẳm như bầu trời đêm. Trong khi đó, bàn tay nắm rất
chặt, hoàn toàn không có dấu hiệu buông lỏng.
“Ồ…” Hai cô gái ở
bên cạnh cảm thán.
Tim Lâm Thiển đập thình
thịch, thình thịch.
Lệ Trí Thành bất
thình lình xuất hiện trước mặt cô như từ trên trời rơi xuống. Vừa gặp nhau, anh
đã bảo cô giơ cả hai tay. Sau đó, anh đưa cho cô chiếc đèn lồng, đồng thời nắm
lấy tay cô.
Chuyện này quả thật
quá hoang đường.
Vào giây phút bốn
mắt nhìn nhau, Lệ Trí Thành không nói một lời, dắt tay Lâm Thiển đi ra ngoài.
Lâm Thiển chỉ còn
cách đi theo anh, bàn tay đang được anh nắm chặt như bị đốt nóng. Họ không để ý
đến ánh mắt tò mò và sự huyên náo ở xung quanh, lặng lẽ đi qua đám đông, ra
khỏi khách sạn, hòa vào đường phố phồn hoa tuyết trắng bay ngợp trời.
***
Trên không trung,
hoa tuyết vẫn bay lất phất. Lâm Thiển liếc qua bờ vai và đỉnh đầu dính đầy
tuyết trắng của người đàn ông đi đằng trước, chỉ cảm thấy trái tim sắp nhảy
khỏi lồng ngực.
Anh đang làm gì
vậy?
Ngày cuối cùng của
năm, Lệ Trí Thành đột nhiên vượt đại dương, xuất hiện trước mặt cô, tặng cô một
ngọn đèn lồng, không nói một tiếng dắt cô đi mất, chẳng khác nào bỏ trốn cùng
nhau. Là đương sự tham gia cuộc “bỏ trốn”, vậy mà cho đến thời điểm này, Lâm
Thiển vẫn mù mờ.
Ngẫm nghĩ kỹ mới
thấy, anh muốn tìm cô cũng không phải việc khó khăn. Trong hồ sơ cá nhân ở công
ty, cô điền hai số điện thoại liên lạc khẩn cấp, một là của người bạn thân
trong nước, hai là của anh trai, bao gồm cả địa chỉ cụ thể. Vì vậy, anh mới có
thể tìm đến tận nơi này.
Còn về vấn đề visa
đi Mỹ, đúng rồi, tại một cuộc họp cấp quản lý cách đây không lâu, Tiết Minh Đào
đề nghị Lệ Trí Thành có thời gian rảnh nên đi khảo sát các doanh nghiệp chuyên
sản xuất va li túi xách ở các nước Âu Mỹ để học hỏi kinh nghiệm. Lúc đó Lệ Trí
Thành đã trả lời “Chuyện này tính sau”. Lâm Thiển không còn là trợ lý nên không
nắm rõ lịch trình của anh. Không biết chừng ngay sau đó, công ty đã đi làm visa
cho anh cũng nên.
Ánh mắt Lâm Thiển
dừng lại ở hai bàn tay đang nắm chặt. Bàn tay người đàn ông tràn đầy sức mạnh,
ôm trọn tay cô. Nhịp tim của Lâm Thiển hiện đã nhanh hơn bước đi trầm ổn của Lệ
Trí Thành.
“Lệ tổng, anh bỏ
tay ra trước đi.” Cô lên tiếng.
Lúc này, hai người
đã đi đến đài phun nước phát tiếng nhạc. Xung quanh người đi lại thưa thớt, chỉ
có một đôi tình nhân đứng bên đài phun nước. Cảnh vật rất yên tĩnh và giá lạnh.
Lệ Trí Thành dừng
bước, buông tay rồi quay người nhìn cô.
Lâm Thiển thở phào
nhẹ nhõm, lập tức bỏ tay vào túi áo. Nhưng túi áo ấm áp cũng không mang lại cảm
giác gì, bởi sức mạnh và hơi ấm từ lòng bàn tay người đàn ông dường như vẫn lưu
lại trên làn da cô, mãi vẫn không tan biến.
Đứng cùng Lệ Trí
Thành trên đường phố Manhattan, Lâm Thiển chợt có cảm giác không chân thực. Anh
chẳng có bất cứ cử chỉ nào, chỉ yên lặng quan sát cô, nhưng giống như mỗi cái
nhìn chăm chú trước đó, đều khiến lòng cô hỗn loạn.
“Lâm Thiển.” Anh
cất giọng trầm ấm: “Tôi đột nhiên muốn đi thăm em, em không cần cảm thấy áp
lực.”
Lâm Thiển cụp mi,
né tránh ánh mắt của anh. Làm sao cô có thể không cảm thấy áp lực cơ chứ?
Không biết phụ nữ
có phải là động vật ham hư vinh trời sinh? Biết rõ tâm ý của anh đối với cô,
biết rõ bụng dạ anh thâm sâu khó lường, chuyến đi này chỉ nhằm mục đích tấn công
trái tim mình, nhưng nghĩ đến chuyện anh là CEO của công ty, trước đó lại là
quân nhân hình như chưa bao giờ bước chân ra khỏi tổ quốc, hôm nay vì mình, bỏ
qua cái Tết ở quê nhà, đuổi theo đến tận nước Mỹ xa lạ…Lâm Thiển liền cảm thấy
mềm lòng, lại có chút ngọt ngào. Tuy nhiên, cảm giác ngọt ngào ấy cũng khiến cô
ngửi ra mùi vị nguy hiểm.
Mùi nguy hiểm thuộc
về người đàn ông trước mặt.
Khác với tâm tình
phức tạp và hỗn loạn của Lâm Thiển, nội tâm của Lệ Trí Thành bình ổn và trấn
tĩnh hơn nhiều.
Anh lặng lẽ ngắm
nhìn người phụ nữ trước mặt.
Không giống hình
ảnh đứng đắn nơi công sở, hôm nay cô mặc áo len màu nhạt, quần bò xanh đậm, bên
ngoài là áo khoác lông vũ. Dáng vẻ của cô bây giờ giống em gái nhà hàng xóm,
thoải mái và không kém phần tươi trẻ.
Bàn tay thon dài
của cô cầm ngọn đèn lồng. Ánh đèn đỏ hắt lên gương mặt, khiến đôi mắt cô sáng
ngời.
Đây chính là người
phụ nữ anh muốn, không ai có thể thay thế.
Anh muốn từ nay về
sau, cô chỉ tỏa ánh sáng đẹp đẽ và riêng biệt trong bàn tay anh.
Đương nhiên Lâm Thiển
không biết tâm tư thâm trầm của người đàn ông bên cạnh. Cô cố trấn tĩnh, giả vờ
như không có chuyện gì xảy ra, đồng thời mở miệng hỏi: “Lệ tổng, anh đã ăn tối
chưa?”
“Chưa.” Lệ Trí
Thành đáp.
Lâm Thiển hơi bất
ngờ, vì bây giờ đã hơn tám giờ tối. Hay vừa xuống máy bay, anh đã lập tức đi
tìm cô?
“Tôi mời anh ăn cơm
nhé.” Cô có chút xót xa.
Khóe mắt Lệ Trí
Thành hiện ý cười. “Không cần, để tôi mời em.” Anh đưa mắt về phía khách sạn
cách đó không xa: “Chúng ta đi thôi.”
Lâm Thiển cũng nhìn
khách sạn, lập tức nhớ ra một chuyện.
Thôi chết rồi, cô
đã quên mất Lâm Mạc Thần. Nếu anh gọi điện thoại xong không thấy người, chắc sẽ
đi tìm. Di động của cô vẫn để trên bàn ăn, anh không thể liên lạc với cô. Nếu
anh hỏi nhân viên phục vụ ở bên ngoài, biết cô cùng một người đàn ông tay nắm
tay đi mất…
Bộ não của Lâm
Thiển chợt hiện lên gương mặt của anh trai khi nói câu lạnh lùng vừa nãy: “Hãy
rút gân lột da cậu ta…”
Lâm Thiển vội vàng
quan sát cửa khách sạn, may mà không thấy bóng dáng Lâm Mạc Thần. Cô lại quay
sang Lệ Trí Thành: “Lệ tổng, cho tôi mượn điện thoại một chút.”
Bây giờ đương nhiên
cô không thể cùng Lệ Trí Thành về khách sạn ăn tối, cũng không thể bỏ mặc anh.
Thế là Lâm Thiển vừa bấm số, vừa giơ tay gọi taxi, đồng thời nói với Lệ Trí
Thành: “Lệ tổng, tôi từng ăn ở nhà hàng của khách sạn này rồi, rất khó nuốt.
Chúng ta đi chỗ khác có được không?”
Lệ Trí Thành lặng
lẽ quan sát đôi mắt chớp chớp, vẻ mặt chờ đợi và ngữ khí có chút khẩn cầu của
cô. Người phụ nữ này giống một con mèo sôi nổi ranh mãnh, bây giờ không biết cô
đang bày trò gì, tại sao lại sợ anh đến khách sạn đó?
Trước ánh mắt linh
lợi của cô, trong lòng anh như bị một bàn tay gãi nhẹ, mang lại cảm giác ngưa
ngứa, sau đó càng muốn nhiều hơn.
“Được.” Lệ Trí
Thành bình thản trả lời.
Lâm Thiển mừng rỡ
trước câu trả lời dứt khoát của anh. Đúng lúc này, xe taxi cũng đến nơi. Cô vừa
định mở cửa sau để Lệ Trí Thành ngồi một mình theo thói quen, anh đã giơ tay
hành động trước cô một bước: “Em lên xe đi.”
Điện thoại trong
tay Lâm Thiển nối máy, giọng nói đầy từ tính của Lâm Mạc Thần truyền tới:
“Hello?” Lâm Thiển lập tức ngồi vào ghế sau, bịt ống nói mới nhanh chóng bảo
địa chỉ với tài xế. Tiếp theo, cô buông tay rồi lên tiếng: “Anh, là em, vừa rồi
em quên không mang di động, anh đã ăn xong chưa?”
Lệ Trí Thành ngồi
bên cạnh im lặng lắng nghe.
Giọng Lâm Thiển lúc
này trở nên vô cùng dịu dàng, thậm chí còn êm tai hơn cả lúc nịnh nọt anh.
Lâm Thiển tương đối
gặp may. Lâm Mạc Thần ở đầu kia vừa mới kết thúc cuộc điện thoại công việc, vẫn
chưa phát hiện em gái đã “mất tích”. Có lẽ công việc đạt kết quả tốt đẹp, ngữ
khí của anh khá vui vẻ: “Xong rồi. Em đang ở đâu vậy, còn không quay về đây?”
Lâm Thiển nói nhỏ.
“Anh, anh cứ về nhà trước đi. Em có một người bạn vừa sang bên này, em đưa anh
ấy đi ăn tối rồi về ngay.”
Ở đầu kia, Lâm Mạc
Thần hơi chau mày, bỏ di động ra trước mặt xem số điện thoại.
Là dãy số của Trung
Quốc đại lục.
Chậc chậc…Theo đến
tận nước Mỹ rồi?
“Bạn ư?” Lâm Mạc
Thần vẫn giữ ngữ điệu thản nhiên như cũ: “Là cậu ta phải không?”
Lâm Thiển nghẹn
giọng, cười giả lả theo phản xạ: “Không phải đâu.” Vừa định bảo chỉ là bạn bình
thường, khóe mắt liếc Lệ Trí Thành ở bên cạnh, cô phát giác nói như vậy không
ổn thỏa.
Đầu kia…là một con
sói. Đầu này cũng là một con sói.
Thấy em gái ấp a ấp
úng, Lâm Mạc Thần không truy vấn, chỉ cười nhạt: “Đưa điện thoại cho cậu ta.”
Lâm Thiển: “Hả? Để
làm gì?”
“Đêm Giao thừa cậu
ta dẫn em gái của anh đi mất, với tư cách là bậc phụ huynh, anh cũng nên dặn dò
một hai câu đúng không?”
Lâm Thiển: “…Không
cần đâu.” Vừa trả lời, cô vừa vô thức liếc Lệ Trí Thành, chỉ thấy anh đang nhìn
mình chăm chú. Với trí thông minh của anh, chắc chắn nghe ra điều bất thường.
Tình huống này khiến Lâm Thiển hết sức đau đầu. Dù sao cô cũng không thể nói
thẳng: Tuy tôi từ chối anh, nhưng anh trai tôi vẫn coi anh là kẻ thù giả tưởng
cần cho một bài học. Nếu đối phương là người bình thường thì không nói làm gì,
chắc chắn sẽ bị anh trai xử lý. Nhưng đối phương lại là Lệ Trí Thành, không
biết ai sẽ xử lý ai ấy chứ.
Trong lòng Lâm
Thiển rối bời, cô nói với anh trai: “Cứ vậy đi, chúc anh năm mới vui vẻ, bye
bye!” Nói xong, cô lập tức cúp điện thoại rồi tắt luôn. Khi ngẩng đầu, chạm
phải ánh mắt của Lệ Trí Thành, cô mới phát giác hành vi vừa rồi của mình rất
không thỏa đáng.
May mà anh không
lên tiếng, chỉ nhận di động rồi bỏ vào túi áo. Hành động của anh khiến Lâm
Thiển cảm thấy dễ chịu. Ở bên cạnh người thông minh có điểm tốt, bạn chẳng cần
nói gì, anh ấy vẫn hiểu ý và quan tâm chăm sóc bạn.
Ai ngờ Lâm Thiển
còn đang thầm tán thưởng người đàn ông ngồi bên cạnh, anh chợt cất giọng bình
tĩnh với cô: “Em hãy bảo tài xế quay về khách sạn.”
Lâm Thiển đờ ra
trong giây lát: “Về…về làm gì?”
Lệ Trí Thành từ tốn
mở miệng: “Là tôi bất thình lình, suy nghĩ không chu đáo. Hôm nay là đêm Giao
thừa, về lý mà nói em nên ở cùng người nhà. Tôi sẽ đưa em về. Ngoài ra…” Anh
ngừng vài giây, nhìn cô chăm chú: “Tôi nghĩ, tôi và anh trai em sớm muộn cũng
gặp mặt, cũng cần nói chuyện cụ thể. Em không cần quá căng thẳng.”
Lâm Thiển ngẩn
người, hai má nóng ran. Cô luôn cho rằng da mặt mình đã rất dày, kỳ thực còn
thua xa da mặt Boss. Cô chưa nhận lời anh, thậm chí từng từ chối anh, vậy mà
anh cứ làm như hai người đã xác định mối quan hệ. Không phải anh quá mạnh mẽ và
tự tin đấy chứ?
“Không cần đâu…”
Lâm Thiển né tránh ánh mắt Lệ Trí Thành, nói nhỏ.
Ai ngờ anh đưa ra
lý do không chê vào đâu được: “Sau vụ Minh Thịnh, tôi rất muốn tìm cơ hội trực
tiếp cảm ơn anh trai em.”
Lâm Thiển đờ người.
Vừa ngẩng đầu lên, cô liền rơi vào đôi mắt sâu thẳm của Lệ Trí Thành. Khóe mắt
anh vụt qua ý cười, thậm chí mang hàm ý nào đó.
Lâm Thiển chợt hiểu
ra vấn đề. Không phải anh cố ý trêu cô đấy chứ?
Hình như là vậy.
Bên ngoài cửa xe là
thành phố ồn ào náo nhiệt, đèn điện sáng rực chiếu lên gương mặt anh. Hoa tuyết
bay bay, khiến màn đêm càng trở nên lung linh, sinh động.
Bị Lệ Trí Thành
chiếu tướng một lúc, Lâm Thiển ngẩng đầu, bình tĩnh từ chối đề nghị của anh:
“Không cần quay về. Cuộc sống về đêm của anh trai tôi rất phong phú. Chúng ta
mà về, anh ấy cũng chẳng tiếp. Anh muốn gặp anh ấy, để lần sau đi.”
Ở khu chung cư cách
đó vài con đường, Lâm Mạc Thần rút chìa khóa mở cửa.
Đứng ở cửa nhà,
quan sát căn phòng trống không, đón một luồng khí lạnh thổi đến, anh bất giác
hắt xì hơi.
Hừ… Nha đầu Lâm
Thiển nói đến đây đón Giao thừa với anh, chớp mắt đã cùng thằng đó đi mất, còn
tắt cả điện thoại, tựa hồ sợ anh quấy rầy.
Xem ra, thủ đoạn dụ
dỗ phụ nữ của thằng đó cũng không phải vừa.
Một khi đã “kinh
động” đến bậc “phụ huynh” là anh, ngày mai thế nào thằng đó cũng chủ động đến
gặp anh. Chỉ có nha đầu ngốc Lâm Thiển mới cho rằng có thể đánh lừa cả hai
người đàn ông.
Vậy thì anh sẽ
chống mắt chờ đợi cuộc gặp gỡ này.
***
Câu chuyện nhỏ: Đố
đèn
Một ngày, Lâm Thiển
chợt nhớ đến câu đố đèn mà cô nhìn thấy ở Mỹ: Thế giới của đàn ông
(đoán một chữ).
Ngẫm nghĩ một hồi,
cô cảm thấy đáp án là “Hủ” hoặc “Cơ”[3]?
[3] “Hủ” trong từ
hủ nữ, chỉ boy love. “Cơ” là âm lái tiếng Quảng, tức Gay.
Cảm thấy không chắc
chắn, Lâm Thiển nhắn tin cho chuyên gia giải đố Lệ Trí Thành: “Đáp án của câu
đố ‘Thế giới của đàn ông’ là gì vậy?”
Ở đầu kia, Lệ Trí
Thành đang bận họp. Anh chỉ liếc qua tin nhắn, không lập tức trả lời.
Đợi họp xong, anh
cầm điện thoại lên xem. Lâm Thiển lại gửi tin nhắn thứ hai: “Là ‘Hủ’ hay ‘Cơ’?”
Lệ Trí Thành ngẫm
nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu hỏi anh chàng trợ lý Tưởng Viên: “Hai chữ ‘Hủ’ và
‘Cơ’ có liên quan gì đến đàn ông?”
Tưởng Viên: “Khụ
khụ khụ…”
Một phút sau, Lệ
Trí Thành hiểu nghĩa hai từ đó. Anh liền gọi điện cho Lâm Thiển: “Hai chữ em
nói đều không phải.” Ngừng vài giây, anh cất giọng nghiêm nghị: “Lần sau em
không được nghĩ đến mấy thứ linh tinh đó.”
Lâm Thiển: “Đây đâu
phải thứ linh tinh, là kiến thức phổ thông. Anh không biết thế giới bây giờ là
thế giới của boy love hay sao? Thôi không nói nữa, rốt cuộc đáp án là gì vậy?”
Giọng đàn ông mang
theo ý cười nhàn nhạt truyền tới: “Là em.”
Lâm Thiển: “Hả? Chữ
‘Em’ liên quan gì đến ‘Thế giới của đàn ông’?”
Dù có trí óc thông
minh nhưng cô nghĩ mãi cũng không ra.
Cuối cùng Lâm Thiển
quyết định, không hỏi đàn ông mà hỏi Baidu. Cô nhanh chóng tìm ra đáp án.
“Thế giới của đàn
ông” (một chữ)
Đáp án: Vũ[4]
Lâm Thiển hơi đỏ
mặt. Lời bày tỏ của người đàn ông này ngày càng có ý vị chòng ghẹo.
[4] Chữ Vũ (妩) được ghép
bởi hai chữ Vô (无) và Nữ (女), có nghĩa thế giới không có đàn bà, cũng ngầm ám chỉ “thế
giới của tôi ngoài em ra không còn người phụ nữ nào khác.”