Ngày ấy, anh và em

 

Em đã sống ở đây được hai năm rồi…

Con đường này em đã đi được hai năm rồi…

Nhưng sao trong em luôn có cảm giác xa lạ…

Tất cả mọi thứ dường như chỉ là hôm qua…

Ngày ấy anh và em

Em hỏi anh: Anh yêu em từ khi nào?

Anh mỉm cười nói rằng: Từ khi em sinh ra đời, ông trời đã định sẵn anh yêu em.

Em hạnh phúc ôm anh. Mùa đông năm ấy đối với em được yêu anh là một điều tuyệt vời nhất mà ông trời dành tặng cho em.

Em
và anh, hai con người vốn rất trầm tính, thích sự yên tĩnh, nên ít giao
tiếp với bên ngoài. Nơi yêu thích của cả anh và em là thư viện trường.
Và chính nơi đó đã cho em được gặp anh. Hằng ngày khi không có giờ học
trên lớp là em lại chạy ngay tới thư viện. Em rất thích đọc tiểu thuyết
mà trường mình thì mấy cái sách đấy nhiều không đếm xuể. Em chọn cho
mình một góc nhỏ gần cửa sổ ở phía cuối phòng. Lúc nào cái chỗ ấy chỉ có
anh và em. Giờ nghĩ lại thấy dường như nơi đó là nơi hẹn hò thường
xuyên của đôi mình thì phải. Một cuộc hẹn trong im lặng, em và anh lặng
lẽ lật từng trang sách, chăm chú đọc. Phải mất một thời gian dài, hình
như là một tháng chúng ta mới bắt chuyện với nhau. Hôm đó trong lúc vội
vàng đi đâu đó anh đã làm rơi cái thẻ sinh viên. Lúc ra về em nhìn thấy
nhưng đã quá muộn để gọi anh quay lại lấy.

Trần Anh Khang.

Lớp: K46E06

Hôm sau em trả lại cho anh, anh mỉm cười và chúng ta chính thức trò chuyện với nhau.

Ngày
qua ngày, em với anh thân càng thân và rồi thì chả biết khi nào trái
tim nhỏ bé của em  đập rộn ràng khi anh xuất hiện, khi không được gặp
anh thì một cảm giác nhơ nhớ trong tim, mong chờ ngày mai được ngắm nhìn
anh trong thư viện.

Ngày 24/12, thư viện trường vốn đã ít hôm nay
càng ít hơn. Nói thẳng ra là chỉ còn em và anh. Mọi người đi chơi giáng
sinh hết rồi. Em vẫn lặng lẽ công việc của mình, ngồi đọc truyện. Đến
một đoạn, bất chợt nước mắt em rơi xuống…

Anh ngừng lại, ngước nhìn em. Đôi tay anh dịu dàng lấy giấy lau cho em.

“ Em khóc nhọ hết mặt rồi kìa. Trông xấu chết đi được.”

Tim em vẫn điên cuồng đập thình thịch. Em và anh gần nhau là thế…

“Hôm nay giáng sinh, chúng ta đi dạo thôi, ở trường chán lắm.”

Em gật đầu tán thành.

Hai đứa đi bộ quanh bờ hồ. Từng đôi, từng đôi tay trong tay âu yếm đi qua. Em và anh chỉ là đi dạo cùng nhau.

Hai
đứa cứ thi đi hết chỗ này đến chỗ khác, đường phố mỗi lúc một đông vui,
các đôi yêu nhau tha hồ mà biểu lộ tình cảm. Em và anh, chúng ta chỉ
đơn giản trò chuyện, thi thoảng cũng cười cười .

12h đêm, tiếng
chuông vang lên báo hiệu ngày cũ đã qua, ngày mới bắt đầu. Em giật mình 
đã muộn đến vậy ư. Thời gian bên anh em cảm thấy sao mà ngắn vậy, mới
có một tí mà đã đến nửa đêm rồi. Em nói với anh rằng mình phải về nhà.

Anh nói anh chưa muốn về. Giáng sinh phải đi chơi qua đêm mới vui.

Em
đành phải đi xe ôm về một mình. Khi em quay lưng bước đi, bàn tay anh
đã kéo em lại. Anh nhìn em, một ánh mắt trìu mến, dịu dàng.

“ Làm bạn gái anh nhé!”

Em ngạc nhiên không biết là mình có nghe nhầm hay không. Anh vừa mới mình có muốn làm bạn gái anh không?

Rồi
ngay sau đó, một đôi môi ấm áp chạm nhẹ lên đôi môi em. Nụ hôn đầu
tiên, ngọt ngào, hạnh phúc, tất cả mọi thứ xung quanh em như ngừng lại,
ngay tại đây chỉ có anh và em. Nụ hôn ấy mãi mãi em không bao giờ quên.
Bởi nụ hôn đầu là của anh, người mà em thầm yêu bấy lâu.

Sau cái
đêm ấy, giữa chúng ta không còn là bạn mà chính thức trở thành người yêu
của nhau. Em cười nhiều hơn, hay nói chính xác là phởn nhiều hơn. Chém
gió với tụi bạn nhiều hơn. Mấy đứa cùng phòng cứ nói rằng: “Từ ngày mày
yêu trông mày sến quá.”

Em hay nói lại tụi nó:  “Mấy bà cô già cứ yêu đi rồi sẽ sến như tôi thôi.”

Em
chả hiểu, giới trẻ hiện nay nghĩ về tình yêu như thế nào nữa. Lúc nào
cũng cặp kè với nhau, rồi hôn nhau cuồng nhiệt trong lớp, thể hiện tình
cảm nồng cháy trong lớp…Tất cả chỉ muốn người ta nhìn vào đó mà phải ước
ao hay thậm chí có người cảm thấy ngứa mắt vì những biểu hiện thiếu văn
hóa trong lớp học. Cứ như em và anh,  đơn giản là trái tim yêu thương
nhau thật lòng, hiểu được nhau nghĩ gì, quan tâm, chăm sóc nhau.

Trời mưa, em quên mang ô, anh lặng lẽ đứng chờ em hết tiết rồi đưa ô cho em, sau đó thì chạy vội đi học ca tiếp theo.

Lúc
em bị lạc đường,xe lại bị hỏng điện thoại hết tiền . Đúng lúc đó điện
thoại reo lên, anh nói là anh cảm thấy cảm giác bất an, anh gọi điện cho
em.Em nói mình đang bị lạc.Anh lo lắng hỏi han rồi phóng xe ngay đến
chỗ em. Lúc đó em đã chợt òa lên khóc khi nhìn thấy anh đến. Anh ôm lấy
em, vỗ về an ủi em, nhẹ nhàng lau đi hàng nước mắt của em.

Hôm
trời bất chợt có gió mùa đông bắc tràn về, em không mang theo áo ấm. Anh
gọi điện trách cứ  nhưng rồi lại chạy lên phòng học đưa áo của anh cho
em mặc.

Đúng, con người em rất bình thường, không nổi bật trong
lớp nhưng tình yêu của em và anh không hề tầm thường, bởi được mấy đôi
yêu nhau mà được như anh và em.

Nhiều đứa ghen tỵ với em vì được
sự quan tâm chu đáo của anh. Người yêu của tụi nó không bao giờ được như
thế. Ông trời cho em được gặp anh được yêu anh quả là một điều may mắn
đối với em.

Em nấu ăn cũng không phải giỏi lắm nhưng cũng không
đến nỗi tệ. Nói chung cũng ăn được.Mấy lần em thử làm vài món trên mạng
và đương nhiên anh là chuột thí nghiệm của em. ^^! Có món em làm thành
công tuy nhiên cũng có không ít lần thất bại. Vậy mà khi em hỏi anh ăn
thử thấy thế nào, lúc nào anh cũng bảo ngon. Khi em nếm thử thì thật
không thể nuốt nổi.

Vậy mà anh cũng ăn được. Còn nói rằng:

“ Chỉ cần là đồ em làm, món nào đối với anh cũng là ngon hết.”

Em
mỉm cười hạnh phúc. Em yêu anh rất nhiều. Anh biết không? Nếu một ngày
kia anh không yêu em nữa, em thực sự sẽ không tưởng tượng nổi mình sẽ
như thế nào. Bởi hiện tại trái tim này đã thuộc về anh mất rồi.

Khi
đọc truyện: “ Sẽ có thiên thần thay anh yêu em” em lại khóc. Cách chăm
sóc của Bùi Dực dành cho Tiểu Mễ thật giống như anh chăm sóc em, nhưng
cái kết cục của Bùi Dực thực khiến cho người đọc đau lòng. Em sợ thực sợ
nếu có một ngày sẽ phải xa anh mãi mãi. Nước mắt em cứ rơi rơi hoài.

Bất chợt một vòng tay quen thuộc ôm lấy em.

“ Cô bé ngốc này, đọc xong truyện lại khóc sướt mướt vậy? Có gì đâu mà phải khóc. Thôi nín đi.”

Em càng khóc to hơn.

“ Chỉ là truyện thôi, yên tâm đi, không xảy ra với anh và em đâu. Em mà còn khóc là anh giận em đấy.”

Em ngừng lại chỉ còn nấc nghẹn.

“ Ngoan, đừng khóc, cả cuộc đời này anh mãi mãi yêu em.”

Em tựa người vào lòng anh. Nơi dựa ấm áp này chỉ thuộc riêng mình em, cả cuộc đời này chỉ là của em.

Ngày
em tốt nghiệp ra trường, anh đứng đợi em nơi thư viện trường. Ánh nắng
ban mai xuyên qua từng kẽ lá. Vẫn nụ cười mỉm đáng yêu đó, khuôn mặt
rạng rỡ nhìn em. Em chạy tới ôm chầm lấy anh.

“ Anh, cuối cùng em cũng tốt nghiệp rồi.”

“ Ừ, chúc mừng em.”

Anh tặng em bó hoa hồng đỏ thắm, rồi anh vội quỳ xuống.

“Tim anh đau quá!”

“ Anh sao vậy? Đừng làm em sợ. Cố gắng lên em đưa anh tới bệnh viện.”


Cái bệnh này bác sĩ bảo khó có thể chữa khỏi, trừ khi tìm nguyên nhân
gây bệnh thì sẽ không thuốc mà khỏi. Hiện tại anh đã tìm được rồi,
nhưng….”

“ Là nguyên nhân gì?  Em sẽ cố hết sức giúp anh khỏi bênh.”

“ Em nói phải giữ lấy lời đấy .”

“ Em đã bao giờ gạt anh chưa?”

“ Gả cho anh nhé, tự dưng bệnh  này của anh sẽ khỏi.”

“ Anh này, trêu em.”

Anh nhẹ nhàng cầm tay em lên, trao cho em chiếc nhẫn cầu hôn.

Ngày hôm nay quả là tuyệt vời nhất đối với em mà.

Thế nhưng

Ngày
hôm sau, hạnh phúc lại rời xa em, thay vào đó là nỗi đau đớn xót xa.
Trái tim em tưởng chừng như bị xé vụn hàng trăm mảnh. Vì sao có biết bao
nhiêu người  xấu thần chết không chọn lại chọn anh, một con người lương
thiện. Vì sao ông trời lại nỡ chia cắt anh và em…

Em gào lên giữa
biển rộng mênh mông. Hình bóng anh đã in sâu trong tim em. Đã bao lần
em tự nhủ sẽ không có chuyện gì xảy ra với đôi ta đâu, em đã nghĩ về
những ngày tháng tốt đẹp của chúng mình, thực sự em sẽ chết mất nếu
thiếu anh. Đã bao lần em tự tử theo anh nhưng không thành, cuộc sống này
còn quá nhiều rằng buộc, em phải chăm sóc cha mẹ em và cả cha mẹ anh
nữa. Em cố nén đau thương mà tiếp tục sống. Cuốn nhật kí anh viết, nét
chữ anh để lại cho, những kỉ niệm ngọt ngào của chúng mình, rồi những dự
định ước mơ của em và anh, tất cả giờ đây chỉ còn là của riêng em, em
sẽ thay anh hoàn thành nốt.

Biển trước mắt em rộng lớn quá, từng
cơn sóng cứ xô vào bờ, sóng tiếp sóng mãi không ngừng nghỉ cũng như tình
yêu em dành cho em, mãi mãi không bao giờ kết thúc.

Cuộc sống mới, con người mới, khởi đầu mới, em rời xa cái nơi đầy ắp kỉ niệm giữa anh và em , rời xa cái nơi mà em mất anh…

Ngày
nào em cũng viết thư rồi đốt đi. Hi vọng rằng ở nơi xa ấy anh sẽ đọc
được lá thư em viết, anh sẽ biết được cuộc sống hiện tại của em. Em có
thể hình dung được  nụ cười trìu mến và cả vòng tay ấm áp ôm trọn em vào
lòng.

Rồi vào một ngày cuối tuần, em lặng lẽ ngồi ở thư viện X
đọc sách, một người áo trắng lặng lẽ ngồi đối diện với em. Cả buổi em
không ngước lên nhìn mặt người đó. Cho đến khi thư viện đóng cửa nghỉ
trưa, lúc đi ngang qua, em vô tình làm rơi chiếc thẻ thư viện, người đó
cúi xuống nhặt giùm em. Khi khuôn mặt ấy ngẩng lên đã khiến trái tim em
đập loạn nhịp.

“ Là anh? Là anh có phải không?”

Em nói một lời cảm ơn rồi nhanh chóng rời khỏi. Bước chân cứ đi, đến khi đau nhói nước mắt em cứ thế rơi rơi, em ngồi gục xuống.

Hai năm rồi…

Em đã sống ở đây được hai năm rồi…

Con đường này em đã đi được hai năm rồi…

Nhưng sao trong em luôn có cảm giác xa lạ…

Tất cả mọi thứ dường như chỉ là hôm qua…

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3