Thời gian tươi đẹp (Tập 1) - Chương 04 phần 2
Buổi sáng, những
tia nắng vàng chiếu xuống tòa nhà làm việc của Ái Đạt, khiến nền đá hoa sáng
loáng như gương. Bồn hoa ở xung quanh được cắt tỉa gọn gàng, trên những cánh
hoa và cành lá vẫn còn đọng giọt nước mới tưới không lâu, lấp lánh dưới ánh mặt
trời.
Bên dưới tòa nhà,
giám đốc bộ phận Hành chính dẫn một số nhân viên ăn mặc chỉnh tề, tay cầm bó
hoa tươi đứng ngoài cửa chờ đón.
Ở tầng trên, gần
như sau mỗi ô cửa sổ đều có người chăm chú quan sát.
Trong Văn phòng
CEO, hai cô gái trẻ cũng đứng ngồi không yên, cả buổi sáng nhấp nhổm dõi mắt ra
ngoài cửa sổ, thì thầm suy đoán, không biết công tử thứ hai của tập đoàn, nhân
vật chưa từng lộ diện trước công chúng là người thế nào?
Lâm Thiển cũng bị
ảnh hưởng bởi bầu không khí này, tâm trạng xao động, cô vô thức thỉnh thoảng
nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cuối cùng cũng tới
mười giờ sáng. Vô số chiếc xe hơi màu đen, nối đuôi nhau thành hàng dài từ
đường cái đi tới. Đầu tiên vẫn là chiếc Cadillac của Cố Diên Chi, tiếp theo là
một chiếc Audi. Đoàn xe đi thẳng vào trong công ty, cuối cùng đỗ thẳng hàng
ngay lối bên dưới tòa văn phòng.
Khí thế này khiến
hai cô gái trẻ tròn mắt, Lâm Thiển chống tay lên cằm, lặng lẽ quan sát động
tĩnh ở bên dưới.
Mọi người nhanh
chóng xuống xe, Lâm Thiển nhận ra là giám đốc các phòng ban. Cố Diên Chi nghiêm
chỉnh trong bộ comple thẳng tắp từ ghế lái phụ chiếc Cadillac bước xuống.
Sau đó, một giám
đốc tiến lên, cung kính mở cửa sau xe ô tô.
CEO mới cũng xuống
xe.
Anh mặc comple đen,
sơ mi trắng, đi đôi giày da bóng loáng, cao lớn nổi bật giữa đám đông.
Cố Diên Chi đích
thân dẫn các giám đốc hộ tống anh đi vào cửa tòa văn phòng. Sau một hồi huyên
náo, bên dưới lại khôi phục trạng thái yên tĩnh. Lãnh đạo cao cấp của công ty
đi thang máy lên tầng trên cùng.
***
Hôm nay Lâm Thiển
rất bận rộn. Buổi họp báo đã kết thúc, nhưng cô vẫn phải theo sát tình hình của
đối thủ cạnh tranh.
Tân Bảo Thụy không
hổ danh là anh cả trong ngành, có phản ứng nhanh hơn dự liệu. Sáng sớm ngày hôm
nay, bọn họ tuyên bố sẽ mở cuộc họp báo vào tầm chiều tối. Trong khi đó, Tư Mỹ
Kỹ tạm thời im lặng, nhưng nghe nói Trần Tranh cũng sẽ nhanh chóng bày tỏ lập
trường...
Sau một đêm, tin
tức liên quan đến “buổi họp báo của Ái Đạt” đã leo lên vị trí số một trong số
những thông tin được tìm kiếm nhiều nhất. Tất nhiên cũng có phản hồi tiêu cực,
chỉ trích Ái Đạt diễn trò. Nhưng đây là số ít, không loại trừ hành vi thọc gậy
bánh xe của đối thủ cạnh tranh. Trên các tờ báo và trang web lớn toàn là những
lời khen ngợi.
Lâm Thiển dự đoán,
sự kiện lần này sẽ khiến việc kinh doanh của Ái Đạt có chút khởi sắc, nhưng
cũng chỉ một chút mà thôi. Giới thương mại sẽ không xuất hiện kỳ tích, doanh
nghiệp có thể đổi đời một cách triệt để nhờ xử lý khủng hoảng thành công.
“Chị Lâm Thiển.” Cô
gái tên Tống Khiên Khiên lên tiếng: “Nghe nói Boss mới đang trò chuyện với từng
người phụ trách của các bộ phận.”
Cô gái còn lại tên
Dương Hi Như nói: “Đúng vậy, chị Lâm Thiển, lát nữa có khả năng Boss cũng cho
gọi chị đấy.”
Lâm Thiển dừng bút,
ngẩng đầu cười với bọn họ: “Ừ, để xem thế nào. Chị cũng đang chờ lãnh đạo triệu
kiến đây.”
Tống Khiên Khiên và
Dương Hi Như đều gật đầu phụ họa.
Kể từ hôm Lâm Thiển
nhậm chức, hai cô gái trẻ đều đi theo cô. Trước ánh mắt chờ mong của hai người,
Lâm Thiển rất hiểu tâm trạng của bọn họ. Sinh viên mới ra trường thường mù mờ
với mọi việc, bọn họ rất mong có người chỉ bảo. Mấy năm trước cô cũng y như họ
bây giờ.
Sau khi Lâm Thiển
tham gia tổ công tác, hai cô gái thật sự coi cô là cấp trên của họ, bất cứ việc
gì cũng báo cáo với cô. Trước sự ân cần niềm nở đó, Lâm Thiển cũng mềm lòng,
đồng thời hơi có cảm giác hưởng thụ. Thế là cô thuận theo tự nhiên, tận tâm tận
lực chỉ bảo bọn họ. Tuy chỉ có kinh nghiệm làm việc ba năm, nhưng đối với hai
cô gái trẻ vừa tốt nghiệp đại học, Lâm Thiển tự nhận bản thân hoàn toàn có thể
ứng phó.
Nghe bọn họ nhắc
đến Boss mới, Lâm Thiển hơi thất thần. Cô chợt nhớ đến buổi tối hôm qua.
Sau khi nhận được
điện thoại của Lâm Mạc Thần, Lâm Thiển vẫn nằm trên lưng Lệ Trí Thành, cô cảm
thấy trời đất chỉ còn lại một âm thanh là tiếng tim đập thình thịch của mình
cô.
“Thả tôi xuống.”
Lâm Thiển nói.
Boss trong truyền
thuyết dừng bước, thả lỏng tay, để cô từ trên lưng anh trượt xuống đất. Sau đó,
anh đứng thẳng người.
Lâm Thiển lập tức
tránh sang bên cạnh một bước, giữ khoảng cách hợp lý mà không mất lịch sự với
anh.
Dưới ánh đèn đường,
anh im lặng nhìn cô, ánh mắt vô cùng trầm tĩnh.
Lâm Thiển nhất thời
không biết nói gì mới phải.
Sau đó Lệ Trí Thành
mở miệng trước, vẫn là giọng nói lãnh đạm quen thuộc: “Tại sao...” Anh từ tốn
hỏi: “Không cần tôi cõng nữa à?”
Bộ não của Lâm
Thiển ù ù.
Anh hỏi tại sao cô
không để anh cõng ư?
Rốt cuộc anh giữ
thói quen của một người lính hay giúp đỡ người khác, vì vậy mới không hiểu tại
sao cô lại từ chối? Hay là vừa rồi anh đã nghe thấy cuộc điện thoại nên muốn
thăm dò, xem cô biết được bao nhiêu sự thật?
Nhìn vào đôi mắt
đen của anh, Lâm Thiển đột nhiên cảm thấy không hiểu một chút gì về người đàn
ông trước mặt.
“Bởi vì... tôi chợt
nhớ ra còn có việc khác phải làm. Hơn nữa vết thương cũng không đau nữa, khỏi
cần làm phiền anh.” Lâm Thiển tìm một lý do hợp tình hợp lý, đồng thời nở nụ
cười ngọt ngào với Lệ Trí Thành: “Hay là anh về nghỉ ngơi trước đi.”
Lời nói này rất
hoàn hảo, dù đối với Boss hay người bảo vệ cũng vậy.
Lệ Trí Thành nheo
mắt nhìn cô.
“Ừ.” Anh bỏ hai tay
vào túi áo: “Ngày mai gặp lại.”
Lệ Trí Thành quay
người bước đi. Lâm Thiển dõi theo bóng lưng anh, miệng vẫn mỉm cười. Ở giây
tiếp theo, cô đột nhiên ngẩn người. Anh vừa nói “Ngày mai gặp lại”?
Thời gian trước đó
hai người thỉnh thoảng mới chạm mặt. Không biết câu nói này của anh là phép lịch
sự hay có ý khác?
Lâm Thiển đứng
nguyên một chỗ, tâm trạng hỗn loạn.
Nhưng cô lại cảm
thấy bản thân nghĩ ngợi nhiều. Có lẽ do bị sốc trước sự thật một người bảo vệ
lập dị kiệm lời xuất thân là bộ đội giải ngũ, nhưng thật ra là “thái tử” kiêm
CEO mới của công ty nên cô mới hơi căng thẳng. Trên thực tế, chắc chắn anh
không có ý khác.
Kết quả sáng sớm
hôm nay, cô và toàn thể nhân viên nhận được tin, CEO mới sắp xuất hiện, mọi
người cần chuẩn bị nghênh đón.
“CEO mới phô trương
thật đấy.” Tống Khiên Khiên cảm thán.
Dương Hi Như nói:
“Đúng vậy, anh ta có vẻ rất oách.”
Lâm Thiển ở bên
cạnh lắng nghe, trong lòng thầm nghĩ: Đương nhiên cần phô trương rồi, nếu là
cô, cô cũng sẽ làm vậy. Bây giờ tập đoàn đang xuống dốc, càng là thời điểm
khủng hoảng, người lãnh đạo càng cần xuất hiện với khí thế hoành tráng, như vậy
mới có thể tạo lòng tin nơi công nhân viên.
Nghĩ đến đây, bộ
não của Lâm Thiển bất giác vụt qua hình ảnh Lệ Trí Thành ngồi cạnh cô ăn khoai
lang tối hôm đó. Rõ ràng anh không phải là người ra vẻ ta đây, chỉ hơi lạnh
lùng mà thôi.
Nhưng bây giờ, bất
kể là người thế nào, anh cũng đã bị đẩy lên vị trí cao nhất, để mọi nhân viên
của Ái Đạt phải ngước nhìn.
Cô cũng không ngoại
lệ.
Tầm chiều tối, sau
khi tất cả người phụ trách của các phòng ban được triệu kiến, điện thoại trên
bàn làm việc của Lâm Thiển cuối cùng cũng đổ chuông.
Thư ký của Cố Diên
Chi gọi tới. Hiện tại Lệ Trí Thành vẫn chưa có thư ký riêng.
“Trợ lý Lâm, Lệ
tổng muốn gặp cô.”
Lại một lần nữa đặt
chân lên khu văn phòng làm việc của lãnh đạo cao cấp ở tầng trên cùng, tim Lâm
Thiển đập thình thịch, trong lòng hơi xúc động.
Về việc liệu Lệ Trí
Thành có chỉ định cô làm trợ lý CEO hay không, Lâm Thiển nắm chắc vài phần.
Sau khi cô gõ cửa,
một giọng nói lãnh đạm quen thuộc vọng ra ngoài: “Mời vào.”
Lâm Thiển đẩy cửa
đi vào phòng, đồng thời nở nụ cười duyên dáng không kém nữ phát thanh viên trên
truyền hình.
Nhưng khi nhìn thấy
Lệ Trí Thành, cô hơi ngẩn người.
Anh đang đứng trước
bức tường kính. Ánh hoàng hôn từ bên ngoài chiếu vào người anh, tạo thành hình
bóng vừa khí thế vừa ôn hòa. Hai tay bỏ vào túi quần comple, khiến dáng người
anh đặc biệt cao lớn.
Nghe tiếng chân, Lệ
Trí Thành liền quay đầu. Lần này, Lâm Thiển đã nhìn rõ dáng vẻ của anh.
Không còn chiếc mũ
lưỡi trai che khuất đôi mắt. Khi anh nhìn cô bằng ánh mắt trầm tĩnh lạnh lùng,
tim Lâm Thiển lại bắt đầu đập loạn nhịp.
Khí chất của Lệ Trí
Thành lúc này hoàn toàn khác lúc anh mặc áo khoác bộ đội hay áo phao. Anh bây
giờ nghiêm nghị, trầm ổn, thậm chí có phần cao quý.
Lâm Thiển cố gắng
trấn tĩnh, mỉm cười: “Chào anh, Lệ tổng.”
Tối qua cô đã đứng
trước gương luyện tập nụ cười này. Đây là nụ cười thẳng thắn, chân thành, thể
hiện niềm vui xuất phát từ nội tâm, bởi vì hóa ra anh là CEO mới, cô và anh
cũng tương đối có duyên.
Mặc dù trên thực
tế, nội tâm của cô ngượng ngập nhiều hơn vui mừng.
Ai ngờ Lệ Trí Thành
tựa như không nghe thấy, chỉ nhìn cô đăm đăm.
Căn phòng rơi vào
trạng thái vô cùng yên tĩnh, hai người mắt đối mắt.
Lâm Thiển bỗng dưng
có cảm giác nơm nớp trong lòng.
“Lúc trước tôi hiểu
nhầm thân phận của anh, thật ngại quá.” Cô lại nở nụ cười lịch sự.
Lần này, cuối cùng
Boss cũng mở miệng, vẫn là giọng nói bình tĩnh lãnh đạm thường lệ: “Lâm Thiển,
cô không cần... giả bộ hiền lành thật thà với tôi.”
Huyệt thái dương
của Lâm Thiển giật giật.
Anh nói gì cơ? “Giả
bộ hiền lành thật thà”? Chẳng lẽ trước đây cô để lại ấn tượng không thành thật
cho anh?
Chết thật!
Lệ Trí Thành vẫn
không rời mắt khỏi Lâm Thiển. Cô không biết anh thật sự khó chịu hay chỉ nói
đùa với cô?
Hay là anh thật
lòng nói cho cô biết: Cô không cần giả vờ hiền lành thật thà, cứ như bình
thường là được.
Mặc dù rất sốt ruột
rối rắm nhưng Lâm Thiển vẫn giữ nụ cười trấn tĩnh trên môi. Cô nhanh chóng trả
lời: “Lệ tổng, thật ra đây mới là bản chất của tôi.” Vừa thốt ra lời, Lâm Thiển
chỉ muốn vả vào miệng mình.
Quả nhiên khóe mắt
Lệ Trí Thành vụt qua ý cười như có như không. Anh đi đến, ngồi xuống ghế sofa,
đặt hai tay lên đầu gối.
“Cô ngồi đi.”
Lâm Thiển nghiêm
chỉnh ngồi xuống phía đối diện.
Hai người lại yên
lặng một lúc, anh nhướng mắt nhìn cô: “Bây giờ trọng tâm công việc của tôi là
gì?”
Lâm Thiển hơi ngây
người, nhưng khi hiểu ý của anh, trong lòng cô chấn động.
Cô biết rõ, chức vụ
như trợ lý hay thư ký của CEO, tuy có hướng dẫn cụ thể nhưng làm thế nào để
phát huy giá trị lớn hơn hay giành được địa vị thế nào trong doanh nghiệp, cần
dựa vào bản thân mỗi con người.
Nếu bạn không có
khả năng, tự định vị bản thân ở mức thấp, vậy thì bạn chỉ có thể trở thành chân
sai vặt, không có giá trị tồn tại đặc biệt với lãnh đạo, rất dễ bị thay thế. Nếu
bạn có khả năng, bạn sẽ dễ dàng giải quyết “việc vặt”, đồng thời còn có thể
phát huy bản thân ở mức cao hơn, không ngừng “tỏa sáng”. Một khi lãnh đạo chú ý
đến bạn, bạn sẽ trở thành nhân vật không thể thiếu. Những lãnh đạo cao cấp khác
và nhân viên bình thường trong công ty sẽ nhìn bạn bằng con mắt khác.
Vì vậy khi Lệ Trí
Thành hỏi câu này, đương nhiên Lâm Thiển rất vui mừng.
Im lặng một vài
giây, cô mở miệng, phát biểu những điều đã sớm chuẩn bị từ trước: “Lệ tổng, tôi
từng suy nghĩ đến vấn đề này. Trong quá khứ, Tân Bảo Thụy, Ái Đạt và Tư Mỹ Kỳ
có vị thế tương đương, Ái Đạt chiếm lĩnh thị trường nhờ sản phẩm đạt chất lượng
cao. Bây giờ, tuy công ty chúng ta gặp khó khăn nhưng nền tảng vẫn rất tốt,
không phải không có cơ hội cứu vãn. Dùng phương thức nào để cứu vãn, tôi có
quan điểm thế này.
Từ trước đến nay,
thị trường luôn theo thứ tự đến trước xếp trước, đến sau xếp sau, thứ nào tốt
sẽ càng tốt, tệ sẽ ngày càng tệ hại. Chúng ta không thể từ từ đuổi theo Tân Bảo
Thụy và Tư Mỹ Kỳ. Bởi vì đã để mất thị phần vào tay bọn họ, nên chúng ta căn
bản không thể đuổi kịp bọn họ.
Do đó, tôi cho
rằng, chúng ta phải đánh một trận quyết định. Việc xử lý thành công khủng hoảng
lần này là thời cơ tốt, chúng ta cần tìm kiếm cơ hội trong thời cơ đó để xoay
chuyển tình thế.”
Nói xong những câu
này, Lâm Thiển nhướng mắt quan sát vẻ mặt của Lệ Trí Thành. Nhưng anh vẫn trầm
mặc như cũ.
Cấp dưới sợ nhất
điều gì? Sợ nhất không biết quan sát nét mặt, không thể nắm bắt tâm tư của lãnh
đạo.
Lâm Thiển cảm thấy
bản thân hết sức bi thảm, bởi vì Boss của cô là người “tê liệt cảm xúc”.
Ngẫm nghĩ vài giây,
Lâm Thiển quyết định “mặt dày” lần cuối, đồng thời bày tỏ sự trung thành của
mình: “Lệ tổng, nếu đây là một cuộc chiến đấu, tôi nguyện làm “phó tướng” của
anh, xung phong đi đầu, xông pha trận mạc.”
Quả nhiên, “thuận
theo sở thích của người khác” luôn là phương pháp chuẩn xác. Ví von theo kiểu
quân sự cuối cùng cũng khiến Boss có phản ứng.
Anh nhướng mày nhìn
cô, ánh mắt có vẻ sắc bén hơn trước đó.
Khóe miệng anh hơi
nhếch lên: “Ừm, hôm nay đến đây thôi.” Anh nói: “Tôi sẽ cân nhắc đề nghị của
cô, phó tướng Lâm.”
Cùng ngày, Trần
Tranh về đến nhà đã gần mười hai giờ đêm.
Anh ta không về
phòng ngủ mà đi lên thư phòng ở tầng hai của ngôi biệt thự. Quả nhiên, bố anh
ta đang ngồi xem báo cáo tài chính của tập đoàn ở trong thư phòng.
Trần Đình Dân, bố
Trần Tranh là người khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, mười mấy tuổi đã đi làm
thuê, làm công nhân, đổ biết bao mồ hôi mới tạo dựng được Tư Mỹ Kỳ của ngày hôm
nay. Tuy rất giàu có nhưng tính cách của ông hoàn toàn khác con trai. Sống hơn
năm mươi năm cuộc đời, ông không yêu sắc đẹp, không thích xe hơi sang trọng,
chẳng thích bất cứ thứ gì. Ông chỉ yêu tiền bạc, mỗi ngày xem xét sổ sách kế
toán là thú vui lớn nhất của ông. Ngoài con trai Trần Tranh, đố người nào cướp
được một chút tài sản của ông. Vì vậy, người trong ngành đặt cho Trần Đình Dân
biệt danh là “Trần Thiết Công”.
Trần Tranh ngồi
xuống phía đối diện bố, anh ta rút cà vạt ném lên bàn, vẻ mặt bực bội.
Trần Đình Dân ngẩng
đầu nhìn con trai: “Anh đã xử lý xong chưa?”
Ông đương nhiên ám
chỉ vụ scandal chất gây ung thư. Trần Tranh gật đầu, mắng khẽ: “Lần này Ái Đạt
đúng là không biết sống chết.”
“Anh định làm thế
nào?” Trần Đình Dân hỏi.
Trần Tranh cười ha
hả: “Ái Đạt bày trò ầm ĩ như vậy, chắc chắn muốn nhân cơ hội này lật lại thế
cờ. Con đang đợi bọn họ đây. Con đã truyền đạt mệnh lệnh cho phó giám đốc
marketing, Ái Đạt định tạo đột phá ở bất cứ sản phẩm hay thị trường nào, chúng
ta sẽ dìm chết bọn họ bằng mọi giá.”
Ai ngờ Trần Đình
Dân cất giọng lãnh đạm: “Anh đã đi sai hướng rồi.”
Trần Tranh im lặng.
Trần Đình Dân mỉm
cười: “Xem ra anh vẫn chưa làm rõ, chiến trường của Ái Đạt ở nơi nào. Thằng Lệ
Trí Thành dám đứng ra nhận trách nhiệm, chứng tỏ nó là người dám nghĩ dám làm.
Tất nhiên, nó cũng là loại người không biết trời cao đất dày.”
Trần Tranh chăm chú
lắng nghe.
Trần Đình Dân nói
tiếp: “Một người có tính cách như vậy sẽ không từ từ cạnh tranh với anh ở thị
trường sản phẩm cuối cùng. Nó muốn một miếng ngoạm hết, có khi tham vọng còn
lớn hơn anh tưởng. Anh không thể lơ là cảnh giác. Tôi hỏi anh, bây giờ trong
ngành có cơ hội nào có thể giúp nó trở mình?”
Trần Tranh biến
sắc: “Ý bố là... đơn hàng trị giá bốn mươi triệu của tập đoàn Minh Thịnh?”
Trần Đình Dân gật
đầu.
Trần Tranh im lặng
vài giây, nhếch mép: “Bây giờ vốn của Ái Đạt không bằng một phần năm chúng ta.
Con chỉ sợ bọn họ không thò chân vào vụ này. Một khi tham gia, rất đơn giản,
thực lực quyết định tất cả. Con sẽ cho Minh Thịnh sản phẩm tốt nhất, giá cả hạ
xuống thấp nhất, thấp đến mức Ái Đạt không làm nổi. Dù bị lỗ, con cũng sẽ giành
bằng được hợp đồng này, không cho Ái Đạt cơ hội. Đợi đến lúc bọn họ chết hẳn,
bị đá ra khỏi thị trường, chúng ta kiếm tiền cũng chưa muộn.”
Trần Đình Dân hài
lòng gật đầu: “Rất tốt.”

