Chuyến phiêu lưu của Mít đặc và các bạn - Chương 26 - 27

Chương 26

Cuộc gặp gỡ bất ngờ

Cuộc khiêu vũ vẫn tiếp tục được chuẩn bị. Lầu chơi nhạc và các túp lều đã xây dựng xong. Thuốc Nước trang trí cái lầu bằng những tranh vẽ tuyệt đẹp còn các chú tí hon quét đủ các thứ màu sặc sỡ lên các túp lều. Các cô tí hon thì cắt hoa, treo cờ, treo đèn trang hoàng quanh sân nhảy. Mít Đặc cứ loay hoay ra lệnh này lệnh nọ, chú thấy ai làm việc cũng chậm rì rì. Chú la hét, đi lại lăng xăng và chỉ quấy rầy người khác mặc dù họ chẳng cần chú cũng biết là họ sẽ phải làm gì. Có người đề nghị kê thêm ghế dài quanh sân bãi nhưng lại không có ván gỗ. Mít Đặc nổi giận và bứt đầu bứt tóc hoài. Chú hét:

- Các cậu không mang thêm được vài tấm ván đến đây à? Bây giờ thì xe ô-tô lại ở cả Thành phố Diều mất rồi. Chỉ có cách là phá một cái lều ra mà làm ghế thôi.

- Đúng đấy. – Ngộ Nhỡ tay cầm cái rìu, lao ngay đến một túp lều gần đấy.

Thuốc Nước thét:

- Cậu điên đấy à! Người ta phải làm khổ làm sở mới dựng và trang trí được túp lều mà cậu lại định phá đi à?

Ngộ Nhỡ đáp:

- Cóc phải là việc của cậu. Dễ chừng không cần ghế dài nữa đấy chắc?

- Nhưng mà không thể phá cái này để làm cái khác được!

Mít Đặc can thiệp:

- Ai là người chỉ huy ở đây? Ai là chỉ huy, mình hay cậu, hử? Mình đã bảo phá là phá thôi.

Không hiểu câu chuyện sẽ ra sao nếu lúc đó không xuất hiện một chiếc ô-tô ở đằng xa. Có tiếng nói vui vẻ:

- Cậu Bánh vòng về đấy! Sắp mang được ván về rồi, không phải phá lều nữa!

Xe ô-tô dừng lại. Bánh vòng bước xuống. Nhưng sau lưng chú còn có chú tí hon nào kia? Mọi người nhìn ngó và sửng sốt. Bác sĩ Thuốc Viên thét:

- A! Cậu Biết Tuốt của chúng mình!

Mất sạch reo:

- Biết Tuốt đã đến!

Các chú tí hon vây quanh Biết Tuốt, ôm hôn chú và nói:

- Thế là bọn mình đã tìm thấy cậu rồi!

Biết Tuốt ngạc nhiên:

- Tại sao các cậu lại tìm thấy mình? Mình tưởng là trái lại kia: chính mình đã tìm thấy các cậu thì có!

- Ừ, đúng đấy! Chính cậu đã tìm thấy bọn mình nhưng bọn mình nghĩ là cậu đã bỏ bọn mình đi cho rảnh chuyện!

Biết Tuốt lại ngạc nhiên:

- Mình mà bỏ rơi các cậu à? Các cậu phải nói trái lại thì mới đúng.

Tròn Xoay đáp:

- Chính cậu đã nhảy dù còn bọn mình ở lại kia mà.

- Đúng. Tại sao các cậu lại ở lại, mình đã ra lệnh cho các cậu nhảy dù xuống cơ mà? Các cậu phải theo mình vì dù sao thì khinh khí cầu cũng chẳng bay được lâu nữa. Nhưng mà các cậu đâm hoảng, các cậu rụt vòi lại.

Các chú tí hon gật đầu thú nhận:

- Quả là bọn mình đã rụt vòi thật…

Mít Đặc nói:

- Đúng đấy. Bọn mình hốt không dám nhảy. Giá mà biết được cậu nào rụt vòi đầu tiên thì cũng thú vị đấy.

Chắc chắn thấy điều đó hơi chướng bèn nói:

- Chẳng phải là cậu thì còn ai vào đấy nữa.

Mít Đặc ngạc nhiên:

- Mình ấy à?

Các chú kia đồng thanh đáp:

- Đích là cậu! Thế ai bảo là không cần nhảy? Chẳng lẽ không phải cậu chắc?

Mít Đặc đành chịu nhận:

- Mình nói đấy! Nhưng tại sao các cậu lại nghe mình?

Biết Tuốt mỉm cười chế giễu:

- Đúng lắm. Các cậu đã khéo chọn thầy đấy. Nhưng mà các cậu không biết cậu Mít Đặc là con lừa à?

Mít Đặc dang tay nói:

- Thôi đi! Bây giờ lại hóa ra mình là con lừa.

Nước đường chêm:

- Nhát như cáy nữa.

Tròn Xoay nói tiếp:

- Và nói dối như Cuội.

Mít Đặc rất ngạc nhiên:

- Mình nói dối bao giờ?

Tròn Xoay hỏi:

- Thế ai nói là cậu đã sáng chế ra khinh khí cầu?

- Mình mà là người sáng chế ra khinh khí cầu à?

Mít Đặc phẩy tay.

- Cậu nói cái gì thế? Chính cậu Biết Tuốt mới là người sáng chế ra khinh khí cầu!

Nước đường nhấn mạnh:

- Thế ai đã tuyên bố rằng bây giờ cậu là người chỉ huy?

- Chỉ huy gì? Nhưng mà các cậu xem, mình chỉ là… chẳng là cái cóc khô gì cả.

Mít Đặc lắp bắp nói để cố bào chữa. Nước đường hét lên:

- Cậu rút lui đi thôi! Bây giờ Biết Tuốt là người chỉ huy ở đây, cậu nghe chưa?

Các cô tí hon có mặt ở đó đều cười phá lên. Các cô đã hiểu rõ Mít Đặc chỉ là một cậu hay khuếch khoác. Sáo sậu và Cun cút đi kháo khắp nơi rằng Mít Đặc đã nói dối nói trá và chính Biết Tuốt mới là người sáng chế ra khinh khí cầu. Mắt xanh lại gần Mít Đặc và khinh bỉ nói với chú:

- Tại sao cậu lại lừa dối chúng tôi! Chúng tôi tin cậu, nghĩ rằng cậu là người thông minh, thật thà và dũng cảm nhưng thật ra cậu chỉ là đứa lừa đảo và nhút nhát đáng khinh!

Quay lưng lại Mít Đặc, cô hãnh diện đi đến bên chú Biết Tuốt, lúc này đang bị các cô tí hon vây kín vì cô nào cũng muốn nhìn và nghe chú nói. Sóc con hỏi:

- Có thật là ở trên khinh khí cầu nhìn xuống chỉ thấy mặt đất to bằng cái bánh đa thôi phải không cậu?

Biết Tuốt đáp:

- Không, không phải đâu. Quả đất to lắm kia và khinh khí cầu càng lên cao thì mặt đất nhìn lại càng to hơn vì ở trên cao, tầm mắt người ta rộng lớn hơn nhiều.

Mắt xanh hỏi:

- Có thật là mây trên trời rất cứng và các cậu phải lấy rìu đẽo thủng ra phải không?

Biết Tuốt trả lời:

- Không, điều đó cũng không đúng đâu. Mây cũng loãng như không khí ấy vì cũng là sương, là hơi nước cả; việc gì phải lấy rìu mà đẽo với đục.

Các cô tí hon lại hỏi chú rằng có thật người ta bơm hơi nước vào khinh khí cầu không, rằng bay lên chín tầng mây người ta có lộn đầu xuống đất chổng vó lên trời không và có chỗ nào lạnh tới một nghìn độ một phần mười dưới không độ không? Biết Tuốt trả lời rằng những điều đó đều sai tuốt và chú hỏi:

- Ai đã nói với các cô những chuyện tầm bậy ấy?

Thỏ con mỉm cười chế giễu:

- Mít Đặc đấy.

Tất cả các cô tí hon đều quay về phía Mít Đặc và cười ồ lên.

Mít Đặc thẹn đỏ tía cả mặt mũi, chú chỉ muốn độn thổ đi thôi. Chú ù té chạy trốn và nấp vào bụi cây bồ công anh. Chú thề là sẽ nấp kỹ cho đến khi nào thiên hạ quên câu chuyện đi thì chú mới chịu chui ra.

Biết Tuốt rất thích đi thăm Thành phố Xanh. Mắt xanh, Bạch tuyết và nhiều cô khác tình nguyện đi theo chú để chỉ cho chú xem những cảnh đẹp của thành phố. Biết Tuốt ngắm kỹ cái cầu bắc qua sông và ống dẫn nước. Việc bố trí ống dẫn nước và các máy nước làm cho Biết Tuốt rất chú ý. Các cô tí hon giải thích cho chú biết cách cấu tạo máy nước để cho nước chảy vọt lên trên chứ không phải là chảy xuống dưới. Biết Tuốt rất thích nếp sống trật tự vệ sinh của các cô tí hon. Chú ca ngợi các cô vì ngay cả đến vỉa hè cũng được trải thảm nữa. Các cô vui mừng, mời chú vào thăm nhà. Trong nhà cũng như ngoài ngõ đều sạch bong và đẹp mắt. Vào một nhà, Biết Tuốt thấy có một tủ sách, chú liền nói với các cô rằng khi về đến nhà, chú cũng sẽ lập một tủ sách như vậy.

- Cậu không có tủ sách à? – Các cô hỏi chú.

Biết Tuốt thú thực:

- Không có.

- Thế thì cậu để sách vào đâu?

Chú nhún vai không đáp. Chú lấy làm thẹn rằng ở nhà chú, sách vở để bừa bãi trên bàn, có khi ở cả dưới gậm bàn và gậm giường nữa. Dĩ nhiên là Biết Tuốt cũng rất thích trồng dưa hấu. Các cô kể cho chú nghe chuyện cô Rơm vàng và chú ngỏ ý muốn làm quen với cô ta. Các cô đi tìm Rơm vàng và giới thiệu hai người với nhau. Chú nêu ra một số câu hỏi và cô kể cho chú nghe cách trồng rau và hoa quả. Chú chăm chú nghe và ghi chép cả vào sổ tay nữa. Các cô kháo nhau:

- Cậu ấy thông minh thật, cứ muốn học hỏi ngay thôi.

Mít Đặc chả có gan ngồi lâu trong bụi cây bồ công anh. Thỉnh thoảng chú lại ló cổ ra nhưng rồi chú lại chột dạ. Các cô tí hon cứ hoàn toàn không thèm để ý đến chú, làm như chú không có mặt ở đây nữa!

Còn các chú tí hon vẫn theo dõi và chế nhạo chú:

- Mít Đặc nói dối như ranh, khuếch khoác như thánh, nhát như anh thỏ già.

Mít Đặc buồn rầu thầm nghĩ:

“Các cậu ấy vẫn chưa quên chuyện cũ”.

Và chú lại nấp vào bụi cây bồ công anh. Nhưng một lát sau, chú lại thò cổ ra và cứ tiếp tục như thế mãi. Rốt cuộc, chú tự nhủ:

- Mình cóc ra nữa. Phải có nghị lực mới được. Mình sẽ ở đây đến tận ngày mai. Lúc nào bắt đầu khiêu vũ thì mình sẽ ra vậy.

Chương 27

Lại làm lành

Ngày vũ hội chờ đợi đến sốt
ruột sốt gan ấy-đã tới rồi. Quanh bãi, dựng lên những túp lều đỏm dáng màu sắc
tươi vui nom giống như những căn nhà nặn bằng bột. Người ta chăng dây để treo
đèn và những lá cờ nhỏ xíu đủ màu đủ sắc. Có cả đèn và cờ trên các cây ở xung
quanh bãi nữa. Cây nào trông cũng như cây thông năm mới ấy. Dàn nhạc gồm có
mười cô tí hon, ngồi ở phía trên lầu trang trí toàn những hoa là hoa. Mỗi cô
chơi một cây đàn hạc. Có đủ các cỡ đàn: đàn nhỏ cầm trong tay, đàn nhỡ đặt trên
đầu gối, đàn to để ở dưới đất và có cái đàn khổng lồ phải leo lên thang thì mới
gẩy được.

Chưa đến buổi chiều mà mọi người
đã tề tựu đông đủ trên sân bãi để đón tiếp các bạn ở Thành phố Diều. Người đầu
tiên đến là Đinh dép. Chú mặc một chiếc sơ mi trắng như tuyết, người chú nom
rất sạch sẽ và chải chuốt. Mặc dù có món tóc cứ phất phơ trên đỉnh đầu chú như
cái mào gà, người ta thấy rõ là chú đã tận tình chú ý đến đầu tóc của chú. Mèo
con bảo chú:

- Nom bạn xinh trai lắm. Ăn
vận sạch và đẹp như thế, bạn có thích không?

- Ồ, có chứ! – Đinh dép vừa
nói vừa sửa lại cổ áo.

Tiếp đến là Đinh ốc và Bánh
vòng cùng các chú tí hon khác ở Thành phố Diều. Không ai mời các chú đâu nhưng
chú nào cũng nói là đến để cảm ơn các cô đã gửi hoa quả tặng các chú, thế là
các chú được mời dự liên hoan khiêu vũ ngay.

Mít Đặc vẫn nằm lì trong bụi
cây bồ công anh. Chú cứ nằm ngủ miết. Nhưng đến khi các chú tí hon tập hợp lại,
chú liền ra khỏi chỗ nấp và tiến về phía sân bãi.

- Cuội đấy à? Cậu thử kể lại
xem cậu đã bay chổng vó lên trời như thế nào nào?

Tròn Xoay nói:

- Và kể cả chuyện cậu đã chén
mây thay cháo ra sao nữa?

Mít Đặc điên người lên, liền
quay lại và đi thẳng. Các chú tí hon cười ồ và nói với theo chú nhưng chú chẳng
buồn nghe nữa. Đi vơ vẩn như vậy, chú đến đầu thành phố và đụng ngay phải cái
hàng rào, sưng bươu cả trán. Chú ngước mắt nhìn thấy một dòng chữ:

“Mít Đặc là đồ ngốc”.

Chú tự nhủ:

“Họ lại quảng cáo mình lên
hàng rào ư!”

Chú buồn xỉu cả người và
thương thay cho cái số phận không may của chú. Chú tì trán vào hàng rào và nức
nở khóc.

- Mình khổ quá đi mất! Ai
cũng chế giễu, coi khinh mình. Không ai yêu mình nữa rồi.

Chú đứng mãi như vậy, nước
mắt chú tuôn ra không ngớt. Nhưng chợt có bàn tay đặt lên vai chú và có giọng
nói dịu dàng bảo chú:

- Đừng khóc, cậu Mít Đặc ạ!

Đó là cô Mắt xanh. Cô nhắc
lại:

- Đừng khóc!

Chú quay người đi, bám chặt
vào hàng rào và càng khóc dữ hơn. Cô Mắt xanh lẳng lặng xoa vai chú. Chú hích
vai và vùng vằng hất tay cô ra. Nhưng cô dịu dàng nói:

- Thôi đi, cậu đừng làm dữ
thế! Cậu vốn là chú tí hon đẹp người tốt nết cơ mà. Cậu chỉ muốn làm ra vẻ ta
đây cừ hơn kia cho nên cậu đã khoác lác, nói dối chúng tôi, nhưng mà cậu sẽ
không làm như thế nữa, phải không nào? Cậu sẽ không làm như vậy nữa nhé?

Mít Đặc vẫn làm thinh.

- Cậu hãy nói là cậu sẽ không
làm thế nữa đi. Thực ra cậu là một chú tí hon tốt nết.

- Không, tôi chỉ xấu nết
thôi.

- Nhưng mà còn có người xấu
nết hơn cậu nữa kia.

- Không, chính tôi là người
xấu nết nhất…

- Không phải thế đâu! Đinh
dép xấu thói hơn cậu nhiều, cậu chưa bao giờ chơi ác như cậu ta đâu. Thế mà
cuối cùng cậu ta vẫn tu tỉnh lại được. Cậu cũng vậy, nếu cậu muốn thì cậu cũng
có thể trở thành người khác. Cậu hãy nói là cậu sẽ không làm như thế nữa đi và
từ giờ trở đi, cậu sẽ thay tâm đổi tính và mọi chuyện cũ sẽ cho qua.

Mít Đặc làu bàu:

- Được, tôi sẽ không làm như
thế nữa.

Mắt xanh vui vẻ nói:

- Hay lắm! Cậu hãy gắng cho
thật thà, thông minh và dũng cảm, gắng làm nhiều điều tốt và cậu sẽ chẳng cần
phải nói dối để ra vẻ ta đây hơn người nữa. Cậu có hứa thế không?

Mít Đặc đáp:

- Ừ! – Chú buồn rầu nhìn cô
và cười qua nước mắt.

Cô cầm lấy tay chú:

- Chúng mình đến với bọn họ
đi.

Vừa trông thấy hai người,
Tròn Xoay đã hét:

- Mít Đặc là chú Cuội! Mít
Đặc là con lừa!

Nước đường cũng nói:

- Cậu thử kể xem cậu đã chén
đám mây như thế nào nào!

Nhưng cô Mắt xanh chặn họ
lại:

- Các cậu không biết thẹn à?
Tại sao các cậu cứ làm tình làm tội cậu ấy thế?

Tròn Xoay nói:

- Tại sao cậu ấy nói dối?

- Cậu ấy có nói dối các cậu
đâu!

Mắt xanh ngạc nhiên.

- Cậu ấy nói dối bọn tôi kia,
còn các cậu thì chẳng nói năng gì, như vậy là các cậu cũng đồng tình với cậu ấy
chứ gì!

Bạch tuyết nói tiếp:

- Các cậu thì cũng chẳng hơn
gì cậu ấy, các cậu biết là cậu ấy nói dối, khoác lác thế mà các cậu cứ để yên,
chẳng bảo cho cậu ấy biết làm như thế là xấu. Thế thì các cậu hơn cậu ấy ở chỗ
nào nào?

Tròn Xoay nhún vai:

- Có ai tự cho rằng mình hơn
cậu ấy đâu!

Mèo con nói:

- Vậy thì các cậu đừng có
trêu chọc cậu ấy nữa! Người ta mà vào địa vị các cậu thì đã giúp cho cậu ta tu
tỉnh từ lâu rồi.

Tròn Xoay và Nước đường rất
tẽn. Hai chú thôi trêu ghẹo Mít Đặc.

Cô Én cũng sán đến:

- Khổ thân cậu! Cậu khóc đấy
à? Họ trêu cậu đấy ư? Bọn họ ác lắm nhưng bọn tôi sẽ không để cho họ làm thế
nữa đâu, bọn tôi sẽ không cho ai trêu chọc cậu nữa.

Cô gọi các cô tí hon ra một
chỗ và nói thầm với họ:

- Ta phải ăn ở tốt với cậu
ấy. Cậu ấy đã bị trừng phạt và biết hối lỗi rồi. Từ nay, cậu ấy sẽ thành người
khá đấy.

Mèo con nói:

- Ừ. Nếu cứ trêu ghẹo cậu ấy
mãi, cậu ấy sẽ đâm cáu và càng làm tầm bậy hơn nữa. Ta mà đối xử tốt với cậu
ấy, cậu ấy sẽ hiểu rõ lỗi lầm và tu tỉnh mau hơn.

Các cô tí hon vây quanh Mít
Đặc và tỏ vẻ thông cảm với chú.

Chú nói:

- Trước kia, tôi không muốn
đến chơi với các cô, tôi cứ nghĩ rằng bọn con trai tốt hơn các cô. Nhưng bây
giờ tôi thấy điều đó không đúng đâu. Bọn họ chỉ làm khổ tôi thôi, còn các cô
thì lại bênh vực tôi. Tôi sẽ mãi mãi là bạn thân của các cô.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3