Vấp ngã không phải là thất bại!

Đôi khi, cố gắng dừng chân một chút để nghỉ ngơi, rồi
cũng đôi khi, tôi nhận ra được đã có rất nhiều người yêu thương mình, cùng giây
phút đó, tôi bất chợt phát hiện một điều, người đó quả không như tôi suy nghĩ….

Con người ta đến với nhau, ắt hẳn phải có một mối duyên
nào đó mà Chúa Trời đã sắp đặt, hơn nữa, Người còn dự liệu đường đi, số phận,
tương lai của họ. Có một vài người, gặp nhau rồi sẽ trở nên gắn kết. Một số
khác thì sẽ coi nhau là thù địch. Số khác nữa, trông có vẻ sẽ trở nên thân thiết,
nhưng rồi, vì một lí do nào đó, họ trở nên như người xa lạ. Số còn lại thì được
xem như người qua đường… Đương nhiên rồi, ngay cả khi bạn đang đọc những dòng
chữ do tôi viết ra, chắc chắn là bạn đã có duyên với tôi. Hi…

Bạn đã từng cảm thấy quá mệt mỏi để hoàn thành một chuyện
chưa? Nếu chưa, tôi cảm thấy khâm phục bạn lắm lắm. Cái đã từng ấy tôi trải qua
cũng rất nhiều. Nhưng hầu hết, tôi chẳng học được gì cả. Thực chất, lúc đó, tôi
cảm thấy quá chán ghét đi. Và dường như, tôi muốn buông xuôi tất cả. Bỏ lại mọi
sự cho những người yêu thương tôi lo liệu, giải quyết. Tôi trốn tránh và ra đi.
Mặc cho có ai nói gì, nghĩ gì, tôi đều chẳng buồn bận tâm.Những sự việc ấy cũng
qua nhanh đối với tôi thôi. Bởi tôi ít quan tâm, và thường không suy nghĩ mọi sự,
nên những chuyện như vậy chỉ được nạp vào bộ não vô thức và sẽ dần tan biến
trong không gian.Đúng thế. Như vậy có vẻ là tốt hơn chăng? Chẳng có buồn phiền
cũng chẳng cần nghĩ ngợi chi. Cho đến một ngày, tôi… bỗng có nhiều suy nghĩ lạ,
rằng, sẽ không làm giống như những gì trước đây tôi đã từng làm. Mọi chuyện sẽ
do tôi tự quyết định, bởi lẽ đó là cuộc sống của tôi, không phải của ai khác, để
họ có thể quyết định thay tôi nhiều điều.

Cuộc sống của tôi bắt đầu từ hai chữ “lang thang”. Lang
thang tìm kiếm mọi thứ, những thứ đủ để tôi có thể dừng chân lại và tiến bước.Tôi
bỏ học ở trường, và học những thứ mình thích. Rồi bất chợt tôi cảm thấy quá khó
khăn khi phải giải thích mọi chuyện cho gia đình của mình nghe nên tôi thường
xuyên không về nhà. Mặc cho trong lòng có muốn và nghĩ về gia đình đi chăng nữa.
Chính cái tự do của tôi đã ngăn cản tôi trở nên một người con hiếu thảo trong
gia đình. Tôi lúc đó hoàn toàn chẳng bận tâm. Rồi tự nghĩ, sẽ có một ngày, mọi
người sẽ hiểu cho tôi, tôi cần như thế. Tôi không thích lúc nào mình cũng phải
giải thích rồi giải thích. Tôi muốn tìm hiểu về cuộc sống của con người vùng
này, vùng kia, chính vì thế mà tôi thường ngao du trên những chuyến xe buýt.

Một ngày, cái niềm đam mê ấy đã dẫn tôi đến gặp một người.
Người này có vẻ giống khá nhiều với tôi. Nhưng hơn tôi một thứ đó là làm đến
cùng một khi đã bắt đầu một chuyện. Tôi cũng làm thế nhưng chỉ giành cho những
gì tôi thích mà thôi. Tôi trở nên thật liều lĩnh và không thèm quan tâm đến người
khác lo lắng cho mình ra sao. Tôi buông mình trên chiếc xe máy mà tôi không biết
chạy để chạy xuống Vũng Tàu. Lúc đầu có vẻ rất êm ả, về đêm rồi. Mọi thứ đều
tĩnh lặng, chỉ có tôi là nhộn nhịp vì thích thú. Mọi thứ đều lạnh lẽo, chỉ có
tôi là cảm thấy ấm áp vì mình tự do. Thả trôi đi những nỗi buồn, những quyết
tâm để sóng mang ra biển cả. Rồi như tự nhủ, sau chuyến đi này, tôi sẽ là chính
tôi. Đúng thế, và bình minh cũng bắt đầu ló dạng, mặt trời nhô từ từ sau những
rặng tre, những làn nước, như phả mình xuống nuốt trôi cả biển. Cái không gian
như đang trao mình cho nhau, để cả hai có thể trở nên một. Yêu quá cái cảnh trữ
tình này đi. Và rồi, ánh mắt tôi cũng dần bị cuốn hút theo sự việc, biến mình
thành nhân vật trong buổi sáng giao tình này. Bất chợt xe của tôi lao thẳng về
phía trước, và mọi sự lại tiếp tục diễn tiến. Chỉ có tôi là bị ngưng đọng cả thời
gian. Tôi còn suy nghĩ được, vì Chúa Trời, chưa muốn cho tôi về với Ngài trong
lúc này, Người muốn tôi tiếp tục ở lại và hoàn thành sứ vụ mà người đã trao cho
tôi, bởi tôi chưa thực hiện xong. Đúng… Tôi chưa làm được gì mà.

Tôi đã phải ở nhà trong một tháng, chẳng thể làm được gì
cả, chỉ làm thêm gánh nặng cho mọi  người
trong gia đình. Tôi biết rằng mình thật có lỗi, vì chẳng thèm quan tâm ai, ít
ra tôi cũng nên giữ cho thần thể và sức khỏe của tôi không bị tổn thương để khỏi
làm phiền lòng mọi người…. Ừ! Không phải vì thế mà tôi tự trách mình. Tôi cố gắng
ăn thật nhiều để có thể bình phục nhanh chóng. Tôi không suy nghĩ gì nữa. Bây
giờ tôi đang dừng chân lại bên vệ đường, nơi tôi có thể ngồi và nghỉ ngơi dưỡng
sức. Bởi tôi cần phải tĩnh lại tâm bên trong của mình. Có vẻ như nó đã quá bị
lao xao đi rồi. Lúc đó, ai cũng không ngờ rằng tôi có thể nhanh chóng hồi lại
như thế. Chính trong cái giai đoạn này, tôi nhận ra rằng, mọi người trong gia
đình nói thương yêu tôi không chỉ bằng môi miệng. Họ quan tâm, chăm sóc cho tôi
như một đứa trẻ chưa thể làm được điều gì. Điều đó, càng làm cho tôi phải cố gắng
phấn đấu hết mình hơn nữa. Tôi phải nhanh chóng khỏe lại, để có thể phục vụ lại
cho những con người khác, những con người cần đến sự giúp đỡ như bây giờ tôi
đang cần sự giúp đỡ chở che của rất nhiều người.

Và cái ngày ấy cũng đã đến. Tôi đã thay đổi rất nhiều, về
cách suy nghĩ lẫn hành động. Tôi không chu du như trước đây nữa, thay vào đó,
tôi chăm chỉ vẽ tranh nhiều hơn. Làm mọi chuyện có thể giúp tôi về sau. Kể cả
chuyện, tôi thích được đi tông đồ, tức là đi về vùng đất xa xôi nghèo nàn như ở
Kon Tum, để giúp đỡ những người dân tộc ở đó. Trước kia, tôi dự định đi học
thêm vào hè, như thế sẽ chẳng làm được gì cho ai ngoài bản thân của tôi. Tôi vẫn
sẽ đi học thêm, nhưng học trong thời gian nào đó, để tôi có thể đi làm được nhiều
việc thiện hơn  Mặc dù, bây giờ tôi vẫn
chưa có gì, nhưng tôi cảm thấy cuộc sống của tôi trở nên có mục đích và có ích
cho đời hơn. Tôi rất vui…

Các bạn có thể giống tôi, hoặc không. Nhưng mỗi người
trong chúng ta nên biết cảm thấy khi bị vấp ngã, đó là một ơn huệ của Chúa Trời,
rằng Người đang đánh thức bạn. Để bạn có thể sống tốt hơn, và thực hiện theo
đúng mục đích mà người đã vặt sẵn cho bạn. Hơn ai hết, chính bạn sẽ phải tự
hoàn thành nó trong thế giới tạm bợ này. Đừng nghĩ rằng, khi bạn bị vấp ngã, là
Chúa Trời đang trừng phạt bạn. Không đâu, Người không bao giờ tàn nhẫn như con
người chúng ta. Và hãy quên đi những cách ăn nói làm bạn cảm thấy thật bực
mình. Những cái đó cũng để nhắc nhở chúng ta, rằng chúng ta là con người, luôn
luôn có giới hạn của bản thân. Không ai hoàn hảo và được hoàn hảo, chỉ có mình
Chúa Trời mới trở nên toàn vẹn mà thôi.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3