Một ngàn định mệnh

Em gặp
anh vào lần đầu bước vào tại quán Kulz. Lúc đó em chẳng có chút ấn tượng gì về
anh. Cho đến một lần em mua đồ, vô tình em đưa thiếu anh một …ngàn. Anh gọi em
chẳng ngần ngại:

-Bé ơi! Còn thiếu một ngàn nữa em.

Oh my god!!

Em ngạc nhiên nhìn anh, sửng sốt rồi nhanh chóng lấy
trong túi một ngàn để trả anh. Ôi trời! anh có biết lúc đó em ngại đến cỡ nào
không?

Nhưng  cũng từ
lúc đó em bắt đầu chú ý đến anh. Anh cao, mang cặp kính đen nhưng không làm mất
đi cái hồn trong đôi mắt tinh tế ấy. em đăt cho anh biệt danh “anh một ngàn”. Mỗi
lần đến Kulz. Em bắt đầu tìm kiếm anh. Lúc đầu chỉ là ngại thôi. Ví em là đứa
chuyên ngại những chuyện vụn vặt mà. Nhưng rồi nó đã thành thói quen của em. Dần
dần em nhận ra là em thích anh mất rồi. thích cách anh ân cần với mọi người,
cách anh đùa giỡn,… nhưng em nghĩ đây chỉ là tình cảm đơn phương thôi. Nhỏ bạn
em cũng biết, nó thường đùa với em, nhưng dần cũng nhận ra, em thật sự thích
anh mất rồi. cho đến khi…

-Ê! Nghe nói mày với con thủy quen nhau hả?

-Ừ!_ anh trả lời vui vẻ, trong mắt còn hiện lên nét
dịu dàng khi nhắc đến người con gái tên  thủy ấy.

Em biết ngày ấy đã đến, cái ngày em biết anh có bạn
gái. Em rất buồn. nhỏ bạn em chỉ biết dịu dàng an ủi, còn em chỉ biết lặng lẽ
rơi nước mắt.

Em thật ngốc. sao không biết nắm giữ cơ hội làm quen
với anh để giờ hối hận. dù sao cũng là em đơn phương, em đành đứng từ xa chúc
phúc chi hai người thôi…

Hôm nay nhỏ bạn rủ em đi chơi cho khây khỏa. em đồng
ý. Đến nơi, em vô tình nhìn thấy anh cùng một cô gái, hình như cả hai đang cãi
nhau chuyện gì đó. Em thấy cô gái ấy nói với anh rồi bỏ đi. Mặt anh biến sắc,
ngỡ ngàng nhìn cô gái đang bỏ đi,rồi đuổi theo cô ấy. Cô gái chạy đi, vô tình đụng
đến em, làm em vấp vào cục đá ven đường, té. Mọi việc xảy ra quá nhanh, anh vội
vàng nhìn bóng cô gái khuất dần, rồi chạy đến bên em

-Xin lỗi! em không sao chứ?

-Không sao cái gì? Anh không lấy chân người ta sưng
vù rồi à?_nhỏ bạn em bất bình, mắng

-Em không sao đâu, anh không cần lo, chỉ té thôi mà.

Anh nhìn em, vẻ ái ngại.

-Để anh đưa em vào bệnh viện kiểm tra

-Thôi..uhm…

Em chưa dứt câu thì bị con bạn chặn miệng

-Vậy phiền anh, nhanh đưa bạn em đi nhanh đi, nó có
tật cáng đau thì càng tỏ vẻ không sao.

Anh nhìn em rồi bế em đi.

@0@

Ôi trời! anh đang bế em. Nhưng đáng tiếc, không phải
với mối quan hệ em cần, chỉ đơn thuần là hai người xa lạ.

Em ra viện với cái chân bị bó bột trắng toát, sắc mặt
đen sì. Con bạn nhìn em cười ha hả. còn anh lo lắng hỏi em có sao không? Em cười
hỏi

-Sao anh không đi tìm chị gái kia của anh đi. Em không
sao, cảm ơn anh đã giúp đỡ.

Thật xui mà! Tự dưng lại bị bó bột, tức thật, em thầm
nghĩ.Nói rồi em cà nhắc  đi thẳng. anh
nhìn em, vẻ buồn cười.

Cũng từ đó anh biết đến sự tồn tại của em. Em dần bước
vào cuộc sống của anh. Môt ngày nọ, em lấy hết can đảm tỏ tình với anh. Anh ngạc
nhiên nhìn em, ngại quá em vọt chạy đi thì tay bị kéo lại, do lực kéo mạnh nên
em ngã vào vòng tay anh

-Ngốc à! Có ai như em đâu, tỏ tình xong là chạy, nếu
anh đồng ý mà em chạy mất thì anh phải làm sao đây?

Cả người em như chấn động.  

- Anh đồng ý?

-Ừ.

Anh mỉm cười, dịu dàng. Em cười, ôm anh, khóc

-Ngốc, khóc gì chứ?

-Khóc vì em vui mà.. anh chẳng hiểu gì hết.

-Ừ. Anh sai, được chưa?

Em cười, rốt cuộc tình cảm của mình đã được hồi đáp.
Nhưng tình yêu nào chẳng gặp trở ngại? một lần em hẹn anh , anh bảo anh bận,
không đến được. trên đường về, em vô tình thấy anh và cô ấy_thủy. cô ấy cầu
khóc , níu lấy tay áo anh, lay lay. Anh khẽ nhíu mày, nói với cô ấy…

-Em xin lỗi! em sai rồi, anh hãy cho em quay về bên
anh đi!

-nhưng…

-Em biết mình sai, là hắn dụ dỗ em trước, em xin lỗi,
em không nên vì lời ngon tiếng ngọt của hắn dụ dỗ… em sai rồi…hix..em nhận ra
người em yêu là anh…hix.. em thật sự vẫn còn yêu anh mà…

-Nhưng còn cô ấy? anh cảm thấy…

-Anh thấy có lỗi à? Em sẽ nói với cô ấy, rồi chúng
mình sẽ trở về bên nhau, được chứ? Anh yêu em chứ?

- Anh yêu em…

Em nghe được từ ấy, em chạy vụt đi.

-..nhưng đó đã là quá khứ rồi. hiện tai anh có một
người mà anh rất trân trọng. anh không thể tổn thương cô ấy, em hiều không?

Nói rồi anh nghe thấy tiếng xe đụng, mọi người đến
giúp, anh ở gần đó nên cũng đến. anh chạy đến, mạch máu trong người như đông cứng
lại.

Anh không nhớ là đã đưa cô đến bệnh viện như thế
nào, chỉ biết em đã xảy ra tai nạn đang trong phòng cấp cứu và lời nói của nhỏ
bạn thân của em

-Cô ấy thích anh lâu rồi…cô ấy rất tự ti, lo sợ một
ngày anh sẽ bỏ cô ấy đi…bởi anh đối xử với cô ấy rất đỗi bình thường, nhưng đó
lại là niềm hạnh phúc của cô ấy…sao anh nhẫn tâm với cô ấy như vậy? hôm nay cô ấy
đã đợi anh 3 tiếng đó, anh biết không?...

Anh lo sợ, sợ sẽ mất em, đây là lần đầu anh sợ như vậy.
anh biết dạo này không quan tâm đến em như trước, một phần anh nghĩ anh còn yêu
thủy, nhưng khi thủy hỏi anh con yêu cô hay không, anh không do dự mà trả lời
người anh chọn là em. Đúng vậy, anh yêu cô bé ngốc của anh rất nhiều, đến khi
anh còn không tưởng tượng được nữa.

Phòng cấp cứu đẩy ra, anh chạy nhanh đến. cảm tạ trời
đất, em vẫn bình an

Anh nhìn cô ngủ, nhìn thật yên bình. Anh cầm tay cô
thật chặt, sợ bàn tay bé nhỏ sẽ bỏ anh đi mất. sáng , em tỉnh dậy, thấy anh vừa
mua cháo về, em giận dỗi,ngoảnh mặt không nhìn anh.

-Ngốc à! Ăn cháo đi em.

Em tiếp tục làm lơ. Bỗng anh vòng tay, ôm trọn em
vào lòng, thủ thỉ

-Bé ngốc, hôm đó anh hẹn thủy là muốn nói rõ mọi
chuyện với cô ấy. em không nghe anh nói hết mà chạy rồi, thật nhát. Anh cả đời
này chỉ yêu mình em thôi. Quá khứ hãy để nó ngủ yên, được không?

-Anh nói thật chứ?

-ừ.

Nước mắt em tuôn trào

-Em chỉ sợ mất anh..hix..

-Có em làm anh sợ thì có, hứ lần sau mà còn dại như
vậy là chết với anh nghe chưa?

-Haha… anh dọa em à? Không sợ..

Căn phòng tràn ngập khí xuân, một tương lai tươi
sáng mở ra phía trước họ. tôi không biết chuyện gì sẽ tiếp diễn, nhưng tôi chắc
với các bạn một điều, cho dù có chuyện gì họ sẽ mãi ở bên nhau mãi về sau…

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3