Yêu thương và những-cái-nắm-tay

Yêu thương biết bao nhiêu cho đủ khi cả cậu và Yui đều cần.
Tình bạn là thế, tình yêu cũng thế, quá mong manh để rồi biết đâu một ngày nhìn
lại, cứ ngỡ rằng phải chăng ta đang thiếu thốn một thứ gì đó dường như rất quan
trọng?

Người đến, người đi... còn để được ai vào mắt, vào tim đâu
khi đã chẳng còn ngăn nào trống để cất chứa. Những lời động viên nói mãi cũng
chán, gương mặt này nhìn riết cũng thành quen. Khái niệm tay tìm tay và níu kéo
hay tự tay trái cưu mang tay phải, rốt cuộc cũng chẳng có ai ràng buộc được
nhau. Biết rõ là đau, thế sao vẫn tiếp tục?

1. Cậu

"Dặn lòng là phải dứt khỏi trước khi lún vào quá
sâu. Nhưng Yui à, tớ chẳng còn có thể tự kéo mình ra được nữa. Vẫn luôn muốn
thật mạnh mẽ và trưởng thành hơn để bao bọc lấy cậu, chỉ là đến lúc chẳng thể
tự huyễn hoặc bản thân mình được nữa rồi."

Vào những ngày nắng vội mới sang Thu của tháng Tám, cậu và
Yui gặp nhau khi cả hai đều là những kẻ xa nhà lạc lõng giữa thành phố. Bất
chợt gặp, cứ ngỡ một thoáng vô tình, chẳng ngờ tình bạn kéo dài hơn mười năm.

Cậu cứ vô tư mà bước bên cạnh Yui, bảo vệ Yui, che chở Yui
để rồi chạy trời không khỏi nắng, cậu thích Yui. Lúc này, tình cảm chỉ gói gọn
trong chữ "thương", chẳng đủ lớn cũng chẳng đủ cam tâm để hoá thành
"yêu". Bởi vì, chỉ mình cậu đơn phương. Bởi vì, cả hai đứa đều rất
coi trọng một thứ mong manh gọi là "tình cảm". Cậu và Yui đều quan
niệm rằng "yêu" chưa hẳn là tất cả, mà "thương" và
những-cái-nắm-tay mới có thể đem lại niềm ấm áp cho nhau dù rằng trong chốc lát
hay cả cuộc đời.

Thích rồi mới chợt nhận ra rằng cậu thật ra là một người rất
sợ cảm giác lạc lõng, cứ như sợ rằng ngày mai sẽ chẳng còn ai ở bên, sợ rằng có
khi nào đó mình sẽ đứng tách biệt với cả thế giới. Còn Yui, kì thật Yui vẫn
luôn vô tâm, vì trẻ nên dại và còn cần lắm sự đỡ nâng. Nhưng trách người vô
tâm, sao chẳng trách mình đang tâm? Có lẽ vì quá phụ thuộc vào nhau nên bây giờ
cũng chẳng dứt ra được. Giá như cậu chịu từ bỏ trước khi đã quá quen thuộc với
nó như bây giờ.

Rồi cũng vào những ngày bình-thản-đến-lạ của mùa thu đó, Yui
bất chợt rời khỏi cái vòng tròn mà hai đứa vạch nên để đến nơi khác. Chỉ vì Yui
có người mà Yui thích. Chỉ vì người ấy ở thật xa, chẳng gần chỗ của cậu và Yui.
Đời này cũng phù phiếm lắm người ạ, bạn muốn thứ gì thì thường sẽ chẳng thể nào
mà dễ dàng có được nó. Thích và được thích, đúng là chẳng ai hay cái gì ràng
buộc được nhau.

Thế rồi ngày Yui đi, tròng mắt của cậu nóng hổi. Lạc lõng
giữa dòng đời chỉ mong nắm chặt tay nhau để rồi bây giờ ngỡ lại, hoá ra chỉ
toàn hai tay mình bấu víu vào nhau. Chẳng còn gì là lý do để cậu cười, cũng đâu
còn ai để cậu tỏ ra thật mạnh mẽ. Trở về với bản chất thật của mình thôi - Cậu
tự nhủ với bản thân như vậy. Yếu đuối, và vẫn luôn mong chờ một bàn tay chìa
ra. Chẳng thể yêu thêm ai khác ngoài người đó. Mà có lẽ đúng thật, Bảo Bình
chẳng dám yêu vì sợ mất, để rồi bây giờ mất mới hối hận vì sao lỡ yêu.

2. Yui

“ Nhiều lúc tớ bơ vơ giữa dòng đời như thế, vẫn mong nắm
chặt được tay nhau. Nhưng mà, ta phải dành bao lâu thời gian cho một cái nắm
tay, một vòng tay ôm ấp hay thậm chí một nụ hôn? Hôn chưa sâu mà thời gian đã
hết, hay nắm chưa chặt mà tay đã muốn rời. Thế thì làm sao giữ, người ơi?”

Yui làm bạn với cậu cả mười năm, tự hào rêu rao hai đứa là
bạn chí cốt của nhau để rồi bây giờ Yui bỏ chạy, để lại mình cậu. Âu cũng là vì
tình yêu. Thà thử một lần để rồi nếm đắng cay và tự lớn một chút, còn hơn là cứ
luôn ngây ngô trong thế giới chỉ có hai đứa - Yui thì thào với bản thân trong
căn nhà lạ lùng và trống hoắc, chỉ để che đi sự hối hận và nỗi lòng cô đơn đến
vô cùng của mình.

Yui nhớ lắm cậu, người vẫn thường nghêu ngao hát đến lạc
giọng để làm trò mỗi lúc Yui buồn; nhớ lắm những lúc cậu đẩy Yui ra sau lưng và
những ngón tay đan chặt khi băng vội sang đường. Ừ, Yui đã lớn xác như thế mà
vẫn chưa tự lập được, vẫn luôn cần một cái nắm tay để khỏi chênh vênh, đỡ vấp
víu. Mà những lần nắm tay ngày ấy bao giờ cũng ấm áp đến dịu lòng.

À, Yui vẫn chưa nói với cậu rằng Yui chỉ là đơn phương, chạy
theo một tình yêu đã biết trước kết cục với chồng-người-ta. Yui gặp anh khi
không có cậu kề bên, gặp vào những lúc thất thường với đầy đủ cảm xúc vui,
buồn, thất vọng, và hy vọng. Và có lẽ chẳng đủ kiên nhẫn tuân theo "quy
tắc tình yêu" của hai người, Yui yêu anh, như đang đánh cược hên - xui,
may - rủi và quên mất một thứ gì đó có tên là tình thương.

Nhắc đến yêu, ai cũng sẽ nghĩ là ngập tràn hạnh phúc, náo
nhiệt và bận rộn. Người ta đâu chịu ngoảnh lại thật xa phía sau, đâu đó vẫn còn
có "thương" lặng lẽ và êm ấm. Nay bỗng nhiên rời xa cậu, Yui cũng
quên mất, để rồi đến khi chịu đủ điều tiếng và thầm lặng thở dài, Yui chỉ biết
cười khổ cho kiếp người thứ ba, người trễ lỡ của mình. Quá mệt mỏi khi phải
giành giật vụng trộm và lo sợ được mất, Yui gọi về Việt Nam trong một chiều mưa to và những
đám mây ướt sũng lạnh lùng.

“Hôm nay trời mưa đấy cậu à. Chưa bao giờ tớ biết mưa lại có
thể đau đớn đến nhường này. Lạnh lẽo, ướt nhẹp, và đau. Chợt nhận ra chẳng có
cậu nơi này để sưởi ấm cho tớ, bỗng cảm thấy muốn khóc ghê.”

"Yui à, cần phải có bao nhiêu chai lì lẫn dũng cảm mới
có thể hoá nỗi đau thành nước mắt. Vậy nên cứ khóc đi. Dù khi bên cậu chẳng còn
ai thì vẫn luôn có tớ ở đây cơ mà."

Yui bật khóc thật, khóc to y hệt đứa con nít vậy. Dứt mọi
đau thương chôn từ tận đáy lòng để biến thành nước mắt, Yui vẫn nghe bên tai
giọng nói của cậu. Phải chăng vì trời mưa, hay lòng Yui vốn đã lạnh mà nghe ấm
áp hết sức.

Cậu vẫn ở đó, thật lâu, im lặng nghe Yui kể với cái giọng khản
đặc vì khóc. Thế rồi chẳng nhận xét gì cả, cậu lại kể chuyện cho Yui nghe.

"Này, tớ kể chuyện cho cậu nghe nhé. Rất lâu rồi có một
chàng Hoàng tử lên đường tìm người chỉ-thuộc-về-mình. Chàng đi mãi, đi thật xa,
thật lâu. Đường quá dài nhưng chàng vẫn cố gắng bước tiếp, dù rằng bước mãi
chẳng thấy được ai.

Chỉ là Hoàng tử không biết, lúc chàng vẫn mải đuổi theo cái
bóng “vô hình” thì ở đằng sau chàng, luôn có một người “hữu hình” dõi theo.

Chẳng cần phải giấu tớ đâu, tớ hiểu mà. Chỉ là trong lúc cậu
vẫn đang bận rộn với tình yêu đó thì có một người ở đây vẫn lặng lẽ thích cậu.
Thử nhìn lại sau lưng một lần xem, cậu sẽ bắt gặp bóng hình tớ. Tớ ở đấy, vẫn
luôn ở đấy dõi theo cậu.

Yui à, tớ thích cậu."

Yui lại bật khóc, nắm chặt cái điện thoại rồi gục đầu vào
hai chân, Yui như đang cố chặn từng dòng nước mắt cả hối hận lẫn bi thương đang
tuôn ra. Hối hận vì trong cuộc sống xô bồ xô bộn này, cậu chợt quên mất ý nghĩa
của tình bạn, tình thương và những-cái-nắm-tay ngày ấy. Bi thương vì cứ chạy
đuổi mệt nhoài theo ảo ảnh để rồi chẳng còn có thể nhận ra sự yếu đuối nơi mình
và cả người kia.

"Chẳng sao đâu Yui ạ, chẳng ai trách ai được cả. Này,
cậu thử nhìn ra ngoài cửa xem, mưa tạnh rồi đó. Vì vậy đừng khóc nữa, cậu nhé.
Chẳng phải vì tớ thích nhất lúc Yui cười hay sao cả, mà bởi vì nơi Yui đang ở
không có tớ, chỉ sợ rằng sẽ chẳng có ai truyền cho cậu hơi ấm tạm bợ được.”

Nắm tay là cả một việc khó khăn. Nào là tay tìm tay, bấu víu
vào, rồi lại níu kéo cho thêm chặt. Ấy là chưa kể những ngón tay với nhau, có
khi lại đan trật,  nhầm chỗ, tìm nơi chẳng phải dành cho mình. Mà một cái
nắm tay thì được trong bao lâu?

Còn buông tay, cứ ngỡ đau đớn hóa ra lại vô cùng dễ dàng.
Chỉ đơn giản là chẳng thể tìm được hơi ấm nơi nhau nữa, thế là tay buông tay.
Mà buông ra ấy à, nhanh thôi, vài giây là cùng.

Buông tay tách rời để mai này còn kịp chia nhau hai lối rẽ.
Chứ cứ nắm chặt bàn tay, hôn từng ngón tay, kết cuộc sẽ là trễ nãi. Và rồi biết
đâu vệt hôn bay mất, cánh tay chẳng còn, thế thì biết tìm nơi nào, níu kéo ở
đây mà có sẵn một bàn tay chìa ra cứu vớt?...

"Xin lỗi... Tớ xin lỗi..." Yui chỉ thốt ra được
vậy.

"Chẳng sao đâu Yui ạ, chẳng ai trách ai được cả. Này,
cậu thử nhìn ra ngoài cửa xem, mưa tạnh rồi đó. Vì vậy đừng khóc nữa, cậu nhé.
Chẳng phải vì tớ thích nhất lúc Yui cười hay sao cả, mà bởi vì nơi Yui đang ở
không có tớ, chỉ sợ rằng sẽ chẳng có ai truyền cho cậu hơi ấm tạm bợ được.”

Ngoài trời mưa to, mây như đang trút từng giọt nước mắt. Chẳng
phải người ta thường nói có từng đau mới biết cách từ bỏ, có từng chấp niệm mới
biết cách buông tay hay sao?

- End -

                                            
                       
Ariko Yuta

               
                     
                     
                  Hồ Chí Minh,
10/11/2013

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3